Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 22 - Chương 22

/59


Edit: Chickenliverpate

Vương phi đã cho đổi nha hoàn và bà tử nhị đẳng, tam đẳng của Noãn Xuân các, Thu Nguyệt cũng sợ tội tự sát, dưới sự hiệp trợ của nhóm ám vệ, thân thể của hắn cũng dần dần tốt hơn, dựa theo phương thuốc của Chu thái y phục dụng mỗi ngày, độc tố trong cơ thể hắn cũng đã không còn đáng ngại nữa.

Không thành kế. Tôn Thạch Ngọc bẻ một cái bánh quy may mắn, lấy ra một tờ giấy xăm, sau đó nhíu mày nhìn nàng, chờ nàng lên tiếng.

Mỗi ngày nàng đều ném cho hắn một khối bánh quy may mắn, những tờ xăm này hắn đều thu lại, nhưng nghĩ đến người khác cũng có khả năng thu giữ những tờ giấy xăm viết tay của nàng, hắn liền quy định không cho phép nàng tự viết xăm, nàng chỉ được phép viết xăm bỏ vào trong bánh quy may mắn của hắn, những tờ còn lại đều do hắn viết, dĩ nhiên hắn sẽ không tốn tâm tư để suy nghĩ nội dung, chỉ cần tìm đại một bản kinh Phật nào đó, rồi viết lên là được.

Nội dung nhàm chán, mục đích chính là để cho người trong phủ không muốn nhận bánh quy may mắn của nàng nữa, từ nay về sau bánh quy may mắn sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.

Đó là 36 kế trong một『bại chiến kế』.

Đỗ Phúc Hề tùy ý ngồi xuống, tự mình châm trà rồi nhấp một ngụm..., uống xong mới mỉm cười với Tôn Thạch Ngọc, dùng giọng điệu kể chuyện cổ tích mà nói --

Xưa thật là xưa, có ba quốc gia hùng mạnh, theo thứ tự là Ngụy, Thục, Ngô. Nước Thục có một vị quân sư tên gọi là Gia Cát Lượng.

Có một lần, nước Ngụy nhận được tin tức, biết được yếu địa chiến lược của nước Thục là Tây Thành, binh lực yếu kém, chỉ có không tới một vạn binh lính, nên đã phái đại tướng quân Tư Mã Ý thống lĩnh hơn mười vạn quân đội tấn công trước.

Sau khi nước Thục nhận được tình báo: đội quân nước Ngụy đang nhanh chóng tiến về Tây Thành, từ quân vương cho đến binh sĩ đều vô cùng khẩn trương, lấy một vạn binh ngăn cản hơn mười vạn kẻ địch, chính là lấy trứng chọi đá, cầm chắc thất bại.

Nhưng nước Thục muốn triệu tập quân đội từ nơi khác đến viện trợ nhất định không kịp, Tây Thành ngàn cân treo sợi tóc, Gia Cát Lượng khổ nghĩ một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra một kế sách, ông ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ và bách tính bên trong thành rút lui ra khỏi đó, tạm thời tránh đến một chỗ an toàn, sau đó mở rộng cửa thành, chờ kẻ địch đến.

Không lâu sau, Tư Mã Ý mang binh đến bao vây Tây Thành, nhưng làm hắn giật mình là, Tây Thành vốn phải được cảnh giới nghiêm ngặt lại đang mở rộng cửa, trên tường thành cũng không nhìn thấy một binh sĩ thủ vệ nào, chỉ có một lão đầu đang quét sân trước cửa thành.

Trong lúc hắn đang không thể nào hiểu nổi, thì bất ngờ trên cổng thành có một người xuất hiện, người nọ chính là Gia Cát Lượng, chỉ thấy Gia Cát Lượng không một chút hoang mang, chỉnh sửa y phục của mình, rồi thong thả ngồi xuống trước một cây cổ cầm đã được chuẩn bị từ trước, ngay sau đó tiếng nhạc du dương truyền từ trên tường thành xuống.

Tướng sĩ nước Ngụy đều ngẩn ra, trong lúc nguy cấp bị đại quân vây thành, quân sư nước Thục, Gia Cát Lượng lại chỉ ngồi ở đó đánh đàn, không biết là chuyện gì đang xảy ra?

Đối mặt với cửa thành mở toang và tiếng đàn của Gia Cát Lượng, lão cáo già tướng quân Tư Mã Ý nhất thời không biết phải làm như thế nào, hắn đã sớm biết Gia Cát Lượng túc trí đa mưu, nhưng Gia Cát Lượng cả gan dám mở lớn cửa thành chờ đón hơn mười vạn đại quân, điều này thật sự nằm ngoài dự liệu, vì vậy hắn nghĩ, trong thành nhất định đang mai phục rất nhiều binh mã.

Ngay lúc này, tiếng đàn trên tường thành đang từ ung dung chuyển sang dồn dập, giống như bão táp đanh gấp rút ùa đến, Tư Mã Ý càng nghe càng cảm thấy không ổn, hắn hoài nghi đây chính là tín hiệu Gia Cát Lượng phát ra để điều động quân đội phản công, vì vậy vội vàng hạ lệnh cho quân đội lập tức rút lui.

Trong lúc nhất thời, trong tiếng đàn dồn dập, hàng ngàn hàng vạn quân Ngụy rút lui một cách nhanh chóng, cứ như vậy, Tây Thành của nước Thục không cần dùng đến một minh một tốt nào vẫn có thể được bảo toàn. Đây chính là ’không thành kế’.

Nói xong, nàng uống một hớp trà, ngước mắt cười thản nhiên nhìn Tôn Thạch Ngọc: Sao hả? Gia, thiếp kể thật sự không hay sao? Nếu hay, thì người phải vỗ vỗ tay chứ.

Tôn Thạch Ngọc thật sự nghe đến say sưa, mặc dù hắn đã đọc rất nhiều binh thư, nhưng đều không đặc sắc như chuyện xưa nàng vừa kể. Mỗi một giấy xăm của nàng đều là một kế trong binh pháp, hắn đã từng hoài nghi nàng có phải đã nhận ra được cái gì đó rồi hay không? Nhưng đó là chuyện không thể nào.

Trên thực tế, Đỗ Phúc


/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status