Mà trong đại sảnh, được lệnh của Vân Đình gọi tới, toàn bộ những người đứng ở đây đều không rõ ràng cho lắm!
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết tại sao gia chủ lại muốn triệu tập bọn họ đến trước sân của phu nhân!
Rốt cuộc, sau nửa canh giờ tĩnh tọa, Phượng Thiên Vũ từ bên trong đi ra!
Vân Đình vừa thấy nàng, lập tức đứng lên, đi qua lo lắng hỏi: "Như thế nào rồi?"
Thấy vậy, Phượng Thiên Vũ gật gật đầu, giọng nói ôn nhu như nước chảy tràn ra: "Đã không có gì đáng ngại, chú ý nghỉ ngơi là tốt rồi, rất nhanh có thể tỉnh lại!"
Vân Thần cũng đi qua, vừa mới nãy gia gia cũng đã nói cho hắn biết, bây giờ nghe Phượng Thiên Vũ nói như vậy, biết nãi nãi mình đã không sao trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm!
"Đa tạ cô nương!"
Phượng Thiên Vũ không có trả lời, chỉ là khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn những người đang đứng trước mặt, đi tới, vỗ tay, liền có hai gã nha hoàn đi ra, mà trong tay của các nàng đang cầm là một chậu hoa an thần màu trắng cùng một chuỗi hạt đàn hương.
"Là ai đã đưa những thứ này cho Lão phu nhân?"
Giờ phút này tất cả mọi người đều nghi ngờ, bọn hắn không có ai đưa hoa này hết a. . !
Đột nhiên, Vân Điệp lui về sau một bước, bước chân mặc dù khá nhỏ, nhưng cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Phượng Thiên Vũ!
Phượng Thiên Vũ cười cười, đi tới trước mặt Vân Điệp, một tay vươn ra kéo lấy nàng, tay kia vung lên mang theo linh lực khiến cho Vân Điệp ngã nhào trên mặt đất!
"Ngươi, ngươi thật to gan, lại dám đánh ngã bổn tiểu thư!"
Trước giờ Vân Điệp vốn ngang ngược, bây giờ lại đang ở trước mặt nhiều người, không khỏi cảm thấy thật ném hết mặt mũi, cho nên lửa giận nhanh chóng nổi lên!
Phượng Thiên Vũ mới không thèm để ý tới, từ trên cao nhìn nàng, từng chữ từng chữ mà hỏi: "Hoa này là ngươi đưa tới?"
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định!
Vân Điệp nghe vậy, rất nhanh trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng, thoáng qua tức thì, khiến cho người khác không thể trông thấy!
"Ngươi nói cái gì, ta làm sao có thể đưa cho mẫu thân loại hoa bần hàn này được!"
Khóe môi Phượng Thiên Vũ khẽ nhích, quả thật có ít người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, đã như vậy, nàng sẽ khiến cho nàng ta chết một cách minh bạch!
"Minh Nguyệt!" Phượng Thiên Vũ hô một tiếng: "Ngươi tới nói cho vị tiểu thư này biết có phải nàng đưa chậu hoa này tới chỗ Lão phu nhân hay không!"
Một nha hoàn mặc một bộ trang phục màu xanh lá bước lên, trong đại sảnh mọi người đều biết rõ, đây chính là nha hoàn thiếp thân của Lão phu nhân, từ nhỏ đã ở trong Vân phủ!
Minh Nguyệt nhíu mày, lúc Phượng Thiên Vũ trị liệu cho Lão phu nhân đã có nói qua cho nàng, lông mày lại càng nhăn sâu hơn, thật sự là Tứ tiểu thư sao?
"Đúng, hoa này chính là do Tứ tiểu thư đưa tới, chính tận tay nô tỳ nhận lấy!" Minh Nguyệt nhìn về phía Vân Điệp, tiếp tục nói: "Lão phu nhân cảm thấy thủy lao quá mức lãnh lẽo, cho nên mới lệnh thả người ra sớm hơn một ngày, mà hoa này đúng là do Tứ tiểu thư vì cảm kích Lão phu nhân nên đưa tới, còn có cả hạt châu này!"
Phượng Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn về phía Vân Điệp, hai mắt hung ác hiện rõ: "Sở dĩ Lão phu nhân bệnh càng thêm nặng chính bởi vì mùi hương của hai thứ này hòa quyện lại tạo thành một loại độc dược vô hình, Vân Điệp, hiện tại ngươi còn có cái gì để nói nữa hay sao?"
Giọng nói của Phượng Thiên Vũ cất lên như tiếng sét đánh thẳng vào trong lòng từng người!
Không phải chứ, Tứ tiểu thư lại hạ độc Lão phu nhân?
Vân Đình nghe xong, khó trách lúc cô nương hỏi những thứ này do ai mang đến lại hội ác như vậy, thì ra đây chính là nguyên nhân!
"Nghịch nữ, ngươi lại dám hãm hại mẫu thân của ngươi, ngươi. . !"
"Không phải, phụ thân, không phải!" Vân Điệp đã trông thấy mọi chuyện đang rất không ổn, cũng bất chấp những lời mà ca ca đã dặn nàng, vội vàng chạy tới, lôi kéo áo bào của Vân Đình áo bào: "Phụ thân, ta không có tặng hoa, hoa là do tẩu đưa đến, cũng là nàng bảo ta đưa chuỗi hạt đến tặng cho nương!"
Vân Điệp vừa dứt lời, người trong đại sảnh lại thêm một hồi trầm mặc, nếu nói như vậy, có nghĩa là Tứ tiểu thư đã thừa nhận, nhưng còn dính líu đến cả Nhị phu nhân!
Phượng Thiên Vũ gật gật đầu mỉm cười: "Vân lão gia, phiền toái hãy đưa bọn họ tới đây một chút!"
Quả nhiên là bọn hắn, nàng đã biết rõ, chẳng qua là không nghĩ tới Vân Mạc ra tay với Lão phu nhân, mặc dù biết Lão phu nhân không phải là mẫu thân thân sinh của hắn, chẳng qua là hắn lại dám đụng vào người không nên đụng!
Tay áo Vân Đình vung lên: "Các ngươi, bắt ba tên nghịch tử đến đây cho ta!"
Trong đám đệ tử Vân gia liền có người gật đầu, nhanh chóng đi đến viện của Vân Mạc!
Không lâu sau đã trông thấy Vân Mạc cùng Lưu Mi, còn có Vân Phách đã bị trói gô* đi đến!
Trói gô: trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.
Vân Đình để cho bọn họ đi bắt, tất nhiên là thực lực của bọn họ cao hơn ba người Vân Mạc!
Đợi ba người tiến vào đại sảnh, nhìn thấy nhiều người như vậy, còn có Vân Điệp đang chột dạ, Vân Mạc không ngốc, biết rõ chuyện của hắn đã bại lộ, trong nháy mắt liền quỳ xuống: "Phụ thân, cầu người buông tha cho nhi tử lần này, nhi tử nhất thời hồ đồ!"
Lưu Mi cũng quỳ trên mặt đất, không nói lời nào, nàng vốn đã nói Vân Điệp sẽ không làm được chuyện gì, bây giờ thì tốt rồi!
Thấy phụ thân cùng mẫu thân của mình không dám nói gì, Vân Phách liền càng không dám mở miệng, nhưng khi hai mắt của hắn chạm đến ánh mắt của Phượng Thiên Vũ, hai chân lại không tự chủ mà run rẩy lên, tại sao lại là cái sát thần này?
Phượng Thiên Vũ đi qua, bàn tay vung lên đánh mạnh vào trên mặt Vân Mạc, đôi mắt đen nhánh tràn đầy sát khí: "Lần trước buông tha ngươi, không nghĩ tới lần này ngươi lại dám động đến cả Lão phu nhân!"
Giọng nói của Phượng Thiên Vũ rất bình tĩnh, lại bao hàm nộ khí, điều này lại làm cho người đứng trong đại sảnh không khỏi suy đoán, nữ nhân này có quan hệ như thế nào với Lão phu nhân, lão gia còn chưa có mở miệng, nàng đã nổi giận rồi!
Vân Mạc bị một tát này đánh ra máu, ánh mắt âm hàn nhìn Phượng Thiên Vũ: "Ngươi có tư cách gì đánh ta?"
Những lời này cũng chính là câu hỏi của những người đang có mặt ở đây, người của Vân gia có phạm sai lầm như thế nào cũng không tới phiên người ngoài đến giáo huấn, cho nên trong khoảng thời gian ngắn mọi người cảm thấy có chút phản cảm đối với Phượng Thiên Vũ!
Nữ nhân này không phải là người của Vân gia, cho dù giúp Vân gia khi gặp chuyện, cũng không thể động thủ đánh người!
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười cười, ánh mắt đảo qua những người trong đại sảnh, những người này đang suy nghĩ gì chẳng lẽ nàng lại không biết?
"Tư cách, ngươi muốn tư cách đúng không?"
Vân Đình nhíu mày, thật muốn mở miệng giáo huấn những người này, nhưng lại ngây ngẩn cả người. . !
Phượng Thiên Vũ thò tay, chậm rãi gỡ chiếc mặt nạ trên mặt xuống, nếu như những người này muốn tư cách, như vậy nàng sẽ để cho bọn họ nhìn thì có làm sao!
Ngay khắc này, trong đại sảnh, một trận hít không khí vang lên!
Cái này, đây chính là một khuôn của đại tiểu thư mà, muốn nói chỗ nào không giống, duy chỉ có chính là trên trán cô nương có thêm một ấn ký hồng liên yêu dị, mà đại tiểu thư không có!
Ngay phút này, Vân Đình cũng bất chấp việc xử trí Vân Mạc, đi qua, một đôi tay run rẩy bắt lấy Phượng Thiên Vũ, như sợ nàng chạy mất, kích động mà hỏi: "Ngươi. Ngươi có quan hệ gì với Thanh nhi?"
Phượng Thiên Vũ khiêu mi, cặp môi đỏ mọng khẽ mở: "Ngoại công không phải đã đoán được rồi sao?"
Không sai, khi trông thấy dung mạo của nàng hắn liền đoán được nàng là nữ nhi của Thanh nhi, chẳng qua là khi nghe thấy một tiếng ngoại công ngọt ngào kia, hắn đã đánh mất đi chừng mực vốn có!
Thật là nữ nhi của Thanh nhi, ngoại tôn nữ của hắn!
/95
|