Lời nói của Hạ Hầu Kình Thiên thành công chuyển đi lực chú ý của hoàng thượng, sau khi nhìn thấy Chu Liệt đang quỳ gối trước mặt Ngọc Phi Yên, tức giận trong lòng Hạ Hầu Quân Vũ liền được giải, trong lòng có loại cảm giác thoải mái sảng khoái.
Luận tư tâm, Hạ Hầu Quân Vũ hận không thể đem Chu Liệt thiên đao vạn quả, để chôn cùng Mộ Dung Yên!
Nhưng nghĩ đến Đại Chu Quốc mất đi một Võ Thần, địa vị trên đại lục sẽ xuống dốc không phanh, Hạ Hầu Quân Vũ lại có chút rối rắm. Hắn thân là quân vương, không thể bởi vì ân oán cá nhân liền ích lợi của quốc gia cũng không màn tới.
Lúc trước khi không có Võ Thần, Đại Chu Quốc luôn bị Tần Trì Quốc áp chế gắt gao.
Tần Trì Quốc chẳng những cưỡng cầu dạm hỏi với công chúa, ngay cả Hạ Hầu Kình Thiên còn nằm trong tã lót cũng bị người bắt đi làm con tin mười năm, hại phụ tử bọn họ bị chia lìa, đây đều là bỡi vì Tần Trì Quốc có Võ Thần Hồ Sa làm chỗ dựa.
Nếu như không có Chu Liệt, không chừng sẽ lại giẫm lên vết xe đổ… Lựa chọn thế nào, thật khó!
“Hoàng huynh, nghĩ xong chưa?”
Nhìn thấy mắt phượng của Hạ Hầu Kình Thiên từ từ lạnh dần, trong lòng Hạ Hầu Quân Vũ liền đau ót, trong đầu hiện lên dáng vẻ tâm như tro tàn kia của Mộ Dung Yên khi gả vào Đông cung.
Yên tỷ tỷ, là trẫm có lỗi với tỷ… Hạ Hầu Quân Vũ nhắm mắt lại. Để cho trẫm ích kỷ một hồi đi! Quốc gia đại nghĩa, so với người yêu cùng ái tử chịu uỷ khuất thì quan trọng hơn!
“Trảm, lập tức hành quyết!” Lại mở mắt ra, kiên định trong mắt Hạ Hầu Quân Vũ trước nay chưa từng có.
Chu Liệt lúc này đang quỳ gối dưới đất, khạt ra máu tuôi, căm giận nhìn Minh Nguyệt đao đang trong tay Ngọc Phi Yên, hại hắn trong nháy mắt như già thêm mười mấy tuổi.
Vũ khí là sinh mệnh của võ sĩ, hiện tại mạng của hắn bị Ngọc Phi Yên nắm giữ, thật đúng là buồn cười!
Ngay cả vũ khí của mình cũng không bảo vệ được, hắn còn mặt mũi nào để sống đây!
“Đưa ra di ngôn đi!” Ngọc Phi Yên tay cầm Minh Nguyệt đao, trên Minh Nguyệt đao “Đinh đang” rung động, tấu lên khúc nhạc tử vong.
“Ha ha!”
Nghe xong những lời này, Chu Liệt cười ra nước mắt. Hắn chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ thua ở trong tay một con nhóc, chẳng những thua, còn bị thua đến thảm bại như vậy, đây là chuyện chưa bao giờ hắn nghĩ tới.
Cho đến nay đều là hắn nọi những lời này để kết thúc trận đấu, hôm nay cũng đến phiên hắn làm người nghe, nghe người khác nói những lời này.
“Ngọc Phi Yên, ngươi cho là ngươi thật sự thắng sao?”
Chu Liệt nghiến răng nghiến lợi nói :”Ta chếrt, toàn bộ Ngọc gia đều sẽ chôn cùng ta!” Nghĩ đến bố trí trước kia của mình, Chu Liệt cười đến âm độc.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Ngọc Phi Yên cảnh giác nhìn Chu Liệt, tay Chu Liệt, run run rẩy rẩy chỉ về hướng Trung Nghĩa Công phủ :”Từ nay trở đi, Đại Chu Quốc không có Ngọc gia. Ngọc Phi Yên, danh xưng Thiên Sát Cô Tinh sẽ đi theo ngươi cả đời, ngươi khắc phụ khắc mẫu, khắc chết tổ phụ, khắc toàn bộ Ngọc gia---“
Ti bỉ!
Chỉ cần nghĩ, Ngọc Phi Yên liền đoán ra Chu Liệt đã làm cái gì.
Không cần phảu nói, khẳng định là hai tên cặn bã Tần thái hậu cùng Chu Liệt hợp mưu, muốn tận diệt Ngọc gia!
“Tăng---“
Ánh đao lướt qua, đầu Chu Liệt liền rơi xuống đất.
Ngọc Phi Yên đi đến nhắc đầu Chu Liệt lên, màu tím kết giới kia trong nháy mắt liền biến mắt, nàng xông ra ngoài, phi thẳng đến Ngọc gia. Gia gia, người ngàn vạn lần không thể có việc gì a!
“Ầm!”
Thân mình không đầu từ giữ không trung rớt rơi trên mặt đất, biến thành huyết nhục mơ hồ.
Một đại Võ Thần cứ như vậy chết ở trước mặt mọi người, trong kinh thành an tĩnh lại một chút, thật nhiều người cũng chưa kịp định thần lại.
Võ Thần đại nhân, cứ chết như vậy?
Chết ở trong tay một tiểu cô nương không có danh tiếng gì, đối phương trước kia còn gánh vác thanh danh phế vật hơn mười năm! Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người sẽ cảm nhận đây đều là nói nhảm mà thôi, nhưng chuyện như vậy lại xuất hiện sờ sờ trước mặt bọn hắn.
Sau một lát yên tĩnh, cả thành đều như dời núi lấp biển thét chói tai cùng hoan hô.
“Ngọc đại nhân, người là thần tượng của ta!”
“Ngọc đại nhân, ta yêu người…”
Mọi người đuổi theo bóng dáng của Ngọc Phi Yên, ào ào hùng dũng hướng về phía Trung Nghĩa Công phủ, muốn tận mắt nhìn thấy thiếu nữ thiên tài trong mắt bọn họ.
“Phanh---“ Ngọc Phi Yên đi đến Trung Nghĩa Công phủ, đẩy ra cửa lớn, trong lòng lạnh toát một trận.
Nơi nơi đều là thi thể, tôi tớ của Ngọc gia, người Chu gia… Nằm tán loạn, máu màu đỏ sậm theo khe hở của đá chậm rãi chảy rất xa rất xa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, một đường đi vào, thứ Ngọc Phi Yên nhìn thấy nhiều nhất chính là thi thể.
“Gia gia! Khôi thúc! Hướng quản gia!”
Giọng nói của Ngọc Phi Yên khuếch tán đến mỗi ngõ ngách Ngọc gia, rốt cục, lát sau mới nghe được tiếng đáp lại :”Yên nhi! Gia gia ở trong này!”
“Gia gia!”
Chờ khi Ngọc Phi Yên đuổi tới Lôi viện, liếc mắt nhìn thấy Ngọc Kinh Lôi tinh thần chấn hưng.
“Gia gia, ngài không có chuyện gì chứ?”
Tỉ mỉ kiểm tra trên dưới một lần, sau khi xác định Ngọc Kinh Lôi không có việc gì, Ngọc Phi Yên rốt cục mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo mới nhìn thấy nam tử anh tuấn đứng ở bên kia đang nở nụ cười mị hoặc.
“Tại hạ là Liễu Thịnh!” Liễu Thịnh khép lại ngọc phiến, chắp tay :”Biểu hiện vừa rồi của Ngọc nhị tiểu thư thật là phấn khích, khiến cho Liễu mỗ mở mang tầm mắt!”
Liễu Thịnh?
Ngọc Phi Yên không biết người này.
“Yên nhi, Liễu công tử là do Lâm Giang Vương phái tới giúp chúng ta!” Ngọc Kinh Lôi vội vàng giải thích.
Vốn dĩ, Ngọc Phi Yên rời đi không bao lâu, Trung Nghĩa Công phủ đã bị một đám người không rõ thân phận vây quanh, đầu lĩnh là thế tử Uy Xa Công --- Chu Tuấn.
Ngay lúc Ngọc Kinh Lôi phái lão Khôi đi lên hỏi nguyên do, Chiết Hạ Quân biến mất thật lâu mang theo người Chu gia theo mật đạo Ngọc gia xông vào, không cần phân trần, gặp người liền giết. Có Chiết Hạ Quân cùng Chu Tuấn làm nội ứng ngoại hợp, Trung Nghĩa Công phủ rất nhanh đã bị những người này công hạ, thân vệ của Ngọc Kinh Lôi cùng người Chu gia đứng ra liều chết chiến đầu.
Vì phòng vạn nhất, sợ Ngọc gia còn có át chủ bài, Chu Tuấn lần này mang đến đều là những người tinh nhuệ của Chu gia, mục đích là muốn làm cho Ngọc gia biến mất.
Ngay khi phát hiện Ngọc Kinh Lôi còn sống, Chu Tuấn chấn động, cùng Chiết Hạ Quân liên thủ, trái phải tấn công Ngọc Kinh Lôi.
Bỡi vì vừa mới giải độc, thân thể Ngọc Kinh Lôi cũng chưa khôi phục hoàn toàn, căn bản không phải là đối thủ của hai người này, lão Khôi cũng bị người bắt lấy, không thể tiến lên nghĩ cách cứu viện, ngay vào thời khắc chỉ mành treo chuông, Liễu Thịnh mang theo cứu viện đuổi tới, chẳng những có thể xoay chuyển tình thế chiến đầu, còn bắt sống được người Chu gia.
Thật may Hạ Hầu Kình Thiên sớm đã có an bày, phái Liễu Thịnh đến đây, bằng không Ngọc gia chưa hẳn có thẻ6 kiên trì đến lúc nàng trở về.
Chu gia thật đáng giận!
Nhìn Chu Tuấn bị buộc chặt, Ngọc Phi Yên cầm theo đầu Chu Liệt, từng bước từng bước đi tới.
“Phụ thân!”
Nhìn thấy Chu Liệt mở to hai mắt, dáng vẻ chết không nhắm mắt, ánh mắt Chu Tuấn bi thương, giọng nói như sói bị thương :”Ngọc Phi Yên, oan có đầu, nợ có chủ, mọi chuyện hôm nay đều là do ta cùng phụ thân an bày, cùng những người Chu gia không có liên quan, ngươi đại từ đại bi, thả bọn họ đi!”
Toàn bộ tình hình chiến đấu trên không trung bọn họ đều nhìn thấy hết, bao gồm cả lúc Ngọc Phi Yên chém giết Chu Liệt, Chu Tuấn đều nhìn rất rõ ràng.
Hắn đã sớm khuyên can Chu Liệt, nhưng Chu Liệt không nghe, một lòng muốn giúp đỡ Tần thái hậu huỷ diệt Ngọc gia.
Như thế rất tốt!
Chẳng những Chu Liệt chết, Chu gia bây giờ cũng xong!
“Ta không phải Phật Tổ, tại sao phải từ bi---“ Lời nói Ngọc Phi Yên vừa dứt, liền trực tiếp chém Chu Liệt.
Nàng quả cảm quyết tuyệt như vậy, làm cho Liễu Thịnh gật gật đầu.
Đối với kẻ thù nhân từ, chính là đối với mình tàn nhẫn. Tiểu cô nương của Ngọc gia này tựa hồ đã nắm giữ cách sinh tồn trên thế giới này.
“Vương gia tặng nhị tiểu thư một phần đại lễ!” Liễu Thịnh phe phẩy ngọc phiến, mắt nhỏ tuấn mỹ mỉn cười :”Uy Xa Công tư tàng long bào, bí mật chế tạo vũ khí, sớm có ý muốn mưu phản… Bắt đầu từ hôm nay, trên đồi không còn Chu gia!”
Luận tư tâm, Hạ Hầu Quân Vũ hận không thể đem Chu Liệt thiên đao vạn quả, để chôn cùng Mộ Dung Yên!
Nhưng nghĩ đến Đại Chu Quốc mất đi một Võ Thần, địa vị trên đại lục sẽ xuống dốc không phanh, Hạ Hầu Quân Vũ lại có chút rối rắm. Hắn thân là quân vương, không thể bởi vì ân oán cá nhân liền ích lợi của quốc gia cũng không màn tới.
Lúc trước khi không có Võ Thần, Đại Chu Quốc luôn bị Tần Trì Quốc áp chế gắt gao.
Tần Trì Quốc chẳng những cưỡng cầu dạm hỏi với công chúa, ngay cả Hạ Hầu Kình Thiên còn nằm trong tã lót cũng bị người bắt đi làm con tin mười năm, hại phụ tử bọn họ bị chia lìa, đây đều là bỡi vì Tần Trì Quốc có Võ Thần Hồ Sa làm chỗ dựa.
Nếu như không có Chu Liệt, không chừng sẽ lại giẫm lên vết xe đổ… Lựa chọn thế nào, thật khó!
“Hoàng huynh, nghĩ xong chưa?”
Nhìn thấy mắt phượng của Hạ Hầu Kình Thiên từ từ lạnh dần, trong lòng Hạ Hầu Quân Vũ liền đau ót, trong đầu hiện lên dáng vẻ tâm như tro tàn kia của Mộ Dung Yên khi gả vào Đông cung.
Yên tỷ tỷ, là trẫm có lỗi với tỷ… Hạ Hầu Quân Vũ nhắm mắt lại. Để cho trẫm ích kỷ một hồi đi! Quốc gia đại nghĩa, so với người yêu cùng ái tử chịu uỷ khuất thì quan trọng hơn!
“Trảm, lập tức hành quyết!” Lại mở mắt ra, kiên định trong mắt Hạ Hầu Quân Vũ trước nay chưa từng có.
Chu Liệt lúc này đang quỳ gối dưới đất, khạt ra máu tuôi, căm giận nhìn Minh Nguyệt đao đang trong tay Ngọc Phi Yên, hại hắn trong nháy mắt như già thêm mười mấy tuổi.
Vũ khí là sinh mệnh của võ sĩ, hiện tại mạng của hắn bị Ngọc Phi Yên nắm giữ, thật đúng là buồn cười!
Ngay cả vũ khí của mình cũng không bảo vệ được, hắn còn mặt mũi nào để sống đây!
“Đưa ra di ngôn đi!” Ngọc Phi Yên tay cầm Minh Nguyệt đao, trên Minh Nguyệt đao “Đinh đang” rung động, tấu lên khúc nhạc tử vong.
“Ha ha!”
Nghe xong những lời này, Chu Liệt cười ra nước mắt. Hắn chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ thua ở trong tay một con nhóc, chẳng những thua, còn bị thua đến thảm bại như vậy, đây là chuyện chưa bao giờ hắn nghĩ tới.
Cho đến nay đều là hắn nọi những lời này để kết thúc trận đấu, hôm nay cũng đến phiên hắn làm người nghe, nghe người khác nói những lời này.
“Ngọc Phi Yên, ngươi cho là ngươi thật sự thắng sao?”
Chu Liệt nghiến răng nghiến lợi nói :”Ta chếrt, toàn bộ Ngọc gia đều sẽ chôn cùng ta!” Nghĩ đến bố trí trước kia của mình, Chu Liệt cười đến âm độc.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Ngọc Phi Yên cảnh giác nhìn Chu Liệt, tay Chu Liệt, run run rẩy rẩy chỉ về hướng Trung Nghĩa Công phủ :”Từ nay trở đi, Đại Chu Quốc không có Ngọc gia. Ngọc Phi Yên, danh xưng Thiên Sát Cô Tinh sẽ đi theo ngươi cả đời, ngươi khắc phụ khắc mẫu, khắc chết tổ phụ, khắc toàn bộ Ngọc gia---“
Ti bỉ!
Chỉ cần nghĩ, Ngọc Phi Yên liền đoán ra Chu Liệt đã làm cái gì.
Không cần phảu nói, khẳng định là hai tên cặn bã Tần thái hậu cùng Chu Liệt hợp mưu, muốn tận diệt Ngọc gia!
“Tăng---“
Ánh đao lướt qua, đầu Chu Liệt liền rơi xuống đất.
Ngọc Phi Yên đi đến nhắc đầu Chu Liệt lên, màu tím kết giới kia trong nháy mắt liền biến mắt, nàng xông ra ngoài, phi thẳng đến Ngọc gia. Gia gia, người ngàn vạn lần không thể có việc gì a!
“Ầm!”
Thân mình không đầu từ giữ không trung rớt rơi trên mặt đất, biến thành huyết nhục mơ hồ.
Một đại Võ Thần cứ như vậy chết ở trước mặt mọi người, trong kinh thành an tĩnh lại một chút, thật nhiều người cũng chưa kịp định thần lại.
Võ Thần đại nhân, cứ chết như vậy?
Chết ở trong tay một tiểu cô nương không có danh tiếng gì, đối phương trước kia còn gánh vác thanh danh phế vật hơn mười năm! Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người sẽ cảm nhận đây đều là nói nhảm mà thôi, nhưng chuyện như vậy lại xuất hiện sờ sờ trước mặt bọn hắn.
Sau một lát yên tĩnh, cả thành đều như dời núi lấp biển thét chói tai cùng hoan hô.
“Ngọc đại nhân, người là thần tượng của ta!”
“Ngọc đại nhân, ta yêu người…”
Mọi người đuổi theo bóng dáng của Ngọc Phi Yên, ào ào hùng dũng hướng về phía Trung Nghĩa Công phủ, muốn tận mắt nhìn thấy thiếu nữ thiên tài trong mắt bọn họ.
“Phanh---“ Ngọc Phi Yên đi đến Trung Nghĩa Công phủ, đẩy ra cửa lớn, trong lòng lạnh toát một trận.
Nơi nơi đều là thi thể, tôi tớ của Ngọc gia, người Chu gia… Nằm tán loạn, máu màu đỏ sậm theo khe hở của đá chậm rãi chảy rất xa rất xa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, một đường đi vào, thứ Ngọc Phi Yên nhìn thấy nhiều nhất chính là thi thể.
“Gia gia! Khôi thúc! Hướng quản gia!”
Giọng nói của Ngọc Phi Yên khuếch tán đến mỗi ngõ ngách Ngọc gia, rốt cục, lát sau mới nghe được tiếng đáp lại :”Yên nhi! Gia gia ở trong này!”
“Gia gia!”
Chờ khi Ngọc Phi Yên đuổi tới Lôi viện, liếc mắt nhìn thấy Ngọc Kinh Lôi tinh thần chấn hưng.
“Gia gia, ngài không có chuyện gì chứ?”
Tỉ mỉ kiểm tra trên dưới một lần, sau khi xác định Ngọc Kinh Lôi không có việc gì, Ngọc Phi Yên rốt cục mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo mới nhìn thấy nam tử anh tuấn đứng ở bên kia đang nở nụ cười mị hoặc.
“Tại hạ là Liễu Thịnh!” Liễu Thịnh khép lại ngọc phiến, chắp tay :”Biểu hiện vừa rồi của Ngọc nhị tiểu thư thật là phấn khích, khiến cho Liễu mỗ mở mang tầm mắt!”
Liễu Thịnh?
Ngọc Phi Yên không biết người này.
“Yên nhi, Liễu công tử là do Lâm Giang Vương phái tới giúp chúng ta!” Ngọc Kinh Lôi vội vàng giải thích.
Vốn dĩ, Ngọc Phi Yên rời đi không bao lâu, Trung Nghĩa Công phủ đã bị một đám người không rõ thân phận vây quanh, đầu lĩnh là thế tử Uy Xa Công --- Chu Tuấn.
Ngay lúc Ngọc Kinh Lôi phái lão Khôi đi lên hỏi nguyên do, Chiết Hạ Quân biến mất thật lâu mang theo người Chu gia theo mật đạo Ngọc gia xông vào, không cần phân trần, gặp người liền giết. Có Chiết Hạ Quân cùng Chu Tuấn làm nội ứng ngoại hợp, Trung Nghĩa Công phủ rất nhanh đã bị những người này công hạ, thân vệ của Ngọc Kinh Lôi cùng người Chu gia đứng ra liều chết chiến đầu.
Vì phòng vạn nhất, sợ Ngọc gia còn có át chủ bài, Chu Tuấn lần này mang đến đều là những người tinh nhuệ của Chu gia, mục đích là muốn làm cho Ngọc gia biến mất.
Ngay khi phát hiện Ngọc Kinh Lôi còn sống, Chu Tuấn chấn động, cùng Chiết Hạ Quân liên thủ, trái phải tấn công Ngọc Kinh Lôi.
Bỡi vì vừa mới giải độc, thân thể Ngọc Kinh Lôi cũng chưa khôi phục hoàn toàn, căn bản không phải là đối thủ của hai người này, lão Khôi cũng bị người bắt lấy, không thể tiến lên nghĩ cách cứu viện, ngay vào thời khắc chỉ mành treo chuông, Liễu Thịnh mang theo cứu viện đuổi tới, chẳng những có thể xoay chuyển tình thế chiến đầu, còn bắt sống được người Chu gia.
Thật may Hạ Hầu Kình Thiên sớm đã có an bày, phái Liễu Thịnh đến đây, bằng không Ngọc gia chưa hẳn có thẻ6 kiên trì đến lúc nàng trở về.
Chu gia thật đáng giận!
Nhìn Chu Tuấn bị buộc chặt, Ngọc Phi Yên cầm theo đầu Chu Liệt, từng bước từng bước đi tới.
“Phụ thân!”
Nhìn thấy Chu Liệt mở to hai mắt, dáng vẻ chết không nhắm mắt, ánh mắt Chu Tuấn bi thương, giọng nói như sói bị thương :”Ngọc Phi Yên, oan có đầu, nợ có chủ, mọi chuyện hôm nay đều là do ta cùng phụ thân an bày, cùng những người Chu gia không có liên quan, ngươi đại từ đại bi, thả bọn họ đi!”
Toàn bộ tình hình chiến đấu trên không trung bọn họ đều nhìn thấy hết, bao gồm cả lúc Ngọc Phi Yên chém giết Chu Liệt, Chu Tuấn đều nhìn rất rõ ràng.
Hắn đã sớm khuyên can Chu Liệt, nhưng Chu Liệt không nghe, một lòng muốn giúp đỡ Tần thái hậu huỷ diệt Ngọc gia.
Như thế rất tốt!
Chẳng những Chu Liệt chết, Chu gia bây giờ cũng xong!
“Ta không phải Phật Tổ, tại sao phải từ bi---“ Lời nói Ngọc Phi Yên vừa dứt, liền trực tiếp chém Chu Liệt.
Nàng quả cảm quyết tuyệt như vậy, làm cho Liễu Thịnh gật gật đầu.
Đối với kẻ thù nhân từ, chính là đối với mình tàn nhẫn. Tiểu cô nương của Ngọc gia này tựa hồ đã nắm giữ cách sinh tồn trên thế giới này.
“Vương gia tặng nhị tiểu thư một phần đại lễ!” Liễu Thịnh phe phẩy ngọc phiến, mắt nhỏ tuấn mỹ mỉn cười :”Uy Xa Công tư tàng long bào, bí mật chế tạo vũ khí, sớm có ý muốn mưu phản… Bắt đầu từ hôm nay, trên đồi không còn Chu gia!”
/90
|