Editor: Gà
Một lát sau, người trong phủ Hòa Quận Vương đều tụ tập trong đại sảnh, nhìn sắc mặt mỗi người đều không tốt, có người còn chột dạ thấy rõ, dáng vẻ như sắp có tai vạ đến nơi.
Lam Đề cũng ngồi ở một bên, đại phu vội vàng chạy đến giúp nàng bôi thuốc, cẩn thận nhìn xem, mọi người mới biết tay nàng bị thương nghiêm trọng đến mức nào, khiến người ta không đành lòng nhìn tiếp.
Mặc dù đau, nhưng Lam Đề vẫn cố nén, cắn môi không lên tiếng, điều này càng khiến Đôn Hoa đau lòng đến cực điểm, hận mình không thể giúp nàng chịu đựng tất cả khổ sở.
Nhưng Hoàn Dung vẫn không có nửa điểm áy náy, thậm chí còn cho rằng chỉ cần Lam Đề không xuất hiện, cuối cùng nàng ta nhất định có thể thành công, nhất định có thể thuận lợi gả cho Đôn Hoa làm thê tử!
Sau khi lo xong miệng vết thương của Lam Đề, Đôn Hoa lập tức tiến vào vấn đề chính. “Tam Hỉ.”
Tam Hỉ đang đợi lệnh bên ngoài lập tức vào sảnh: “Bối lặc gia, có gì phân phó?”
“Ta muốn ngươi đến Tông Nhân phủ một chuyến, mời bọn họ phái người đến đây.”
“Cái gì?” Hoàn Dung mạnh mẽ thở hắt ra vì kinh ngạc, không dám tin trừng mắt nhìn về phía hắn: “Chàng gọi người của Tông Nhân phủ đến bắt ta?”
Phàm là vương công quý tộc, thậm chí hoàng tử phạm tội, đều do Tông Nhân phủ xử lý, không có gì khác biệt với đại lao nhốt phạm nhân trong dân gian, như vậy rõ ràng muốn Tông Nhân phủ trị tội Hoàn Dung!
“Hoa nhi, con đang làm gì vậy?” Rốt cuộc Hòa Quận Vương phi đã cảm thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng lên tiếng: “Rốt cuộc Hoàn Dung phạm vào lỗi gì, sao con đối xử với con bé như thế?”
“Nàng ta phạm vào lỗi gì, cần hài nhi nói rõ sao? Tại sao Lam Đề đang yên đang lành hiện tại lại biến thành dáng vẻ mệt mỏi vết thương đầy người thế này, còn nàng ta nhân cơ hội vào phòng hài nhi là rắp tâm gì, tất cả mọi người đều biết rõ, không phải sao?”
“Chuyện này. . . . . . Đây chỉ là vì, con bé rất thích con.”
“Cho nên nếu như một ngày nào đó có một nữ nhân vì rất thích A mã mà đả thương ngạch nương, ngài cũng sẽ dùng lý do này giúp nữ nhân đó giải vây sao?”
“Cái gì?! Con...ví dụ này của con chẳng ra làm sao cả!”
“Ngược lại hài nhi không cảm thấy như vậy, lại nói, nếu hài nhi thật sự thú loại nữ nhân này vào phủ, ngạch nương nên bắt đầu lo lắng có phải hay không, nếu như một ngày ngài khiến con dâu này không vui, nàng ta sẽ âm thầm tính toán ngài, tựa như bây giờ nàng ta đã tính toán Lam Đề?”
Hòa Quận Vương phi thở ra một hơi, đột nhiên có chút kinh hồn bạt vía. Không sai, trước đây, Hoàn Dung đến vương phủ luôn ngoan ngoãn khéo léo, không gây ra nhiễu loạn gì, nhưng ai ngờ bây giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, cảm giác kia dường như là nàng ta đã bộc lộ ra bộ mặt thực.
“Ngạch nương, hài nhi thật không hiểu, tại sao ngài không chịu tiếp nhận Lam Đề? Nàng tuyệt đối là một con dâu hiền, chẳng qua từ đầu đến cuối ngài không chịu cho nàng cơ hội thôi.”
“Còn phải nói, vì gia thế của nàng. . . . . .”
“Vì gia thế của nàng kém xa so với Hoàn Dung ư?” Đôn Hoa không nhịn được cười lạnh: “Ngạch nương, ngài đừng lừa mình dối người nữa, vương phủ của Hoàn Dung bọn họ đã sớm từ từ xuống dốc, nếu không phải còn có một Tĩnh phi, nàng ta còn làm mưa làm gió như bây giờ sao?”
Hắn càng nói Hòa Quận Vương phi càng chột dạ, càng tìm không ra lời phản bác: “Nhưng. . . . . . dù sao Hoàn Dung cũng là cách cách. . . . . .”
“Vậy thì sao? Phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, cho dù thân phận của nàng ta là công chúa, cũng vậy thôi!”
“Đôn Hoa, chàng dám can đảm kêu Tông Nhân phủ bắt ta?” Phát hiện hắn làm thật, Hoàn Dung thẹn quá thành giận, phẫn hận uy hiếp: “Đúng, vương phủ của chúng ta có Tĩnh phi làm chỗ dựa, chàng thật dám đụng đến ta, cẩn thận Tĩnh phi sẽ cho phủ Hòa Quận Vương của các người gánh lấy hậu quả!”
“À, vậy ngươi có muốn nhìn thử một chút không, đến cùng xem phủ Hòa Quận Vương sẽ sợ Tĩnh phi, hay Tĩnh phi sẽ sợ phủ Nội Vụ?”
“Cái gì?!” Nhất thời sắc mặt nàng ta trắng bệch, không ngờ hắn đem phủ Nội Vụ ra dọa nàng ta.
Trong cung người người đều rất rõ ràng, người nào cũng có thể chọc, nhưng không nên đụng vào phủ Nội Vụ trông coi tất cả sự vụ của Hoàng cung, vì chỉ cần bọn họ cố ý, tuyệt đối có thể khiến người ta ngậm miệng nuốt hoàng liên, có khổ mà không nói ra được!
“Đôn Hoa, đủ rồi.” Lam Đề vội vàng ra mặt giúp trượng phu hạ cơn tức, nếu không nàng sợ thật sự sẽ có một đống người vì nàng mà gặp nạn: “Nếu thiếp đã không có việc gì, coi như xong
Một lát sau, người trong phủ Hòa Quận Vương đều tụ tập trong đại sảnh, nhìn sắc mặt mỗi người đều không tốt, có người còn chột dạ thấy rõ, dáng vẻ như sắp có tai vạ đến nơi.
Lam Đề cũng ngồi ở một bên, đại phu vội vàng chạy đến giúp nàng bôi thuốc, cẩn thận nhìn xem, mọi người mới biết tay nàng bị thương nghiêm trọng đến mức nào, khiến người ta không đành lòng nhìn tiếp.
Mặc dù đau, nhưng Lam Đề vẫn cố nén, cắn môi không lên tiếng, điều này càng khiến Đôn Hoa đau lòng đến cực điểm, hận mình không thể giúp nàng chịu đựng tất cả khổ sở.
Nhưng Hoàn Dung vẫn không có nửa điểm áy náy, thậm chí còn cho rằng chỉ cần Lam Đề không xuất hiện, cuối cùng nàng ta nhất định có thể thành công, nhất định có thể thuận lợi gả cho Đôn Hoa làm thê tử!
Sau khi lo xong miệng vết thương của Lam Đề, Đôn Hoa lập tức tiến vào vấn đề chính. “Tam Hỉ.”
Tam Hỉ đang đợi lệnh bên ngoài lập tức vào sảnh: “Bối lặc gia, có gì phân phó?”
“Ta muốn ngươi đến Tông Nhân phủ một chuyến, mời bọn họ phái người đến đây.”
“Cái gì?” Hoàn Dung mạnh mẽ thở hắt ra vì kinh ngạc, không dám tin trừng mắt nhìn về phía hắn: “Chàng gọi người của Tông Nhân phủ đến bắt ta?”
Phàm là vương công quý tộc, thậm chí hoàng tử phạm tội, đều do Tông Nhân phủ xử lý, không có gì khác biệt với đại lao nhốt phạm nhân trong dân gian, như vậy rõ ràng muốn Tông Nhân phủ trị tội Hoàn Dung!
“Hoa nhi, con đang làm gì vậy?” Rốt cuộc Hòa Quận Vương phi đã cảm thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng lên tiếng: “Rốt cuộc Hoàn Dung phạm vào lỗi gì, sao con đối xử với con bé như thế?”
“Nàng ta phạm vào lỗi gì, cần hài nhi nói rõ sao? Tại sao Lam Đề đang yên đang lành hiện tại lại biến thành dáng vẻ mệt mỏi vết thương đầy người thế này, còn nàng ta nhân cơ hội vào phòng hài nhi là rắp tâm gì, tất cả mọi người đều biết rõ, không phải sao?”
“Chuyện này. . . . . . Đây chỉ là vì, con bé rất thích con.”
“Cho nên nếu như một ngày nào đó có một nữ nhân vì rất thích A mã mà đả thương ngạch nương, ngài cũng sẽ dùng lý do này giúp nữ nhân đó giải vây sao?”
“Cái gì?! Con...ví dụ này của con chẳng ra làm sao cả!”
“Ngược lại hài nhi không cảm thấy như vậy, lại nói, nếu hài nhi thật sự thú loại nữ nhân này vào phủ, ngạch nương nên bắt đầu lo lắng có phải hay không, nếu như một ngày ngài khiến con dâu này không vui, nàng ta sẽ âm thầm tính toán ngài, tựa như bây giờ nàng ta đã tính toán Lam Đề?”
Hòa Quận Vương phi thở ra một hơi, đột nhiên có chút kinh hồn bạt vía. Không sai, trước đây, Hoàn Dung đến vương phủ luôn ngoan ngoãn khéo léo, không gây ra nhiễu loạn gì, nhưng ai ngờ bây giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, cảm giác kia dường như là nàng ta đã bộc lộ ra bộ mặt thực.
“Ngạch nương, hài nhi thật không hiểu, tại sao ngài không chịu tiếp nhận Lam Đề? Nàng tuyệt đối là một con dâu hiền, chẳng qua từ đầu đến cuối ngài không chịu cho nàng cơ hội thôi.”
“Còn phải nói, vì gia thế của nàng. . . . . .”
“Vì gia thế của nàng kém xa so với Hoàn Dung ư?” Đôn Hoa không nhịn được cười lạnh: “Ngạch nương, ngài đừng lừa mình dối người nữa, vương phủ của Hoàn Dung bọn họ đã sớm từ từ xuống dốc, nếu không phải còn có một Tĩnh phi, nàng ta còn làm mưa làm gió như bây giờ sao?”
Hắn càng nói Hòa Quận Vương phi càng chột dạ, càng tìm không ra lời phản bác: “Nhưng. . . . . . dù sao Hoàn Dung cũng là cách cách. . . . . .”
“Vậy thì sao? Phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, cho dù thân phận của nàng ta là công chúa, cũng vậy thôi!”
“Đôn Hoa, chàng dám can đảm kêu Tông Nhân phủ bắt ta?” Phát hiện hắn làm thật, Hoàn Dung thẹn quá thành giận, phẫn hận uy hiếp: “Đúng, vương phủ của chúng ta có Tĩnh phi làm chỗ dựa, chàng thật dám đụng đến ta, cẩn thận Tĩnh phi sẽ cho phủ Hòa Quận Vương của các người gánh lấy hậu quả!”
“À, vậy ngươi có muốn nhìn thử một chút không, đến cùng xem phủ Hòa Quận Vương sẽ sợ Tĩnh phi, hay Tĩnh phi sẽ sợ phủ Nội Vụ?”
“Cái gì?!” Nhất thời sắc mặt nàng ta trắng bệch, không ngờ hắn đem phủ Nội Vụ ra dọa nàng ta.
Trong cung người người đều rất rõ ràng, người nào cũng có thể chọc, nhưng không nên đụng vào phủ Nội Vụ trông coi tất cả sự vụ của Hoàng cung, vì chỉ cần bọn họ cố ý, tuyệt đối có thể khiến người ta ngậm miệng nuốt hoàng liên, có khổ mà không nói ra được!
“Đôn Hoa, đủ rồi.” Lam Đề vội vàng ra mặt giúp trượng phu hạ cơn tức, nếu không nàng sợ thật sự sẽ có một đống người vì nàng mà gặp nạn: “Nếu thiếp đã không có việc gì, coi như xong
/19
|