Lưu Hòa Bình ít nhiều nhìn ra được một chút ý tứ, Hoàng thượng rất hy vọng Lâm Giang Vương cùng Ngọc đại nhân trở thành một đôi, nhưng Ngọc lão gia có vẻ không vui.
Trung Nghĩa Công, lão nhân gia người thật sự là rất anh minh!
Suy bụng ta ra bụng người.
Nếu khuê nữ nhà mình cùng một chỗ với Hạ Hầu Kình Thiên, ông cũng không vui!
Ngọc Kinh Lôi vội vàng trở về, dọc một đường đi nội tâm hắn vô cùng rối rắm, vô số hình ảnh giả thuyết xuất hiện trong đầu lão gia tử.
Vạn nhất Ngọc Phi Yên nói nàng thích Hạ Hầu Kình Thiên, ông nên làm gì bây giờ? Là cười gật đầu đáp ứng, hay là tận tình khuyên can, hoặc là mạnh mẽ tuyệt tình đánh gãy uyên ương? Nếu Hạ Hầu Kình Thiên dùng sức mạnh, khiến Hoàng thượng tứ hôn, ông nên làm thế nào ứng đối? Ngọc lão gia tử thậm chí còn chuẩn bị trở mặt.
Chờ ông mang theo tâm tình phức tạp đi đến Tùng Hạc Lâu, Ngọc Phi Yên đang nói chuyện cùng Hạ Hầu Kình Thiên.
Thấy hai người quy củ, sắc mặt ngưng trọng, sự tình gì đều không có xảy ra, Ngọc Kinh Lôi trong lòng thoải mái một trận.
“Gia gia, người đã về rồi!”
Ngọc Phi Yên dìu Ngọc Kinh Lôi ngồi xuống, nhìn tiểu chất nữ châm trà cho mình, lòng Ngọc Kinh Lôi trở nên mềm mại.
Đứa bé này, vận mệnh lắm gian truân, nay bình an lớn lên, còn có thành tựu như vậy, nếu cha mẹ của nàng có thể tận mắt thấy nhất định sẽ hết sức kiêu ngạo!
“Gia gia, ta muốn hỏi ngươi một sự tình.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngọc Phi Yên cười híp mắt rúc vào bên người Ngọc Kinh Lôi, đem chuyện độc dược đến từ Đan tộc, cùng với chuyện Chiết Hạ Quân tiếp xúc với người Đan tộc nói ra, Ngọc Phi Yên tỉnh lược quá trình Hạ Hầu Kình Thiên khảo vấn Chiết Hạ Quân, nói thẳng ra thì ít nhiều phải có Hạ Hầu Kình Thiên hỗ trợ, mới có thể từ Chiết Hạ Quân moi ra những thông tin này.
Nghe Ngọc Phi Yên nói xong, Ngọc Kinh Lôi rất giật mình, biểu tình trở nên ngưng trọng lại vừa buồn phẫn.
Chiết Hạ Quân!
Thì ra kẻ bán đứng vợ chồng Ngọc Thiên Hàn là ngươi!
Ngọc Kinh Lôi nắm chặt nắm tay, cả người phát run, trong mắt hận ý đen đặc.
“Cái thứ súc sinh đó mấy năm nay cùng Đan tộc có quan hệ?”
Đây là chuyện tình Ngọc Kinh Lôi quan tâm nhất, ánh mắt Ngọc Phi Yên trở nên khẩn trương lên.
“Không có!” Ngọc Phi Yên lắc đầu, “Mười bốn năm trước Chiết Hạ Quân có cùng Đan tộc trưởng tiếp xúc, người Đan tộc cũng từng xuất hiện. Gia gia, Ngọc gia chúng ta cùng Đan tộc có khúc mắc gì sao?”
Khúc mắc……
Nghĩ đến đoạn chuyện xưa kia, Ngọc Kinh Lôi nhắm mắt lại, cau mày.
Nhìn ra tâm tình Ngọc Kinh Lôi áp lực, Hạ Hầu Kình Thiên biết đây có thể là Ngọc gia tư mật, liền đứng dậy cáo lui.
Thấy Hạ Hầu Kình Thiên phải đi, Ngọc Kinh Lôi cố chấp đưa hắn ra khỏi phủ.
Đợi đến khi không có người xung quanh, Ngọc Kinh Lôi dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá nam tử như tiên nhân trước mắt.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Hầu Kình Thiên tuyệt thế vô song, là nhân trung chi long, Thất vương chi loạn, Ngọc Kinh Lôi từng cùng Hạ Hầu Kình Thiên kề vai chiến đấu, vô luận là bày mưu tính kế tiền trận, hay là ra trận giết địch dũng mãnh thiện chiến, Hạ Hầu Kình Thiên đều có thể nói là thiên tài chiến thần!
Nếu không có hắn ngăn cơn sóng dữ, làm sao có quốc gia thái bình như hôm nay! Bàn về năng lực, Ngọc Kinh Lôi hết sức thưởng thức vị Vương gia này.
Nhưng nếu đối phương muốn cướp đi tôn nữ bảo bối của mình, điều này còn phải bàn lại.
“Vương gia đối với Yên nhi nhà ta có cách nghĩ gì không?”
Ngọc Kinh Lôi không thích quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong nội tâm mình.
Mạc danh kỳ diệu bị hỏi vấn đề này, e ngại đối phương là thân nhân của mèo con, Hạ Hầu Kình Thiên nhẫn nại trả lời câu hỏi của Ngọc Kinh Lôi.
“Nàng cực kỳ xuất sắc! Bằng năng lực cùng tâm tính của nàng, sẽ tiến càng xa càng hơn, thành tựu ngày sau bất khả vô lượng ——”
Hạ Hầu Kình Thiên đối với Ngọc Phi Yên đánh giá cao như vậy khiến Ngọc Kinh Lôi nhẹ nhàng thở ra. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hắn đánh giá một cách khách quan công chính, không có tình cảm nam nử như Ngọc Kinh Lôi tưởng tượng, lo lắng của lão gia tử buông xuống hơn phân nửa.
“Vương gia quá khách khí, tiểu hài tử không nhận nổi đâu! Không dối gạt Vương gia, trong lòng ta càng hy vọng nàng bình an, sống một cuộc sống vô ưu vô lo! Như thế ta mới thỏa mãn!”
“Lẽ ra nên như thế!”
Hạ Hầu Kình Thiên cảm thấy Ngọc Kinh Lôi hôm nay nói chuyện có chút kỳ quái.
Mèo con của gia, đương nhiên có gia che chở!
Dưới sự bảo vệ của gia, nàng chắc chắn bình an, cả đời không lo! Điều này còn có cái gì để hoài nghi sao? Về phần khoái hoạt……Gia mỗi khi thấy nàng, trong lòng luôn rất sung sướng, nàng nhìn thấy gia, đương nhiên cũng là vui vẻ khoái hoạt! Điều này còn cần phải hỏi sao!
Còn có, ánh mắt đó của lão gia tử?
Khẩn trương như thế làm cái gì!
Gia xưa nay nói được thì làm được, chẳng lẽ gia ngay cả mèo con cũng bảo vệ không nổi?
Đây là đang nghi ngờ năng lực của gia?
Một hỏi một đáp, ông nói gà bà nói vịt, tư tưởng hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Ngọc Kinh Lôi lại cho rằng Hạ Hầu Kình Thiên đối với Ngọc Phi Yên không có tình yêu nam nữ, hắn buông lỏng một phen.
Là hắn quá lo lắng!
Tống được Hạ Hầu Kình Thiên đi, Ngọc Kinh Lôi trở lại Tùng Hạc Lâu, Ngọc Phi Yên đã ngồi ngay ngắn trên ghế, chờ Ngọc Kinh Lôi cởi bỏ bí ẩn trong lòng.
“Mười sáu năm trước, Thiên Hàn đột nhiên về nhà, mang theo một nữ tử tên là Đệ Ngũ Yên Nhi. Cô nương kia chẳng những người đẹp, hơn nữa tâm địa thiện lương, từ khi tổ mẫu ngươi qua đời, ta chưa từng nhìn thấy Thiên Hàn cao hứng như vậy.”
“Cảm tình giữa bọn họ luôn khiến người khác hâm mộ, Thiên Hàn muốn thú Đệ Ngũ Yên Nhi làm thê, ta phi thường cao hứng, thu xếp vì bọn họ tổ chức hôn lễ.”
“Khi đó, Cung Thân Vương thế lực rất lớn, Nam Sơn quận chúa si mê Thiên Hàn là chuyện mọi người đều biết, nghe nói Nam Sơn quận chúa muốn cầu thánh chỉ gả cho Thiên Hàn làm bình thê, ta để cho Thiên Hàn mang thê tử mới cưới chạy suốt đêm rời kinh, phần hôn ước này rơi vào trên đầu Thiên Tầm.”
“Sau đó, Thiên Hàn mang theo Đệ Ngũ Yên Nhi đi Chu Tước Lĩnh, lại qua một thời gian ngắn, Thiên Hàn viết thư nói Đệ Ngũ Yên Nhi đã có có thai, hắn sắp được làm phụ thân rồi!”
“Khi đó ta thật sự vui vẻ!”
Nhắc tới Ngọc Thiên Hàn, trên mặt Ngọc Kinh Lôi tràn đầy tang thương, để lộ ra tưởng niệm thật sâu mà Ngọc Phi Yên chưa bao giờ thấy qua.
“Nhị thẩm cùng Đan tộc có quan hệ?” Ngọc Phi Yên hỏi.
“Nàng là Thánh nữ Đan tộc.”
“Thánh nữ mất tích, người Đan tộc đến cửa tìm Nhị thẩm, Chiết Hạ Quân bán đứng Nhị thúc cùng Nhị thẩm, sau đó thì sao? Nhị thúc cùng Nhị thẩm đi nơi nào? Đứa nhỏ của bọn họ thì sao?” Nghi vấn liên tiếp từ miệng Ngọc Phi Yên thoát ra.
Trong từ đường Ngọc gia, Linh Ngọc của Ngọc Thiên Hàn vẫn còn, chứng mình rằng hắn vẫn còn sống trên thế giới này.
Lúc trước Hạ Hầu Kình Thiên có nói cho nàng biết, Đan tộc bọn họ chọn phương thức thông hôn với họ hàng gần để duy trì dòng máu thuần huyết. Đệ Ngũ Yên Nhi là Thánh nữ Đan tộc, lại cùng nam tử ngoại tộc kết hôn, có phải hay không đã xúc phạm tộc quy? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngọc Phi Yên không khỏi thay Đệ Ngũ Yên Nhi chảy mồ hôi.
“Ta không biết!” Ngọc Kinh Lôi lắc đầu, “Thời điểm ta đuổi tới nơi, chỗ ở của bọn họ đã bị san bằng, ngoại trừ vết máu đã khô đen, không còn gì cả……”
Nói tới đây, Ngọc Kinh Lôi thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt ngã nhào, nặng nề vỡ trên mặt đất, cũng nện vào trong lòng Ngọc Phi Yên.
Không biết vì sao, nghe xong chuyện xưa của Ngọc Thiên Hàn cùng Đệ Ngũ Yên Nhi, trong lòng Ngọc Phi Yên rất khổ sở.
Nhị thúc cùng Nhị thẩm vốn dĩ có thể làm một đôi thần tiên quyến lữ, lại gặp phải chuyện như vậy……
Đan tộc thật sự rất đáng giận!
“Gia gia, Linh Ngọc của Nhị thúc vẫn còn, có thể hắn còn sống. Nói không chừng Nhị thúc cùng Nhị thẩm tránh thoát được kiếp nạn đó, sợ mang phiền toái đến nhà chúng ta, mang theo đứa nhỏ ẩn nấp ở một địa phương nào đó.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị, và ánh mắt kiên định của Ngọc Phi Yên, cùng hai khuôn mặt trong trí nhớ của Ngọc Kinh Lôi chồng lên nhau, khiến tâm trạng ông càng thêm buồn bã.
Muốn tìm được bọn họ, nói dễ hơn là làm!
Mấy năm nay Ngọc Kinh Lôi vẫn không hề buông tha việc tìm kiếm con rể cùng con dâu, nhưng mà một chút tin tức đều không có.
Thấy Ngọc Kinh Lôi đau khổ như vậy, Ngọc Phi Yên vội vàng trấn an ông: “Chỉ cần bọn họ còn sống trên cõi đời này, chúng ta người một nhà sẽ có lúc đoàn tụ. Người yên tâm, một mối thù này của Đan tộc ta nhớ rõ! Ta sẽ làm cho bọn họ biết được, người Ngọc gia chúng ta không dễ hiếp đáp!”
Lời của Ngọc Phi Yên, nhóm lên lòng tin của Ngọc Kinh Lôi, “Ngươi nói rất đúng, người một nhà chúng ta sẽ có ngày đoàn tụ!”
Trung Nghĩa Công, lão nhân gia người thật sự là rất anh minh!
Suy bụng ta ra bụng người.
Nếu khuê nữ nhà mình cùng một chỗ với Hạ Hầu Kình Thiên, ông cũng không vui!
Ngọc Kinh Lôi vội vàng trở về, dọc một đường đi nội tâm hắn vô cùng rối rắm, vô số hình ảnh giả thuyết xuất hiện trong đầu lão gia tử.
Vạn nhất Ngọc Phi Yên nói nàng thích Hạ Hầu Kình Thiên, ông nên làm gì bây giờ? Là cười gật đầu đáp ứng, hay là tận tình khuyên can, hoặc là mạnh mẽ tuyệt tình đánh gãy uyên ương? Nếu Hạ Hầu Kình Thiên dùng sức mạnh, khiến Hoàng thượng tứ hôn, ông nên làm thế nào ứng đối? Ngọc lão gia tử thậm chí còn chuẩn bị trở mặt.
Chờ ông mang theo tâm tình phức tạp đi đến Tùng Hạc Lâu, Ngọc Phi Yên đang nói chuyện cùng Hạ Hầu Kình Thiên.
Thấy hai người quy củ, sắc mặt ngưng trọng, sự tình gì đều không có xảy ra, Ngọc Kinh Lôi trong lòng thoải mái một trận.
“Gia gia, người đã về rồi!”
Ngọc Phi Yên dìu Ngọc Kinh Lôi ngồi xuống, nhìn tiểu chất nữ châm trà cho mình, lòng Ngọc Kinh Lôi trở nên mềm mại.
Đứa bé này, vận mệnh lắm gian truân, nay bình an lớn lên, còn có thành tựu như vậy, nếu cha mẹ của nàng có thể tận mắt thấy nhất định sẽ hết sức kiêu ngạo!
“Gia gia, ta muốn hỏi ngươi một sự tình.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngọc Phi Yên cười híp mắt rúc vào bên người Ngọc Kinh Lôi, đem chuyện độc dược đến từ Đan tộc, cùng với chuyện Chiết Hạ Quân tiếp xúc với người Đan tộc nói ra, Ngọc Phi Yên tỉnh lược quá trình Hạ Hầu Kình Thiên khảo vấn Chiết Hạ Quân, nói thẳng ra thì ít nhiều phải có Hạ Hầu Kình Thiên hỗ trợ, mới có thể từ Chiết Hạ Quân moi ra những thông tin này.
Nghe Ngọc Phi Yên nói xong, Ngọc Kinh Lôi rất giật mình, biểu tình trở nên ngưng trọng lại vừa buồn phẫn.
Chiết Hạ Quân!
Thì ra kẻ bán đứng vợ chồng Ngọc Thiên Hàn là ngươi!
Ngọc Kinh Lôi nắm chặt nắm tay, cả người phát run, trong mắt hận ý đen đặc.
“Cái thứ súc sinh đó mấy năm nay cùng Đan tộc có quan hệ?”
Đây là chuyện tình Ngọc Kinh Lôi quan tâm nhất, ánh mắt Ngọc Phi Yên trở nên khẩn trương lên.
“Không có!” Ngọc Phi Yên lắc đầu, “Mười bốn năm trước Chiết Hạ Quân có cùng Đan tộc trưởng tiếp xúc, người Đan tộc cũng từng xuất hiện. Gia gia, Ngọc gia chúng ta cùng Đan tộc có khúc mắc gì sao?”
Khúc mắc……
Nghĩ đến đoạn chuyện xưa kia, Ngọc Kinh Lôi nhắm mắt lại, cau mày.
Nhìn ra tâm tình Ngọc Kinh Lôi áp lực, Hạ Hầu Kình Thiên biết đây có thể là Ngọc gia tư mật, liền đứng dậy cáo lui.
Thấy Hạ Hầu Kình Thiên phải đi, Ngọc Kinh Lôi cố chấp đưa hắn ra khỏi phủ.
Đợi đến khi không có người xung quanh, Ngọc Kinh Lôi dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá nam tử như tiên nhân trước mắt.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Hầu Kình Thiên tuyệt thế vô song, là nhân trung chi long, Thất vương chi loạn, Ngọc Kinh Lôi từng cùng Hạ Hầu Kình Thiên kề vai chiến đấu, vô luận là bày mưu tính kế tiền trận, hay là ra trận giết địch dũng mãnh thiện chiến, Hạ Hầu Kình Thiên đều có thể nói là thiên tài chiến thần!
Nếu không có hắn ngăn cơn sóng dữ, làm sao có quốc gia thái bình như hôm nay! Bàn về năng lực, Ngọc Kinh Lôi hết sức thưởng thức vị Vương gia này.
Nhưng nếu đối phương muốn cướp đi tôn nữ bảo bối của mình, điều này còn phải bàn lại.
“Vương gia đối với Yên nhi nhà ta có cách nghĩ gì không?”
Ngọc Kinh Lôi không thích quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong nội tâm mình.
Mạc danh kỳ diệu bị hỏi vấn đề này, e ngại đối phương là thân nhân của mèo con, Hạ Hầu Kình Thiên nhẫn nại trả lời câu hỏi của Ngọc Kinh Lôi.
“Nàng cực kỳ xuất sắc! Bằng năng lực cùng tâm tính của nàng, sẽ tiến càng xa càng hơn, thành tựu ngày sau bất khả vô lượng ——”
Hạ Hầu Kình Thiên đối với Ngọc Phi Yên đánh giá cao như vậy khiến Ngọc Kinh Lôi nhẹ nhàng thở ra. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hắn đánh giá một cách khách quan công chính, không có tình cảm nam nử như Ngọc Kinh Lôi tưởng tượng, lo lắng của lão gia tử buông xuống hơn phân nửa.
“Vương gia quá khách khí, tiểu hài tử không nhận nổi đâu! Không dối gạt Vương gia, trong lòng ta càng hy vọng nàng bình an, sống một cuộc sống vô ưu vô lo! Như thế ta mới thỏa mãn!”
“Lẽ ra nên như thế!”
Hạ Hầu Kình Thiên cảm thấy Ngọc Kinh Lôi hôm nay nói chuyện có chút kỳ quái.
Mèo con của gia, đương nhiên có gia che chở!
Dưới sự bảo vệ của gia, nàng chắc chắn bình an, cả đời không lo! Điều này còn có cái gì để hoài nghi sao? Về phần khoái hoạt……Gia mỗi khi thấy nàng, trong lòng luôn rất sung sướng, nàng nhìn thấy gia, đương nhiên cũng là vui vẻ khoái hoạt! Điều này còn cần phải hỏi sao!
Còn có, ánh mắt đó của lão gia tử?
Khẩn trương như thế làm cái gì!
Gia xưa nay nói được thì làm được, chẳng lẽ gia ngay cả mèo con cũng bảo vệ không nổi?
Đây là đang nghi ngờ năng lực của gia?
Một hỏi một đáp, ông nói gà bà nói vịt, tư tưởng hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Ngọc Kinh Lôi lại cho rằng Hạ Hầu Kình Thiên đối với Ngọc Phi Yên không có tình yêu nam nữ, hắn buông lỏng một phen.
Là hắn quá lo lắng!
Tống được Hạ Hầu Kình Thiên đi, Ngọc Kinh Lôi trở lại Tùng Hạc Lâu, Ngọc Phi Yên đã ngồi ngay ngắn trên ghế, chờ Ngọc Kinh Lôi cởi bỏ bí ẩn trong lòng.
“Mười sáu năm trước, Thiên Hàn đột nhiên về nhà, mang theo một nữ tử tên là Đệ Ngũ Yên Nhi. Cô nương kia chẳng những người đẹp, hơn nữa tâm địa thiện lương, từ khi tổ mẫu ngươi qua đời, ta chưa từng nhìn thấy Thiên Hàn cao hứng như vậy.”
“Cảm tình giữa bọn họ luôn khiến người khác hâm mộ, Thiên Hàn muốn thú Đệ Ngũ Yên Nhi làm thê, ta phi thường cao hứng, thu xếp vì bọn họ tổ chức hôn lễ.”
“Khi đó, Cung Thân Vương thế lực rất lớn, Nam Sơn quận chúa si mê Thiên Hàn là chuyện mọi người đều biết, nghe nói Nam Sơn quận chúa muốn cầu thánh chỉ gả cho Thiên Hàn làm bình thê, ta để cho Thiên Hàn mang thê tử mới cưới chạy suốt đêm rời kinh, phần hôn ước này rơi vào trên đầu Thiên Tầm.”
“Sau đó, Thiên Hàn mang theo Đệ Ngũ Yên Nhi đi Chu Tước Lĩnh, lại qua một thời gian ngắn, Thiên Hàn viết thư nói Đệ Ngũ Yên Nhi đã có có thai, hắn sắp được làm phụ thân rồi!”
“Khi đó ta thật sự vui vẻ!”
Nhắc tới Ngọc Thiên Hàn, trên mặt Ngọc Kinh Lôi tràn đầy tang thương, để lộ ra tưởng niệm thật sâu mà Ngọc Phi Yên chưa bao giờ thấy qua.
“Nhị thẩm cùng Đan tộc có quan hệ?” Ngọc Phi Yên hỏi.
“Nàng là Thánh nữ Đan tộc.”
“Thánh nữ mất tích, người Đan tộc đến cửa tìm Nhị thẩm, Chiết Hạ Quân bán đứng Nhị thúc cùng Nhị thẩm, sau đó thì sao? Nhị thúc cùng Nhị thẩm đi nơi nào? Đứa nhỏ của bọn họ thì sao?” Nghi vấn liên tiếp từ miệng Ngọc Phi Yên thoát ra.
Trong từ đường Ngọc gia, Linh Ngọc của Ngọc Thiên Hàn vẫn còn, chứng mình rằng hắn vẫn còn sống trên thế giới này.
Lúc trước Hạ Hầu Kình Thiên có nói cho nàng biết, Đan tộc bọn họ chọn phương thức thông hôn với họ hàng gần để duy trì dòng máu thuần huyết. Đệ Ngũ Yên Nhi là Thánh nữ Đan tộc, lại cùng nam tử ngoại tộc kết hôn, có phải hay không đã xúc phạm tộc quy? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngọc Phi Yên không khỏi thay Đệ Ngũ Yên Nhi chảy mồ hôi.
“Ta không biết!” Ngọc Kinh Lôi lắc đầu, “Thời điểm ta đuổi tới nơi, chỗ ở của bọn họ đã bị san bằng, ngoại trừ vết máu đã khô đen, không còn gì cả……”
Nói tới đây, Ngọc Kinh Lôi thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt ngã nhào, nặng nề vỡ trên mặt đất, cũng nện vào trong lòng Ngọc Phi Yên.
Không biết vì sao, nghe xong chuyện xưa của Ngọc Thiên Hàn cùng Đệ Ngũ Yên Nhi, trong lòng Ngọc Phi Yên rất khổ sở.
Nhị thúc cùng Nhị thẩm vốn dĩ có thể làm một đôi thần tiên quyến lữ, lại gặp phải chuyện như vậy……
Đan tộc thật sự rất đáng giận!
“Gia gia, Linh Ngọc của Nhị thúc vẫn còn, có thể hắn còn sống. Nói không chừng Nhị thúc cùng Nhị thẩm tránh thoát được kiếp nạn đó, sợ mang phiền toái đến nhà chúng ta, mang theo đứa nhỏ ẩn nấp ở một địa phương nào đó.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị, và ánh mắt kiên định của Ngọc Phi Yên, cùng hai khuôn mặt trong trí nhớ của Ngọc Kinh Lôi chồng lên nhau, khiến tâm trạng ông càng thêm buồn bã.
Muốn tìm được bọn họ, nói dễ hơn là làm!
Mấy năm nay Ngọc Kinh Lôi vẫn không hề buông tha việc tìm kiếm con rể cùng con dâu, nhưng mà một chút tin tức đều không có.
Thấy Ngọc Kinh Lôi đau khổ như vậy, Ngọc Phi Yên vội vàng trấn an ông: “Chỉ cần bọn họ còn sống trên cõi đời này, chúng ta người một nhà sẽ có lúc đoàn tụ. Người yên tâm, một mối thù này của Đan tộc ta nhớ rõ! Ta sẽ làm cho bọn họ biết được, người Ngọc gia chúng ta không dễ hiếp đáp!”
Lời của Ngọc Phi Yên, nhóm lên lòng tin của Ngọc Kinh Lôi, “Ngươi nói rất đúng, người một nhà chúng ta sẽ có ngày đoàn tụ!”
/90
|