Phó Diên Thăng có vẻ đã đoán ra từ trước, cười nói: "Có là quân cờ, thì cậu cũng là quân cờ quý giá nhất của ông ấy."
Thích Tự hiểu lí do vì sao ba làm như vậy, chỉ là hôm nay nghe Thích Nguyên Thành giải thích ra, Thích Tự đột nhiên cảm thấy ba mình có chút xa lạ. Dù từ khi hắn mười tuổi đã chỉ có hai cha con nương tựa vào nhau, dù Thích Nguyên Thành đã dẫn hắn đi qua biết bao tình huống hoành tráng, thì như Phó Diên Thăng vừa nói, có vẻ hắn cũng chẳng hiểu rõ ba mình là bao.
Cảm giác này lờ mờ khiến hắn sinh ra bất an, thậm chí là hoài nghi liệu bản thân sau này có thể trở thành một thương nhân túc trí đa mưu, sát phạt quả quyết như ba mình hay không—rõ ràng miệng vẫn nói không đành, nhưng quay lưng đã liền ra tay không chút lưu tình.
Thích Tự nói với Phó Diên Thăng băn khoăn mà mình không thể thổ lộ cùng ba: "Nếu chỉ là quân cờ để ba tôi đánh lạc hướng đối thủ, thì dù tôi có điều tra ra được những chứng cớ kia hay không, ông ấy vẫn sẽ tự điều tra và làm theo kế hoạch của riêng mình thôi nhỉ?"
Phó Diên Thăng sững sờ, lập tức hiểu ra lí do khiến Thích Tự thất vọng là gì, bèn an ủi: "Thích Tự, ban đầu chính tôi là người đề nghị ông ấy cho cậu về điều tra MeiWei Hải Thành, tôi nhớ mình có nói—nếu là người thừa kế của ông ấy thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải được rèn luyện, ngọc không mài không thành ngọc, chắc hẳn ba cậu đã phải suy tính rất kĩ rồi mới quyết định cho cậu quay về đây."
Thích Tự giật mình, suýt nữa thì quên nguồn gốc của chuyện này...
Phó Diên Thăng nói tiếp: "Có không tra được gì đi chăng nữa, thì thời gian vừa qua cậu ở MeiWei thế nào, thể hiện ra sao, là một người thừa kế có năng lực có mưu kế hay chỉ là một kẻ vô tích sự ngờ nghệch, chỉ cần để ý là sẽ nhìn ra ngay, ba cậu nhất định cũng rất mừng khi thấy cậu cố gắng như thế. Chưa kể, chính cậu cũng học hỏi và có thêm được rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn qua trải nghiệm này mà?"
Thích Tự ừm một tiếng.
Phó Diên Thăng cười nói: "Giờ cậu vẫn còn nhỏ, không cần vội vàng tranh công, mà ba cậu cũng chưa muốn để cậu xông pha chiến đấu thay ông ấy vội đâu."
Nghe Phó Diên Thăng nói vậy, Thích Tự mới thấy nhẹ lòng hơn được chút.
Hắn nhìn Phó Diên Thăng, thử thăm dò hỏi: "Anh nghĩ tiếp theo đây ba tôi sẽ làm gì?"
Phó Diên Thăng trầm tư một lát rồi nói: "Ngoài việc đối phó với nhà họ Khâu, tôi đoán là ông ấy sẽ tranh thủ thu mua cổ phần và tái cơ cấu lại cổ quyền ở MeiWei luôn. Tôi đã thử tính qua số cổ phần của ba cậu ở MeiWei, tuy mang tiếng là cổ đông số một, nhưng ông ấy lại chỉ chiếm 26.8%, con số này quả thật có hơi nguy hiểm..."
Thích Tự lại trầm trồ về khả năng phán đoán chuẩn xác của Phó Diên Thăng ở trong lòng một phen. Hắn không kể cho đối phương về những lo lắng của ba, nhưng chỉ dựa vào những tin tức công khai mà người kia cũng đã suy luận ra những hành động ba hắn sẽ làm.
Thích Tự hỏi: "Nắm được bao nhiêu phần trăm mới là an toàn?"
"Với công ti đã đăng kí niêm yết thì ít nhất là 34%." Phó Diên Thăng giải thích, "34% chứng tỏ quyền khống chế an toàn của cổ đông đối với công ti, thêm nữa là quyền phủ quyết... như ở Tư Nguyên chẳng hạn, tỉ lệ khống chế của ba cậu là 34.8%, tương đương với việc khẳng định vị trí cầm quyền của ông ấy trong tập đoàn."
Thích Tự như có điều suy nghĩ. Hắn nhớ Thích Nguyên Thành từng nói, mẹ và em trai hắn cũng có cổ phần ở MeiWei, nhưng toàn bộ đều do trợ lí của mẹ đứng tên hộ, người ngoài khó mà điều tra ra được. Gộp cả vào không biết có được 34% hay không...
Thế nhưng hiện tại ba mẹ đã li hôn, kể cả MeiWei có gặp nguy đi chăng nữa, hắn không chắc liệu mẹ sẽ ra tay trợ giúp hay không, bởi từ trước đến giờ, dường như ba cũng chưa từng đòi hỏi mẹ bất kì điều gì liên quan đến sự nghiệp của mình.
"Nhưng 26.8% kia không chỉ gồm cổ phần gián tiếp mà ông ấy có qua Tư Nguyên mà phải không?" Phó Diên Thăng lên tiếng ngắt lại dòng suy nghĩ của Thích Tự, "Chắc cũng có khoảng 5% là trực tiếp nắm giữ chứ?"
Thích Tự nói thẳng: "Ừm, ba có giữ hộ tôi một phần, rồi lúc trước MeiWei đăng kí niêm yết ở trong nước, nhà tôi cũng mua lại được 2% nữa từ thị trường chứng khoán."
Phó Diên Thăng gật đầu: "Thật ra ba cậu chỉ cần lôi kéo được các cổ đông cùng lập trường trong tập đoàn, hoặc là tranh thủ thu mua nhân lúc thị trường chứng khoán đang rớt giá đợt này, thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Thậm chí, biết đâu đây còn là một cơ hội để ông ấy dần chuyển trọng tâm sự nghiệp từ nước ngoài về trong nước nữa..."
Nói về MeiWei một hồi, Thích Tự mới nhắc đến chuyện thành lập tổ đội cho bộ phận phát triển công nghệ của tập đoàn.
Phó Diên Thăng am hiểu nói: "Tranh thủ tuyển trong mấy ngày này luôn đi, hai tháng vừa qua chính cậu cũng tiếp xúc với nhiều người nhiều việc ở MeiWei rồi, có nhắm được ai không?"
Nói đến đây, Thích Tự liền nghĩ ra một ứng cứ viên rất thích hợp: "Tôi thấy Ngô Song rất khá, nhưng không biết có phù hợp với chức vị của anh ấy không."
Phó Diên Thăng cười nói: "Nếu cậu thấy đáng tin, thì cứ để cậu ta xử lí giúp cậu một ít việc vặt trong nước cũng như công tác kết nối đi, cũng cần đấy."
Thích Tự gật đầu: "Để tôi hỏi xem anh ta có đồng ý không."
Thích Tự gửi tin nhắn cho Ngô Song, người kia chỉ biết hôm nay hắn xin nghỉ, chứ không rõ là vì việc gì. Phó Diên Thăng mới bảo Thích Tự gọi Ngô Song đến bệnh viện rồi nói chuyện trực tiếp.
Do từng nghi ngờ việc Ngô Song đến làm trợ lí cho mình là do Phó Diên Thăng giật dây, Thích Tự cảm thấy ba mặt một lời cùng trao đổi cũng không tồi, bèn gọi điện kêu người kia tới luôn.
Lúc đến, Ngô Song cũng mang theo một rổ hoa quả, tuy không cầu kì như của Phó Diên Thăng và Hứa Kính, nhưng nhìn qua đã thấy "thành ý" tương đương.
Thích Tự không khỏi giật giật khoé miệng, chỉ cho Ngô Song đặt rổ quả của mình cạnh hai cái còn lại, sau đó ba người ngồi xuống quanh chiếc bàn nhỏ trong phòng bệnh của hắn.
"Nghe nói hai người là bàn cùng đại học à?" Thích Tự hỏi.
"Thật ra trước kia cũng không quen..." Ngô Song ngại ngùng giải thích lại chuyện mình thấy quảng cáo việc làm trong group chat sinh viên trường, chứ trước đó chưa thân quen gì với Phó Diên Thăng.
Thích Tự: "Lần Trương Kiệm giục tôi kí tài liệu, là anh gọi cho Phó Diên Thăng phải không?"
Ngô Song gãi đầu, ừ một tiếng rồi ngại ngại nói: "Lúc ấy tôi cũng không nghĩ ra cách nào khác..."
Thích Tự nháy nháy mắt với Ngô Song, toát lên vẻ giảo hoạt: "Anh không thấy "tôi" của hôm đó khác gì với tôi bây giờ à?"
Ngô Song hơi sửng sốt, cẩn thận dò xét Thích Tự, xoắn xuýt một lát rồi ngờ vực hỏi: "Thích tổng... cậu hơi bị... rối loạn nhân cách phân liệt phải không?"
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng: "..."
Ngô Song thấy sắc mặt Thích Tự kì quái, vội khoa tay giải thích: "Ý tôi là biểu hiện đa nhân cách như ở người bình thường thôi, tôi có đọc ít sách tâm lí nên biết, chứ không phải bảo cậu bị tâm thần đâu..."
Thích Tự không hề tức giận, mà còn hỏi tiếp: "Thế anh thấy nhân cách nào hơn?"
"Cậu... bị thật hả?" Ngô Song kinh hãi nhìn Thích Tự, hít sâu vài hơi lấy lại phong độ, sau đó giải thích rành mạch, "Thì, đều rất tốt... nhưng tôi thấy, nhân cách thích ăn đồ ngọt khá dễ thương."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng rốt cục không nhịn được nữa, bật cười giải thích với Ngô Song: "Thích Tự có một người em sinh đôi, thích ăn đồ ngọt chính là em trai cậu ấy."
Ngô Song đuỗn người mất vài giây mới hiểu ra, nghẹn ngào kêu lên: "Sinh đôi!?"
Thích Tự bĩu miệng: "Thầy Phó, nói ra sớm thế mất hết cả vui."
Phó Diên Thăng nhìn hắn đầy cưng chiều mà bất lực: "Thôi đi, lớn rồi mà sao cứ thích đùa ác như con nít thế hả?"
Thích Tự hừ cười một tiếng, bắt chéo chân lên rồi quay ra nói với Ngô Song: "Có vẻ anh thích em trai tôi hơn nhỉ."
"Không phải." Ngô Song bối rối nói, "Nhưng hai anh em cậu giống nhau thật đấy..."
Đùa thêm vài câu, Phó Diên Thăng mới thay Thích Tự hỏi Ngô Song có muốn nhận vị trí công tác mới hay không. Biết được yêu cầu của Thích Tự, Ngô Song liền vui vẻ nhận lời.
Đến tối, trước khi Ngô Song rời đi, Thích Tự lại nhờ đối phương thêm một việc—do đến thẳng đây sau sự vụ tối qua, cả ngày hôm nay Thích Tự đã mặc quần áo bệnh viện, tuy rộng rãi thoải mái nhưng không tiện gặp người khác cho lắm. Hắn đưa thẻ khách sạn rồi nói địa chỉ và số phòng cho Ngô Song, nhờ đối phương đem giúp mình vài bộ quần áo đến.
Không ngờ Phó Diên Thăng vừa nghe vậy đã đứng dậy nói luôn: "Để tôi đi, lát tôi về lấy cho."
Thích Tự: "Vậy cũng được."
Khoảng 40 phút sau, Phó Diên Thăng quay lại, nói với Thích Tự: "Mấy việc này từ giờ phải bảo tôi."
Thích Tự sửng sốt, còn tưởng là hắn không tin tưởng Ngô Song, bèn giải thích: "Thấy tin tưởng được thì tôi mới tuyển anh ta mà, chưa kể phòng tôi cũng đâu có gì bí mật, ngày nào nhân viên chả vào quét dọn..."
Nghe xong, Phó Diên Thăng bất ngờ rút ra một chiếc đồ lót từ trong đống quần áo kia, lắc lư trước mặt hắn: "Cậu để người đàn ông khác lấy cho mình thứ này?"
Thích Tự: "..."
Thích Tự lập tức thẹn thùng, giật lại thứ kia: "Anh nghĩ đi đâu đấy, ba tôi cũng toàn để trợ lí dọn quần áo giúp mình mà..."
Phó Diên Thăng đẩy kính, nói: "Ba cậu thế nào tôi không biết, nhưng bây giờ cậu do tôi quản."
Thích Tự: "???"
Ủa, vì cái quái gì hắn lại do Phó Diên Thăng quản?
Phó Diên Thăng không để ý đến vẻ mặt đầy "???" của hắn, lại gần thấp giọng dụ dỗ: "Hôn cái đi, tôi chuẩn bị về đây."
Thích Tự chưa kịp phản ứng thì đã bị Phó Diên Thăng ôm cổ, đành phải rướn người tặng người kia một nụ hôn, sau khi tách ra mới hỏi: "Tối nay không ở lại nữa à?"
Phó Diên Thăng dịu dàng nói: "Tôi cũng phải về tắm rửa thay đồ mà... Hay tắm xong lại tới nhé?"
Thích Tự đẩy đẩy đối phương: "Thôi, mai rồi đến cũng được."
Phó Diên Thăng vẫn chưa thoả mãn, liếm môi hắn thêm vài lần rồi mới buông ra.
*
Do mấy ngày tới Thích Tự cũng không đi làm nữa, Ngô Song bèn đứng ra làm thủ tục thôi việc thay hắn, đồng thời báo cáo lại tình hình diễn ra ở công ti.
Nghe nói Lưu Kì và Trương Kiệm đều bị bắt, hồi sáng cảnh sát cũng đến MeiWei thu thập hết tài liệu trong văn phòng Lưu Kì. Xem ra tập đoàn đã quyết định đi theo hướng xử lí công khai, Lưu Kì cũng sẽ không chỉ bị điều tra vì bê bối ngoại tình nữa.
Từ hôm kia, cổ phiếu của MeiWei đã rớt giá ba ngày liên tiếp, giá trị thị trường bốc hơi 500 triệu, các tin tức liên quan truyền ra nước ngoài, giá cổ phiếu của tập đoàn Tư Nguyên tại NDSK cũng không tránh được sụt giảm. Thích Tự liên tục chú ý đến diễn biến của thị trường chứng khoán, băn khoăn không biết tình huống hiện giờ có nằm trong dự tính của ba hay không...
Chiều hôm ấy, Thích Tự đang đọc tin trong phòng bệnh, thì được một người không thể nào tưởng tượng được tới thăm.
Thích Tự nhìn người đàn ông với khí chất rất giống Phó Diên Thăng ở trước mắt, sửng sốt lên tiếng: "Anh Tống?"
Người đến chính là trợ lí của Tư Trạch, Tống Phổ Tâm.
****
Ngô Song *vuốt cằm*: "(Nhân cách) Thích ăn đồ ngọt có vẻ đáng yêu..."
Phó Diên Thăng: "Đấy là em trai sinh đôi của cậu ấy."
Ngô Song: "Hả? Lại còn có sinh đôi của nhân cách phân liệt nữa? À khoan... WTF sinh đôi? (╯#°Д°)╯"
Thích Tự: "Nghe chừng cậu có vẻ thích em trai tôi nhờ..."
Ngô Song: "Không không không phải..."
Thích Tự: "Không sao, bao giờ sẽ cho cậu gặp lại~~"
Thích Phong ở Nội Mông Cổ xa tít: "Achoo!"
Lăng Khả: →_→
-
vtrans by xiandzg
Thích Tự hiểu lí do vì sao ba làm như vậy, chỉ là hôm nay nghe Thích Nguyên Thành giải thích ra, Thích Tự đột nhiên cảm thấy ba mình có chút xa lạ. Dù từ khi hắn mười tuổi đã chỉ có hai cha con nương tựa vào nhau, dù Thích Nguyên Thành đã dẫn hắn đi qua biết bao tình huống hoành tráng, thì như Phó Diên Thăng vừa nói, có vẻ hắn cũng chẳng hiểu rõ ba mình là bao.
Cảm giác này lờ mờ khiến hắn sinh ra bất an, thậm chí là hoài nghi liệu bản thân sau này có thể trở thành một thương nhân túc trí đa mưu, sát phạt quả quyết như ba mình hay không—rõ ràng miệng vẫn nói không đành, nhưng quay lưng đã liền ra tay không chút lưu tình.
Thích Tự nói với Phó Diên Thăng băn khoăn mà mình không thể thổ lộ cùng ba: "Nếu chỉ là quân cờ để ba tôi đánh lạc hướng đối thủ, thì dù tôi có điều tra ra được những chứng cớ kia hay không, ông ấy vẫn sẽ tự điều tra và làm theo kế hoạch của riêng mình thôi nhỉ?"
Phó Diên Thăng sững sờ, lập tức hiểu ra lí do khiến Thích Tự thất vọng là gì, bèn an ủi: "Thích Tự, ban đầu chính tôi là người đề nghị ông ấy cho cậu về điều tra MeiWei Hải Thành, tôi nhớ mình có nói—nếu là người thừa kế của ông ấy thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải được rèn luyện, ngọc không mài không thành ngọc, chắc hẳn ba cậu đã phải suy tính rất kĩ rồi mới quyết định cho cậu quay về đây."
Thích Tự giật mình, suýt nữa thì quên nguồn gốc của chuyện này...
Phó Diên Thăng nói tiếp: "Có không tra được gì đi chăng nữa, thì thời gian vừa qua cậu ở MeiWei thế nào, thể hiện ra sao, là một người thừa kế có năng lực có mưu kế hay chỉ là một kẻ vô tích sự ngờ nghệch, chỉ cần để ý là sẽ nhìn ra ngay, ba cậu nhất định cũng rất mừng khi thấy cậu cố gắng như thế. Chưa kể, chính cậu cũng học hỏi và có thêm được rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn qua trải nghiệm này mà?"
Thích Tự ừm một tiếng.
Phó Diên Thăng cười nói: "Giờ cậu vẫn còn nhỏ, không cần vội vàng tranh công, mà ba cậu cũng chưa muốn để cậu xông pha chiến đấu thay ông ấy vội đâu."
Nghe Phó Diên Thăng nói vậy, Thích Tự mới thấy nhẹ lòng hơn được chút.
Hắn nhìn Phó Diên Thăng, thử thăm dò hỏi: "Anh nghĩ tiếp theo đây ba tôi sẽ làm gì?"
Phó Diên Thăng trầm tư một lát rồi nói: "Ngoài việc đối phó với nhà họ Khâu, tôi đoán là ông ấy sẽ tranh thủ thu mua cổ phần và tái cơ cấu lại cổ quyền ở MeiWei luôn. Tôi đã thử tính qua số cổ phần của ba cậu ở MeiWei, tuy mang tiếng là cổ đông số một, nhưng ông ấy lại chỉ chiếm 26.8%, con số này quả thật có hơi nguy hiểm..."
Thích Tự lại trầm trồ về khả năng phán đoán chuẩn xác của Phó Diên Thăng ở trong lòng một phen. Hắn không kể cho đối phương về những lo lắng của ba, nhưng chỉ dựa vào những tin tức công khai mà người kia cũng đã suy luận ra những hành động ba hắn sẽ làm.
Thích Tự hỏi: "Nắm được bao nhiêu phần trăm mới là an toàn?"
"Với công ti đã đăng kí niêm yết thì ít nhất là 34%." Phó Diên Thăng giải thích, "34% chứng tỏ quyền khống chế an toàn của cổ đông đối với công ti, thêm nữa là quyền phủ quyết... như ở Tư Nguyên chẳng hạn, tỉ lệ khống chế của ba cậu là 34.8%, tương đương với việc khẳng định vị trí cầm quyền của ông ấy trong tập đoàn."
Thích Tự như có điều suy nghĩ. Hắn nhớ Thích Nguyên Thành từng nói, mẹ và em trai hắn cũng có cổ phần ở MeiWei, nhưng toàn bộ đều do trợ lí của mẹ đứng tên hộ, người ngoài khó mà điều tra ra được. Gộp cả vào không biết có được 34% hay không...
Thế nhưng hiện tại ba mẹ đã li hôn, kể cả MeiWei có gặp nguy đi chăng nữa, hắn không chắc liệu mẹ sẽ ra tay trợ giúp hay không, bởi từ trước đến giờ, dường như ba cũng chưa từng đòi hỏi mẹ bất kì điều gì liên quan đến sự nghiệp của mình.
"Nhưng 26.8% kia không chỉ gồm cổ phần gián tiếp mà ông ấy có qua Tư Nguyên mà phải không?" Phó Diên Thăng lên tiếng ngắt lại dòng suy nghĩ của Thích Tự, "Chắc cũng có khoảng 5% là trực tiếp nắm giữ chứ?"
Thích Tự nói thẳng: "Ừm, ba có giữ hộ tôi một phần, rồi lúc trước MeiWei đăng kí niêm yết ở trong nước, nhà tôi cũng mua lại được 2% nữa từ thị trường chứng khoán."
Phó Diên Thăng gật đầu: "Thật ra ba cậu chỉ cần lôi kéo được các cổ đông cùng lập trường trong tập đoàn, hoặc là tranh thủ thu mua nhân lúc thị trường chứng khoán đang rớt giá đợt này, thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Thậm chí, biết đâu đây còn là một cơ hội để ông ấy dần chuyển trọng tâm sự nghiệp từ nước ngoài về trong nước nữa..."
Nói về MeiWei một hồi, Thích Tự mới nhắc đến chuyện thành lập tổ đội cho bộ phận phát triển công nghệ của tập đoàn.
Phó Diên Thăng am hiểu nói: "Tranh thủ tuyển trong mấy ngày này luôn đi, hai tháng vừa qua chính cậu cũng tiếp xúc với nhiều người nhiều việc ở MeiWei rồi, có nhắm được ai không?"
Nói đến đây, Thích Tự liền nghĩ ra một ứng cứ viên rất thích hợp: "Tôi thấy Ngô Song rất khá, nhưng không biết có phù hợp với chức vị của anh ấy không."
Phó Diên Thăng cười nói: "Nếu cậu thấy đáng tin, thì cứ để cậu ta xử lí giúp cậu một ít việc vặt trong nước cũng như công tác kết nối đi, cũng cần đấy."
Thích Tự gật đầu: "Để tôi hỏi xem anh ta có đồng ý không."
Thích Tự gửi tin nhắn cho Ngô Song, người kia chỉ biết hôm nay hắn xin nghỉ, chứ không rõ là vì việc gì. Phó Diên Thăng mới bảo Thích Tự gọi Ngô Song đến bệnh viện rồi nói chuyện trực tiếp.
Do từng nghi ngờ việc Ngô Song đến làm trợ lí cho mình là do Phó Diên Thăng giật dây, Thích Tự cảm thấy ba mặt một lời cùng trao đổi cũng không tồi, bèn gọi điện kêu người kia tới luôn.
Lúc đến, Ngô Song cũng mang theo một rổ hoa quả, tuy không cầu kì như của Phó Diên Thăng và Hứa Kính, nhưng nhìn qua đã thấy "thành ý" tương đương.
Thích Tự không khỏi giật giật khoé miệng, chỉ cho Ngô Song đặt rổ quả của mình cạnh hai cái còn lại, sau đó ba người ngồi xuống quanh chiếc bàn nhỏ trong phòng bệnh của hắn.
"Nghe nói hai người là bàn cùng đại học à?" Thích Tự hỏi.
"Thật ra trước kia cũng không quen..." Ngô Song ngại ngùng giải thích lại chuyện mình thấy quảng cáo việc làm trong group chat sinh viên trường, chứ trước đó chưa thân quen gì với Phó Diên Thăng.
Thích Tự: "Lần Trương Kiệm giục tôi kí tài liệu, là anh gọi cho Phó Diên Thăng phải không?"
Ngô Song gãi đầu, ừ một tiếng rồi ngại ngại nói: "Lúc ấy tôi cũng không nghĩ ra cách nào khác..."
Thích Tự nháy nháy mắt với Ngô Song, toát lên vẻ giảo hoạt: "Anh không thấy "tôi" của hôm đó khác gì với tôi bây giờ à?"
Ngô Song hơi sửng sốt, cẩn thận dò xét Thích Tự, xoắn xuýt một lát rồi ngờ vực hỏi: "Thích tổng... cậu hơi bị... rối loạn nhân cách phân liệt phải không?"
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng: "..."
Ngô Song thấy sắc mặt Thích Tự kì quái, vội khoa tay giải thích: "Ý tôi là biểu hiện đa nhân cách như ở người bình thường thôi, tôi có đọc ít sách tâm lí nên biết, chứ không phải bảo cậu bị tâm thần đâu..."
Thích Tự không hề tức giận, mà còn hỏi tiếp: "Thế anh thấy nhân cách nào hơn?"
"Cậu... bị thật hả?" Ngô Song kinh hãi nhìn Thích Tự, hít sâu vài hơi lấy lại phong độ, sau đó giải thích rành mạch, "Thì, đều rất tốt... nhưng tôi thấy, nhân cách thích ăn đồ ngọt khá dễ thương."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng rốt cục không nhịn được nữa, bật cười giải thích với Ngô Song: "Thích Tự có một người em sinh đôi, thích ăn đồ ngọt chính là em trai cậu ấy."
Ngô Song đuỗn người mất vài giây mới hiểu ra, nghẹn ngào kêu lên: "Sinh đôi!?"
Thích Tự bĩu miệng: "Thầy Phó, nói ra sớm thế mất hết cả vui."
Phó Diên Thăng nhìn hắn đầy cưng chiều mà bất lực: "Thôi đi, lớn rồi mà sao cứ thích đùa ác như con nít thế hả?"
Thích Tự hừ cười một tiếng, bắt chéo chân lên rồi quay ra nói với Ngô Song: "Có vẻ anh thích em trai tôi hơn nhỉ."
"Không phải." Ngô Song bối rối nói, "Nhưng hai anh em cậu giống nhau thật đấy..."
Đùa thêm vài câu, Phó Diên Thăng mới thay Thích Tự hỏi Ngô Song có muốn nhận vị trí công tác mới hay không. Biết được yêu cầu của Thích Tự, Ngô Song liền vui vẻ nhận lời.
Đến tối, trước khi Ngô Song rời đi, Thích Tự lại nhờ đối phương thêm một việc—do đến thẳng đây sau sự vụ tối qua, cả ngày hôm nay Thích Tự đã mặc quần áo bệnh viện, tuy rộng rãi thoải mái nhưng không tiện gặp người khác cho lắm. Hắn đưa thẻ khách sạn rồi nói địa chỉ và số phòng cho Ngô Song, nhờ đối phương đem giúp mình vài bộ quần áo đến.
Không ngờ Phó Diên Thăng vừa nghe vậy đã đứng dậy nói luôn: "Để tôi đi, lát tôi về lấy cho."
Thích Tự: "Vậy cũng được."
Khoảng 40 phút sau, Phó Diên Thăng quay lại, nói với Thích Tự: "Mấy việc này từ giờ phải bảo tôi."
Thích Tự sửng sốt, còn tưởng là hắn không tin tưởng Ngô Song, bèn giải thích: "Thấy tin tưởng được thì tôi mới tuyển anh ta mà, chưa kể phòng tôi cũng đâu có gì bí mật, ngày nào nhân viên chả vào quét dọn..."
Nghe xong, Phó Diên Thăng bất ngờ rút ra một chiếc đồ lót từ trong đống quần áo kia, lắc lư trước mặt hắn: "Cậu để người đàn ông khác lấy cho mình thứ này?"
Thích Tự: "..."
Thích Tự lập tức thẹn thùng, giật lại thứ kia: "Anh nghĩ đi đâu đấy, ba tôi cũng toàn để trợ lí dọn quần áo giúp mình mà..."
Phó Diên Thăng đẩy kính, nói: "Ba cậu thế nào tôi không biết, nhưng bây giờ cậu do tôi quản."
Thích Tự: "???"
Ủa, vì cái quái gì hắn lại do Phó Diên Thăng quản?
Phó Diên Thăng không để ý đến vẻ mặt đầy "???" của hắn, lại gần thấp giọng dụ dỗ: "Hôn cái đi, tôi chuẩn bị về đây."
Thích Tự chưa kịp phản ứng thì đã bị Phó Diên Thăng ôm cổ, đành phải rướn người tặng người kia một nụ hôn, sau khi tách ra mới hỏi: "Tối nay không ở lại nữa à?"
Phó Diên Thăng dịu dàng nói: "Tôi cũng phải về tắm rửa thay đồ mà... Hay tắm xong lại tới nhé?"
Thích Tự đẩy đẩy đối phương: "Thôi, mai rồi đến cũng được."
Phó Diên Thăng vẫn chưa thoả mãn, liếm môi hắn thêm vài lần rồi mới buông ra.
*
Do mấy ngày tới Thích Tự cũng không đi làm nữa, Ngô Song bèn đứng ra làm thủ tục thôi việc thay hắn, đồng thời báo cáo lại tình hình diễn ra ở công ti.
Nghe nói Lưu Kì và Trương Kiệm đều bị bắt, hồi sáng cảnh sát cũng đến MeiWei thu thập hết tài liệu trong văn phòng Lưu Kì. Xem ra tập đoàn đã quyết định đi theo hướng xử lí công khai, Lưu Kì cũng sẽ không chỉ bị điều tra vì bê bối ngoại tình nữa.
Từ hôm kia, cổ phiếu của MeiWei đã rớt giá ba ngày liên tiếp, giá trị thị trường bốc hơi 500 triệu, các tin tức liên quan truyền ra nước ngoài, giá cổ phiếu của tập đoàn Tư Nguyên tại NDSK cũng không tránh được sụt giảm. Thích Tự liên tục chú ý đến diễn biến của thị trường chứng khoán, băn khoăn không biết tình huống hiện giờ có nằm trong dự tính của ba hay không...
Chiều hôm ấy, Thích Tự đang đọc tin trong phòng bệnh, thì được một người không thể nào tưởng tượng được tới thăm.
Thích Tự nhìn người đàn ông với khí chất rất giống Phó Diên Thăng ở trước mắt, sửng sốt lên tiếng: "Anh Tống?"
Người đến chính là trợ lí của Tư Trạch, Tống Phổ Tâm.
****
Ngô Song *vuốt cằm*: "(Nhân cách) Thích ăn đồ ngọt có vẻ đáng yêu..."
Phó Diên Thăng: "Đấy là em trai sinh đôi của cậu ấy."
Ngô Song: "Hả? Lại còn có sinh đôi của nhân cách phân liệt nữa? À khoan... WTF sinh đôi? (╯#°Д°)╯"
Thích Tự: "Nghe chừng cậu có vẻ thích em trai tôi nhờ..."
Ngô Song: "Không không không phải..."
Thích Tự: "Không sao, bao giờ sẽ cho cậu gặp lại~~"
Thích Phong ở Nội Mông Cổ xa tít: "Achoo!"
Lăng Khả: →_→
-
vtrans by xiandzg
/187
|