Chiến kỹ Ngự Long quyết chi Cầm Long Thủ, võ ý biến hóa!
Trong lòng các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu khẽ run, võ ý biến hóa tựa như pháp thuật rời thể, tầng chín Quy Nhất cảnh mới có thể lĩnh ngộ điều huyền diệu của nó. Diệp Phục Thiên mới chỉ đạt tầng bảy Huyền Diệu cảnh không ngờ lại có thể làm được.
Đáng sợ hơn, đó còn là chiến kỹ Ngự Long quyết - Cầm Long Thủ.
Giờ khắc này rất nhiều người nhớ lại kỳ thi Hương, Diệp Phục Thiên đánh nhau với Lăng Tiếu và Dương Tu căn bản không phát huy toàn bộ thực lực. Hắn lui lại để cho Dư Sinh tham chiến, hành động tưởng như vô sỉ đó không phải là vì sợ chiến đấu mà là hắn muốn tặng hào quang ấy cho cho Dư Sinh. Cho nên khi Dư Sinh bị Mộ Dung Thu cướp mất đệ nhất, giọng nói không phục đó mới vang vọng khắp diễn võ trường.
Mọi người hình như đã quá xem nhẹ thiếu niên phía trước.
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu niên kiếm tu, nhàn nhạt nói: Học cung Hắc Diễm không quản nghìn dặm đến mượn cớ gây chuyện chỉ có tài nghệ mức này?
Đệ tử học cung Thanh Châu nhìn Diệp Phục Thiên, tuy vẫn rất thích làm giá… nhưng mà được lắm, rất hả giận.
Trước bại liên tiếp ba trận, học cung Thanh Châu có thể nói đã mất hết thể diện, bây giờ rốt cuộc được Dư Sinh và Diệp Phục Thiên vãn hồi.
Đôi mắt thiếu niên kiếm tu nhìn chòng chọc vào Diệp Phục Thiên, đến thời khắc này hắn vẫn không hiểu rốt cuộc làm thế nào Diệp Phục Thiên làm được, vì sao hắn nhắm mắt lại có thể có năng lực phản ứng mạnh như vậy?
Kế tiếp. Diệp Phục Thiên phất tay vang lên tiếng rồng ngâm, thiếu niên kiếm tu trực tiếp bị đánh bay về phía đám người học cung Hắc Diễm.
Sắc mặt đám người học cung Hắc Diễm cực kỳ khó coi. Bọn họ tiến ra ba người, ba trận chiến thắng liên tiếp nhưng bây giờ trong ba người đã có hai người thua, đều bị đánh bại trong nháy mắt, không chịu nổi một kích.
Nghìn dặm xa xôi đến đây lại có kết cục như vậy, thật sự rất mất mặt.
Vân Thiên Hạo bước ra, hắn nghiêm túc hơn trước, nhìn Diệp Phục Thiên nói: Ngươi có tư cách để cho ta xuất thủ.
Chỉ là có tư cách để hắn ra tay?
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu niên cuồng vọng trước mắt, thật sự là còn kiêu ngạo hơn cả mình nữa.
Ra tay đi. Vân Thiên Hạo tiếp tục nói.
Ngươi trước đi. Ta xuất thủ chỉ sợ ngươi không có cơ hội. Diệp Phục Thiên khuyên nhủ. Vân Thiên Hạo sầm mặt thả mệnh hồn ra. Trận đồ lấp lánh, bước chân hắn đạp lên mặt đất lập tức có pháp trận nhanh chóng ngưng tụ thành hình. Đây là pháp trận Nhất Hỏa Diễm không ngừng thôn tính linh khí thuộc tính Hỏa trong trời đất.
Từng con mãng xà lửa đáng sợ vờn quanh pháp trận, Vân Thiên Hạo đứng giữa pháp trận không ai bì nổi.
Dám cuồng vọng như thế trước mặt pháp sư thiên mệnh, rốt cuộc ngươi lấy dũng khí ở đâu ra? Vân Thiên Hạo nhìn Diệp Phục Thiên, lạnh lùng lên tiếng. Thoại âm của hắn rơi xuống lập tức có một con mãng xà lửa cuồng nộ lao ra từ pháp trận, hướng về phía Diệp Phục Thiên.
Sắc mặt nhiều người trong học cung Thanh Châu thay đổi, cảnh giới Thức Tỉnh có thể mượn pháp trận để tạo ra pháp thuật rời thể, hơn nữa uy lực pháp thuật này tuyệt đối thuộc đỉnh cao cảnh giới Thức Tỉnh.
Nhưng họ lại thấy Diệp Phục Thiên từng bước hướng đến con mãng xà lửa kia. Mọi người trong học cung Thanh Châu mở to hai mắt, cho dù biết Diệp Phục Thiên rất mạnh nhưng xem thường mãng xà lửa như vậy quả thực có chút quá tự tin.
Mãng xà lửa lao tới bao trùm tất cả như muốn nuốt trọn Diệp Phục Thiên. Lúc này, trong tay Diệp Phục Thiên như đang nắm vật gì, sau đó một tia sấm sét bão táp kinh hoàng được phóng ra. Xung quanh thân thể Diệp Phục Thiên bao phủ bởi sấm sét, sấm sét bão táp đáng sợ và mãng xà lửa đụng vào nhau chôn vùi vào hư không.
Bùa pháp thuật.
Đê tiện, chiến đấu lại mượn bùa chú pháp thuật. Người học cung Hắc Diễm nổi giận nói. Vân Thiên Hạo tiếp tục xúc phát pháp trận, tất cả mãng xà lửa nhảy múa điên cuồng hướng về phía Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên chạy nhanh về phía trước. Trong bàn tay hắn xuất hiện mấy lá bùa, cười lạnh ném lên không trung. Mãng xà lửa và sấm sét bão táp va chạm có sức mạnh ngang nhau.
Vân Thiên Hạo hét một tiếng, hắn điên cuồng xúc phát pháp trận, mãng xà lửa tiếp tục thành hình. Lúc này, hai tay Diệp Phục Thiên đều là những lá bùa. Thấy cảnh đó, bất kể là người học cung Thanh Châu hay học cung Hắc Diễm đều vô cùng kinh ngạc, như vậy cũng được sao…
Dừng lại! Sắc mặt Vân Thiên Hạo trở nên cực kỳ khó coi.
Diệp Phục Thiên dừng lại nhìn Vân Thiên Hạo nói: Biết chênh lệch nên muốn nhận thua sao?
Vân Thiên Hạo nghe được lời nói Diệp Phục Thiên, mặt hắn sầm xuống, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm hai tay Diệp Phục Thiên cầm đầy bùa chú. Trong lòng hắn tức đến nỗi muốn chửi thề. Đây là chiến đấu sao, có biết xấu hổ hay không chứ? Hai tay toàn bộ đều là bùa chú cấp cao nhất cảnh giới Thức Tỉnh, cái này sao mà chơi?
Vẫn còn trưng khuôn mặt đó ra nói biết chênh lệch?
Lấy bùa chú chiến đấu, đệ tử học cung Thanh Châu đều vô sỉ như vậy sao? Trung niên có đôi mắt ưng của học cung Hắc Diễm không nhìn mà lạnh lùng lên tiếng.
Học cung Thanh Châu lúc này cũng cảm giác có chút mất mặt, mới lúc nãy vừa thay đổi cái nhìn về Diệp Phục Thiên, chớp mắt liền phát hiện Diệp Phục Thiên vẫn là Diệp Phục Thiên vô sỉ đó… Thực sự là quá sức mất mặt.
Có điều Diệp Phục Thiên tựa hồ không nhận ra điều đó, hắn nhìn trung niên có đôi mắt ưng, vẫn phách lối như trước nói: Hắn có thể sử dụng pháp trận chiến đấu, vì sao ta không thể sử dụng bùa chú? Không được thì cút, ngụy biện làm gì.
Pháp trận chính là đích thân hắn khắc, thuộc về năng lực của hắn, lúc chiến đấu đương nhiên có thể sử dụng.
Bùa chú cũng là ta khắc, thuộc về năng lực của ta. Hắn có thể dùng, vì sao ta không thể dùng chứ? Diệp Phục Thiên hỏi ngược lại. Sắc mặt của trung niên có đôi mắt ưng trở nên càng ngày càng khó coi, cạn lời chống đỡ... Quả thực là cảnh giới vô sỉ đỉnh cao.
Người của học cung Thanh Châu cũng há hốc mồm, bùa chú này là hắn khắc? Tầng bảy mà có thể khắc ra nhiều bùa chú đỉnh cấp như vậy ư? Chém gió còn giỏi hơn cả tên kia nữa nhỉ?
Mặc dù Vân Thiên Hạo có thể khắc pháp trận đỉnh cấp nhưng Vân Thiên Hạo là pháp sư thiên mệnh, mệnh hồn chính là trận đồ.
Mặc dù bùa chú là ngươi khắc nhưng pháp trận là ta khắc lúc chiến đấu, còn ngươi lại chuẩn bị trước, không thể đánh đồng với nhau được. Vân Thiên Hạo lạnh lùng nói. Diệp Phục Thiên quả thực toàn nói xằng bậy.
Ngươi đã không phục vậy thì ta không thể làm gì khác hơn là đánh tới khi nào ngươi phục thì thôi. Diệp Phục Thiên nhàn nhạt nói. Hắn lập tức xoay người nhìn về phía trưởng bối học cung Thanh Châu nói:
Có thể cho ta một cây bút khắc và vài tờ giấy bùa chú không?
Các cung chủ học cung Thanh Châu sững sờ, Diệp Phục Thiên muốn bút khắc và giấy bùa chú? Chẳng lẽ hắn sẽ khắc bùa chú ngay tại đây?
Ta đi lấy cho ngươi. Một vị trưởng giả nói rồi lập tức rời đi. Tiếng bàn luận xôn xao ầm ĩ đều hướng về Diệp Phục Thiên, chẳng lẽ hắn là một khắc lục sư? Vừa rồi bùa chú hắn sử dụng chính là do hắn tự khắc? Nếu quả thật là như vậy, Diệp Phục Thiên cũng có chút nghịch thiên.
Không lâu sau, trưởng giả kia quay lại, mang tới một bút khắc và vài tờ giấy bùa chú giao cho Diệp Phục Thiên.
Đa tạ. Diệp Phục Thiên nói lời cảm tạ sau đó bày giấy bút trước mặt.
Hắn muốn làm gì? Mọi người sợ hãi, khắc bùa chú và pháp trận khá giống nhau, đều cần thời gian nhất định. Vân Thiên Hạo là pháp sư thiên mệnh sở hữu mệnh hồn trận đồ vì vậy mới có thể nhanh chóng khắc pháp trận, trực tiếp dùng trong chiến đấu. Diệp Phục Thiên mặc dù là khắc lục sư nhưng cũng không thể bắt chước đâu nhỉ?
Khi ngươi khắc bùa chú, pháp trận của đối phương cũng đang tấn công đến, vậy thì chiến đấu kiểu gì? Quả thực chẳng khác gì muốn chết.
Nhưng Diệp Phục Thiên tựa như muốn khiêu chiến điều bất khả thi này.
Rất nhiều người đều trở nên nghiêm túc, tuy Diệp Phục Thiên rất vô sỉ nhưng thực lực của hắn bây giờ đã không còn ai dám nghi ngờ.
Ngươi đang sỉ nhục ta sao? Vân Thiên Hạo nhìn thấy động tác của Diệp Phục Thiên tức giận nói. Mặc dù là một khắc lục sư nhưng lại muốn khắc bùa chú ngay trong trận đấu để đối phó hắn, đối với một pháp sư thiên mệnh am hiểu trận pháp mà nói quả là một sự miệt thị và nhục nhã.
Ngươi có thể bắt đầu rồi. Diệp Phục Thiên tay cầm bút khắc vừa ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Hạo bình tĩnh nói. Khi thiếu niên ấy nghiêm túc, trên người tựa như có một luồng ánh sáng thần thánh khiến người ta không tự chủ được sinh ra lòng tin mạnh mẽ với hắn. Đó là một khí chất vô hình bẩm sinh đã có.
Vân Thiên Hạo bước đến phóng mệnh hồn trận đồ ra. Lúc này đây pháp trận không còn là thuộc tính hỏa diệm nữa mà là thuộc tính hàn băng. Linh khí Thủy trong trời đất điên cuồng lao về phía pháp trận, ngưng tụ thành hàn băng. Nơi Vân Thiên Hạo đứng có luồng gió hàn băng đáng sợ xuất hiện như một thế giới băng tuyết độc lập. Mặc dù đứng ở chỗ rất xa nhưng người ta cũng có thể cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo bên trong.
Mệnh hồn trận đồ của hắn cho hắn thiên phú toàn bộ các thuộc tính, pháp trận có thể hút bất cứ linh khí thuộc tính nào, thật yêu nghiệt! Mặc dù là đối địch nhưng các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu vẫn có chút đố kị với thiên phú của Vân Thiên Hạo. Đó thật sự là thiên tài yêu nghiệt, thảo nào học cung Hắc Diễm dẫn hắn đến đây diễu võ dương oai.
Nhưng dù vậy, vị thiếu niên bị học cung Thanh Châu bọn họ hạ lệnh cấm lúc này lại thản nhiên đối mặt.
Diệp Phục Thiên ngồi trên mặt tuyết yên lặng khắc bùa chú. Từng nét bút khắc nhanh như chớp tựa như long xà nhảy múa, linh khí Lôi hệ cũng theo đó điên cuồng trút vào.
Một tia sét chớp lên trên cây bút khắc, đúng lúc này Vân Thiên Hạo xuất thủ, trong pháp trận có một cây giáo hàn băng lao xuống.
Cẩn thận! Có vài người không tự chủ được lo lắng cho Diệp Phục Thiên nhưng thiếu niên vẫn cúi đầu khắc bùa chú. Từng nét bút vung lên dẫn theo luồng sấm sét lấp lánh. Trong khoảnh khắc, một lưới sấm sét xuất hiện trước mặt hắn bao vây cây giáo hàn băng đang lao tới, xé nát nó từng chút một.
Phòng ngự pháp thuật, khiên sét. Mọi người như biết Diệp Phục Thiên muốn khắc pháp thuật gì. Đây là sét khiên thành hình từ lưới sấm sét được Diệp Phục Thiên trực tiếp điều khiển phòng ngự chống lại đòn công kích của đối phương.
Ầm. Hàn băng trên mặt đất nổ tung, hàn ý vô tận lao về phía pháp trận của Vân Thiên Hạo. Pháp trận đã thành hình, Vân Thiên Hạo giơ hai tay lên khống chế thế giới hàn băng ấy.
Đi! Vân Thiên Hạo lạnh lùng nói. Vô số cây giáo hàn băng trong pháp trận mang theo uy thế kinh người phá không trung lao xuống, đòn công kích sắc bén tột cùng.
Thành công! Diệp Phục Thiên nhấc bút, bùa chú bay lên, tiếp theo đó một chiếc khiên sấm sét to lớn xuất hiện trước mặt Diệp Phục Thiên đánh nát đòn công kích ấy.
Diệp Phục Thiên vẫn không ngẩng đầu, hắn tiếp tục khắc một tấm bùa khác. Đôi tay di chuyển rất uyển chuyển tiêu sái, phối hợp cùng khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc làm cho một vài thiếu nữ ngẩn ngơ.
Thì ra… hắn mạnh như vậy.
Đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết nhìn thiếu niên trong tuyết, chẳng biết tại sao nhưng trong lòng nàng có chút đau lòng, thiếu niên phẫn nộ vì hồng nhan ấy đã lộ rõ tài hoa xuất chúng!
Trong lòng các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu khẽ run, võ ý biến hóa tựa như pháp thuật rời thể, tầng chín Quy Nhất cảnh mới có thể lĩnh ngộ điều huyền diệu của nó. Diệp Phục Thiên mới chỉ đạt tầng bảy Huyền Diệu cảnh không ngờ lại có thể làm được.
Đáng sợ hơn, đó còn là chiến kỹ Ngự Long quyết - Cầm Long Thủ.
Giờ khắc này rất nhiều người nhớ lại kỳ thi Hương, Diệp Phục Thiên đánh nhau với Lăng Tiếu và Dương Tu căn bản không phát huy toàn bộ thực lực. Hắn lui lại để cho Dư Sinh tham chiến, hành động tưởng như vô sỉ đó không phải là vì sợ chiến đấu mà là hắn muốn tặng hào quang ấy cho cho Dư Sinh. Cho nên khi Dư Sinh bị Mộ Dung Thu cướp mất đệ nhất, giọng nói không phục đó mới vang vọng khắp diễn võ trường.
Mọi người hình như đã quá xem nhẹ thiếu niên phía trước.
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu niên kiếm tu, nhàn nhạt nói: Học cung Hắc Diễm không quản nghìn dặm đến mượn cớ gây chuyện chỉ có tài nghệ mức này?
Đệ tử học cung Thanh Châu nhìn Diệp Phục Thiên, tuy vẫn rất thích làm giá… nhưng mà được lắm, rất hả giận.
Trước bại liên tiếp ba trận, học cung Thanh Châu có thể nói đã mất hết thể diện, bây giờ rốt cuộc được Dư Sinh và Diệp Phục Thiên vãn hồi.
Đôi mắt thiếu niên kiếm tu nhìn chòng chọc vào Diệp Phục Thiên, đến thời khắc này hắn vẫn không hiểu rốt cuộc làm thế nào Diệp Phục Thiên làm được, vì sao hắn nhắm mắt lại có thể có năng lực phản ứng mạnh như vậy?
Kế tiếp. Diệp Phục Thiên phất tay vang lên tiếng rồng ngâm, thiếu niên kiếm tu trực tiếp bị đánh bay về phía đám người học cung Hắc Diễm.
Sắc mặt đám người học cung Hắc Diễm cực kỳ khó coi. Bọn họ tiến ra ba người, ba trận chiến thắng liên tiếp nhưng bây giờ trong ba người đã có hai người thua, đều bị đánh bại trong nháy mắt, không chịu nổi một kích.
Nghìn dặm xa xôi đến đây lại có kết cục như vậy, thật sự rất mất mặt.
Vân Thiên Hạo bước ra, hắn nghiêm túc hơn trước, nhìn Diệp Phục Thiên nói: Ngươi có tư cách để cho ta xuất thủ.
Chỉ là có tư cách để hắn ra tay?
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu niên cuồng vọng trước mắt, thật sự là còn kiêu ngạo hơn cả mình nữa.
Ra tay đi. Vân Thiên Hạo tiếp tục nói.
Ngươi trước đi. Ta xuất thủ chỉ sợ ngươi không có cơ hội. Diệp Phục Thiên khuyên nhủ. Vân Thiên Hạo sầm mặt thả mệnh hồn ra. Trận đồ lấp lánh, bước chân hắn đạp lên mặt đất lập tức có pháp trận nhanh chóng ngưng tụ thành hình. Đây là pháp trận Nhất Hỏa Diễm không ngừng thôn tính linh khí thuộc tính Hỏa trong trời đất.
Từng con mãng xà lửa đáng sợ vờn quanh pháp trận, Vân Thiên Hạo đứng giữa pháp trận không ai bì nổi.
Dám cuồng vọng như thế trước mặt pháp sư thiên mệnh, rốt cuộc ngươi lấy dũng khí ở đâu ra? Vân Thiên Hạo nhìn Diệp Phục Thiên, lạnh lùng lên tiếng. Thoại âm của hắn rơi xuống lập tức có một con mãng xà lửa cuồng nộ lao ra từ pháp trận, hướng về phía Diệp Phục Thiên.
Sắc mặt nhiều người trong học cung Thanh Châu thay đổi, cảnh giới Thức Tỉnh có thể mượn pháp trận để tạo ra pháp thuật rời thể, hơn nữa uy lực pháp thuật này tuyệt đối thuộc đỉnh cao cảnh giới Thức Tỉnh.
Nhưng họ lại thấy Diệp Phục Thiên từng bước hướng đến con mãng xà lửa kia. Mọi người trong học cung Thanh Châu mở to hai mắt, cho dù biết Diệp Phục Thiên rất mạnh nhưng xem thường mãng xà lửa như vậy quả thực có chút quá tự tin.
Mãng xà lửa lao tới bao trùm tất cả như muốn nuốt trọn Diệp Phục Thiên. Lúc này, trong tay Diệp Phục Thiên như đang nắm vật gì, sau đó một tia sấm sét bão táp kinh hoàng được phóng ra. Xung quanh thân thể Diệp Phục Thiên bao phủ bởi sấm sét, sấm sét bão táp đáng sợ và mãng xà lửa đụng vào nhau chôn vùi vào hư không.
Bùa pháp thuật.
Đê tiện, chiến đấu lại mượn bùa chú pháp thuật. Người học cung Hắc Diễm nổi giận nói. Vân Thiên Hạo tiếp tục xúc phát pháp trận, tất cả mãng xà lửa nhảy múa điên cuồng hướng về phía Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên chạy nhanh về phía trước. Trong bàn tay hắn xuất hiện mấy lá bùa, cười lạnh ném lên không trung. Mãng xà lửa và sấm sét bão táp va chạm có sức mạnh ngang nhau.
Vân Thiên Hạo hét một tiếng, hắn điên cuồng xúc phát pháp trận, mãng xà lửa tiếp tục thành hình. Lúc này, hai tay Diệp Phục Thiên đều là những lá bùa. Thấy cảnh đó, bất kể là người học cung Thanh Châu hay học cung Hắc Diễm đều vô cùng kinh ngạc, như vậy cũng được sao…
Dừng lại! Sắc mặt Vân Thiên Hạo trở nên cực kỳ khó coi.
Diệp Phục Thiên dừng lại nhìn Vân Thiên Hạo nói: Biết chênh lệch nên muốn nhận thua sao?
Vân Thiên Hạo nghe được lời nói Diệp Phục Thiên, mặt hắn sầm xuống, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm hai tay Diệp Phục Thiên cầm đầy bùa chú. Trong lòng hắn tức đến nỗi muốn chửi thề. Đây là chiến đấu sao, có biết xấu hổ hay không chứ? Hai tay toàn bộ đều là bùa chú cấp cao nhất cảnh giới Thức Tỉnh, cái này sao mà chơi?
Vẫn còn trưng khuôn mặt đó ra nói biết chênh lệch?
Lấy bùa chú chiến đấu, đệ tử học cung Thanh Châu đều vô sỉ như vậy sao? Trung niên có đôi mắt ưng của học cung Hắc Diễm không nhìn mà lạnh lùng lên tiếng.
Học cung Thanh Châu lúc này cũng cảm giác có chút mất mặt, mới lúc nãy vừa thay đổi cái nhìn về Diệp Phục Thiên, chớp mắt liền phát hiện Diệp Phục Thiên vẫn là Diệp Phục Thiên vô sỉ đó… Thực sự là quá sức mất mặt.
Có điều Diệp Phục Thiên tựa hồ không nhận ra điều đó, hắn nhìn trung niên có đôi mắt ưng, vẫn phách lối như trước nói: Hắn có thể sử dụng pháp trận chiến đấu, vì sao ta không thể sử dụng bùa chú? Không được thì cút, ngụy biện làm gì.
Pháp trận chính là đích thân hắn khắc, thuộc về năng lực của hắn, lúc chiến đấu đương nhiên có thể sử dụng.
Bùa chú cũng là ta khắc, thuộc về năng lực của ta. Hắn có thể dùng, vì sao ta không thể dùng chứ? Diệp Phục Thiên hỏi ngược lại. Sắc mặt của trung niên có đôi mắt ưng trở nên càng ngày càng khó coi, cạn lời chống đỡ... Quả thực là cảnh giới vô sỉ đỉnh cao.
Người của học cung Thanh Châu cũng há hốc mồm, bùa chú này là hắn khắc? Tầng bảy mà có thể khắc ra nhiều bùa chú đỉnh cấp như vậy ư? Chém gió còn giỏi hơn cả tên kia nữa nhỉ?
Mặc dù Vân Thiên Hạo có thể khắc pháp trận đỉnh cấp nhưng Vân Thiên Hạo là pháp sư thiên mệnh, mệnh hồn chính là trận đồ.
Mặc dù bùa chú là ngươi khắc nhưng pháp trận là ta khắc lúc chiến đấu, còn ngươi lại chuẩn bị trước, không thể đánh đồng với nhau được. Vân Thiên Hạo lạnh lùng nói. Diệp Phục Thiên quả thực toàn nói xằng bậy.
Ngươi đã không phục vậy thì ta không thể làm gì khác hơn là đánh tới khi nào ngươi phục thì thôi. Diệp Phục Thiên nhàn nhạt nói. Hắn lập tức xoay người nhìn về phía trưởng bối học cung Thanh Châu nói:
Có thể cho ta một cây bút khắc và vài tờ giấy bùa chú không?
Các cung chủ học cung Thanh Châu sững sờ, Diệp Phục Thiên muốn bút khắc và giấy bùa chú? Chẳng lẽ hắn sẽ khắc bùa chú ngay tại đây?
Ta đi lấy cho ngươi. Một vị trưởng giả nói rồi lập tức rời đi. Tiếng bàn luận xôn xao ầm ĩ đều hướng về Diệp Phục Thiên, chẳng lẽ hắn là một khắc lục sư? Vừa rồi bùa chú hắn sử dụng chính là do hắn tự khắc? Nếu quả thật là như vậy, Diệp Phục Thiên cũng có chút nghịch thiên.
Không lâu sau, trưởng giả kia quay lại, mang tới một bút khắc và vài tờ giấy bùa chú giao cho Diệp Phục Thiên.
Đa tạ. Diệp Phục Thiên nói lời cảm tạ sau đó bày giấy bút trước mặt.
Hắn muốn làm gì? Mọi người sợ hãi, khắc bùa chú và pháp trận khá giống nhau, đều cần thời gian nhất định. Vân Thiên Hạo là pháp sư thiên mệnh sở hữu mệnh hồn trận đồ vì vậy mới có thể nhanh chóng khắc pháp trận, trực tiếp dùng trong chiến đấu. Diệp Phục Thiên mặc dù là khắc lục sư nhưng cũng không thể bắt chước đâu nhỉ?
Khi ngươi khắc bùa chú, pháp trận của đối phương cũng đang tấn công đến, vậy thì chiến đấu kiểu gì? Quả thực chẳng khác gì muốn chết.
Nhưng Diệp Phục Thiên tựa như muốn khiêu chiến điều bất khả thi này.
Rất nhiều người đều trở nên nghiêm túc, tuy Diệp Phục Thiên rất vô sỉ nhưng thực lực của hắn bây giờ đã không còn ai dám nghi ngờ.
Ngươi đang sỉ nhục ta sao? Vân Thiên Hạo nhìn thấy động tác của Diệp Phục Thiên tức giận nói. Mặc dù là một khắc lục sư nhưng lại muốn khắc bùa chú ngay trong trận đấu để đối phó hắn, đối với một pháp sư thiên mệnh am hiểu trận pháp mà nói quả là một sự miệt thị và nhục nhã.
Ngươi có thể bắt đầu rồi. Diệp Phục Thiên tay cầm bút khắc vừa ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Hạo bình tĩnh nói. Khi thiếu niên ấy nghiêm túc, trên người tựa như có một luồng ánh sáng thần thánh khiến người ta không tự chủ được sinh ra lòng tin mạnh mẽ với hắn. Đó là một khí chất vô hình bẩm sinh đã có.
Vân Thiên Hạo bước đến phóng mệnh hồn trận đồ ra. Lúc này đây pháp trận không còn là thuộc tính hỏa diệm nữa mà là thuộc tính hàn băng. Linh khí Thủy trong trời đất điên cuồng lao về phía pháp trận, ngưng tụ thành hàn băng. Nơi Vân Thiên Hạo đứng có luồng gió hàn băng đáng sợ xuất hiện như một thế giới băng tuyết độc lập. Mặc dù đứng ở chỗ rất xa nhưng người ta cũng có thể cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo bên trong.
Mệnh hồn trận đồ của hắn cho hắn thiên phú toàn bộ các thuộc tính, pháp trận có thể hút bất cứ linh khí thuộc tính nào, thật yêu nghiệt! Mặc dù là đối địch nhưng các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu vẫn có chút đố kị với thiên phú của Vân Thiên Hạo. Đó thật sự là thiên tài yêu nghiệt, thảo nào học cung Hắc Diễm dẫn hắn đến đây diễu võ dương oai.
Nhưng dù vậy, vị thiếu niên bị học cung Thanh Châu bọn họ hạ lệnh cấm lúc này lại thản nhiên đối mặt.
Diệp Phục Thiên ngồi trên mặt tuyết yên lặng khắc bùa chú. Từng nét bút khắc nhanh như chớp tựa như long xà nhảy múa, linh khí Lôi hệ cũng theo đó điên cuồng trút vào.
Một tia sét chớp lên trên cây bút khắc, đúng lúc này Vân Thiên Hạo xuất thủ, trong pháp trận có một cây giáo hàn băng lao xuống.
Cẩn thận! Có vài người không tự chủ được lo lắng cho Diệp Phục Thiên nhưng thiếu niên vẫn cúi đầu khắc bùa chú. Từng nét bút vung lên dẫn theo luồng sấm sét lấp lánh. Trong khoảnh khắc, một lưới sấm sét xuất hiện trước mặt hắn bao vây cây giáo hàn băng đang lao tới, xé nát nó từng chút một.
Phòng ngự pháp thuật, khiên sét. Mọi người như biết Diệp Phục Thiên muốn khắc pháp thuật gì. Đây là sét khiên thành hình từ lưới sấm sét được Diệp Phục Thiên trực tiếp điều khiển phòng ngự chống lại đòn công kích của đối phương.
Ầm. Hàn băng trên mặt đất nổ tung, hàn ý vô tận lao về phía pháp trận của Vân Thiên Hạo. Pháp trận đã thành hình, Vân Thiên Hạo giơ hai tay lên khống chế thế giới hàn băng ấy.
Đi! Vân Thiên Hạo lạnh lùng nói. Vô số cây giáo hàn băng trong pháp trận mang theo uy thế kinh người phá không trung lao xuống, đòn công kích sắc bén tột cùng.
Thành công! Diệp Phục Thiên nhấc bút, bùa chú bay lên, tiếp theo đó một chiếc khiên sấm sét to lớn xuất hiện trước mặt Diệp Phục Thiên đánh nát đòn công kích ấy.
Diệp Phục Thiên vẫn không ngẩng đầu, hắn tiếp tục khắc một tấm bùa khác. Đôi tay di chuyển rất uyển chuyển tiêu sái, phối hợp cùng khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc làm cho một vài thiếu nữ ngẩn ngơ.
Thì ra… hắn mạnh như vậy.
Đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết nhìn thiếu niên trong tuyết, chẳng biết tại sao nhưng trong lòng nàng có chút đau lòng, thiếu niên phẫn nộ vì hồng nhan ấy đã lộ rõ tài hoa xuất chúng!
/50
|