Phượng Thiên Vũ quay người, đang chuẩn bị rời đi, đau, đầu rất đau.. mà tiếp theo đó, hình ảnh không ngừng chuyển đổi!
Thiên Hải Chi Thượng, nữ tử một thân áo đỏ hành tẩu ở phía trên, Thiên Hải Chi thượng, một nam tử đi tới, ánh tuấn tươi cười tà mị phóng ra: "Thiên Hải chính là chỗ của bổn tôn, tự tiện xông vào, chết!"
Khi đó nàng, băng lãnh vô tình, đáp trả: "Ta còn không biết Cửu Thiên thần tôn lại là người ham muốn giết người như vậy !"
Hình ảnh lần nữa lại chuyển đổi, các nàng đi qua cấm hải, nàng vì hắn, triệt để bước vào ba mươi ba tầng thiên!
Dòng nước cuốn qua, các nàng cười hì hì ưng thuận lời hứa!
Thập Phương thế giới rung chuyển dữ dội, khổ không thể tả.
"Tuyết Nhi, cùng ta trở về Thiên Hải Chi Thượng, không cần đi quản những chuyện như thế này được không?" Âm thanh nam tử mang theo vẻ cầu xin đau lòng.
Nữ tử lắc đầu: "Hoàng, ta phải bảo hộ bọn họ!"
Nàng là Thần Nữ Sáng Thế, chuyện của Thập Phương thế giới nàng không thể không quản!
Nam tử mỉm cười, bảo hộ bọn hắn: "Tuyết Nhi, còn ta thì sao?"
Nàng lấy tính mạng bảo vệ bọn họ, Tuyết Nhi, còn ta phải sống như thế nào?
Nữ tử quay người: "Hoàng, xin lỗi chàng!" Nói xong kiên quyết rời đi!
Thẳng đến khi nàng không chống đỡ nổi những đạo thiên lôi màu vàng điên cuồng đánh xuống người, biến mất khi thiên địa pháp tắc buông xuống, Thần Hoàng, nếu có kiếp sau, Tuyết Cơ nhất định sẽ tìm được chàng!
Hình ảnh rốt cuộc cũng đã biến mất, Phượng Thiên Vũ mở mắt ra, Tuyết Ảnh quái dị nhìn nàng, nửa ngày mới nói ra: "Mẫu thân, người đã hấp thụ toàn bộ lực lượng ở đây!"
Tuyết Ảnh thở dài, trong cung điện này có một cỗ lực lượng thần bí rất mạnh mẽ, rất có thể đây chính là linh lực kiếp trước của mẫu thân lưu lại, không nghĩ tới, rất nhanh đã bị mẫu thân hấp thu toàn bộ!
Phượng Thiên Vũ vận dụng linh lực, cảm thụ một cái, quả nhiên phát hiện linh lực trong cơ thể gia tăng không ít, chỉ chờ thời cơ đột phá mà thôi!
Phượng Thiên Vũ đi về phía cung điện, những tấm lụa trắng phiêu động, hình ảnh đằng sau tấm lụa như ẩn như hiện!
Phượng Thiên Vũ kéo ra một chút, chỉ thấy một bức họa bao trùm toàn bộ vách tường, Thiên Hải, nữ tử tay cầm Đoạn Hồn, một thân áo đỏ, tóc đen như mực tung bay khẽ múa theo những con gió thổi qua, mà đối diện với nàng là một bạch y nam tử, một đầu tóc bạc, một đôi tử nhãn, khuôn mặt mang theo vài phần tà mị, hai người nhìn nhau, đây chính là lúc hai người gặp nhau lần đầu, mãi mãi không thay đổi.
Phượng Thiên Vũ lùi sau một bước, nam tử trong bức họa kia rõ ràng chính là Dạ Hiên, đêm đó, nàng nhìn thấy Dạ Hiên cũng là tóc bạc, nhưng nàng lại không nhìn thấy được đôi mắt màu tím luân hồi kia!
Đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ Dạ Hiên chính là chuyển thế của Thần Hoàng?
Phượng Thiên Vũ cùng với Tuyết Ảnh bước nhanh đi ra khỏi cung điện, nàng đã hấp thu toàn bộ lực lượng trong cung điện này, bao gồm cả Phần Thiên kỹ năng, những vật kia đối với nàng là vô dụng, mà Thanh Ngư cùng Mộc Mộc đều không thể khống chế được nó, nên nàng cũng không có cầm theo!
Cung điện sau khi nàng rời đi, chậm rãi đóng lại!
Giờ phút này, học viện Đế Hoàng, ở trong Thiên Hải, đột nhiên tim Đế Dạ Hiên đập thật nhanh, hắn cũng không hiểu được cảm giác lúc này là gì!
Thánh Nhiêu cũng như vậy, mắt nhìn về phía Thiên Hải, là ai, là ai đã đến tầng thứ mười, hấp thu toàn bộ lực lượng trong cung điện!
Đế Dạ Hiên đứng dậy, một đôi tử nhãn, một đầu tóc bạc, đôi tử nhãn giống như vô ngàn những vì sao lấp lánh, nhìn về phía Thiên Hải, hắn như vừa trông thấy hai người!
Thánh Nhiêu sững sờ, sau đó nói ra: "Rời khỏi đây thì mau chóng thay đổi lại hình dạng đi.
Đế Dạ Hiên trở lại hình dáng như trước, rời khỏi Thiên Hải, hắn phải nhanh quay về Ma giới, gần đây hắn nhớ tới không ít chuyện rồi!
Trong trí nhớ đó, nàng là ai?
Chẳng lẽ chính là Thần Nữ Sáng Thế - Tuyết Cơ?
Nhìn bóng dáng Đế Dạ Hiên rời đi, Thánh Nhiêu cũng đi trở về, hắn phải nhanh chóng đến xem, rút cuộc là thần thánh phương nào lại có thể hấp thụ đi toàn bộ sức mạnh của Tuyết Cơ Thần Nữ... !
Chuyện rất kì quái, Phượng Thiên Vũ sau khi rời khỏi tầng thứ mười, trực tiếp về tới tầng thứ ba, mà cái cầu thang kia sau khi nàng trở về liền bốc hơi không thấy tung tích, nếu không phải trong cơ thể nàng đang vẫn còn cỗ năng lượng thần bí này, không thì nàng cứ ngỡ rằng nàng đang nằm mơ... !
Lực lượng trong cung điện bị Phượng Thiên Vũ hấp thu, kết giới bủa vây nhóm người Mộc Thương cũng đã biến mất!
Mộc Mộc cao hứng tươi cười: "Thanh Ngư, kết giới đã biến mất, chúng ta đi tìm A Vũ thôi!"
"Được!"
Thanh Ngư nói xong, cùng Mộc Mộc chạy về phía trước mặt!
Chẳng qua là, chưa có chạy được bao lâu, các nàng liền đứng vững bước, nhìn thấy một bóng dáng đang đi ra từ trong làn sương trắng kia, bước từng bước tiến đến!
Phượng Thiên Vũ nhìn hai người trước mặt, mặt mày nhẹ chau lại: “ Các ngươi đang làm gì thế?"
Mộc Mộc lắc đầu, tỏ vẻ các nàng không có việc gì!
Thanh Ngư lại không như vậy, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ lo lắng: "Tiểu thư, khi người bước vào trong đó, chúng ta bị một đạo kết giới ngăn cản, nhưng bây giờ kết giới biến mất rồi!"
"Kết giới?"
Nàng dùng kết giới ngăn cản các nàng, có tính là bảo vệ các nàng không!
"Ta tới một nơi rất kì quái, trong khoảng thời gian ngắn không thể kể hết cho các ngươi được!"
Phượng Thiên Vũ chắc chắn cả nhóm ở đây không ai biết rõ được, không phải là nàng không tin tưởng mọi người, mà là nàng không muốn khi mọi người biết chuyện lại phải thêm phiễn não, đến trước khi nàng nhớ rõ hết mọi chuyện, nàng sẽ không nói cho bất kì ai biết... !
Nếu không phải lực lượng kia vẫn đang dao động trong cơ thể nào, không thì nàng cũng đã cho rằng tất cả những cái kia đều là một ảo cảnh!
Mọi người biết rõ nàng không muốn nói, cũng không có hỏi nhiều, nàng không nói là có nguyên nhân của nàng... !
Đoàn người Phượng Thiên Vũ tiếp tục di chuyển, sẽ không đứng im một chỗ, một đường đi thẳng về phía trước, mau chóng tìm ra tấm bia đá……
Mấy người tiến vào sơn cốc, đi thẳng về phía trước!
Đột nhiên, Phượng Thiên Vũ dừng bước, mắt lạnh đảo qua bốn phía, lạnh lùng quát lên: "Đi ra!"
Mấy người hơi kinh sợ, bọn hắn đều không có cảm giác, nàng làm sao lại biết được?
Ngay sau đó, sơn cốc đang yên tĩnh liền truyền đến một đạo tiếng cười, tiếp theo một gã nam nhân đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!
Chuẩn xác mà nói, là một lão nam nhân!
"Ngươi là ai?"
Phượng Thiên Vũ nhìn lão nam nhân trước mặt, toàn thân đề phòng, cỗ khí trên người rất mạnh, mạnh hơn cả nàng!
Nam nhân thấy toàn thân Phượng Thiên Vũ đang trong tư thế đề phòng, vui vẻ hớn hở cười nói: "Tiểu cô nương, đừng để ý, ta chỉ là tiến đến xem có tình huống gì dị thường không mà thôi, không cần phải đề phòng như vậy đâu?"
Trên đầu Phượng Thiên Vũ bỗng có ba con quạ bay qua, không cần đề phòng?
Tại một nơi quỷ quái này có một kẻ có thực lực hơn mình, mình lại không biết rõ hắn, thử nghĩ xem có cần phải để phòng hay không?
Ngay lúc mọi người đang im lặng, bên tai truyền đến giọng nói của gã nam nhân: "Ta đi trước, các ngươi nên nỗ lực a, đến tầng thứ năm đi ra ngoài, Học Viện sẽ có phần thưởng a!" Nói xong, tiêu sái bay đi!
Mọi người: "..."
Người nào đây?
Phượng Thiên Vũ nhìn hắn biến mất, đôi mắt hơi trầm xuống, thực lực của người kia không phải chỉ là cao hơn một chút đâu, xem ra cái Đế Hoàng Thành này quả nhiên đúng nơi cường giả hội tụ mà, khó trách thế nhân đều tôn kính nó đến như vậy a... !
Thiên Hải Chi Thượng, nữ tử một thân áo đỏ hành tẩu ở phía trên, Thiên Hải Chi thượng, một nam tử đi tới, ánh tuấn tươi cười tà mị phóng ra: "Thiên Hải chính là chỗ của bổn tôn, tự tiện xông vào, chết!"
Khi đó nàng, băng lãnh vô tình, đáp trả: "Ta còn không biết Cửu Thiên thần tôn lại là người ham muốn giết người như vậy !"
Hình ảnh lần nữa lại chuyển đổi, các nàng đi qua cấm hải, nàng vì hắn, triệt để bước vào ba mươi ba tầng thiên!
Dòng nước cuốn qua, các nàng cười hì hì ưng thuận lời hứa!
Thập Phương thế giới rung chuyển dữ dội, khổ không thể tả.
"Tuyết Nhi, cùng ta trở về Thiên Hải Chi Thượng, không cần đi quản những chuyện như thế này được không?" Âm thanh nam tử mang theo vẻ cầu xin đau lòng.
Nữ tử lắc đầu: "Hoàng, ta phải bảo hộ bọn họ!"
Nàng là Thần Nữ Sáng Thế, chuyện của Thập Phương thế giới nàng không thể không quản!
Nam tử mỉm cười, bảo hộ bọn hắn: "Tuyết Nhi, còn ta thì sao?"
Nàng lấy tính mạng bảo vệ bọn họ, Tuyết Nhi, còn ta phải sống như thế nào?
Nữ tử quay người: "Hoàng, xin lỗi chàng!" Nói xong kiên quyết rời đi!
Thẳng đến khi nàng không chống đỡ nổi những đạo thiên lôi màu vàng điên cuồng đánh xuống người, biến mất khi thiên địa pháp tắc buông xuống, Thần Hoàng, nếu có kiếp sau, Tuyết Cơ nhất định sẽ tìm được chàng!
Hình ảnh rốt cuộc cũng đã biến mất, Phượng Thiên Vũ mở mắt ra, Tuyết Ảnh quái dị nhìn nàng, nửa ngày mới nói ra: "Mẫu thân, người đã hấp thụ toàn bộ lực lượng ở đây!"
Tuyết Ảnh thở dài, trong cung điện này có một cỗ lực lượng thần bí rất mạnh mẽ, rất có thể đây chính là linh lực kiếp trước của mẫu thân lưu lại, không nghĩ tới, rất nhanh đã bị mẫu thân hấp thu toàn bộ!
Phượng Thiên Vũ vận dụng linh lực, cảm thụ một cái, quả nhiên phát hiện linh lực trong cơ thể gia tăng không ít, chỉ chờ thời cơ đột phá mà thôi!
Phượng Thiên Vũ đi về phía cung điện, những tấm lụa trắng phiêu động, hình ảnh đằng sau tấm lụa như ẩn như hiện!
Phượng Thiên Vũ kéo ra một chút, chỉ thấy một bức họa bao trùm toàn bộ vách tường, Thiên Hải, nữ tử tay cầm Đoạn Hồn, một thân áo đỏ, tóc đen như mực tung bay khẽ múa theo những con gió thổi qua, mà đối diện với nàng là một bạch y nam tử, một đầu tóc bạc, một đôi tử nhãn, khuôn mặt mang theo vài phần tà mị, hai người nhìn nhau, đây chính là lúc hai người gặp nhau lần đầu, mãi mãi không thay đổi.
Phượng Thiên Vũ lùi sau một bước, nam tử trong bức họa kia rõ ràng chính là Dạ Hiên, đêm đó, nàng nhìn thấy Dạ Hiên cũng là tóc bạc, nhưng nàng lại không nhìn thấy được đôi mắt màu tím luân hồi kia!
Đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ Dạ Hiên chính là chuyển thế của Thần Hoàng?
Phượng Thiên Vũ cùng với Tuyết Ảnh bước nhanh đi ra khỏi cung điện, nàng đã hấp thu toàn bộ lực lượng trong cung điện này, bao gồm cả Phần Thiên kỹ năng, những vật kia đối với nàng là vô dụng, mà Thanh Ngư cùng Mộc Mộc đều không thể khống chế được nó, nên nàng cũng không có cầm theo!
Cung điện sau khi nàng rời đi, chậm rãi đóng lại!
Giờ phút này, học viện Đế Hoàng, ở trong Thiên Hải, đột nhiên tim Đế Dạ Hiên đập thật nhanh, hắn cũng không hiểu được cảm giác lúc này là gì!
Thánh Nhiêu cũng như vậy, mắt nhìn về phía Thiên Hải, là ai, là ai đã đến tầng thứ mười, hấp thu toàn bộ lực lượng trong cung điện!
Đế Dạ Hiên đứng dậy, một đôi tử nhãn, một đầu tóc bạc, đôi tử nhãn giống như vô ngàn những vì sao lấp lánh, nhìn về phía Thiên Hải, hắn như vừa trông thấy hai người!
Thánh Nhiêu sững sờ, sau đó nói ra: "Rời khỏi đây thì mau chóng thay đổi lại hình dạng đi.
Đế Dạ Hiên trở lại hình dáng như trước, rời khỏi Thiên Hải, hắn phải nhanh quay về Ma giới, gần đây hắn nhớ tới không ít chuyện rồi!
Trong trí nhớ đó, nàng là ai?
Chẳng lẽ chính là Thần Nữ Sáng Thế - Tuyết Cơ?
Nhìn bóng dáng Đế Dạ Hiên rời đi, Thánh Nhiêu cũng đi trở về, hắn phải nhanh chóng đến xem, rút cuộc là thần thánh phương nào lại có thể hấp thụ đi toàn bộ sức mạnh của Tuyết Cơ Thần Nữ... !
Chuyện rất kì quái, Phượng Thiên Vũ sau khi rời khỏi tầng thứ mười, trực tiếp về tới tầng thứ ba, mà cái cầu thang kia sau khi nàng trở về liền bốc hơi không thấy tung tích, nếu không phải trong cơ thể nàng đang vẫn còn cỗ năng lượng thần bí này, không thì nàng cứ ngỡ rằng nàng đang nằm mơ... !
Lực lượng trong cung điện bị Phượng Thiên Vũ hấp thu, kết giới bủa vây nhóm người Mộc Thương cũng đã biến mất!
Mộc Mộc cao hứng tươi cười: "Thanh Ngư, kết giới đã biến mất, chúng ta đi tìm A Vũ thôi!"
"Được!"
Thanh Ngư nói xong, cùng Mộc Mộc chạy về phía trước mặt!
Chẳng qua là, chưa có chạy được bao lâu, các nàng liền đứng vững bước, nhìn thấy một bóng dáng đang đi ra từ trong làn sương trắng kia, bước từng bước tiến đến!
Phượng Thiên Vũ nhìn hai người trước mặt, mặt mày nhẹ chau lại: “ Các ngươi đang làm gì thế?"
Mộc Mộc lắc đầu, tỏ vẻ các nàng không có việc gì!
Thanh Ngư lại không như vậy, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ lo lắng: "Tiểu thư, khi người bước vào trong đó, chúng ta bị một đạo kết giới ngăn cản, nhưng bây giờ kết giới biến mất rồi!"
"Kết giới?"
Nàng dùng kết giới ngăn cản các nàng, có tính là bảo vệ các nàng không!
"Ta tới một nơi rất kì quái, trong khoảng thời gian ngắn không thể kể hết cho các ngươi được!"
Phượng Thiên Vũ chắc chắn cả nhóm ở đây không ai biết rõ được, không phải là nàng không tin tưởng mọi người, mà là nàng không muốn khi mọi người biết chuyện lại phải thêm phiễn não, đến trước khi nàng nhớ rõ hết mọi chuyện, nàng sẽ không nói cho bất kì ai biết... !
Nếu không phải lực lượng kia vẫn đang dao động trong cơ thể nào, không thì nàng cũng đã cho rằng tất cả những cái kia đều là một ảo cảnh!
Mọi người biết rõ nàng không muốn nói, cũng không có hỏi nhiều, nàng không nói là có nguyên nhân của nàng... !
Đoàn người Phượng Thiên Vũ tiếp tục di chuyển, sẽ không đứng im một chỗ, một đường đi thẳng về phía trước, mau chóng tìm ra tấm bia đá……
Mấy người tiến vào sơn cốc, đi thẳng về phía trước!
Đột nhiên, Phượng Thiên Vũ dừng bước, mắt lạnh đảo qua bốn phía, lạnh lùng quát lên: "Đi ra!"
Mấy người hơi kinh sợ, bọn hắn đều không có cảm giác, nàng làm sao lại biết được?
Ngay sau đó, sơn cốc đang yên tĩnh liền truyền đến một đạo tiếng cười, tiếp theo một gã nam nhân đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!
Chuẩn xác mà nói, là một lão nam nhân!
"Ngươi là ai?"
Phượng Thiên Vũ nhìn lão nam nhân trước mặt, toàn thân đề phòng, cỗ khí trên người rất mạnh, mạnh hơn cả nàng!
Nam nhân thấy toàn thân Phượng Thiên Vũ đang trong tư thế đề phòng, vui vẻ hớn hở cười nói: "Tiểu cô nương, đừng để ý, ta chỉ là tiến đến xem có tình huống gì dị thường không mà thôi, không cần phải đề phòng như vậy đâu?"
Trên đầu Phượng Thiên Vũ bỗng có ba con quạ bay qua, không cần đề phòng?
Tại một nơi quỷ quái này có một kẻ có thực lực hơn mình, mình lại không biết rõ hắn, thử nghĩ xem có cần phải để phòng hay không?
Ngay lúc mọi người đang im lặng, bên tai truyền đến giọng nói của gã nam nhân: "Ta đi trước, các ngươi nên nỗ lực a, đến tầng thứ năm đi ra ngoài, Học Viện sẽ có phần thưởng a!" Nói xong, tiêu sái bay đi!
Mọi người: "..."
Người nào đây?
Phượng Thiên Vũ nhìn hắn biến mất, đôi mắt hơi trầm xuống, thực lực của người kia không phải chỉ là cao hơn một chút đâu, xem ra cái Đế Hoàng Thành này quả nhiên đúng nơi cường giả hội tụ mà, khó trách thế nhân đều tôn kính nó đến như vậy a... !
/95
|