Nhìn thấy Tiết Tường mất mát như vậy, Hàm Tử đi đến bên cạnh hắn, vung mông đụng Tiết Tường một cái, đem hắn xém chút ngã bay xuống đất.
Tiểu tử, nếu ngươi không cùng chủ nhân đoạt tiểu cô nương, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt!
Nếu ngươi không biết tốt xấu, vậy thì……
Hắc hắc, Hàm Tử khoe ra bộ răng nanh sắc bén nhất.
Luân gia không ngại cho ngươi chảy chút máu, khiến ngươi thanh tỉnh một chút!
Hoặc là, luân gia trực tiếp đem ngươi cất vào trong bụng, cho ngươi hiểu được:
Cái gì mới là chân ái!
Tiết Tường không hiểu thú ngữ, lại càng không hiểu được ý tứ của Hàm Tử, chỉ cảm thấy chính mình đã lưu lạc đến mức bị chó ghét bỏ, trong lòng lại buồn bực. Chờ mấy người Liên Cẩn đi được thật xa, hắn mới vội vàng đuổi theo.
Ngày của hoa, là sự kiện nam nữ xem mắt lẫn nhau, cả Quy Vu một bộ dáng thoát tục.
Nam nữ Đại Chu quốc cũng không thập phần bảo thủ, cộng thêm hôm nay là ngày hội, từng nhóm thiếu nữ quần tam tụ ngũ, vây quanh thành đoàn, hi hi ha ha du ngoạn trong thành.
Thời điểm gặp được nam tử vừa ý, các nàng sẽ gỡ hoa trên đầu ném cho đối phương.
Nếu hai người đều có ý tứ, sẽ song song tách ra khỏi đoàn thể của mình, một đôi ước hẹn.
Nam tử nhìn thấy nữ nhân vừa ý thì càng lớn mật hơn, bọn họ trước mặt mọi người lên tiếng cầu duyên, nếu hai nam tử đồng thời vừa ý một nữ nhân, thì sẽ tự động luận võ để phân thắng bại, nhân tài thắng cuộc sẽ có cơ hội đoạt được tâm người trong lòng.
Nhóm người Ngọc Phi Yên đi một chuyến này, vừa đến đầu đường đã khiến cho mọi người chú ý.
Trong năm người, Liên Cẩn một thân áo trắng, quân tử không màng thế sự, trong sáng như tịch nguyệt, khiến cho người người ngước nhìn.
Mà Mặc Thương, một bộ y phục màu đen vạn năm không đổi, sau lưng đeo theo bảo kiếm sắc bén.
Hắn khối băng điển hình, ngũ quan lạnh lùng, ánh mắt vô tình, nhưng dù thế nào đi nữa, bộ y phục màu đen đai nịt gọn gàng kia đã tố cáo dáng người của hắn, cơ bụng tám múi như ẩn như hiện, rước lấy một đám nữ nhân như hổ rình mồi.
Tiết Tường, vốn dĩ chính là Âm Sơn Công thế tử, một thân cẩm y ngân lam, phụ họa cho mặt mày tuấn tú của hắn, còn có toàn thân quý khí, giúp hắn gia tăng không ít.
Về phần Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di, Ngọc Phi Yên một thân tố y đơn giản, tuy rằng nàng mạng sa che mặt, nhìn không ra dung nhan, nhưng mông lung như ẩn như hiện, khiến người không nhịn được muốn đi dò xét một chút.
Tiết Tử Di thì lại càng không cần phải nói.
Nàng vốn dĩ chính là mỹ nữ hạng nhất, hôm nay mặc một thân thiển phục màu lam, bao vây lấy thân người linh lung, cộng thêm khuôn mặt dịu dàng hé ra nét cười chết người kia, mấy nam nhân đứng nhìn xem không dám chớp mắt.
Một nhóm năm tuấn nam mỹ nữ, đi chỗ nào đều rất có phong cách, thu hút vô vàn ánh mắt, cộng thêm đại hắc cẩu hùng tráng cao lớn bên người Ngọc Phi Yên, năm người một khuyển giữa phố xá sầm uất, liền trở thành vật chói lọi.
“Người thiếu niên kia thật tuấn nhã a!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Mau nhìn mau nhìn, ta thích ngân phục màu lam kia!”
“Theo ta so sánh, vẫn là nam nhân hắc y phục càng có vị nam nhân hơn. Hắn dáng người thật tốt, thể lực nhất định cũng rất tốt ——”
Rất nhiều nữ tử cười khanh khách vây quanh lại đây, các nàng đi đến trước mặt ba người Liên Cẩn, Mặc Thương, Tiết Tường, tháo hoa quyên trên đầu đồng loạt ném qua.
Vì thế, vô số quyên hoa trên không trung bay lượn, cuối cùng dừng trên đầu vai, quần áo mặt mũi bọn họ.
Rốt cuộc, nữ nhân vây quanh ba người bọn họ ngày càng nhiều, quyên hoa bài sơn hải đảo càng có xu thế vây bọn họ bên trong, khiến cho ba người hoàn toàn chôn vùi trong biển hoa toả hương bốn phía.
“Đem quyên hoa lấy đi, ta không cần! Này này, ngươi đừng sờ ta! Còn có các ngươi, mau tránh ra ——”
“Ai nhéo mông của ta? Con mẹ nó là ai!”
Khi Tiết Tử Di nhìn thấy Tiết Tường bị nữ nhân vây lại, cuối cùng đỏ mặt lên, chỉ có thể trái phải trốn tránh, hết sức chật vật, nhịn không được nở nụ cười.
Đồng dạng là nam nhân, Tiết Tường đối với các công kích nóng bỏng của các nàng, sức chiến đấu cực yếu.
Lại nhìn Liên Cẩn, người ta chỉ là ôn hòa cười cười, một câu “Cám ơn ngươi, thực xin lỗi” đã đủ để cho các thiếu nữ yên lặng rưng rưng, cam tâm tình nguyện để lại quyên hoa yên lặng rời đi.
Mà biểu tình của Mặc Thương càng khốc, hắn không nói được một lời, đối với quyên hoa bay tới tấp trực tiếp xem nhẹ.
Nam nhân lãnh khốc rắn rỏi như vậy, lại khiến cho các nữ nhân nhào tới, vô số quyên hoa ném về phía hắn, hắn chẳng qua sau khi ngửi được mùi hương nhíu nhíu mày, lại khôi phục bộ dáng khối băng, đem nữ nhân chung quanh trực tiếp xem thành không khí.
“Nếu không, hai chúng ta một mình đi dạo đi!” Nhìn bọn Liên Cẩn nhất thời nửa khắc khó mà thoát thân, Tiết Tử Di đối với Ngọc Phi Yên đề nghị.
“Được!”
Ngọc Phi Yên sớm đã có ý nghĩ như vậy.
Mang theo ba nam nhân đáng chú ý như vậy, nàng cùng Tiết Tử Di đã dẫn đến nỗi oán hận.
Các nữ nhân sau khi ném hoa, luôn dùng ánh mắt hoặc đối địch hoặc khiêu khích quét về phía Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di, giống như các nàng bị cự tuyệt là vì hai người này.
Ngọc Phi Yên cảm thấy hết sức vô tội, thay vì rước lấy nhiều người tức giận như vậy, không bằng một mình vui sướng tốt hơn.
Đơn giản chào hỏi một chút, Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di mang theo Hàm Tử chậm rì rì đi hướng một con phố khác.
Tỷ, ngươi đây là đang đào góc tường hay sao?
Tỷ, ngươi không thể thấy chết mà không cứu a!
Tỷ, ngươi hảo hảo kéo ta một phen!
“Tỷ…… Tỷ……”
Tiết Tường kêu rên vẫn chưa xong, một nữ nhân đã nở nụ cười.
“Lớn như vậy rồi, gặp chuyện còn kêu ‘tỷ tỷ’, thật sự là tiểu đệ đệ đáng yêu quá đi! Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ ngươi không cần ngươi, tỷ tỷ ta muốn ngươi, thế nào?”
Lời của nàng đưa tới một đám tiếng cười, lập tức, một vòng tấn công mới lại bắt đầu, Tiết Tường lại lâm vào trong giãy dụa màu hồng!
Chỉ chờ thân ảnh Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di biến mất ở trước mắt, Liên Cẩn mới nhẹ giọng ho khan một tiếng.
Lập tức, Mặc Thương rút kiếm, kiếm quang chợt lóe, toàn bộ hoa bay lượn trên không trung đều bị chém thành phân nửa, dừng trên khoảng không.
“Cút ——” Mặc Thương từ đầu đến cuối đều không có mở miệng, rốt cục phát ra thanh âm.
Hắn quét mắt chung quanh, ánh mắt lạnh như băng vô tình.
Lần này, các nữ tử đã bị hắn làm cho sợ hãi.
Ở trong mắt các nàng Mặc Thương từ một nam nhân lãnh khốc rắn rỏi, lập tức biến thành xú nam nhân không hiểu phong tình.
Ngày của hoa vốn dĩ là ngày vui mừng, bị Mặc Thương hù doạ như vậy, các nữ tử vây quanh ba người lập tức thối lui đến một bên.
Dù sao, theo đuổi mỹ nam là quyền lợi của các nàng, nhưng mà, điều kiền tiên quyết để theo đuổi mỹ nam chính là mạng sống nha! Nếu vì truy nam nhân mà vứt bỏ tánh mạng, như vậy chính là mất nhiều hơn được, ai mà làm chứ!
“Mặc Thương, cũng là ngươi lợi hại! Ngươi thế nào không phát uy sớm một chút!”
Tiết Tường đã sớm một thân đầy mồ hôi, lúc này mọi người bị dọa né ra bốn phía, ngược lại để hắn cảm thấy không khí tươi mát, thật thoải mái.
“Thối quá ——”
Liên Cẩn đứng ngay bên người Tiết Tường, hắn phất phất tay, che mũi lại, “Thế tử, trên người của ngươi thối như vậy!”
Bị Liên Cẩn nói, Tiết Tường lập tức nâng cánh tay ngửi ngửi bên người.
Quả nhiên, hắn thu thập gọn gàng sạch sẽ, sảng khoái ra cửa, hiện tại trên người lại là mùi nước hoa, son phấn, hỗn hợp trộn lẫn một chỗ, thật sự là thối chết!
Nguy rồi nguy rồi!
Hắn còn muốn đuổi theo Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di, như thế này sao đi được!
“Hay là trở về tẩy rửa một chút đi! La Sát cô nương có bệnh sạch sẽ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.” Liên Cẩn vừa dứt lời, Tiết Tường đã nhanh chân chạy ra ngoài, lập tức không còn bóng dáng.
Thật sự là một…… tiểu tử ngốc đơn thuần!
Nhưng đôi khi có suy nghĩ đơn giản như vậy, cũng làm cho người khác hâm mộ!
Đối với biểu hiện của Tiết Tường, Mặc Thương chỉ dùng một chữ khái quát, chính là “Ngốc”.
Mà đối với Liên Cẩn, Mặc Thương lại rũ mắt xuống, trong lòng toát ra một chữ “Gian”.
Thế tử, gặp được công tử, chính là ngươi bất hạnh!
Chỉ số thông minh của ngươi rõ ràng là không đủ dùng!
“Mặc Thương, chúng ta đi hội đấu giá ở Thiên Hương Lâu!” Thuận lợi đuổi Tiết Tường đi, Liên Cẩn mang theo Mặc Thương đi đến mục đích của họ.
Lúc này, Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di đã đứng ở cửa Thiên Hương Lâu.
Thiên Hương Lâu, không có người nào biết được vị chủ nhân đằng sau là ai, nhưng vị trí của nó ở đại lục, cơ hồ là không người không biết không ai không hiểu.
Danh tiếng bán đấu giá vô cùng tốt, cơ hồ là mỗi một thành thị cỡ trung đều có thân ảnh Thiên Hương Lâu, những thành thị nhỏ cùng những hương trấn phồn hoa, cũng có chi nhánh của Thiên Hương Lâu.
Muốn đào kỳ trân dị bảo, phải đến Thiên Hương Lâu.
Ngày hội tốt đẹp như vậy, Ngọc Phi Yên thế nhưng không bị không khí lễ hội chung quanh thu hút, ngược lại khi đến Thiên Hương Lâu, Tiết Tử Di nhịn không được liền hỏi, “La Sát, ngươi muốn mua thứ gì sao?”
“Ta muốn đếm vơ vét bảo bối! Thuận tiện, bán chút đồ!”
Vừa nghĩ tới Tiết Tường vì ngày của hoa này, an bài nhiều như vậy, cuối cùng bị vài người bọn họ quấy rầy, Tiết Tử Di cũng sẽ không đồng tình với đệ đệ mình chút nào.
Không có biện pháp, ai kêu ngươi thích người không nên thích cơ chứ!
Đệ đệ, đừng trách tỷ tỷ!
Tiết Tử Di đi theo Ngọc Phi Yên vào Thiên Hương Lâu, đến quầy phía trước, Ngọc Phi Yên thuần thục xuất ra kim bài, lập tức có người hết sức cung kính khách khí tiến lên đón.
“Chào ngài! Kim chủ tôn quý. Người lần này tới là muốn mua đồ, hay là bán đồ?”
Khi nhìn đến kim bài thì Tiết Tử Di hoảng sợ.
Nàng đã nghe nói, khách quý của Thiên Hương Lâu có ba loại kim chủ, ngân chủ, thiết chủ.
Kim chủ, danh như ý nghĩa, khách quý giữ kim bài, là tân khách tôn quý nhất Thiên Hương Lâu, dù ngươi có tiền có quyền, cũng chưa chắc có thể cầm lấy kim bài Thiên Hương Lâu đâu.
Thiên Hương Lâu không tiếp nhận thân phận, chỉ tiếp nhận thẻ.
Ngọc Phi Yên tuổi còn nhỏ, cư nhiên đã có thể giữ kim bài. Chuyện này, Tiết Tử Di lại có nhận thức mới đối với Ngọc Phi Yên.
“Cho dược sư của các ngươi đến đây, ta có đồ muốn bán.”
Ngọc Phi Yên quơ quơ chiếc hòm trong tay, đối phương lập tức vui vẻ ra mặt. “Mời ngài qua bên này ạ, mời ngài chờ một lát!”
Hai người nhất khuyển được mang vào một gian phòng, Ngọc Phi Yên thoải mái ngồi xuống, rót trà hoa nhuận cổ họng.
Vừa nhìn thấy trà hoa này, Tiết Tử Di lại một lần nữa giật mình.
Đây là dùng “Ngũ Thải Tân Phân” để pha trà!
Thiên Hương Lâu đối với kim chủ thật sự là hào phóng!
Phải biết rằng hoa kỳ của Ngũ Thải Tân Phân rất ngắn, trong một năm hoa kỳ chỉ có năm ngày. Trong năm ngày đó phải thu hoạch được hoa, sau đó sao chế thành trà. Nếu không, Ngũ Thải Tân Phân sẽ hoá thành một bãi nước.
Một gốc cây Ngũ Thải Tân Phân, nhiều nhất chỉ có mười đóa hoa, hoa kỳ lại tuỳ vào thời tiết, cũng không ổn định, cho nên thành phẩm trà như thế này càng ít.
Bởi vì Ngũ Thải Tân Phân có công hiệu cường thân kiện thể, dưỡng nhan cực kỳ tốt, cộng thêm việc nó hết sức hi hữu hiếm thấy, cho nên một chút hoa khô Ngũ Thải Tân Phân ở chợ đã được bán với gia một ngàn lượng bạc trắng.
Huống chi, trà hoa mà Thiên Hương Lâu chuẩn bị cho kim chủ, là nụ hoa Ngũ Thải Tân Phân, lại càng thêm trân quý.
Một ngụm một ngụm uống xuống, uống không phải là trà hoa, là bạc a!
Mà ngay cả Âm Sơn Công phủ, cũng không có trà hoa Ngũ Thải Tân Phân, Thiên Hương Lâu thật sự là hào khí! Nghĩ vậy, Tiết Tử Di vội vàng rót một chén, uống tiếp tục.
Quả nhiên, mùi hoa bốn phía.
Hương thơm lưu lại sau khi uống, tựa hồ thẩm thấu sâu vào trong thân thể, phát tán ra từ mao mạch nhỏ nhất, khiền người ta thần thanh khí sảng, toàn thân đều là một cỗ hoa vị tao nhã.
Tiết Tử Di vừa mới uống một ngụm trà hoa, người hầu đã mang theo một dược sư trung niên đến.
Tuy rằng vị này nhìn hết sức lôi thôi, tóc tai lộn xộn, hơn nữa vẻ mặt không tình nguyện, hiển nhiên là thời điểm hắn đang chế dược bị gián đoạn, hết sức mất hứng, nhưng dược đỉnh trên tay áo của hắn lại nói cho Tiết Tử Di biết, người này chính là một dược thánh.
Thiên Hương Lâu thật sự là ngọa hổ tàng long!
Tiết Tử Di lại cảm thán nói, một dược sư ở chi nhánh nhỏ thế này đã là dược thánh, chủ nhân Thiên Hương Lâu đến tột cùng là thần thánh phương nào chứ!
“Có chuyện nói mau, có rắm mau thả! Lão tử còn có việc!”
Bộ dáng vò đầu bứt tóc, hết sức không có tính nhẫn nại.
Lão tử?
Hàm Tử vừa nghe được, lập tức đứng lên, nhe răng trợn mắt nhìn hắn.
Nếu ngươi là lão tử của cô nương, chẳng phải chính là nhạc phụ của chủ nhân?
Chiếm tiện nghi của chủ nhân, ngươi thật to gan!
Luân gia một bàn tay chụp chết ngươi!
Bởi vì Ngọc Phi Yên không nói gì, Hàm Tử chỉ đứng đó căm tức.
Bị một đại cẩu hung tợn xem xét, La Toàn bị doạ đến mức từng bước từng bước lui xuống, khi nào thì ngay cả con chó con mèo đều có thể vào được đây thế này?
Thấy đối phương chẳng những không có lễ phép, nói chuyện còn thô lỗ như thế, Ngọc Phi Yên khoanh tay, lạnh lùng cười.
“Thì ra Thiên Hương Lâu chính là đối đãi với kim chủ như vậy, xem ra, ta về sau không cần phải cùng Thiên Hương Lâu tiếp tục buôn bán.”
Nói xong, Ngọc Phi Yên quăng ra kim bài, kim bài lập tức bay xẹt qua tai trái La Toàn, còn chưa chạm đến vách tường phía sau, chỉ để lại một vệt khói phía sau.
“A! Ngươi thật to gan! Người đâu, mau tới đây!”
Thấy Ngọc Phi Yên không nể mặt mình như vậy, còn dám ra tay, La Toàn lập tức la toáng lên.
Thì ra kim bài bay ngang qua thái dương trái của La Toàn hớt toàn bộ tóc của hắn, lúc này bên trái trụi lủi một mảnh, nhìn hết sức buồn cười.
La Toàn vừa dứt lời, một đám hộ vệ từ ngoài cửa xông tới.
Đến đây nhiều người như vậy đều là người một nhà, La Toàn hết sức đắc ý, chỉ vào Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di mắng to: “Các nàng nhiễu loạn Thiên Hương Lâu, đem các nàng bắt lại!”
“Các ngươi ai dám!”
Thấy đối phương nhiều người, Tiết Tử Di lập tức đưa tay đặt trên chuôi kiếm.
“Hừ! Tiểu nha đầu, ngươi cũng không nhìn xem nơi này là chỗ nào! Các ngươi đem các nàng trói đứng lên cột trước cửa Thiên Hương Lâu, để cho tất cả mọi người nhìn xem, đắc tội Thiên Hương Lâu có kết cục thế nào!”
Nói xong, La Toàn phẫn hận nhặt tóc tai rơi vãi trên mặt đất.
Ngay lúc Tiết Tử Di nghĩ rằng các nàng phải ở chỗ này đánh một hồi, phía dưới lại xảy ra một màn hí kịch hết sức kịch tính.
Bọn hộ vệ toàn bộ vây quanh La Toàn, ngay trước mặt Ngọc Phi Yên, đem hắn quần ẩu một chút.
Chờ La Toàn mặt mũi bầm dập, một quản sự mới bước ra nhận lỗi.
“Kim chủ, thật sự là thực xin lỗi! La Toàn là dược sư thực tập nơi đây, hắn không hiểu quy củ, đắc tội kim chủ, từ giờ trở đi, La Toàn đã bị đuổi ra Thiên Hương Lâu. Muốn giết liền giết, đều tùy người!”
“Đại quản sự, người không thể như thế!”
La Toàn vừa nghe lời này liền sợ ngây người, chờ hắn tỉnh táo lại, lập tức ôm lấy chân đại quản sự, khóc rống rơi nước mắt.
“Nếu Thiên Hương Lâu đem ta đuổi đi, ta về sao có thể sống trong Quy Vu chứ!”
Lo lắng của hắn kông phài là giả, chỉ là hắn không biết, chỉ cần bị một Thiên Hương Lâu xoá tên, toàn bộ Thiên Hương Lâu đều biết được chuyện này đến từng dấu chấm dấu phẩy hơn nữa đem hắn kéo vào sổ đen.
Đừng nói là Quy Vu, phàm là thành có Thiên Hương Lâu, hắn đều không thể sống yên.
“Ngươi đối với kim chủ vô lễ, ta cũng không giúp được ngươi. Huống chi đây là ý tứ của lâu chủ!” Đưa lưng về phía Ngọc Phi Yên, đại quản sự xuất ra một khối Bạch Ngọc Liên Hoa bội, quơ quơ trước mặt hắn.
“Lâu chủ đã đến đây?” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
La Toàn vừa nghe đến điều này, chân hoàn toàn nhũn ra, té lăn trên đất.
Lúc trước hắn còn cảm thấy bản thân mình được tiến vào Thiên Hương Lâu mà cao hứng, dược sư Thiên Hương Lâu không chỉ có đãi ngộ tốt, còn có thể tuỳ ý chế luyện thuốc. Ngoại trừ mấy dược liệu đặc biệt quý hiếm, dược liệu trân quý bình thường đều được lâu cung cấp miễn phí, hơn nữa dược sư phẩm cấp càng cao, lấy được dược liệu càng nhiều.
Đãi ngộ tốt như vậy, là chuyện tình bất cứ dược sư nào cũng mơ ước!
Huống chi dược liệu do dược sư Thiên Hương Lâu chế ra, căn cứ vào phẩm cấp, còn có thể bán ra với giá cao hơn ở chợ nhiều.
Dùng dược liệu tốt nhất cho chính mình, thuốc chế ra còn được bán bằng giá tốt, chuyện tốt như vậy quả thật là miếng bánh nóng từ trên trời rớt xuống!
Làm dược sư ở Thiên Hương Lâu, hoàn toàn là một công việc béo bở!
Từ lúc tiếng vào Thiên Hương Lâu làm dược sư thực tập, La Toàn có chút lâng lâng, ai mà biết hôm nay biết đắc tội phải kim chủ, vừa vặn bị lâu chủ bắt được.
“Đại quản sự, cho ta một cơ hội nữa đi! Ta biết sai lầm rồi! Về sau không bao giờ dám tái phạm! Làm phiền người, trước mặt lâu chủ nói giúp ta. Ta trên có già, dưới có trẻ, đều chờ một mình ta nuôi gia đình!”
Nghe xong lời này, Ngọc Phi Yên cười một tiếng. Đây không phải là tiết mục trong phim truyền hình mới có sao? Trên có mẹ già tám mươi, dưới có trẻ kêu than đói bụng, La Toàn nếu không làm dược sư, có thể đổi nghề làm kẻ lừa đảo!
Bất quá, vô luận La Toàn cầu xin thế nào, đại quản sự thuỷ chung không chút nào động dung.
Chê cười!
Lâu chủ mở miệng đã nói “Giết”!
Người khiến cho lâu chủ động sát khí, hắn có lá gan nào dám lưu lại chứ.
Đại quản gia trực tiếp ra lệnh hộ vệ đem La Toàn quăng ra khỏi Thiên Hương Lâu, chuyện sau đó, đại quản gia rất rõ ràng, chính là không nằm trong phạm vi quản hạt của mình, Thiên Hương Lâu đương nhiên có một cách giải quyết hậu quả rất tốt, La Toàn chính là vừa thoát khỏi một kiếp nan.
“Kim chủ, thật sự có lỗi quá, sự tình hôm nay là Thiên Hương Lâu chúng ta không đúng! Ảnh hưởng tới tâm tình của ngài, đây là bồi thường của Thiên Hương Lâu!”
Đại quản sự hai tay dâng lên Bạch Ngọc Liên Hoa bội.
“Từ giờ trở đi, ngài là liên chủ tôn quý nhất của Thiên Hương Lâu.”
“Liên chủ? Có lợi gì?” Ngọc Phi Yên cũng không nhận lấy Bạch Ngọc Liên Hoa bội, ngược lại hết sức cẩn thận.
Thiên Hương Lâu có kim chủ, ngân chủ, thiết chủ, nàng còn chưa có nghe qua liên chủ bao giờ. Có vẻ như cái này so với kim chủ rất cao cấp?
Phản ứng của Ngọc Phi Yên đã nằm trong dự định của đại quản gia.
Nhớ tới lâu chủ đã nói như thế nào, hắn vội vàng cười giải thích.
“Chỉ cần là người cầm Bạch Ngọc Liên Hoa bội, đến bất kỳ Thiên Hương Lâu nào, đều có thể ra lệnh cho bọn họ làm bất cứ thứ gì. Vô luận là điều động tiền bạc, hay là nhân mã, hoặc là bảo bối người nhìn trúng, Thiên Hương Lâu đều tận tâm phục vụ cho ngài!”
Đại quản sự vừa nói như thế, Ngọc Phi Yên lại càng không muốn nhận Bạch Ngọc Liên Hoa bội.
Tục ngữ đã nói, vô công bất thụ lộc!
Liên chủ này, có quyền hạn lớn như vây, đã muốn thành Thiên Hương Lâu chủ rồi!
Chỉ là bởi vì La Toàn đắc tội mình, Thiên Hương Lâu lấy Bạch Ngọc Liên Hoa bội ra bồi thường, đầy có phải hay không hơi quá mức rồi?
“Lâu chủ các ngươi vẫn hành sự như vậy sao? Kim chủ bị đắc tội, cuối cùng đều thăng cấp thành liên chủ?”
Lời của Ngọc Phi Yên khiến cho đại quản sự cười khổ không thôi.
Lâu chủ quả nhiên không có đoán sai, vị tiểu thư này không chịu nhận Bạch Ngọc Liên Hoa bội. Bạch Ngọc Liên Hoa bội này chính là tượng trưng cho lâu chủ Thiên Hương Lâu, nếu Ngọc Phi Yên tiếp nhận Bạch Ngọc Liên Hoa bội, về sau Thiên Hương Lâu sẽ đổi chủ, trở thành của nàng.
Tuy rằng không biết vị tiểu thư trước mắt có lại lịch gì, nhưng đại quản sự đối với quyết định của lâu chủ không dám hoài nghi.
Lúc mới thành lập Thiên Hương Lâu, lâu chủ đã nói, Thiên Hương Lâu còn có một vị liên chủ, Thiên Hương Lâu ngày hôm nay chính là do lâu chủ vì liên chủ mà kiến thành.
Nhưng mà hiện tại, liên chủ tựa hồ một chút cũng không cảm kích.
Chẳng lẽ, chỉ là lâu chủ nhà mình nhất phương tình nguyện?
“Làm lại cho ta một thẻ vàng là được!” Ngọc Phi Yên không phải người có lòng tham, không thuộc về mình gì đó, nàng sẽ không lấy.
“Ngọc bội kia trân quý như vậy, mời ngươi trả lại cho lâu chủ! Ta không phải người cẩn thận, vạn nhất làm mất đi, hay là bị người không có hảo ý lấy đi, tổn thất của các ngươi sẽ rất lớn!”
Ngọc Phi Yên trực tiếp cự tuyệt, đại quản sự hết sức kinh ngạc.
Tài phú đưa tới cửa cũng không động tâm, vị liên chủ này quả thực có cá tính.
Nhưng đây là nhiệm vụ lâu chủ đã giao cho hắn, hắn phải hoàn thành! Cái này phải làm sao mới được chứ?
“Nếu là bồi tội, nhận đạo lý là được! Gia thay mèo con cám ơn lâu chủ nhà ngươi!”
Đúng lúc này, một âm thanh vương giả truyền đến, không đợi đại quản sự nhận thấy được nguy hiểm, trong tay đã trống trơn, Bạch Ngọc Liên Hoa đã rơi vào trong tay một nam tử mặt nạ hoa phục màu tím.
“Sao ngươi lại tới đây!”
Lại nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên, Ngọc Phi Yên rất kinh ngạc, trong lòng cũng thật cao hứng.
Mà ngay cả Hàm Tử cũng vui vẻ đi đến trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên, đoan chính ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc như chuông đồng, nhìn chằm chằm hắn.
Chủ nhân, ngươi đã đến rồi!
Luân gia rất nhớ ngươi!
Luân gia cũng rất có cố gắng chiếu cố tiểu cô nương.
Xoa xoa đầu Hàm Tử, Hạ Hầu Kình Thiên tiến đến trước mặt Ngọc Phi Yên, mang mặt nạ lệ quỷ mà cọ cọ bên tai nàng.
“Gia nói, muốn cùng nàng tham gia đại hội Đấu Dược, sao có thể lỡ lời chứ!”
Mặt nạ lệ quỷ kia, mỏng manh chỉ có một lớp, dường như là dùng băng tuyết mà khắc thành, bán trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy mặt Hạ Hầu Kình Thiên.
Mặt nạ dán trên mặt hắn lạnh như băng, khiến cho Ngọc Phi Yên sợ run cả người, nàng đưa tay muốn đem mặt nạ tháo xuống, lại bị Hạ Hầu Kình Thiên bắt lấy tay. Mà tay hắn lúc này cũng lạnh thấu tâm, Ngọc Phi Yên kinh hãi không thôi.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Thanh âm Hạ Hầu Kình Thiên, mệt mỏi không nói lên lời. “Bất quá là sốt ruột chạy lại đây, cho nên hơi mệt chút. Không có việc gì ——”
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên cúi đầu, cách một lớp mặt nạ, dán trên môi Ngọc Phi Yên.
Tuy rằng cũng không phải Hạ Hầu Kình Thiên thật sự hôn Ngọc Phi Yên, ở giữa tốt xấu vẫn còn một cái mặt nạ, nhưng bọn họ ái muội như thế, vẫn là khiến cho Tiết Tử Di đỏ mặt, lập tức quay nửa mặt đứng một bên, không nhìn tới đôi tình nhân khanh khanh ta ta kia.
Hàm Tử lấy hai móng vuốt che ánh mắt.
Hình ảnh không hợp với thiếu nhi như thế, luân gia vẫn là không nên nhìn mới tốt!
Miễn cho đau mắt hột!
Mà ngay cả đại quản sự bên cạnh, nhìn thấy một màn này, cũng cảm thấy mặt già đỏ lên.
Nhưng nhất thời nghĩ lại, tình huống này không đúng!
Vị này đã là liên chủ Thiên Hương Lâu, liên chủ trước mặt mình lại bị người ta khinh bạc, có nên hay không rút đao, đem tử y nam tử kia đuổi đi?
Tựa hồ đoán được suy nghĩ của đại quản sự, Hạ Hầu Kình Thiên ngẩng đầu, cầm Bạch Ngọc Liên Hoa bội khẽ cười nói:
“Chất ngọc không tệ! Chỉ là chạm trổ thiếu lửa. Chắc không phải do chính lâu chủ của các ngươi tự tay điêu khắc đi!”
“Thô ráp như thế, gia thật sự chướng mắt, mèo con của gia cũng không hiếm lạ!”
“Bất quá, các ngươi đã có thành ý đến nhận lỗi, gia tạm thời không truy cứu chuyện lúc trước. Mèo con của gia, ngay cả ta cũng luyến tiếc cho nàng sắc mặt, một dược thánh nho nhỏ cư nhiên dám khinh bỉ nàng, nếu không trừng trị, gia còn là người thế nào!”
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên lại vỗ vỗ đầu Hàm Tử, lập tức Hàm Tử phóng ra ngoài như tên bắn, chỉ chốc lát sau, nó đã ngậm một cục máu me nhầy nhụa đi vào.
Tới gần cửa, nó cố ý đem đầu La Toàn nhổ ra, một cước vỗ vào đầu của hắn.
Cô lỗ nói nhiều ——
Đầu người nọ giống như quả cầu da, lăn tới đây, trực tiếp dừng bên chân đại quản sự.
Thật là người quá hung tàn!
Đại quản sự nuốt một ngụm nước bọt.
Tuy rằng lâu chủ không tính buông tha La Toàn, nhưng mà thủ đoạn của tử y nam tử này còn huyết tinh tàn bạo hơn!
Khi nhìn đến Hoa Diên Vĩ trên y phục Hạ Hầu Kình Thiên, đại quản sự nhíu mày, chợt nhớ tới một người.
Nghe nói, vị sát tinh Đại Chu quốc kia cực kỳ chung ái màu tím Diên Vĩ.
Chẳng lẽ…… Là hắn?
“Trở về nói cho hắn biết, để hắn thu hồi ý niệm không nên có trong đầu đi. Mèo con của gia, không phải một cái Thiên Hương Lâu nho nhỏ có thể mua. Dám thưởng thức người của gia, liền phải chuẩn bị nhận lấy cái chết!”
Nói xong, quanh thân Hạ Hầu Kình Thiên có tử sắc quang mang bao phủ.
Đại quản gia quát to một tiếng “Không tốt, mọi người mau chạy đi ——”
Nhưng bất quá thời gian đã muộn.
Chỉ trong chốc lát, Thiên Hương Lâu đã bắt đầu lay động, người bên trong sợ hãi kêu la tìm đường ra bên ngoài tháo chạy, lại một lát sau, Thiên Hương Lâu đã bị mạnh mẽ san thành bình địa.
“Nói cho chủ tử ngươi biết, nếu có một lần nữa, tiếp theo sẽ không phải là huỷ lâu đơn giản như vậy!”
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên kéo tay Ngọc Phi Yên xoay người rời đi.
“Ngao —— ô ——” nhìn thấy Thiên Hương Lâu sụp xuống, Hàm Tử ngửa mặt lên trời hú vang, khoái hoạt theo sau hai người.
Ha ha ha, rốt cuộc là chủ nhân, đã ra tay hậu quả không hề nhỏ!
Luân gia sùng bái ngươi!
Ngọc Phi Yên đi theo Hạ Hầu Kình Thiên, Tiết Tử Di thì ngơ ngác đứng tại một chỗ, hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần.
Sức lực thật khủng khiếp!
Hạ Hầu Kình Thiên, hắn chỉ sợ đã là Vũ Hoàng?
Không, không, ít nhất phải trên Vũ Đế! Không được, phải dao sắc chặt đay rối, khiến cho Tiết Tường chặt đứt tâm tư đối với Ngọc Phi Yên. Nếu không…… Vừa nghĩ tới bộ dáng La Toàn, Tiết Tử Di vội vàng lắc đầu.
Không có nếu không, nhất định phải ép Tiết Tường buông tay, kết quả không buông tay, chỉ có một con đường chết!
Cùng Vũ Đế giành nữ nhân, trừ phi ngươi ngại mạng mình cứng rắn!
“Khụ khụ ——” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Đúng lúc này, Tiết Tử Di nhìn thấy hai người quen thuộc từ đống phế tích trèo lên.
“Liên công tử, Mặc Thương, các ngươi không có việc gì chứ!” Nhìn thấy Liên Cẩn một thân áo trắng tro bụi phơ phác, hết sức chật vật, Tiết Tử Di vội vàng tiến lên hỗ trợ.
“Nàng thì sao?”
Liên Cẩn vỗ bụi bậm trên người, vô ý hỏi một câu.
“La Sát đi theo Lâm Giang Vương rồi.” Biết Liên Cẩn hỏi Ngọc Phi Yên, Tiết Tử Di vội trả lời.
Nghe xong lời này, sắc mặt Liên Cẩn phát khổ.
Bá đạo quyết tuyệt như vậy, quả nhiên là cá tính của hắn!
Chính mình thiên toán vạn tính, đều tính không ra Hạ Hầu Kình Thiên tiếp theo sẽ có hành động gì, bởi vì, hắn luôn nằm ngoài dự đoán mọi người như vậy, hơn nữa không hề chừa cho người ta lối thoát.
Hắn bỏ lại những lời này, cũng không phải để áp chế ai, mà chỉ thông báo sự thật.
Nhớ thương người của ta, đi tìm chết đi!
Đáp án chính là đơn giản như vậy!
Cùng một nam nhân đam mê bạo lực nói đạo lý, hoàn toàn không tốt!
Càng miễn bàn cùng người như vậy đấu trí, hắn căn bản sẽ không cho đối phương cơ hội vận dụng trí tuệ, trực tiếp đem ngươi bóp chết……
Nay, Ngọc Phi Yên đã bị Hạ Hầu Kình Thiên đánh dấu, Liên Cẩn căn bản không thể nào tính ra tương lai của bọn họ. Chỉ hy vọng nàng canh chừng được lòng mình, đừng giống như trước đây, ngây ngốc bị người khác lợi dụng hãm hại, cuối cùng hồn phi phách tán, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không được.
Hạ Hầu Kình Thiên, nếu ngươi dám thương tổn nàng, dù liều hết thảy mạng sống của ta, ta cũng sẽ đưa nàng đi!
Ta…… Tình nguyện để nàng không trở về, cũng không muốn nàng trải qua đau khổ!
“Liên công tử, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt của ngươi rất khó xem!”
Tiết Tử Di nói làm đại quản sự chú ý đến đây, hắn vừa thân thiết nhìn qua, đã bị một ánh mắt Liên Cẩn ngăn lại.
“Ta không sao, trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi! Ta vốn dĩ còn muốn đến xem ở Thiên Hương Lâu có thể đào được bảo bối gì, không nghĩ tới lại có chuyện như vậy. Hạ Hầu Kình Thiên này thật sự là cả gan làm loạn, cũng chỉ có hắn mới dám như thế! Thôi, Mặc Thương, chúng ta trở về đi!”
Trong lời nói Liên Cẩn để lộ rất nhiều tin tức, sắc mặt đại quản sự vẫn như thường, trong lòng lại rõ ràng, chuyện này không thể truy cứu.
Dù sao lấy thân phận cùng địa vị Hạ Hầu Kình Thiên, cộng thêm thực lưc không tầm thường của hắn, nếu thật sự là cứng đối cứng, cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, đây đối với Thiên Hương Lâu mà nói hết sức bất lợi.
Nhẫn, đây là ý tứ của lâu chủ!
Ngọc Phi Yên bị Hạ Hầu Kình Thiên kéo đi rất xa, dọc một đường đi, Hạ Hầu Kình Thiên đều không mở miệng, bình tĩnh có chút không giống hắn.
Rốt cuộc đến một nơi người qua lại thưa thớt, nhà cửa có chút rách nát, Hạ Hầu Kình Thiên mới dừng lại, để Hàm Tử lại canh cửa, hắn mang theo Ngọc Phi Yên trèo tường đi vào.
Bên trong toà nhà này, cỏ dại mọc thành bụi, rách nát không chịu nổi, vừa thấy đã biết chính là hoang vu thật lâu.
“Mèo con ——”
Hạ Hầu Kình Thiên cũng không để ý tro bụi, trực tiếp ngồi trên thềm đá, đem Ngọc Phi Yên ôm vào trong ngực, “Mèo con, lời nói trước kia của nàng, coi như có tính không?”
Lời đầu tiên mạc danh kỳ diệu thế này, khiến cho Ngọc Phi Yên trong thoáng chốc không nhớ mình đã hữa hẹn với hắn cái gì,
“Nàng nói toàn tâm toàn ý giúp gia. Lời này, có tính là thật không?”
“Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi làm sao vậy?”
Ngọc Phi Yên cả đường đi đến đây đều tự hỏi vấn đề này.
Một Hạ Hầu Kình Thiên như thế rất quái dị!
“Gia không còn nhà để về……”
Hạ Hầu Kình Thiên buông đầu xuống, tựa vào vai Ngọc Phi Yên.
“Mèo con, lúc này đây, gia thật là không có nhà để về……”
Thanh âm của hắn vốn dĩ thanh hoa cao quý, lúc này lại để lộ ra một cỗ bi thương trước nay chưa từng có, giống con thú nhỏ bị người vứt bỏ nức nở kể ra nội tâm bi phẫn.
Không biết vì sao, nhìn thấy một Hạ Hầu Kình Thiên hăng hái hung hãn đã quen, đột nhiên nhìn thấy bộ dáng hắn tang thương như vậy, Ngọc Phi Yên trong lòng mềm nhũn, vội vàng gật đầu:
“Có tính! Đương nhiên có, mặc kệ lúc nào cũng đều có! Nếu Hoàng thượng đối với ngươi không tốt, Đại Chu quốc dung không được ngươi, thì chúng ta rời khỏi Đại Chu quốc, đi đến nơi khác!”
“Được!”
Bộ dáng Ngọc Phi Yên kiên định lại ngây ngốc, khiến cho tâm tình Hạ Hầu Kình Thiên khá lên nhiều.
Chuyện cho tới bây giờ, người khiến ta hoàn toàn tính nhiệm, cũng chỉ có nàng!
Hoàn hảo, ta còn có nàng……
Còn có nàng a……
Nhiệt độ cơ thể Ngọc Phi Yên ấm áp, cùng thân mình nàng kiều nhuyễn, khiến cho Hạ Hầu Kình Thiên có loại cảm giác đã trở về nhà, ôm lấy thân thể mềm nhỏ này bên bếp lò, hắn nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau, bên tai Ngọc Phi Yên liền truyền đến tiếng hít thở trầm trọng.
Điều này đến tột cùng là làm sao?
Sau khi Hạ Hầu Kình Thiên ngủ, Ngọc Phi Yên bắt đầu nhớ lại lời hắn mới vừa nói.
Không nhà để về?
Chẳng lẽ là Hoàng thượng răn dạy Hạ Hầu Kình Thiên sao? Nhưng bọn họ rõ ràng phụ tử tình thâm, Hạ Hầu Quân Vũ nhìn thấy không giống như người sẽ làm ra loại sự tình này!
Hay là triều đình muốn lập Thái tử?
Thân phận Hạ Hầu Kình Thiên khó nói, khiến cho Tân Thái tử kiêng kị?
Ngọc Phi Yên nghĩ tới nghĩ lui, đều không thể nghĩ đến về sau sẽ như thế nào. Thấy Hạ Hầu Kình Thiên ngủ mà vẫn mang mặt nạ không tháo xuống, nàng đưa tay, muốn tháo chiếc mặt nạ ấy, khiến cho Hạ Hầu Kình Thiên thoải mái một chút.
Ai mà biết, vốn dĩ ngủ say, Hạ Hầu Kình Thiên đột nhiên tỉnh lại, ngăn cản nàng.
“Đừng tháo, bộ dạng hiện tại của gia rất xấu, gia không muốn để cho ngươi nhìn thấy!”
Lần đầu tiên phát hiện Hạ Hầu Kình Thiên còn có một mặt như vậy, Ngọc Phi Yên mỉm cười, cố ý đùa hắn, “Có bao nhiêu xấu?”
“Rất xấu rất xấu!”
“Gia phải bảo trì hình tượng hoàn mỹ trong lòng nàng, chỉ mỗi điểm ấy mà nàng cũng không thoả mãn gia, gia sẽ khóc cho nàng xem!”
Lau ——
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?
Ngọc Phi Yên ngẩng đầu, nhìn về phía thiên không.
Không có nha, mặt trời cứ theo lẽ thường nhô lên từ phía đông, nhưng mà tại sao, Hạ Hầu Kình Thiên cuồng vọng thô bạo liền biến thành ngạo kiều làm nũng như vậy?
Hay là, đây vốn dĩ chính là bản tính của hắn?
Tính tình đột nhiên chuyển biến như thế, thiệt tình có chút không quen a!
“Đừng nghĩ! Gia vẫn là gia ——” Hạ Hầu Kình Thiên giống có thuật đọc tâm, đoán được bát quái trong đầu nàng, đưa tay điểm điểm lên trán của nàng.
“Gia đã thật lâu chưa chợp mắt, làm mèo con của gia, tác dụng hiện tại của nàng chính là gối đầu cho gia, để cho vui vẻ ngủ một lát.” Hạ Hầu Kình Thiên không chút khách khí đem Ngọc Phi Yên xoay thành một tư thế hắn ưa thích, ôm lấy cả tay chân nàng, trong khoảng nửa khắc liền ngủ say.
Ta không phải thịt gối đầu chứ!
Khốn kiếp!
Mau thả ta ra!
Ngọc Phi Yên thiệt tình rất muốn khóc.
Còn có, cái tư thế này có phải hay không hơi nhạy cảm?
Nàng lúc này ngồi khoá trên đùi Hạ Hầu Kình Thiên đối diện với hắn, giống một đứa nhỏ ôm cổ của hắn, hai chân còn vòng qua thắt lưng hắn.
Mà Hạ Hầu Kình Thiên thì không chút khách khí một tay nâng mông Ngọc Phi Yên, một tay nắm cả hông của nàng, đầu lệch qua một bên cổ nàng, cằm đặt trên vai, ngủ hết sức thoải mái.
Ni mã! (Mẹ nó!)
Nếu có người tới, nhìn thấy cảnh tượng này, còn tưởng rằng bọn họ giữa ban ngày ban mặt đang làm chuyện tình xấu hổ ấy chứ.
Tuy rằng Ngọc Phi Yên rất muốn một tát đem Hạ Hầu Kình Thiên đánh xuống, nhưng tiếng hít thở bên tai đều đều làm cho nàng thu hồi móng vuốt nhỏ của mình.
Xem ra hắn thật là mệt muốn chết rồi!
Quên đi, bổn cô nương đại nhân đại lượng, không cùng hắn chấp nhặt!
Hạ Hầu Kình Thiên ngủ thật sự không an ổn, thấy hắn như thế, Ngọc Phi Yên đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn. Có nàng trấn an, Hạ Hầu Kình Thiên lại ngủ say.
Đến cuối cùng, ngay cả Ngọc Phi Yên cũng ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi Ngọc Phi Yên cảm giác được khí lạnh, từ trong mơ bừng tỉnh dậy, mới phát hiện mặt trời đã tây tà, chiều chạng vạng. Mà Hạ Hầu Kình Thiên đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ có Hàm Tử lười biếng quỳ rạp trên mặt đất.
Thấy Ngọc Phi Yên tỉnh lại, nó đứng lên, chạy chậm tới trước mặt Ngọc Phi Yên.
“Hạ Hầu Kình Thiên? Hạ Hầu Kình Thiên! Ngươi ở đâu!”
Tìm một vòng, Ngọc Phi Yên thuỷ chung không thấy bóng dáng Hạ Hầu Kình Thiên. Chỉ có mặt nạ lệ quỷ bán trong suốt dưới thềm đá, chứng minh Hạ Hầu Kình Thiên đã từng tới đây.
“Hàm Tử, chủ nhân ngươi đi đâu vậy?”
Ngọc Phi Yên ngồi xổm xuống, vuốt đầu Hàm Tử.
Không rên một tiếng lại lựa chọn rời đi, đây không phải là tác phong của Hạ Hầu Kình Thiên?
Trong khoảng thời gian này, hắn rốt cuộc đã trải qua sự tình gì?
Bị Ngọc Phi Yên truy vấn, Hàm Tử lắc đầu tỏ vẻ đánh chết cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Hạ Hầu Kình Thiên.
Tiểu cô nương, chuyện tình chủ nhân luân gia thật sự không biết!
Luân gia nhiệm vụ chính là bảo hộ ngươi a!
“Bình thường thông minh như vậy, thế nào bây giờ tỏ vẻ khờ như vậy?” Thấy Hàm Tử bắt đầu giả ngu, cuối cùng biến thành ngã xuống đất giả chết, Ngọc Phi Yên không biết nói gì nữa.
“Ta đây đổi vấn đề, hắn có thể gặp nguy hiểm hay không?”
Nguy hiểm?
Hàm Tử ngẩng đầu, chủ nhân chính mình không phải là một nhân vật nguy hiểm sao?
Đối với bất kỳ người nào mà nói, chủ nhân mới là nguy hiểm lớn nhất, không phải sao?
Vấn đề này, Hàm Tử lại nghi vấn ngược lại, Ngọc Phi Yên hoàn toàn bị nó đánh bại.
“Hàm Tử a ——”
Ngay lúc Hàm Tử cho rằng nó đã thuận lợi qua ải, Ngọc Phi Yên bỗng nhiên cười híp mắt nhìn chằm chằm nó, “Ngươi nói, nếu lần sau ta thấy Hạ Hầu Kình Thiên, ta nói cho hắn biết, ngươi chẳng những hết ăn lại nằm, không nghe lời của ta, còn luôn luôn đi ra ngoài thông đồng cùng tiểu chó cái, không bảo vệ ta, hắn sẽ đối với ngươi thế nào a?”
Lập tức, Hàm Tử rùng mình một cái.
Tiểu cô nương, ngươi đây là nói xấu, là phỉ báng!
Ngươi hãm hại luân gia, chủ nhân anh minh thần võ như vậy, chắc sẽ không tin tưởng ngươi đâu!
Huống chi, tiểu chó cái sức chiến đấu cực kém, luân gia không thích tiểu chó cái!
Một chút cũng không thích!
“Nga? Thật vậy chăng? Bằng không ta đi thử xem? Nhìn xem hắn tin tưởng ta, hay là ngươi đây.”
Dù cho Ngọc Phi Yên cười lên như tiên nữ, xinh đẹp thuần khiết, nhưng ở trong mắt Hàm Tử, nàng đã biến thành một tiểu ma nữ nhẫn tâm.
Hàm Tử đã sớm rõ ràng, vị trí của tiểu cô nương ở trong lòng chủ nhân chính là đỉnh phía trước, đỉnh phía trước đó! Về phần vị trí nó, chắc chắn là mặt sau!
Vạn nhất Ngọc Phi Yên thật sự cáo đen trạng, lấy trình độ sủng ái của Hạ Hầu Kình Thiên đối với nàng, nhất định sẽ phế nó đi luôn!
Luân gia không cần ——
Tiểu cô nương, có việc hãy thương lượng, được hay không!
Lập tức, Hàm Tử thay đổi một bộ nịnh nọt mặt.
Chúng ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu!
Chúng ta đôi bên bảo hộ nhau, ở chung khoái trá, ngươi làm sao có thể đối với luân gia như thế!
Ngươi bỏ được sao?
“Vậy ngươi nói cho ta biết Hạ Hầu Kình Thiên ở đâu? Hắn hôm nay làm ta hết sức lo lắng ——” Ngữ khí Ngọc Phi Yên hết sức chân thành, Hàm Tử cũng biết nàng là thật tâm lo lắng cho chủ nhân.
Nhưng mà, Hàm Tử xác thực không biết Hạ Hầu Kình Thiên đi nơi nào.
Thấy Hàm Tử tiếp tục lắc đầu, Ngọc Phi Yên hết sức bất đắc dĩ, “Vậy các ngươi có phương thức liên lạc đặc thù hay không? Nếu có, ngươi nói cho hắn biết, mặc kệ xảy ra sự tình gì, mặc kệ hắn đúng là sai, ta đều đứng ở bên hắn! Hắn gặp chuyện không cần một mình gánh lấy, tốt xấu còn có ta. Hai người cùng nhau chịu, luôn so với một người kiên trì thoải mái hơn một chút.”
Lời của Ngọc Phi Yên, khiến cho Hàm Tử cảm động không thôi.
Khó trách chủ nhân đến lúc này vẫn thủy chung nhớ thương tiểu cô nương, nàng thiện lương như vậy, thật là một cô gái tốt, đáng giá để chủ nhân đối đãi thật tốt!
Nếu không phải vì Hạ Hầu Kình Thiên đã sớm có lệnh, không thể cùng tiểu cô nương tứ chi đụng chạm, Hàm Tử hận không thể chồm lên liếm mặt nàng một chút.
Tiểu tử, nếu ngươi không cùng chủ nhân đoạt tiểu cô nương, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt!
Nếu ngươi không biết tốt xấu, vậy thì……
Hắc hắc, Hàm Tử khoe ra bộ răng nanh sắc bén nhất.
Luân gia không ngại cho ngươi chảy chút máu, khiến ngươi thanh tỉnh một chút!
Hoặc là, luân gia trực tiếp đem ngươi cất vào trong bụng, cho ngươi hiểu được:
Cái gì mới là chân ái!
Tiết Tường không hiểu thú ngữ, lại càng không hiểu được ý tứ của Hàm Tử, chỉ cảm thấy chính mình đã lưu lạc đến mức bị chó ghét bỏ, trong lòng lại buồn bực. Chờ mấy người Liên Cẩn đi được thật xa, hắn mới vội vàng đuổi theo.
Ngày của hoa, là sự kiện nam nữ xem mắt lẫn nhau, cả Quy Vu một bộ dáng thoát tục.
Nam nữ Đại Chu quốc cũng không thập phần bảo thủ, cộng thêm hôm nay là ngày hội, từng nhóm thiếu nữ quần tam tụ ngũ, vây quanh thành đoàn, hi hi ha ha du ngoạn trong thành.
Thời điểm gặp được nam tử vừa ý, các nàng sẽ gỡ hoa trên đầu ném cho đối phương.
Nếu hai người đều có ý tứ, sẽ song song tách ra khỏi đoàn thể của mình, một đôi ước hẹn.
Nam tử nhìn thấy nữ nhân vừa ý thì càng lớn mật hơn, bọn họ trước mặt mọi người lên tiếng cầu duyên, nếu hai nam tử đồng thời vừa ý một nữ nhân, thì sẽ tự động luận võ để phân thắng bại, nhân tài thắng cuộc sẽ có cơ hội đoạt được tâm người trong lòng.
Nhóm người Ngọc Phi Yên đi một chuyến này, vừa đến đầu đường đã khiến cho mọi người chú ý.
Trong năm người, Liên Cẩn một thân áo trắng, quân tử không màng thế sự, trong sáng như tịch nguyệt, khiến cho người người ngước nhìn.
Mà Mặc Thương, một bộ y phục màu đen vạn năm không đổi, sau lưng đeo theo bảo kiếm sắc bén.
Hắn khối băng điển hình, ngũ quan lạnh lùng, ánh mắt vô tình, nhưng dù thế nào đi nữa, bộ y phục màu đen đai nịt gọn gàng kia đã tố cáo dáng người của hắn, cơ bụng tám múi như ẩn như hiện, rước lấy một đám nữ nhân như hổ rình mồi.
Tiết Tường, vốn dĩ chính là Âm Sơn Công thế tử, một thân cẩm y ngân lam, phụ họa cho mặt mày tuấn tú của hắn, còn có toàn thân quý khí, giúp hắn gia tăng không ít.
Về phần Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di, Ngọc Phi Yên một thân tố y đơn giản, tuy rằng nàng mạng sa che mặt, nhìn không ra dung nhan, nhưng mông lung như ẩn như hiện, khiến người không nhịn được muốn đi dò xét một chút.
Tiết Tử Di thì lại càng không cần phải nói.
Nàng vốn dĩ chính là mỹ nữ hạng nhất, hôm nay mặc một thân thiển phục màu lam, bao vây lấy thân người linh lung, cộng thêm khuôn mặt dịu dàng hé ra nét cười chết người kia, mấy nam nhân đứng nhìn xem không dám chớp mắt.
Một nhóm năm tuấn nam mỹ nữ, đi chỗ nào đều rất có phong cách, thu hút vô vàn ánh mắt, cộng thêm đại hắc cẩu hùng tráng cao lớn bên người Ngọc Phi Yên, năm người một khuyển giữa phố xá sầm uất, liền trở thành vật chói lọi.
“Người thiếu niên kia thật tuấn nhã a!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Mau nhìn mau nhìn, ta thích ngân phục màu lam kia!”
“Theo ta so sánh, vẫn là nam nhân hắc y phục càng có vị nam nhân hơn. Hắn dáng người thật tốt, thể lực nhất định cũng rất tốt ——”
Rất nhiều nữ tử cười khanh khách vây quanh lại đây, các nàng đi đến trước mặt ba người Liên Cẩn, Mặc Thương, Tiết Tường, tháo hoa quyên trên đầu đồng loạt ném qua.
Vì thế, vô số quyên hoa trên không trung bay lượn, cuối cùng dừng trên đầu vai, quần áo mặt mũi bọn họ.
Rốt cuộc, nữ nhân vây quanh ba người bọn họ ngày càng nhiều, quyên hoa bài sơn hải đảo càng có xu thế vây bọn họ bên trong, khiến cho ba người hoàn toàn chôn vùi trong biển hoa toả hương bốn phía.
“Đem quyên hoa lấy đi, ta không cần! Này này, ngươi đừng sờ ta! Còn có các ngươi, mau tránh ra ——”
“Ai nhéo mông của ta? Con mẹ nó là ai!”
Khi Tiết Tử Di nhìn thấy Tiết Tường bị nữ nhân vây lại, cuối cùng đỏ mặt lên, chỉ có thể trái phải trốn tránh, hết sức chật vật, nhịn không được nở nụ cười.
Đồng dạng là nam nhân, Tiết Tường đối với các công kích nóng bỏng của các nàng, sức chiến đấu cực yếu.
Lại nhìn Liên Cẩn, người ta chỉ là ôn hòa cười cười, một câu “Cám ơn ngươi, thực xin lỗi” đã đủ để cho các thiếu nữ yên lặng rưng rưng, cam tâm tình nguyện để lại quyên hoa yên lặng rời đi.
Mà biểu tình của Mặc Thương càng khốc, hắn không nói được một lời, đối với quyên hoa bay tới tấp trực tiếp xem nhẹ.
Nam nhân lãnh khốc rắn rỏi như vậy, lại khiến cho các nữ nhân nhào tới, vô số quyên hoa ném về phía hắn, hắn chẳng qua sau khi ngửi được mùi hương nhíu nhíu mày, lại khôi phục bộ dáng khối băng, đem nữ nhân chung quanh trực tiếp xem thành không khí.
“Nếu không, hai chúng ta một mình đi dạo đi!” Nhìn bọn Liên Cẩn nhất thời nửa khắc khó mà thoát thân, Tiết Tử Di đối với Ngọc Phi Yên đề nghị.
“Được!”
Ngọc Phi Yên sớm đã có ý nghĩ như vậy.
Mang theo ba nam nhân đáng chú ý như vậy, nàng cùng Tiết Tử Di đã dẫn đến nỗi oán hận.
Các nữ nhân sau khi ném hoa, luôn dùng ánh mắt hoặc đối địch hoặc khiêu khích quét về phía Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di, giống như các nàng bị cự tuyệt là vì hai người này.
Ngọc Phi Yên cảm thấy hết sức vô tội, thay vì rước lấy nhiều người tức giận như vậy, không bằng một mình vui sướng tốt hơn.
Đơn giản chào hỏi một chút, Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di mang theo Hàm Tử chậm rì rì đi hướng một con phố khác.
Tỷ, ngươi đây là đang đào góc tường hay sao?
Tỷ, ngươi không thể thấy chết mà không cứu a!
Tỷ, ngươi hảo hảo kéo ta một phen!
“Tỷ…… Tỷ……”
Tiết Tường kêu rên vẫn chưa xong, một nữ nhân đã nở nụ cười.
“Lớn như vậy rồi, gặp chuyện còn kêu ‘tỷ tỷ’, thật sự là tiểu đệ đệ đáng yêu quá đi! Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ ngươi không cần ngươi, tỷ tỷ ta muốn ngươi, thế nào?”
Lời của nàng đưa tới một đám tiếng cười, lập tức, một vòng tấn công mới lại bắt đầu, Tiết Tường lại lâm vào trong giãy dụa màu hồng!
Chỉ chờ thân ảnh Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di biến mất ở trước mắt, Liên Cẩn mới nhẹ giọng ho khan một tiếng.
Lập tức, Mặc Thương rút kiếm, kiếm quang chợt lóe, toàn bộ hoa bay lượn trên không trung đều bị chém thành phân nửa, dừng trên khoảng không.
“Cút ——” Mặc Thương từ đầu đến cuối đều không có mở miệng, rốt cục phát ra thanh âm.
Hắn quét mắt chung quanh, ánh mắt lạnh như băng vô tình.
Lần này, các nữ tử đã bị hắn làm cho sợ hãi.
Ở trong mắt các nàng Mặc Thương từ một nam nhân lãnh khốc rắn rỏi, lập tức biến thành xú nam nhân không hiểu phong tình.
Ngày của hoa vốn dĩ là ngày vui mừng, bị Mặc Thương hù doạ như vậy, các nữ tử vây quanh ba người lập tức thối lui đến một bên.
Dù sao, theo đuổi mỹ nam là quyền lợi của các nàng, nhưng mà, điều kiền tiên quyết để theo đuổi mỹ nam chính là mạng sống nha! Nếu vì truy nam nhân mà vứt bỏ tánh mạng, như vậy chính là mất nhiều hơn được, ai mà làm chứ!
“Mặc Thương, cũng là ngươi lợi hại! Ngươi thế nào không phát uy sớm một chút!”
Tiết Tường đã sớm một thân đầy mồ hôi, lúc này mọi người bị dọa né ra bốn phía, ngược lại để hắn cảm thấy không khí tươi mát, thật thoải mái.
“Thối quá ——”
Liên Cẩn đứng ngay bên người Tiết Tường, hắn phất phất tay, che mũi lại, “Thế tử, trên người của ngươi thối như vậy!”
Bị Liên Cẩn nói, Tiết Tường lập tức nâng cánh tay ngửi ngửi bên người.
Quả nhiên, hắn thu thập gọn gàng sạch sẽ, sảng khoái ra cửa, hiện tại trên người lại là mùi nước hoa, son phấn, hỗn hợp trộn lẫn một chỗ, thật sự là thối chết!
Nguy rồi nguy rồi!
Hắn còn muốn đuổi theo Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di, như thế này sao đi được!
“Hay là trở về tẩy rửa một chút đi! La Sát cô nương có bệnh sạch sẽ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.” Liên Cẩn vừa dứt lời, Tiết Tường đã nhanh chân chạy ra ngoài, lập tức không còn bóng dáng.
Thật sự là một…… tiểu tử ngốc đơn thuần!
Nhưng đôi khi có suy nghĩ đơn giản như vậy, cũng làm cho người khác hâm mộ!
Đối với biểu hiện của Tiết Tường, Mặc Thương chỉ dùng một chữ khái quát, chính là “Ngốc”.
Mà đối với Liên Cẩn, Mặc Thương lại rũ mắt xuống, trong lòng toát ra một chữ “Gian”.
Thế tử, gặp được công tử, chính là ngươi bất hạnh!
Chỉ số thông minh của ngươi rõ ràng là không đủ dùng!
“Mặc Thương, chúng ta đi hội đấu giá ở Thiên Hương Lâu!” Thuận lợi đuổi Tiết Tường đi, Liên Cẩn mang theo Mặc Thương đi đến mục đích của họ.
Lúc này, Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di đã đứng ở cửa Thiên Hương Lâu.
Thiên Hương Lâu, không có người nào biết được vị chủ nhân đằng sau là ai, nhưng vị trí của nó ở đại lục, cơ hồ là không người không biết không ai không hiểu.
Danh tiếng bán đấu giá vô cùng tốt, cơ hồ là mỗi một thành thị cỡ trung đều có thân ảnh Thiên Hương Lâu, những thành thị nhỏ cùng những hương trấn phồn hoa, cũng có chi nhánh của Thiên Hương Lâu.
Muốn đào kỳ trân dị bảo, phải đến Thiên Hương Lâu.
Ngày hội tốt đẹp như vậy, Ngọc Phi Yên thế nhưng không bị không khí lễ hội chung quanh thu hút, ngược lại khi đến Thiên Hương Lâu, Tiết Tử Di nhịn không được liền hỏi, “La Sát, ngươi muốn mua thứ gì sao?”
“Ta muốn đếm vơ vét bảo bối! Thuận tiện, bán chút đồ!”
Vừa nghĩ tới Tiết Tường vì ngày của hoa này, an bài nhiều như vậy, cuối cùng bị vài người bọn họ quấy rầy, Tiết Tử Di cũng sẽ không đồng tình với đệ đệ mình chút nào.
Không có biện pháp, ai kêu ngươi thích người không nên thích cơ chứ!
Đệ đệ, đừng trách tỷ tỷ!
Tiết Tử Di đi theo Ngọc Phi Yên vào Thiên Hương Lâu, đến quầy phía trước, Ngọc Phi Yên thuần thục xuất ra kim bài, lập tức có người hết sức cung kính khách khí tiến lên đón.
“Chào ngài! Kim chủ tôn quý. Người lần này tới là muốn mua đồ, hay là bán đồ?”
Khi nhìn đến kim bài thì Tiết Tử Di hoảng sợ.
Nàng đã nghe nói, khách quý của Thiên Hương Lâu có ba loại kim chủ, ngân chủ, thiết chủ.
Kim chủ, danh như ý nghĩa, khách quý giữ kim bài, là tân khách tôn quý nhất Thiên Hương Lâu, dù ngươi có tiền có quyền, cũng chưa chắc có thể cầm lấy kim bài Thiên Hương Lâu đâu.
Thiên Hương Lâu không tiếp nhận thân phận, chỉ tiếp nhận thẻ.
Ngọc Phi Yên tuổi còn nhỏ, cư nhiên đã có thể giữ kim bài. Chuyện này, Tiết Tử Di lại có nhận thức mới đối với Ngọc Phi Yên.
“Cho dược sư của các ngươi đến đây, ta có đồ muốn bán.”
Ngọc Phi Yên quơ quơ chiếc hòm trong tay, đối phương lập tức vui vẻ ra mặt. “Mời ngài qua bên này ạ, mời ngài chờ một lát!”
Hai người nhất khuyển được mang vào một gian phòng, Ngọc Phi Yên thoải mái ngồi xuống, rót trà hoa nhuận cổ họng.
Vừa nhìn thấy trà hoa này, Tiết Tử Di lại một lần nữa giật mình.
Đây là dùng “Ngũ Thải Tân Phân” để pha trà!
Thiên Hương Lâu đối với kim chủ thật sự là hào phóng!
Phải biết rằng hoa kỳ của Ngũ Thải Tân Phân rất ngắn, trong một năm hoa kỳ chỉ có năm ngày. Trong năm ngày đó phải thu hoạch được hoa, sau đó sao chế thành trà. Nếu không, Ngũ Thải Tân Phân sẽ hoá thành một bãi nước.
Một gốc cây Ngũ Thải Tân Phân, nhiều nhất chỉ có mười đóa hoa, hoa kỳ lại tuỳ vào thời tiết, cũng không ổn định, cho nên thành phẩm trà như thế này càng ít.
Bởi vì Ngũ Thải Tân Phân có công hiệu cường thân kiện thể, dưỡng nhan cực kỳ tốt, cộng thêm việc nó hết sức hi hữu hiếm thấy, cho nên một chút hoa khô Ngũ Thải Tân Phân ở chợ đã được bán với gia một ngàn lượng bạc trắng.
Huống chi, trà hoa mà Thiên Hương Lâu chuẩn bị cho kim chủ, là nụ hoa Ngũ Thải Tân Phân, lại càng thêm trân quý.
Một ngụm một ngụm uống xuống, uống không phải là trà hoa, là bạc a!
Mà ngay cả Âm Sơn Công phủ, cũng không có trà hoa Ngũ Thải Tân Phân, Thiên Hương Lâu thật sự là hào khí! Nghĩ vậy, Tiết Tử Di vội vàng rót một chén, uống tiếp tục.
Quả nhiên, mùi hoa bốn phía.
Hương thơm lưu lại sau khi uống, tựa hồ thẩm thấu sâu vào trong thân thể, phát tán ra từ mao mạch nhỏ nhất, khiền người ta thần thanh khí sảng, toàn thân đều là một cỗ hoa vị tao nhã.
Tiết Tử Di vừa mới uống một ngụm trà hoa, người hầu đã mang theo một dược sư trung niên đến.
Tuy rằng vị này nhìn hết sức lôi thôi, tóc tai lộn xộn, hơn nữa vẻ mặt không tình nguyện, hiển nhiên là thời điểm hắn đang chế dược bị gián đoạn, hết sức mất hứng, nhưng dược đỉnh trên tay áo của hắn lại nói cho Tiết Tử Di biết, người này chính là một dược thánh.
Thiên Hương Lâu thật sự là ngọa hổ tàng long!
Tiết Tử Di lại cảm thán nói, một dược sư ở chi nhánh nhỏ thế này đã là dược thánh, chủ nhân Thiên Hương Lâu đến tột cùng là thần thánh phương nào chứ!
“Có chuyện nói mau, có rắm mau thả! Lão tử còn có việc!”
Bộ dáng vò đầu bứt tóc, hết sức không có tính nhẫn nại.
Lão tử?
Hàm Tử vừa nghe được, lập tức đứng lên, nhe răng trợn mắt nhìn hắn.
Nếu ngươi là lão tử của cô nương, chẳng phải chính là nhạc phụ của chủ nhân?
Chiếm tiện nghi của chủ nhân, ngươi thật to gan!
Luân gia một bàn tay chụp chết ngươi!
Bởi vì Ngọc Phi Yên không nói gì, Hàm Tử chỉ đứng đó căm tức.
Bị một đại cẩu hung tợn xem xét, La Toàn bị doạ đến mức từng bước từng bước lui xuống, khi nào thì ngay cả con chó con mèo đều có thể vào được đây thế này?
Thấy đối phương chẳng những không có lễ phép, nói chuyện còn thô lỗ như thế, Ngọc Phi Yên khoanh tay, lạnh lùng cười.
“Thì ra Thiên Hương Lâu chính là đối đãi với kim chủ như vậy, xem ra, ta về sau không cần phải cùng Thiên Hương Lâu tiếp tục buôn bán.”
Nói xong, Ngọc Phi Yên quăng ra kim bài, kim bài lập tức bay xẹt qua tai trái La Toàn, còn chưa chạm đến vách tường phía sau, chỉ để lại một vệt khói phía sau.
“A! Ngươi thật to gan! Người đâu, mau tới đây!”
Thấy Ngọc Phi Yên không nể mặt mình như vậy, còn dám ra tay, La Toàn lập tức la toáng lên.
Thì ra kim bài bay ngang qua thái dương trái của La Toàn hớt toàn bộ tóc của hắn, lúc này bên trái trụi lủi một mảnh, nhìn hết sức buồn cười.
La Toàn vừa dứt lời, một đám hộ vệ từ ngoài cửa xông tới.
Đến đây nhiều người như vậy đều là người một nhà, La Toàn hết sức đắc ý, chỉ vào Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di mắng to: “Các nàng nhiễu loạn Thiên Hương Lâu, đem các nàng bắt lại!”
“Các ngươi ai dám!”
Thấy đối phương nhiều người, Tiết Tử Di lập tức đưa tay đặt trên chuôi kiếm.
“Hừ! Tiểu nha đầu, ngươi cũng không nhìn xem nơi này là chỗ nào! Các ngươi đem các nàng trói đứng lên cột trước cửa Thiên Hương Lâu, để cho tất cả mọi người nhìn xem, đắc tội Thiên Hương Lâu có kết cục thế nào!”
Nói xong, La Toàn phẫn hận nhặt tóc tai rơi vãi trên mặt đất.
Ngay lúc Tiết Tử Di nghĩ rằng các nàng phải ở chỗ này đánh một hồi, phía dưới lại xảy ra một màn hí kịch hết sức kịch tính.
Bọn hộ vệ toàn bộ vây quanh La Toàn, ngay trước mặt Ngọc Phi Yên, đem hắn quần ẩu một chút.
Chờ La Toàn mặt mũi bầm dập, một quản sự mới bước ra nhận lỗi.
“Kim chủ, thật sự là thực xin lỗi! La Toàn là dược sư thực tập nơi đây, hắn không hiểu quy củ, đắc tội kim chủ, từ giờ trở đi, La Toàn đã bị đuổi ra Thiên Hương Lâu. Muốn giết liền giết, đều tùy người!”
“Đại quản sự, người không thể như thế!”
La Toàn vừa nghe lời này liền sợ ngây người, chờ hắn tỉnh táo lại, lập tức ôm lấy chân đại quản sự, khóc rống rơi nước mắt.
“Nếu Thiên Hương Lâu đem ta đuổi đi, ta về sao có thể sống trong Quy Vu chứ!”
Lo lắng của hắn kông phài là giả, chỉ là hắn không biết, chỉ cần bị một Thiên Hương Lâu xoá tên, toàn bộ Thiên Hương Lâu đều biết được chuyện này đến từng dấu chấm dấu phẩy hơn nữa đem hắn kéo vào sổ đen.
Đừng nói là Quy Vu, phàm là thành có Thiên Hương Lâu, hắn đều không thể sống yên.
“Ngươi đối với kim chủ vô lễ, ta cũng không giúp được ngươi. Huống chi đây là ý tứ của lâu chủ!” Đưa lưng về phía Ngọc Phi Yên, đại quản sự xuất ra một khối Bạch Ngọc Liên Hoa bội, quơ quơ trước mặt hắn.
“Lâu chủ đã đến đây?” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
La Toàn vừa nghe đến điều này, chân hoàn toàn nhũn ra, té lăn trên đất.
Lúc trước hắn còn cảm thấy bản thân mình được tiến vào Thiên Hương Lâu mà cao hứng, dược sư Thiên Hương Lâu không chỉ có đãi ngộ tốt, còn có thể tuỳ ý chế luyện thuốc. Ngoại trừ mấy dược liệu đặc biệt quý hiếm, dược liệu trân quý bình thường đều được lâu cung cấp miễn phí, hơn nữa dược sư phẩm cấp càng cao, lấy được dược liệu càng nhiều.
Đãi ngộ tốt như vậy, là chuyện tình bất cứ dược sư nào cũng mơ ước!
Huống chi dược liệu do dược sư Thiên Hương Lâu chế ra, căn cứ vào phẩm cấp, còn có thể bán ra với giá cao hơn ở chợ nhiều.
Dùng dược liệu tốt nhất cho chính mình, thuốc chế ra còn được bán bằng giá tốt, chuyện tốt như vậy quả thật là miếng bánh nóng từ trên trời rớt xuống!
Làm dược sư ở Thiên Hương Lâu, hoàn toàn là một công việc béo bở!
Từ lúc tiếng vào Thiên Hương Lâu làm dược sư thực tập, La Toàn có chút lâng lâng, ai mà biết hôm nay biết đắc tội phải kim chủ, vừa vặn bị lâu chủ bắt được.
“Đại quản sự, cho ta một cơ hội nữa đi! Ta biết sai lầm rồi! Về sau không bao giờ dám tái phạm! Làm phiền người, trước mặt lâu chủ nói giúp ta. Ta trên có già, dưới có trẻ, đều chờ một mình ta nuôi gia đình!”
Nghe xong lời này, Ngọc Phi Yên cười một tiếng. Đây không phải là tiết mục trong phim truyền hình mới có sao? Trên có mẹ già tám mươi, dưới có trẻ kêu than đói bụng, La Toàn nếu không làm dược sư, có thể đổi nghề làm kẻ lừa đảo!
Bất quá, vô luận La Toàn cầu xin thế nào, đại quản sự thuỷ chung không chút nào động dung.
Chê cười!
Lâu chủ mở miệng đã nói “Giết”!
Người khiến cho lâu chủ động sát khí, hắn có lá gan nào dám lưu lại chứ.
Đại quản gia trực tiếp ra lệnh hộ vệ đem La Toàn quăng ra khỏi Thiên Hương Lâu, chuyện sau đó, đại quản gia rất rõ ràng, chính là không nằm trong phạm vi quản hạt của mình, Thiên Hương Lâu đương nhiên có một cách giải quyết hậu quả rất tốt, La Toàn chính là vừa thoát khỏi một kiếp nan.
“Kim chủ, thật sự có lỗi quá, sự tình hôm nay là Thiên Hương Lâu chúng ta không đúng! Ảnh hưởng tới tâm tình của ngài, đây là bồi thường của Thiên Hương Lâu!”
Đại quản sự hai tay dâng lên Bạch Ngọc Liên Hoa bội.
“Từ giờ trở đi, ngài là liên chủ tôn quý nhất của Thiên Hương Lâu.”
“Liên chủ? Có lợi gì?” Ngọc Phi Yên cũng không nhận lấy Bạch Ngọc Liên Hoa bội, ngược lại hết sức cẩn thận.
Thiên Hương Lâu có kim chủ, ngân chủ, thiết chủ, nàng còn chưa có nghe qua liên chủ bao giờ. Có vẻ như cái này so với kim chủ rất cao cấp?
Phản ứng của Ngọc Phi Yên đã nằm trong dự định của đại quản gia.
Nhớ tới lâu chủ đã nói như thế nào, hắn vội vàng cười giải thích.
“Chỉ cần là người cầm Bạch Ngọc Liên Hoa bội, đến bất kỳ Thiên Hương Lâu nào, đều có thể ra lệnh cho bọn họ làm bất cứ thứ gì. Vô luận là điều động tiền bạc, hay là nhân mã, hoặc là bảo bối người nhìn trúng, Thiên Hương Lâu đều tận tâm phục vụ cho ngài!”
Đại quản sự vừa nói như thế, Ngọc Phi Yên lại càng không muốn nhận Bạch Ngọc Liên Hoa bội.
Tục ngữ đã nói, vô công bất thụ lộc!
Liên chủ này, có quyền hạn lớn như vây, đã muốn thành Thiên Hương Lâu chủ rồi!
Chỉ là bởi vì La Toàn đắc tội mình, Thiên Hương Lâu lấy Bạch Ngọc Liên Hoa bội ra bồi thường, đầy có phải hay không hơi quá mức rồi?
“Lâu chủ các ngươi vẫn hành sự như vậy sao? Kim chủ bị đắc tội, cuối cùng đều thăng cấp thành liên chủ?”
Lời của Ngọc Phi Yên khiến cho đại quản sự cười khổ không thôi.
Lâu chủ quả nhiên không có đoán sai, vị tiểu thư này không chịu nhận Bạch Ngọc Liên Hoa bội. Bạch Ngọc Liên Hoa bội này chính là tượng trưng cho lâu chủ Thiên Hương Lâu, nếu Ngọc Phi Yên tiếp nhận Bạch Ngọc Liên Hoa bội, về sau Thiên Hương Lâu sẽ đổi chủ, trở thành của nàng.
Tuy rằng không biết vị tiểu thư trước mắt có lại lịch gì, nhưng đại quản sự đối với quyết định của lâu chủ không dám hoài nghi.
Lúc mới thành lập Thiên Hương Lâu, lâu chủ đã nói, Thiên Hương Lâu còn có một vị liên chủ, Thiên Hương Lâu ngày hôm nay chính là do lâu chủ vì liên chủ mà kiến thành.
Nhưng mà hiện tại, liên chủ tựa hồ một chút cũng không cảm kích.
Chẳng lẽ, chỉ là lâu chủ nhà mình nhất phương tình nguyện?
“Làm lại cho ta một thẻ vàng là được!” Ngọc Phi Yên không phải người có lòng tham, không thuộc về mình gì đó, nàng sẽ không lấy.
“Ngọc bội kia trân quý như vậy, mời ngươi trả lại cho lâu chủ! Ta không phải người cẩn thận, vạn nhất làm mất đi, hay là bị người không có hảo ý lấy đi, tổn thất của các ngươi sẽ rất lớn!”
Ngọc Phi Yên trực tiếp cự tuyệt, đại quản sự hết sức kinh ngạc.
Tài phú đưa tới cửa cũng không động tâm, vị liên chủ này quả thực có cá tính.
Nhưng đây là nhiệm vụ lâu chủ đã giao cho hắn, hắn phải hoàn thành! Cái này phải làm sao mới được chứ?
“Nếu là bồi tội, nhận đạo lý là được! Gia thay mèo con cám ơn lâu chủ nhà ngươi!”
Đúng lúc này, một âm thanh vương giả truyền đến, không đợi đại quản sự nhận thấy được nguy hiểm, trong tay đã trống trơn, Bạch Ngọc Liên Hoa đã rơi vào trong tay một nam tử mặt nạ hoa phục màu tím.
“Sao ngươi lại tới đây!”
Lại nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên, Ngọc Phi Yên rất kinh ngạc, trong lòng cũng thật cao hứng.
Mà ngay cả Hàm Tử cũng vui vẻ đi đến trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên, đoan chính ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc như chuông đồng, nhìn chằm chằm hắn.
Chủ nhân, ngươi đã đến rồi!
Luân gia rất nhớ ngươi!
Luân gia cũng rất có cố gắng chiếu cố tiểu cô nương.
Xoa xoa đầu Hàm Tử, Hạ Hầu Kình Thiên tiến đến trước mặt Ngọc Phi Yên, mang mặt nạ lệ quỷ mà cọ cọ bên tai nàng.
“Gia nói, muốn cùng nàng tham gia đại hội Đấu Dược, sao có thể lỡ lời chứ!”
Mặt nạ lệ quỷ kia, mỏng manh chỉ có một lớp, dường như là dùng băng tuyết mà khắc thành, bán trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy mặt Hạ Hầu Kình Thiên.
Mặt nạ dán trên mặt hắn lạnh như băng, khiến cho Ngọc Phi Yên sợ run cả người, nàng đưa tay muốn đem mặt nạ tháo xuống, lại bị Hạ Hầu Kình Thiên bắt lấy tay. Mà tay hắn lúc này cũng lạnh thấu tâm, Ngọc Phi Yên kinh hãi không thôi.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Thanh âm Hạ Hầu Kình Thiên, mệt mỏi không nói lên lời. “Bất quá là sốt ruột chạy lại đây, cho nên hơi mệt chút. Không có việc gì ——”
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên cúi đầu, cách một lớp mặt nạ, dán trên môi Ngọc Phi Yên.
Tuy rằng cũng không phải Hạ Hầu Kình Thiên thật sự hôn Ngọc Phi Yên, ở giữa tốt xấu vẫn còn một cái mặt nạ, nhưng bọn họ ái muội như thế, vẫn là khiến cho Tiết Tử Di đỏ mặt, lập tức quay nửa mặt đứng một bên, không nhìn tới đôi tình nhân khanh khanh ta ta kia.
Hàm Tử lấy hai móng vuốt che ánh mắt.
Hình ảnh không hợp với thiếu nhi như thế, luân gia vẫn là không nên nhìn mới tốt!
Miễn cho đau mắt hột!
Mà ngay cả đại quản sự bên cạnh, nhìn thấy một màn này, cũng cảm thấy mặt già đỏ lên.
Nhưng nhất thời nghĩ lại, tình huống này không đúng!
Vị này đã là liên chủ Thiên Hương Lâu, liên chủ trước mặt mình lại bị người ta khinh bạc, có nên hay không rút đao, đem tử y nam tử kia đuổi đi?
Tựa hồ đoán được suy nghĩ của đại quản sự, Hạ Hầu Kình Thiên ngẩng đầu, cầm Bạch Ngọc Liên Hoa bội khẽ cười nói:
“Chất ngọc không tệ! Chỉ là chạm trổ thiếu lửa. Chắc không phải do chính lâu chủ của các ngươi tự tay điêu khắc đi!”
“Thô ráp như thế, gia thật sự chướng mắt, mèo con của gia cũng không hiếm lạ!”
“Bất quá, các ngươi đã có thành ý đến nhận lỗi, gia tạm thời không truy cứu chuyện lúc trước. Mèo con của gia, ngay cả ta cũng luyến tiếc cho nàng sắc mặt, một dược thánh nho nhỏ cư nhiên dám khinh bỉ nàng, nếu không trừng trị, gia còn là người thế nào!”
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên lại vỗ vỗ đầu Hàm Tử, lập tức Hàm Tử phóng ra ngoài như tên bắn, chỉ chốc lát sau, nó đã ngậm một cục máu me nhầy nhụa đi vào.
Tới gần cửa, nó cố ý đem đầu La Toàn nhổ ra, một cước vỗ vào đầu của hắn.
Cô lỗ nói nhiều ——
Đầu người nọ giống như quả cầu da, lăn tới đây, trực tiếp dừng bên chân đại quản sự.
Thật là người quá hung tàn!
Đại quản sự nuốt một ngụm nước bọt.
Tuy rằng lâu chủ không tính buông tha La Toàn, nhưng mà thủ đoạn của tử y nam tử này còn huyết tinh tàn bạo hơn!
Khi nhìn đến Hoa Diên Vĩ trên y phục Hạ Hầu Kình Thiên, đại quản sự nhíu mày, chợt nhớ tới một người.
Nghe nói, vị sát tinh Đại Chu quốc kia cực kỳ chung ái màu tím Diên Vĩ.
Chẳng lẽ…… Là hắn?
“Trở về nói cho hắn biết, để hắn thu hồi ý niệm không nên có trong đầu đi. Mèo con của gia, không phải một cái Thiên Hương Lâu nho nhỏ có thể mua. Dám thưởng thức người của gia, liền phải chuẩn bị nhận lấy cái chết!”
Nói xong, quanh thân Hạ Hầu Kình Thiên có tử sắc quang mang bao phủ.
Đại quản gia quát to một tiếng “Không tốt, mọi người mau chạy đi ——”
Nhưng bất quá thời gian đã muộn.
Chỉ trong chốc lát, Thiên Hương Lâu đã bắt đầu lay động, người bên trong sợ hãi kêu la tìm đường ra bên ngoài tháo chạy, lại một lát sau, Thiên Hương Lâu đã bị mạnh mẽ san thành bình địa.
“Nói cho chủ tử ngươi biết, nếu có một lần nữa, tiếp theo sẽ không phải là huỷ lâu đơn giản như vậy!”
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên kéo tay Ngọc Phi Yên xoay người rời đi.
“Ngao —— ô ——” nhìn thấy Thiên Hương Lâu sụp xuống, Hàm Tử ngửa mặt lên trời hú vang, khoái hoạt theo sau hai người.
Ha ha ha, rốt cuộc là chủ nhân, đã ra tay hậu quả không hề nhỏ!
Luân gia sùng bái ngươi!
Ngọc Phi Yên đi theo Hạ Hầu Kình Thiên, Tiết Tử Di thì ngơ ngác đứng tại một chỗ, hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần.
Sức lực thật khủng khiếp!
Hạ Hầu Kình Thiên, hắn chỉ sợ đã là Vũ Hoàng?
Không, không, ít nhất phải trên Vũ Đế! Không được, phải dao sắc chặt đay rối, khiến cho Tiết Tường chặt đứt tâm tư đối với Ngọc Phi Yên. Nếu không…… Vừa nghĩ tới bộ dáng La Toàn, Tiết Tử Di vội vàng lắc đầu.
Không có nếu không, nhất định phải ép Tiết Tường buông tay, kết quả không buông tay, chỉ có một con đường chết!
Cùng Vũ Đế giành nữ nhân, trừ phi ngươi ngại mạng mình cứng rắn!
“Khụ khụ ——” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Đúng lúc này, Tiết Tử Di nhìn thấy hai người quen thuộc từ đống phế tích trèo lên.
“Liên công tử, Mặc Thương, các ngươi không có việc gì chứ!” Nhìn thấy Liên Cẩn một thân áo trắng tro bụi phơ phác, hết sức chật vật, Tiết Tử Di vội vàng tiến lên hỗ trợ.
“Nàng thì sao?”
Liên Cẩn vỗ bụi bậm trên người, vô ý hỏi một câu.
“La Sát đi theo Lâm Giang Vương rồi.” Biết Liên Cẩn hỏi Ngọc Phi Yên, Tiết Tử Di vội trả lời.
Nghe xong lời này, sắc mặt Liên Cẩn phát khổ.
Bá đạo quyết tuyệt như vậy, quả nhiên là cá tính của hắn!
Chính mình thiên toán vạn tính, đều tính không ra Hạ Hầu Kình Thiên tiếp theo sẽ có hành động gì, bởi vì, hắn luôn nằm ngoài dự đoán mọi người như vậy, hơn nữa không hề chừa cho người ta lối thoát.
Hắn bỏ lại những lời này, cũng không phải để áp chế ai, mà chỉ thông báo sự thật.
Nhớ thương người của ta, đi tìm chết đi!
Đáp án chính là đơn giản như vậy!
Cùng một nam nhân đam mê bạo lực nói đạo lý, hoàn toàn không tốt!
Càng miễn bàn cùng người như vậy đấu trí, hắn căn bản sẽ không cho đối phương cơ hội vận dụng trí tuệ, trực tiếp đem ngươi bóp chết……
Nay, Ngọc Phi Yên đã bị Hạ Hầu Kình Thiên đánh dấu, Liên Cẩn căn bản không thể nào tính ra tương lai của bọn họ. Chỉ hy vọng nàng canh chừng được lòng mình, đừng giống như trước đây, ngây ngốc bị người khác lợi dụng hãm hại, cuối cùng hồn phi phách tán, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không được.
Hạ Hầu Kình Thiên, nếu ngươi dám thương tổn nàng, dù liều hết thảy mạng sống của ta, ta cũng sẽ đưa nàng đi!
Ta…… Tình nguyện để nàng không trở về, cũng không muốn nàng trải qua đau khổ!
“Liên công tử, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt của ngươi rất khó xem!”
Tiết Tử Di nói làm đại quản sự chú ý đến đây, hắn vừa thân thiết nhìn qua, đã bị một ánh mắt Liên Cẩn ngăn lại.
“Ta không sao, trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi! Ta vốn dĩ còn muốn đến xem ở Thiên Hương Lâu có thể đào được bảo bối gì, không nghĩ tới lại có chuyện như vậy. Hạ Hầu Kình Thiên này thật sự là cả gan làm loạn, cũng chỉ có hắn mới dám như thế! Thôi, Mặc Thương, chúng ta trở về đi!”
Trong lời nói Liên Cẩn để lộ rất nhiều tin tức, sắc mặt đại quản sự vẫn như thường, trong lòng lại rõ ràng, chuyện này không thể truy cứu.
Dù sao lấy thân phận cùng địa vị Hạ Hầu Kình Thiên, cộng thêm thực lưc không tầm thường của hắn, nếu thật sự là cứng đối cứng, cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, đây đối với Thiên Hương Lâu mà nói hết sức bất lợi.
Nhẫn, đây là ý tứ của lâu chủ!
Ngọc Phi Yên bị Hạ Hầu Kình Thiên kéo đi rất xa, dọc một đường đi, Hạ Hầu Kình Thiên đều không mở miệng, bình tĩnh có chút không giống hắn.
Rốt cuộc đến một nơi người qua lại thưa thớt, nhà cửa có chút rách nát, Hạ Hầu Kình Thiên mới dừng lại, để Hàm Tử lại canh cửa, hắn mang theo Ngọc Phi Yên trèo tường đi vào.
Bên trong toà nhà này, cỏ dại mọc thành bụi, rách nát không chịu nổi, vừa thấy đã biết chính là hoang vu thật lâu.
“Mèo con ——”
Hạ Hầu Kình Thiên cũng không để ý tro bụi, trực tiếp ngồi trên thềm đá, đem Ngọc Phi Yên ôm vào trong ngực, “Mèo con, lời nói trước kia của nàng, coi như có tính không?”
Lời đầu tiên mạc danh kỳ diệu thế này, khiến cho Ngọc Phi Yên trong thoáng chốc không nhớ mình đã hữa hẹn với hắn cái gì,
“Nàng nói toàn tâm toàn ý giúp gia. Lời này, có tính là thật không?”
“Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi làm sao vậy?”
Ngọc Phi Yên cả đường đi đến đây đều tự hỏi vấn đề này.
Một Hạ Hầu Kình Thiên như thế rất quái dị!
“Gia không còn nhà để về……”
Hạ Hầu Kình Thiên buông đầu xuống, tựa vào vai Ngọc Phi Yên.
“Mèo con, lúc này đây, gia thật là không có nhà để về……”
Thanh âm của hắn vốn dĩ thanh hoa cao quý, lúc này lại để lộ ra một cỗ bi thương trước nay chưa từng có, giống con thú nhỏ bị người vứt bỏ nức nở kể ra nội tâm bi phẫn.
Không biết vì sao, nhìn thấy một Hạ Hầu Kình Thiên hăng hái hung hãn đã quen, đột nhiên nhìn thấy bộ dáng hắn tang thương như vậy, Ngọc Phi Yên trong lòng mềm nhũn, vội vàng gật đầu:
“Có tính! Đương nhiên có, mặc kệ lúc nào cũng đều có! Nếu Hoàng thượng đối với ngươi không tốt, Đại Chu quốc dung không được ngươi, thì chúng ta rời khỏi Đại Chu quốc, đi đến nơi khác!”
“Được!”
Bộ dáng Ngọc Phi Yên kiên định lại ngây ngốc, khiến cho tâm tình Hạ Hầu Kình Thiên khá lên nhiều.
Chuyện cho tới bây giờ, người khiến ta hoàn toàn tính nhiệm, cũng chỉ có nàng!
Hoàn hảo, ta còn có nàng……
Còn có nàng a……
Nhiệt độ cơ thể Ngọc Phi Yên ấm áp, cùng thân mình nàng kiều nhuyễn, khiến cho Hạ Hầu Kình Thiên có loại cảm giác đã trở về nhà, ôm lấy thân thể mềm nhỏ này bên bếp lò, hắn nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau, bên tai Ngọc Phi Yên liền truyền đến tiếng hít thở trầm trọng.
Điều này đến tột cùng là làm sao?
Sau khi Hạ Hầu Kình Thiên ngủ, Ngọc Phi Yên bắt đầu nhớ lại lời hắn mới vừa nói.
Không nhà để về?
Chẳng lẽ là Hoàng thượng răn dạy Hạ Hầu Kình Thiên sao? Nhưng bọn họ rõ ràng phụ tử tình thâm, Hạ Hầu Quân Vũ nhìn thấy không giống như người sẽ làm ra loại sự tình này!
Hay là triều đình muốn lập Thái tử?
Thân phận Hạ Hầu Kình Thiên khó nói, khiến cho Tân Thái tử kiêng kị?
Ngọc Phi Yên nghĩ tới nghĩ lui, đều không thể nghĩ đến về sau sẽ như thế nào. Thấy Hạ Hầu Kình Thiên ngủ mà vẫn mang mặt nạ không tháo xuống, nàng đưa tay, muốn tháo chiếc mặt nạ ấy, khiến cho Hạ Hầu Kình Thiên thoải mái một chút.
Ai mà biết, vốn dĩ ngủ say, Hạ Hầu Kình Thiên đột nhiên tỉnh lại, ngăn cản nàng.
“Đừng tháo, bộ dạng hiện tại của gia rất xấu, gia không muốn để cho ngươi nhìn thấy!”
Lần đầu tiên phát hiện Hạ Hầu Kình Thiên còn có một mặt như vậy, Ngọc Phi Yên mỉm cười, cố ý đùa hắn, “Có bao nhiêu xấu?”
“Rất xấu rất xấu!”
“Gia phải bảo trì hình tượng hoàn mỹ trong lòng nàng, chỉ mỗi điểm ấy mà nàng cũng không thoả mãn gia, gia sẽ khóc cho nàng xem!”
Lau ——
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?
Ngọc Phi Yên ngẩng đầu, nhìn về phía thiên không.
Không có nha, mặt trời cứ theo lẽ thường nhô lên từ phía đông, nhưng mà tại sao, Hạ Hầu Kình Thiên cuồng vọng thô bạo liền biến thành ngạo kiều làm nũng như vậy?
Hay là, đây vốn dĩ chính là bản tính của hắn?
Tính tình đột nhiên chuyển biến như thế, thiệt tình có chút không quen a!
“Đừng nghĩ! Gia vẫn là gia ——” Hạ Hầu Kình Thiên giống có thuật đọc tâm, đoán được bát quái trong đầu nàng, đưa tay điểm điểm lên trán của nàng.
“Gia đã thật lâu chưa chợp mắt, làm mèo con của gia, tác dụng hiện tại của nàng chính là gối đầu cho gia, để cho vui vẻ ngủ một lát.” Hạ Hầu Kình Thiên không chút khách khí đem Ngọc Phi Yên xoay thành một tư thế hắn ưa thích, ôm lấy cả tay chân nàng, trong khoảng nửa khắc liền ngủ say.
Ta không phải thịt gối đầu chứ!
Khốn kiếp!
Mau thả ta ra!
Ngọc Phi Yên thiệt tình rất muốn khóc.
Còn có, cái tư thế này có phải hay không hơi nhạy cảm?
Nàng lúc này ngồi khoá trên đùi Hạ Hầu Kình Thiên đối diện với hắn, giống một đứa nhỏ ôm cổ của hắn, hai chân còn vòng qua thắt lưng hắn.
Mà Hạ Hầu Kình Thiên thì không chút khách khí một tay nâng mông Ngọc Phi Yên, một tay nắm cả hông của nàng, đầu lệch qua một bên cổ nàng, cằm đặt trên vai, ngủ hết sức thoải mái.
Ni mã! (Mẹ nó!)
Nếu có người tới, nhìn thấy cảnh tượng này, còn tưởng rằng bọn họ giữa ban ngày ban mặt đang làm chuyện tình xấu hổ ấy chứ.
Tuy rằng Ngọc Phi Yên rất muốn một tát đem Hạ Hầu Kình Thiên đánh xuống, nhưng tiếng hít thở bên tai đều đều làm cho nàng thu hồi móng vuốt nhỏ của mình.
Xem ra hắn thật là mệt muốn chết rồi!
Quên đi, bổn cô nương đại nhân đại lượng, không cùng hắn chấp nhặt!
Hạ Hầu Kình Thiên ngủ thật sự không an ổn, thấy hắn như thế, Ngọc Phi Yên đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn. Có nàng trấn an, Hạ Hầu Kình Thiên lại ngủ say.
Đến cuối cùng, ngay cả Ngọc Phi Yên cũng ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi Ngọc Phi Yên cảm giác được khí lạnh, từ trong mơ bừng tỉnh dậy, mới phát hiện mặt trời đã tây tà, chiều chạng vạng. Mà Hạ Hầu Kình Thiên đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ có Hàm Tử lười biếng quỳ rạp trên mặt đất.
Thấy Ngọc Phi Yên tỉnh lại, nó đứng lên, chạy chậm tới trước mặt Ngọc Phi Yên.
“Hạ Hầu Kình Thiên? Hạ Hầu Kình Thiên! Ngươi ở đâu!”
Tìm một vòng, Ngọc Phi Yên thuỷ chung không thấy bóng dáng Hạ Hầu Kình Thiên. Chỉ có mặt nạ lệ quỷ bán trong suốt dưới thềm đá, chứng minh Hạ Hầu Kình Thiên đã từng tới đây.
“Hàm Tử, chủ nhân ngươi đi đâu vậy?”
Ngọc Phi Yên ngồi xổm xuống, vuốt đầu Hàm Tử.
Không rên một tiếng lại lựa chọn rời đi, đây không phải là tác phong của Hạ Hầu Kình Thiên?
Trong khoảng thời gian này, hắn rốt cuộc đã trải qua sự tình gì?
Bị Ngọc Phi Yên truy vấn, Hàm Tử lắc đầu tỏ vẻ đánh chết cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Hạ Hầu Kình Thiên.
Tiểu cô nương, chuyện tình chủ nhân luân gia thật sự không biết!
Luân gia nhiệm vụ chính là bảo hộ ngươi a!
“Bình thường thông minh như vậy, thế nào bây giờ tỏ vẻ khờ như vậy?” Thấy Hàm Tử bắt đầu giả ngu, cuối cùng biến thành ngã xuống đất giả chết, Ngọc Phi Yên không biết nói gì nữa.
“Ta đây đổi vấn đề, hắn có thể gặp nguy hiểm hay không?”
Nguy hiểm?
Hàm Tử ngẩng đầu, chủ nhân chính mình không phải là một nhân vật nguy hiểm sao?
Đối với bất kỳ người nào mà nói, chủ nhân mới là nguy hiểm lớn nhất, không phải sao?
Vấn đề này, Hàm Tử lại nghi vấn ngược lại, Ngọc Phi Yên hoàn toàn bị nó đánh bại.
“Hàm Tử a ——”
Ngay lúc Hàm Tử cho rằng nó đã thuận lợi qua ải, Ngọc Phi Yên bỗng nhiên cười híp mắt nhìn chằm chằm nó, “Ngươi nói, nếu lần sau ta thấy Hạ Hầu Kình Thiên, ta nói cho hắn biết, ngươi chẳng những hết ăn lại nằm, không nghe lời của ta, còn luôn luôn đi ra ngoài thông đồng cùng tiểu chó cái, không bảo vệ ta, hắn sẽ đối với ngươi thế nào a?”
Lập tức, Hàm Tử rùng mình một cái.
Tiểu cô nương, ngươi đây là nói xấu, là phỉ báng!
Ngươi hãm hại luân gia, chủ nhân anh minh thần võ như vậy, chắc sẽ không tin tưởng ngươi đâu!
Huống chi, tiểu chó cái sức chiến đấu cực kém, luân gia không thích tiểu chó cái!
Một chút cũng không thích!
“Nga? Thật vậy chăng? Bằng không ta đi thử xem? Nhìn xem hắn tin tưởng ta, hay là ngươi đây.”
Dù cho Ngọc Phi Yên cười lên như tiên nữ, xinh đẹp thuần khiết, nhưng ở trong mắt Hàm Tử, nàng đã biến thành một tiểu ma nữ nhẫn tâm.
Hàm Tử đã sớm rõ ràng, vị trí của tiểu cô nương ở trong lòng chủ nhân chính là đỉnh phía trước, đỉnh phía trước đó! Về phần vị trí nó, chắc chắn là mặt sau!
Vạn nhất Ngọc Phi Yên thật sự cáo đen trạng, lấy trình độ sủng ái của Hạ Hầu Kình Thiên đối với nàng, nhất định sẽ phế nó đi luôn!
Luân gia không cần ——
Tiểu cô nương, có việc hãy thương lượng, được hay không!
Lập tức, Hàm Tử thay đổi một bộ nịnh nọt mặt.
Chúng ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu!
Chúng ta đôi bên bảo hộ nhau, ở chung khoái trá, ngươi làm sao có thể đối với luân gia như thế!
Ngươi bỏ được sao?
“Vậy ngươi nói cho ta biết Hạ Hầu Kình Thiên ở đâu? Hắn hôm nay làm ta hết sức lo lắng ——” Ngữ khí Ngọc Phi Yên hết sức chân thành, Hàm Tử cũng biết nàng là thật tâm lo lắng cho chủ nhân.
Nhưng mà, Hàm Tử xác thực không biết Hạ Hầu Kình Thiên đi nơi nào.
Thấy Hàm Tử tiếp tục lắc đầu, Ngọc Phi Yên hết sức bất đắc dĩ, “Vậy các ngươi có phương thức liên lạc đặc thù hay không? Nếu có, ngươi nói cho hắn biết, mặc kệ xảy ra sự tình gì, mặc kệ hắn đúng là sai, ta đều đứng ở bên hắn! Hắn gặp chuyện không cần một mình gánh lấy, tốt xấu còn có ta. Hai người cùng nhau chịu, luôn so với một người kiên trì thoải mái hơn một chút.”
Lời của Ngọc Phi Yên, khiến cho Hàm Tử cảm động không thôi.
Khó trách chủ nhân đến lúc này vẫn thủy chung nhớ thương tiểu cô nương, nàng thiện lương như vậy, thật là một cô gái tốt, đáng giá để chủ nhân đối đãi thật tốt!
Nếu không phải vì Hạ Hầu Kình Thiên đã sớm có lệnh, không thể cùng tiểu cô nương tứ chi đụng chạm, Hàm Tử hận không thể chồm lên liếm mặt nàng một chút.
/90
|