Sáng nay Kha Chính Thuần mang tâm trạng hí hửng ở công ty chờ đợi ai đó mòn mỏn nhưng đợi đến tối khi người cuối cùng trong công ty ra về, vẫn không thấy ai đó đâu.
Kha Chính Thuần nghiến răng, hết đi đi lại lại thì ngồi xuống rung chân, dáng vẻ rất thiếu nhẫn nại.
Hắn ta đã gọi hàng chục cuộc điện thoại mà ai đó lại không hề bắt máy, sau đó liền gọi cho lão Q đặt làm một chiếc dây chuyền có kèm theo định vị.
Kha Chính Thuần giận dỗi bỏ về. Trên đường đi nghĩ rất nhiều cách để trách cứ Mộc Nhiên, nhưng khi về đến nhà nhìn thấy cô đang nằm ngủ ngon lành trên giường hắn liền quên mất mình phải làm gì, chỉ biết cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, hôn xong tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Mộc Nhiên tối qua uống nhiều rượu mà sáng nay phải dậy sớm nên sau khi đưa Phương Lục Nghi về liền về thẳng nhà ngủ một mạch, trong đầu vẫn mơ hồ nhớ còn một việc phải làm nhưng lại không nhớ nổi.
Đối mặt với Kha Chính Thuần, cô đương nhiên nhớ ra việc gì, sáng nay đi gấp gáp hình như đã tùy tiện nói một câu qua loa cho xong chuyện.
- Kha Chính Thuần, tôi quên mất!
Kha Chính Thuần mỉm cười xoa nhẹ mái tóc cô:
- Nếu em mệt thì cứ đi ngủ đi. Ngày mai dậy chúng ta nói chuyện cũng được.
Mộc Nhiên lắc đầu:
- Tôi ngủ nhiều quá rồi, không ngủ nổi nữa. Anh mau đi tắm đi, tôi gọi đồ ăn.
Kha Chính Thuần cảm thấy được quan tâm nên rất ngoan ngoãn làm theo lời cô nói.
Sau khi tắm xong, lúc đi ra lại thấy Mộc Nhiên đang sắp xếp bỏ đồ vào vali, hắn giật mình chạy tới giữ chặt tay cô lại:
- Em lại định đi đâu? Đừng đi!
Mộc Nhiên lắc đầu trấn an hắn:
- Có chuyện quan trọng. Lô vũ khí mới của chúng ta bị cướp ở cửa khẩu Trung Quốc, rất có thể bọn chúng đã chạy sang Việt Nam, lão Q không tin tưởng người khác nên chỉ có thể giao cho tôi. Đêm nay sẽ xuất phát.
Kha Chính Thuần càng lo lắng:
- Quỷ Vương hết người rồi hay sao, có biết bao nhiêu người hơn em, làm sao em lại phải đi chứ? Em còn sợ độ cao, đi máy bay làm sao nổi? Còn phải uống thuốc ngủ đến khi nào nữa?
Mộc Nhiên ngồi xuống:
- Không phải uống nữa rồi. Ba tháng qua tôi sang Canada chính là điều trị chứng sợ độ cao này, bây giờ không còn sợ nữa rồi.
Kha Chính Thuần đương nhiên muốn cô khỏi chứng sợ độ cao, nhưng lại không muốn cô bắt buộc phải chữa nó.
Phụ nữ ai chẳng có thứ để mà sợ hãi chứ? Có người chỉ cần nhìn thấy gián là khóc thét, có người nhìn thấy chuột là liền chạy mất dép.
Hoặc có những người buổi sáng tụ tập cùng bạn bè đi mua sắm, buổi tối trước khi ngủ phải nghĩ xem ngày mai sẽ mặc gì, đánh son màu nào, trang điểm ra sao.
Bọn họ nói chung đều nghĩ đến nhu cầu của bản thân. Còn Mộc Nhiên thời gian rảnh nếu không luyện bắn súng thì sẽ là rèn thể lực.
Tại sao lại cứ ép buộc bản thân phải vượt trội hơn người khác? Thua thiệt một tí liền không chấp nhận được?
Chấp nhận đánh đổi mọi thứ, ngay cả mạng sống cũng không tiếc chỉ để bảo vệ một “lão đại” mà cô chưa từng nhìn thấy?
Kha Chính Thuần thở dài:
- Ngày mai tôi đi cùng em!
- Không cần đâu. Có Vũ Long và Lâm Khang đi cùng tôi rồi.
- Tôi biết, em đi giết người chỉ cần đủ tay chân là được, nhưng cũng đâu thể quên tim căn ở nhà được chứ?
Cô phì cười trừng hắn.
Nghĩ tới Việt Nam, cô lại khẽ thở dài.
Trước năm 2 tuổi đối với cô mà nói đều là những khoảng ký ức trống không. Sau năm 2 tuổi chính là thời khắc mở mắt ra liền thấy Vũ Long và lão Q cho tới bây giờ mở mắt ra liền thấy Kha Chính Thuần.
Mỗi lần thử nghĩ về quá khứ xa xôi nơi đất nước xinh đẹp ấy, trong đầu Mộc Nhiên lại dấy lên từng cơn đau, trong những cơn đau ấy luôn luôn xuất hiện một khung cảnh, lửa cháy rất to, rất dữ dội, tiếng mọi người gào khóc rất lớn cứ văng vẳng bên tai cô.
Buổi tối hôm ấy cô đang đứng trên cây, để làm gì cô cũng không nhớ, sau đó cô ngủ quên mất. Bị tiếng ồn ào xung quanh làm cho tỉnh dậy, cô tỉnh dậy khi trong tầm mắt cô là một biển lửa, cô òa khóc không biết nên làm thế nào, vội vàng đi tìm người giúp thì bị trượt chân ngã xuống đất.
Cô lại càng khóc to hơn nữa, máu chảy ra rất nhiều, nhưng khóc một hồi lại không thấy đau, cũng không thấy ai chạy lại hỏi han cô, cho nên cô không khóc nữa.
Mộc Nhiên cúi xuống nhìn vũng máu, không phải của cô, cô chết lặng đi, người giúp việc hơn cô 5 tuổi ngày nào cũng ở bên cạnh cô bầu bạn đang nhắm nghiền mắt, máu chảy ra rất nhiều, cô hoảng loạn hét lên, hai giây sau liền có một đám người lạ mặt chạy tới bắt cô đi.
Đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, cảnh tượng thê thảm lại hiện ra trước mắt cô, trong tiềm thức cô luôn gào thét gọi ba mẹ, cả người run rẩy không thể cử động được, cảnh vật xung quanh mờ dần rồi tối đen.
Mở mắt lần nữa phát hiện bản thân đã nằm ở trong cô nhi viện từ lúc nào, mọi ký ức đều trống rỗng, ngay cả bản thân cũng không biết mình là ai, xung quanh lại toàn những người xa lạ, cô lại càng trầm tính hơn.
Cho tới khi quen được Viêm và Vũ Long, cô mới dần mở rộng bản thân mình hơn, có điều làm việc gì cũng phải cảnh giác, nghi ngờ, tuyệt không dám tin tưởng vào ai khác.
Hồi ở cô nhi viện bọn họ không có tên, chỉ gọi nhau theo số thứ tự, chỉ đến khi được lão Q nhận nuôi cô mới được mang tên họ đầy đủ, lại được sống trong gia đình, có bố và anh trai, cảm giác rất ấm áp, cho nên cô luôn ý thức rằng mạng sống này chính là của lão Q.
Buổi tối đám người Mộc Nhiên xuất phát.
Bước chân run rẩy sợ hãi ngày ấy khi bước lên máy bay đã không còn, cảm giác rùng mình đến gai người khi từ trên cao nhìn xuống cũng đã biến mất.
Mộc Nhiên nhớ tới những viên thuốc màu trắng không mùi vị nhưng lại khiến cô cảm thấy rất đắng, để rồi sau khi tỉnh dậy cơ thể cảm thấy rất mệt mỏi nhưng vẫn phải gồng mình để đương đầu với mọi chuyện.
Chuyến bay cất cánh từ đêm hôm trước tới sáng hôm sau. Khi Mộc Nhiên tỉnh dậy trong tầm mắt liền xuất hiện bầu trời trong xanh của đất nước nơi cô vừa yêu vừa ghét.
Mấy người bọn họ vừa đặt chân xuống đất liền là hít lấy hít để không khí trong lành dịu êm này, tưởng như sẽ không còn cơ hội để quay về đây nữa.
Lần này bị mất lô hàng quan trọng trên chính địa bàn của mình nên Lưu Trọng đã phái người sang Việt Nam, đích thân ông đã kiểm tra rà soát lại từng người một, từng vũ khí trang thiết bị một mới dám đem đến cho Mộc Nhiên.
Cả đêm không ngủ lại cũng không dám ngủ. Vừa nhìn thấy Kha Chính Thuần liền run rẩy, hướng Mộc Nhiên quỳ xuống tạ lỗi.
Mộc Nhiên khoát khoát tay ra hiệu đứng lên, bàn kế hoạch cướp lại lô hàng, giao nhiệm vụ cho từng người rồi đích thân kiểm tra vũ khí lại một lần nữa mới an tâm.
Lâm Khang thấy cô đang kiểm tra vũ khí cẩn thận liền đi tới, xác định xung quanh không có người lạ mới dám lên tiếng:
- Chị Mộc Nhiên!
Mộc Nhiên dừng công việc lại khẽ nhìn xung quanh rồi mới đáp lại:
- Có chuyện gì?
Lâm Khang bặm môi, chần chừ hồi lâu không dám mở lời, xem chừng là chuyện khó nói, Mộc Nhiên vẫn kiên nhẫn đợi.
- Việc cướp lô hàng lần này có thể giao cho em được không?
- Cậu không tin kẻ khác à?
- Không phải vậy. Chị Mộc Nhiên, kẻ cướp lô hàng lần này chính là Đỗ Đông Triệu, em có thù với hắn, mạng của hắn nhất định phải do em đoạt.
Mộc Nhiên nhìn thấy lửa cháy trong đôi mắt cậu, cô thoáng rùng mình một cái nhưng rất nhanh lấy lại khí thế, gật đầu trao quyền chỉ huy cho cậu.
Kha Chính Thuần nghiến răng, hết đi đi lại lại thì ngồi xuống rung chân, dáng vẻ rất thiếu nhẫn nại.
Hắn ta đã gọi hàng chục cuộc điện thoại mà ai đó lại không hề bắt máy, sau đó liền gọi cho lão Q đặt làm một chiếc dây chuyền có kèm theo định vị.
Kha Chính Thuần giận dỗi bỏ về. Trên đường đi nghĩ rất nhiều cách để trách cứ Mộc Nhiên, nhưng khi về đến nhà nhìn thấy cô đang nằm ngủ ngon lành trên giường hắn liền quên mất mình phải làm gì, chỉ biết cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, hôn xong tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Mộc Nhiên tối qua uống nhiều rượu mà sáng nay phải dậy sớm nên sau khi đưa Phương Lục Nghi về liền về thẳng nhà ngủ một mạch, trong đầu vẫn mơ hồ nhớ còn một việc phải làm nhưng lại không nhớ nổi.
Đối mặt với Kha Chính Thuần, cô đương nhiên nhớ ra việc gì, sáng nay đi gấp gáp hình như đã tùy tiện nói một câu qua loa cho xong chuyện.
- Kha Chính Thuần, tôi quên mất!
Kha Chính Thuần mỉm cười xoa nhẹ mái tóc cô:
- Nếu em mệt thì cứ đi ngủ đi. Ngày mai dậy chúng ta nói chuyện cũng được.
Mộc Nhiên lắc đầu:
- Tôi ngủ nhiều quá rồi, không ngủ nổi nữa. Anh mau đi tắm đi, tôi gọi đồ ăn.
Kha Chính Thuần cảm thấy được quan tâm nên rất ngoan ngoãn làm theo lời cô nói.
Sau khi tắm xong, lúc đi ra lại thấy Mộc Nhiên đang sắp xếp bỏ đồ vào vali, hắn giật mình chạy tới giữ chặt tay cô lại:
- Em lại định đi đâu? Đừng đi!
Mộc Nhiên lắc đầu trấn an hắn:
- Có chuyện quan trọng. Lô vũ khí mới của chúng ta bị cướp ở cửa khẩu Trung Quốc, rất có thể bọn chúng đã chạy sang Việt Nam, lão Q không tin tưởng người khác nên chỉ có thể giao cho tôi. Đêm nay sẽ xuất phát.
Kha Chính Thuần càng lo lắng:
- Quỷ Vương hết người rồi hay sao, có biết bao nhiêu người hơn em, làm sao em lại phải đi chứ? Em còn sợ độ cao, đi máy bay làm sao nổi? Còn phải uống thuốc ngủ đến khi nào nữa?
Mộc Nhiên ngồi xuống:
- Không phải uống nữa rồi. Ba tháng qua tôi sang Canada chính là điều trị chứng sợ độ cao này, bây giờ không còn sợ nữa rồi.
Kha Chính Thuần đương nhiên muốn cô khỏi chứng sợ độ cao, nhưng lại không muốn cô bắt buộc phải chữa nó.
Phụ nữ ai chẳng có thứ để mà sợ hãi chứ? Có người chỉ cần nhìn thấy gián là khóc thét, có người nhìn thấy chuột là liền chạy mất dép.
Hoặc có những người buổi sáng tụ tập cùng bạn bè đi mua sắm, buổi tối trước khi ngủ phải nghĩ xem ngày mai sẽ mặc gì, đánh son màu nào, trang điểm ra sao.
Bọn họ nói chung đều nghĩ đến nhu cầu của bản thân. Còn Mộc Nhiên thời gian rảnh nếu không luyện bắn súng thì sẽ là rèn thể lực.
Tại sao lại cứ ép buộc bản thân phải vượt trội hơn người khác? Thua thiệt một tí liền không chấp nhận được?
Chấp nhận đánh đổi mọi thứ, ngay cả mạng sống cũng không tiếc chỉ để bảo vệ một “lão đại” mà cô chưa từng nhìn thấy?
Kha Chính Thuần thở dài:
- Ngày mai tôi đi cùng em!
- Không cần đâu. Có Vũ Long và Lâm Khang đi cùng tôi rồi.
- Tôi biết, em đi giết người chỉ cần đủ tay chân là được, nhưng cũng đâu thể quên tim căn ở nhà được chứ?
Cô phì cười trừng hắn.
Nghĩ tới Việt Nam, cô lại khẽ thở dài.
Trước năm 2 tuổi đối với cô mà nói đều là những khoảng ký ức trống không. Sau năm 2 tuổi chính là thời khắc mở mắt ra liền thấy Vũ Long và lão Q cho tới bây giờ mở mắt ra liền thấy Kha Chính Thuần.
Mỗi lần thử nghĩ về quá khứ xa xôi nơi đất nước xinh đẹp ấy, trong đầu Mộc Nhiên lại dấy lên từng cơn đau, trong những cơn đau ấy luôn luôn xuất hiện một khung cảnh, lửa cháy rất to, rất dữ dội, tiếng mọi người gào khóc rất lớn cứ văng vẳng bên tai cô.
Buổi tối hôm ấy cô đang đứng trên cây, để làm gì cô cũng không nhớ, sau đó cô ngủ quên mất. Bị tiếng ồn ào xung quanh làm cho tỉnh dậy, cô tỉnh dậy khi trong tầm mắt cô là một biển lửa, cô òa khóc không biết nên làm thế nào, vội vàng đi tìm người giúp thì bị trượt chân ngã xuống đất.
Cô lại càng khóc to hơn nữa, máu chảy ra rất nhiều, nhưng khóc một hồi lại không thấy đau, cũng không thấy ai chạy lại hỏi han cô, cho nên cô không khóc nữa.
Mộc Nhiên cúi xuống nhìn vũng máu, không phải của cô, cô chết lặng đi, người giúp việc hơn cô 5 tuổi ngày nào cũng ở bên cạnh cô bầu bạn đang nhắm nghiền mắt, máu chảy ra rất nhiều, cô hoảng loạn hét lên, hai giây sau liền có một đám người lạ mặt chạy tới bắt cô đi.
Đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, cảnh tượng thê thảm lại hiện ra trước mắt cô, trong tiềm thức cô luôn gào thét gọi ba mẹ, cả người run rẩy không thể cử động được, cảnh vật xung quanh mờ dần rồi tối đen.
Mở mắt lần nữa phát hiện bản thân đã nằm ở trong cô nhi viện từ lúc nào, mọi ký ức đều trống rỗng, ngay cả bản thân cũng không biết mình là ai, xung quanh lại toàn những người xa lạ, cô lại càng trầm tính hơn.
Cho tới khi quen được Viêm và Vũ Long, cô mới dần mở rộng bản thân mình hơn, có điều làm việc gì cũng phải cảnh giác, nghi ngờ, tuyệt không dám tin tưởng vào ai khác.
Hồi ở cô nhi viện bọn họ không có tên, chỉ gọi nhau theo số thứ tự, chỉ đến khi được lão Q nhận nuôi cô mới được mang tên họ đầy đủ, lại được sống trong gia đình, có bố và anh trai, cảm giác rất ấm áp, cho nên cô luôn ý thức rằng mạng sống này chính là của lão Q.
Buổi tối đám người Mộc Nhiên xuất phát.
Bước chân run rẩy sợ hãi ngày ấy khi bước lên máy bay đã không còn, cảm giác rùng mình đến gai người khi từ trên cao nhìn xuống cũng đã biến mất.
Mộc Nhiên nhớ tới những viên thuốc màu trắng không mùi vị nhưng lại khiến cô cảm thấy rất đắng, để rồi sau khi tỉnh dậy cơ thể cảm thấy rất mệt mỏi nhưng vẫn phải gồng mình để đương đầu với mọi chuyện.
Chuyến bay cất cánh từ đêm hôm trước tới sáng hôm sau. Khi Mộc Nhiên tỉnh dậy trong tầm mắt liền xuất hiện bầu trời trong xanh của đất nước nơi cô vừa yêu vừa ghét.
Mấy người bọn họ vừa đặt chân xuống đất liền là hít lấy hít để không khí trong lành dịu êm này, tưởng như sẽ không còn cơ hội để quay về đây nữa.
Lần này bị mất lô hàng quan trọng trên chính địa bàn của mình nên Lưu Trọng đã phái người sang Việt Nam, đích thân ông đã kiểm tra rà soát lại từng người một, từng vũ khí trang thiết bị một mới dám đem đến cho Mộc Nhiên.
Cả đêm không ngủ lại cũng không dám ngủ. Vừa nhìn thấy Kha Chính Thuần liền run rẩy, hướng Mộc Nhiên quỳ xuống tạ lỗi.
Mộc Nhiên khoát khoát tay ra hiệu đứng lên, bàn kế hoạch cướp lại lô hàng, giao nhiệm vụ cho từng người rồi đích thân kiểm tra vũ khí lại một lần nữa mới an tâm.
Lâm Khang thấy cô đang kiểm tra vũ khí cẩn thận liền đi tới, xác định xung quanh không có người lạ mới dám lên tiếng:
- Chị Mộc Nhiên!
Mộc Nhiên dừng công việc lại khẽ nhìn xung quanh rồi mới đáp lại:
- Có chuyện gì?
Lâm Khang bặm môi, chần chừ hồi lâu không dám mở lời, xem chừng là chuyện khó nói, Mộc Nhiên vẫn kiên nhẫn đợi.
- Việc cướp lô hàng lần này có thể giao cho em được không?
- Cậu không tin kẻ khác à?
- Không phải vậy. Chị Mộc Nhiên, kẻ cướp lô hàng lần này chính là Đỗ Đông Triệu, em có thù với hắn, mạng của hắn nhất định phải do em đoạt.
Mộc Nhiên nhìn thấy lửa cháy trong đôi mắt cậu, cô thoáng rùng mình một cái nhưng rất nhanh lấy lại khí thế, gật đầu trao quyền chỉ huy cho cậu.
/44
|