Edit: Tiểu Anh
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Ở trong phòng Ngọc Phi Yên khẩn trương cứu chữa cho Hạ Hầu Kình Thiên, bên ngoài phòng, bất ngờ xuất hiện một thân ảnh xông thẳng vào trong phòng.
Còn chưa tới cửa, Mặc Thương đã chặn trước mặt hắn, lập tức, hai người đánh lên, kiếm quang bắn ra bốn phía làm mọi người chói mắt.
Đến lúc nhìn rõ người đến, trừ Liên Cẩn ra, những người khác đều giật mình.
Liễu Thịnh hùng hổ như thế, là muốn làm gì?
“Tránh ra ——” Trong mắt Liễu Thịnh sát khí nặng nề, quạt ngọc trong tay hắn và hắc sắc bảo kiếm của Mặc Thương va chạm nhau, hai người vậy mà đánh đến khó phân thắng bại.
“Lợi hại!”
Tiết Tường kích động siết chặt quả đấm, trong mắt dấy lên ngọn lửa.
Đã sớm biết Mặc Thương không tầm thường, không nghĩ tới hắn vừa ra tay liền mém chút nữa đem trái tim nhỏ bé của Tiết Tường dọa.
Năm nay rốt cuộc làm sao vậy?
Vì sao bên cạnh hắn xuất hiện nhiều người giỏi như vậy?
Mỗi một người đều là Vũ Vương, Vũ Hoàng, thật là làm cho Tiết Tường phát hoảng. Bỏ qua ma bệnh Liên Cẩn hắn chính là người nam nhân yếu nhất trong này!
“Không ——”
Mặc Thương thái độ kiên quyết, đôi mắt lãnh khốc.
Liễu Thịnh? Ngươi nghĩ mình là ai? Ta chỉ nghe lời công tử.
“Không biết tốt xấu! Muốn chết!”
Liễu Thịnh cười tàn nhẫn.
Quạt ngọc trong tay hắn xoay tròn, các loại ám khí như mưa bụi bay thẳng hướng về Mặc Thương.
Khi biết được Hạ Hầu Kình Thiên vì Ngọc Phi Yên mạnh mẽ vận dụng huyền lực, hiện tại trong đầu Liễu Thịnh chỉ có một ý niệm chính là giết Ngọc Phi Yên!
Chỉ có giết chết Ngọc Phi Yên, diệt trừ mối họa làm chủ tử mất lý trí, chủ tử mới có thể quay về lãnh tĩnh và cơ trí như trước kia.
Lẽ nào chỉ số thông minh của chủ tử về số không rồi sao?
Đều thành như vậy rồi còn mạnh mẽ điều động huyền lực, hắn quả thực không muốn sống nữa!
Tất cả đều là vì Ngọc Phi Yên làm chủ nhân thần hồn điên đảo, mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nữ nhân này, không thể lưu!
Liễu Thịnh muốn chạy vào đem Ngọc Phi Yên giết chết, nhưng lúc này hắn gặp được đối thủ thật sự.
Bảo kiếm của Mặc Thương xoay tròn đem ám khí của Liễu Thịnh toàn bộ đánh rơi.
Năng lực hắn biểu hiện đã không thể dùng phẩm cấp võ công trên đại lục để đánh giá.
“Không nghĩ tới, ở La Vũ đại lục, còn có người thâm tàng bất lộ như thế.”
Liễu Thịnh nhìn thoáng qua Liên Cẩn, hắn biết Mặc Thương làm như vậy nhất định là ý của Liên Cẩn.
“Mặc, cho hắn chút giáo huấn!”
Một người luôn luôn ôn hòa, cho tới bây giờ đều là quân tử nho nhã như Liên Cẩn, lần đầu tiên lộ ra biểu tình lạnh lùng tàn khốc như thế.
“Phế đi tay phải của hắn!”
Chê cười!
Ngọc Phi Yên ở bên trong liều sống liều chết để cứu chủ tử của các ngươi, đây chính là thái độ của ngươi, không thèm hỏi rõ đầu đuôi liền muốn giết Ngọc Phi Yên? Vậy cũng phải trước tiên hỏi ta có đồng ý hay không!
Ta đã tận mắt nhìn nàng chết đi một lần, không thể nhìn lần thứ hai!
Mặc Thương nhận mệnh lệnh của Liên Cẩn, kiếm pháp lập tức trở nên sắc bén tàn nhẫn, mỗi chiêu đều nhằm vào tay phải của Liễu Thịnh. Liên Cẩn nói, nhiệm vụ của hắn là đánh gãy tay phải của Liễu Thịnh để hắn không thể… cầm quạt được.
Kháo! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tiểu Mặc Mặc, ngươi có cần lợi hại như vậy hay không!
Hàm Tử mở to hai mắt nhìn màn chém giết trước mắt, bản lĩnh của Liễu Thịnh nó biết rất rõ.
Thế nhưng Hàm Tử thật không ngờ, Mặc Thương sẽ lợi hại như vậy.
Cư nhiên đem Liễu Thịnh đánh cho chỉ có thể gian nan phòng thủ.
Hạ Hầu Kình Thiên gặp chuyện không may, Hàm Tử cũng gấp.
Nhưng mà không biết vì sao, Hàm Tử vẫn luôn nghĩ chỉ cần có tiểu cô nương, Hạ Hầu Kình Thiên nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.
Tính tình của Liễu Thịnh còn cần mài dũa lại một chút!
Hàm Tử nằm trên mặt đất, ngáp một cái. Nó quyết định không giúp Liễu Thịnh, thái độ của chủ nhân đối với tiểu cô nương ai cũng rõ ràng. Nó vẫn là theo tiểu cô nương đi!
“Đây đại khái là gặp mạnh càng mạnh ——”
Ngọc Thiên Huyết thấy Mặc Thương không có chút nào cố sức, trầm ngâm nói.
Theo biểu hiện của Liễu Thịnh, ít nhất là cấp Vũ Tông, nhưng khi Mặc Thương chống lại Liễu Thịnh lại không có chút tốn sức nào.
Thực sự là… Hậu sinh khả uý!
Ngọc Thiên Huyết mơ hồ đoán được một ít nguyên nhân, chắc là vì tiểu nam hài gặp chuyện cho nên Liễu Thịnh đem trách nhiệm đổ lên Ngọc Phi Yên, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống chất nữ của mình đấy!
Lúc này, Ngọc Thiên Huyết thực hận người hủy đi đan điền của hắn.
Nếu như hắn vẫn còn khỏe mạnh chỗ nào cần Mặc Thương đứng ra. Tam thúc sẽ tự tay giết Liễu Thịnh!
Nhưng hắn chưa chắc là đối thủ của Liễu Thịnh, dù vậy nhưng dù thua người cũng không thua trận!
Muốn giết Ngọc Phi Yên, trước phải bước qua hắn!
Vì thế, Ngọc Thiên Huyết không chỉ ghét Liễu Thịnh ngay cả đứa nhỏ và chủ nhân của Liễu Thịnh Lâm Giang Vương cũng bị ghét lây.
Thực sự là lấy oán trả ơn!
Người như vậy, không cứu cũng được!
Hai người đánh nhau mấy trăm chiêu, Liễu Thịnh dần dần rơi xuống thế hạ phong. Thấy kiếm của Mặc Thương một lần nữa đâm về phía cổ tay của Liễu Thịnh, Tuyết Yến vội vã đi tới trước mặt Liên Cẩn cầu tình.
“Liên công tử, Liễu Thịnh chỉ là quá quan tâm… Tiểu công tử! Xin ngài giơ cao đánh khẽ!”
Từ trước đến giờ thái độ của Tuyết Yến luôn luôn ôn hòa, nhưng Liên Cẩn cũng không vì Tuyết Yến cầu xin mà dừng tay.
“Tuyết Yến, ta hỏi ngươi.”
“Chủ tử của các ngươi thích ai, yêu ai, muốn ai vui vẻ, chính là chuyện của hắn hay mọi việc đều phải được các ngươi cho phép?”
Bị Liên Cẩn hỏi như vậy, Tuyết Yến biểu tình tuy rằng hơi xấu hổ, nhưng vẫn khẳng định gật đầu:
“Đây là chuyện riêng của chủ tử.”
“Tốt lắm, tiếp theo ta hỏi ngươi. Hắn thích ai, đối phương nhất định phải thích hắn sao? Hắn cam tâm tình nguyện, đối phương nhất định phải đáp lại tình cảm của hắn sao?”
Lời này của Liên Cẩn, phi thường sắc bén, khiến Tuyết Yến không biết phải trả lời như thế nào.
“Liên Cẩn, ngươi biết cái gì!”
Liễu Thịnh thấy Tuyết Yến bị Liên Cẩn hỏi á khẩu không trả lời được, tức giận.
“Chủ nhân vì nàng làm nhiều như vậy, cho dù là tảng đá cũng sẽ ấm lên! Là khối băng cũng sẽ bị hòa tan!”
Cái Thái cực dưỡng sinh tuyền kia, chỉ ở Hàn Nguyệt động của Vô Ưu thành mới có.
Vì chuyện này mà Hạ Hầu Kình Thiên ngày đi ngàn dặm vội vã đến Vô Ưu thành, sau lại cùng bát đại thế gia Hạ gia tranh đoạt, khổ chiến một hồi mới đoạt được Thái cực dưỡng sinh tuyền. Chỉ vì Ngọc Phi Yên mà hắn đắc tội Hạ gia. Nếu không sao Ngọc Phi Yên có thể đả thông gân cốt, thay đổi thể chất!
Sau khi hồi kinh, Hạ Hầu Kình Thiên nhiều lần giúp đỡ Ngọc gia, giúp đỡ Ngọc Phi Yên, những chuyện này kể ra nhiều vô số.
Nếu không phải lý trí của Liễu Thịnh vẫn còn, không thể công khai chuyện Ngọc Phi Yên và Ngọc La Sát là cùng một người, hắn hận không thể mắng Ngọc Phi Yên, ngươi có ngày hôm nay đều nhờ công lao của chủ tử.
“A, vẫn còn có thể nói chuyện, Mặc Thương có phải là ngươi nhường hay không?”
Liên Cẩn tươi cười ấm áp, Tuyết Yến không thể hiểu người trước mắt này rốt cuộc là tiên hay là ma.
Quả nhiên, Liên Cẩn vừa dứt lời, bảo kiếm trong tay Mặc Thương trầm xuống, sát khí tăng lên, ra tay càng ngày càng mạnh.
Liễu Thịnh không dám phân tâm đành phải toàn tâm toàn ý đối phó Mặc Thương.
“Ta thích ngươi, ngươi nhất định phải thích ta, đạo lý này từ đâu ra vậy! Nông dân mùa xuân gieo trồng, vất vả cần cù cày cấy, mùa thu chưa chắc đã có thu hoạch, huống chi là loại có tình cảm phức tạp như con người!”
“Nếu chuyện tình cảm giống như một hồi buôn bán đơn giản, một tay giao tiền một tay giao hàng, trên đời cũng sẽ không có nhiều bi kịch tình yêu như vậy!”
“Trong lòng có si niệm, có ước muốn, cũng giống như người câu cá không ngừng thả ra mồi câu dụ dỗ ngươi mắc câu. Nếu như thật sự yêu, cũng sẽ không cưỡng ép người ta!”
“Ngươi tự mình đa tình lại bắt người khác đối với ngươi chịu trách nhiệm, làm cho người ngươi thích khó xử sao!”
“Nếu như nàng đã biết, cũng chắc gì sẽ đồng ý tiếp nhận!”
“Đây chẳng qua là bị các ngươi áp đặt!”
Lời nói của Liên Cẩn làm Liễu Thịnh tức giận muốn hộc máu.
Ý của hắn là Hạ Hầu Kình Thiên đáng đời?
Ai muốn ngươi thích đối phương?
Nàng đâu có cầu ngươi thích!
Là bản thân ngươi tự nguyện nhưng vẫn oán giận không công bằng, oán hận đối phương không đáp lại, đó chính la không biết xấu hổ.
Tự làm khổ mình như vậy còn oán ai đây!
Tuy rằng Liên Cẩn nói cho Liễu Thịnh nghe nhưng Ngọc Thiên Huyết lại rất tán thành.
“Nói rất hay! Một bên tình nguyện, không chiếm được liền oán hận đối phương, đó hoàn toàn không phải là yêu, mà là bá đạo chiếm lấy! Cho dù vẫn theo đuổi là bởi vì không chiếm được! Nếu như chiếm được rồi, chưa chắc sẽ trân trọng nó!”
Tuy rằng không biết Liên Cẩn cùng Liễu Thịnh có bí mật gì trong này, nhưng Ngọc Thiên Huyết vẫn hiểu được loại tình cảm phức tạp này.
Nam Sơn phu nhân cùng nhị ca Ngọc Thiên Hàn, không phải là một ví dụ tốt sao!
Nếu không phải Nam Sơn phu nhân bám lấy Ngọc Thiên Hàn không tha, mọi cách ép buộc, nhị ca sẽ không bị buộc phải rời khỏi nhà.
Sau đó gặp phải nhị tẩu, hai người đều thật tình yêu nhau, vẫn bị Nam Sơn phu nhân bức cùng nhau rời khỏi kinh thành. Cuối cùng Nam Sơn phu nhân còn làm ra những việc điên cuồng như vậy, thực sự là kẻ biến thái, là người điên!
Tình cảm kinh khủng như vậy, vốn không phải là tình yêu!
Tình yêu, là “Chỉ cần ngươi hạnh phúc, ta cũng sẽ hạnh phúc”.
Mà không phải, có được ngươi, ta mới hạnh phúc!
Nếu là mình làm như vậy rồi bắt buộc đối phương phải đáp lại và hồi báo, thậm chí hy vọng điều xa vời, vậy thì không phải là tình yêu.
Tam thúc, tốt lắm!
Liên Cẩn hướng Ngọc Thiên Huyết khẽ gật đầu.
Người khác không biết thân phận của Ngọc Thiên Huyết nhưng hắn biết rõ. Đây là người nhà của Ngọc Phi Yên lời nói thật sự có trọng lượng.
Liễu Thịnh, ngươi vội vã hộ chủ như vậy, nhưng không biết hành vi hôm nay của ngươi hại Hạ Hầu Kình Thiên thật thảm.
Trong lòng tam thúc, chỉ sợ đã sớm đem chủ tử các ngươi đánh trượt đi!
Không biết khi Hạ Hầu Kình Thiên tỉnh lại, có đánh chết ngươi hay không?
Liễu Thịnh đã sớm bị Liên Cẩn và Ngọc Thiên Huyết tức chết, hiện tại hắn thật hối hận.
Sớm biết rằng Hạ Hầu Kình Thiên sẽ đối với Ngọc Phi Yên có tình cảm sâu đậm như vậy, trước đây lúc hắn cứu Ngọc Phi Yên mình nên tìm cơ hội đưa Ngọc Phi Yên đến Tây Thiên, miễn đi nhiều phiền phức sau này.
Tình yêu, sẽ làm ngươi mất đi ý chí chiến đấu, không chịu tiến bộ.
Chủ nhân cũng không phải người của thế giới này!
Ngọc Phi Yên, cũng không xứng với chủ nhân!
Thấy Liễu Thịnh không chịu hối cải, Liên Cẩn gật đầu, bảo kiếm trên tay Mặc Thương đâm tới cổ tay phải của Liễu Thịnh.
“Ba —— “
“A!” Cổ tay truyền tới đau đớn, khiến Liễu Thịnh buông tay ra.
Quạt ngọc rơi trên mặt đất, bể thành mảnh nhỏ, trên cổ tay hắn xuất hiện một đạo vết thương, đỏ tươi giọt máu chảy ra, trong chốc lát nhiễm đỏ tay phải Liễu Thịnh.
“Liễu Thịnh!”
Tuyết Yến biết chuyện này không trách được Liên Cẩn, nhưng nàng vẫn nhanh tiến lên lấy ra dược cao băng bó cho Liễu Thịnh.
“Nghe mọi người nói, gân tay bị gãy trong vòng một canh giờ phải nối lại, nếu không sau này sẽ thành tàn phế, có thể ngay cả đũa đều cầm không nổi.”
Ở bên cạnh Tiết Tường âm dương quái khí nói.
Tiết Tường không phải đồ ngốc, lúc Ngọc Thiên Huyết và Mộc Niệm Hi tới tương đối trễ nên không biết chuyện tình giữa Ngọc Phi Yên và Hạ Hầu Kình Thiên, nhưng chuyện này Tiết Tường rất rõ ràng.
Hạ Hầu Kình Thiên, thủ hạ của ngươi là một kẻ vô tích sự!
Lại muốn giết nữ thần của ta!
Đáng đời!
“Bất quá, ngươi làm được chuyện ta muốn làm nhưng không thể, ta quyết định, sau này nhận ngươi làm lão đại.”
Mặc Thương, sao ngươi không giết luôn tên hỗn đản này đi!
Tiết Tường hả hê nhìn cánh tay bị thương của Liễu Thịnh, tiến lên lôi kéo cánh tay Mặc Thương.
“Này, người anh em! Sao ngươi cứng nhắc vậy! Kêu ngươi làm gì thì ngươi chỉ làm như vậy thôi à! Nếu như ngươi đưa tay cao lên một chút, cắt cổ họng của hắn, không phải là xong rồi sao.”
“Mặc lão đại, ngươi lợi hại như vậy, nhanh dạy ta một chút đi!”
Mặc Thương mặt lạnh, Tiết Tường lải nhải bên tai làm đầu hắn khó chịu, cuối cùng hắn rút tay phun ra một chữ, “Biến!” Đem Tiết Tường ném qua bức tường đối diện.
“Ui da ——”
Tiết Tường đặt mông ngồi ở trên tảng đá, đụng đến chỗ vết thương, liền vội vàng bưng mông nhảy dựng lên.
“Mặc lão đại, ta sẽ không bỏ cuộc đâu!”
Tuyết Yến đơn giản băng bó vết thương cho Liễu Thịnh, muốn mang Liễu Thịnh đi ra ngoài tìm dược sư trị thương cho hắn, đúng lúc này, một đạo kim quang từ trong phòng xông thẳng lên trời.
“Tiến, tiến giai?”
Ngọc Thiên Huyết thấy tia sáng này, có chút không thể tin được.
Tia sáng này rõ ràng Vũ Thần mới có, Ngọc Phi Yên đêm qua vừa thừa nhận nàng là Vũ Hoàng trung giai, hiện tại mới một ngày, nàng liền từ Vũ Hoàng trực tiếp bỏ qua Vũ Đế, tiến giai thành Vũ Thần?
Kháo! Đây cũng quá mạnh đi! Tiểu Yên Yên, trái tim của tam thúc không chịu nổi! Mau nhanh tới cứu tam thúc!
Trừ người bên ngoài, bên trong lúc này Thanh Hồng cũng choáng váng.
Chữa bệnh còn có thể tiến giai, đây đạo lý gì á!
Đạo kim quang này, khiến tất cả mọi người ở Lạc Hà Cốc đều dừng việc trên tay lại. Đó là huyền lực kim sắc đại biểu cho Vũ Thần! Lại có một một Vũ Thần ra đời! Đây đúng là tin tức trọng đại!
Bất quá, không đợi mọi người đoán ra Vũ Thần là ai, kim quang đã biến mất…
Trong Dược Vương Các, sau khi nhìn thấy kim quang một thân ảnh màu đen xuất hiện, ánh mắt huyết sắc dấy lên kích động.
Ngọc La Sát, ngươi thật sự không để lão phu thất vọng! Lúc ở Phượng Minh trấn ngươi chỉ là Vũ Vương, mới mấy ngày ngắn ngủi ngươi đã là Vũ Thần.
Dược nhân tốt như vậy, ngàn năm khó gặp. Nếu đã đưa tới cửa, không có lý nào không thu! Ta ở đại hội Đấu Dược chờ ngươi…
Nhìn khuôn mặt Ngọc Phi Yên biến thành lam sắc, trong lòng Thanh Hồng đối với nàng vô cùng cảm kích.
Để cứu Hạ Hầu Kình Thiên, Ngọc Phi Yên đem hàn khí của Linh Thủy Tà Châu trong cơ thể hắn hút vào, tạm thời kiềm chế bệnh của Hạ Hầu Kình Thiên.
Biện pháp này ba người Thanh Hồng cũng nghĩ tới, nhưng ai cũng làm không được.
Bởi vì… hàn khí này đối với thân thế có thương tổn rất lớn, Hạ Hầu Kình Thiên không cho làm như vậy vì sợ bọn họ sẽ mất mạng.
Lúc này Ngọc Phi Yên chính là dùng chính mình tính mạng cứu mạng chủ nhân!
Ngọc Phi Yên vừa tiến vào trạng thái nhập định, căn bản là không nghe được náo loạn bên ngoài, nhưng Thanh Hồng thì hoàn toàn rõ ràng.
Hễ là chuyện có liên quan đến chủ nhân, Liễu Thịnh liền biểu hiện kịch liệt như vậy.
Ba người bọn họ, ai cũng đối với chủ nhân trung tâm!
Nhưng lúc này, Liễu Thịnh ngươi đúng là đã trách oan Ngọc Phi Yên!
Chờ sắc mặt Ngọc Phi Yên dần dần khôi phục bình thường, nàng mới chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi.
“La Sát cô nương, ngươi không sao chứ!”
Thanh Hồng vì lúc trước trách cứ Ngọc Phi Yên mà tự trách không thôi, nàng cảm giác mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Ta? Không có việc gì!”
Ngọc Phi Yên cũng cảm thấy thật kỳ lạ, hàn khí không gây cho nàng bất cứ tổn thương gì, khi tiến vào thân thể nàng trái lại bị đan điền của nàng hấp thu giúp nàng thoáng chốc tăng lên hai cấp, thật sự kỳ quái!
“Đa tạ ngài!”
Thanh Hồng cung kính ôm quyền hướng Ngọc Phi Yên hành lễ.
“Đa tạ ngài cứu tiểu công tử! Thanh Hồng nợ ngài một phần nhân tình, sau này chỉ cần là yêu cầu của ngài Thanh Hồng quyết không chối từ!”
“Ngươi quá khách khí! Tiểu Kình Kình đáng yêu như vậy, ta sẽ không thấy chết mà không cứu. Huống chi chữa bệnh cho hắn ta cũng được lợi, tuy rằng là ngoài ý muốn nhưng nó thật sự có lợi cho ta!”
Ngọc Phi Yên xuống giường, đỡ hắn nằm xuống, đắp chăn cho hắn đắp.
“Để hắn nghỉ ngơi đi, Linh Thủy Tà Châu trong người hắn tạm thời bị ta áp chế, nhưng hạt châu này chỉ cần còn ở trong thân thể của hắn, sẽ vẫn gặp phải chuyện như vậy. Ta sẽ nghĩ biện pháp khác, ngươi yên tâm!”
“Vâng! Cảm tạ ngài!”
Thanh Hồng lần đầu tiên nghĩ nữ nhân trước mắt đối với chủ nhân có lẽ là một lựa chọn tốt.
Tuy rằng Ngọc Phi Yên tiến giai, nhưng trước khi cứu Hạ Hầu Kình Thiên ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Có thể nàng sẽ vì vậy mà bị thương, mà mất mạng, nhưng nàng vẫn không chút do dự cứu Hạ Hầu Kình Thiên.
Vừa nãy Ngọc Phi Yên nói như vậy chẳng qua là không muốn Thanh Hồng nói muốn báo ân gì đó.
Điều này Thanh Hồng đều biết rõ.
Hay là như Tuyết Yến nói, Ngọc Phi Yên thật có thể thay đổi được chủ nhân! Thanh Hồng thầm nghĩ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Chờ lúc ra ngoài Ngọc Phi Yên mới thấy tất cả mọi người đều đang ở bên ngoài, nàng có chút giật mình.
“La Sát, ngươi… tiến giai?”
Tiết Tử Di cảm giác giọng nói của mình có chút nghẹn, nghĩ đến lúc trước ở Hồng Tinh trấn hành động ngây thơ của mình, nàng liền hận không đào ra một cái động để trốn.
Cũng may Ngọc Phi Yên không phải một người thù dai, cũng không trách cứ chuyện lúc trước.
Nếu như nàng là người lòng dạ hẹp hòi, hung ác thì việc tiêu diệt toàn bộ Âm Sơn Công phủ đối với nàng đều là việc dễ như trở bàn tay.
“Đúng vậy!”
Ngọc Phi Yên ngượng ngùng cười.
“Trong lúc chữa bệnh tiến giai, chuyện này là ngoài ý muốn ——”
“La Sát, ngươi lợi hại như vậy, ta làm sao theo đuổi ngươi a! Ngươi có thể cho ta một chút thời gian để tiến bộ không! Ngươi tiến giai nhanh như vậy, ta cưỡi thiên lý mã cũng đuổi không kịp a! Ô ô…”
Tiết Tường chán nản cúi thấp đầu, ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn, bi phẫn không thôi.
Ta là Vũ Linh, nàng là Vũ Thần…
Chênh lệch quá lớn a!
Mối tình đầu của ta, nữ thần của ta, ước mơ của ta…
Thấy Tiết Tường như vậy, Ngọc Thiên Huyết cười ha ha. Những người trẻ tuổi này không sai, có ánh mắt, biết Tiểu Yên Yên nhà chúng ta tốt!
Thế nhưng, thiếu niên này ngươi quá yếu! Ngươi không được đâu ——
Tiết Tường không biết, trong suy nghĩ của Ngọc gia tam thúc, tên của mình đã bị đánh trượt.
“Tiểu Ngọc muội muội, ngươi thực sự là quá lợi hại! Các vị, cho phép ta nói vài câu thô tục! Lão nương thật sự là nhịn không nổi!”
Mộc Niệm Hi vỗ ngực mình, biểu tình sợ hãi đến bây giờ cũng không có khôi phục.
“Kháo! Lão nương lần trước đi miếu hải thần, cầu hải dương thần, kết quả xem bói ba lần đều là chữ “cát”, xem ra hải dương thần không có lừa lão nương!”
“Ha ha! Lúc này lão nương gặp vận may rồi!”
“Nhận một muội muội như ngươi, sau này trở lại, lão nương nhất định phải nói cho đám hỗn tiểu tử kia để cho bọn họ nhìn xa một chút, tránh cho đám khốn kiếp kia ở Vụ hải đấu đá tranh nhau làm lão đại, không biết sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên!”
“Tiểu Ngọc cô nương, ngươi có người yêu chưa?”
“Thủ hạ của tỷ tỷ có rất nhiều loại hình, tùy ý ngươi lựa chọn. Cường tráng, khiêu gợi, khôi hài, lãnh khốc loại nào cũng có! Ngươi theo tỷ tỷ đi, tỷ tỷ giới thiệu cho ngươi! Một người không được thì hai người! Ngươi lợi hại như vậy! Một người làm sao đủ!”
“Đến lúc đó, chúng ta hai người liên thủ, toàn bộ Vụ hải chính là thiên hạ của chúng ta! A ha ha ha…”
Bộ dạng Mộc Niệm Hi bây giờ, hoàn toàn cho thấy hình tượng một nữ hải tặc đầu lĩnh trên biển.
Vừa nghe Mộc Niệm Hi sẽ giới thiệu cho Ngọc Phi Yên hải tặc, hơn nữa hình như còn là một vợ nhiều chồng, Ngọc Thiên Huyết nóng nảy tiến lên kéo Mộc Niệm Hi ra “Đừng nói bậy! Đó là chuyện không thể nào! Nàng sẽ không cùng với ngươi đi Vụ hải!”
Nào ngờ, Mộc Niệm Hi vung tay bỏ ra Ngọc Thiên Huyết.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đụng chạm như vậy, ta sau này làm sao lập gia đình!”
Vừa nói ra lời này, Ngọc Thiên Huyết đỏ mặt.
Đây là… muốn cùng hắn phân rõ giới hạn?
Thiếu nữ xinh đẹp trước mắt lúc nói chuyện với Ngọc Phi Yên mặt đều là ý cười. Nhưng lúc quay sang Ngọc Thiên Huyết là vẻ mặt nghiêm túc, làm cho Ngọc Thiên Huyết thực không quen.
“Hơn nữa, ta cùng Tiểu Ngọc muội muội nói chuyện!”
“Ngươi là ai! Có thể quyết định chuyện của nàng sao!”
Mộc Niệm Hi hừ nhẹ một tiếng, xoay người nhiệt tình lôi kéo Ngọc Phi Yên “Ta đã nói với ngươi, trên thế giới này hải tặc chính là những người có nam nhân hương vị nhất! Thực sự! Nếu ngươi đi Vụ hải, nhất định sẽ thích nơi đó!”
Tam thẩm, ngươi có thể đừng nhiệt tình như vậy hay không, ngươi không thấy mặt của tam thúc mặt đều đen rồi sao?
Ngươi đối với tam thúc có thành kiến, giận hắn, cũng không cần lấy ta làm bia đỡ đạn a!
Ngọc Phi Yên nhìn sắc mặt Ngọc Thiên Huyết càng ngày càng khó coi, vội vã cười nói:
“Hi tỷ tỷ, ta tuy rằng rất muốn đến Vụ hải. Nhưng mà, ta còn có người nhà! Tổ phụ và tam thúc của ta chắc chắn sẽ không cho phép ta đi xa như vậy!”
Nàng vừa nói như thế, Mộc Niệm Hi khuôn mặt tiếc nuối.
“Ai, muội muội tốt như ngươi không phải là người của Vụ hải, quá đáng tiếc!”
Rất sợ Mộc Niệm Hi lại nói ra lời kinh thiên động địa gì nữa, Ngọc Phi Yên lui về sau một bước, thế này mới nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Liễu Thịnh cùng vết thương trên tay phải hắn.
“Liễu công tử, ngươi bị thương?”
Ngọc Phi Yên bước nhanh tiến lên “Cho ta xem!”
“La Sát, ngươi ngàn vạn lần đừng chữa cho hắn! Lỡ như có chuyện gì xảy ra hắn sẽ lấy oán báo ơn đổ trách nhiệm lên đầu ngươi!”
Tiết Tường là một kẻ ghi thù, hiện tại hắn phi thường phi thường chán ghét Liễu Thịnh.
Lời của hắn, làm cho Ngọc Phi Yên hơi khựng lại.
Tiết Tường cũng không phải người chua ngoa khắc nghiệt, hắn nói như vậy, lẽ nào vừa mới xảy ra chuyện gì sao?
Nhìn lại Ngọc Thiên Huyết, vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt nhìn Liễu Thịnh rất lạnh mạc, Ngọc Phi Yên đã đoán ra một ít. Đại khái là Liễu Thịnh lo lắng cho tiểu chủ tử của hắn, đem chuyện này giận chó đánh mèo lên người mình.
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta là dược sư, không thể thấy chết không cứu.”
Ngọc Phi Yên cầm tay của Liễu Thịnh kiểm tra.
Hắn gân tay đều bị chém đứt, vũ khí sắc bén, lực đạo mạnh mẽ, làm cho Ngọc Phi Yên nghĩ tới Mặc Thương.
Mặc Thương rất nghe lời Liên Cẩn, mà Liên Cẩn là người lý trí không thích gây sự, nhất định là Liễu Thịnh quá phận cho nên Liên Cẩn mới để cho Mặc Thương ra tay.
“Gân tay bị đứt, cần nối lại, ngươi theo ta vào đây.”
Ngọc Phi Yên xoay người vào trong, Liễu Thịnh vì lo lắng cho Hạ Hầu Kình Thiên cũng vào theo.
Khi nhìn đến Hạ Hầu Kình Thiên trên giường sắc mặt như thường, mà biểu tình của Thanh Hồng không có chút nào lo lắng, Liễu Thịnh rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Phi Yên động tác nhanh chóng, rất nhanh đem gân tay của Liễu Thịnh nối lại, lại thoa thuốc, băng bó vết thương cho hắn.
“Một tháng này tay phải không thể động, không được cầm vật nặng, không được sử dụng huyền lực, bằng không, tay ngươi sẽ phế bỏ. Đây là sáu viên thuốc, năm ngày uống một viên. Ba mươi ngày sau, tay phải của ngươi sẽ bình phục như lúc đầu.”
Nói xong, Ngọc Phi Yên xoay người đi ra ngoài.
“Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”
Tâm trạng Liễu Thịnh rất phức tạp.
Không biết lúc trước Ngọc Phi Yên ở trong phòng có nghe được chuyện lúc nãy không, thân thể của Hạ Hầu Kình Thiên hắn biết rất rõ, Ngọc Phi Yên có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn dù sao cũng phải cảm tạ nàng.
“Ngươi chẳng qua là trách ta không chiếu cố hắn cho tốt. Tâm trạng như vậy ta có thể hiểu!”
“Chờ ta tìm được biện pháp trị bệnh cho hắn, làm thân thể của hắn không bị Linh Thủy Tà Châu ảnh hưởng, ngươi liền mang hắn đi đi!”
Ngọc Phi Yên không quay đầu lại.
Trong lòng của nàng, cũng bực bội.
Tam thúc sẽ không vô duyên vô cớ nói xấu người nào, lúc nãy bên ngoài khẳng định đã xảy ra chuyện.
Nếu như nàng không đoán sai, Liễu Thịnh nhất định là bộ dạng lửa giận ngút trời, muốn xông tới tìm nàng tính sổ, chỉ là do Liên Cẩn lệnh cho Mặc Thương ngăn cản hắn, cuối cùng Mặc Thương đánh gãy tay phải của Liễu Thịnh.
Ngọc Phi Yên đoán gần như sự thật, nhưng nàng không ngờ là Liễu Thịnh muốn tới để giết nàng.
Vừa nghe Ngọc Phi Yên nói có thể chữa cho Hạ Hầu Kình Thiên, Liễu Thịnh ánh mắt sáng lên “Thực sự?”
“Ta nói được thì làm được. Hạ Hầu Kình Thiên đưa hắn đến đây chắc cũng là muốn ta có thể giúp hắn chuyện này đi! Ngươi trở lại nói cho Hạ Hầu Kình Thiên việc hôm nay cảm tạ hắn, để báo đáp ta nhất định sẽ trị hết bệnh của đứa nhỏ này. Kêu hắn yên tâm đi!”
Ngọc Phi Yên trong giọng nói lộ ra xa cách, cho đến khi nàng đã ra ngoài, Liễu Thịnh còn chua phục hồi lại tinh thần, hắn hoàn toàn vui sướng đắm chìm trong việc thân thể Hạ Hầu Kình Thiên có thể tốt lên.
Thấy Liễu Thịnh như vậy, Thanh Hồng lắc đầu thở dài.
Liễu Thịnh làm ầm ĩ như vậy, nói không chừng Ngọc Phi Yên sẽ cùng Hạ Hầu Kình Thiên sinh ra khoảng cách.
Đến lúc đó, Liễu Thịnh, ngươi có thể có nếm mùi đau khổ!
Ngọc Phi Yên đi ra ngoài cùng mọi người ăn cơm, chuẩn bị chữa bệnh cho Ngọc Thiên Huyết.
Nhưng Ngọc Thiên Huyết nói hôm nay Ngọc Phi Yên đã mệt mỏi, dù sao hắn bị bệnh đã nhiều năm như vậy đợi thêm một chốc cũng không vội, để Ngọc Phi Yên nghỉ ngơi tâp trung chuẩn bị cho đại hội đâu dược thật tốt, chờ đại hội Đấu Dược kết thúc chữa bệnh cho hắn cũng không muộn.
Ngọc Phi Yên vốn muốn phản đối, nhưng Mộc Niệm Hi lúc này cũng ủng hộ quyết định của Ngọc Thiên Huyết. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Thì ra là thế, Ngọc Phi Yên rốt cuộc hiểu được.
Chờ nàng trị khỏi cho Ngọc Thiên Huyết, Mộc Niệm Hi liền phải tuân thủ hứa hẹn mà quay về Vụ hải, Ngọc Thiên Huyết là người quật cường, cũng sẽ không mở miệng giữ lại, đến lúc đó hai người chắc chắn phải tách ra.
Nếu có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian, nói không chừng chuyện của bọn họ còn có thể cứu vãn.
Tam thúc, ngươi lần này thế nhưng không thành thật!
Lần này Ngọc Phi Yên đúng là đã oan uổng Ngọc Thiên Huyết, hắn là thật sự muốn Ngọc Phi Yên nghỉ ngơi dưỡng sức, làm tốt trạng thái tham gia đại hội Đấu Dược.
Bất quá, chính là bởi vì chuyện chữa bệnh bị trì hoãn, hắn và Mộc Niệm Hi mới có thời gian vãn hồi.
Hạ Hầu Kình Thiên hôn mê vài ngày, chờ khi hắn tỉnh lại đã đến ngày tổ chức đại hội Đấu Dược.
Đại hội Đấu Dược, không biết đã là truyền thống từ khi nào, năm năm sẽ tổ chức một lần.
Tiến vào Dược Vương Các của Lạc Hà Cốc, cần Mai Hương thiếp, Ngọc Phi Yên đem Mai Hương thiếp lúc trước cướp từ tay Tiết Tử Di và Tiết Tường trả lại cho bọn họ, nàng lại đến phân bộ Dược Vương Các, tìm Đỗ Khuê yêu cầu một tấm Mai Hương thiếp.
Vừa đủ, tất cả mọi người có thể đi vào đại bản doanh của Dược Vương Các.
Lúc biết được Hạ Hầu Kình Thiên vô sự, ngày hôm sau Liễu Thịnh liền rời đi.
Hôm nay đến Dược Vương Các, có chị em Tiết Tử Di, Liên Cẩn và Mặc Thương, Ngọc Thiên Huyết và Mộc Niệm Hi, còn có Thanh Hồng, Tuyết Yến và Hạ Hầu Kình Thiên cùng với Ngọc Phi Yên.
“Mèo con, ta muốn ôm!”
Trên đường đi đến Dược Vương Các, Hạ Hầu Kình Thiên hướng Ngọc Phi Yên vươn tay ra.
“Ta muốn cùng ngươi đi!”
Thấy chủ tử tranh thủ từng giây kề cận Ngọc Phi Yên, Thanh Hồng và Tuyết Yến liếc nhau, trong mắt đều là cười khổ.
Chủ tử, người còn không biết sao, sau khi ngươi hôn mê, Liễu Thịnh đem nỗ lực nhiều năm của người hủy rồi!
Ngọc Phi Yên đã từ chỗ của Ngọc Thiên Huyết biết được chuyện hôm đó, làm nàng tức giận không thôi. Tốt lắm Liễu Thịnh, chờ Hạ Hầu Kình Thiên tới, ta nhất định làm ngươi sáng mắt!
Lúc này thấy thằng nhóc này dính lấy chất nữ của mình, Ngọc Thiên Huyết sầm mặt, đem gọi Ngọc Phi Yên sang bên này, cố ý cùng nàng nói chuyện, khiến Ngọc Phi Yên không rảnh bận tâm đến hắn.
Tam thúc, ánh mắt của ngươi có ý gì!
Lẽ nào lúc mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì?
Hôn mê vài ngày, lúc tỉnh lại không thấy được Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên đã cảm thấy rất không ổn.
Hiện tại, Ngọc Thiên Huyết mặt rõ ràng viết hai chữ “Đáng ghét”, cho dù là heo, cũng biết hắn không thích mình.
Đây là sao vậy?
Bất quá, Hạ Hầu Kình Thiên cũng không thèm quan tâm, ăn vạ đòi Ngọc Phi Yên ôm bằng được.
“Mèo con, nàng đã nói, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không mặc kệ ta không quan tâm! Nàng nói chuyện không chịu giữ lời!” Thấy Ngọc Phi Yên càng đi càng xa, Hạ Hầu Kình Thiên ra đòn sát thủ, bắt đầu giả bộ đáng thương.
Hắn thật sự làm giống y như thật, hoàn toàn trở thành một đứa nhỏ đang làm nũng.
“Hôm nay nàng còn có chuyện quan trọng muốn làm, phải lấy trạng thái tốt nhất tham gia đại hội Đấu Dược, ngươi cưỡi đại hắc cẩu đi, kêu hộ vệ của ngươi bảo vệ ngươi hoặc là ngươi trở về đi, ở nhà chờ tin tức của chúng ta!”
Ngọc Thiên Huyết không phải người có thể tùy tiện thay đổi chủ ý, hắn sẽ không bị thằng nhóc này hù dọa.
Quả nhiên, hắn vừa nói như vậy, Hạ Hầu Kình Thiên xụ mặt xuống.
Tam thúc, ngươi phá ta làm gì, có lợi cho ngươi không?
Nhìn ra Ngọc Phi Yên rất nghe lời Ngọc Thiên Huyết, Hạ Hầu Kình Thiên vẻ mặt cầu xin, bò lên lưng Hàm Tử, cúi đầu, cau cau cái mũi nhỏ, bộ dáng kia thật sự rất đáng thương!
Chủ nhân, không nên đem nước mũi lau trên lưng luân gia!
Không nên a…
Tiểu cô nương, nhanh cứu luân gia! Nhanh a!
Cảm giác được trên lông dinh dính, Hàm Tử thực muốn khóc.
Thật là vạ lây người vô tội!
Tiểu cô nương, ngươi nhanh cùng chủ nhân làm hòa đi!
Ngọc Phi Yên tuy rằng bực mình Liễu Thịnh, nhưng không đến mức cũng bực lây một đứa trẻ.
Thấy hắn đáng thương như vậy, nước mắt lưng tròng nhìn mình, Ngọc Phi Yên thở dài nói “Thật là tiểu tổ tông”, cuối cùng vẫn tiến lên bế tiểu nam hài lên.
“Ngươi ——” Biểu tình của Ngọc Thiên Huyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tam thúc, hắn vẫn là đứa nhỏ mà!”
Ngọc Phi Yên nhẹ giọng nói.
Huống chi, còn là một đứa nhỏ đáng thương…
“Vẫn là mèo con đối với ta tốt nhất!”
Leo được vào trong lòng Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên liền lau đi nước mắt, ôm Ngọc Phi Yên hướng miệng nàng “Xoạch” hôn một cái, còn quay lại le lưỡi cho Ngọc Thiên Huyết một cái mặt quỷ.
“Tiểu tử, ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Nếu không phải là bởi vì đối phương là đứa nhỏ, Ngọc Thiên Huyết hận không thể lập tức cho hắn một trận.
Dám ăn đậu hũ của Tiểu Yên Yên!
Thực sự là… To gan lớn mật!
“Ta thích nhất là mèo con!”
Nhìn đến Ngọc Thiên Huyết tức giận, hắn lập tức cuối đầu chôn ở trên vai Ngọc Phi Yên “Mèo con đối với ta tốt nhất! Nếu như mèo con vĩnh viễn đều đối với ta tốt như vậy, ta chính là người hạnh phúc nhất trên đời!”
Ngọc Phi Yên vốn còn muốn giáo huấn chuyện hắn hôn trộm mình, nào ngờ miệng hắn ngọt như vậy, nói chuyên thật êm tai, hơn nữa hắn còn là bệnh nhân, Ngọc Phi Yên không thể làm gì nữa đành nhịn cùng hắn giảng giải.
“Tiểu Kình Kình, lần sau không thể hôn ta! Biết chưa?”
“Vì sao?”
“Bởi vì chỉ có những người thân cận nhất, ví dụ như cha mẹ và con cái, vợ chồng với nhau, mới có thể làm chuyện thân mật như vậy.”
“Nếu như vậy, ta với nàng cũng làm người thân cận nhất được không?” Hạ Hầu Kình Thiên khát vọng nhìn Ngọc Phi Yên. “Nếu như ta cũng là người thân cận nhất của nàng, có thể mỗi ngày hôn nàng!”
“Không có khả năng! Nàng cũng không có con trai lớn như vậy!” Bên cạnh Ngọc Thiên Huyết đúng lúc dội một gáo nước lạnh.
“Vậy… Có thể làm vợ chồng!”
Vừa nói xong, ngay cả Hạ Hầu Kình Thiên cũng ngây người.
Vợ chồng…
Chữ này vẫn là vướng mắc trong tâm hắn.
Từ nhỏ cha ruột của hắn sống chết không rõ, lại bị mẹ đẻ chán ghét mà vứt bỏ.
Hạ Tử Ngọc lúc nào cũng nói hắn là súc sinh, cầm thú… Vốn không có cảm tình, càng miễn bàn tới tình cảm vợ chồng.
Cho nên, đối với từ này Hạ Hầu Kình Thiên vẫn luôn bài xích, đồng thời cho rằng vợ chồng là quan hệ không đáng tin nhất trên đời, hắn sẽ không bao giờ cưới vợ.
Thế nhưng bây giờ, Hạ Hầu Kình Thiên đột nhiên cảm thấy nếu có thể cùng Ngọc Phi Yên lấy thân phận vợ chồng cùng nhau sinh hoạt lâu dài, nói không chừng sẽ là một chuyện rất tốt đẹp.
Đến lúc đó mèo con liền triệt để thành người của hắn rồi, hắn muốn hôn nàng cũng là danh chính ngôn thuận, Ngọc Thiên Huyết sẽ không còn lý do phản đối nữa.
“Phốc ——”
Lời nói của tiểu nam hài lời vừa ra, không đợi đến Ngọc Thiên Huyết, Tiết Tường và Mộc Niệm Hi đều ôm bụng cười lớn.
“Ai nha! Tiểu Ngọc muội muội, mị lực của ngươi thật sự là quá cường đại! Quả thực là già trẻ đều ăn!”
Mộc Niệm Hi cười đến chảy nước mắt “Tiểu hài tử bây giờ thật ghê gớm, đều trưởng thành sớm như vậy! Mới cai sữa được vài ngày, liền muốn cưới vợ!”
Tiết Tường còn khoa trương hơn, tiến lên nhéo nhéo mặt hắn một cái.
“Tiểu đệ đệ, ngươi còn quá nhỏ! Như vậy sẽ làm lỡ thời gian của La Sát! Chờ ngươi lớn lên, nàng đã…” Nói đến đây, Tiết Tường bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Không đúng, chờ thằng nhóc này lớn lên, cũng chỉ có hơn mười năm.
Hơn mười năm sau, Ngọc Phi Yên chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ, hình như như vậy cũng có thể!
Bất quá, Tiết Tường liền ngay lập tức gạt bỏ ý niệm này.
Nữ thần là của mình!
Nếu như bị đánh bại bởi một thằng nhãi con, hắn còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Hạ Hầu Kình Thiên lần đầu tiên nghiêm túc bàn chuyện cưới vợ lại bị tất cả mọi người chê cười, làm hắn thật mất mặt.
“Mèo con, bọn họ cười ta!”
Hạ Hầu Kình Thiên ghé vào trong lòng Ngọc Phi Yên “Dù sao, ngươi phải chờ ta lớn lên! Không lâu đâu, rất nhanh thôi! Đến lúc đó ta tới cửa cầu hôn, thú ngươi làm tân nương của ta!”
“Tiểu Kình Kình, chờ ngươi trưởng thành, con của ta đều biết đi rồi!”
Ngọc Phi Yên xoa xoa đầu hắn.
“Con!”
Vừa nghe đến cái này, biểu tình của Hạ Hầu Kình Thiên trở nên nghiêm túc.
Không được, có thể cùng mèo con thành thân nhưng không thể sinh con!
Ta ghét nhất con cháu gì đó!
Tuy rằng Ngọc Phi Yên sẽ là một người mẹ tốt nhưng Hạ Hầu Kình Thiên vẫn không thoát ra khỏi bóng ma mà Hạ Tử Ngọc mang đến cho hắn.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp mặt Hạ Tử Ngọc, bọn họ đều chửi hắn, mắng hắn, oán hận hắn, thậm chí không thừa nhận đứa con trai là hắn, nói rằng hắn làm hại cả đời của nàng.
Những ký ức này đã khắc sâu trong đầu của Hạ Hầu Kình Thiên.
Thậm chí lúc trước có một đoạn thời gian, nội tâm Hạ Hầu Kình Thiên đều là tự trách, cho rằng đúng như Hạ Tử Ngọc nói, bởi vì cuộc sống bi kịch của nàng đều do hắn mang lại, nếu như không có hắn Hạ Tử Ngọc sẽ không bị như vậy.
Cho nên đứa nhỏ đối với Hạ Hầu Kình Thiên là ác mộng.
“Không được! Mèo con, chỉ được có hai người chúng ta. Không nên có con!”
Lời nói của hắn, Ngọc Phi Yên chỉ coi như đồng ngôn vô kỵ.
Đoàn người vừa cười vừa nói, chốc lát đã đến phía đông Dược Vương Các.
Dược Vương Các chiếm diện tích rất lớn, toàn bộ Lạc Hà Cốc hướng tây nam đều là điạ bàn của Dược Vương Các.
Sau khi trình ra Mai Hương thiếp, Ngọc Phi Yên cùng mọi người được dẫn vào phòng khách của Dược Vương Các. Bởi vì đại hội Đấu Dược sẽ kéo dài vài ngày nên khách nhân đến Dược Vương Các đều được chuẩn bị thức ăn và chỗ nghỉ ngơi.
Ngay khi tiểu dược đồng dẫn Ngọc Phi Yên mọi người đến phòng nghỉ thì một thanh âm truyền đến.
“Sát Sát! Ngươi làm sao bây giờ mới đến!”
Sau đó, một thân ảnh màu đỏ tiến lên ôm lấy Ngọc Phi Yên.
“Sát Sát, ta nhớ ngươi muốn chết! Y ——” Nhận thấy được mình và Ngọc Phi Yên ở giữa có thứ gì ngăn cản, Thiên Dạ Tuyết buông tay ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng.
“Sát Sát!”
Thấy được tiểu nam hài, Thiên Dạ Tuyết kinh hô.
“Đây là đứa nhỏ của ai vậy? Chúng ta mới xa nhau có một năm, ngươi có hài tử lúc nào? Như ngươi vậy, thật sự làm… thất vọng một mảnh thâm tình của ta a!”
Thiên Dạ Tuyết vừa nói vừa cố gắng rơi nước mắt.
Hắn vốn chính là một nam nhân yêu nghiệt, giơ tay nhấc chân đều để lộ ra một cỗ tà khí, lúc này mỹ nam rơi lệ thật đúng là hấp dẫn rất nhiều người ánh mắt.
“Đó chính là Tần Trì quốc Yến Vương!”
“Đúng đúng đúng, hắn là Yến Vương Thiên Dạ Tuyết! Nói như vậy, cô nương kia chính là Ngọc La Sát rồi!”
“Ta kháo, Dược Hoàng đại nhân có đứa nhỏ rồi sao?”
“Không phải đâu! Không giống như đã kết hôn?”
Không ngừng có âm thanh truyền đến, sắc mặt Ngọc Phi Yên của cũng càng ngày càng khó coi.
Một bên Thiên Dạ Tuyết còn đang vừa khóc vừa nói “Sát Sát, ngươi làm sao làm tổn thương ta như vậy!”
“Ta vì ngươi giải tán tất cả nữ nhân trong vương phủ, hiện tại không chỉ hoa hoa thảo thảo ngay cả con chó trong vương phủ đều là giống đực! Ta dễ dàng sao!”
“Ta biết ngươi sẽ tới tham gia đại hội Đấu Dược, ngàn dặm xa xôi tìm đến, thế nhưng… Ngươi nhanh giải thích cho ta đứa nhỏ này là chuyện gì!”
Lỗ tai Ngọc Phi Yên bị Thiên Dạ Tuyết làm cho ong ong, nàng đem đứa nhỏ đưa cho Thanh Hồng, chính mình nhấc chân một cái hướng hạ thân Thiên Dạ Tuyết đá.
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Ở trong phòng Ngọc Phi Yên khẩn trương cứu chữa cho Hạ Hầu Kình Thiên, bên ngoài phòng, bất ngờ xuất hiện một thân ảnh xông thẳng vào trong phòng.
Còn chưa tới cửa, Mặc Thương đã chặn trước mặt hắn, lập tức, hai người đánh lên, kiếm quang bắn ra bốn phía làm mọi người chói mắt.
Đến lúc nhìn rõ người đến, trừ Liên Cẩn ra, những người khác đều giật mình.
Liễu Thịnh hùng hổ như thế, là muốn làm gì?
“Tránh ra ——” Trong mắt Liễu Thịnh sát khí nặng nề, quạt ngọc trong tay hắn và hắc sắc bảo kiếm của Mặc Thương va chạm nhau, hai người vậy mà đánh đến khó phân thắng bại.
“Lợi hại!”
Tiết Tường kích động siết chặt quả đấm, trong mắt dấy lên ngọn lửa.
Đã sớm biết Mặc Thương không tầm thường, không nghĩ tới hắn vừa ra tay liền mém chút nữa đem trái tim nhỏ bé của Tiết Tường dọa.
Năm nay rốt cuộc làm sao vậy?
Vì sao bên cạnh hắn xuất hiện nhiều người giỏi như vậy?
Mỗi một người đều là Vũ Vương, Vũ Hoàng, thật là làm cho Tiết Tường phát hoảng. Bỏ qua ma bệnh Liên Cẩn hắn chính là người nam nhân yếu nhất trong này!
“Không ——”
Mặc Thương thái độ kiên quyết, đôi mắt lãnh khốc.
Liễu Thịnh? Ngươi nghĩ mình là ai? Ta chỉ nghe lời công tử.
“Không biết tốt xấu! Muốn chết!”
Liễu Thịnh cười tàn nhẫn.
Quạt ngọc trong tay hắn xoay tròn, các loại ám khí như mưa bụi bay thẳng hướng về Mặc Thương.
Khi biết được Hạ Hầu Kình Thiên vì Ngọc Phi Yên mạnh mẽ vận dụng huyền lực, hiện tại trong đầu Liễu Thịnh chỉ có một ý niệm chính là giết Ngọc Phi Yên!
Chỉ có giết chết Ngọc Phi Yên, diệt trừ mối họa làm chủ tử mất lý trí, chủ tử mới có thể quay về lãnh tĩnh và cơ trí như trước kia.
Lẽ nào chỉ số thông minh của chủ tử về số không rồi sao?
Đều thành như vậy rồi còn mạnh mẽ điều động huyền lực, hắn quả thực không muốn sống nữa!
Tất cả đều là vì Ngọc Phi Yên làm chủ nhân thần hồn điên đảo, mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nữ nhân này, không thể lưu!
Liễu Thịnh muốn chạy vào đem Ngọc Phi Yên giết chết, nhưng lúc này hắn gặp được đối thủ thật sự.
Bảo kiếm của Mặc Thương xoay tròn đem ám khí của Liễu Thịnh toàn bộ đánh rơi.
Năng lực hắn biểu hiện đã không thể dùng phẩm cấp võ công trên đại lục để đánh giá.
“Không nghĩ tới, ở La Vũ đại lục, còn có người thâm tàng bất lộ như thế.”
Liễu Thịnh nhìn thoáng qua Liên Cẩn, hắn biết Mặc Thương làm như vậy nhất định là ý của Liên Cẩn.
“Mặc, cho hắn chút giáo huấn!”
Một người luôn luôn ôn hòa, cho tới bây giờ đều là quân tử nho nhã như Liên Cẩn, lần đầu tiên lộ ra biểu tình lạnh lùng tàn khốc như thế.
“Phế đi tay phải của hắn!”
Chê cười!
Ngọc Phi Yên ở bên trong liều sống liều chết để cứu chủ tử của các ngươi, đây chính là thái độ của ngươi, không thèm hỏi rõ đầu đuôi liền muốn giết Ngọc Phi Yên? Vậy cũng phải trước tiên hỏi ta có đồng ý hay không!
Ta đã tận mắt nhìn nàng chết đi một lần, không thể nhìn lần thứ hai!
Mặc Thương nhận mệnh lệnh của Liên Cẩn, kiếm pháp lập tức trở nên sắc bén tàn nhẫn, mỗi chiêu đều nhằm vào tay phải của Liễu Thịnh. Liên Cẩn nói, nhiệm vụ của hắn là đánh gãy tay phải của Liễu Thịnh để hắn không thể… cầm quạt được.
Kháo! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tiểu Mặc Mặc, ngươi có cần lợi hại như vậy hay không!
Hàm Tử mở to hai mắt nhìn màn chém giết trước mắt, bản lĩnh của Liễu Thịnh nó biết rất rõ.
Thế nhưng Hàm Tử thật không ngờ, Mặc Thương sẽ lợi hại như vậy.
Cư nhiên đem Liễu Thịnh đánh cho chỉ có thể gian nan phòng thủ.
Hạ Hầu Kình Thiên gặp chuyện không may, Hàm Tử cũng gấp.
Nhưng mà không biết vì sao, Hàm Tử vẫn luôn nghĩ chỉ cần có tiểu cô nương, Hạ Hầu Kình Thiên nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.
Tính tình của Liễu Thịnh còn cần mài dũa lại một chút!
Hàm Tử nằm trên mặt đất, ngáp một cái. Nó quyết định không giúp Liễu Thịnh, thái độ của chủ nhân đối với tiểu cô nương ai cũng rõ ràng. Nó vẫn là theo tiểu cô nương đi!
“Đây đại khái là gặp mạnh càng mạnh ——”
Ngọc Thiên Huyết thấy Mặc Thương không có chút nào cố sức, trầm ngâm nói.
Theo biểu hiện của Liễu Thịnh, ít nhất là cấp Vũ Tông, nhưng khi Mặc Thương chống lại Liễu Thịnh lại không có chút tốn sức nào.
Thực sự là… Hậu sinh khả uý!
Ngọc Thiên Huyết mơ hồ đoán được một ít nguyên nhân, chắc là vì tiểu nam hài gặp chuyện cho nên Liễu Thịnh đem trách nhiệm đổ lên Ngọc Phi Yên, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống chất nữ của mình đấy!
Lúc này, Ngọc Thiên Huyết thực hận người hủy đi đan điền của hắn.
Nếu như hắn vẫn còn khỏe mạnh chỗ nào cần Mặc Thương đứng ra. Tam thúc sẽ tự tay giết Liễu Thịnh!
Nhưng hắn chưa chắc là đối thủ của Liễu Thịnh, dù vậy nhưng dù thua người cũng không thua trận!
Muốn giết Ngọc Phi Yên, trước phải bước qua hắn!
Vì thế, Ngọc Thiên Huyết không chỉ ghét Liễu Thịnh ngay cả đứa nhỏ và chủ nhân của Liễu Thịnh Lâm Giang Vương cũng bị ghét lây.
Thực sự là lấy oán trả ơn!
Người như vậy, không cứu cũng được!
Hai người đánh nhau mấy trăm chiêu, Liễu Thịnh dần dần rơi xuống thế hạ phong. Thấy kiếm của Mặc Thương một lần nữa đâm về phía cổ tay của Liễu Thịnh, Tuyết Yến vội vã đi tới trước mặt Liên Cẩn cầu tình.
“Liên công tử, Liễu Thịnh chỉ là quá quan tâm… Tiểu công tử! Xin ngài giơ cao đánh khẽ!”
Từ trước đến giờ thái độ của Tuyết Yến luôn luôn ôn hòa, nhưng Liên Cẩn cũng không vì Tuyết Yến cầu xin mà dừng tay.
“Tuyết Yến, ta hỏi ngươi.”
“Chủ tử của các ngươi thích ai, yêu ai, muốn ai vui vẻ, chính là chuyện của hắn hay mọi việc đều phải được các ngươi cho phép?”
Bị Liên Cẩn hỏi như vậy, Tuyết Yến biểu tình tuy rằng hơi xấu hổ, nhưng vẫn khẳng định gật đầu:
“Đây là chuyện riêng của chủ tử.”
“Tốt lắm, tiếp theo ta hỏi ngươi. Hắn thích ai, đối phương nhất định phải thích hắn sao? Hắn cam tâm tình nguyện, đối phương nhất định phải đáp lại tình cảm của hắn sao?”
Lời này của Liên Cẩn, phi thường sắc bén, khiến Tuyết Yến không biết phải trả lời như thế nào.
“Liên Cẩn, ngươi biết cái gì!”
Liễu Thịnh thấy Tuyết Yến bị Liên Cẩn hỏi á khẩu không trả lời được, tức giận.
“Chủ nhân vì nàng làm nhiều như vậy, cho dù là tảng đá cũng sẽ ấm lên! Là khối băng cũng sẽ bị hòa tan!”
Cái Thái cực dưỡng sinh tuyền kia, chỉ ở Hàn Nguyệt động của Vô Ưu thành mới có.
Vì chuyện này mà Hạ Hầu Kình Thiên ngày đi ngàn dặm vội vã đến Vô Ưu thành, sau lại cùng bát đại thế gia Hạ gia tranh đoạt, khổ chiến một hồi mới đoạt được Thái cực dưỡng sinh tuyền. Chỉ vì Ngọc Phi Yên mà hắn đắc tội Hạ gia. Nếu không sao Ngọc Phi Yên có thể đả thông gân cốt, thay đổi thể chất!
Sau khi hồi kinh, Hạ Hầu Kình Thiên nhiều lần giúp đỡ Ngọc gia, giúp đỡ Ngọc Phi Yên, những chuyện này kể ra nhiều vô số.
Nếu không phải lý trí của Liễu Thịnh vẫn còn, không thể công khai chuyện Ngọc Phi Yên và Ngọc La Sát là cùng một người, hắn hận không thể mắng Ngọc Phi Yên, ngươi có ngày hôm nay đều nhờ công lao của chủ tử.
“A, vẫn còn có thể nói chuyện, Mặc Thương có phải là ngươi nhường hay không?”
Liên Cẩn tươi cười ấm áp, Tuyết Yến không thể hiểu người trước mắt này rốt cuộc là tiên hay là ma.
Quả nhiên, Liên Cẩn vừa dứt lời, bảo kiếm trong tay Mặc Thương trầm xuống, sát khí tăng lên, ra tay càng ngày càng mạnh.
Liễu Thịnh không dám phân tâm đành phải toàn tâm toàn ý đối phó Mặc Thương.
“Ta thích ngươi, ngươi nhất định phải thích ta, đạo lý này từ đâu ra vậy! Nông dân mùa xuân gieo trồng, vất vả cần cù cày cấy, mùa thu chưa chắc đã có thu hoạch, huống chi là loại có tình cảm phức tạp như con người!”
“Nếu chuyện tình cảm giống như một hồi buôn bán đơn giản, một tay giao tiền một tay giao hàng, trên đời cũng sẽ không có nhiều bi kịch tình yêu như vậy!”
“Trong lòng có si niệm, có ước muốn, cũng giống như người câu cá không ngừng thả ra mồi câu dụ dỗ ngươi mắc câu. Nếu như thật sự yêu, cũng sẽ không cưỡng ép người ta!”
“Ngươi tự mình đa tình lại bắt người khác đối với ngươi chịu trách nhiệm, làm cho người ngươi thích khó xử sao!”
“Nếu như nàng đã biết, cũng chắc gì sẽ đồng ý tiếp nhận!”
“Đây chẳng qua là bị các ngươi áp đặt!”
Lời nói của Liên Cẩn làm Liễu Thịnh tức giận muốn hộc máu.
Ý của hắn là Hạ Hầu Kình Thiên đáng đời?
Ai muốn ngươi thích đối phương?
Nàng đâu có cầu ngươi thích!
Là bản thân ngươi tự nguyện nhưng vẫn oán giận không công bằng, oán hận đối phương không đáp lại, đó chính la không biết xấu hổ.
Tự làm khổ mình như vậy còn oán ai đây!
Tuy rằng Liên Cẩn nói cho Liễu Thịnh nghe nhưng Ngọc Thiên Huyết lại rất tán thành.
“Nói rất hay! Một bên tình nguyện, không chiếm được liền oán hận đối phương, đó hoàn toàn không phải là yêu, mà là bá đạo chiếm lấy! Cho dù vẫn theo đuổi là bởi vì không chiếm được! Nếu như chiếm được rồi, chưa chắc sẽ trân trọng nó!”
Tuy rằng không biết Liên Cẩn cùng Liễu Thịnh có bí mật gì trong này, nhưng Ngọc Thiên Huyết vẫn hiểu được loại tình cảm phức tạp này.
Nam Sơn phu nhân cùng nhị ca Ngọc Thiên Hàn, không phải là một ví dụ tốt sao!
Nếu không phải Nam Sơn phu nhân bám lấy Ngọc Thiên Hàn không tha, mọi cách ép buộc, nhị ca sẽ không bị buộc phải rời khỏi nhà.
Sau đó gặp phải nhị tẩu, hai người đều thật tình yêu nhau, vẫn bị Nam Sơn phu nhân bức cùng nhau rời khỏi kinh thành. Cuối cùng Nam Sơn phu nhân còn làm ra những việc điên cuồng như vậy, thực sự là kẻ biến thái, là người điên!
Tình cảm kinh khủng như vậy, vốn không phải là tình yêu!
Tình yêu, là “Chỉ cần ngươi hạnh phúc, ta cũng sẽ hạnh phúc”.
Mà không phải, có được ngươi, ta mới hạnh phúc!
Nếu là mình làm như vậy rồi bắt buộc đối phương phải đáp lại và hồi báo, thậm chí hy vọng điều xa vời, vậy thì không phải là tình yêu.
Tam thúc, tốt lắm!
Liên Cẩn hướng Ngọc Thiên Huyết khẽ gật đầu.
Người khác không biết thân phận của Ngọc Thiên Huyết nhưng hắn biết rõ. Đây là người nhà của Ngọc Phi Yên lời nói thật sự có trọng lượng.
Liễu Thịnh, ngươi vội vã hộ chủ như vậy, nhưng không biết hành vi hôm nay của ngươi hại Hạ Hầu Kình Thiên thật thảm.
Trong lòng tam thúc, chỉ sợ đã sớm đem chủ tử các ngươi đánh trượt đi!
Không biết khi Hạ Hầu Kình Thiên tỉnh lại, có đánh chết ngươi hay không?
Liễu Thịnh đã sớm bị Liên Cẩn và Ngọc Thiên Huyết tức chết, hiện tại hắn thật hối hận.
Sớm biết rằng Hạ Hầu Kình Thiên sẽ đối với Ngọc Phi Yên có tình cảm sâu đậm như vậy, trước đây lúc hắn cứu Ngọc Phi Yên mình nên tìm cơ hội đưa Ngọc Phi Yên đến Tây Thiên, miễn đi nhiều phiền phức sau này.
Tình yêu, sẽ làm ngươi mất đi ý chí chiến đấu, không chịu tiến bộ.
Chủ nhân cũng không phải người của thế giới này!
Ngọc Phi Yên, cũng không xứng với chủ nhân!
Thấy Liễu Thịnh không chịu hối cải, Liên Cẩn gật đầu, bảo kiếm trên tay Mặc Thương đâm tới cổ tay phải của Liễu Thịnh.
“Ba —— “
“A!” Cổ tay truyền tới đau đớn, khiến Liễu Thịnh buông tay ra.
Quạt ngọc rơi trên mặt đất, bể thành mảnh nhỏ, trên cổ tay hắn xuất hiện một đạo vết thương, đỏ tươi giọt máu chảy ra, trong chốc lát nhiễm đỏ tay phải Liễu Thịnh.
“Liễu Thịnh!”
Tuyết Yến biết chuyện này không trách được Liên Cẩn, nhưng nàng vẫn nhanh tiến lên lấy ra dược cao băng bó cho Liễu Thịnh.
“Nghe mọi người nói, gân tay bị gãy trong vòng một canh giờ phải nối lại, nếu không sau này sẽ thành tàn phế, có thể ngay cả đũa đều cầm không nổi.”
Ở bên cạnh Tiết Tường âm dương quái khí nói.
Tiết Tường không phải đồ ngốc, lúc Ngọc Thiên Huyết và Mộc Niệm Hi tới tương đối trễ nên không biết chuyện tình giữa Ngọc Phi Yên và Hạ Hầu Kình Thiên, nhưng chuyện này Tiết Tường rất rõ ràng.
Hạ Hầu Kình Thiên, thủ hạ của ngươi là một kẻ vô tích sự!
Lại muốn giết nữ thần của ta!
Đáng đời!
“Bất quá, ngươi làm được chuyện ta muốn làm nhưng không thể, ta quyết định, sau này nhận ngươi làm lão đại.”
Mặc Thương, sao ngươi không giết luôn tên hỗn đản này đi!
Tiết Tường hả hê nhìn cánh tay bị thương của Liễu Thịnh, tiến lên lôi kéo cánh tay Mặc Thương.
“Này, người anh em! Sao ngươi cứng nhắc vậy! Kêu ngươi làm gì thì ngươi chỉ làm như vậy thôi à! Nếu như ngươi đưa tay cao lên một chút, cắt cổ họng của hắn, không phải là xong rồi sao.”
“Mặc lão đại, ngươi lợi hại như vậy, nhanh dạy ta một chút đi!”
Mặc Thương mặt lạnh, Tiết Tường lải nhải bên tai làm đầu hắn khó chịu, cuối cùng hắn rút tay phun ra một chữ, “Biến!” Đem Tiết Tường ném qua bức tường đối diện.
“Ui da ——”
Tiết Tường đặt mông ngồi ở trên tảng đá, đụng đến chỗ vết thương, liền vội vàng bưng mông nhảy dựng lên.
“Mặc lão đại, ta sẽ không bỏ cuộc đâu!”
Tuyết Yến đơn giản băng bó vết thương cho Liễu Thịnh, muốn mang Liễu Thịnh đi ra ngoài tìm dược sư trị thương cho hắn, đúng lúc này, một đạo kim quang từ trong phòng xông thẳng lên trời.
“Tiến, tiến giai?”
Ngọc Thiên Huyết thấy tia sáng này, có chút không thể tin được.
Tia sáng này rõ ràng Vũ Thần mới có, Ngọc Phi Yên đêm qua vừa thừa nhận nàng là Vũ Hoàng trung giai, hiện tại mới một ngày, nàng liền từ Vũ Hoàng trực tiếp bỏ qua Vũ Đế, tiến giai thành Vũ Thần?
Kháo! Đây cũng quá mạnh đi! Tiểu Yên Yên, trái tim của tam thúc không chịu nổi! Mau nhanh tới cứu tam thúc!
Trừ người bên ngoài, bên trong lúc này Thanh Hồng cũng choáng váng.
Chữa bệnh còn có thể tiến giai, đây đạo lý gì á!
Đạo kim quang này, khiến tất cả mọi người ở Lạc Hà Cốc đều dừng việc trên tay lại. Đó là huyền lực kim sắc đại biểu cho Vũ Thần! Lại có một một Vũ Thần ra đời! Đây đúng là tin tức trọng đại!
Bất quá, không đợi mọi người đoán ra Vũ Thần là ai, kim quang đã biến mất…
Trong Dược Vương Các, sau khi nhìn thấy kim quang một thân ảnh màu đen xuất hiện, ánh mắt huyết sắc dấy lên kích động.
Ngọc La Sát, ngươi thật sự không để lão phu thất vọng! Lúc ở Phượng Minh trấn ngươi chỉ là Vũ Vương, mới mấy ngày ngắn ngủi ngươi đã là Vũ Thần.
Dược nhân tốt như vậy, ngàn năm khó gặp. Nếu đã đưa tới cửa, không có lý nào không thu! Ta ở đại hội Đấu Dược chờ ngươi…
Nhìn khuôn mặt Ngọc Phi Yên biến thành lam sắc, trong lòng Thanh Hồng đối với nàng vô cùng cảm kích.
Để cứu Hạ Hầu Kình Thiên, Ngọc Phi Yên đem hàn khí của Linh Thủy Tà Châu trong cơ thể hắn hút vào, tạm thời kiềm chế bệnh của Hạ Hầu Kình Thiên.
Biện pháp này ba người Thanh Hồng cũng nghĩ tới, nhưng ai cũng làm không được.
Bởi vì… hàn khí này đối với thân thế có thương tổn rất lớn, Hạ Hầu Kình Thiên không cho làm như vậy vì sợ bọn họ sẽ mất mạng.
Lúc này Ngọc Phi Yên chính là dùng chính mình tính mạng cứu mạng chủ nhân!
Ngọc Phi Yên vừa tiến vào trạng thái nhập định, căn bản là không nghe được náo loạn bên ngoài, nhưng Thanh Hồng thì hoàn toàn rõ ràng.
Hễ là chuyện có liên quan đến chủ nhân, Liễu Thịnh liền biểu hiện kịch liệt như vậy.
Ba người bọn họ, ai cũng đối với chủ nhân trung tâm!
Nhưng lúc này, Liễu Thịnh ngươi đúng là đã trách oan Ngọc Phi Yên!
Chờ sắc mặt Ngọc Phi Yên dần dần khôi phục bình thường, nàng mới chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi.
“La Sát cô nương, ngươi không sao chứ!”
Thanh Hồng vì lúc trước trách cứ Ngọc Phi Yên mà tự trách không thôi, nàng cảm giác mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Ta? Không có việc gì!”
Ngọc Phi Yên cũng cảm thấy thật kỳ lạ, hàn khí không gây cho nàng bất cứ tổn thương gì, khi tiến vào thân thể nàng trái lại bị đan điền của nàng hấp thu giúp nàng thoáng chốc tăng lên hai cấp, thật sự kỳ quái!
“Đa tạ ngài!”
Thanh Hồng cung kính ôm quyền hướng Ngọc Phi Yên hành lễ.
“Đa tạ ngài cứu tiểu công tử! Thanh Hồng nợ ngài một phần nhân tình, sau này chỉ cần là yêu cầu của ngài Thanh Hồng quyết không chối từ!”
“Ngươi quá khách khí! Tiểu Kình Kình đáng yêu như vậy, ta sẽ không thấy chết mà không cứu. Huống chi chữa bệnh cho hắn ta cũng được lợi, tuy rằng là ngoài ý muốn nhưng nó thật sự có lợi cho ta!”
Ngọc Phi Yên xuống giường, đỡ hắn nằm xuống, đắp chăn cho hắn đắp.
“Để hắn nghỉ ngơi đi, Linh Thủy Tà Châu trong người hắn tạm thời bị ta áp chế, nhưng hạt châu này chỉ cần còn ở trong thân thể của hắn, sẽ vẫn gặp phải chuyện như vậy. Ta sẽ nghĩ biện pháp khác, ngươi yên tâm!”
“Vâng! Cảm tạ ngài!”
Thanh Hồng lần đầu tiên nghĩ nữ nhân trước mắt đối với chủ nhân có lẽ là một lựa chọn tốt.
Tuy rằng Ngọc Phi Yên tiến giai, nhưng trước khi cứu Hạ Hầu Kình Thiên ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Có thể nàng sẽ vì vậy mà bị thương, mà mất mạng, nhưng nàng vẫn không chút do dự cứu Hạ Hầu Kình Thiên.
Vừa nãy Ngọc Phi Yên nói như vậy chẳng qua là không muốn Thanh Hồng nói muốn báo ân gì đó.
Điều này Thanh Hồng đều biết rõ.
Hay là như Tuyết Yến nói, Ngọc Phi Yên thật có thể thay đổi được chủ nhân! Thanh Hồng thầm nghĩ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Chờ lúc ra ngoài Ngọc Phi Yên mới thấy tất cả mọi người đều đang ở bên ngoài, nàng có chút giật mình.
“La Sát, ngươi… tiến giai?”
Tiết Tử Di cảm giác giọng nói của mình có chút nghẹn, nghĩ đến lúc trước ở Hồng Tinh trấn hành động ngây thơ của mình, nàng liền hận không đào ra một cái động để trốn.
Cũng may Ngọc Phi Yên không phải một người thù dai, cũng không trách cứ chuyện lúc trước.
Nếu như nàng là người lòng dạ hẹp hòi, hung ác thì việc tiêu diệt toàn bộ Âm Sơn Công phủ đối với nàng đều là việc dễ như trở bàn tay.
“Đúng vậy!”
Ngọc Phi Yên ngượng ngùng cười.
“Trong lúc chữa bệnh tiến giai, chuyện này là ngoài ý muốn ——”
“La Sát, ngươi lợi hại như vậy, ta làm sao theo đuổi ngươi a! Ngươi có thể cho ta một chút thời gian để tiến bộ không! Ngươi tiến giai nhanh như vậy, ta cưỡi thiên lý mã cũng đuổi không kịp a! Ô ô…”
Tiết Tường chán nản cúi thấp đầu, ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn, bi phẫn không thôi.
Ta là Vũ Linh, nàng là Vũ Thần…
Chênh lệch quá lớn a!
Mối tình đầu của ta, nữ thần của ta, ước mơ của ta…
Thấy Tiết Tường như vậy, Ngọc Thiên Huyết cười ha ha. Những người trẻ tuổi này không sai, có ánh mắt, biết Tiểu Yên Yên nhà chúng ta tốt!
Thế nhưng, thiếu niên này ngươi quá yếu! Ngươi không được đâu ——
Tiết Tường không biết, trong suy nghĩ của Ngọc gia tam thúc, tên của mình đã bị đánh trượt.
“Tiểu Ngọc muội muội, ngươi thực sự là quá lợi hại! Các vị, cho phép ta nói vài câu thô tục! Lão nương thật sự là nhịn không nổi!”
Mộc Niệm Hi vỗ ngực mình, biểu tình sợ hãi đến bây giờ cũng không có khôi phục.
“Kháo! Lão nương lần trước đi miếu hải thần, cầu hải dương thần, kết quả xem bói ba lần đều là chữ “cát”, xem ra hải dương thần không có lừa lão nương!”
“Ha ha! Lúc này lão nương gặp vận may rồi!”
“Nhận một muội muội như ngươi, sau này trở lại, lão nương nhất định phải nói cho đám hỗn tiểu tử kia để cho bọn họ nhìn xa một chút, tránh cho đám khốn kiếp kia ở Vụ hải đấu đá tranh nhau làm lão đại, không biết sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên!”
“Tiểu Ngọc cô nương, ngươi có người yêu chưa?”
“Thủ hạ của tỷ tỷ có rất nhiều loại hình, tùy ý ngươi lựa chọn. Cường tráng, khiêu gợi, khôi hài, lãnh khốc loại nào cũng có! Ngươi theo tỷ tỷ đi, tỷ tỷ giới thiệu cho ngươi! Một người không được thì hai người! Ngươi lợi hại như vậy! Một người làm sao đủ!”
“Đến lúc đó, chúng ta hai người liên thủ, toàn bộ Vụ hải chính là thiên hạ của chúng ta! A ha ha ha…”
Bộ dạng Mộc Niệm Hi bây giờ, hoàn toàn cho thấy hình tượng một nữ hải tặc đầu lĩnh trên biển.
Vừa nghe Mộc Niệm Hi sẽ giới thiệu cho Ngọc Phi Yên hải tặc, hơn nữa hình như còn là một vợ nhiều chồng, Ngọc Thiên Huyết nóng nảy tiến lên kéo Mộc Niệm Hi ra “Đừng nói bậy! Đó là chuyện không thể nào! Nàng sẽ không cùng với ngươi đi Vụ hải!”
Nào ngờ, Mộc Niệm Hi vung tay bỏ ra Ngọc Thiên Huyết.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đụng chạm như vậy, ta sau này làm sao lập gia đình!”
Vừa nói ra lời này, Ngọc Thiên Huyết đỏ mặt.
Đây là… muốn cùng hắn phân rõ giới hạn?
Thiếu nữ xinh đẹp trước mắt lúc nói chuyện với Ngọc Phi Yên mặt đều là ý cười. Nhưng lúc quay sang Ngọc Thiên Huyết là vẻ mặt nghiêm túc, làm cho Ngọc Thiên Huyết thực không quen.
“Hơn nữa, ta cùng Tiểu Ngọc muội muội nói chuyện!”
“Ngươi là ai! Có thể quyết định chuyện của nàng sao!”
Mộc Niệm Hi hừ nhẹ một tiếng, xoay người nhiệt tình lôi kéo Ngọc Phi Yên “Ta đã nói với ngươi, trên thế giới này hải tặc chính là những người có nam nhân hương vị nhất! Thực sự! Nếu ngươi đi Vụ hải, nhất định sẽ thích nơi đó!”
Tam thẩm, ngươi có thể đừng nhiệt tình như vậy hay không, ngươi không thấy mặt của tam thúc mặt đều đen rồi sao?
Ngươi đối với tam thúc có thành kiến, giận hắn, cũng không cần lấy ta làm bia đỡ đạn a!
Ngọc Phi Yên nhìn sắc mặt Ngọc Thiên Huyết càng ngày càng khó coi, vội vã cười nói:
“Hi tỷ tỷ, ta tuy rằng rất muốn đến Vụ hải. Nhưng mà, ta còn có người nhà! Tổ phụ và tam thúc của ta chắc chắn sẽ không cho phép ta đi xa như vậy!”
Nàng vừa nói như thế, Mộc Niệm Hi khuôn mặt tiếc nuối.
“Ai, muội muội tốt như ngươi không phải là người của Vụ hải, quá đáng tiếc!”
Rất sợ Mộc Niệm Hi lại nói ra lời kinh thiên động địa gì nữa, Ngọc Phi Yên lui về sau một bước, thế này mới nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Liễu Thịnh cùng vết thương trên tay phải hắn.
“Liễu công tử, ngươi bị thương?”
Ngọc Phi Yên bước nhanh tiến lên “Cho ta xem!”
“La Sát, ngươi ngàn vạn lần đừng chữa cho hắn! Lỡ như có chuyện gì xảy ra hắn sẽ lấy oán báo ơn đổ trách nhiệm lên đầu ngươi!”
Tiết Tường là một kẻ ghi thù, hiện tại hắn phi thường phi thường chán ghét Liễu Thịnh.
Lời của hắn, làm cho Ngọc Phi Yên hơi khựng lại.
Tiết Tường cũng không phải người chua ngoa khắc nghiệt, hắn nói như vậy, lẽ nào vừa mới xảy ra chuyện gì sao?
Nhìn lại Ngọc Thiên Huyết, vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt nhìn Liễu Thịnh rất lạnh mạc, Ngọc Phi Yên đã đoán ra một ít. Đại khái là Liễu Thịnh lo lắng cho tiểu chủ tử của hắn, đem chuyện này giận chó đánh mèo lên người mình.
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta là dược sư, không thể thấy chết không cứu.”
Ngọc Phi Yên cầm tay của Liễu Thịnh kiểm tra.
Hắn gân tay đều bị chém đứt, vũ khí sắc bén, lực đạo mạnh mẽ, làm cho Ngọc Phi Yên nghĩ tới Mặc Thương.
Mặc Thương rất nghe lời Liên Cẩn, mà Liên Cẩn là người lý trí không thích gây sự, nhất định là Liễu Thịnh quá phận cho nên Liên Cẩn mới để cho Mặc Thương ra tay.
“Gân tay bị đứt, cần nối lại, ngươi theo ta vào đây.”
Ngọc Phi Yên xoay người vào trong, Liễu Thịnh vì lo lắng cho Hạ Hầu Kình Thiên cũng vào theo.
Khi nhìn đến Hạ Hầu Kình Thiên trên giường sắc mặt như thường, mà biểu tình của Thanh Hồng không có chút nào lo lắng, Liễu Thịnh rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Phi Yên động tác nhanh chóng, rất nhanh đem gân tay của Liễu Thịnh nối lại, lại thoa thuốc, băng bó vết thương cho hắn.
“Một tháng này tay phải không thể động, không được cầm vật nặng, không được sử dụng huyền lực, bằng không, tay ngươi sẽ phế bỏ. Đây là sáu viên thuốc, năm ngày uống một viên. Ba mươi ngày sau, tay phải của ngươi sẽ bình phục như lúc đầu.”
Nói xong, Ngọc Phi Yên xoay người đi ra ngoài.
“Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”
Tâm trạng Liễu Thịnh rất phức tạp.
Không biết lúc trước Ngọc Phi Yên ở trong phòng có nghe được chuyện lúc nãy không, thân thể của Hạ Hầu Kình Thiên hắn biết rất rõ, Ngọc Phi Yên có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn dù sao cũng phải cảm tạ nàng.
“Ngươi chẳng qua là trách ta không chiếu cố hắn cho tốt. Tâm trạng như vậy ta có thể hiểu!”
“Chờ ta tìm được biện pháp trị bệnh cho hắn, làm thân thể của hắn không bị Linh Thủy Tà Châu ảnh hưởng, ngươi liền mang hắn đi đi!”
Ngọc Phi Yên không quay đầu lại.
Trong lòng của nàng, cũng bực bội.
Tam thúc sẽ không vô duyên vô cớ nói xấu người nào, lúc nãy bên ngoài khẳng định đã xảy ra chuyện.
Nếu như nàng không đoán sai, Liễu Thịnh nhất định là bộ dạng lửa giận ngút trời, muốn xông tới tìm nàng tính sổ, chỉ là do Liên Cẩn lệnh cho Mặc Thương ngăn cản hắn, cuối cùng Mặc Thương đánh gãy tay phải của Liễu Thịnh.
Ngọc Phi Yên đoán gần như sự thật, nhưng nàng không ngờ là Liễu Thịnh muốn tới để giết nàng.
Vừa nghe Ngọc Phi Yên nói có thể chữa cho Hạ Hầu Kình Thiên, Liễu Thịnh ánh mắt sáng lên “Thực sự?”
“Ta nói được thì làm được. Hạ Hầu Kình Thiên đưa hắn đến đây chắc cũng là muốn ta có thể giúp hắn chuyện này đi! Ngươi trở lại nói cho Hạ Hầu Kình Thiên việc hôm nay cảm tạ hắn, để báo đáp ta nhất định sẽ trị hết bệnh của đứa nhỏ này. Kêu hắn yên tâm đi!”
Ngọc Phi Yên trong giọng nói lộ ra xa cách, cho đến khi nàng đã ra ngoài, Liễu Thịnh còn chua phục hồi lại tinh thần, hắn hoàn toàn vui sướng đắm chìm trong việc thân thể Hạ Hầu Kình Thiên có thể tốt lên.
Thấy Liễu Thịnh như vậy, Thanh Hồng lắc đầu thở dài.
Liễu Thịnh làm ầm ĩ như vậy, nói không chừng Ngọc Phi Yên sẽ cùng Hạ Hầu Kình Thiên sinh ra khoảng cách.
Đến lúc đó, Liễu Thịnh, ngươi có thể có nếm mùi đau khổ!
Ngọc Phi Yên đi ra ngoài cùng mọi người ăn cơm, chuẩn bị chữa bệnh cho Ngọc Thiên Huyết.
Nhưng Ngọc Thiên Huyết nói hôm nay Ngọc Phi Yên đã mệt mỏi, dù sao hắn bị bệnh đã nhiều năm như vậy đợi thêm một chốc cũng không vội, để Ngọc Phi Yên nghỉ ngơi tâp trung chuẩn bị cho đại hội đâu dược thật tốt, chờ đại hội Đấu Dược kết thúc chữa bệnh cho hắn cũng không muộn.
Ngọc Phi Yên vốn muốn phản đối, nhưng Mộc Niệm Hi lúc này cũng ủng hộ quyết định của Ngọc Thiên Huyết. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Thì ra là thế, Ngọc Phi Yên rốt cuộc hiểu được.
Chờ nàng trị khỏi cho Ngọc Thiên Huyết, Mộc Niệm Hi liền phải tuân thủ hứa hẹn mà quay về Vụ hải, Ngọc Thiên Huyết là người quật cường, cũng sẽ không mở miệng giữ lại, đến lúc đó hai người chắc chắn phải tách ra.
Nếu có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian, nói không chừng chuyện của bọn họ còn có thể cứu vãn.
Tam thúc, ngươi lần này thế nhưng không thành thật!
Lần này Ngọc Phi Yên đúng là đã oan uổng Ngọc Thiên Huyết, hắn là thật sự muốn Ngọc Phi Yên nghỉ ngơi dưỡng sức, làm tốt trạng thái tham gia đại hội Đấu Dược.
Bất quá, chính là bởi vì chuyện chữa bệnh bị trì hoãn, hắn và Mộc Niệm Hi mới có thời gian vãn hồi.
Hạ Hầu Kình Thiên hôn mê vài ngày, chờ khi hắn tỉnh lại đã đến ngày tổ chức đại hội Đấu Dược.
Đại hội Đấu Dược, không biết đã là truyền thống từ khi nào, năm năm sẽ tổ chức một lần.
Tiến vào Dược Vương Các của Lạc Hà Cốc, cần Mai Hương thiếp, Ngọc Phi Yên đem Mai Hương thiếp lúc trước cướp từ tay Tiết Tử Di và Tiết Tường trả lại cho bọn họ, nàng lại đến phân bộ Dược Vương Các, tìm Đỗ Khuê yêu cầu một tấm Mai Hương thiếp.
Vừa đủ, tất cả mọi người có thể đi vào đại bản doanh của Dược Vương Các.
Lúc biết được Hạ Hầu Kình Thiên vô sự, ngày hôm sau Liễu Thịnh liền rời đi.
Hôm nay đến Dược Vương Các, có chị em Tiết Tử Di, Liên Cẩn và Mặc Thương, Ngọc Thiên Huyết và Mộc Niệm Hi, còn có Thanh Hồng, Tuyết Yến và Hạ Hầu Kình Thiên cùng với Ngọc Phi Yên.
“Mèo con, ta muốn ôm!”
Trên đường đi đến Dược Vương Các, Hạ Hầu Kình Thiên hướng Ngọc Phi Yên vươn tay ra.
“Ta muốn cùng ngươi đi!”
Thấy chủ tử tranh thủ từng giây kề cận Ngọc Phi Yên, Thanh Hồng và Tuyết Yến liếc nhau, trong mắt đều là cười khổ.
Chủ tử, người còn không biết sao, sau khi ngươi hôn mê, Liễu Thịnh đem nỗ lực nhiều năm của người hủy rồi!
Ngọc Phi Yên đã từ chỗ của Ngọc Thiên Huyết biết được chuyện hôm đó, làm nàng tức giận không thôi. Tốt lắm Liễu Thịnh, chờ Hạ Hầu Kình Thiên tới, ta nhất định làm ngươi sáng mắt!
Lúc này thấy thằng nhóc này dính lấy chất nữ của mình, Ngọc Thiên Huyết sầm mặt, đem gọi Ngọc Phi Yên sang bên này, cố ý cùng nàng nói chuyện, khiến Ngọc Phi Yên không rảnh bận tâm đến hắn.
Tam thúc, ánh mắt của ngươi có ý gì!
Lẽ nào lúc mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì?
Hôn mê vài ngày, lúc tỉnh lại không thấy được Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên đã cảm thấy rất không ổn.
Hiện tại, Ngọc Thiên Huyết mặt rõ ràng viết hai chữ “Đáng ghét”, cho dù là heo, cũng biết hắn không thích mình.
Đây là sao vậy?
Bất quá, Hạ Hầu Kình Thiên cũng không thèm quan tâm, ăn vạ đòi Ngọc Phi Yên ôm bằng được.
“Mèo con, nàng đã nói, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không mặc kệ ta không quan tâm! Nàng nói chuyện không chịu giữ lời!” Thấy Ngọc Phi Yên càng đi càng xa, Hạ Hầu Kình Thiên ra đòn sát thủ, bắt đầu giả bộ đáng thương.
Hắn thật sự làm giống y như thật, hoàn toàn trở thành một đứa nhỏ đang làm nũng.
“Hôm nay nàng còn có chuyện quan trọng muốn làm, phải lấy trạng thái tốt nhất tham gia đại hội Đấu Dược, ngươi cưỡi đại hắc cẩu đi, kêu hộ vệ của ngươi bảo vệ ngươi hoặc là ngươi trở về đi, ở nhà chờ tin tức của chúng ta!”
Ngọc Thiên Huyết không phải người có thể tùy tiện thay đổi chủ ý, hắn sẽ không bị thằng nhóc này hù dọa.
Quả nhiên, hắn vừa nói như vậy, Hạ Hầu Kình Thiên xụ mặt xuống.
Tam thúc, ngươi phá ta làm gì, có lợi cho ngươi không?
Nhìn ra Ngọc Phi Yên rất nghe lời Ngọc Thiên Huyết, Hạ Hầu Kình Thiên vẻ mặt cầu xin, bò lên lưng Hàm Tử, cúi đầu, cau cau cái mũi nhỏ, bộ dáng kia thật sự rất đáng thương!
Chủ nhân, không nên đem nước mũi lau trên lưng luân gia!
Không nên a…
Tiểu cô nương, nhanh cứu luân gia! Nhanh a!
Cảm giác được trên lông dinh dính, Hàm Tử thực muốn khóc.
Thật là vạ lây người vô tội!
Tiểu cô nương, ngươi nhanh cùng chủ nhân làm hòa đi!
Ngọc Phi Yên tuy rằng bực mình Liễu Thịnh, nhưng không đến mức cũng bực lây một đứa trẻ.
Thấy hắn đáng thương như vậy, nước mắt lưng tròng nhìn mình, Ngọc Phi Yên thở dài nói “Thật là tiểu tổ tông”, cuối cùng vẫn tiến lên bế tiểu nam hài lên.
“Ngươi ——” Biểu tình của Ngọc Thiên Huyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tam thúc, hắn vẫn là đứa nhỏ mà!”
Ngọc Phi Yên nhẹ giọng nói.
Huống chi, còn là một đứa nhỏ đáng thương…
“Vẫn là mèo con đối với ta tốt nhất!”
Leo được vào trong lòng Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên liền lau đi nước mắt, ôm Ngọc Phi Yên hướng miệng nàng “Xoạch” hôn một cái, còn quay lại le lưỡi cho Ngọc Thiên Huyết một cái mặt quỷ.
“Tiểu tử, ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Nếu không phải là bởi vì đối phương là đứa nhỏ, Ngọc Thiên Huyết hận không thể lập tức cho hắn một trận.
Dám ăn đậu hũ của Tiểu Yên Yên!
Thực sự là… To gan lớn mật!
“Ta thích nhất là mèo con!”
Nhìn đến Ngọc Thiên Huyết tức giận, hắn lập tức cuối đầu chôn ở trên vai Ngọc Phi Yên “Mèo con đối với ta tốt nhất! Nếu như mèo con vĩnh viễn đều đối với ta tốt như vậy, ta chính là người hạnh phúc nhất trên đời!”
Ngọc Phi Yên vốn còn muốn giáo huấn chuyện hắn hôn trộm mình, nào ngờ miệng hắn ngọt như vậy, nói chuyên thật êm tai, hơn nữa hắn còn là bệnh nhân, Ngọc Phi Yên không thể làm gì nữa đành nhịn cùng hắn giảng giải.
“Tiểu Kình Kình, lần sau không thể hôn ta! Biết chưa?”
“Vì sao?”
“Bởi vì chỉ có những người thân cận nhất, ví dụ như cha mẹ và con cái, vợ chồng với nhau, mới có thể làm chuyện thân mật như vậy.”
“Nếu như vậy, ta với nàng cũng làm người thân cận nhất được không?” Hạ Hầu Kình Thiên khát vọng nhìn Ngọc Phi Yên. “Nếu như ta cũng là người thân cận nhất của nàng, có thể mỗi ngày hôn nàng!”
“Không có khả năng! Nàng cũng không có con trai lớn như vậy!” Bên cạnh Ngọc Thiên Huyết đúng lúc dội một gáo nước lạnh.
“Vậy… Có thể làm vợ chồng!”
Vừa nói xong, ngay cả Hạ Hầu Kình Thiên cũng ngây người.
Vợ chồng…
Chữ này vẫn là vướng mắc trong tâm hắn.
Từ nhỏ cha ruột của hắn sống chết không rõ, lại bị mẹ đẻ chán ghét mà vứt bỏ.
Hạ Tử Ngọc lúc nào cũng nói hắn là súc sinh, cầm thú… Vốn không có cảm tình, càng miễn bàn tới tình cảm vợ chồng.
Cho nên, đối với từ này Hạ Hầu Kình Thiên vẫn luôn bài xích, đồng thời cho rằng vợ chồng là quan hệ không đáng tin nhất trên đời, hắn sẽ không bao giờ cưới vợ.
Thế nhưng bây giờ, Hạ Hầu Kình Thiên đột nhiên cảm thấy nếu có thể cùng Ngọc Phi Yên lấy thân phận vợ chồng cùng nhau sinh hoạt lâu dài, nói không chừng sẽ là một chuyện rất tốt đẹp.
Đến lúc đó mèo con liền triệt để thành người của hắn rồi, hắn muốn hôn nàng cũng là danh chính ngôn thuận, Ngọc Thiên Huyết sẽ không còn lý do phản đối nữa.
“Phốc ——”
Lời nói của tiểu nam hài lời vừa ra, không đợi đến Ngọc Thiên Huyết, Tiết Tường và Mộc Niệm Hi đều ôm bụng cười lớn.
“Ai nha! Tiểu Ngọc muội muội, mị lực của ngươi thật sự là quá cường đại! Quả thực là già trẻ đều ăn!”
Mộc Niệm Hi cười đến chảy nước mắt “Tiểu hài tử bây giờ thật ghê gớm, đều trưởng thành sớm như vậy! Mới cai sữa được vài ngày, liền muốn cưới vợ!”
Tiết Tường còn khoa trương hơn, tiến lên nhéo nhéo mặt hắn một cái.
“Tiểu đệ đệ, ngươi còn quá nhỏ! Như vậy sẽ làm lỡ thời gian của La Sát! Chờ ngươi lớn lên, nàng đã…” Nói đến đây, Tiết Tường bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Không đúng, chờ thằng nhóc này lớn lên, cũng chỉ có hơn mười năm.
Hơn mười năm sau, Ngọc Phi Yên chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ, hình như như vậy cũng có thể!
Bất quá, Tiết Tường liền ngay lập tức gạt bỏ ý niệm này.
Nữ thần là của mình!
Nếu như bị đánh bại bởi một thằng nhãi con, hắn còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Hạ Hầu Kình Thiên lần đầu tiên nghiêm túc bàn chuyện cưới vợ lại bị tất cả mọi người chê cười, làm hắn thật mất mặt.
“Mèo con, bọn họ cười ta!”
Hạ Hầu Kình Thiên ghé vào trong lòng Ngọc Phi Yên “Dù sao, ngươi phải chờ ta lớn lên! Không lâu đâu, rất nhanh thôi! Đến lúc đó ta tới cửa cầu hôn, thú ngươi làm tân nương của ta!”
“Tiểu Kình Kình, chờ ngươi trưởng thành, con của ta đều biết đi rồi!”
Ngọc Phi Yên xoa xoa đầu hắn.
“Con!”
Vừa nghe đến cái này, biểu tình của Hạ Hầu Kình Thiên trở nên nghiêm túc.
Không được, có thể cùng mèo con thành thân nhưng không thể sinh con!
Ta ghét nhất con cháu gì đó!
Tuy rằng Ngọc Phi Yên sẽ là một người mẹ tốt nhưng Hạ Hầu Kình Thiên vẫn không thoát ra khỏi bóng ma mà Hạ Tử Ngọc mang đến cho hắn.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp mặt Hạ Tử Ngọc, bọn họ đều chửi hắn, mắng hắn, oán hận hắn, thậm chí không thừa nhận đứa con trai là hắn, nói rằng hắn làm hại cả đời của nàng.
Những ký ức này đã khắc sâu trong đầu của Hạ Hầu Kình Thiên.
Thậm chí lúc trước có một đoạn thời gian, nội tâm Hạ Hầu Kình Thiên đều là tự trách, cho rằng đúng như Hạ Tử Ngọc nói, bởi vì cuộc sống bi kịch của nàng đều do hắn mang lại, nếu như không có hắn Hạ Tử Ngọc sẽ không bị như vậy.
Cho nên đứa nhỏ đối với Hạ Hầu Kình Thiên là ác mộng.
“Không được! Mèo con, chỉ được có hai người chúng ta. Không nên có con!”
Lời nói của hắn, Ngọc Phi Yên chỉ coi như đồng ngôn vô kỵ.
Đoàn người vừa cười vừa nói, chốc lát đã đến phía đông Dược Vương Các.
Dược Vương Các chiếm diện tích rất lớn, toàn bộ Lạc Hà Cốc hướng tây nam đều là điạ bàn của Dược Vương Các.
Sau khi trình ra Mai Hương thiếp, Ngọc Phi Yên cùng mọi người được dẫn vào phòng khách của Dược Vương Các. Bởi vì đại hội Đấu Dược sẽ kéo dài vài ngày nên khách nhân đến Dược Vương Các đều được chuẩn bị thức ăn và chỗ nghỉ ngơi.
Ngay khi tiểu dược đồng dẫn Ngọc Phi Yên mọi người đến phòng nghỉ thì một thanh âm truyền đến.
“Sát Sát! Ngươi làm sao bây giờ mới đến!”
Sau đó, một thân ảnh màu đỏ tiến lên ôm lấy Ngọc Phi Yên.
“Sát Sát, ta nhớ ngươi muốn chết! Y ——” Nhận thấy được mình và Ngọc Phi Yên ở giữa có thứ gì ngăn cản, Thiên Dạ Tuyết buông tay ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng.
“Sát Sát!”
Thấy được tiểu nam hài, Thiên Dạ Tuyết kinh hô.
“Đây là đứa nhỏ của ai vậy? Chúng ta mới xa nhau có một năm, ngươi có hài tử lúc nào? Như ngươi vậy, thật sự làm… thất vọng một mảnh thâm tình của ta a!”
Thiên Dạ Tuyết vừa nói vừa cố gắng rơi nước mắt.
Hắn vốn chính là một nam nhân yêu nghiệt, giơ tay nhấc chân đều để lộ ra một cỗ tà khí, lúc này mỹ nam rơi lệ thật đúng là hấp dẫn rất nhiều người ánh mắt.
“Đó chính là Tần Trì quốc Yến Vương!”
“Đúng đúng đúng, hắn là Yến Vương Thiên Dạ Tuyết! Nói như vậy, cô nương kia chính là Ngọc La Sát rồi!”
“Ta kháo, Dược Hoàng đại nhân có đứa nhỏ rồi sao?”
“Không phải đâu! Không giống như đã kết hôn?”
Không ngừng có âm thanh truyền đến, sắc mặt Ngọc Phi Yên của cũng càng ngày càng khó coi.
Một bên Thiên Dạ Tuyết còn đang vừa khóc vừa nói “Sát Sát, ngươi làm sao làm tổn thương ta như vậy!”
“Ta vì ngươi giải tán tất cả nữ nhân trong vương phủ, hiện tại không chỉ hoa hoa thảo thảo ngay cả con chó trong vương phủ đều là giống đực! Ta dễ dàng sao!”
“Ta biết ngươi sẽ tới tham gia đại hội Đấu Dược, ngàn dặm xa xôi tìm đến, thế nhưng… Ngươi nhanh giải thích cho ta đứa nhỏ này là chuyện gì!”
Lỗ tai Ngọc Phi Yên bị Thiên Dạ Tuyết làm cho ong ong, nàng đem đứa nhỏ đưa cho Thanh Hồng, chính mình nhấc chân một cái hướng hạ thân Thiên Dạ Tuyết đá.
/90
|