Đêm đó hai người làm xong chính sự, Phó Diên Thăng cũng sang phòng Thích Tự theo lời mời của hắn.
Lúc ấy Thích Tự đang dựa vào đầu giường đọc tin, thấy Phó Diên Thăng rửa mặt xong đi vào thì bỏ iPad qua tủ đầu giường, bình tĩnh dịch sang một nửa phần giường.
Phó Diên Thăng đi đến bên giường thấp giọng hỏi: "Sao hôm nay chủ động thế? Nghĩ thông suốt rồi à? Hay là thử một lần tối qua thích quá..."
Còn chưa kịp nói xong, miệng đã bị người kia chặn lại.
Thích Tự vịn lên vai Phó Diên Thăng, vừa nghiêng người hôn, vừa chậm rãi kéo đối phương xuống giường, còn tiện tay tháo đi kính mắt của hắn.
Sau một thoáng kinh ngạc, Phó Diên Thăng cũng nhanh chóng vào hứng theo sự dẫn dắt của Thích Tự, choàng tay ôm lấy vai đối phương đáp trả nụ hôn.
Nụ hôn qua đi, Thích Tự trở tay tắt đèn trần, chỉ để một bóng đèn ngủ ấm áp nho nhỏ ở đầu giường, hai người lại đưa mắt nhìn nhau.
Không ai nói một lời, cứ thế lại gần một lần nữa, để môi lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Thích Tự nhắm mắt lại hưởng thụ, bất giác đã bị đối phương đè xuống giường. Hắn cũng không phản kháng, chỉ tự nhiên vòng tay ra sau lưng Phó Diên Thăng, lần vào bên trong áo ngủ, vuốt ve tấm lưng rộng rãi và vùng eo đối phương...
Phó Diên Thăng hơi giật mình, động tác liếm mút dần trở nên thô bạo cho thấy sự kích động của hắn lúc này.
Hai người cứ thế triền miên qua lại cả mười phút, đến khi không khí đã nhuốm màu tình dục, Phó Diên Thăng mới hổn hển khiêu khích xuống thân thể Thích Tự một chút, để đối phương cảm nhận được độ cứng bên dưới của mình.
"...Gì đây? Sao lại quyến rũ tôi thế này?" Hắn nói với giọng trầm khàn, "Muốn bị làm rồi à?"
Mấy chữ cuối cùng để lộ rõ bản tính lưu manh của người kia, nhưng Thích Tự nghe xong cũng không có thẹn quá hóa giận.
Lời nói tuy lỗ mãng, nhưng nhìn gương mặt điển trai dịu dàng của đối phương, Thích Tự chỉ thấy trống ngực vang dội, cảm xúc dâng trào.
Thích Tự lấy sức nhổm dậy, đè lại Phó Diên Thăng, hơi rũ mắt hôn xuống, từ môi, dọc theo đường cằm, xuống đến yết hầu... giống như cách đối phương đã hôn hắn tối qua.
Phó Diên Thăng cũng ngẩn người trước loạt động tác này của Thích Tự, chờ đến khi tâm trí trở lại, Thích Tự đã đưa tay nắm lấy chỗ kia của hắn.
"Để tôi giúp anh..." Giọng nói của Thích Tự chưa bao giờ nhiễm đầy sắc tình đến vậy, một câu đơn giản đủ khiến Phó Diên Thăng mê mẩn.
Đang định thả lỏng hưởng thụ một chút, Thích Tự lại đột nhiên dùng sức trên tay, thiếu điều bóp cho hắn cong người vì đau.
Phó Diên Thăng thầm "fuck" một tiếng trong lòng, vội vàng giật tay Thích Tự khỏi chỗ kia, cố gắng giấu đi vẻ đau đớn trong giọng nói, muốn cười mà cười không nổi: "Cậu ra tay nặng như thế thì giúp gì chứ, muốn bóp chết tôi thì đúng hơn đấy..."
Thích Tự có vẻ lúng túng, im lặng một thoáng mới giải thích: "Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi giúp người khác, không biết làm thế nào."
Phó Diên Thăng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn đối phương, lại cầm tay hắn chậm rãi đặt lên thứ còn cứng ngắc của mình: "Làm theo tôi nói, cầm lấy, nhẹ thôi..."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng vừa cầm tay người kia tự vuốt mình, vừa hỏi lại: "Trước giờ cậu không tự làm cho mình à? Sao mà trắc trở vậy...
Thích Tự chăm chú vào động tác trên tay, hồi lâu sau mới "ừ" một tiếng.
Phó Diên Thăng nghe vậy mà khựng tay, kinh ngạc nhìn Thích Tự vài giây, nét mặt cũng dần dịu lại.
Suốt sau đó, hắn vẫn luôn bao lấy tay Thích Tự, cho nên thực chất không phải Thích Tự giúp hắn, mà Phó Diên Thăng chỉ đang mượn tay Thích Tự vuốt cho mình thì đúng hơn.
Thích Tự cứ thỉnh thoảng lại nhìn lên Phó Diên Thăng, đối mặt với ánh mắt ham muốn xen lẫn âu yếm của người kia, hắn chỉ thấy trái tim thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực...
Quá chục phút sau, Phó Diên Thăng mới thấp giọng bảo: "Giấy ăn."
...
Đợi đối phương tiết ra rồi, Thích Tự mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phó Diên Thăng tự làm sạch xong, mới đưa tay kéo Thích Tự vào lồng ngực mình, thở dài nói: "Cảm ơn..."
Thích Tự: "Không cần cảm ơn, có qua có lại..."
Phó Diên Thăng không nhìn thấy biểu cảm của Thích Tự, chỉ có thể đưa tay xoa tóc hắn, nói: "Thôi đi đại thiếu gia, thành ý của cậu thì tôi nhận được rồi, nhưng về sau không cần miễn cưỡng—"
Thích Tự chôn mặt vào hõm vai Phó DIên Thăng, trầm giọng nói: "Không miễn cưỡng."
Phó Diên Thăng bật cười: "Lại còn không miễn cưỡng? Vừa rồi cũng có dám nhìn tôi đâu."
Thích Tự: "..."
"Cậu cũng biết mà, đôi khi tôi chỉ chọc cậu thôi." Phó Diên Thăng hôn hôn tóc mai đối phương, nói, "Từ giờ cứ theo tiết điệu của cậu đi."
Cả hai cứ thế ôm nhau bình tĩnh lại. Từng nụ hôn, từng cái vuốt ve của đối phương đều khiến Thích Tự cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hắn nhắm mắt một hồi, sau đó lại hỏi Phó Diên Thăng: "Tối qua anh giải quyết thế nào?"
Phó Diên Thăng: "Về phòng rồi vừa tắm vừa giải quyết."
Thích Tự: "Anh làm chuyện này nhiều lắm à?"
Phó Diên Thăng: "Trước khi gặp cậu thì không."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng dịch người một chút, lại nói: "Mà này, từ hôm qua tôi đã thấy giường cậu êm hơn giường tôi nằm là sao?"
Thích Tự cười nhẹ một tiếng: "Đệm của tôi đắt gấp đôi của anh chứ sao."
Phó Diên Thăng vỗ nhẹ lên mông hắn, giả bộ cả giận nói: "Cậu được lắm, lại còn phân biệt đối xử à?"
Thích Tự né đi, dí lại gần sườn mặt Phó Diên Thăng, ghé tai hắn như thủ thỉ: "Thế thì từ giờ anh cứ ngủ ở đây đi... Thầy Phó."
Phó Diên Thăng: "..."
*
Nghe lời Phó Diên Thăng, Thích Tự không tiếp tục đến trường mà nhờ bạn cùng lớp Vương Tuyên ghi âm lại bài giảng giúp mình—tuy bình thường không liên lạc mấy, nhưng đối mặt với ngoại hình điển trai của Thích Tự, Vương Tuyện không những không từ chối mà còn rất vui lòng hỗ trợ.
Đương nhiên, Thích Tự cũng không đi nhờ tay không—trước kia hắn đã mơ hồ nhìn ra gia cảnh bình thường của Vương Tuyên, nên lần này bèn bày tỏ thành ý bằng một khoản thù lao cho cô.
Suốt nửa tháng sau đó, Thích Tự chỉ sinh hoạt với Phó Diên Thăng trong căn hộ nằm ở trung tâm thành phố của hai người.
Ban ngày, Thích Tự học theo chương trình chuyên ngành mà Phó Diên Thăng yêu cầu. Phó Diên Thăng dành một nửa thời gian ra giảng bài cho hắn, còn lại đều để Thích Tự tự học, thi thoảng rảnh rỗi còn theo dõi cổ phiếu, quản lí tài sản hay thậm chí là nấu cơm cho hắn.
Tối đến cùng nhau ngủ, hai người sẽ âu yếm, cũng sẽ hỗ trợ nhau giải quyết.
Từ sau hai đêm kia, Thích Tự cảm giác được không chỉ mình mình thay đổi, mà Phó Diên Thăng cũng có gì đó khác đi.
Đối phương không còn tùy ý trêu chọc hắn, cũng chưa từng nhắc lại về điều khoản bổ sung trong hợp đồng, tất nhiên thỉnh thoảng vẫn đùa hắn vài câu, nhưng đa phần là dịu dàng bao bọc. Nhất là khi làm chuyện kia, Phó Diên Thăng luôn luôn để ý đến cảm nhận của hắn, đôi khi chỉ giúp Thích Tự dễ chịu xong là dừng lại luôn.
Tất thảy đều giống như mong muốn của Thích Tự... Với sự đồng hành và chăm sóc chu đào từ Phó Diên Thăng mỗi ngày, thời gian cũng thấm thoắt trôi qua.
Chừng nửa tháng sau, hôm ấy Thích Tự đang thảo luận với Phó Diên Thăng về kiến thức phân tích chứng khoán thì nhận được điện thoại của Chương Thừa Tuyên.
"Thích Tự, tôi quay lại rồi..." Chương Thừa Tuyên nói từ đầu bên kia, "Nghe Vương Tuyên bảo cậu bận việc nên nửa tháng rồi không đến trường, cậu có đang ở thành phố P không?"
Thích Tự đáp: "Có."
Chương Thừa Tuyên: "Tốt quá, chúng ta gặp mặt đi, tôi có chút chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Quyết định địa điểm gặp mặt xong, Thích Tự dập máy rồi kể cho Phó Diên Thăng về cuộc hẹn với Chương Thừa Tuyên tối nay.
"Con riêng nhà họ Chương ấy hả?" Phó Diên Thăng vẫn nhớ người này, lật tài liệu nói, "Sao bây giờ cậu ta mới quay lại trường?"
Bấy giờ Thích Tự mới nhớ ra hắn chưa từng kể cho Phó Diên Thăng về những gì Chương Thừa Tuyên từng tiết lộ cho mình. Nghe nói xong, Phó Diên Thăng cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn Thích Tự: "Hắn vừa gặp tai nạn hồi cuối tháng 8 sao?"
Thích Tự nói: "Chuyện này tôi cũng nghe một bạn học kể lại thôi, tại lúc ấy không liên lạc được với cậu ta, kế hoạch cho lớp Thực hành khởi nghiệp vẫn đang phải hoãn lại đây."
Phó Diên Thăng đóng tài liệu, như suy nghĩ gì đó rồi hỏi: "Cậu ta hẹn gặp cậu ở đâu?"
Thích Tự: "Một nhà hàng Ý gần trường học."
Phó Diên Thăng trầm ngâm nói: "Sao tôi có cảm giác chuyện này là lạ..."
Thích Tự hơi thảng thốt: "Anh cũng thấy thế?"
"Thời điểm cậu ta gặp tai nạn quá gần với lúc MeiWei xảy ra chuyện." Phó Diên Thăng nhìn về phía Thích Tự, nói, "Nhớ dẫn hai vệ sĩ của cậu đi theo trông chừng gần đó."
Thích Tự: "...Ừm."
Gần đến giờ hẹn với Chương Thừa Tuyên, Thích Tự đứng dậy đi thay quần áo, quay lại vẫn thấy Phó Diên Thăng đang đọc một cuốn sách chuyên ngành thay hắn trong thư phòng—để tiết kiệm thời gian cho Thích Tự, Phó Diên Thăng sẽ đọc giúp một phần tài liệu, sau đó chắt lọc ra những gì tinh túy nhất đưa hắn đọc.
Thích Tự đứng trước cửa thư phòng sửa lại khuyu măng-sét, nói: "Tối anh tự ăn nhé?"
Phó Diên Thăng đang tập trung đọc, nghe vậy cũng không ngẩng lên, chỉ thuận miệng nói: "Nhớ gửi tôi địa chỉ nhà hàng, đừng quên cập nhật tình trạng an toàn với tôi trên Wechat nữa."
Chứng kiến quan tâm đối phương dành cho mình, Thích Tự lại xao động trong lòng, không nhịn được mà đi tới hôn một chút, dịu giọng nói: "Biết rồi, chờ tôi về."
Phó Diên Thăng đóng sách, buồn cười nói: "Được rồi, mau đi đi, càng ngày càng quấn người."
Thích Tự: "..."
7h tối, Thích Tự đến nhà hàng, Chương Thừa Tuyên đã có mặt bên trong.
Thích Tự biết đối phương gặp tai nạn giao thông, nhưng không rõ bị thương nặng hay nhẹ, nay gặp mặt chỉ thấy Chương Thừa Tuyên vừa đen vừa gầy đi, trên trán còn xuất hiện thêm một vết sẹo mới.
Rõ ràng chỉ mới qua một kì nghỉ không gặp, vậy mà dường như đối phương đã bị bao trùm bởi một vẻ kiệt sức vì thăng trầm không nên có ở một sinh viên chút nào.
"Cậu không sao chứ?" Thích Tự hỏi.
Chương Thừa Tuyên ảm đạm cười lên, tiếng nghe cũng chua chát:"Suýt nữa thì tôi đi đời rồi."
Thích Tự cau mày nói: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại gặp tai nạn giao thông?"
Chương Thừa Tuyên cười cười đầy kì quái: "Cậu cho là tai nạn thật à?"
Thích Tự: "Không thì sao?"
Chương Thừa Tuyên ngừng lại một chút rồi nói: "Thích Tự, nếu tôi nói vụ việc của tôi có liên quan đến cậu thì cậu tin không?"
Thích Tự thoáng liếc thấy vệ sĩ tiến vào nơi khóe mắt, giữ nguyên thái độ nói với Chương Thừa Tuyên: "Cậu nói thử xem."
Nắm tay đặt trên bàn ăn của Chương Thừa Tuyên hơi siết lại, chần chừ một lúc mới như hạ quyết tâm xong, chậm rãi nói: "Sau phất lên ở nước ngoài rồi trở lại thị trường trong nước, MeiWei cũng khiến Phi Á phải đối mặt với áp lực cạnh tranh vô cùng lớn. Từ bốn năm trước, bác hai với ba tôi đã bắt đầu lên mưu phá MeiWei, hai cha con họ Khâu chỉ là một trong các đường thâm nhập vào MeiWei, ngoài bọn hắn ra, trong Tư Nguyên cũng có gián điệp do nhà họ Chương cài vào, nhưng tôi không rõ là ai. Tôi vốn là một nhân vật chẳng đáng chú ý trong nhà, ban đầu cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này, cho đến ba năm trước đậu vào Stafford, tình cờ bác hai cũng biết cậu nhắm đến trường này, cho nên mới xin bảo lưu cho tôi học muộn một năm để có cơ hội tiếp cận, giả làm bạn với cậu để moi thông tin về MeiWei và tập đoàn Tư Nguyên..."
Thích Tự ngắt lời hắn: "Cho nên việc bảo cậu đoán ra thân phận của tôi từ trang phục, là giả phải không?"
Chương Thừa Tuyên rũ mắt: "Ừm."
Thích Tự lại nói: "Cả năm ngoái, cậu không hề nhắc đến chuyện nhà họ Chương lợi dụng cha con Khâu Như Tùng đục khoét MeiWei, cho đến khi biết nghỉ hè năm nay tôi về nước thì mới nói ra quan hệ giữa Khâu Như Tùng và anh ba của cậu để lấy lòng? Cậu cũng khai với anh ba về chuyện tôi về nước phải không?"
Chương Thừa Tuyên siết chặt nắm tay, nói: "Xin lỗi."
Thích Tự khoanh tay đáp: "Không sao, vốn dĩ cậu cũng không cần kể cho tôi những chuyện này, tôi chỉ muốn xác nhận chút thôi, cậu nói tiếp đi."
Chương Thừa Tuyên ảo não nói: "Diễn biến về sau thì cậu cũng biết rồi, kế hoạch của bọn họ rốt cục thất bại. Từ cuối tháng 8 thấy tin về bê bối của lãnh đạo MeiWei trên mạng, tôi đã định gọi cho cậu, vì tôi biết được một ít chứng cứ về giao dịch bí mật giữa Khâu Như Tùng và anh ba, lúc ấy tôi có ghi âm một đoạn tin nhắn Wechat rất dài để gửi cho cậu... nhưng không ngờ lại bị em gái con bác hai nghe được rồi lập tức kể lại cho ba. Biết tôi là kẻ phản bội đi mách nước cho cậu, bọn họ đã tìm người đánh đập, cướp điện thoại và còn nhốt tôi trong bệnh viện suốt một tháng. Lần này thả tôi đi cũng là để tiếp tục ẩn náu làm gián điệp bên cạnh cậu, đồng thời uy hiếp nếu tôi còn dám ăn cây táo rào cây sung thì sẽ không cho đi học nữa."
Thích Tự im lặng nhìn hắn hồi lâu, nói: "Thế tại sao cậu còn kể cho tôi những chuyện này?"
Chương Thừa Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ căm thù: "Đã bị nhà đó coi chẳng ra sao, việc gì tôi phải làm tay sai cho bọn họ nữa? Thích Tự, tôi đã tiếp xúc với cậu, biết cậu là người thông minh, tôi mới muốn đánh cược vào mắt nhìn người của mình một lần..."
Hắn nhìn về phía Thích Tự, rút ra một chiếc USB từ túi quần, cầm trên tay như đang nắm lấy tia hi vọng cuối cùng.
"Trong này chứa một vài chứng cứ về những việc nhà họ Chương đã làm với MeiWei mà tôi thu thập được, có thể sẽ có ích để bên cậu đưa ra đòn phản kích. Tôi muốn dùng nó để bàn điều kiện với cậu."
Thích Tự: "Điều kiện gì?"
Chương Thừa Tuyên: "Tôi căm thù nhà họ Chương, nhưng hiện tại lại không thể không dựa vào bọn họ. Một khi đưa cho cậu thứ này, khả năng là tôi cũng không quay lại đó được nữa. Tôi hi vọng cậu có thể giúp tôi học xong đại học, đồng thời cho tôi vay một khoản tiền... Sức khỏe của mẹ tôi không được tốt, tôi không muốn bị bọn họ dùng tiền nắm thóp, cho nên muốn mượn cậu để lo cho mẹ trước. Tất nhiên sau khi tốt nghiệp và kiếm đủ, tôi sẽ trả lại toàn bộ cho cậu."
Nhìn vẻ liều mạng của Chương Thừa Tuyên, Thích Tự lại không khỏi sinh ra đồng cảm với đối phương.
Một thanh niên 20, tự lực thi đỗ vào trường đại học danh giá, vốn đã có thể sở hữu tiền đồ xán lạn, nhưng tiếc rằng lại sinh ra trong một gia đình đáng hận như thế—nếu những lời Chương Thừa Tuyên nói đều là sự thật, thì người này đúng là đáng thương tội nghiệp.
Đương nhiên còn rất đáng tôn trọng, vì không chọn tiếp tục dấn mình vào vũng bùn của gia đình, mà tình nguyện đàm phán với đối thủ nhà họ Chương, chỉ riêng dũng khí ấy đã khiến Thích Tự vô cùng bội phục.
Hắn nghiêm túc nói: "Cho tôi một ngày để cân nhắc, được không?"
Chương Thừa Tuyên không kiêu cũng không nản, đáp: "Tất nhiên."
Thích Tự: "Ăn cơm đã, bữa này tôi mời."
Ăn xong, Thích Tự gọi thanh toán, Chương Thừa Tuyên cũng liếc thấy hai người đàn ông cách đó không xa lần lượt đứng dậy, vô thức hỏi: "Cậu biết hai người Trung Quốc kia không?"
Thích Tự giải thích: "Đấy là vệ sĩ của tôi."
Chương Thừa Tuyên: "..."
Đang định đứng dậy, Thích Tự lại nhận được điện thoại của Phó Diên Thăng.
Phó Diên Thăng: "Tôi tới đón, đang chờ cạnh xe cậu."
Hai người ra cửa, quả nhiên Thích Tự đã bắt gặp một bóng người quen thuộc ở đằng xa cạnh xe mình, trên tay còn kẹp thuốc, đang chậm rãi rít vào.
Chương Thừa Tuyên nhận ra chiếc Porsche của hắn, tất nhiên cũng trông thấy Phó Diên Thăng, lại tò mò hỏi: "Người kia cũng là vệ sĩ à?"
Thích Tự nắm tay trước môi, hắng giọng nói: "Đấy là lái xe."
Chương Thừa Tuyên nhìn nhìn Thích Tự, sau lại cúi đầu khó xử: "Tôi đã bảo với mấy người bác hai là cậu đi đâu cũng có người đi cùng bảo vệ, bên người còn cả một nhóm nhân tài nữa rồi mà... Hầy, không biết là bọn họ quá coi thường cậu hay quá coi trọng tôi, mà lại cho rằng mình tôi có thể giải quyết được cậu cơ đấy."
Thích Tự: "..."
Thích Tự thảng thốt nhớ lại tầm này năm ngoái, chính Chương Thừa Tuyên đã có vài suy đoán viển vông về hắn, đâu ai ngờ một năm sau, tất cả những suy đoán ấy lại đều thành sự thật.
Hiện tại hắn không chỉ có vệ sĩ và gia sư bên cạnh, mà đúng là còn đang chiêu mộ một nhóm nhân tài ở trong nước thật...
****
Thích Tự: "Từ giờ anh cứ ngủ ở đây cũng được."
Phó Diên Thăng: "Hỏng rồi! Bà xã vừa ngây thơ vừa thèm khát chết tôi!"
Everyday lưỡng lự giữa đè cá ra thịt và bảo vệ phần tình thuần khiết này, lão Phó cũng tự bức mình thành chính nhân quân tử.
-
vtrans by xiandzg
Lúc ấy Thích Tự đang dựa vào đầu giường đọc tin, thấy Phó Diên Thăng rửa mặt xong đi vào thì bỏ iPad qua tủ đầu giường, bình tĩnh dịch sang một nửa phần giường.
Phó Diên Thăng đi đến bên giường thấp giọng hỏi: "Sao hôm nay chủ động thế? Nghĩ thông suốt rồi à? Hay là thử một lần tối qua thích quá..."
Còn chưa kịp nói xong, miệng đã bị người kia chặn lại.
Thích Tự vịn lên vai Phó Diên Thăng, vừa nghiêng người hôn, vừa chậm rãi kéo đối phương xuống giường, còn tiện tay tháo đi kính mắt của hắn.
Sau một thoáng kinh ngạc, Phó Diên Thăng cũng nhanh chóng vào hứng theo sự dẫn dắt của Thích Tự, choàng tay ôm lấy vai đối phương đáp trả nụ hôn.
Nụ hôn qua đi, Thích Tự trở tay tắt đèn trần, chỉ để một bóng đèn ngủ ấm áp nho nhỏ ở đầu giường, hai người lại đưa mắt nhìn nhau.
Không ai nói một lời, cứ thế lại gần một lần nữa, để môi lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Thích Tự nhắm mắt lại hưởng thụ, bất giác đã bị đối phương đè xuống giường. Hắn cũng không phản kháng, chỉ tự nhiên vòng tay ra sau lưng Phó Diên Thăng, lần vào bên trong áo ngủ, vuốt ve tấm lưng rộng rãi và vùng eo đối phương...
Phó Diên Thăng hơi giật mình, động tác liếm mút dần trở nên thô bạo cho thấy sự kích động của hắn lúc này.
Hai người cứ thế triền miên qua lại cả mười phút, đến khi không khí đã nhuốm màu tình dục, Phó Diên Thăng mới hổn hển khiêu khích xuống thân thể Thích Tự một chút, để đối phương cảm nhận được độ cứng bên dưới của mình.
"...Gì đây? Sao lại quyến rũ tôi thế này?" Hắn nói với giọng trầm khàn, "Muốn bị làm rồi à?"
Mấy chữ cuối cùng để lộ rõ bản tính lưu manh của người kia, nhưng Thích Tự nghe xong cũng không có thẹn quá hóa giận.
Lời nói tuy lỗ mãng, nhưng nhìn gương mặt điển trai dịu dàng của đối phương, Thích Tự chỉ thấy trống ngực vang dội, cảm xúc dâng trào.
Thích Tự lấy sức nhổm dậy, đè lại Phó Diên Thăng, hơi rũ mắt hôn xuống, từ môi, dọc theo đường cằm, xuống đến yết hầu... giống như cách đối phương đã hôn hắn tối qua.
Phó Diên Thăng cũng ngẩn người trước loạt động tác này của Thích Tự, chờ đến khi tâm trí trở lại, Thích Tự đã đưa tay nắm lấy chỗ kia của hắn.
"Để tôi giúp anh..." Giọng nói của Thích Tự chưa bao giờ nhiễm đầy sắc tình đến vậy, một câu đơn giản đủ khiến Phó Diên Thăng mê mẩn.
Đang định thả lỏng hưởng thụ một chút, Thích Tự lại đột nhiên dùng sức trên tay, thiếu điều bóp cho hắn cong người vì đau.
Phó Diên Thăng thầm "fuck" một tiếng trong lòng, vội vàng giật tay Thích Tự khỏi chỗ kia, cố gắng giấu đi vẻ đau đớn trong giọng nói, muốn cười mà cười không nổi: "Cậu ra tay nặng như thế thì giúp gì chứ, muốn bóp chết tôi thì đúng hơn đấy..."
Thích Tự có vẻ lúng túng, im lặng một thoáng mới giải thích: "Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi giúp người khác, không biết làm thế nào."
Phó Diên Thăng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn đối phương, lại cầm tay hắn chậm rãi đặt lên thứ còn cứng ngắc của mình: "Làm theo tôi nói, cầm lấy, nhẹ thôi..."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng vừa cầm tay người kia tự vuốt mình, vừa hỏi lại: "Trước giờ cậu không tự làm cho mình à? Sao mà trắc trở vậy...
Thích Tự chăm chú vào động tác trên tay, hồi lâu sau mới "ừ" một tiếng.
Phó Diên Thăng nghe vậy mà khựng tay, kinh ngạc nhìn Thích Tự vài giây, nét mặt cũng dần dịu lại.
Suốt sau đó, hắn vẫn luôn bao lấy tay Thích Tự, cho nên thực chất không phải Thích Tự giúp hắn, mà Phó Diên Thăng chỉ đang mượn tay Thích Tự vuốt cho mình thì đúng hơn.
Thích Tự cứ thỉnh thoảng lại nhìn lên Phó Diên Thăng, đối mặt với ánh mắt ham muốn xen lẫn âu yếm của người kia, hắn chỉ thấy trái tim thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực...
Quá chục phút sau, Phó Diên Thăng mới thấp giọng bảo: "Giấy ăn."
...
Đợi đối phương tiết ra rồi, Thích Tự mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phó Diên Thăng tự làm sạch xong, mới đưa tay kéo Thích Tự vào lồng ngực mình, thở dài nói: "Cảm ơn..."
Thích Tự: "Không cần cảm ơn, có qua có lại..."
Phó Diên Thăng không nhìn thấy biểu cảm của Thích Tự, chỉ có thể đưa tay xoa tóc hắn, nói: "Thôi đi đại thiếu gia, thành ý của cậu thì tôi nhận được rồi, nhưng về sau không cần miễn cưỡng—"
Thích Tự chôn mặt vào hõm vai Phó DIên Thăng, trầm giọng nói: "Không miễn cưỡng."
Phó Diên Thăng bật cười: "Lại còn không miễn cưỡng? Vừa rồi cũng có dám nhìn tôi đâu."
Thích Tự: "..."
"Cậu cũng biết mà, đôi khi tôi chỉ chọc cậu thôi." Phó Diên Thăng hôn hôn tóc mai đối phương, nói, "Từ giờ cứ theo tiết điệu của cậu đi."
Cả hai cứ thế ôm nhau bình tĩnh lại. Từng nụ hôn, từng cái vuốt ve của đối phương đều khiến Thích Tự cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hắn nhắm mắt một hồi, sau đó lại hỏi Phó Diên Thăng: "Tối qua anh giải quyết thế nào?"
Phó Diên Thăng: "Về phòng rồi vừa tắm vừa giải quyết."
Thích Tự: "Anh làm chuyện này nhiều lắm à?"
Phó Diên Thăng: "Trước khi gặp cậu thì không."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng dịch người một chút, lại nói: "Mà này, từ hôm qua tôi đã thấy giường cậu êm hơn giường tôi nằm là sao?"
Thích Tự cười nhẹ một tiếng: "Đệm của tôi đắt gấp đôi của anh chứ sao."
Phó Diên Thăng vỗ nhẹ lên mông hắn, giả bộ cả giận nói: "Cậu được lắm, lại còn phân biệt đối xử à?"
Thích Tự né đi, dí lại gần sườn mặt Phó Diên Thăng, ghé tai hắn như thủ thỉ: "Thế thì từ giờ anh cứ ngủ ở đây đi... Thầy Phó."
Phó Diên Thăng: "..."
*
Nghe lời Phó Diên Thăng, Thích Tự không tiếp tục đến trường mà nhờ bạn cùng lớp Vương Tuyên ghi âm lại bài giảng giúp mình—tuy bình thường không liên lạc mấy, nhưng đối mặt với ngoại hình điển trai của Thích Tự, Vương Tuyện không những không từ chối mà còn rất vui lòng hỗ trợ.
Đương nhiên, Thích Tự cũng không đi nhờ tay không—trước kia hắn đã mơ hồ nhìn ra gia cảnh bình thường của Vương Tuyên, nên lần này bèn bày tỏ thành ý bằng một khoản thù lao cho cô.
Suốt nửa tháng sau đó, Thích Tự chỉ sinh hoạt với Phó Diên Thăng trong căn hộ nằm ở trung tâm thành phố của hai người.
Ban ngày, Thích Tự học theo chương trình chuyên ngành mà Phó Diên Thăng yêu cầu. Phó Diên Thăng dành một nửa thời gian ra giảng bài cho hắn, còn lại đều để Thích Tự tự học, thi thoảng rảnh rỗi còn theo dõi cổ phiếu, quản lí tài sản hay thậm chí là nấu cơm cho hắn.
Tối đến cùng nhau ngủ, hai người sẽ âu yếm, cũng sẽ hỗ trợ nhau giải quyết.
Từ sau hai đêm kia, Thích Tự cảm giác được không chỉ mình mình thay đổi, mà Phó Diên Thăng cũng có gì đó khác đi.
Đối phương không còn tùy ý trêu chọc hắn, cũng chưa từng nhắc lại về điều khoản bổ sung trong hợp đồng, tất nhiên thỉnh thoảng vẫn đùa hắn vài câu, nhưng đa phần là dịu dàng bao bọc. Nhất là khi làm chuyện kia, Phó Diên Thăng luôn luôn để ý đến cảm nhận của hắn, đôi khi chỉ giúp Thích Tự dễ chịu xong là dừng lại luôn.
Tất thảy đều giống như mong muốn của Thích Tự... Với sự đồng hành và chăm sóc chu đào từ Phó Diên Thăng mỗi ngày, thời gian cũng thấm thoắt trôi qua.
Chừng nửa tháng sau, hôm ấy Thích Tự đang thảo luận với Phó Diên Thăng về kiến thức phân tích chứng khoán thì nhận được điện thoại của Chương Thừa Tuyên.
"Thích Tự, tôi quay lại rồi..." Chương Thừa Tuyên nói từ đầu bên kia, "Nghe Vương Tuyên bảo cậu bận việc nên nửa tháng rồi không đến trường, cậu có đang ở thành phố P không?"
Thích Tự đáp: "Có."
Chương Thừa Tuyên: "Tốt quá, chúng ta gặp mặt đi, tôi có chút chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Quyết định địa điểm gặp mặt xong, Thích Tự dập máy rồi kể cho Phó Diên Thăng về cuộc hẹn với Chương Thừa Tuyên tối nay.
"Con riêng nhà họ Chương ấy hả?" Phó Diên Thăng vẫn nhớ người này, lật tài liệu nói, "Sao bây giờ cậu ta mới quay lại trường?"
Bấy giờ Thích Tự mới nhớ ra hắn chưa từng kể cho Phó Diên Thăng về những gì Chương Thừa Tuyên từng tiết lộ cho mình. Nghe nói xong, Phó Diên Thăng cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn Thích Tự: "Hắn vừa gặp tai nạn hồi cuối tháng 8 sao?"
Thích Tự nói: "Chuyện này tôi cũng nghe một bạn học kể lại thôi, tại lúc ấy không liên lạc được với cậu ta, kế hoạch cho lớp Thực hành khởi nghiệp vẫn đang phải hoãn lại đây."
Phó Diên Thăng đóng tài liệu, như suy nghĩ gì đó rồi hỏi: "Cậu ta hẹn gặp cậu ở đâu?"
Thích Tự: "Một nhà hàng Ý gần trường học."
Phó Diên Thăng trầm ngâm nói: "Sao tôi có cảm giác chuyện này là lạ..."
Thích Tự hơi thảng thốt: "Anh cũng thấy thế?"
"Thời điểm cậu ta gặp tai nạn quá gần với lúc MeiWei xảy ra chuyện." Phó Diên Thăng nhìn về phía Thích Tự, nói, "Nhớ dẫn hai vệ sĩ của cậu đi theo trông chừng gần đó."
Thích Tự: "...Ừm."
Gần đến giờ hẹn với Chương Thừa Tuyên, Thích Tự đứng dậy đi thay quần áo, quay lại vẫn thấy Phó Diên Thăng đang đọc một cuốn sách chuyên ngành thay hắn trong thư phòng—để tiết kiệm thời gian cho Thích Tự, Phó Diên Thăng sẽ đọc giúp một phần tài liệu, sau đó chắt lọc ra những gì tinh túy nhất đưa hắn đọc.
Thích Tự đứng trước cửa thư phòng sửa lại khuyu măng-sét, nói: "Tối anh tự ăn nhé?"
Phó Diên Thăng đang tập trung đọc, nghe vậy cũng không ngẩng lên, chỉ thuận miệng nói: "Nhớ gửi tôi địa chỉ nhà hàng, đừng quên cập nhật tình trạng an toàn với tôi trên Wechat nữa."
Chứng kiến quan tâm đối phương dành cho mình, Thích Tự lại xao động trong lòng, không nhịn được mà đi tới hôn một chút, dịu giọng nói: "Biết rồi, chờ tôi về."
Phó Diên Thăng đóng sách, buồn cười nói: "Được rồi, mau đi đi, càng ngày càng quấn người."
Thích Tự: "..."
7h tối, Thích Tự đến nhà hàng, Chương Thừa Tuyên đã có mặt bên trong.
Thích Tự biết đối phương gặp tai nạn giao thông, nhưng không rõ bị thương nặng hay nhẹ, nay gặp mặt chỉ thấy Chương Thừa Tuyên vừa đen vừa gầy đi, trên trán còn xuất hiện thêm một vết sẹo mới.
Rõ ràng chỉ mới qua một kì nghỉ không gặp, vậy mà dường như đối phương đã bị bao trùm bởi một vẻ kiệt sức vì thăng trầm không nên có ở một sinh viên chút nào.
"Cậu không sao chứ?" Thích Tự hỏi.
Chương Thừa Tuyên ảm đạm cười lên, tiếng nghe cũng chua chát:"Suýt nữa thì tôi đi đời rồi."
Thích Tự cau mày nói: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại gặp tai nạn giao thông?"
Chương Thừa Tuyên cười cười đầy kì quái: "Cậu cho là tai nạn thật à?"
Thích Tự: "Không thì sao?"
Chương Thừa Tuyên ngừng lại một chút rồi nói: "Thích Tự, nếu tôi nói vụ việc của tôi có liên quan đến cậu thì cậu tin không?"
Thích Tự thoáng liếc thấy vệ sĩ tiến vào nơi khóe mắt, giữ nguyên thái độ nói với Chương Thừa Tuyên: "Cậu nói thử xem."
Nắm tay đặt trên bàn ăn của Chương Thừa Tuyên hơi siết lại, chần chừ một lúc mới như hạ quyết tâm xong, chậm rãi nói: "Sau phất lên ở nước ngoài rồi trở lại thị trường trong nước, MeiWei cũng khiến Phi Á phải đối mặt với áp lực cạnh tranh vô cùng lớn. Từ bốn năm trước, bác hai với ba tôi đã bắt đầu lên mưu phá MeiWei, hai cha con họ Khâu chỉ là một trong các đường thâm nhập vào MeiWei, ngoài bọn hắn ra, trong Tư Nguyên cũng có gián điệp do nhà họ Chương cài vào, nhưng tôi không rõ là ai. Tôi vốn là một nhân vật chẳng đáng chú ý trong nhà, ban đầu cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này, cho đến ba năm trước đậu vào Stafford, tình cờ bác hai cũng biết cậu nhắm đến trường này, cho nên mới xin bảo lưu cho tôi học muộn một năm để có cơ hội tiếp cận, giả làm bạn với cậu để moi thông tin về MeiWei và tập đoàn Tư Nguyên..."
Thích Tự ngắt lời hắn: "Cho nên việc bảo cậu đoán ra thân phận của tôi từ trang phục, là giả phải không?"
Chương Thừa Tuyên rũ mắt: "Ừm."
Thích Tự lại nói: "Cả năm ngoái, cậu không hề nhắc đến chuyện nhà họ Chương lợi dụng cha con Khâu Như Tùng đục khoét MeiWei, cho đến khi biết nghỉ hè năm nay tôi về nước thì mới nói ra quan hệ giữa Khâu Như Tùng và anh ba của cậu để lấy lòng? Cậu cũng khai với anh ba về chuyện tôi về nước phải không?"
Chương Thừa Tuyên siết chặt nắm tay, nói: "Xin lỗi."
Thích Tự khoanh tay đáp: "Không sao, vốn dĩ cậu cũng không cần kể cho tôi những chuyện này, tôi chỉ muốn xác nhận chút thôi, cậu nói tiếp đi."
Chương Thừa Tuyên ảo não nói: "Diễn biến về sau thì cậu cũng biết rồi, kế hoạch của bọn họ rốt cục thất bại. Từ cuối tháng 8 thấy tin về bê bối của lãnh đạo MeiWei trên mạng, tôi đã định gọi cho cậu, vì tôi biết được một ít chứng cứ về giao dịch bí mật giữa Khâu Như Tùng và anh ba, lúc ấy tôi có ghi âm một đoạn tin nhắn Wechat rất dài để gửi cho cậu... nhưng không ngờ lại bị em gái con bác hai nghe được rồi lập tức kể lại cho ba. Biết tôi là kẻ phản bội đi mách nước cho cậu, bọn họ đã tìm người đánh đập, cướp điện thoại và còn nhốt tôi trong bệnh viện suốt một tháng. Lần này thả tôi đi cũng là để tiếp tục ẩn náu làm gián điệp bên cạnh cậu, đồng thời uy hiếp nếu tôi còn dám ăn cây táo rào cây sung thì sẽ không cho đi học nữa."
Thích Tự im lặng nhìn hắn hồi lâu, nói: "Thế tại sao cậu còn kể cho tôi những chuyện này?"
Chương Thừa Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ căm thù: "Đã bị nhà đó coi chẳng ra sao, việc gì tôi phải làm tay sai cho bọn họ nữa? Thích Tự, tôi đã tiếp xúc với cậu, biết cậu là người thông minh, tôi mới muốn đánh cược vào mắt nhìn người của mình một lần..."
Hắn nhìn về phía Thích Tự, rút ra một chiếc USB từ túi quần, cầm trên tay như đang nắm lấy tia hi vọng cuối cùng.
"Trong này chứa một vài chứng cứ về những việc nhà họ Chương đã làm với MeiWei mà tôi thu thập được, có thể sẽ có ích để bên cậu đưa ra đòn phản kích. Tôi muốn dùng nó để bàn điều kiện với cậu."
Thích Tự: "Điều kiện gì?"
Chương Thừa Tuyên: "Tôi căm thù nhà họ Chương, nhưng hiện tại lại không thể không dựa vào bọn họ. Một khi đưa cho cậu thứ này, khả năng là tôi cũng không quay lại đó được nữa. Tôi hi vọng cậu có thể giúp tôi học xong đại học, đồng thời cho tôi vay một khoản tiền... Sức khỏe của mẹ tôi không được tốt, tôi không muốn bị bọn họ dùng tiền nắm thóp, cho nên muốn mượn cậu để lo cho mẹ trước. Tất nhiên sau khi tốt nghiệp và kiếm đủ, tôi sẽ trả lại toàn bộ cho cậu."
Nhìn vẻ liều mạng của Chương Thừa Tuyên, Thích Tự lại không khỏi sinh ra đồng cảm với đối phương.
Một thanh niên 20, tự lực thi đỗ vào trường đại học danh giá, vốn đã có thể sở hữu tiền đồ xán lạn, nhưng tiếc rằng lại sinh ra trong một gia đình đáng hận như thế—nếu những lời Chương Thừa Tuyên nói đều là sự thật, thì người này đúng là đáng thương tội nghiệp.
Đương nhiên còn rất đáng tôn trọng, vì không chọn tiếp tục dấn mình vào vũng bùn của gia đình, mà tình nguyện đàm phán với đối thủ nhà họ Chương, chỉ riêng dũng khí ấy đã khiến Thích Tự vô cùng bội phục.
Hắn nghiêm túc nói: "Cho tôi một ngày để cân nhắc, được không?"
Chương Thừa Tuyên không kiêu cũng không nản, đáp: "Tất nhiên."
Thích Tự: "Ăn cơm đã, bữa này tôi mời."
Ăn xong, Thích Tự gọi thanh toán, Chương Thừa Tuyên cũng liếc thấy hai người đàn ông cách đó không xa lần lượt đứng dậy, vô thức hỏi: "Cậu biết hai người Trung Quốc kia không?"
Thích Tự giải thích: "Đấy là vệ sĩ của tôi."
Chương Thừa Tuyên: "..."
Đang định đứng dậy, Thích Tự lại nhận được điện thoại của Phó Diên Thăng.
Phó Diên Thăng: "Tôi tới đón, đang chờ cạnh xe cậu."
Hai người ra cửa, quả nhiên Thích Tự đã bắt gặp một bóng người quen thuộc ở đằng xa cạnh xe mình, trên tay còn kẹp thuốc, đang chậm rãi rít vào.
Chương Thừa Tuyên nhận ra chiếc Porsche của hắn, tất nhiên cũng trông thấy Phó Diên Thăng, lại tò mò hỏi: "Người kia cũng là vệ sĩ à?"
Thích Tự nắm tay trước môi, hắng giọng nói: "Đấy là lái xe."
Chương Thừa Tuyên nhìn nhìn Thích Tự, sau lại cúi đầu khó xử: "Tôi đã bảo với mấy người bác hai là cậu đi đâu cũng có người đi cùng bảo vệ, bên người còn cả một nhóm nhân tài nữa rồi mà... Hầy, không biết là bọn họ quá coi thường cậu hay quá coi trọng tôi, mà lại cho rằng mình tôi có thể giải quyết được cậu cơ đấy."
Thích Tự: "..."
Thích Tự thảng thốt nhớ lại tầm này năm ngoái, chính Chương Thừa Tuyên đã có vài suy đoán viển vông về hắn, đâu ai ngờ một năm sau, tất cả những suy đoán ấy lại đều thành sự thật.
Hiện tại hắn không chỉ có vệ sĩ và gia sư bên cạnh, mà đúng là còn đang chiêu mộ một nhóm nhân tài ở trong nước thật...
****
Thích Tự: "Từ giờ anh cứ ngủ ở đây cũng được."
Phó Diên Thăng: "Hỏng rồi! Bà xã vừa ngây thơ vừa thèm khát chết tôi!"
Everyday lưỡng lự giữa đè cá ra thịt và bảo vệ phần tình thuần khiết này, lão Phó cũng tự bức mình thành chính nhân quân tử.
-
vtrans by xiandzg
/187
|