Thích Tự vừa về không bao lâu thì ba hắn cũng đến nhà.
Thích Nguyên Thành tiến vào, có vẻ mệt mỏi vì đi đường xa, nhưng trông thấy Khương Oánh thì vội ân cần hỏi han một hồi, khiến Khương Oánh cũng không nhịn được mà nói: "Anh mới đi có hai ngày thì em thấy khác thế nào? Thôi thôi, con ở nhà chờ anh về nói chuyện mãi rồi đấy, vào việc với nó đi."
Thích Tự: "..."
Thích Nguyên Thành lại cẩn thận ôm vợ thêm một lần, rồi mới tươi tỉnh gọi Thích Tự ra nói chuyện.
Hai người ngồi ngay trong phòng khách trao đổi. Thích Tự nghe ba nói qua về cuộc gặp gỡ với Chủ tịch Ngô xong, mới nhắc đến hội nghị thương mại của Tân Điểu mà Diệp Khâm Như vừa báo, hỏi xem có thể tuồn luôn tin tức này ra để tăng khả năng hợp tác giữa MeiWei-Liên Tú và Tân Điểu hay không.
Thích Nguyên Thành nghe vậy thì hơi nhíu mày: "Thật ra trước mắt ba định giữ kín chuyện này với bên ngoài, để thiết kế một cái bẫy lôi hết tai họa ngầm ở Tư Nguyên ra cái đã."
Thích Tự ngạc nhiên: "Bẫy gì ạ?"
Thích Nguyên Thành: "Từ lúc Vương Trăn Đống đòi rút vốn, ba cũng nghi ông ta đã bị người của Lập Tảo mua chuộc, hoặc là đe dọa bằng một chuyện ghê gớm nào đấy, sợ chúng ta không chấp nhận được nên mới quyết định dứt áo ra đi như vậy. Nhưng hợp tác đã nhiều năm, chung quy ông ta vẫn còn chút tình nghĩa nên mới du di cho cái hạn 15 ngày kia, chứ mà thẳng thừng công khai với bên ngoài luôn thì chúng ta cũng chẳng kịp trở tay nổi... Giờ Tư Nguyên đã có Thiên Bảo chống lưng, ba muốn thử thuyết phục thêm xem ông ta có chịu ở lại hay không, nếu được thì phối hợp diễn một màn kịch với chúng ta..."
Thích Tự nghe đến đây là hiểu, bèn tiếp lời: "Ba muốn để chú Vương giả vờ rút vốn, dụ rắn ra khỏi hang, thừa cơ thu lại cổ phần từ các cổ đông mới bất định kia phải không?"
Thích Nguyên Thành gật đầu: "Chính xác, một khi lộ ra tin tức Thiên Bảo muốn nhập cổ phần vào Tư Nguyên, giá cổ phiếu của tập đoàn sẽ lập tức tăng trở lại, người muốn bán cổ phần cũng thừa cơ tăng giá ngay. Đã có thể thuyết phục được Vương Trăn Đống rút vốn, chứng tỏ là Lập Tảo vẫn còn người cài trong Tư Nguyên, phải nhân cơ hội này dẹp sạch bọn họ thì kết cấu cổ quyền của tập đoàn mới ổn định được."
Thích Tự hỏi: "Nhưng nếu chú Vương không rút vốn thì bên Cù tổng phải làm sao?"
Thích Nguyên Thành: "Cù Vĩ Tường đã ngỏ ý giúp đỡ khi chúng ta hoạn nạn, tất nhiên là mình không thể bỏ quên ân tình này. Ba sẽ ưu tiên cho ông ấy mua lại những cổ phiếu mà các thành phần hiểm họa tranh thủ bán tháo trước, một khi Thiên Bảo ra mặt, giá cổ phiếu tăng lại thì ông ấy cũng được hời."
Thích Tự gật đầu nói: "Con hiểu rồi, thế cứ theo kế hoạch của ba đi ạ."
So với sự phát triển của công ti con, ổn định tập đoàn vẫn là nhiệm vụ quan trọng hơn cả, Thích Nguyên Thành đã có tính toán như thế, bọn họ cũng không thể vội nói cho Tân Điểu biết về chuyện này.
"Được rồi, nói nữa thì không biết bao giờ mới xong, mau vào ăn thôi." Khương Oánh gọi vọng ra từ trong phòng ăn.
Thích Nguyên Thành thở phào một hơi, đứng lên cười nói: "Chẳng mấy khi nhà mình mới đón Giáng Sinh cùng nhau, ăn cơm cái đã, mấy chuyện này nói sau cũng được."
Với người đã ở nước ngoài lâu năm như Thích Tự và Thích Nguyên Thành, Giáng Sinh mang một ý nghĩa rất đặc biệt, chưa kể năm nay Thích Nguyên Thành với Khương Oánh còn vừa cưới lại xong, cả nhà mới nhất trí tụ tập đón lễ.
Thích Tự đứng dậy đi vào nhà ăn, thấy dì Liễu đã làm không biết bao nhiêu là đồ, trên bàn còn có cả gà nướng và bánh táo, rất hợp với không khí Giáng Sinh.
Chờ tất cả đã có rượu và đồ uống trong cốc, Thích Nguyên Thành mới nâng li nói: "Nào, chúc cả nhà luôn luôn hoà thuận, hạnh phúc an khang, Giáng Sinh vui vẻ."
Thích Phong và Lăng Khả đồng thanh nói: "Giáng Sinh vui vẻ, cạn li!"
Nhìn cảnh này, Thích Tự không khỏi nhớ đến Phó Diên Thăng đang một thân một mình lẻ loi ở khách sạn, lại nghĩ giá mà ba chấp nhận Phó Diên Thăng, giá mà Phó Diên Thăng cũng có thể tự do công khai ra vào gia đình này, cùng đón lễ với bọn họ giống như Lăng Khả...
"...Thích Tự?"
Tiếng gọi của Khương Oánh đột ngột kéo Thích Tự quay về thực tại. Hắn vội vàng lấy lại tinh thần, nâng cốc nói: "Giáng Sinh vui vẻ!"
Ăn xong, Thích Tự đi cùng hai em trai ra chơi với Tuyết Cô Nương, nhìn đến chiếc móc trên cổ nó mà nhớ đến yêu cầu của Phó Diên Thăng. Hắn về phòng, mở ngăn kéo lấy cái mà Tô Cánh đưa mình bỏ vào túi, ngẩng lên lại trông thấy bọc ô mai được Cù tổng của Thực phẩm Lũng Tiên tặng cho ở trên giá, cũng tiện tay nhét túi áo mấy cái.
Tối đến, Thích Nguyên Thành lần lượt điện thoại cho bạn bè thân thiết ở bên Mĩ, chẳng mấy khi nghỉ lễ nên cũng không động gì vào công việc.
Ba mẹ vừa về phòng, Thích Tự cũng mặc áo rồi rón rén ra ngoài.
Vì sợ bị phát hiện, hắn còn để ra đến tận cổng khu mới gọi cho Vương Mãnh, sau đó run rẩy đứng hứng gió hơn hai mươi phút, vừa chờ vừa nhắn tin cho Phó Diên Thăng: "Có ở khách sạn không? Tôi qua bây giờ đây."
F1S: "Cậu không xem định vị à? Từ lúc mình tách ra đến giờ, 6 tiếng đồng hồ qua tôi có bước chân ra khỏi phòng lần nào đâu."
Đương nhiên là Thích Tự đã nhìn, cũng biết Phó Diên Thăng không hề nói điêu, chẳng qua nghe chính miệng đối phương nói ra thì cảm giác vẫn khác.
Hai người gặp lại, cửa phòng vừa đóng đã vội vàng ôm nhau.
"Cậu mà còn chưa đến nữa là tôi ngủ gật rồi..." Phó Diên Thăng vòng tay bao lấy Thích Tự chậm rãi đi vào.
"Ngủ?" Thích Tự cười nói, "Anh mà dám ngủ thì tôi cũng không đến nữa..."
"...Nhóc xấu xa." Phó Diên Thăng mổ lên môi hắn một cái, lại híp mắt hỏi, "Ăn gì đấy? Miệng toàn vị quả."
Thích Tự ngẩn người, lấy một viên ô mai từ trong túi áo, bóc vỏ rồi đút vào miệng đối phương: "Anh thử đi."
"Hmm..." Phó Diên Thăng nhíu mày, "Cái gì vậy? Chua thế..."
Thích Tự hôn hắn một cái, cười hỏi: "Nếm lại đi, ngọt chưa?"
Phó Diên Thăng: "Hình như cũng hơi hơi."
Thích Tự lại ghé đến hôn sâu với Phó Diên Thăng, đẩy tới đẩy lui viên ô mai trong miệng người kia rồi hỏi: "Chỉ hơi thôi à?"
"Rất ngọt." Phó Diên Thăng áp hắn vào tường, lại dán đến lần nữa, "Muốn thêm..."
Thích Tự khẽ cười, hai người quấn quýt chừng chục phút, ô mai tan, quần áo cũng biến, bất giác đã lại ngã xuống giường.
Một hồi kịch liệt qua đi, Thích Tự dựa lên người Phó Diên Thăng, nói lại kế hoạch diệt trừ tai họa ngầm của ba hắn rồi nói: "Nếu không thể để lộ ra tin tức này, khả năng công ti đàm phán hợp tác thành công với Tân Điểu trong hội nghị tới đây cũng thấp đi phải không?"
Phó Diên Thăng thong thả nói: "Đừng lo, Gia Cát Lượng còn có Không Thành kế cơ mà, cứ đảm bảo kĩ thuật đàm phán cho tốt thì kiểu gì cũng thành."
(*không thành kế: trong thành không có lực lượng, lại bị uy hiếp thì càng phải tỏ ra trầm tĩnh kì lạ để địch tưởng có mai phục mà bỏ đi—tục xưng, tỏ ra nguy hiểm... ʅ(◞‿◟)ʃ)
Thích Tự cười nói: "Vào đến miệng anh chuyện gì cũng đơn giản là sao?"
Phó Diên Thăng: "Thì vốn dĩ có khó đâu, thực lực của các cậu với Phi Á-Hồng Trang tương đương, thậm chí nếu tính về tương lai đường dài, MeiWei-Liên Tú có Tô Cánh nên còn nhỉnh hơn một chút. Thiên Bảo rót vốn cho Tư Nguyên là chuyện chắc chắn rồi, các cậu phải khí thế lên mà tin chắc vào phần thắng chứ."
Thích Tự ngẩn người, cũng đúng, trước đó giá cổ phiếu của Tư Nguyên chao đảo vì Vương Trăn Đống rút vốn nên bọn họ mới tìm đến Tân Điểu xin hỗ trợ, nhưng giờ thì tình hình khác rồi.
Thích Tự nhìn nhìn Phó Diên Thăng, lại nghĩ bụng, tiếc là một nhân tài thế này không thể ở cạnh 24/7 cho mình tận dụng...
Hắn thở dài, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Phó Diên Thăng hôn hôn lên thái dương hắn: "Sắp 2h rồi, muốn ngủ chưa?"
Hồi lâu sau, Thích Tự mới ừm một tiếng.
Biết chẳng bao lâu nữa sẽ lại xa nhau, thời gian cũng như tính bằng giây, cả hai đều cảm thấy giấc ngủ quá xa xỉ, chỉ cần trời chưa sáng thì bọn họ vẫn có thể ở bên nhau thêm một chút.
Chẳng qua dù không nỡ đến đâu, mặt trời vẫn lên cao như thường lệ, giờ phút chia tay cũng phải tới.
Hôm sau, hai người cùng ăn brunch xong, Thích Tự gọi Vương Mãnh đánh xe đến đưa Phó Diên Thăng ra sân bay, cả mình cũng theo luôn.
Lên xe, Phó Diên Thăng mới đùa bảo: "Đích thân tiễn tôi ra sân bay luôn hả? Tự dưng được sủng mà sợ..."
Thích Tự thản nhiên nói: "Lát nữa tôi cũng đi Giang Trấn luôn, tiện thể thôi."
Phó Diên Thăng nhớ hôm qua Thích Tự đang gọi điện thì hỏi mình mấy giờ đi, còn bảo Diệp Khâm Như cứ xuất phát đến Giang Trấn trước, rõ ràng là đã có sẵn ý định ra sân bay cùng. Hắn cười thầm trong lòng, cũng không bóc mẽ để giữ thể diện cho Thích Tự, chỉ thừa cơ nắm tay người yêu, tranh thủ từng giây từng phút được gần gũi đối phương.
Từ khách sạn ra sân bay mất 40" đi đường, cả hai mới đầu còn ra vẻ bình tĩnh trò chuyện, nhưng chỉ một lát sau đều im lặng, ai nấy nhìn thẳng về phía trước, chỉ sợ càng nói sẽ càng khiến không khí thêm bi thương.
Đến sân bay, Vương Mãnh dừng xe tại khu thả người tầng khởi hành, rồi xuống trước để lấy hành lí từ sau cốp. Phó Diên Thăng mới nhìn Thích Tự, nói: "Tôi đi đây."
Thích Tự: "Đi đi."
Phó Diên Thăng đưa tay vuốt gáy đối phương, định tiến lại hôn hắn mà sợ người đến người đi ở xung quanh, rốt cục vẫn nhịn được, chỉ bảo: "Nhớ chăm sóc mình cho tốt, gặp lại sau."
Thích Tự: "Ừm, cả anh nữa."
Phó Diên Thăng buông tay, mở cửa xuống xe, nhận lấy hành lí từ Vương Mãnh rồi nói cảm ơn, cũng không dám quay đầu nhìn lại Thích Tự.
Nhưng mới đi được hai bước, hắn đã nghe thấy tiếng Thích Tự gọi mình.
"Phó Diên Thăng."
Trái tim Phó Diên Thăng như hẫng một nhịp, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thích Tự đang giơ tay về phía mình, chiếc móc định vị được treo vào một ngón, đang lủng lẳng trong lòng bàn tay.
"Lát nữa, tôi sẽ gửi mã cho anh..."
Nói xong lời này, cửa sổ kính cũng bắt đầu đóng lại.
Phó Diên Thăng trông thấy Thích Tự quay đầu đi, khóe miệng hơi nhếch, lớp cửa kính sẫm màu dần che khuất sườn mặt cuốn hút của hắn, xe cũng từ từ chuyển bánh.
Mất đi độ ấm của người thương, trên tay chỉ còn lại điện thoại lạnh như băng...
Ở bên nhau hạnh phúc bao nhiêu, khi tách ra sẽ càng tịch mịch bấy nhiêu.
Phó Diên Thăng nói mình ngày nào cũng thấy cô độc, chẳng lẽ Thích Tự thì không? Hắn nhìn ra hai hàng cây khô ven đường, nhìn lên bầu trời ngoài cửa kính, khẽ thở dài một hơi, dần buộc mình thích ứng với tình cảnh này.
*
Giang Trấn mà Tân Điểu chọn làm nơi tổ chức hội nghị vốn là một cổ trấn du lịch, sau này được cho xây một loạt phòng họp khách sạn và đủ loại công trình khác để tổ chức Đại hội Internet thế giới, hiện thường được các công ti doanh nghiệp lớn mạnh nổi tiếng chọn làm nơi tổ chức ra mắt sản phẩm và diễn đàn thương mại.
Lái xe từ sân bay Hải Thành đến Giang Trấn chỉ mất nửa tiếng, Thích Tự tiễn Phó Diên Thăng xong đi luôn, chưa đến 3h chiều đã có mặt. Nhưng ngồi xe không vào được cổ trấn, Thích Tự gọi điện cho Diệp Khâm Như, đối phương mới bảo hắn đỗ vào bãi xe đợi tạm.
Sau chừng 10" nhân viên phụ trách đón tiếp của Tân Điểu ra đón, nhận được tin xong Thích Tự xuống xe, vừa đứng được thì trông thấy ba chiếc xe thương vụ đi từ phía giống hắn lái vào.
Xe dừng lại, bảy tám người ăn mặc chỉnh tề quý khí bức người cũng bước ra.
Nhìn qua khóe mắt, Thích Tự quét thấy một bóng người quen thuộc.
Sở hữu dáng dấp bắt mắt, bên người lại không có ai khác, cho nên đối phương cũng nhanh chóng trông thấy Thích Tự. Nét mặt người kia lộ rõ vẻ bất ngờ, lập tức lên tiếng chào hỏi: "Thích Tự..."
Thích Tự biết người của Phi Á-Hồng Trang sẽ có mặt, nhưng không biết là Hứa Kính cũng đến, trong lòng không khỏi xao động, chỉ đành ra vẻ bình tĩnh nói: "Anh Kính, lâu rồi không gặp."
****
Lâm Hoán: "Tui cũng xuống xe rồi, ở ngay cạnh Hứa Kính! Cho tui lên sàn!!"
Tác giả: "Không cho."
Lâm Hoán: "..."
-
vtrans by xiandzg
Thích Nguyên Thành tiến vào, có vẻ mệt mỏi vì đi đường xa, nhưng trông thấy Khương Oánh thì vội ân cần hỏi han một hồi, khiến Khương Oánh cũng không nhịn được mà nói: "Anh mới đi có hai ngày thì em thấy khác thế nào? Thôi thôi, con ở nhà chờ anh về nói chuyện mãi rồi đấy, vào việc với nó đi."
Thích Tự: "..."
Thích Nguyên Thành lại cẩn thận ôm vợ thêm một lần, rồi mới tươi tỉnh gọi Thích Tự ra nói chuyện.
Hai người ngồi ngay trong phòng khách trao đổi. Thích Tự nghe ba nói qua về cuộc gặp gỡ với Chủ tịch Ngô xong, mới nhắc đến hội nghị thương mại của Tân Điểu mà Diệp Khâm Như vừa báo, hỏi xem có thể tuồn luôn tin tức này ra để tăng khả năng hợp tác giữa MeiWei-Liên Tú và Tân Điểu hay không.
Thích Nguyên Thành nghe vậy thì hơi nhíu mày: "Thật ra trước mắt ba định giữ kín chuyện này với bên ngoài, để thiết kế một cái bẫy lôi hết tai họa ngầm ở Tư Nguyên ra cái đã."
Thích Tự ngạc nhiên: "Bẫy gì ạ?"
Thích Nguyên Thành: "Từ lúc Vương Trăn Đống đòi rút vốn, ba cũng nghi ông ta đã bị người của Lập Tảo mua chuộc, hoặc là đe dọa bằng một chuyện ghê gớm nào đấy, sợ chúng ta không chấp nhận được nên mới quyết định dứt áo ra đi như vậy. Nhưng hợp tác đã nhiều năm, chung quy ông ta vẫn còn chút tình nghĩa nên mới du di cho cái hạn 15 ngày kia, chứ mà thẳng thừng công khai với bên ngoài luôn thì chúng ta cũng chẳng kịp trở tay nổi... Giờ Tư Nguyên đã có Thiên Bảo chống lưng, ba muốn thử thuyết phục thêm xem ông ta có chịu ở lại hay không, nếu được thì phối hợp diễn một màn kịch với chúng ta..."
Thích Tự nghe đến đây là hiểu, bèn tiếp lời: "Ba muốn để chú Vương giả vờ rút vốn, dụ rắn ra khỏi hang, thừa cơ thu lại cổ phần từ các cổ đông mới bất định kia phải không?"
Thích Nguyên Thành gật đầu: "Chính xác, một khi lộ ra tin tức Thiên Bảo muốn nhập cổ phần vào Tư Nguyên, giá cổ phiếu của tập đoàn sẽ lập tức tăng trở lại, người muốn bán cổ phần cũng thừa cơ tăng giá ngay. Đã có thể thuyết phục được Vương Trăn Đống rút vốn, chứng tỏ là Lập Tảo vẫn còn người cài trong Tư Nguyên, phải nhân cơ hội này dẹp sạch bọn họ thì kết cấu cổ quyền của tập đoàn mới ổn định được."
Thích Tự hỏi: "Nhưng nếu chú Vương không rút vốn thì bên Cù tổng phải làm sao?"
Thích Nguyên Thành: "Cù Vĩ Tường đã ngỏ ý giúp đỡ khi chúng ta hoạn nạn, tất nhiên là mình không thể bỏ quên ân tình này. Ba sẽ ưu tiên cho ông ấy mua lại những cổ phiếu mà các thành phần hiểm họa tranh thủ bán tháo trước, một khi Thiên Bảo ra mặt, giá cổ phiếu tăng lại thì ông ấy cũng được hời."
Thích Tự gật đầu nói: "Con hiểu rồi, thế cứ theo kế hoạch của ba đi ạ."
So với sự phát triển của công ti con, ổn định tập đoàn vẫn là nhiệm vụ quan trọng hơn cả, Thích Nguyên Thành đã có tính toán như thế, bọn họ cũng không thể vội nói cho Tân Điểu biết về chuyện này.
"Được rồi, nói nữa thì không biết bao giờ mới xong, mau vào ăn thôi." Khương Oánh gọi vọng ra từ trong phòng ăn.
Thích Nguyên Thành thở phào một hơi, đứng lên cười nói: "Chẳng mấy khi nhà mình mới đón Giáng Sinh cùng nhau, ăn cơm cái đã, mấy chuyện này nói sau cũng được."
Với người đã ở nước ngoài lâu năm như Thích Tự và Thích Nguyên Thành, Giáng Sinh mang một ý nghĩa rất đặc biệt, chưa kể năm nay Thích Nguyên Thành với Khương Oánh còn vừa cưới lại xong, cả nhà mới nhất trí tụ tập đón lễ.
Thích Tự đứng dậy đi vào nhà ăn, thấy dì Liễu đã làm không biết bao nhiêu là đồ, trên bàn còn có cả gà nướng và bánh táo, rất hợp với không khí Giáng Sinh.
Chờ tất cả đã có rượu và đồ uống trong cốc, Thích Nguyên Thành mới nâng li nói: "Nào, chúc cả nhà luôn luôn hoà thuận, hạnh phúc an khang, Giáng Sinh vui vẻ."
Thích Phong và Lăng Khả đồng thanh nói: "Giáng Sinh vui vẻ, cạn li!"
Nhìn cảnh này, Thích Tự không khỏi nhớ đến Phó Diên Thăng đang một thân một mình lẻ loi ở khách sạn, lại nghĩ giá mà ba chấp nhận Phó Diên Thăng, giá mà Phó Diên Thăng cũng có thể tự do công khai ra vào gia đình này, cùng đón lễ với bọn họ giống như Lăng Khả...
"...Thích Tự?"
Tiếng gọi của Khương Oánh đột ngột kéo Thích Tự quay về thực tại. Hắn vội vàng lấy lại tinh thần, nâng cốc nói: "Giáng Sinh vui vẻ!"
Ăn xong, Thích Tự đi cùng hai em trai ra chơi với Tuyết Cô Nương, nhìn đến chiếc móc trên cổ nó mà nhớ đến yêu cầu của Phó Diên Thăng. Hắn về phòng, mở ngăn kéo lấy cái mà Tô Cánh đưa mình bỏ vào túi, ngẩng lên lại trông thấy bọc ô mai được Cù tổng của Thực phẩm Lũng Tiên tặng cho ở trên giá, cũng tiện tay nhét túi áo mấy cái.
Tối đến, Thích Nguyên Thành lần lượt điện thoại cho bạn bè thân thiết ở bên Mĩ, chẳng mấy khi nghỉ lễ nên cũng không động gì vào công việc.
Ba mẹ vừa về phòng, Thích Tự cũng mặc áo rồi rón rén ra ngoài.
Vì sợ bị phát hiện, hắn còn để ra đến tận cổng khu mới gọi cho Vương Mãnh, sau đó run rẩy đứng hứng gió hơn hai mươi phút, vừa chờ vừa nhắn tin cho Phó Diên Thăng: "Có ở khách sạn không? Tôi qua bây giờ đây."
F1S: "Cậu không xem định vị à? Từ lúc mình tách ra đến giờ, 6 tiếng đồng hồ qua tôi có bước chân ra khỏi phòng lần nào đâu."
Đương nhiên là Thích Tự đã nhìn, cũng biết Phó Diên Thăng không hề nói điêu, chẳng qua nghe chính miệng đối phương nói ra thì cảm giác vẫn khác.
Hai người gặp lại, cửa phòng vừa đóng đã vội vàng ôm nhau.
"Cậu mà còn chưa đến nữa là tôi ngủ gật rồi..." Phó Diên Thăng vòng tay bao lấy Thích Tự chậm rãi đi vào.
"Ngủ?" Thích Tự cười nói, "Anh mà dám ngủ thì tôi cũng không đến nữa..."
"...Nhóc xấu xa." Phó Diên Thăng mổ lên môi hắn một cái, lại híp mắt hỏi, "Ăn gì đấy? Miệng toàn vị quả."
Thích Tự ngẩn người, lấy một viên ô mai từ trong túi áo, bóc vỏ rồi đút vào miệng đối phương: "Anh thử đi."
"Hmm..." Phó Diên Thăng nhíu mày, "Cái gì vậy? Chua thế..."
Thích Tự hôn hắn một cái, cười hỏi: "Nếm lại đi, ngọt chưa?"
Phó Diên Thăng: "Hình như cũng hơi hơi."
Thích Tự lại ghé đến hôn sâu với Phó Diên Thăng, đẩy tới đẩy lui viên ô mai trong miệng người kia rồi hỏi: "Chỉ hơi thôi à?"
"Rất ngọt." Phó Diên Thăng áp hắn vào tường, lại dán đến lần nữa, "Muốn thêm..."
Thích Tự khẽ cười, hai người quấn quýt chừng chục phút, ô mai tan, quần áo cũng biến, bất giác đã lại ngã xuống giường.
Một hồi kịch liệt qua đi, Thích Tự dựa lên người Phó Diên Thăng, nói lại kế hoạch diệt trừ tai họa ngầm của ba hắn rồi nói: "Nếu không thể để lộ ra tin tức này, khả năng công ti đàm phán hợp tác thành công với Tân Điểu trong hội nghị tới đây cũng thấp đi phải không?"
Phó Diên Thăng thong thả nói: "Đừng lo, Gia Cát Lượng còn có Không Thành kế cơ mà, cứ đảm bảo kĩ thuật đàm phán cho tốt thì kiểu gì cũng thành."
(*không thành kế: trong thành không có lực lượng, lại bị uy hiếp thì càng phải tỏ ra trầm tĩnh kì lạ để địch tưởng có mai phục mà bỏ đi—tục xưng, tỏ ra nguy hiểm... ʅ(◞‿◟)ʃ)
Thích Tự cười nói: "Vào đến miệng anh chuyện gì cũng đơn giản là sao?"
Phó Diên Thăng: "Thì vốn dĩ có khó đâu, thực lực của các cậu với Phi Á-Hồng Trang tương đương, thậm chí nếu tính về tương lai đường dài, MeiWei-Liên Tú có Tô Cánh nên còn nhỉnh hơn một chút. Thiên Bảo rót vốn cho Tư Nguyên là chuyện chắc chắn rồi, các cậu phải khí thế lên mà tin chắc vào phần thắng chứ."
Thích Tự ngẩn người, cũng đúng, trước đó giá cổ phiếu của Tư Nguyên chao đảo vì Vương Trăn Đống rút vốn nên bọn họ mới tìm đến Tân Điểu xin hỗ trợ, nhưng giờ thì tình hình khác rồi.
Thích Tự nhìn nhìn Phó Diên Thăng, lại nghĩ bụng, tiếc là một nhân tài thế này không thể ở cạnh 24/7 cho mình tận dụng...
Hắn thở dài, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Phó Diên Thăng hôn hôn lên thái dương hắn: "Sắp 2h rồi, muốn ngủ chưa?"
Hồi lâu sau, Thích Tự mới ừm một tiếng.
Biết chẳng bao lâu nữa sẽ lại xa nhau, thời gian cũng như tính bằng giây, cả hai đều cảm thấy giấc ngủ quá xa xỉ, chỉ cần trời chưa sáng thì bọn họ vẫn có thể ở bên nhau thêm một chút.
Chẳng qua dù không nỡ đến đâu, mặt trời vẫn lên cao như thường lệ, giờ phút chia tay cũng phải tới.
Hôm sau, hai người cùng ăn brunch xong, Thích Tự gọi Vương Mãnh đánh xe đến đưa Phó Diên Thăng ra sân bay, cả mình cũng theo luôn.
Lên xe, Phó Diên Thăng mới đùa bảo: "Đích thân tiễn tôi ra sân bay luôn hả? Tự dưng được sủng mà sợ..."
Thích Tự thản nhiên nói: "Lát nữa tôi cũng đi Giang Trấn luôn, tiện thể thôi."
Phó Diên Thăng nhớ hôm qua Thích Tự đang gọi điện thì hỏi mình mấy giờ đi, còn bảo Diệp Khâm Như cứ xuất phát đến Giang Trấn trước, rõ ràng là đã có sẵn ý định ra sân bay cùng. Hắn cười thầm trong lòng, cũng không bóc mẽ để giữ thể diện cho Thích Tự, chỉ thừa cơ nắm tay người yêu, tranh thủ từng giây từng phút được gần gũi đối phương.
Từ khách sạn ra sân bay mất 40" đi đường, cả hai mới đầu còn ra vẻ bình tĩnh trò chuyện, nhưng chỉ một lát sau đều im lặng, ai nấy nhìn thẳng về phía trước, chỉ sợ càng nói sẽ càng khiến không khí thêm bi thương.
Đến sân bay, Vương Mãnh dừng xe tại khu thả người tầng khởi hành, rồi xuống trước để lấy hành lí từ sau cốp. Phó Diên Thăng mới nhìn Thích Tự, nói: "Tôi đi đây."
Thích Tự: "Đi đi."
Phó Diên Thăng đưa tay vuốt gáy đối phương, định tiến lại hôn hắn mà sợ người đến người đi ở xung quanh, rốt cục vẫn nhịn được, chỉ bảo: "Nhớ chăm sóc mình cho tốt, gặp lại sau."
Thích Tự: "Ừm, cả anh nữa."
Phó Diên Thăng buông tay, mở cửa xuống xe, nhận lấy hành lí từ Vương Mãnh rồi nói cảm ơn, cũng không dám quay đầu nhìn lại Thích Tự.
Nhưng mới đi được hai bước, hắn đã nghe thấy tiếng Thích Tự gọi mình.
"Phó Diên Thăng."
Trái tim Phó Diên Thăng như hẫng một nhịp, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thích Tự đang giơ tay về phía mình, chiếc móc định vị được treo vào một ngón, đang lủng lẳng trong lòng bàn tay.
"Lát nữa, tôi sẽ gửi mã cho anh..."
Nói xong lời này, cửa sổ kính cũng bắt đầu đóng lại.
Phó Diên Thăng trông thấy Thích Tự quay đầu đi, khóe miệng hơi nhếch, lớp cửa kính sẫm màu dần che khuất sườn mặt cuốn hút của hắn, xe cũng từ từ chuyển bánh.
Mất đi độ ấm của người thương, trên tay chỉ còn lại điện thoại lạnh như băng...
Ở bên nhau hạnh phúc bao nhiêu, khi tách ra sẽ càng tịch mịch bấy nhiêu.
Phó Diên Thăng nói mình ngày nào cũng thấy cô độc, chẳng lẽ Thích Tự thì không? Hắn nhìn ra hai hàng cây khô ven đường, nhìn lên bầu trời ngoài cửa kính, khẽ thở dài một hơi, dần buộc mình thích ứng với tình cảnh này.
*
Giang Trấn mà Tân Điểu chọn làm nơi tổ chức hội nghị vốn là một cổ trấn du lịch, sau này được cho xây một loạt phòng họp khách sạn và đủ loại công trình khác để tổ chức Đại hội Internet thế giới, hiện thường được các công ti doanh nghiệp lớn mạnh nổi tiếng chọn làm nơi tổ chức ra mắt sản phẩm và diễn đàn thương mại.
Lái xe từ sân bay Hải Thành đến Giang Trấn chỉ mất nửa tiếng, Thích Tự tiễn Phó Diên Thăng xong đi luôn, chưa đến 3h chiều đã có mặt. Nhưng ngồi xe không vào được cổ trấn, Thích Tự gọi điện cho Diệp Khâm Như, đối phương mới bảo hắn đỗ vào bãi xe đợi tạm.
Sau chừng 10" nhân viên phụ trách đón tiếp của Tân Điểu ra đón, nhận được tin xong Thích Tự xuống xe, vừa đứng được thì trông thấy ba chiếc xe thương vụ đi từ phía giống hắn lái vào.
Xe dừng lại, bảy tám người ăn mặc chỉnh tề quý khí bức người cũng bước ra.
Nhìn qua khóe mắt, Thích Tự quét thấy một bóng người quen thuộc.
Sở hữu dáng dấp bắt mắt, bên người lại không có ai khác, cho nên đối phương cũng nhanh chóng trông thấy Thích Tự. Nét mặt người kia lộ rõ vẻ bất ngờ, lập tức lên tiếng chào hỏi: "Thích Tự..."
Thích Tự biết người của Phi Á-Hồng Trang sẽ có mặt, nhưng không biết là Hứa Kính cũng đến, trong lòng không khỏi xao động, chỉ đành ra vẻ bình tĩnh nói: "Anh Kính, lâu rồi không gặp."
****
Lâm Hoán: "Tui cũng xuống xe rồi, ở ngay cạnh Hứa Kính! Cho tui lên sàn!!"
Tác giả: "Không cho."
Lâm Hoán: "..."
-
vtrans by xiandzg
/187
|