Edit: Seagate HDD
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
“Yên tâm đi! Ta không sao đâu! Dùng phương thức như vậy hành hạ ta, mang vạ là bọn họ!”
Thời điểm Thiên Dạ Tuyết nói chuyện, ánh mắt sắc bén.
Nàng mấy năm nay luôn ngụy trang thành một vương gia chỉ mang thói phong lưu trăng hoa, ai ngờ bọn Lưu Quý Phi cuối cùng cũng không muốn bỏ qua cho nàng.
Một khi đã như vậy, không bằng mọi người thống khoái chém giết một hồi!
“Tuyết…”
Nhìn thấy Thiên Dạ Tuyết trong mắt ngập tràn cừu hận, Ngọc Phi Yên nội tâm có chút không đành lòng.
Quan hệ thân tử biến thành như thế, không thể không nói mọi chuyện gần như là hỏng bét hết.
Cha mẹ của Ngọc Phi Yên đều là những người hiến thân cho công việc nghiên cứu khoa học, bọn họ đem hết tâm huyết và sinh mệnh của mình hiến dâng cho quốc gia, cho nên nàng cùng với anh mình là một tay ông nội nuôi mà lớn.
Bất quá, cha mẹ của màng dù bề bộn nhiều việc, mỗi một lần có dịp quay về thăm nhà, hai người đối với Ngọc Phi Yên cùng anh của nàng tình cảm là vô cùng tốt, yêu thương cưng chiều, hoàn toàn coi nàng như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay.
Ngọc Phi Yên vốn cho là, trên đời này vốn không có điều gì có thể hơn được tình yêu thương của cha mẹ đối với con cái của mình, nhưng đi đến thế giới này, nhìn thấy tình cảnh của hai người Hạ Hầu Kình Thiên cùng Thiên Dạ Tuyết này, quan niệm của nàng triệt để bị đánh vỡ.
“Tuyết, nếu cần đến ta, nhất định không cần khách khí! Bất quá, trước khi ngươi đi, trước hết vẫn nên tiến giai!”
Ngọc Phi Yên lôi kéo Thiên Dạ Tuyết đi đến một bên, đưa cho nàng một cái hộp gấm.
“Ngươi hiện tại đã là Vũ Vương đỉnh phong, đây là ta căn cứ vào thể chất của ngươi mà luyện ra viên thuốc này, nó có thể giúp ngươi ngay lập tức tiến giai. Vì ngươi đã không muốn cho ta cùng đi đến Tần Trị quốc, vậy việc nhỏ này ngươi phải đáp ứng ta!”
Nắm chặt hộp gấm trong tay, Thiên Dạ Tuyết ánh mắt ráo hoảng.
Từ khi hai nàng quen biết nhau đến nay, Ngọc Phi Yên đã ra tay trợ giúp Thiên Dạ Tuyết rất nhiều lần.
Giúp nàng bỏ thói quen nghiện ngập, lại giúp này tập luyện võ công, hai người cùng nhau tiến giai, hiện thời lại vì nàng ra sức luyện chế viên thuốc này, Thiên Dạ Tuyết không biết nên dùng lời nói gì để cảm tạ Ngọc Phi Yên.
“Đại ân này không có lời nào cảm tạ hết được! Cả đời này chúng ta vĩnh viễn là tỷ muội!”
Thiên Dạ Tuyết tay phải nắm chặt lại, đập đập lên ngực, tỏ vẻ mình cả đời này sẽ nhớ rõ ân tình của Ngọc Phi Yên.
“Nhiều lời như vậy để làm cái gì! Tiến giai nhanh đi! Bằng không, ta thật đúng lo lắng ngươi làm sao trở về!”
“Đã biết, nói nhiều!”
Thiên Dạ Tuyết nghiêng mặt, lau lau nước mắt, nở ra nụ cười tà mị.
“Mẫu hậu sinh ra ta thật quá sai lầm! Ta muốn là nam nhân, cả đời này đối với ngươi bám chặt lấy không nhả, bất kể thủ đoạn gì, thuốc mê củng chơi luôn, đem ngươi biến thành nữ nhân của ta! Cùng ngươi dây dưa cả đời!”
“Cút —— “
Nghe Thiên Dạ Tuyết bắt đầu làm xàm, Ngọc Phi Yên biết nàng đã khôi phục nguyên hình, cũng coi như yên tâm.
Thiên Dạ Tuyết cầm hộp gấm rời đi, vừa ra tới cửa, liền thấy Hạ Hầu Kình Thiên.
“Lâm Giang Vương, có thời gian thì bàn bạc chút việc đi, ta muốn cùng ngươi hùn hạp làm ăn!”
Từ lúc biết Thiên Dạ Tuyết là nữ nhân, Hạ Hầu Kình Thiên đối với nàng, ghen tuông đã bớt đi không ít.
Bằng hữu của Ngọc Phi Yên, tự nhiên cũng là bằng hữu của hắn, Thiên Dạ Tuyết nếu thực sự cần, xem mặt mũi của mèo con, hắn cũng sẽ ra tay tương trợ.
“Tốt!”
Hạ Hầu Kình Thiên gật gật đầu, đứng cạnh Thiên Dạ Tuyết.
Bọn họ muốn làm cái gì?
Ngọc Phi Yên rất hiếu kỳ, bất quá, nàng tò mò hơn vẫn là Ngọc Thiên Huyết cùng với Mộc Thiểm Hi hiện nay như thế nào.
Buổi sáng bình thản trôi qua, hai tên kia còn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ đây là, sau khi biết vị thịt ngon, liền ăn nhiều hơn bình thường một chút?
Tam thúc, thúc dù sao cũng phải kiềm chế một chút!
Nữ nhân là để cho người ta nâng niu thương tiếc…
Không thể không nói, Ngọc Phi Yên lo lắng là không hề thừa.
Trong phòng, Mộc Thiểm Hi vừa tỉnh rượu đầu hoa mắt váng, cả người đau nhức, giống như đi trên đường đột nhiên bị xe ngựa cán qua, căn bản không thể động đậy.
Nàng mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, bèn dấu đầu mình trong chăn, giá nào cũng không thò mặt, càng không thèm nhìn nam nhân bên người một cái.
Chẳng lẽ nàng hối hận sao?
Lần đầu khai trai, Ngọc Thiên Huyết ăn mỹ thực một đêm nhìn thấy màn này trong lòng liền có chút bất an.
Nếu Mộc Thiểm Hi hối hận, hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Thiểm Hi, Thiểm Hi, nàng đừng im lìm nữa…”
“Ta cứ thích như vậy!”
Mộc Thiểm Hi sẳn giọng nói, “Ngươi đừng xía vào!”
Cái này, tâm tình Ngọc Thiên Huyết càng thêm phức tạp.
Hắn vốn là tên lưu manh giữ trong sạch hơn 30 năm, ngày hôm qua rốt cuộc cũng được chiêm nghiệm, trong lúc nhất thời có chút không nắm bắt được chừng mực.
Tuy rằng lần đầu tiên có hơi không như ý muốn, nhưng sau khi trải qua thực tiễn, lại thăm dò cùng đúc kết kinh nghiệm, cộng thêm loại bản năng nguyên thủy, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) lúc sau liền xuôi thuyền mát mái, gió xuân nổi lên, trống trận tung hoành, một tiếng trống như thúc đẩy ba quân tinh thần hăng hái cho đến hừng đông.
Ai mà ngờ, giờ Mộc Thiểm Hi tỉnh, lại sinh ra cái thái độ này.
Ngọc Thiên Huyết thật đúng là có điểm đoán không ra hiện tại nàng là nghĩ cái gì.
“Thiểm Hi, là ta không tốt, ta không nên thừa dịp nàng uống say mà đối với nàng….”
Trừ bỏ mối tình đầu thanh mai trúc mã, Ngọc Thiên Huyết cũng không kinh nghiệm nói chuyện yêu đương cùng nữ nhân nào khác, lúc này muốn dỗ ngọt Mộc Thiểm Hi, hắn thật sự đã vắt hết đầu óc.
Ngọc Thiên Huyết bỗng nhiên cảm thấy, so với giết địch dỗ nữ nhân còn khó hơn!
Vừa nghe lời này, Mộc Thiểm Hi ngẩng đầu lên, hai má hồng hồng nhìn Ngọc Thiên Huyết.
“Thế nào, ngươi là có ý tứ gì! Mới đó liền hối hận? Ăn sạch xong liền không nhận trách nhiệm?”
Bị chửi mà không hiểu trăng sao gì, Ngọc Thiên Huyết hết đường chối cãi.
“Không có! Ta thấy ngươi nàng không nói chuyện, đang nghĩ là nàng hối hận.”
Ngọc Thiên Huyết đầu cúi thấp, giống y một đứa nhỏ làm sai chuyện.
Nhìn thấy hắn như vậy, Mộc Thiểm Hi bật cười khúc khích.
“Người ta là thẹn thùng! Ngươi hiểu hay không! Thật là! Aiz, Hiếm có dịp được thẹn thùng một lần, lại bị ngươi hiểu lầm!”
Lúc nói chuyện, hai má Mộc Thiểm Hi đều đỏ hồng, cặp mắt đầy nhu tình, như một nhành nho xinh đẹp, nhìn thấy màn này, Ngọc Thiên Huyết trong lòng bổng nhiên mềm xuống.
“Thiểm Hi, chúng ta thành thân đi!”
Ngọc Thiên Huyết cứ như vậy mà tuôn ra lời cầu hôn, Mộc Thiểm Hi lần nữa vùi đầu vào trong chăn.
“Thành thân thì có thể, bất quá ta hiện tại làm sao mà đi ra ngoài? Mọi người khẳng định đều biết hết! Ta thật sự là không còn mặt mũi nào mà gặp ai! Tiểu Ngọc không chừng còn nhân cơ hội này cười ta đến chết!”
“Vậy, nếu không chúng ta không gặp ai, tiếp tục làm tiếp?”
“Phi —— “
Nghe Ngọc Thiên Huyết dùng kiểu giọng hạ lưu “Không biết xấu hổ” nói, Mộc Thiểm Hi vừa thẹn vừa bực.
“Ngươi còn sợ làm ta đau chưa đủ chết, giờ còn muốn làm gì! Cũng không biết ngươi từ cái nơi quỷ nào chui ra, còn chưa có đụng qua nữ nhân hay sao?”
Mộc Thiểm Hi lại thật nói đúng, Ngọc Thiên Huyết thật sự cực kỳ nghiêm túc gật gật đầu.
“Lần đầu nha! Có hơi lỗ mãng một tý, ta cam đoan về sau không sẽ như vậy!”
Lần đầu?
Nghe nói như thế, Mộc Thiểm Hi trong lòng ngọt ngào.
“Ngươi đừng có mà lừa ta! Ngươi khẳng định là không thiếu nữ nhân!”
“Ta thực không có lừa nàng! Ta từ nhỏ đến lớn, đây lần đầu…”
Ngọc Thiên Huyết lúc này mặt có chút xuất huyết, “Ta còn sợ nàng chê cười ta, cái gì cũng không biết. Cho nên, không phải ta chịu trách nhiệm với nàng, mà là nàng phải vì ta chịu trách nhiệm.”
Nói đến đoạn này, Ngọc Thiên Huyết cũng trở nên hợp lý hợp tình.
“Hôm qua chính là nàng trói ta trước!”
Mộc Thiểm Hi nhớ lại cảnh ngày hôm qua mình cư nhiên cứ lớn mật như vậy, hạ gục Ngọc Thiên Huyết, không khỏi đắc ý.
“Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường! Ai cho ngươi hiện tại anh tuấn như thế!”*
“Mặc kệ ta là biến thành cái dạng gì, trong lòng cũng chỉ có mình nàng!” Ngọc Thiên Huyết cắn cắn lỗ tai Mộc Thiểm Hi, thấp giọng nói.
“Miệng lưỡi trơn tru! Tướng quân khi nào lại biến thành ba hoa!”
“Bị nàng làm thay đổi —— “
Hai người bởi vì thể xác và tinh thần giao hòa, lúc này lại phá vở được rào cản, cảm tình không những gắn bó hơn, hơn nữa càng thêm vững chắc.
“Thùng thùng thùng!”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng đập cửa.
“Ai?”
Mộc Thiểm Hi lúc này lại giấu mình ở trong chăn, cùng con tằm làm kén là một dạng, Ngọc Thiên Huyết đành phải giả ho khan một tiếng, ra bộ nghiêm trang hỏi.
“Tam thúc, là ta! Ta mang cho hai người chút đồ ăn! Ah…còn có thuốc phụ khoa… Mấy thứ này đặt ở cửa, ta đi trước!”
Ngọc Phi Yên trong lời nói hiện ra vẻ trêu chọc không dấu diếm.
Chờ nàng đi rồi, Ngọc Thiên Huyết mở cửa đem cả mâm thức ăn vào phòng.
Trên mân thức ăn là phi thường nhiều, lại có thêm một cái bình ngọc nho nhỏ.
“Đây là cái gì?” Mộc Thiểm Hi nhìn nhìn cái bình ngọc, tò mò hỏi.
Bị cháu gái gặp phải chuyện này, Ngọc Thiên Huyết phi thường ngượng ngùng. Lúc này nhìn đến lọ thuốc, mặt ngọc của hắn thoáng cái đỏ như quá tảo.
Tiểu Yên Yên, ngươi có thể đừng trêu chọc Tam thúc như thế không?
“Chắc là thuốc chữa thương.”
Ngọc Thiên Huyết ho khan hai tiếng, che giấu bối rối.
“Ai bị thương? Ngươi sao?”
Mộc Thiểm Hi vừa muốn ngồi dậy, thân mình lại mềm nhũn, ngã xuống, Ngọc Thiên Huyết hoảng hồn đỡ lấy nàng.
Xem thế này, Mộc Thiểm Hi liền không phải đồ ngốc, trước không rõ lắm, giờ phút này cũng biết Ngọc Phi Yên đưa thuốc đến là để làm cái gì!
“Mắc cỡ chết ta rồi! Làm sao mà sống đây! Tiểu Ngọc thật xấu xa quá mức mà!”
Mộc Thiểm Hi cắn cắn môi, dựa vào trong lòng ngực Ngọc Thiên Huyết.
Thuốc phụ khoa!
Rõ ràng là bôi ở chỗ đó……
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Mộc Thiểm Hi đối Ngọc Phi Yên là phi thường cảm tạ.
Ngọc Thiên Huyết mặc dù là người đã sớm trưởng thành, nhưng về cái phương diện kia, hoàn toàn là lỗ mãng giống đám thanh niên chưa ráo máu đầu.
Hai người lần đầu tiên hợp tác, làm nữ nhân, Mộc Thiểm Hi chuyến này ăn không ít đau khổ, bằng không sao có thể hai chân run run, căn bản là vô pháp bước đi!
“Trong nhà có thầy thuốc, đúng là có bệnh tật gì cũng khỏi lo lắng!” Ngọc Thiên Huyết còn mặt dày nói.
Hai người cứ như vậy anh anh em em, mãi cho đến buổi tối mới xuất hiện.
Giờ phút này, Thiên Dạ Tuyết đang cùng Ngọc Phi Yên chia tay.
“Sát Sát, ta đã là Vũ Đế!” Thiên Dạ Tuyết tinh thần hưng phấn, một thân nhẹ nhàng khoan khoái nói, “Lần này trở về, xem ta làm sao giết chết hai tên khốn khiếp kia!”
Có công phu là Vũ Đế, Thiên Dạ Tuyết càng thêm tin tưởng.
Các ngươi muốn tìm chết, chọc vào ta, chính mình lo nhặt xác đi!
Thiên Dạ Tuyết bây giờ như vậy, Ngọc Phi Yên mới tính là an tâm.
Sinh ra trong hoàng thất, chưa hẳn là một chuyện hạnh phúc.
Như Thiên Dạ Tuyết, gặp được một người cha cặn bã lòng lang dạ sói như vậy, nàng nếu tâm tư còn không ngoan độc, chỉ có thể như cá trên thớt, mặc sức cho người chém giết!
“Sát Sát, ta phải đi rồi! Ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta!” Lúc gần đi, Thiên Dạ Tuyết hung hăng ôm chầm lấy Ngọc Phi Yên.”Chờ ta xử lý xong cái đám rác rưỡi này, ta với ngươi, cùng nhau tung hoành thiên hạ!”
Bất quá, Thiên Dạ Tuyết còn chưa kịp nói thêm cùng Ngọc Phi Yên vài câu, đã bị Hạ Hầu Kình Thiên một cước đá ra ngoài.
“Này! Ngươi làm gì thế?!”
Thiên Dạ Tuyết trừng mắt nhìn Hạ Hầu Kình Thiên một cái.
“Ngươi nhanh chóng đi đi! Đi sớm về sớm, giải quyết nhanh một chút, đừng quên ngươi còn có chuyện cần ta!” Hạ Hầu Kình Thiên lời này nói ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, kỳ thực hắn nội tâm đang bất mãn, Thiên Dạ Tuyết cùng Ngọc Phi Yên thân mật như vậy.
Gia đã khoan dung cho ngươi cùng con mèo con qua lại, thế nhưng lòi ra cái bộ dáng chàng chàng thiếp thiếp, rất không bình thường!
Đến gia còn chưa có được hưỡng thụ qua loại đãi ngộ như vậy đâu!
“Biết rồi!”
Thiên Dạ Tuyết hừ một tiếng, hướng mọi người vừa chắp tay. “Các vị, non xanh còn đó, nước biếc còn đây! Chúng ta sau này còn gặp lại, giờ cáo từ!”
Bước lên tuấn mã, Thiên Dạ Tuyết ra roi.
“Sát Sát, chờ ta nha!”
Lời buông ra đầy tình ý, cố tình khiến người ta sinh ra hiểu lầm, quả báo đến rất nhanh và trực tiếp, Hạ Hầu Kình Thiên đầu ngón tay bắn ra, trúng vào mông ngựa.
Tuấn mã màu trắng thét dài một tiếng đau đớn, dạt móng xông ra ngoài.
“Ta khi, Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi dám chơi ám chiêu, ta sẽ không để yên cho ngươi! Sát Sát là của ta!”
“Ta sẽ trở về!”
Thanh âm Thiên Dạ Tuyết xa xa truyền tới, Hạ Hầu Kình Thiên không thèm để ý đến.
Sự tình ở Tần Trị quốc đủ cho Thiên Dạ Tuyết một phen bôn ba, chờ đến khi nàng trở lại, chính mình đã sớm thu phục Ngọc Phi Yên rồi.
Ngọc Thiên Huyết xấu hổ kéo theo Mộc Thiểm Hi e thẹn xuất hiện, mọi người trong lòng tự nhiên đều rõ ràng, Ngọc Phi Yên mắt cười híp híp không lên tiếng, Liên Cẩn nói một tiếng chúc mừng, Hạ Hầu Kình Thiên trực tiếp phun một câu đầy ngạo khí “Không cần cảm tạ!”
Phốc ——
Liên Cẩn đang uống trà, vừa nghe lời này, một ngụm trà liền phun hết lên y phục Mặc Thương.
Người kia, quả thực là khiến người ghét, còn nói như thế!
Quả thật không trách được vì sao danh khí hắn kém đến thế!
Thật sự là người không biết cách nói chuyện…….
Nhìn Hạ Hầu Kình Thiên kia bày ra vẻ cao thượng, khuôn mặt tuấn tú hất hất, Ngọc Thiên Huyết liền cảm thấy tiểu tử này thật sự là đáng đánh đòn!
Không cần cảm tạ?
Hóa ra chính mình thành công ăn thịt, còn phải cảm tạ ngươi?
Bất quá Ngọc Thiên Huyết ngẫm nghĩ lại, nếu không phải là Hạ Hầu Kình Thiên chuốt say Mộc Thiểm Hi, nàng sẽ không say rượu, giữa bọn họ chưa chắc đã vượt qua nỗi cái khe cuối cùng này.
Theo lý mà nói, chính Hạ Hầu Kình Thiên là nguyên nhân đẩy nhanh tiến độ tình cảm của hai người, tính qua cũng coi như là có chút tác dụng.
Nhưng mà, Ngọc Thiên Huyết dù chết cũng sẽ không thừa nhận chuyện này.
Lại càng không kể việc phải cảm kích Hạ Hầu Kình Thiên!
Đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ cái chủ ý quỷ quái gì trong lòng, muốn như thế liền bắt cóc Tiểu Yên Yên? Không có cửa!
So với Ngọc Thiên Huyết, Mộc Thiểm Hi ngược lại đối với Hạ Hầu Kình Thiên thật cảm tạ.
Thiên Dạ Tuyết bày mưu tính kế, Hạ Hầu Kình Thiên ra tay tương trợ, nàng mới thuận lợi ăn Ngọc Thiên Huyết, công lao của Hạ Hầu Kình Thiên không thể không tính.
“Cảm tạ!”
Mộc Thiểm Hi ló đầu, thấp giọng nói.
“Không cần khách khí, là người một nhà!”
Hạ Hầu Kình Thiên lời này chọc ngay tổ ong vò vẽ, Ngọc Thiên Huyết thiếu chút nhảy dựng lên.
“Lâm Giang Vương, ai cùng nhà với ngươi hả?”
Hạ Hầu Kình Thiên chỉ chỉ Ngọc Phi Yên, lại chỉ chỉ về Mộc Thiểm Hi.
“Ngươi uống rượu thua gia, không có tư cách nói chuyện! Tửu lượng kém, không cần tìm ngược đãi!”
Đúng là nói khiến người ta tức chết không cần đền mạng mà, hoàn toàn đả kích tự tôn của Ngọc Thiên Huyết.
Hắn cũng từng tửu lượng ngàn chén không say, chẳng hiểu tại sao lại gục trước Hạ Hầu Kình Thiên, thất bại thảm hại.
“Ta không phục!”
“Gia cũng không ngại cho ngươi nằm xuống thêm lần nữa!”
Hạ Hầu Kình Thiên ước chừng trong lòng Ngọc Phi Yên cũng không bài xích mình, tình hình như thế làm cho lòng hắn tràn đầy sức mạnh.
Chỉ cần nàng không chán ghét hắn, thì hắn còn có hy vọng!
Một mực chân thành, tấm lòng kiên định!
Thấy Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Thiên Huyết lại như vậy, Ngọc Phi Yên thật sự là đau đầu.
“Cho ta an tĩnh một lúc đi!”
Quả nhiên, Ngọc Phi Yên rống một tiếng, hai người đều ngừng lại, chăm chú nhìn nàng.
“Ăn cơm! Ta đói bụng!”
Khỏi phải nói, Ngọc Phi Yên trong lòng hai nam nhân này vị trí là phi thường quan trọng.
Một người là mèo con yêu mến nhất, một người là cháu gái thương yêu nhất, nàng ra mệnh lệnh, bọn họ đều ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, bộ dáng hoàn toàn là dạng học sinh ba tốt.
“Tam thẩm, chúng ta ăn cơm đi!”
Ngọc Phi Yên kéo Mộc Thiểm Hi ngồi xuống, chờ hai tỷ đệ Tiết gia trở về, cơm chiều chính thức dọn ra.
Đang ăn cơm tối, Tiết Tử Di nhịn không được liếc Ngọc Thiên Huyết vài lần.
Mộc Thiểm Hi thấy vậy, trong lòng trầm xuống.
“Tỷ, ngươi là làm cái gì?” Tiết Tường nhìn ra Tiết Tử Di hơi khác thường, hỏi.
“Ta cảm thấy, tam thúc La Sát nhìn quen quen!”
Tiết Tử Di lúc nhỏ, từng đứng tại tường thành nhìn thấy Ngọc gia quân hồi triều một lần.
Thời đó Ngọc Thiên Huyết là một tiểu tướng ngọc diện lang phong, dũng khí bừng bừng trong Ngọc gia quân, ở kinh thành cực kỳ được mến mộ, hắn cưỡi con ngựa cao to, anh tuấn tiêu sái, làm cho toàn kinh thành thiếu nữ vây lại mà xem.
Mặc dù khi đó Tiết Tử Di vẫn còn nhỏ, nhưng nàng đối với Ngọc Thiên Huyết có ấn tượng rất sâu khắc.
Bởi vì khi đó, nàng có một người biểu cô thầm mến Ngọc Thiên Huyết, lại cho rằng nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, mỗi ngày tại trước mặt nàng lộ ra vẻ mê trai, cho nên chuyện này Tiết Tử Di đặc biệt nhớ rõ ràng.
Hiện tại càng nhìn, càng thấy người nam nhân tuấn lãng trước mắt này, cùng ký ức thuở nhỏ của nàng rất giống nhau.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Sau khi trị lành thương tích cho Ngọc Thiên Huyết, Ngọc Phi Yên biết có một số việc giấu giếm không được.
Vì lẽ đó cho nên sau khi cơm nước xong, Ngọc Phi Yên thoải mái cùng tỷ đệ Tiết gia bộc lộ thân phận của mình cùng Ngọc Thiên Huyết.
Lần này, làm cho Tiết Tử Di cùng Tiết Tường bị dọa đến choáng váng.
Ngọc La Sát chính là Ngọc Phi Yên?
Ông trời ơi, có cần chơi con đến mức này không!
Nhớ lại chính mình khi ở cùng Hạ Hầu Nam trước mặt Ngọc Phi Yên buông lời bẩn thỉu, Tiết Tường mặt liền vụt biến đỏ.
Thật sự là mất mặt lớn!
Hắn như vậy, Tiết Tử Di cũng rất thẹn thùng.
“Ta về sau vẫn gọi ngươi là La Sát hay là gì?” Tiết Tường nhìn khuôn mặt thiếu nữ qua lớp khăn che mặt. Thật đúng là có mắt mà không thấy thái sơn!
Ai mà ngờ cho nổi, một cái tên nổi tiếng là phế vật của kinh thành, rốt cuộc lại ưu tú như vậy!
Chẳng những là Vũ Thần, lại còn là Dược Hoàng!
Chuyện này mà truyền ra, dám có vài người tự lấy tay móc mắt mình lắm.
Nghĩ đến đây, Tiết Tường cuối cùng là minh bạch, Hạ Hầu Nam vì sao thất bại thảm hại đến như vậy. Từ lúc bắt đầu, hắn liền sai rồi! Chán ghét Ngọc Phi Yên, xem thường nàng, cuối cùng là tự rước lấy nhục.
Thật sự là… không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
“Nếu như các ngươi cảm thấy phiền phức, trực tiếp gọi ta Tiểu Ngọc được rồi!”
Thái độ của Ngọc Phi Yên vẫn là trước sau ôn hòa.
Ngồi chung trong căn phòng này, đều là những người cùng nàng trải qua hoạn nạn, xứng đáng là bằng hữu.
Vô luận là Liên Cẩn, Mặc Thương, Tiết gia tỷ đệ, Ngọc Phi Yên đều nhận thức, nàng một chút cũng không lo lắng thân phận mình cùng Ngọc Thiên Huyết bị bọn họ biết được.
Ngọc Phi Yên nhìn nhận bọn họ là bằng hữu, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Tiết Tử Di cùng Tiết Tường cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa.
Huống chi trước đó, Ngọc Phi Yên còn giúp Tiết Tường tiến giai, nàng còn không phải là bằng hữu đáng giá kết giao hay sao!
“Tiểu Ngọc, cám ơn ngươi tín nhiệm!”
Tiết Tử Di cùng Tiết Tường nhìn nhau, cũng nói với Ngọc Phi Yên lởi như thế.
Tiết Tường sớm đã có quyết định, muốn theo đuôi Ngọc Phi Yên.
Mà Tiết Tử Di, khi thấy phong thái của Ngọc Phi Yên tại cuộc thi đấu dược, cũng sùng bái nàng.
Đặc biệt Ngọc Phi Yên một thân một mình ngăn cơn sóng dữ, cứu Dược Vương Các, điểm này khiến cho Tiết Tử Di bội phục không thôi.
“Các ngươi là bằng hữu của ta, ta không có gì lo lắng!”
Được Ngọc Phi Yên cùng kết giao, hai tỷ muội hai người đều thật cao hứng.
Bất quá, thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tan.
Tiết Tử Di bởi vì tại đấu dược thể hiện ra sự bình tĩnh vượt bậc, được Lâm chưởng môn thưởng thức, hiện tại đã bái Lâm chưởng môn làm sư phụ, muốn ở lại Dược Vương Các.
Những người khác, theo Ngọc Phi Yên, chuẩn bị về kinh thành.
Lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, xác định Ngọc Thiên Huyết thân thể khôi phục phi thường tốt, đám Ngọc Phi Yên hướng đến Lâm chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão cáo từ.
“Ngọc nha đầu, không thể ở thêm vài ngày sao?”
Những lão nhân này đã đem Ngọc Phi Yên làm bạn vong niên.*
*Bạn vong niên : Mội người lớn tuổi và một người còn trẻ, bỏ qua vai vế kết bạn với nhau
“Không được! Đi ra ngoài đã rất lâu, người trong nhà sẽ lo lắng!”
Ngọc Phi Yên đem lễ vật của mình ra.
Suốt đêm hôm qua nàng nghĩ ra được một ít kiến thức y học hiện đại, băng bó, sát trùng, đề phòng dịch bệnh….. toàn bộ viết ra.
Cẩn thận thật ôm một xấp giấy dày, Lâm chưởng môn, Hoắc thần y bọn họ đều kích động không thôi.
Đây chính là tài liệu y học cực hiếm có, Ngọc Phi Yên viết ra, giao cho Dược Vương Các, là bọn họ muốn cầu còn không được.
Lại bái biệt vài vị đức cao vọng trọng khác, tất cả mọi người lên ngựa.
Liên Cẩn lúc đi, tiện tay đem phương pháp luyện chế “phật tâm” giao cho Hoắc thần y.
Lão nhân này, cầm bí phương, ngón tay đều run run.
“Ngọc nha đầu, Liên Cẩn, chờ ta có rảnh, sẽ đi tìm các ngươi!” Hoắc thần y hướng đám người đi xa vẫy tay.
Ra khỏi Lạc Hà cốc, thời điểm gần đến thành, một nữ nhân đột nhiên xuất hiện ngăn cản trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên.
“Vương gia, xin dừng bước!”
Mị Nương mấy ngày này vẫn chờ đợi ở của thành, hy vọng mình có thể gặp lại nam tử đẹp như tiên này.
Rốt cục, ông trời vốn không phụ người có lòng, không để nàng uổng công chờ đợi.
Đột nhiên giữa đường nhảy ra một thiều nữ ôn nhu vận y phục màu hồng đứng chận đường, khiến Hạ Hầu Kình Thiên nhíu mày.
“Mau cút cho ta —— “
“Vương gia, ngươi không nhớ ta sao? Ở phủ Thủ Bị, là ngươi đã cứu ta!”
Thanh âm của Mị Nương tuy mềm lại lanh lãnh, hiện đang là buổi sáng sớm, người ra vào thành rất đông, vừa nghe thấy lời này, đều dừng lại xem náo nhiệt.
Hạ Hầu Kình Thiên nghĩ nghĩ, thật sự là không nhớ ra có gặp qua người này, lại một lần nữa nói “Cút —— “
“Đây là có việc gì?”
Ngọc Thiên Huyết thúc ngựa đi lại kế bên Hạ Hầu Kình Thiên.
Không phải nói, Lâm Giang Vương này trước giờ không có tiếng xấu về chuyện tình sao?
Thế nào mới đến nơi đây vài ngày, liền có con gái nhà lành nhảy ra chận đường?
“Không quen biết.”
Hạ Hầu Kình Thiên biết Ngọc Thiên Huyết phòng mình như phòng cướp, nhưng mà hắn quang minh lỗi lạc, cũng không sợ người khác nói cái gì.
“Vương gia, người cứu Mị Nương, ta đây là người có ân tất báo! Mị Nương nguyện ý ở lại bên cạnh vương gia làm nô tỳ, hầu hạ vương gia, cầu vương gia thành toàn!”
Mị Nương biết đây là một cơ hội phi thường hiếm có.
Từ nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên, trong đầu nàng liền luôn có hình bóng của người này, không cách nào gạt bỏ đi được.
Một nam nhân ưu tú, hoàn mỹ như vậy, nàng từ xưa đến giờ còn chưa có gặp qua ai khác nha!
Mị Nương xuất thân thanh lâu, là một hoa khôi, tự nhận thấy bản thân mình trừ bỏ xuất thân có hơi kém một chút, còn phương diện khác cùng các cô nương gia khuê cũng không hề thua kém ai.
Nàng trong lòng mong muốn một lần bay lên thành phượng hoàng, Hạ Hầu Kình Thiên vừa vặn là người có thể cho nàng cơ hội cải biến vận mệnh mình.
“Muốn làm nô tỳ?”
Mộc Thiểm Hi lúc này cũng đến, trước nhìn nhìn Mị Nương, sau hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cứ như vậy yểu điệu nũng nịu, thì làm nô tì ra làm sao đây?”
Mộc Thiểm Hi vốn là một nữ tử xinh đẹp, nhìn thấy cô Mị Nương một trận hoảng hốt.
Sau đó, nàng kiên định nói, “Đều được! Vương gia muốn nô tì làm cái gì, nô tì liền làm cái đó! Cho dù là vương gia muốn…”
Mị Nương bỏ lững câu nói, trên mặt lại nhiễm màu đỏ tươi.
Cùng hạn người như vậy dây dưa, Tiết Tường vốn không chỉ mới gặp qua một lần.
Lúc này, hắn xuống ngựa, cầm lấy cây gậy, dít đống cứt chó để ở trước mặt Mị Nương.
“Đã như vậy, liền ăn nó, chứng minh ngươi thật sự là một nô tài trung tâm!”*
Tiết Tường vốn là Nhị Thế Tổ quần là áo lượt, biểu hiện lúc này của hắn, đúng là một tên thế tử bại hoại.
Hắn cư nhiên nhảy ra làm như vậy, mọi người quây xem xung quanh thiếu chút bật cười ra tiếng.
“Sĩ khả sát, bất khả nhục! Ngươi không phải là vương gia, không thể ra lệnh cho ta!”*
Mị Nương trước đó còn cúi đầu muốn làm nô tỳ, không một câu than oán, hiện tại bộ dáng muốn cao ngạo bấy nhiêu liền có bấy nhiêu, nhìn nhìn Tiết Tường ngay tại hiện trường phun một bãi nước bọt trên mặt đất, đầy khinh khi.
“Bản thế tử gặp qua không biết bao nhiêu tên có bộ dáng không sợ xấu hổ như ngươi, chút thủ đoạn nhỏ này, ngươi tính lừa ai đó!”
Cái tên thiếu niên cà nghênh cà bật trước mặt này cư nhiên là thái tử?
Mị Nương tự nhiên là không thể cùng Tiết Tường chính diện giao phong, chỉ đành ra vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn Hạ Hầu Kình Thiên, nàng vốn rất biết cách tận dụng ưu thế của mình, chân mày nhíu nhíu, bộ dạng vô cùng đáng yêu, “Vương gia —— “
Mị Nương vừa mở miệng, Hạ Hầu Kình Thiên roi ngựa liền chỉ vào đống cứt chó, “Ăn!”
Sặc, Mị Nương mắt choáng váng.
Tốt xấu gì thì mình cũng là đại mỹ nhân, hắn một chút cũng không thương hương tiếc ngọc?
Lại để nàng ăn cứt trước mặt mọi người, Mị Nương từ nhỏ đến lớn, chưa từng có cảnh khuất nhục như vầy!
“Hì hì ——” Hạ Hầu Kình Thiên vừa nói, Ngọc Phi Yên cách đó không xa nở nụ cười. Không biết vì sao, nghe lời này nàng đặc biệt hả giận.
Theo góc độ khác mà nói, Hạ Hầu Kình Thiên thật là một tên nam nhân không hiểu phong tình.
Nam nhân như vậy, tuy không thể thỏa mãn ôm ấp tình cảm lãng mạn của nữ nhân, nhưng cực kỳ đáng tin cậy.
Ít nhất, không có nữ nhân nào tùy tiện đến cửa tìm.
Nghe được Ngọc Phi Yên tiếng cười như chuông bạc, Hạ Hầu Kình Thiên mới nhớ tới, mèo con đang ở bên cạnh, chuyện này hắn tuy rằng thanh thanh bạch bạch, lại khó trách nàng không có điểm suy nghĩ nhiều.
Vì thế, Mị Nương trơ mắt nhìn Hạ Hầu Kình Thiên thúc ngựa đến bên đến Ngọc Phi Yên.
“Gia không biết nàng ta!”
Hạ Hầu Kình Thiên nghiêm túc chăm chỉ giải thích.
“Ta tin tưởng ngươi!”
Nhìn đến Hạ Hầu Kình Thiên có chút gấp gáp dồn dập giải thích, Ngọc Phi Yên bật cười.
“Ừ!”
Ngọc Phi Yên tín nhiệm mình, Hạ Hầu Kình Thiên thật cao hứng, khuôn mặt đẹp trai nở ra một nụ cười.
Một màn này rơi vào mắt Mị Nương, đặc biệt chói mắt.
Một bên là lạnh lùng vô tình đối đãi với mình, một bên là lời nói mềm mỏng nhỏ nhẹ trấn an người kia, Hạ Hầu Kình Thiên thái độ đã quá rõ ràng. Trước đây hắn đi bắt cá, còn không phải là vì người thiếu nữ này sao!
Mị Nương là một người có tâm đủ nhẫn, nàng không tin, Hạ Hầu Kình Thiên thật sự ép bức nàng ăn cứt.
Dù sao, hiện đang có nhiều người nhìn xem, hắn hôm nay làm chuyện như vậy, không sợ người ta chê trách sao?
“Nếu vương gia đã muốn như vậy, ta chỉ còn có thể nghe theo —— “
Mị Nương con mắt trầm xuống, lấy ta một chiếc khăn tay, bốc một nắm cứt, chuẩn bị đưa vào trong miệng.
Nàng động tác thong thả mà trang nhã, cộng thêm hôm nay Mị Nương ra sức trang điểm một phen, vì lẽ đó ngay lập tức cảnh này lay động lòng người, nảy sinh ra cảm giác đồng cảm của đám đông, lập tức có người nhỏ giọng nghị luận.
Chính là muốn thấy cái hiệu quả này!
Nghe được âm thanh bất bình, Mị Nương trong mắt xẹt qua một tia đắc ý, biểu tình cùng biểu hiện lại càng thêm trung thành kiên định.
Hạ Hầu Kình Thiên là loại người nào, hắn tuyệt đối không phải dạng nghe người ta nói vài câu, liền thay đổi chủ ý.
Mặc kệ thiên hạ là nghĩ cái gì, thái độ của mèo con là quan trọng nhất.
“Quá chậm!”
Cục đá trong tay Hạ Hầu Kình Thiên bay ra, đánh vào cổ tay của Mị Nương, tay theo quán tính đi lên, một đống cứt ngay lập tức ập vào cái miệng anh đào nhỏ xíu.
“Ọe —— “
Mị Nương khuôn mặt thất sắc, hai tay chụp lấy cổ họng, muốn đem cứt nôn ra.
Nào biết đến nước này rồi, làm sao có thể được như ý, nàng triệt để đem cứt nuốt xuống.
“Nàng thật sự ăn rồi!” Tiết Tường kinh ngạc nhìn Mị Nương, “Bản thế tử lần đầu tiên nhìn thấy có người anh dũng như vậy, thật sự là nữ trung hào kiệt, bội phục!”
“Ọe —— “
Một trận buồn nôn dâng lên, Mị Nương phun ra đến đất trời đen kịt, nàng đem tay móc yết hầu, muốn đem vật bẩn thỉu kia ra, nhưng một chút tác dụng đều không có.
Mị Nương nước mắt tung hoành, vẫn không quên mục đích.
“Vương gia, việc ngươi muốn ta làm, ta đã làm! Vương gia nên tin tưởng ta là thật lòng đi!”
Nước mắt của Mị Nương một chút tác dụng đều không có, tiếp lời này, là một trận roi ngựa.
“Cùng gia nói chuyện, ngươi dám dùng ngôi thứ nhất sao? Ngươi xưng “ta” với ai?”
Hạ Hầu Kình Thiên từ nhỏ cho tới bây giờ không bởi vì đối phương là nữ nhân, mà nhượng bộ.
Muốn tính toán hắn, liền phải chịu lửa giận!
“Nô, nô tỳ…”
Hạ Hầu Kình Thiên ra roi rất nặng, Mị Nương trên lưng một vết roi dài đỏ như máu, da thịt mềm mại chẳng những sưng đỏ, hơn nữa còn bị rách thịt mảng lớn.
“Hừ!”
Hạ Hầu Kình Thiên cũng không muốn cùng người vô dụng như vậy lãng phí thời gian, chuẩn bị cùng Ngọc Phi Yên rời đi, nào biết đâu Mị Nương đã hạ quyết tâm, nhào vào trước ngựa Ngọc Phi Yên.
“Phu nhân, nô tỳ thật sự không có tâm cùng người cướp đoạt vương gia! Nô tì thật là một lòng muốn hầu hạ vương gia cùng phu nhân!”
Một tiếng “Phu nhân” này phun ra, Ngọc Phi Yên tức đến xì khói.
Nàng vẫn chưa gả đi, một đại cô nương, làm sao liền biến thành phu nhân!
“Cút ngay!”
Mặc dù Ngọc Phi Yên đeo mạng che mặt, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên vẫn cảm giác được nàng tức giận.
Đích xác là nên tức giận!
Gia chỉ có vương phi, chỉ biết có thê tử, căn bản là không có trắc phi, phu nhân, thị thiếp vật như vậy!
Mị Nương hiện tại lại dùng danh xưng phu nhân gán cho mèo con, đây là muốn cái gì?
Hạ Hầu Kình Thiên lập tức đem Mị Nương gán vào tổ chức thuyết âm mưu, đây là muốn ly gián cảm tình của hắn cùng mèo con! Đáng giận mà!
Lúc này, Hạ Hầu Kình Thiên kéo mạnh dây cương, tuấn mã phóng đến trước vó cất lên, muốn đạp về hướng Mị Nương.
“Lâm Giang Vương, thủ hạ lưu tình!”
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến, một sơi roi dài quấn lấy Mị Nương đang sắp bỏ mạng dưới vó ngựa, đem nàng kéo ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Đang muốn giết người lại bị phá đám, Hạ Hầu Kình Thiên tự nhiên là nhất quyết không tha, tâm hung ác nổi lên, trực tiếp đem người ngăn cản hắn đánh rớt xuống ngựa.
Người kia, không cách nào né tránh được, té xuống ngựa, người bay đập vào cây cổ thụ ven đường, lục phủ ngũ tạng chấn động mạnh, lập tức phun ra một ngụm máu.
“Phu quân —— “
Bên trong xe ngựa, một phu nhân khoảng ba mươi tuổi nghe thấy âm thanh đánh nhau vội vàng xuống ngựa.
Nhìn thấy người vừa xuống xe, Ngọc Thiên Huyết trong lòng trầm xuống.
Là nàng…
“Phu quân, ngươi như thế nào rồi?” Lý Duyệt đỡ Lạc Dương Vương, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Khụ khụ, ta không sao!”
Lạc Dương Vương Hạ Hầu Nghi được vương phi Lý Duyệt nâng đứng lên, “Lâm Giang Vương, hôm nay có thể nể mặt ta không, tha cho nàng một mạng!”
“Mặt mũi? Ngươi đáng giá mấy đồng?”
Dân chúng vừa nghe người này là Lâm Giang Vương, nổi tiếng sát tinh, lập tức tan tác như chim lạc đàn, mới vừa rồi vô cùng náo nhiệt bây giờ cửa thành lập tức trống trải.
Mẹ ơi, nữ nhân kia lại muốn lừa bịp Lâm Giang Vương, thật sự là muốn chết mà!
Bách tính trong lòng đều nghĩ như vậy.
“Hạ Hầu Kình Thiên, ta tốt xấu gì cũng là đường thúc của ngươi đó!”
Tên vương gia này một chút cũng không nể mặt, Hạ Hầu Nghi càng nghĩ càng giận.
Hắn vốn là muốn đi tham gia đại hội Đấu Dược, kết quả trên đường đi nảy sinh một ít vấn đề, bị trì hoãn một ít thời gian.
Nguyên bản Hạ Hầu Nghi cũng không coi là chuyện gì lớn, dù sao trước kia đại hội Đấu Dược đều tổ chức mấy ngày, nhưng lần này cư nhiên lại không giống như thế.
Chờ đến khi Hạ Hầu Nghi chạy về đến thành, đại hội Đấu Dược đã kết thúc, hắn ngay cái rắm cũng không còn nghe hơi.
Hắn đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, liền nhìn thấy màn này.
Vừa rồi Hạ Hầu Nghi nhìn rõ ràng, nữ tử kia bộ dạng phi thường xinh đẹp khả ái.
Hạ Hầu Nghi vốn là một vương gia phong lưu, làm sao không động tâm.
Dám đứng trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên làm ra vẻ cao thượng, hắn không tức giận mới là lạ!
“Đường thúc?”
Hạ Hầu Kình Thiên nở nụ cười, thanh khiết không tỳ vết, giống như tiên nhân. Nói ra liền như ác quỷ.
“Loại đường thúc chết trong tay gia không được mười tên, thì cũng được bảy. Hay là, ngươi hiện tại muốn nằm xuống!”
Xem thái độ này, Hạ Hầu Nghi biến sắc.
Con bà nó, hắn thật là đầu óc lên cơn động kinh mà, cư nhiên chọc vào cái tên ôn thần sát tinh này làm chi.
Nhớ năm đó, Thất vương làm loạn, Hạ Hầu Kình Thiên đem một đám hoàng thân quốc thích chém giết, Hạ Hầu Nghi bởi vì thuộc dạng tầm thường vô vị, đối với hoàng quyền không có tham niệm, may mắn giữ lại được mạng nhỏ.
Mấy năm nay ngày tháng an an ổn ổn trôi qua, đột nhiên quên mất Hạ Hầu Kình Thiên là đáng sợ như thế nào.
“Cái kia, hiền chất, Vương thúc đây là ngủ dậy còn choáng váng! Ngươi tự tiện, tự tiện a —— “
Vuốt ve cái xương sườn đang đau đớn của mình, Hạ Hầu Nghi cắn răng thối lui đến một bên.
Mỹ nhân đương nhiên là thích rồi, nhưng ít nhất cũng phải còn mạng mà hưởng chứ.
Mạng không còn, chơi đùa với mỹ nhân như thế nào a!
Hạ Hầu Nghi lui sang một bên, Lý Duyệt nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết lập tức sững sờ ngơ ngác.
Là hắn, Ngọc Thiên Huyết!
Hắn không phải bị phế rồi sao? Vì sao hiện tại nhìn qua rất tốt?
Hơn nữa, hiện tại Ngọc Thiên Huyết so với lúc trẻ tuổi càng thành thục cùng ổn trọng hơn nhiều, trước kia là đá thô, hiện tại là mỹ ngọc rồi!
Vừa thấy Lý Duyệt xuất hiện, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Mộc Thiểm Hi đã nhận ra Ngọc Thiên Huyết có chút không đúng.
Lúc này, nhìn thấy Lý Duyệt lại si ngốc nhìn Ngọc Thiên Huyết, Mộc Thiểm Hi tiến lên, khoác lấy tay Ngọc Thiên Huyết, “Huyết, nàng là ai? Sao không có chút lễ phép, nhìn chằm chằm vào nam nhân của ta làm gì!”
Mộc Thiểm Hi gõ cho Lý Duyệt một cái.
Hắn cưới vợ?
Lý Duyệt thế nào đều không tin điều này là sự thật.
Năm đó Ngọc Thiên Huyết không phải đã nói qua, không phải nàng không cưới! Mặc dù trước đây nàng là người chủ động hối hôn, đến về sau Ngọc Thiên Huyết một mực là độc thân, làm sao đột nhiên lại có nữ nhân khác?
“Không quen biết.”
Ngọc Thiên Huyết thanh âm lạnh lùng.
Lúc trước, Ngọc Thiên Huyết ảo tưởng ra rất nhiều cảnh gặp lại Lý Duyệt.
Hắn có thể sẽ mắng nàng vô tình, cũng có thể sẽ cùng nàng thân thiết trò chuyện, nhưng bây giờ nhìn thấy Lý Duyệt, nhìn nàng dung nhan già cả, trên mặt đầy vẻ chán chường, Ngọc Thiên Huyết đành buông xuôi, cái gì cũng không muốn nói đến.
Không quen biết…
Câu trả lời này, thật sự là một cái bạt tay vô hình cho Lý Duyệt.
“Như vậy à!” Mộc Thiểm Hi cũng không vạch trần Ngọc Thiên Huyết, cười cười kéo hắn về hướng Ngọc Phi Yên bên kia, “Đã là người không liên quan, thì chúng ta đi thôi!”
Ngọc Phi Yên không phải là người hồ đồ, Lý Duyệt xuất hiện, làm nàng nhớ tới một câu chuyện cũ.
Ngọc Thiên Huyết đã từng có đính ước với một người hôn thê, nhưng sau khi hắn bị hủy đi một thân võ học, đối phương tình nguyện đến Lạc Dương vương phủ làm kế phi, không đồng ý gả đến Ngọc gia.
Hôm nay, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Vương gia, xin cứu nô tì!”
Mị Nương rốt cục ý thức được chính mình đã phạm sai lầm lớn, người hiện tại duy nhất có thể xin giúp đỡ, chỉ có Lạc Dương Vương.
Người nọ là vương thúc của Hạ Hầu Kình Thiên, cũng là vương gia.
Hạ Hầu Kình Thiên đối với nàng không có hứng thú, sao không đổi lấy người này!
Xem xét thời thế, Mị Nương vốn tại thanh lâu học được một thân tri thức, cơ hội này mà bỏ qua thì không còn là nàng, lập tức đi đến trước mặt Hạ Hầu Nghi dập đầu cầu xin.
Cái bộ dáng của mỹ nhân thật quá đáng yêu đi, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên thật sự là đáng sợ, xương sườn Hạ Hầu Nghi lại ẩn đau như nhắc nhở.
“Vương gia, van cầu ngươi!”
Nhìn ra Hạ Hầu nghi đối với mình là có ý, Mị Nương khóc cầm lấy ống quần Hạ Hầu Nghi, tay nhỏ giấu vào vạt áo, theo ống quần đi vào, chậm rãi xoa xoa trên đùi Hạ Hầu Nghi.
Ặc, Hạ Hầu Nghi run lên một cái, thiếu chút là thất thố.
Thật sự là con tiểu yêu tinh!
Hạ Hầu nghi đối với Mị Nương vô cùng mong muốn.
Nhìn thấy chồng của mình, ngay trước mặt, cùng hồ ly tinh tán tỉnh, lại nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết cúi đầu, nhẹ giọng cùng Mộc Thiểm Hi nói chuyện, hai người thái độ ngọt ngào, Lý Duyệt bỗng nhiên cảm thấy, mình hình như đã đi một con đường sai lầm rồi.
Một màn này, đập vào mắt Ngọc Phi Yên, nàng lạnh lùng cười.
Lúc trước ngươi cầu phú quý, bỏ qua thanh mai trúc mã, hiện thời còn không nếm trãi đau khổ khổ sao?
Bất quá, nếu chỉ có như vậy, còn chưa đủ đâu!
“Hạ Hầu Kình Thiên, nàng đã khóc đến đáng thương, không bằng coi như quên đi!”
Hạ Hầu Kình Thiên muốn mở miệng nói, Ngọc Phi Yên nắm tay áo hắn kéo kéo.
“Nhìn cũng rất đáng thương! Dầu gì cũng là một mạng người! Coi như là tích đức đi!”
Mị Nương vô luận như thế nào cũng không đoán được, vì mình cầu tình lại là Ngọc Phi Yên. Đây là có chuyện gì?
Mị Nương đoán không ra nguyên nhân, cũng không quan hệ, quan trọng là Hạ Hầu Kình Thiên nghe lời Ngọc Phi Yên, gật gật đầu, một đám nghênh ngang trước mặt bọn họ giục ngựa rời đi.
Cứ vậy là xong?
Không có chuyện gì xảy ra?
Lạc Dương Vương Hạ Hầu Nghi cảm thấy có chút không tin được.
Cái này không giống phong cách của Hạ Hầu Kình Thiên!
Vừa rồi thiếu nữ kia là ai? Thanh âm rất êm tai, cũng không biết lớn lên trông thế nào…
Vừa nghĩ như vậy, xương sườn Hạ Hầu Nghi bất chợt lại đau lên.
“Ôi ——” nghe tiếng rên của Hạ Hầu Nghi, Lý Duyệt bước lên phía trước nâng hắn, nào biết lại bị Hạ Hầu Nghi một tay vung ra. “Vương phi, vừa rồi thể diện bổn vương đều bị ngươi làm cho mất hết!”
Hạ Hầu Nghi cũng không phải là người mù, vừa rồi Lý Duyệt nhìn Ngọc Thiên Huyết, hắn coi như là hiểu rõ ràng!
Muốn nói giữa hai người này không có vấn đề, Hạ Hầu Nghi tin mới là lạ.
“Vương gia…”
Hạ Hầu Nghi ở ngoài đường lại không cho nàng chút sĩ diện, Lý Duyệt càng thêm khổ mà không nói nên lời.
Nàng vừa mới nghĩ cách giải thích, nào biết Hạ Hầu Nghi lại nâng Mị Nương lên.
“Ngươi tên là gì?”
“Hồi vương gia, nô tì kêu Mị Nương!” Mị Nương nũng nịu, mắt lúng la lúng liếng nhìn Hạ Hầu Nghi.
Nhìn đôi mắt, Hạ Hầu Nghi xương cốt mềm nhũn, liên thanh nói:
“Mị Nương? Tên hay! Tên rất hay!”
“Mị Nương đa tạ vương gia cứu mạng! Mị Nương trước kia chỉ nghe trong truyện mới gặp được anh hùng, không nghĩ đến Mị Nương hôm nay còn có thể tận mắt thấy được phong thái của vương gia!”
Lời vỗ mông ngựa này vô cùng tốt, Hạ Hầu Nghi cả trái tim bay lên.
Không để ý đến thái độ của Lý Duyệt, Hạ Hầu Nghi đưa tay kéo Mị Nương lên xe ngựa.
Xa xa, Ngọc Phi Yên nhìn thấy màn này, nở nụ cười.
Lạc Dương vương phi, đây là ta lễ vật tặng cho ngươi! Biết ngươi sống không tốt, trong lòng ta vui sướng vô cùng!
Mặc dù Ngọc Phi Yên còn chưa từng thấy qua cảnh thất tình chán chường của Ngọc Thiên Huyết, nhưng nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, mất đi võ công, mất đi huynh trưởng, ở cái thời khắc mấu chốt, người yêu cũng phản bội mình, thế này thì đau lòng thế nào.
Khoản nợ này, đến lúc phải tính!
Biết ngươi sống không tốt, ta đây liền an lòng.
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
“Yên tâm đi! Ta không sao đâu! Dùng phương thức như vậy hành hạ ta, mang vạ là bọn họ!”
Thời điểm Thiên Dạ Tuyết nói chuyện, ánh mắt sắc bén.
Nàng mấy năm nay luôn ngụy trang thành một vương gia chỉ mang thói phong lưu trăng hoa, ai ngờ bọn Lưu Quý Phi cuối cùng cũng không muốn bỏ qua cho nàng.
Một khi đã như vậy, không bằng mọi người thống khoái chém giết một hồi!
“Tuyết…”
Nhìn thấy Thiên Dạ Tuyết trong mắt ngập tràn cừu hận, Ngọc Phi Yên nội tâm có chút không đành lòng.
Quan hệ thân tử biến thành như thế, không thể không nói mọi chuyện gần như là hỏng bét hết.
Cha mẹ của Ngọc Phi Yên đều là những người hiến thân cho công việc nghiên cứu khoa học, bọn họ đem hết tâm huyết và sinh mệnh của mình hiến dâng cho quốc gia, cho nên nàng cùng với anh mình là một tay ông nội nuôi mà lớn.
Bất quá, cha mẹ của màng dù bề bộn nhiều việc, mỗi một lần có dịp quay về thăm nhà, hai người đối với Ngọc Phi Yên cùng anh của nàng tình cảm là vô cùng tốt, yêu thương cưng chiều, hoàn toàn coi nàng như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay.
Ngọc Phi Yên vốn cho là, trên đời này vốn không có điều gì có thể hơn được tình yêu thương của cha mẹ đối với con cái của mình, nhưng đi đến thế giới này, nhìn thấy tình cảnh của hai người Hạ Hầu Kình Thiên cùng Thiên Dạ Tuyết này, quan niệm của nàng triệt để bị đánh vỡ.
“Tuyết, nếu cần đến ta, nhất định không cần khách khí! Bất quá, trước khi ngươi đi, trước hết vẫn nên tiến giai!”
Ngọc Phi Yên lôi kéo Thiên Dạ Tuyết đi đến một bên, đưa cho nàng một cái hộp gấm.
“Ngươi hiện tại đã là Vũ Vương đỉnh phong, đây là ta căn cứ vào thể chất của ngươi mà luyện ra viên thuốc này, nó có thể giúp ngươi ngay lập tức tiến giai. Vì ngươi đã không muốn cho ta cùng đi đến Tần Trị quốc, vậy việc nhỏ này ngươi phải đáp ứng ta!”
Nắm chặt hộp gấm trong tay, Thiên Dạ Tuyết ánh mắt ráo hoảng.
Từ khi hai nàng quen biết nhau đến nay, Ngọc Phi Yên đã ra tay trợ giúp Thiên Dạ Tuyết rất nhiều lần.
Giúp nàng bỏ thói quen nghiện ngập, lại giúp này tập luyện võ công, hai người cùng nhau tiến giai, hiện thời lại vì nàng ra sức luyện chế viên thuốc này, Thiên Dạ Tuyết không biết nên dùng lời nói gì để cảm tạ Ngọc Phi Yên.
“Đại ân này không có lời nào cảm tạ hết được! Cả đời này chúng ta vĩnh viễn là tỷ muội!”
Thiên Dạ Tuyết tay phải nắm chặt lại, đập đập lên ngực, tỏ vẻ mình cả đời này sẽ nhớ rõ ân tình của Ngọc Phi Yên.
“Nhiều lời như vậy để làm cái gì! Tiến giai nhanh đi! Bằng không, ta thật đúng lo lắng ngươi làm sao trở về!”
“Đã biết, nói nhiều!”
Thiên Dạ Tuyết nghiêng mặt, lau lau nước mắt, nở ra nụ cười tà mị.
“Mẫu hậu sinh ra ta thật quá sai lầm! Ta muốn là nam nhân, cả đời này đối với ngươi bám chặt lấy không nhả, bất kể thủ đoạn gì, thuốc mê củng chơi luôn, đem ngươi biến thành nữ nhân của ta! Cùng ngươi dây dưa cả đời!”
“Cút —— “
Nghe Thiên Dạ Tuyết bắt đầu làm xàm, Ngọc Phi Yên biết nàng đã khôi phục nguyên hình, cũng coi như yên tâm.
Thiên Dạ Tuyết cầm hộp gấm rời đi, vừa ra tới cửa, liền thấy Hạ Hầu Kình Thiên.
“Lâm Giang Vương, có thời gian thì bàn bạc chút việc đi, ta muốn cùng ngươi hùn hạp làm ăn!”
Từ lúc biết Thiên Dạ Tuyết là nữ nhân, Hạ Hầu Kình Thiên đối với nàng, ghen tuông đã bớt đi không ít.
Bằng hữu của Ngọc Phi Yên, tự nhiên cũng là bằng hữu của hắn, Thiên Dạ Tuyết nếu thực sự cần, xem mặt mũi của mèo con, hắn cũng sẽ ra tay tương trợ.
“Tốt!”
Hạ Hầu Kình Thiên gật gật đầu, đứng cạnh Thiên Dạ Tuyết.
Bọn họ muốn làm cái gì?
Ngọc Phi Yên rất hiếu kỳ, bất quá, nàng tò mò hơn vẫn là Ngọc Thiên Huyết cùng với Mộc Thiểm Hi hiện nay như thế nào.
Buổi sáng bình thản trôi qua, hai tên kia còn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ đây là, sau khi biết vị thịt ngon, liền ăn nhiều hơn bình thường một chút?
Tam thúc, thúc dù sao cũng phải kiềm chế một chút!
Nữ nhân là để cho người ta nâng niu thương tiếc…
Không thể không nói, Ngọc Phi Yên lo lắng là không hề thừa.
Trong phòng, Mộc Thiểm Hi vừa tỉnh rượu đầu hoa mắt váng, cả người đau nhức, giống như đi trên đường đột nhiên bị xe ngựa cán qua, căn bản không thể động đậy.
Nàng mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, bèn dấu đầu mình trong chăn, giá nào cũng không thò mặt, càng không thèm nhìn nam nhân bên người một cái.
Chẳng lẽ nàng hối hận sao?
Lần đầu khai trai, Ngọc Thiên Huyết ăn mỹ thực một đêm nhìn thấy màn này trong lòng liền có chút bất an.
Nếu Mộc Thiểm Hi hối hận, hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Thiểm Hi, Thiểm Hi, nàng đừng im lìm nữa…”
“Ta cứ thích như vậy!”
Mộc Thiểm Hi sẳn giọng nói, “Ngươi đừng xía vào!”
Cái này, tâm tình Ngọc Thiên Huyết càng thêm phức tạp.
Hắn vốn là tên lưu manh giữ trong sạch hơn 30 năm, ngày hôm qua rốt cuộc cũng được chiêm nghiệm, trong lúc nhất thời có chút không nắm bắt được chừng mực.
Tuy rằng lần đầu tiên có hơi không như ý muốn, nhưng sau khi trải qua thực tiễn, lại thăm dò cùng đúc kết kinh nghiệm, cộng thêm loại bản năng nguyên thủy, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) lúc sau liền xuôi thuyền mát mái, gió xuân nổi lên, trống trận tung hoành, một tiếng trống như thúc đẩy ba quân tinh thần hăng hái cho đến hừng đông.
Ai mà ngờ, giờ Mộc Thiểm Hi tỉnh, lại sinh ra cái thái độ này.
Ngọc Thiên Huyết thật đúng là có điểm đoán không ra hiện tại nàng là nghĩ cái gì.
“Thiểm Hi, là ta không tốt, ta không nên thừa dịp nàng uống say mà đối với nàng….”
Trừ bỏ mối tình đầu thanh mai trúc mã, Ngọc Thiên Huyết cũng không kinh nghiệm nói chuyện yêu đương cùng nữ nhân nào khác, lúc này muốn dỗ ngọt Mộc Thiểm Hi, hắn thật sự đã vắt hết đầu óc.
Ngọc Thiên Huyết bỗng nhiên cảm thấy, so với giết địch dỗ nữ nhân còn khó hơn!
Vừa nghe lời này, Mộc Thiểm Hi ngẩng đầu lên, hai má hồng hồng nhìn Ngọc Thiên Huyết.
“Thế nào, ngươi là có ý tứ gì! Mới đó liền hối hận? Ăn sạch xong liền không nhận trách nhiệm?”
Bị chửi mà không hiểu trăng sao gì, Ngọc Thiên Huyết hết đường chối cãi.
“Không có! Ta thấy ngươi nàng không nói chuyện, đang nghĩ là nàng hối hận.”
Ngọc Thiên Huyết đầu cúi thấp, giống y một đứa nhỏ làm sai chuyện.
Nhìn thấy hắn như vậy, Mộc Thiểm Hi bật cười khúc khích.
“Người ta là thẹn thùng! Ngươi hiểu hay không! Thật là! Aiz, Hiếm có dịp được thẹn thùng một lần, lại bị ngươi hiểu lầm!”
Lúc nói chuyện, hai má Mộc Thiểm Hi đều đỏ hồng, cặp mắt đầy nhu tình, như một nhành nho xinh đẹp, nhìn thấy màn này, Ngọc Thiên Huyết trong lòng bổng nhiên mềm xuống.
“Thiểm Hi, chúng ta thành thân đi!”
Ngọc Thiên Huyết cứ như vậy mà tuôn ra lời cầu hôn, Mộc Thiểm Hi lần nữa vùi đầu vào trong chăn.
“Thành thân thì có thể, bất quá ta hiện tại làm sao mà đi ra ngoài? Mọi người khẳng định đều biết hết! Ta thật sự là không còn mặt mũi nào mà gặp ai! Tiểu Ngọc không chừng còn nhân cơ hội này cười ta đến chết!”
“Vậy, nếu không chúng ta không gặp ai, tiếp tục làm tiếp?”
“Phi —— “
Nghe Ngọc Thiên Huyết dùng kiểu giọng hạ lưu “Không biết xấu hổ” nói, Mộc Thiểm Hi vừa thẹn vừa bực.
“Ngươi còn sợ làm ta đau chưa đủ chết, giờ còn muốn làm gì! Cũng không biết ngươi từ cái nơi quỷ nào chui ra, còn chưa có đụng qua nữ nhân hay sao?”
Mộc Thiểm Hi lại thật nói đúng, Ngọc Thiên Huyết thật sự cực kỳ nghiêm túc gật gật đầu.
“Lần đầu nha! Có hơi lỗ mãng một tý, ta cam đoan về sau không sẽ như vậy!”
Lần đầu?
Nghe nói như thế, Mộc Thiểm Hi trong lòng ngọt ngào.
“Ngươi đừng có mà lừa ta! Ngươi khẳng định là không thiếu nữ nhân!”
“Ta thực không có lừa nàng! Ta từ nhỏ đến lớn, đây lần đầu…”
Ngọc Thiên Huyết lúc này mặt có chút xuất huyết, “Ta còn sợ nàng chê cười ta, cái gì cũng không biết. Cho nên, không phải ta chịu trách nhiệm với nàng, mà là nàng phải vì ta chịu trách nhiệm.”
Nói đến đoạn này, Ngọc Thiên Huyết cũng trở nên hợp lý hợp tình.
“Hôm qua chính là nàng trói ta trước!”
Mộc Thiểm Hi nhớ lại cảnh ngày hôm qua mình cư nhiên cứ lớn mật như vậy, hạ gục Ngọc Thiên Huyết, không khỏi đắc ý.
“Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường! Ai cho ngươi hiện tại anh tuấn như thế!”*
“Mặc kệ ta là biến thành cái dạng gì, trong lòng cũng chỉ có mình nàng!” Ngọc Thiên Huyết cắn cắn lỗ tai Mộc Thiểm Hi, thấp giọng nói.
“Miệng lưỡi trơn tru! Tướng quân khi nào lại biến thành ba hoa!”
“Bị nàng làm thay đổi —— “
Hai người bởi vì thể xác và tinh thần giao hòa, lúc này lại phá vở được rào cản, cảm tình không những gắn bó hơn, hơn nữa càng thêm vững chắc.
“Thùng thùng thùng!”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng đập cửa.
“Ai?”
Mộc Thiểm Hi lúc này lại giấu mình ở trong chăn, cùng con tằm làm kén là một dạng, Ngọc Thiên Huyết đành phải giả ho khan một tiếng, ra bộ nghiêm trang hỏi.
“Tam thúc, là ta! Ta mang cho hai người chút đồ ăn! Ah…còn có thuốc phụ khoa… Mấy thứ này đặt ở cửa, ta đi trước!”
Ngọc Phi Yên trong lời nói hiện ra vẻ trêu chọc không dấu diếm.
Chờ nàng đi rồi, Ngọc Thiên Huyết mở cửa đem cả mâm thức ăn vào phòng.
Trên mân thức ăn là phi thường nhiều, lại có thêm một cái bình ngọc nho nhỏ.
“Đây là cái gì?” Mộc Thiểm Hi nhìn nhìn cái bình ngọc, tò mò hỏi.
Bị cháu gái gặp phải chuyện này, Ngọc Thiên Huyết phi thường ngượng ngùng. Lúc này nhìn đến lọ thuốc, mặt ngọc của hắn thoáng cái đỏ như quá tảo.
Tiểu Yên Yên, ngươi có thể đừng trêu chọc Tam thúc như thế không?
“Chắc là thuốc chữa thương.”
Ngọc Thiên Huyết ho khan hai tiếng, che giấu bối rối.
“Ai bị thương? Ngươi sao?”
Mộc Thiểm Hi vừa muốn ngồi dậy, thân mình lại mềm nhũn, ngã xuống, Ngọc Thiên Huyết hoảng hồn đỡ lấy nàng.
Xem thế này, Mộc Thiểm Hi liền không phải đồ ngốc, trước không rõ lắm, giờ phút này cũng biết Ngọc Phi Yên đưa thuốc đến là để làm cái gì!
“Mắc cỡ chết ta rồi! Làm sao mà sống đây! Tiểu Ngọc thật xấu xa quá mức mà!”
Mộc Thiểm Hi cắn cắn môi, dựa vào trong lòng ngực Ngọc Thiên Huyết.
Thuốc phụ khoa!
Rõ ràng là bôi ở chỗ đó……
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Mộc Thiểm Hi đối Ngọc Phi Yên là phi thường cảm tạ.
Ngọc Thiên Huyết mặc dù là người đã sớm trưởng thành, nhưng về cái phương diện kia, hoàn toàn là lỗ mãng giống đám thanh niên chưa ráo máu đầu.
Hai người lần đầu tiên hợp tác, làm nữ nhân, Mộc Thiểm Hi chuyến này ăn không ít đau khổ, bằng không sao có thể hai chân run run, căn bản là vô pháp bước đi!
“Trong nhà có thầy thuốc, đúng là có bệnh tật gì cũng khỏi lo lắng!” Ngọc Thiên Huyết còn mặt dày nói.
Hai người cứ như vậy anh anh em em, mãi cho đến buổi tối mới xuất hiện.
Giờ phút này, Thiên Dạ Tuyết đang cùng Ngọc Phi Yên chia tay.
“Sát Sát, ta đã là Vũ Đế!” Thiên Dạ Tuyết tinh thần hưng phấn, một thân nhẹ nhàng khoan khoái nói, “Lần này trở về, xem ta làm sao giết chết hai tên khốn khiếp kia!”
Có công phu là Vũ Đế, Thiên Dạ Tuyết càng thêm tin tưởng.
Các ngươi muốn tìm chết, chọc vào ta, chính mình lo nhặt xác đi!
Thiên Dạ Tuyết bây giờ như vậy, Ngọc Phi Yên mới tính là an tâm.
Sinh ra trong hoàng thất, chưa hẳn là một chuyện hạnh phúc.
Như Thiên Dạ Tuyết, gặp được một người cha cặn bã lòng lang dạ sói như vậy, nàng nếu tâm tư còn không ngoan độc, chỉ có thể như cá trên thớt, mặc sức cho người chém giết!
“Sát Sát, ta phải đi rồi! Ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta!” Lúc gần đi, Thiên Dạ Tuyết hung hăng ôm chầm lấy Ngọc Phi Yên.”Chờ ta xử lý xong cái đám rác rưỡi này, ta với ngươi, cùng nhau tung hoành thiên hạ!”
Bất quá, Thiên Dạ Tuyết còn chưa kịp nói thêm cùng Ngọc Phi Yên vài câu, đã bị Hạ Hầu Kình Thiên một cước đá ra ngoài.
“Này! Ngươi làm gì thế?!”
Thiên Dạ Tuyết trừng mắt nhìn Hạ Hầu Kình Thiên một cái.
“Ngươi nhanh chóng đi đi! Đi sớm về sớm, giải quyết nhanh một chút, đừng quên ngươi còn có chuyện cần ta!” Hạ Hầu Kình Thiên lời này nói ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, kỳ thực hắn nội tâm đang bất mãn, Thiên Dạ Tuyết cùng Ngọc Phi Yên thân mật như vậy.
Gia đã khoan dung cho ngươi cùng con mèo con qua lại, thế nhưng lòi ra cái bộ dáng chàng chàng thiếp thiếp, rất không bình thường!
Đến gia còn chưa có được hưỡng thụ qua loại đãi ngộ như vậy đâu!
“Biết rồi!”
Thiên Dạ Tuyết hừ một tiếng, hướng mọi người vừa chắp tay. “Các vị, non xanh còn đó, nước biếc còn đây! Chúng ta sau này còn gặp lại, giờ cáo từ!”
Bước lên tuấn mã, Thiên Dạ Tuyết ra roi.
“Sát Sát, chờ ta nha!”
Lời buông ra đầy tình ý, cố tình khiến người ta sinh ra hiểu lầm, quả báo đến rất nhanh và trực tiếp, Hạ Hầu Kình Thiên đầu ngón tay bắn ra, trúng vào mông ngựa.
Tuấn mã màu trắng thét dài một tiếng đau đớn, dạt móng xông ra ngoài.
“Ta khi, Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi dám chơi ám chiêu, ta sẽ không để yên cho ngươi! Sát Sát là của ta!”
“Ta sẽ trở về!”
Thanh âm Thiên Dạ Tuyết xa xa truyền tới, Hạ Hầu Kình Thiên không thèm để ý đến.
Sự tình ở Tần Trị quốc đủ cho Thiên Dạ Tuyết một phen bôn ba, chờ đến khi nàng trở lại, chính mình đã sớm thu phục Ngọc Phi Yên rồi.
Ngọc Thiên Huyết xấu hổ kéo theo Mộc Thiểm Hi e thẹn xuất hiện, mọi người trong lòng tự nhiên đều rõ ràng, Ngọc Phi Yên mắt cười híp híp không lên tiếng, Liên Cẩn nói một tiếng chúc mừng, Hạ Hầu Kình Thiên trực tiếp phun một câu đầy ngạo khí “Không cần cảm tạ!”
Phốc ——
Liên Cẩn đang uống trà, vừa nghe lời này, một ngụm trà liền phun hết lên y phục Mặc Thương.
Người kia, quả thực là khiến người ghét, còn nói như thế!
Quả thật không trách được vì sao danh khí hắn kém đến thế!
Thật sự là người không biết cách nói chuyện…….
Nhìn Hạ Hầu Kình Thiên kia bày ra vẻ cao thượng, khuôn mặt tuấn tú hất hất, Ngọc Thiên Huyết liền cảm thấy tiểu tử này thật sự là đáng đánh đòn!
Không cần cảm tạ?
Hóa ra chính mình thành công ăn thịt, còn phải cảm tạ ngươi?
Bất quá Ngọc Thiên Huyết ngẫm nghĩ lại, nếu không phải là Hạ Hầu Kình Thiên chuốt say Mộc Thiểm Hi, nàng sẽ không say rượu, giữa bọn họ chưa chắc đã vượt qua nỗi cái khe cuối cùng này.
Theo lý mà nói, chính Hạ Hầu Kình Thiên là nguyên nhân đẩy nhanh tiến độ tình cảm của hai người, tính qua cũng coi như là có chút tác dụng.
Nhưng mà, Ngọc Thiên Huyết dù chết cũng sẽ không thừa nhận chuyện này.
Lại càng không kể việc phải cảm kích Hạ Hầu Kình Thiên!
Đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ cái chủ ý quỷ quái gì trong lòng, muốn như thế liền bắt cóc Tiểu Yên Yên? Không có cửa!
So với Ngọc Thiên Huyết, Mộc Thiểm Hi ngược lại đối với Hạ Hầu Kình Thiên thật cảm tạ.
Thiên Dạ Tuyết bày mưu tính kế, Hạ Hầu Kình Thiên ra tay tương trợ, nàng mới thuận lợi ăn Ngọc Thiên Huyết, công lao của Hạ Hầu Kình Thiên không thể không tính.
“Cảm tạ!”
Mộc Thiểm Hi ló đầu, thấp giọng nói.
“Không cần khách khí, là người một nhà!”
Hạ Hầu Kình Thiên lời này chọc ngay tổ ong vò vẽ, Ngọc Thiên Huyết thiếu chút nhảy dựng lên.
“Lâm Giang Vương, ai cùng nhà với ngươi hả?”
Hạ Hầu Kình Thiên chỉ chỉ Ngọc Phi Yên, lại chỉ chỉ về Mộc Thiểm Hi.
“Ngươi uống rượu thua gia, không có tư cách nói chuyện! Tửu lượng kém, không cần tìm ngược đãi!”
Đúng là nói khiến người ta tức chết không cần đền mạng mà, hoàn toàn đả kích tự tôn của Ngọc Thiên Huyết.
Hắn cũng từng tửu lượng ngàn chén không say, chẳng hiểu tại sao lại gục trước Hạ Hầu Kình Thiên, thất bại thảm hại.
“Ta không phục!”
“Gia cũng không ngại cho ngươi nằm xuống thêm lần nữa!”
Hạ Hầu Kình Thiên ước chừng trong lòng Ngọc Phi Yên cũng không bài xích mình, tình hình như thế làm cho lòng hắn tràn đầy sức mạnh.
Chỉ cần nàng không chán ghét hắn, thì hắn còn có hy vọng!
Một mực chân thành, tấm lòng kiên định!
Thấy Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Thiên Huyết lại như vậy, Ngọc Phi Yên thật sự là đau đầu.
“Cho ta an tĩnh một lúc đi!”
Quả nhiên, Ngọc Phi Yên rống một tiếng, hai người đều ngừng lại, chăm chú nhìn nàng.
“Ăn cơm! Ta đói bụng!”
Khỏi phải nói, Ngọc Phi Yên trong lòng hai nam nhân này vị trí là phi thường quan trọng.
Một người là mèo con yêu mến nhất, một người là cháu gái thương yêu nhất, nàng ra mệnh lệnh, bọn họ đều ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, bộ dáng hoàn toàn là dạng học sinh ba tốt.
“Tam thẩm, chúng ta ăn cơm đi!”
Ngọc Phi Yên kéo Mộc Thiểm Hi ngồi xuống, chờ hai tỷ đệ Tiết gia trở về, cơm chiều chính thức dọn ra.
Đang ăn cơm tối, Tiết Tử Di nhịn không được liếc Ngọc Thiên Huyết vài lần.
Mộc Thiểm Hi thấy vậy, trong lòng trầm xuống.
“Tỷ, ngươi là làm cái gì?” Tiết Tường nhìn ra Tiết Tử Di hơi khác thường, hỏi.
“Ta cảm thấy, tam thúc La Sát nhìn quen quen!”
Tiết Tử Di lúc nhỏ, từng đứng tại tường thành nhìn thấy Ngọc gia quân hồi triều một lần.
Thời đó Ngọc Thiên Huyết là một tiểu tướng ngọc diện lang phong, dũng khí bừng bừng trong Ngọc gia quân, ở kinh thành cực kỳ được mến mộ, hắn cưỡi con ngựa cao to, anh tuấn tiêu sái, làm cho toàn kinh thành thiếu nữ vây lại mà xem.
Mặc dù khi đó Tiết Tử Di vẫn còn nhỏ, nhưng nàng đối với Ngọc Thiên Huyết có ấn tượng rất sâu khắc.
Bởi vì khi đó, nàng có một người biểu cô thầm mến Ngọc Thiên Huyết, lại cho rằng nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, mỗi ngày tại trước mặt nàng lộ ra vẻ mê trai, cho nên chuyện này Tiết Tử Di đặc biệt nhớ rõ ràng.
Hiện tại càng nhìn, càng thấy người nam nhân tuấn lãng trước mắt này, cùng ký ức thuở nhỏ của nàng rất giống nhau.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Sau khi trị lành thương tích cho Ngọc Thiên Huyết, Ngọc Phi Yên biết có một số việc giấu giếm không được.
Vì lẽ đó cho nên sau khi cơm nước xong, Ngọc Phi Yên thoải mái cùng tỷ đệ Tiết gia bộc lộ thân phận của mình cùng Ngọc Thiên Huyết.
Lần này, làm cho Tiết Tử Di cùng Tiết Tường bị dọa đến choáng váng.
Ngọc La Sát chính là Ngọc Phi Yên?
Ông trời ơi, có cần chơi con đến mức này không!
Nhớ lại chính mình khi ở cùng Hạ Hầu Nam trước mặt Ngọc Phi Yên buông lời bẩn thỉu, Tiết Tường mặt liền vụt biến đỏ.
Thật sự là mất mặt lớn!
Hắn như vậy, Tiết Tử Di cũng rất thẹn thùng.
“Ta về sau vẫn gọi ngươi là La Sát hay là gì?” Tiết Tường nhìn khuôn mặt thiếu nữ qua lớp khăn che mặt. Thật đúng là có mắt mà không thấy thái sơn!
Ai mà ngờ cho nổi, một cái tên nổi tiếng là phế vật của kinh thành, rốt cuộc lại ưu tú như vậy!
Chẳng những là Vũ Thần, lại còn là Dược Hoàng!
Chuyện này mà truyền ra, dám có vài người tự lấy tay móc mắt mình lắm.
Nghĩ đến đây, Tiết Tường cuối cùng là minh bạch, Hạ Hầu Nam vì sao thất bại thảm hại đến như vậy. Từ lúc bắt đầu, hắn liền sai rồi! Chán ghét Ngọc Phi Yên, xem thường nàng, cuối cùng là tự rước lấy nhục.
Thật sự là… không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
“Nếu như các ngươi cảm thấy phiền phức, trực tiếp gọi ta Tiểu Ngọc được rồi!”
Thái độ của Ngọc Phi Yên vẫn là trước sau ôn hòa.
Ngồi chung trong căn phòng này, đều là những người cùng nàng trải qua hoạn nạn, xứng đáng là bằng hữu.
Vô luận là Liên Cẩn, Mặc Thương, Tiết gia tỷ đệ, Ngọc Phi Yên đều nhận thức, nàng một chút cũng không lo lắng thân phận mình cùng Ngọc Thiên Huyết bị bọn họ biết được.
Ngọc Phi Yên nhìn nhận bọn họ là bằng hữu, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Tiết Tử Di cùng Tiết Tường cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa.
Huống chi trước đó, Ngọc Phi Yên còn giúp Tiết Tường tiến giai, nàng còn không phải là bằng hữu đáng giá kết giao hay sao!
“Tiểu Ngọc, cám ơn ngươi tín nhiệm!”
Tiết Tử Di cùng Tiết Tường nhìn nhau, cũng nói với Ngọc Phi Yên lởi như thế.
Tiết Tường sớm đã có quyết định, muốn theo đuôi Ngọc Phi Yên.
Mà Tiết Tử Di, khi thấy phong thái của Ngọc Phi Yên tại cuộc thi đấu dược, cũng sùng bái nàng.
Đặc biệt Ngọc Phi Yên một thân một mình ngăn cơn sóng dữ, cứu Dược Vương Các, điểm này khiến cho Tiết Tử Di bội phục không thôi.
“Các ngươi là bằng hữu của ta, ta không có gì lo lắng!”
Được Ngọc Phi Yên cùng kết giao, hai tỷ muội hai người đều thật cao hứng.
Bất quá, thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tan.
Tiết Tử Di bởi vì tại đấu dược thể hiện ra sự bình tĩnh vượt bậc, được Lâm chưởng môn thưởng thức, hiện tại đã bái Lâm chưởng môn làm sư phụ, muốn ở lại Dược Vương Các.
Những người khác, theo Ngọc Phi Yên, chuẩn bị về kinh thành.
Lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, xác định Ngọc Thiên Huyết thân thể khôi phục phi thường tốt, đám Ngọc Phi Yên hướng đến Lâm chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão cáo từ.
“Ngọc nha đầu, không thể ở thêm vài ngày sao?”
Những lão nhân này đã đem Ngọc Phi Yên làm bạn vong niên.*
*Bạn vong niên : Mội người lớn tuổi và một người còn trẻ, bỏ qua vai vế kết bạn với nhau
“Không được! Đi ra ngoài đã rất lâu, người trong nhà sẽ lo lắng!”
Ngọc Phi Yên đem lễ vật của mình ra.
Suốt đêm hôm qua nàng nghĩ ra được một ít kiến thức y học hiện đại, băng bó, sát trùng, đề phòng dịch bệnh….. toàn bộ viết ra.
Cẩn thận thật ôm một xấp giấy dày, Lâm chưởng môn, Hoắc thần y bọn họ đều kích động không thôi.
Đây chính là tài liệu y học cực hiếm có, Ngọc Phi Yên viết ra, giao cho Dược Vương Các, là bọn họ muốn cầu còn không được.
Lại bái biệt vài vị đức cao vọng trọng khác, tất cả mọi người lên ngựa.
Liên Cẩn lúc đi, tiện tay đem phương pháp luyện chế “phật tâm” giao cho Hoắc thần y.
Lão nhân này, cầm bí phương, ngón tay đều run run.
“Ngọc nha đầu, Liên Cẩn, chờ ta có rảnh, sẽ đi tìm các ngươi!” Hoắc thần y hướng đám người đi xa vẫy tay.
Ra khỏi Lạc Hà cốc, thời điểm gần đến thành, một nữ nhân đột nhiên xuất hiện ngăn cản trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên.
“Vương gia, xin dừng bước!”
Mị Nương mấy ngày này vẫn chờ đợi ở của thành, hy vọng mình có thể gặp lại nam tử đẹp như tiên này.
Rốt cục, ông trời vốn không phụ người có lòng, không để nàng uổng công chờ đợi.
Đột nhiên giữa đường nhảy ra một thiều nữ ôn nhu vận y phục màu hồng đứng chận đường, khiến Hạ Hầu Kình Thiên nhíu mày.
“Mau cút cho ta —— “
“Vương gia, ngươi không nhớ ta sao? Ở phủ Thủ Bị, là ngươi đã cứu ta!”
Thanh âm của Mị Nương tuy mềm lại lanh lãnh, hiện đang là buổi sáng sớm, người ra vào thành rất đông, vừa nghe thấy lời này, đều dừng lại xem náo nhiệt.
Hạ Hầu Kình Thiên nghĩ nghĩ, thật sự là không nhớ ra có gặp qua người này, lại một lần nữa nói “Cút —— “
“Đây là có việc gì?”
Ngọc Thiên Huyết thúc ngựa đi lại kế bên Hạ Hầu Kình Thiên.
Không phải nói, Lâm Giang Vương này trước giờ không có tiếng xấu về chuyện tình sao?
Thế nào mới đến nơi đây vài ngày, liền có con gái nhà lành nhảy ra chận đường?
“Không quen biết.”
Hạ Hầu Kình Thiên biết Ngọc Thiên Huyết phòng mình như phòng cướp, nhưng mà hắn quang minh lỗi lạc, cũng không sợ người khác nói cái gì.
“Vương gia, người cứu Mị Nương, ta đây là người có ân tất báo! Mị Nương nguyện ý ở lại bên cạnh vương gia làm nô tỳ, hầu hạ vương gia, cầu vương gia thành toàn!”
Mị Nương biết đây là một cơ hội phi thường hiếm có.
Từ nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên, trong đầu nàng liền luôn có hình bóng của người này, không cách nào gạt bỏ đi được.
Một nam nhân ưu tú, hoàn mỹ như vậy, nàng từ xưa đến giờ còn chưa có gặp qua ai khác nha!
Mị Nương xuất thân thanh lâu, là một hoa khôi, tự nhận thấy bản thân mình trừ bỏ xuất thân có hơi kém một chút, còn phương diện khác cùng các cô nương gia khuê cũng không hề thua kém ai.
Nàng trong lòng mong muốn một lần bay lên thành phượng hoàng, Hạ Hầu Kình Thiên vừa vặn là người có thể cho nàng cơ hội cải biến vận mệnh mình.
“Muốn làm nô tỳ?”
Mộc Thiểm Hi lúc này cũng đến, trước nhìn nhìn Mị Nương, sau hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cứ như vậy yểu điệu nũng nịu, thì làm nô tì ra làm sao đây?”
Mộc Thiểm Hi vốn là một nữ tử xinh đẹp, nhìn thấy cô Mị Nương một trận hoảng hốt.
Sau đó, nàng kiên định nói, “Đều được! Vương gia muốn nô tì làm cái gì, nô tì liền làm cái đó! Cho dù là vương gia muốn…”
Mị Nương bỏ lững câu nói, trên mặt lại nhiễm màu đỏ tươi.
Cùng hạn người như vậy dây dưa, Tiết Tường vốn không chỉ mới gặp qua một lần.
Lúc này, hắn xuống ngựa, cầm lấy cây gậy, dít đống cứt chó để ở trước mặt Mị Nương.
“Đã như vậy, liền ăn nó, chứng minh ngươi thật sự là một nô tài trung tâm!”*
Tiết Tường vốn là Nhị Thế Tổ quần là áo lượt, biểu hiện lúc này của hắn, đúng là một tên thế tử bại hoại.
Hắn cư nhiên nhảy ra làm như vậy, mọi người quây xem xung quanh thiếu chút bật cười ra tiếng.
“Sĩ khả sát, bất khả nhục! Ngươi không phải là vương gia, không thể ra lệnh cho ta!”*
Mị Nương trước đó còn cúi đầu muốn làm nô tỳ, không một câu than oán, hiện tại bộ dáng muốn cao ngạo bấy nhiêu liền có bấy nhiêu, nhìn nhìn Tiết Tường ngay tại hiện trường phun một bãi nước bọt trên mặt đất, đầy khinh khi.
“Bản thế tử gặp qua không biết bao nhiêu tên có bộ dáng không sợ xấu hổ như ngươi, chút thủ đoạn nhỏ này, ngươi tính lừa ai đó!”
Cái tên thiếu niên cà nghênh cà bật trước mặt này cư nhiên là thái tử?
Mị Nương tự nhiên là không thể cùng Tiết Tường chính diện giao phong, chỉ đành ra vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn Hạ Hầu Kình Thiên, nàng vốn rất biết cách tận dụng ưu thế của mình, chân mày nhíu nhíu, bộ dạng vô cùng đáng yêu, “Vương gia —— “
Mị Nương vừa mở miệng, Hạ Hầu Kình Thiên roi ngựa liền chỉ vào đống cứt chó, “Ăn!”
Sặc, Mị Nương mắt choáng váng.
Tốt xấu gì thì mình cũng là đại mỹ nhân, hắn một chút cũng không thương hương tiếc ngọc?
Lại để nàng ăn cứt trước mặt mọi người, Mị Nương từ nhỏ đến lớn, chưa từng có cảnh khuất nhục như vầy!
“Hì hì ——” Hạ Hầu Kình Thiên vừa nói, Ngọc Phi Yên cách đó không xa nở nụ cười. Không biết vì sao, nghe lời này nàng đặc biệt hả giận.
Theo góc độ khác mà nói, Hạ Hầu Kình Thiên thật là một tên nam nhân không hiểu phong tình.
Nam nhân như vậy, tuy không thể thỏa mãn ôm ấp tình cảm lãng mạn của nữ nhân, nhưng cực kỳ đáng tin cậy.
Ít nhất, không có nữ nhân nào tùy tiện đến cửa tìm.
Nghe được Ngọc Phi Yên tiếng cười như chuông bạc, Hạ Hầu Kình Thiên mới nhớ tới, mèo con đang ở bên cạnh, chuyện này hắn tuy rằng thanh thanh bạch bạch, lại khó trách nàng không có điểm suy nghĩ nhiều.
Vì thế, Mị Nương trơ mắt nhìn Hạ Hầu Kình Thiên thúc ngựa đến bên đến Ngọc Phi Yên.
“Gia không biết nàng ta!”
Hạ Hầu Kình Thiên nghiêm túc chăm chỉ giải thích.
“Ta tin tưởng ngươi!”
Nhìn đến Hạ Hầu Kình Thiên có chút gấp gáp dồn dập giải thích, Ngọc Phi Yên bật cười.
“Ừ!”
Ngọc Phi Yên tín nhiệm mình, Hạ Hầu Kình Thiên thật cao hứng, khuôn mặt đẹp trai nở ra một nụ cười.
Một màn này rơi vào mắt Mị Nương, đặc biệt chói mắt.
Một bên là lạnh lùng vô tình đối đãi với mình, một bên là lời nói mềm mỏng nhỏ nhẹ trấn an người kia, Hạ Hầu Kình Thiên thái độ đã quá rõ ràng. Trước đây hắn đi bắt cá, còn không phải là vì người thiếu nữ này sao!
Mị Nương là một người có tâm đủ nhẫn, nàng không tin, Hạ Hầu Kình Thiên thật sự ép bức nàng ăn cứt.
Dù sao, hiện đang có nhiều người nhìn xem, hắn hôm nay làm chuyện như vậy, không sợ người ta chê trách sao?
“Nếu vương gia đã muốn như vậy, ta chỉ còn có thể nghe theo —— “
Mị Nương con mắt trầm xuống, lấy ta một chiếc khăn tay, bốc một nắm cứt, chuẩn bị đưa vào trong miệng.
Nàng động tác thong thả mà trang nhã, cộng thêm hôm nay Mị Nương ra sức trang điểm một phen, vì lẽ đó ngay lập tức cảnh này lay động lòng người, nảy sinh ra cảm giác đồng cảm của đám đông, lập tức có người nhỏ giọng nghị luận.
Chính là muốn thấy cái hiệu quả này!
Nghe được âm thanh bất bình, Mị Nương trong mắt xẹt qua một tia đắc ý, biểu tình cùng biểu hiện lại càng thêm trung thành kiên định.
Hạ Hầu Kình Thiên là loại người nào, hắn tuyệt đối không phải dạng nghe người ta nói vài câu, liền thay đổi chủ ý.
Mặc kệ thiên hạ là nghĩ cái gì, thái độ của mèo con là quan trọng nhất.
“Quá chậm!”
Cục đá trong tay Hạ Hầu Kình Thiên bay ra, đánh vào cổ tay của Mị Nương, tay theo quán tính đi lên, một đống cứt ngay lập tức ập vào cái miệng anh đào nhỏ xíu.
“Ọe —— “
Mị Nương khuôn mặt thất sắc, hai tay chụp lấy cổ họng, muốn đem cứt nôn ra.
Nào biết đến nước này rồi, làm sao có thể được như ý, nàng triệt để đem cứt nuốt xuống.
“Nàng thật sự ăn rồi!” Tiết Tường kinh ngạc nhìn Mị Nương, “Bản thế tử lần đầu tiên nhìn thấy có người anh dũng như vậy, thật sự là nữ trung hào kiệt, bội phục!”
“Ọe —— “
Một trận buồn nôn dâng lên, Mị Nương phun ra đến đất trời đen kịt, nàng đem tay móc yết hầu, muốn đem vật bẩn thỉu kia ra, nhưng một chút tác dụng đều không có.
Mị Nương nước mắt tung hoành, vẫn không quên mục đích.
“Vương gia, việc ngươi muốn ta làm, ta đã làm! Vương gia nên tin tưởng ta là thật lòng đi!”
Nước mắt của Mị Nương một chút tác dụng đều không có, tiếp lời này, là một trận roi ngựa.
“Cùng gia nói chuyện, ngươi dám dùng ngôi thứ nhất sao? Ngươi xưng “ta” với ai?”
Hạ Hầu Kình Thiên từ nhỏ cho tới bây giờ không bởi vì đối phương là nữ nhân, mà nhượng bộ.
Muốn tính toán hắn, liền phải chịu lửa giận!
“Nô, nô tỳ…”
Hạ Hầu Kình Thiên ra roi rất nặng, Mị Nương trên lưng một vết roi dài đỏ như máu, da thịt mềm mại chẳng những sưng đỏ, hơn nữa còn bị rách thịt mảng lớn.
“Hừ!”
Hạ Hầu Kình Thiên cũng không muốn cùng người vô dụng như vậy lãng phí thời gian, chuẩn bị cùng Ngọc Phi Yên rời đi, nào biết đâu Mị Nương đã hạ quyết tâm, nhào vào trước ngựa Ngọc Phi Yên.
“Phu nhân, nô tỳ thật sự không có tâm cùng người cướp đoạt vương gia! Nô tì thật là một lòng muốn hầu hạ vương gia cùng phu nhân!”
Một tiếng “Phu nhân” này phun ra, Ngọc Phi Yên tức đến xì khói.
Nàng vẫn chưa gả đi, một đại cô nương, làm sao liền biến thành phu nhân!
“Cút ngay!”
Mặc dù Ngọc Phi Yên đeo mạng che mặt, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên vẫn cảm giác được nàng tức giận.
Đích xác là nên tức giận!
Gia chỉ có vương phi, chỉ biết có thê tử, căn bản là không có trắc phi, phu nhân, thị thiếp vật như vậy!
Mị Nương hiện tại lại dùng danh xưng phu nhân gán cho mèo con, đây là muốn cái gì?
Hạ Hầu Kình Thiên lập tức đem Mị Nương gán vào tổ chức thuyết âm mưu, đây là muốn ly gián cảm tình của hắn cùng mèo con! Đáng giận mà!
Lúc này, Hạ Hầu Kình Thiên kéo mạnh dây cương, tuấn mã phóng đến trước vó cất lên, muốn đạp về hướng Mị Nương.
“Lâm Giang Vương, thủ hạ lưu tình!”
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến, một sơi roi dài quấn lấy Mị Nương đang sắp bỏ mạng dưới vó ngựa, đem nàng kéo ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Đang muốn giết người lại bị phá đám, Hạ Hầu Kình Thiên tự nhiên là nhất quyết không tha, tâm hung ác nổi lên, trực tiếp đem người ngăn cản hắn đánh rớt xuống ngựa.
Người kia, không cách nào né tránh được, té xuống ngựa, người bay đập vào cây cổ thụ ven đường, lục phủ ngũ tạng chấn động mạnh, lập tức phun ra một ngụm máu.
“Phu quân —— “
Bên trong xe ngựa, một phu nhân khoảng ba mươi tuổi nghe thấy âm thanh đánh nhau vội vàng xuống ngựa.
Nhìn thấy người vừa xuống xe, Ngọc Thiên Huyết trong lòng trầm xuống.
Là nàng…
“Phu quân, ngươi như thế nào rồi?” Lý Duyệt đỡ Lạc Dương Vương, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Khụ khụ, ta không sao!”
Lạc Dương Vương Hạ Hầu Nghi được vương phi Lý Duyệt nâng đứng lên, “Lâm Giang Vương, hôm nay có thể nể mặt ta không, tha cho nàng một mạng!”
“Mặt mũi? Ngươi đáng giá mấy đồng?”
Dân chúng vừa nghe người này là Lâm Giang Vương, nổi tiếng sát tinh, lập tức tan tác như chim lạc đàn, mới vừa rồi vô cùng náo nhiệt bây giờ cửa thành lập tức trống trải.
Mẹ ơi, nữ nhân kia lại muốn lừa bịp Lâm Giang Vương, thật sự là muốn chết mà!
Bách tính trong lòng đều nghĩ như vậy.
“Hạ Hầu Kình Thiên, ta tốt xấu gì cũng là đường thúc của ngươi đó!”
Tên vương gia này một chút cũng không nể mặt, Hạ Hầu Nghi càng nghĩ càng giận.
Hắn vốn là muốn đi tham gia đại hội Đấu Dược, kết quả trên đường đi nảy sinh một ít vấn đề, bị trì hoãn một ít thời gian.
Nguyên bản Hạ Hầu Nghi cũng không coi là chuyện gì lớn, dù sao trước kia đại hội Đấu Dược đều tổ chức mấy ngày, nhưng lần này cư nhiên lại không giống như thế.
Chờ đến khi Hạ Hầu Nghi chạy về đến thành, đại hội Đấu Dược đã kết thúc, hắn ngay cái rắm cũng không còn nghe hơi.
Hắn đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, liền nhìn thấy màn này.
Vừa rồi Hạ Hầu Nghi nhìn rõ ràng, nữ tử kia bộ dạng phi thường xinh đẹp khả ái.
Hạ Hầu Nghi vốn là một vương gia phong lưu, làm sao không động tâm.
Dám đứng trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên làm ra vẻ cao thượng, hắn không tức giận mới là lạ!
“Đường thúc?”
Hạ Hầu Kình Thiên nở nụ cười, thanh khiết không tỳ vết, giống như tiên nhân. Nói ra liền như ác quỷ.
“Loại đường thúc chết trong tay gia không được mười tên, thì cũng được bảy. Hay là, ngươi hiện tại muốn nằm xuống!”
Xem thái độ này, Hạ Hầu Nghi biến sắc.
Con bà nó, hắn thật là đầu óc lên cơn động kinh mà, cư nhiên chọc vào cái tên ôn thần sát tinh này làm chi.
Nhớ năm đó, Thất vương làm loạn, Hạ Hầu Kình Thiên đem một đám hoàng thân quốc thích chém giết, Hạ Hầu Nghi bởi vì thuộc dạng tầm thường vô vị, đối với hoàng quyền không có tham niệm, may mắn giữ lại được mạng nhỏ.
Mấy năm nay ngày tháng an an ổn ổn trôi qua, đột nhiên quên mất Hạ Hầu Kình Thiên là đáng sợ như thế nào.
“Cái kia, hiền chất, Vương thúc đây là ngủ dậy còn choáng váng! Ngươi tự tiện, tự tiện a —— “
Vuốt ve cái xương sườn đang đau đớn của mình, Hạ Hầu Nghi cắn răng thối lui đến một bên.
Mỹ nhân đương nhiên là thích rồi, nhưng ít nhất cũng phải còn mạng mà hưởng chứ.
Mạng không còn, chơi đùa với mỹ nhân như thế nào a!
Hạ Hầu Nghi lui sang một bên, Lý Duyệt nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết lập tức sững sờ ngơ ngác.
Là hắn, Ngọc Thiên Huyết!
Hắn không phải bị phế rồi sao? Vì sao hiện tại nhìn qua rất tốt?
Hơn nữa, hiện tại Ngọc Thiên Huyết so với lúc trẻ tuổi càng thành thục cùng ổn trọng hơn nhiều, trước kia là đá thô, hiện tại là mỹ ngọc rồi!
Vừa thấy Lý Duyệt xuất hiện, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Mộc Thiểm Hi đã nhận ra Ngọc Thiên Huyết có chút không đúng.
Lúc này, nhìn thấy Lý Duyệt lại si ngốc nhìn Ngọc Thiên Huyết, Mộc Thiểm Hi tiến lên, khoác lấy tay Ngọc Thiên Huyết, “Huyết, nàng là ai? Sao không có chút lễ phép, nhìn chằm chằm vào nam nhân của ta làm gì!”
Mộc Thiểm Hi gõ cho Lý Duyệt một cái.
Hắn cưới vợ?
Lý Duyệt thế nào đều không tin điều này là sự thật.
Năm đó Ngọc Thiên Huyết không phải đã nói qua, không phải nàng không cưới! Mặc dù trước đây nàng là người chủ động hối hôn, đến về sau Ngọc Thiên Huyết một mực là độc thân, làm sao đột nhiên lại có nữ nhân khác?
“Không quen biết.”
Ngọc Thiên Huyết thanh âm lạnh lùng.
Lúc trước, Ngọc Thiên Huyết ảo tưởng ra rất nhiều cảnh gặp lại Lý Duyệt.
Hắn có thể sẽ mắng nàng vô tình, cũng có thể sẽ cùng nàng thân thiết trò chuyện, nhưng bây giờ nhìn thấy Lý Duyệt, nhìn nàng dung nhan già cả, trên mặt đầy vẻ chán chường, Ngọc Thiên Huyết đành buông xuôi, cái gì cũng không muốn nói đến.
Không quen biết…
Câu trả lời này, thật sự là một cái bạt tay vô hình cho Lý Duyệt.
“Như vậy à!” Mộc Thiểm Hi cũng không vạch trần Ngọc Thiên Huyết, cười cười kéo hắn về hướng Ngọc Phi Yên bên kia, “Đã là người không liên quan, thì chúng ta đi thôi!”
Ngọc Phi Yên không phải là người hồ đồ, Lý Duyệt xuất hiện, làm nàng nhớ tới một câu chuyện cũ.
Ngọc Thiên Huyết đã từng có đính ước với một người hôn thê, nhưng sau khi hắn bị hủy đi một thân võ học, đối phương tình nguyện đến Lạc Dương vương phủ làm kế phi, không đồng ý gả đến Ngọc gia.
Hôm nay, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Vương gia, xin cứu nô tì!”
Mị Nương rốt cục ý thức được chính mình đã phạm sai lầm lớn, người hiện tại duy nhất có thể xin giúp đỡ, chỉ có Lạc Dương Vương.
Người nọ là vương thúc của Hạ Hầu Kình Thiên, cũng là vương gia.
Hạ Hầu Kình Thiên đối với nàng không có hứng thú, sao không đổi lấy người này!
Xem xét thời thế, Mị Nương vốn tại thanh lâu học được một thân tri thức, cơ hội này mà bỏ qua thì không còn là nàng, lập tức đi đến trước mặt Hạ Hầu Nghi dập đầu cầu xin.
Cái bộ dáng của mỹ nhân thật quá đáng yêu đi, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên thật sự là đáng sợ, xương sườn Hạ Hầu Nghi lại ẩn đau như nhắc nhở.
“Vương gia, van cầu ngươi!”
Nhìn ra Hạ Hầu nghi đối với mình là có ý, Mị Nương khóc cầm lấy ống quần Hạ Hầu Nghi, tay nhỏ giấu vào vạt áo, theo ống quần đi vào, chậm rãi xoa xoa trên đùi Hạ Hầu Nghi.
Ặc, Hạ Hầu Nghi run lên một cái, thiếu chút là thất thố.
Thật sự là con tiểu yêu tinh!
Hạ Hầu nghi đối với Mị Nương vô cùng mong muốn.
Nhìn thấy chồng của mình, ngay trước mặt, cùng hồ ly tinh tán tỉnh, lại nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết cúi đầu, nhẹ giọng cùng Mộc Thiểm Hi nói chuyện, hai người thái độ ngọt ngào, Lý Duyệt bỗng nhiên cảm thấy, mình hình như đã đi một con đường sai lầm rồi.
Một màn này, đập vào mắt Ngọc Phi Yên, nàng lạnh lùng cười.
Lúc trước ngươi cầu phú quý, bỏ qua thanh mai trúc mã, hiện thời còn không nếm trãi đau khổ khổ sao?
Bất quá, nếu chỉ có như vậy, còn chưa đủ đâu!
“Hạ Hầu Kình Thiên, nàng đã khóc đến đáng thương, không bằng coi như quên đi!”
Hạ Hầu Kình Thiên muốn mở miệng nói, Ngọc Phi Yên nắm tay áo hắn kéo kéo.
“Nhìn cũng rất đáng thương! Dầu gì cũng là một mạng người! Coi như là tích đức đi!”
Mị Nương vô luận như thế nào cũng không đoán được, vì mình cầu tình lại là Ngọc Phi Yên. Đây là có chuyện gì?
Mị Nương đoán không ra nguyên nhân, cũng không quan hệ, quan trọng là Hạ Hầu Kình Thiên nghe lời Ngọc Phi Yên, gật gật đầu, một đám nghênh ngang trước mặt bọn họ giục ngựa rời đi.
Cứ vậy là xong?
Không có chuyện gì xảy ra?
Lạc Dương Vương Hạ Hầu Nghi cảm thấy có chút không tin được.
Cái này không giống phong cách của Hạ Hầu Kình Thiên!
Vừa rồi thiếu nữ kia là ai? Thanh âm rất êm tai, cũng không biết lớn lên trông thế nào…
Vừa nghĩ như vậy, xương sườn Hạ Hầu Nghi bất chợt lại đau lên.
“Ôi ——” nghe tiếng rên của Hạ Hầu Nghi, Lý Duyệt bước lên phía trước nâng hắn, nào biết lại bị Hạ Hầu Nghi một tay vung ra. “Vương phi, vừa rồi thể diện bổn vương đều bị ngươi làm cho mất hết!”
Hạ Hầu Nghi cũng không phải là người mù, vừa rồi Lý Duyệt nhìn Ngọc Thiên Huyết, hắn coi như là hiểu rõ ràng!
Muốn nói giữa hai người này không có vấn đề, Hạ Hầu Nghi tin mới là lạ.
“Vương gia…”
Hạ Hầu Nghi ở ngoài đường lại không cho nàng chút sĩ diện, Lý Duyệt càng thêm khổ mà không nói nên lời.
Nàng vừa mới nghĩ cách giải thích, nào biết Hạ Hầu Nghi lại nâng Mị Nương lên.
“Ngươi tên là gì?”
“Hồi vương gia, nô tì kêu Mị Nương!” Mị Nương nũng nịu, mắt lúng la lúng liếng nhìn Hạ Hầu Nghi.
Nhìn đôi mắt, Hạ Hầu Nghi xương cốt mềm nhũn, liên thanh nói:
“Mị Nương? Tên hay! Tên rất hay!”
“Mị Nương đa tạ vương gia cứu mạng! Mị Nương trước kia chỉ nghe trong truyện mới gặp được anh hùng, không nghĩ đến Mị Nương hôm nay còn có thể tận mắt thấy được phong thái của vương gia!”
Lời vỗ mông ngựa này vô cùng tốt, Hạ Hầu Nghi cả trái tim bay lên.
Không để ý đến thái độ của Lý Duyệt, Hạ Hầu Nghi đưa tay kéo Mị Nương lên xe ngựa.
Xa xa, Ngọc Phi Yên nhìn thấy màn này, nở nụ cười.
Lạc Dương vương phi, đây là ta lễ vật tặng cho ngươi! Biết ngươi sống không tốt, trong lòng ta vui sướng vô cùng!
Mặc dù Ngọc Phi Yên còn chưa từng thấy qua cảnh thất tình chán chường của Ngọc Thiên Huyết, nhưng nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, mất đi võ công, mất đi huynh trưởng, ở cái thời khắc mấu chốt, người yêu cũng phản bội mình, thế này thì đau lòng thế nào.
Khoản nợ này, đến lúc phải tính!
Biết ngươi sống không tốt, ta đây liền an lòng.
/90
|