Tiết trời đã rét đậm, nhưng tại Ái Liên Cư nơi ở của Liên Cẩn không có lấy một hơi hàn ý.
Lúc bước vào Ái Liên Cư, đập vào tầm mắt Ngọc Phi Yên trước tiên chính là một hồ Bạch Liên nở rộ. Nàng cẩn thận quan sát, mới phát hiện nước trong hồ hoa sen được dẫn vào từ ôn tuyền, cho nên giữa trời đông mới có thể ngắm được cảnh đẹp mùa hạ này.
Chung quanh Ái Liên Cư đều là nước, được sen trắng lá xanh vờn quanh, một chiếc cầu gỗ thật dài xuyên qua chỗ sâu nhất của hồ sen, nối tiếp hai bờ.
Lúc này, từ đầu cầu bên kia, một thiếu niên khoác áo thiển hồ chậm rãi bước về phía Ngọc Phi Yên.
Hắn đi cực kỳ thong thả, bước đi thanh nhỏ, tay áo phiêu phiêu.
Áo lông hồ theo làn gió bay lên một góc, lộ ra trường bào màu trằng bên trong, giống như đoá sen bạch sắc, theo từng bước chân thanh thiển của hắn, một đóa lại một đóa, nở rộ tương phản với sắc màu cúa khúc cầu, như mộng như ảo.
Ngũ quan thiếu niên thuần mỹ như bức tranh, lại giống hoa sen trách trên đài Quan Thế Âm, ra gần nước gần bùn mà không nhiễm bẩn, đẹp mờ ảo nhưng không có yêu tính.
Tuy rằng vầng trán đó mang theo dấu vết bệnh tật, nhưng vẫn không che được sự tao nhã của hắn ——
Hay cho một thiếu niên đẹp ôn nhã! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngọc Phi Yên trong lòng cảm thán.
Nếu Hạ Hầu Kình Thiên là mặt trời mọc trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ, hoa lệ không gì sánh được;
Vậy Liên Cẩn chính là ánh trăng ban đêm, nhẹ nhàng chiếu sáng, tinh thuần như đứa bé sơ sinh.
Ngọc Phi Yên đang so tới so lui trong lòng, Liên Cẩn đã ngừng lại cách nàng năm bước chân.
“Ngươi đã đến rồi ——”
Hắn vừa mở miệng, liền giống như bằng hữu đã nhiều năm, khiến người khác cảm thấy rất thân thiết, một chút cũng không đường đột.
“Nha ——
Tiếng nói người thiến niên rất du dương, khiến cho Ngọc Phi Yên không biết trả lời thế nào, đành phải nói quanh co một tiếng, lại rơi vào ánh mắt đen láy yếu ớt mà ấm áp. Cặp ánh mắt ấy tựa hồ nhìn thấu quẫn thái của nàng, lại một chút ý chê cười đều không có. “Làm phiền cô nương!”
“Vậy thì…… Không khách khí!”
Nhìn thấy mỹ nam, hai má Ngọc Phi Yên xuất hiện một chút hồng nhạt, nếu không phải nàng đang mang một chiếc khăn che mặt, nhất định sẽ bại lộ không thể nghi ngờ.
“Khụ khụ!”
Thấy Ngọc Phi Yên bệnh cũ tái phát, Hạ Hầu Kình Thiên liên thanh ho khan nhắc nhở nàng không cần lại háo sắc.
Nếu không phải vì Hoắc thần y đã giúp mình trên đại điện, hắn lại không thích nợ nhân tình người khác, Hạ Hầu Kình Thiên hận không thể lập tức túm lấy Ngọc Phi Yên trở về. Chẳng lẽ gia không đủ anh tuấn sao? Vì sao Ngọc Phi Yên nhìn thấy người khác còn có thể có loại ánh mặt kinh diễm như vậy.
Nghe hắn nhắc nhở, Ngọc Phi Yên ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu Kình Thiên, trong lòng cảm thán mình xuyên qua thu hoạch thật là lớn.
Hai người này đều là nhân gian tuyệt sắc, lại không hề giống nhau.
Nam nhân sinh thành như thế, thật sự là khiến cho nữ nhân khắp thế gian tự xấu hổ a!
Bị ánh mắt Ngọc Phi Yên chói lọi nhìn chằm chằm, Hạ Hầu Kình Thiên hai má hơi hơi nóng lên. Ánh mắt nóng rực như thế, khiến người khác ngượng ngùng đó!
Tuy rằng vành tai dần dần biến thành sắc son, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên trong lòng hết sức kiêu ngạo.
Hoàn hảo mèo con biết hàng tốt, không có bị Liên Cẩn mê hoặc! Rốt cuộc là gia càng hơn hắn một bậc!
Nghĩ vậy, Hạ Hầu Kình Thiên làm ra một hành động hết sức trẻ con, đưa tay đem Ngọc Phi Yên ôm vào trong ngực, nhìn Liên Cẩn mấp máy môi không thành tiếng:
Nàng là của ta!
Đối với Hạ Hầu Kình Thiên khiêu khích, Liên Cẩn cười nhẹ, há miệng phun ra hai chữ không âm thanh:
Ngây thơ!
Ngươi mới ngây thơ! Hạ Hầu Kình Thiên tức giận.
Thời điểm Ngọc Phi Yên không hay không biết, ánh mắt hai nam nhân đã trên không trung ngươi tới ta đi giết chết mười mấy hiệp, cuối cùng bởi vì Hoắc thần y xuất hiện, bọn họ mới tạm thời dừng lại.
“Ngọc nha đầu, ngươi cuối cùng đến rồi!”
Đứng bên cạnh hai nam tử đều cao gầy, Hoắc thần y vốn dĩ không hề cao lại càng thêm thấp bé. Cộng thêm dáng người hắn rất tròn, giống như một trái bí đao béo di động.
“Hoắc lão, ngươi tựa hồ lại béo lên!”
Bị Ngọc Phi Yên điểm ra việc này, Hoắc thần y cúi đầu nghiêm mặt, vẻ mặt u buồn.
“Còn không phải bởi vì hắn!”
Hoắc thần y chỉ vào Liên Cẩn hướng Ngọc Phi Yên tố khổ, “Ta trị không khỏi cho hắn, thì tâm tình không tốt, tâm tình một khi kém, lại muốn ăn cái gì. Nhưng mà càng ăn càng nghĩ không ra biện pháp, tâm tình lại càng thêm không xong, ăn cũng càng nhiều…… Vòng đi vòng lại, tuần hoàn ác tính, thì thành như bây giờ!”
“Phốc ——” Nghe xong Hoắc thần y giải thích, Ngọc Phi Yên xém chút bị sắc nước miếng.
Lấy hiểu biết của nàng đối với Hoắc thần y, đây là một người cực kỳ ăn hàng!
Cố tình hắn mỗi lần đều có thể tìm được các loại lý do tốt đẹp lấy cớ giải vây, xem ra cho dù là ở đâu, lực lượng ăn hàng đều là vô hạn.
“Ngươi mau kiểm tra hắn xem! Các chiêu bài của ta đều vô dụng, đang chờ ngươi đến giúp ta đây!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hoắc thần y nói xong, dương dương đắc ý hướng Liên Cẩn nhướn mày trắng của hắn, “Tiểu Cẩn, thấy không! Đây chính là Ngọc nha đầu ta đã nói với ngươi đó! Bản lĩnh của nàng so với ta mạnh hơn nhiều, nhất định có thể trị được cho ngươi! Ngươi cứ đem Liên Thủ Phật Tâm thua cho ta đi!”
“Liên Thủ Phật Tâm là cái gì?”
Hạ Hầu Kình Thiên nhíu mày, luôn cảm thấy phương diện này có bí mật gì đó mà hắn không biết.
“Là ——”
Ngay lúc Liên Cẩn sắp trả lời, Hoắc thần y vội vàng ngăn hắn.
“Ha ha, không có gì! Thật sự không có gì!”
Đối với Hạ Hầu Kình Thiên lạnh lùng, Hoắc thần y xấu hổ gãi đầu, “Bất quá là ta cùng Tiểu Cẩn đánh cuộc một chút! Ngọc nha đầu, hạnh phúc của ta trông cậy vào ngươi!”
Nói xong, Hoắc thần y tội nghiệp nhìn Ngọc Phi Yên, mắt nhỏ tràn đầy khẩn cầu.
Thái độ của Hoắc thần y, Ngọc Phi Yên nhìn thấu nhưng không nói.
Hắn cái gì cũng tốt, chính là cực kỳ ham thích ẩm thực, thường thường vì một món đồ ăn, một quyển sách dạy nấu ăn mà chữa bệnh cho người ta, là một quái y cá tính mười phần!
“Lần này lại là món ngon gì? Liên Thủ Phật Tâm, ta đoán, là điểm tâm?”
“Đúng! Là một món trà bánh.” Liên Cẩn ở bên cạnh hồi đáp.
“Ngọc nha đầu, cũng là ngươi hiểu rõ ta nhất! Thật sự cầu xin ngươi!” Hoắc thần y hai tay tạo thành chữ thập hướng Ngọc Phi Yên hành lễ, “Tiểu Cẩn rất keo kiệt, chỉ làm cho ta nếm qua một lần. Kết quả khiến không thể dời óc, cuộc sống hàng ngày gian nan, ngươi sẽ thanh toàn ta đi!”
Không thể dời óc? Cuộc sống hàng ngày gian nan!
Nhìn thân mình Hoắc thần y tròn vo, Ngọc Phi Yên bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Ta chỉ có thể tận lực thử một lần.”
Vào Ái Liên Cư, Liên Cẩn ngồi xuống.
Chỉ là ngắn ngủn vài bước chân, hơi thở hắn đã có chút không xong, Hoắc thần y lo lắng đứng bên cạnh, Hạ Hầu Kình Thiên thì giống một đại sơn thần, nhìn chằm chằm Liên Cẩn cùng Ngọc Phi Yên, sợ mèo con của mình chịu thiệt thòi.
“Hai tay!”
Liên Cẩn làm theo yêu cầu của Ngọc Phi Yên vươn hai tay, hắn tuy là nam tử, lại bởi vì nhiều năm triền miên trên giường bệnh, cổ tay gầy chỉ còn lại một phần xương cốt.
Một tầng da trong suốt trắng muốt bao lấy cổ tay hắn, mạch máu nhỏ bé yếu ớt, một đường một đường đều có thể thấy được rõ ràng, vị thiếu niên này so với tưởng tượng của Ngọc Phi Yên còn muốn gầy hơn.
Ngọc Phi Yên dương tay, hai sợi chỉ bạc quấn lên tay Liên Cẩn.
“Huyền ti bắt mạch! Còn là song mạch!”
Hoắc thần y nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi kinh hô đứng lên, ánh mắt hắn nhìn Ngọc Phi Yên càng thêm nóng rực. Đây chính là y thuật cổ thất truyền đã lâu, chỉ còn vài dòng ghi chép trên sách y cũ xưa, Hoắc thần y không nghĩ tới chính mình sinh thời còn được nhìn thấy y thuật cao siêu này. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Nha đầu này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nàng luôn luôn gây cho hắn kinh hỉ, lúc này đây cũng không phải là ngoại lệ, xem ra tìm nàng vội vàng chữa bệnh cho Liên Cẩn là đúng rồi!
Liên Cẩn sắc mặt không có việc gì, lại nhận thấy một cỗ khí dịu dàng từ chỉ bạc truyền đến huyết mạch hắn, hoà vào nhịp đập của hắn, ở trong thân thể hắn ôn nhu tìm kiếm. Cảm giác này rất quen thuộc! Liên Cẩn ôn nhu nhìn Ngọc Phi Yên qua một lớp sa mỏng che đi khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm hoàn mỹ cùng đôi môi phấn hồng.
Ấm áp như thế, hắn đã lâu rồi không cảm nhận được……
Nhất thời, Liên Cẩn có chút hưởng thụ loại ấm áp ngắn ngủi này, thân hình vốn dĩ cứng ngắc lạnh lẽo dần dần thả lòng đi, trên mặt lại có an nhàng cùng thản nhiên không nói nên lời. Ngược lại là biểu tình Ngọc Phi Yên không khỏi phập phòng, theo huyền lực xâm nhập, càng trở nên khó coi.
Tại sao có thể như vậy?
Một thiếu niên tốt đẹp như thế, trong thân thể vì sao lại có thứ như thế này
Lúc bước vào Ái Liên Cư, đập vào tầm mắt Ngọc Phi Yên trước tiên chính là một hồ Bạch Liên nở rộ. Nàng cẩn thận quan sát, mới phát hiện nước trong hồ hoa sen được dẫn vào từ ôn tuyền, cho nên giữa trời đông mới có thể ngắm được cảnh đẹp mùa hạ này.
Chung quanh Ái Liên Cư đều là nước, được sen trắng lá xanh vờn quanh, một chiếc cầu gỗ thật dài xuyên qua chỗ sâu nhất của hồ sen, nối tiếp hai bờ.
Lúc này, từ đầu cầu bên kia, một thiếu niên khoác áo thiển hồ chậm rãi bước về phía Ngọc Phi Yên.
Hắn đi cực kỳ thong thả, bước đi thanh nhỏ, tay áo phiêu phiêu.
Áo lông hồ theo làn gió bay lên một góc, lộ ra trường bào màu trằng bên trong, giống như đoá sen bạch sắc, theo từng bước chân thanh thiển của hắn, một đóa lại một đóa, nở rộ tương phản với sắc màu cúa khúc cầu, như mộng như ảo.
Ngũ quan thiếu niên thuần mỹ như bức tranh, lại giống hoa sen trách trên đài Quan Thế Âm, ra gần nước gần bùn mà không nhiễm bẩn, đẹp mờ ảo nhưng không có yêu tính.
Tuy rằng vầng trán đó mang theo dấu vết bệnh tật, nhưng vẫn không che được sự tao nhã của hắn ——
Hay cho một thiếu niên đẹp ôn nhã! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngọc Phi Yên trong lòng cảm thán.
Nếu Hạ Hầu Kình Thiên là mặt trời mọc trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ, hoa lệ không gì sánh được;
Vậy Liên Cẩn chính là ánh trăng ban đêm, nhẹ nhàng chiếu sáng, tinh thuần như đứa bé sơ sinh.
Ngọc Phi Yên đang so tới so lui trong lòng, Liên Cẩn đã ngừng lại cách nàng năm bước chân.
“Ngươi đã đến rồi ——”
Hắn vừa mở miệng, liền giống như bằng hữu đã nhiều năm, khiến người khác cảm thấy rất thân thiết, một chút cũng không đường đột.
“Nha ——
Tiếng nói người thiến niên rất du dương, khiến cho Ngọc Phi Yên không biết trả lời thế nào, đành phải nói quanh co một tiếng, lại rơi vào ánh mắt đen láy yếu ớt mà ấm áp. Cặp ánh mắt ấy tựa hồ nhìn thấu quẫn thái của nàng, lại một chút ý chê cười đều không có. “Làm phiền cô nương!”
“Vậy thì…… Không khách khí!”
Nhìn thấy mỹ nam, hai má Ngọc Phi Yên xuất hiện một chút hồng nhạt, nếu không phải nàng đang mang một chiếc khăn che mặt, nhất định sẽ bại lộ không thể nghi ngờ.
“Khụ khụ!”
Thấy Ngọc Phi Yên bệnh cũ tái phát, Hạ Hầu Kình Thiên liên thanh ho khan nhắc nhở nàng không cần lại háo sắc.
Nếu không phải vì Hoắc thần y đã giúp mình trên đại điện, hắn lại không thích nợ nhân tình người khác, Hạ Hầu Kình Thiên hận không thể lập tức túm lấy Ngọc Phi Yên trở về. Chẳng lẽ gia không đủ anh tuấn sao? Vì sao Ngọc Phi Yên nhìn thấy người khác còn có thể có loại ánh mặt kinh diễm như vậy.
Nghe hắn nhắc nhở, Ngọc Phi Yên ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu Kình Thiên, trong lòng cảm thán mình xuyên qua thu hoạch thật là lớn.
Hai người này đều là nhân gian tuyệt sắc, lại không hề giống nhau.
Nam nhân sinh thành như thế, thật sự là khiến cho nữ nhân khắp thế gian tự xấu hổ a!
Bị ánh mắt Ngọc Phi Yên chói lọi nhìn chằm chằm, Hạ Hầu Kình Thiên hai má hơi hơi nóng lên. Ánh mắt nóng rực như thế, khiến người khác ngượng ngùng đó!
Tuy rằng vành tai dần dần biến thành sắc son, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên trong lòng hết sức kiêu ngạo.
Hoàn hảo mèo con biết hàng tốt, không có bị Liên Cẩn mê hoặc! Rốt cuộc là gia càng hơn hắn một bậc!
Nghĩ vậy, Hạ Hầu Kình Thiên làm ra một hành động hết sức trẻ con, đưa tay đem Ngọc Phi Yên ôm vào trong ngực, nhìn Liên Cẩn mấp máy môi không thành tiếng:
Nàng là của ta!
Đối với Hạ Hầu Kình Thiên khiêu khích, Liên Cẩn cười nhẹ, há miệng phun ra hai chữ không âm thanh:
Ngây thơ!
Ngươi mới ngây thơ! Hạ Hầu Kình Thiên tức giận.
Thời điểm Ngọc Phi Yên không hay không biết, ánh mắt hai nam nhân đã trên không trung ngươi tới ta đi giết chết mười mấy hiệp, cuối cùng bởi vì Hoắc thần y xuất hiện, bọn họ mới tạm thời dừng lại.
“Ngọc nha đầu, ngươi cuối cùng đến rồi!”
Đứng bên cạnh hai nam tử đều cao gầy, Hoắc thần y vốn dĩ không hề cao lại càng thêm thấp bé. Cộng thêm dáng người hắn rất tròn, giống như một trái bí đao béo di động.
“Hoắc lão, ngươi tựa hồ lại béo lên!”
Bị Ngọc Phi Yên điểm ra việc này, Hoắc thần y cúi đầu nghiêm mặt, vẻ mặt u buồn.
“Còn không phải bởi vì hắn!”
Hoắc thần y chỉ vào Liên Cẩn hướng Ngọc Phi Yên tố khổ, “Ta trị không khỏi cho hắn, thì tâm tình không tốt, tâm tình một khi kém, lại muốn ăn cái gì. Nhưng mà càng ăn càng nghĩ không ra biện pháp, tâm tình lại càng thêm không xong, ăn cũng càng nhiều…… Vòng đi vòng lại, tuần hoàn ác tính, thì thành như bây giờ!”
“Phốc ——” Nghe xong Hoắc thần y giải thích, Ngọc Phi Yên xém chút bị sắc nước miếng.
Lấy hiểu biết của nàng đối với Hoắc thần y, đây là một người cực kỳ ăn hàng!
Cố tình hắn mỗi lần đều có thể tìm được các loại lý do tốt đẹp lấy cớ giải vây, xem ra cho dù là ở đâu, lực lượng ăn hàng đều là vô hạn.
“Ngươi mau kiểm tra hắn xem! Các chiêu bài của ta đều vô dụng, đang chờ ngươi đến giúp ta đây!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hoắc thần y nói xong, dương dương đắc ý hướng Liên Cẩn nhướn mày trắng của hắn, “Tiểu Cẩn, thấy không! Đây chính là Ngọc nha đầu ta đã nói với ngươi đó! Bản lĩnh của nàng so với ta mạnh hơn nhiều, nhất định có thể trị được cho ngươi! Ngươi cứ đem Liên Thủ Phật Tâm thua cho ta đi!”
“Liên Thủ Phật Tâm là cái gì?”
Hạ Hầu Kình Thiên nhíu mày, luôn cảm thấy phương diện này có bí mật gì đó mà hắn không biết.
“Là ——”
Ngay lúc Liên Cẩn sắp trả lời, Hoắc thần y vội vàng ngăn hắn.
“Ha ha, không có gì! Thật sự không có gì!”
Đối với Hạ Hầu Kình Thiên lạnh lùng, Hoắc thần y xấu hổ gãi đầu, “Bất quá là ta cùng Tiểu Cẩn đánh cuộc một chút! Ngọc nha đầu, hạnh phúc của ta trông cậy vào ngươi!”
Nói xong, Hoắc thần y tội nghiệp nhìn Ngọc Phi Yên, mắt nhỏ tràn đầy khẩn cầu.
Thái độ của Hoắc thần y, Ngọc Phi Yên nhìn thấu nhưng không nói.
Hắn cái gì cũng tốt, chính là cực kỳ ham thích ẩm thực, thường thường vì một món đồ ăn, một quyển sách dạy nấu ăn mà chữa bệnh cho người ta, là một quái y cá tính mười phần!
“Lần này lại là món ngon gì? Liên Thủ Phật Tâm, ta đoán, là điểm tâm?”
“Đúng! Là một món trà bánh.” Liên Cẩn ở bên cạnh hồi đáp.
“Ngọc nha đầu, cũng là ngươi hiểu rõ ta nhất! Thật sự cầu xin ngươi!” Hoắc thần y hai tay tạo thành chữ thập hướng Ngọc Phi Yên hành lễ, “Tiểu Cẩn rất keo kiệt, chỉ làm cho ta nếm qua một lần. Kết quả khiến không thể dời óc, cuộc sống hàng ngày gian nan, ngươi sẽ thanh toàn ta đi!”
Không thể dời óc? Cuộc sống hàng ngày gian nan!
Nhìn thân mình Hoắc thần y tròn vo, Ngọc Phi Yên bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Ta chỉ có thể tận lực thử một lần.”
Vào Ái Liên Cư, Liên Cẩn ngồi xuống.
Chỉ là ngắn ngủn vài bước chân, hơi thở hắn đã có chút không xong, Hoắc thần y lo lắng đứng bên cạnh, Hạ Hầu Kình Thiên thì giống một đại sơn thần, nhìn chằm chằm Liên Cẩn cùng Ngọc Phi Yên, sợ mèo con của mình chịu thiệt thòi.
“Hai tay!”
Liên Cẩn làm theo yêu cầu của Ngọc Phi Yên vươn hai tay, hắn tuy là nam tử, lại bởi vì nhiều năm triền miên trên giường bệnh, cổ tay gầy chỉ còn lại một phần xương cốt.
Một tầng da trong suốt trắng muốt bao lấy cổ tay hắn, mạch máu nhỏ bé yếu ớt, một đường một đường đều có thể thấy được rõ ràng, vị thiếu niên này so với tưởng tượng của Ngọc Phi Yên còn muốn gầy hơn.
Ngọc Phi Yên dương tay, hai sợi chỉ bạc quấn lên tay Liên Cẩn.
“Huyền ti bắt mạch! Còn là song mạch!”
Hoắc thần y nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi kinh hô đứng lên, ánh mắt hắn nhìn Ngọc Phi Yên càng thêm nóng rực. Đây chính là y thuật cổ thất truyền đã lâu, chỉ còn vài dòng ghi chép trên sách y cũ xưa, Hoắc thần y không nghĩ tới chính mình sinh thời còn được nhìn thấy y thuật cao siêu này. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Nha đầu này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nàng luôn luôn gây cho hắn kinh hỉ, lúc này đây cũng không phải là ngoại lệ, xem ra tìm nàng vội vàng chữa bệnh cho Liên Cẩn là đúng rồi!
Liên Cẩn sắc mặt không có việc gì, lại nhận thấy một cỗ khí dịu dàng từ chỉ bạc truyền đến huyết mạch hắn, hoà vào nhịp đập của hắn, ở trong thân thể hắn ôn nhu tìm kiếm. Cảm giác này rất quen thuộc! Liên Cẩn ôn nhu nhìn Ngọc Phi Yên qua một lớp sa mỏng che đi khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm hoàn mỹ cùng đôi môi phấn hồng.
Ấm áp như thế, hắn đã lâu rồi không cảm nhận được……
Nhất thời, Liên Cẩn có chút hưởng thụ loại ấm áp ngắn ngủi này, thân hình vốn dĩ cứng ngắc lạnh lẽo dần dần thả lòng đi, trên mặt lại có an nhàng cùng thản nhiên không nói nên lời. Ngược lại là biểu tình Ngọc Phi Yên không khỏi phập phòng, theo huyền lực xâm nhập, càng trở nên khó coi.
Tại sao có thể như vậy?
Một thiếu niên tốt đẹp như thế, trong thân thể vì sao lại có thứ như thế này
/90
|