Nghiêm Mục sang đây cũng không nói lời nào, chỉ tới lấy vài miếng thịt bò và rau xà lách, tới bàn bên cạnh ngồi xuống, hiển nhiên đã quen phương thức ở chung hữu hảo của thư kí và trợ lý mình, làm boss, hắn căn bản lười hỏi bọn họ đang nói cái gì.
Rất nhiều công ty quan hệ giữa thư ký cùng trợ lý rất vi diệu, hiển nhiên hai vị trợ thủ đắc lực này xử lý rất tốt, hắn không cần lo lắng những vấn đề kia. Nhưng mà, nếu như khoảng cách hai người xa ra một chút thì tốt hơn.
Lục Thừa Dư và Tào Kinh Thân theo boss ngồi xuống, Lục Thừa Dư uống một ngụm rượu đỏ, đè xuống mùi vị sò biển, “Boss, tết Trung Thu công ty chúng ta chuẩn bị phát bánh trung thu gì thế?”
Nghiêm Mục nhìn về phía Tào Kinh Thân, hiển nhiên loại chuyện do bên hậu cần phụ trách, hắn không quan tâm.
Tào Kinh Thân lắc đầu: “Anh cũng không biết, có lẽ theo như trước kia thôi, có vấn đề gì không?”
“Năm nay boss mới nhậm chức, không bằng ở trên diễn đàn công ty phát động bỏ phiếu đi, để mọi người tự chọn,” Lục Thừa Dư cười một tiếng, “Mặc dù chỉ là việc nhỏ, nhưng chí ít có thể để cho mọi người hiểu rõ, ông chủ mới và trước kia là khác nhau.”
Nghiêm Mục thân là tổng tài, quả thực không chú ý hết được những chuyện nhỏ nhặt này. Loại sự tình này nhìn thì nhỏ, nhưng nhuận vũ tế vô thanh [1]. Lục Thừa Dư thân là trợ lý, có thể đưa ra những ý kiến này, nói rõ trong công việc y rất cẩn thận và cũng là người thiên về rút ra kinh nghiệm, sắc mặt hắn nhu hòa gật đầu: “Được.”
[1] Nhuận vũ tế vô thanh (Mưa lành tưới mát mà không nghe tiếng): tỉ mỉ trong từng việc nhỏ sẽ làm cho người khác cảm động.
“Vậy lúc về tôi sẽ tổ chức bỏ phiếu.” Thấy Nghiêm Mục đồng ý, hắn liền đem việc này nhớ kỹ.
“Ba vị thật vui vẻ a, không ngại hai người chúng tôi chứ?” Thịnh Thiều Nguyên không đợi người trả lời liền bưng đĩa ngồi xuống, “Buổi sáng đấu thầu rất thú vị, quả nhiên Nghiêm tổng là tinh anh của thương giới.”
“Thịnh tổng khích lệ, ngày hôm nay người thắng chân chính là Lương thị mới đúng,” Nghiêm Mục bưng rượu đỏ giơ lên với Thịnh Thiều Nguyên, “Lần này chúng ta bất quá là bồi thái tử đọc sách mà thôi.”
“Đúng vậy,” Thịnh Thiều Nguyên thở dài một tiếng, “Xem như là một chuyến tay không.”
Lục Thừa Dư vẫn duy trì nụ cười nghe Thịnh Thiều Nguyên nói, nhưng từ thái độ của Tào Kinh Thân, vẫn có thể nhìn ra một ít kỳ lạ, vị Thịnh tổng này sợ rằng trong lòng so với biểu hiện ra ngoài của hắn thì phức tạp hơn nhiều.
“Anh bạn nhỏ này là trợ lý của Nghiêm tổng sao?” Thịnh Thiều Nguyên đột nhiên nhìn về phía Lục Thừa Dư, cười nói, “Thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, thanh niên bây giờ càng ngày càng lợi hại.”
Lục Thừa Dư cười nói: “Thịnh tổng cũng là tuổi trẻ tài cao, tôi bất quá là theo Tào thư ký học chút da lông mà thôi.”
Thịnh Thiều Nguyên nghe vậy cười một tiếng, cắt một miếng thịt bò trên đĩa, quay đầu nói với Nghiêm Mục: “Miếng thịt bò này hơi già, có ít thứ, nếu non thì ngon hơn.”
Nghiêm Mục gật đầu: “Đúng là như thế, ngay cả trâu già còn thích gặm cỏ non mà.”
Thư ký Thịnh Thiều Nguyên lặng lẽ nghĩ, trâu già gặm cỏ non không phải là lời mắng người sao? (:)))
“Ha ha,” sắc mặt Thịnh Thiều Nguyên hơi đổi một chút, lập tức cười đứng dậy, “Quấy rầy Nghiêm tổng lâu như vậy, tôi cũng nên quay về chỗ mình ngồi thôi.” Nói xong, hắn bưng đĩa mình lên, rời khỏi bàn.
Thư ký đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng hỏi: “Boss, có phải ngài cảm thấy hứng thú với vị trợ lý kia không?”
“Tiểu trợ lý kia cũng không phải là người đơn giản,” Thịnh Thiều Nguyên nhíu mày một cái, lập tức lắc đầu nói, “Hơn nữa Nghiêm Mục rõ ràng có ý che chở cho người kia, tôi thích chuyện anh tình tôi nguyện hơn, không nên trêu chọc kiểu người đứng đắn như thế.”
Thư ký trầm mặc, thì ra ông chủ cũng biết chuyện của mình làm chẳng phải đứng đắn a.
Sau khi dùng cơm trưa xong, mọi người lại cùng bên tổ chức ngồi xe thưởng thức một số địa phương đặc sắc của M thị, ăn cơm tối xong, trở lại khách sạn đã hơn mười một giờ khuya.
Lục Thừa Dư trở về phòng, tắm rửa đi ngủ, về phần những chuyện khác, tạm thời đều để qua sau đầu.
Sau khi trở lại kinh thành, Lục Thừa Dư liền làm một cuộc bỏ phiếu nhỏ, đăng lên trên diễn đàn, sau mấy ngày kiểm kê số phiếu thì thấy bánh trung thu lòng đỏ trứng, bánh trung thu hạt sen,…., được hoan nghênh nhất, bị ghét bỏ nhất đại khái chính là bánh trung thu năm nhân.
Thậm chí có đồng nghiệp còn comt, bày tỏ bánh trung thu năm nhân nên bị trục xuất khỏi tết Trung Thu, bởi vậy có thể thấy được sự ghét cay ghét đắng của mọi người đối với mùi vị của loại bánh này.
Ngay khi mọi người còn đang bàn luận về mùi vị bánh trung thu, 《Tiểu Điểu Tung Cánh 》 đã vượt qua thẩm xét, hiện tại chuyện cần làm là liên hệ với rạp chiếu phim, tranh thủ lúc lễ quốc khánh thì công chiếu, phải biết rằng, hàng năm không biết có bao nhiêu bộ phim bởi vì không liên kết được với rạp chiếu, cuối cùng vô duyên xuất hiện ở trước mắt khán giả.
Bởi vì năm nay tết Trung Thu và lễ quốc khánh trùng nhau, cho nên không ít bộ phim đều nhìn trúng dịp này, rất nhiều rạp chiếu lớn cũng bắt đầu tiến cử các bộ phim có diễn viên, đạo diễn nổi danh, những bộ phim kinh phí thấp như《Tiểu Điểu Tung Cánh》, đừng nói là xếp lịch chiếu, ngay cả tiến vào cái vòng lẩn quẩn này được không cũng khó nói trước.
Cho nên, vào buổi chiều thứ sáu lúc tan việc, Lục Thừa Dư mặt dày đi tìm Nghiêm Mục, y vốn chuẩn bị không ít từ ngữ, kết quả vừa mới nói ra miệng, Nghiêm Mục liền hỏi, “Là phim của cậu và người bạn kia sao?”
Có lẽ là thái độ đối phương bình thường, ngược lại làm Lục Thừa Dư hơi ngượng ngùng, y gật đầu một cái nói: “Trên tay tôi có chút tiền, cho nên liền đi đầu tư một bộ phim nhỏ thôi.”
Nghiêm Mục nhíu mày một cái, hiển nhiên là đang nghĩ đến việc chiến tranh phòng vé, “Rạp chiếu Dụ Hòa thì thế nào?”
“Dụ Hòa?” Lục Thừa Dư sửng sốt, đây chính là rạp chiếu nổi danh trong nước, cũng không thiếu người muốn đầu tư, đương nhiên khi chọn phim cũng rất xoi mói, “Boss quen ông chủ Dụ Hòa sao?”
“Hắn là bạn tôi,” Nghiêm Mục suy nghĩ một chút, “Ngày mai tôi dẫn cậu đi tới chỗ đó, nhớ mang theo cuộn phim, có thể được ra rạp hay không là do hắn định đoạt.”
“Cảm ơn boss.” Lục Thừa Dư biết tính cách Nghiêm Mục, nguyện ý dẫn y đi gặp ông chủ Dụ Hòa đã là hậu thuẫn lớn nhất, chẳng lẽ ngay cả phim cũng không để cho người ta nhìn, còn muốn trực tiếp liền xếp lịch chiếu sao?
Làm chuyện gì thì cũng phải tuân theo quy tắc của nó, quy tắc quá xấu không phải đạo lâu dài, sau này y còn muốn lăn lộn, lần đầu tiên gặp mặt đã làm cho người ta chán ghét thì về sau biết làm sao?
Tới quán trà bên cạnh đường lớn ở kinh thành, Trang Dụ xuống xe, nhìn qua cửa sổ thấy bạn tốt đang ngồi cùng với một người trẻ tuổi, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó sãi bước đi vào trong.
“Mục ca,” hắn ngồi đối diện Nghiêm Mục, đường nhìn rơi xuống trên người Lục Thừa Dư, cười gỡ kính mát xuống, “Vị này chính là…..”
“Đây là trợ lý của tớ, Lục Thừa Dư,” Nghiêm Mục quay đầu nhìn về phía Lục Thừa Dư, bắt đầu giới thiệu Trang Dụ, “Đây là bạn tốt nhiều năm của tôi, bây giờ là ông chủ của Dụ Hòa.”
Trực giác của Trang Dụ nói cho hắn biết việc này hình như có cái gì không đúng, nhưng là thấy dung mạo và cử chỉ Lục Thừa Dư tựa hồ không giống như người ôm bắp đùi cầu quy tắc ngầm trong giới nghệ sĩ, vì vậy giữ ba phần cười: “Nguyên lai cậu chính là Lục trợ lý mà Mục ca gần nhất thường nhắc tới, xin chào.”
“Xin chào Trang tiên sinh,” nhìn đối phương vươn tay, khóe miệng Lục Thừa Dư mỉm cười, thân thể hơi hướng về trước lễ phép bắt tay đối phương, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Trang Dụ cười khoát tay một cái: “Lục tiên sinh khách khí.” Hắn nói rồi nhìn Nghiêm Mục, “Mục ca, tối hôm qua trong điện thoại nói có việc muốn cùng bàn bạc, là chuyện gì thế?”
Sau khi Nghiêm Mục đem sự tình nói xong, tầm mắt Trang Dụ không dấu vết quét trên người Lục Thừa Dư một lần, cười ha hả nói: “Nếu là bộ phim của Lục tiên sinh, công chiếu lúc quốc khánh thì không vấn đề gì.”
“Tôi biết Trang tiên sinh và boss có quan hệ tốt, nhưng ngài là người làm ăn, trong những ngày lễ này chiến tranh phòng vé giữa các rạp chiếu lớn cũng rất kịch liệt, tôi không thể bởi vì tư lợi cá nhân mà khiến rạp chiếu bị tổn hại được,” Lục Thừa Dư từ trong túi lấy ra cuộn phim đặt trước mặt Trang Dụ, “Để boss giới thiệu tôi với ngài đã là hậu thuẫn lớn nhất rồi, cho nên trình tự chọn phim nhất định phải theo như quy củ.”
“Cái này…” Ánh mắt của Trang Dụ nhìn về phía Lục Thừa Dư bắt đầu biến hóa, thế nhưng ngoài miệng lại nói, “Mục ca đề cử người, có gì sai đâu chứ?”
“Boss cũng không phải là người kinh doanh rạp chiếu, không thành thạo cái này đâu, ánh mắt chọn phim sợ rằng còn không bằng mấy bác gái ở chợ bán thức ăn ấy chứ,” Lục Thừa Dư đem cuộn phim đẩy về phía Trang Dụ, “Cho nên tôi chỉ mong Trang tiên sinh nhín chút thời gian xem bộ phim này, nếu như cảm thấy cuộn phim có thể, liền suy nghĩ an bài chiếu trên rạp chiếu.”
Những bộ phim kinh phí thấp giống như bọn họ, cũng không cần làm lễ ra mắt long trọng gì, càng không có buổi họp báo nào, bởi vì cho dù mở ra, cũng không có mấy người đến.
“Được,” Trang Dụ thu cuộn phim, cười nói, “Tiểu Lục thật là người thẳng thắn, tôi thưởng thức nhất là thanh niên có năng lực lại sảng khoái, về sau lúc rảnh rỗi chơi với nhau, nhất định rất thú vị.”
“Chỉ cần không phải chơi bài bạc hơn mười mấy vạn, Trang tiên sinh có thể gọi tôi,” Lục Thừa Dư nghe đối phương đã đổi xưng hô, giọng nói cũng buông lỏng một ít, “Đương nhiên, nếu như chơi xe chơi máy bay cũng đừng gọi tôi, có lẽ tôi chỉ đến sờ thôi.”
Trang Dụ bị y chọc cười, tùy tiện điểm một ly trà, “Tôi cũng không mê những thứ này, bình thường chỉ chơi tennis, hay đi xuống nông thôn mấy ngày, tôi là cao thủ câu cá giữa mấy anh em đấy.”
Lục Thừa Dư nghe xong những lời này, cảm giác đối với Trang Dụ khá hơn nhiều, nhất thời tinh thần tỉnh táo: “Phía đông có Bình gia tiểu quán ngài đã đi qua chưa, hoa quả rau dưa ở đó đều là sạch sẽ tự nhiên, quả mọng nhiều nước, đầu bếp bọn họ làm cá cũng đặc biệt ăn ngon, nhà khác so ra đều kém.”
“Sao có thể không đi chứ…” Trang Dụ cũng cao hứng, cùng Lục Thừa Dư thảo luận nông gia nhà ai có môi trường tốt, câu cá và hái sen thế nào, thậm chí ngay cả làm sao xới đất trồng rau đều nói qua.
Những chỗ này Nghiêm Mục ít đi, thậm chí không biết những cái tên bọn họ nói là ở nơi nào. Nhìn bạn tốt và Lục Thừa Dư gặp nhau hận không thể nói nhiều hơn về nông gia ở ngoại ô cùng với mùa nào ăn cái gì, hắn yên lặng ở một bên uống trà.
Đến cuối cùng, hai người đã xưng huynh gọi đệ với nhau. Lúc chia tay, Nghiêm Mục nghe được bọn họ đã thương lượng xong quốc khánh đi nơi nào chơi, chơi cái gì.
Sau khi tạm biệt Trang Dụ, Lục Thừa Dư nói với Nghiêm Mục: “Boss, bằng hữu của anh thật không tệ.”
“Ừ, vật họp theo loài,” Nghiêm Mục mở cửa xe, “Trang Dụ không tệ, chỉ là hơi hoa tâm một chút.”
Lục Thừa Dư cười ngồi vào xe: “Anh đây là đang khen mình sao?”
Nghiêm Mục: “…”
Kỳ thực trọng điểm của hắn là ở câu sau được không.
Lúc gần hừng đông, Nghiêm Mục bị điện thoại của Trang Dụ đánh thức, hắn mới vừa ấn nút nghe, chợt nghe thanh âm hưng phấn của Trang Dụ từ trong điện thoại truyền ra.
“Mẹ ơi, Mục ca, bạn của cậu là thiên tài, ngày mai liền gọi y tới ký hợp đồng giới thiệu bộ phim đi, còn nữa, kêu y đem áp – phích tuyên truyền làm cho đẹp một chút, tớ cho y treo bên ngoài tuyên truyền luôn.”
Nghiêm Mục: “Cậu…”
“Quên đi, cậu đem số điện thoại của y nói cho tớ biết đi, bây giờ tớ liên hệ y, mẹ nó, lão tử hôm nay cùng y hàn huyên lâu như vậy, vậy mà quên hỏi số điện thoại, mẹ nó, mẹ nó.”
Nghiêm Mục bị mấy tiếng ‘mẹ nó’ khiến cho sửng sốt, nghe được đối phương còn đang lảm nhảm, hít một hơi, “Trang Dụ, bây giờ là rạng sáng.”
“Rạng sáng sao?” Hiển nhiên Trang Dụ có chút ngoài ý muốn, dừng lại một chút, có lẽ là đang nhìn thời gian, “Thật đúng là, tớ xem phim quên cả thời gian, Mục ca, cậu nói cho Lục huynh đệ biết nhé, để sáng mai y tới công ty chúng tớ làm buổi giới thiệu độc nhất vô nhị!”
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Nghiêm Mục tắt máy, bỏ qua một bên.
Rất nhiều công ty quan hệ giữa thư ký cùng trợ lý rất vi diệu, hiển nhiên hai vị trợ thủ đắc lực này xử lý rất tốt, hắn không cần lo lắng những vấn đề kia. Nhưng mà, nếu như khoảng cách hai người xa ra một chút thì tốt hơn.
Lục Thừa Dư và Tào Kinh Thân theo boss ngồi xuống, Lục Thừa Dư uống một ngụm rượu đỏ, đè xuống mùi vị sò biển, “Boss, tết Trung Thu công ty chúng ta chuẩn bị phát bánh trung thu gì thế?”
Nghiêm Mục nhìn về phía Tào Kinh Thân, hiển nhiên loại chuyện do bên hậu cần phụ trách, hắn không quan tâm.
Tào Kinh Thân lắc đầu: “Anh cũng không biết, có lẽ theo như trước kia thôi, có vấn đề gì không?”
“Năm nay boss mới nhậm chức, không bằng ở trên diễn đàn công ty phát động bỏ phiếu đi, để mọi người tự chọn,” Lục Thừa Dư cười một tiếng, “Mặc dù chỉ là việc nhỏ, nhưng chí ít có thể để cho mọi người hiểu rõ, ông chủ mới và trước kia là khác nhau.”
Nghiêm Mục thân là tổng tài, quả thực không chú ý hết được những chuyện nhỏ nhặt này. Loại sự tình này nhìn thì nhỏ, nhưng nhuận vũ tế vô thanh [1]. Lục Thừa Dư thân là trợ lý, có thể đưa ra những ý kiến này, nói rõ trong công việc y rất cẩn thận và cũng là người thiên về rút ra kinh nghiệm, sắc mặt hắn nhu hòa gật đầu: “Được.”
[1] Nhuận vũ tế vô thanh (Mưa lành tưới mát mà không nghe tiếng): tỉ mỉ trong từng việc nhỏ sẽ làm cho người khác cảm động.
“Vậy lúc về tôi sẽ tổ chức bỏ phiếu.” Thấy Nghiêm Mục đồng ý, hắn liền đem việc này nhớ kỹ.
“Ba vị thật vui vẻ a, không ngại hai người chúng tôi chứ?” Thịnh Thiều Nguyên không đợi người trả lời liền bưng đĩa ngồi xuống, “Buổi sáng đấu thầu rất thú vị, quả nhiên Nghiêm tổng là tinh anh của thương giới.”
“Thịnh tổng khích lệ, ngày hôm nay người thắng chân chính là Lương thị mới đúng,” Nghiêm Mục bưng rượu đỏ giơ lên với Thịnh Thiều Nguyên, “Lần này chúng ta bất quá là bồi thái tử đọc sách mà thôi.”
“Đúng vậy,” Thịnh Thiều Nguyên thở dài một tiếng, “Xem như là một chuyến tay không.”
Lục Thừa Dư vẫn duy trì nụ cười nghe Thịnh Thiều Nguyên nói, nhưng từ thái độ của Tào Kinh Thân, vẫn có thể nhìn ra một ít kỳ lạ, vị Thịnh tổng này sợ rằng trong lòng so với biểu hiện ra ngoài của hắn thì phức tạp hơn nhiều.
“Anh bạn nhỏ này là trợ lý của Nghiêm tổng sao?” Thịnh Thiều Nguyên đột nhiên nhìn về phía Lục Thừa Dư, cười nói, “Thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, thanh niên bây giờ càng ngày càng lợi hại.”
Lục Thừa Dư cười nói: “Thịnh tổng cũng là tuổi trẻ tài cao, tôi bất quá là theo Tào thư ký học chút da lông mà thôi.”
Thịnh Thiều Nguyên nghe vậy cười một tiếng, cắt một miếng thịt bò trên đĩa, quay đầu nói với Nghiêm Mục: “Miếng thịt bò này hơi già, có ít thứ, nếu non thì ngon hơn.”
Nghiêm Mục gật đầu: “Đúng là như thế, ngay cả trâu già còn thích gặm cỏ non mà.”
Thư ký Thịnh Thiều Nguyên lặng lẽ nghĩ, trâu già gặm cỏ non không phải là lời mắng người sao? (:)))
“Ha ha,” sắc mặt Thịnh Thiều Nguyên hơi đổi một chút, lập tức cười đứng dậy, “Quấy rầy Nghiêm tổng lâu như vậy, tôi cũng nên quay về chỗ mình ngồi thôi.” Nói xong, hắn bưng đĩa mình lên, rời khỏi bàn.
Thư ký đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng hỏi: “Boss, có phải ngài cảm thấy hứng thú với vị trợ lý kia không?”
“Tiểu trợ lý kia cũng không phải là người đơn giản,” Thịnh Thiều Nguyên nhíu mày một cái, lập tức lắc đầu nói, “Hơn nữa Nghiêm Mục rõ ràng có ý che chở cho người kia, tôi thích chuyện anh tình tôi nguyện hơn, không nên trêu chọc kiểu người đứng đắn như thế.”
Thư ký trầm mặc, thì ra ông chủ cũng biết chuyện của mình làm chẳng phải đứng đắn a.
Sau khi dùng cơm trưa xong, mọi người lại cùng bên tổ chức ngồi xe thưởng thức một số địa phương đặc sắc của M thị, ăn cơm tối xong, trở lại khách sạn đã hơn mười một giờ khuya.
Lục Thừa Dư trở về phòng, tắm rửa đi ngủ, về phần những chuyện khác, tạm thời đều để qua sau đầu.
Sau khi trở lại kinh thành, Lục Thừa Dư liền làm một cuộc bỏ phiếu nhỏ, đăng lên trên diễn đàn, sau mấy ngày kiểm kê số phiếu thì thấy bánh trung thu lòng đỏ trứng, bánh trung thu hạt sen,…., được hoan nghênh nhất, bị ghét bỏ nhất đại khái chính là bánh trung thu năm nhân.
Thậm chí có đồng nghiệp còn comt, bày tỏ bánh trung thu năm nhân nên bị trục xuất khỏi tết Trung Thu, bởi vậy có thể thấy được sự ghét cay ghét đắng của mọi người đối với mùi vị của loại bánh này.
Ngay khi mọi người còn đang bàn luận về mùi vị bánh trung thu, 《Tiểu Điểu Tung Cánh 》 đã vượt qua thẩm xét, hiện tại chuyện cần làm là liên hệ với rạp chiếu phim, tranh thủ lúc lễ quốc khánh thì công chiếu, phải biết rằng, hàng năm không biết có bao nhiêu bộ phim bởi vì không liên kết được với rạp chiếu, cuối cùng vô duyên xuất hiện ở trước mắt khán giả.
Bởi vì năm nay tết Trung Thu và lễ quốc khánh trùng nhau, cho nên không ít bộ phim đều nhìn trúng dịp này, rất nhiều rạp chiếu lớn cũng bắt đầu tiến cử các bộ phim có diễn viên, đạo diễn nổi danh, những bộ phim kinh phí thấp như《Tiểu Điểu Tung Cánh》, đừng nói là xếp lịch chiếu, ngay cả tiến vào cái vòng lẩn quẩn này được không cũng khó nói trước.
Cho nên, vào buổi chiều thứ sáu lúc tan việc, Lục Thừa Dư mặt dày đi tìm Nghiêm Mục, y vốn chuẩn bị không ít từ ngữ, kết quả vừa mới nói ra miệng, Nghiêm Mục liền hỏi, “Là phim của cậu và người bạn kia sao?”
Có lẽ là thái độ đối phương bình thường, ngược lại làm Lục Thừa Dư hơi ngượng ngùng, y gật đầu một cái nói: “Trên tay tôi có chút tiền, cho nên liền đi đầu tư một bộ phim nhỏ thôi.”
Nghiêm Mục nhíu mày một cái, hiển nhiên là đang nghĩ đến việc chiến tranh phòng vé, “Rạp chiếu Dụ Hòa thì thế nào?”
“Dụ Hòa?” Lục Thừa Dư sửng sốt, đây chính là rạp chiếu nổi danh trong nước, cũng không thiếu người muốn đầu tư, đương nhiên khi chọn phim cũng rất xoi mói, “Boss quen ông chủ Dụ Hòa sao?”
“Hắn là bạn tôi,” Nghiêm Mục suy nghĩ một chút, “Ngày mai tôi dẫn cậu đi tới chỗ đó, nhớ mang theo cuộn phim, có thể được ra rạp hay không là do hắn định đoạt.”
“Cảm ơn boss.” Lục Thừa Dư biết tính cách Nghiêm Mục, nguyện ý dẫn y đi gặp ông chủ Dụ Hòa đã là hậu thuẫn lớn nhất, chẳng lẽ ngay cả phim cũng không để cho người ta nhìn, còn muốn trực tiếp liền xếp lịch chiếu sao?
Làm chuyện gì thì cũng phải tuân theo quy tắc của nó, quy tắc quá xấu không phải đạo lâu dài, sau này y còn muốn lăn lộn, lần đầu tiên gặp mặt đã làm cho người ta chán ghét thì về sau biết làm sao?
Tới quán trà bên cạnh đường lớn ở kinh thành, Trang Dụ xuống xe, nhìn qua cửa sổ thấy bạn tốt đang ngồi cùng với một người trẻ tuổi, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó sãi bước đi vào trong.
“Mục ca,” hắn ngồi đối diện Nghiêm Mục, đường nhìn rơi xuống trên người Lục Thừa Dư, cười gỡ kính mát xuống, “Vị này chính là…..”
“Đây là trợ lý của tớ, Lục Thừa Dư,” Nghiêm Mục quay đầu nhìn về phía Lục Thừa Dư, bắt đầu giới thiệu Trang Dụ, “Đây là bạn tốt nhiều năm của tôi, bây giờ là ông chủ của Dụ Hòa.”
Trực giác của Trang Dụ nói cho hắn biết việc này hình như có cái gì không đúng, nhưng là thấy dung mạo và cử chỉ Lục Thừa Dư tựa hồ không giống như người ôm bắp đùi cầu quy tắc ngầm trong giới nghệ sĩ, vì vậy giữ ba phần cười: “Nguyên lai cậu chính là Lục trợ lý mà Mục ca gần nhất thường nhắc tới, xin chào.”
“Xin chào Trang tiên sinh,” nhìn đối phương vươn tay, khóe miệng Lục Thừa Dư mỉm cười, thân thể hơi hướng về trước lễ phép bắt tay đối phương, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Trang Dụ cười khoát tay một cái: “Lục tiên sinh khách khí.” Hắn nói rồi nhìn Nghiêm Mục, “Mục ca, tối hôm qua trong điện thoại nói có việc muốn cùng bàn bạc, là chuyện gì thế?”
Sau khi Nghiêm Mục đem sự tình nói xong, tầm mắt Trang Dụ không dấu vết quét trên người Lục Thừa Dư một lần, cười ha hả nói: “Nếu là bộ phim của Lục tiên sinh, công chiếu lúc quốc khánh thì không vấn đề gì.”
“Tôi biết Trang tiên sinh và boss có quan hệ tốt, nhưng ngài là người làm ăn, trong những ngày lễ này chiến tranh phòng vé giữa các rạp chiếu lớn cũng rất kịch liệt, tôi không thể bởi vì tư lợi cá nhân mà khiến rạp chiếu bị tổn hại được,” Lục Thừa Dư từ trong túi lấy ra cuộn phim đặt trước mặt Trang Dụ, “Để boss giới thiệu tôi với ngài đã là hậu thuẫn lớn nhất rồi, cho nên trình tự chọn phim nhất định phải theo như quy củ.”
“Cái này…” Ánh mắt của Trang Dụ nhìn về phía Lục Thừa Dư bắt đầu biến hóa, thế nhưng ngoài miệng lại nói, “Mục ca đề cử người, có gì sai đâu chứ?”
“Boss cũng không phải là người kinh doanh rạp chiếu, không thành thạo cái này đâu, ánh mắt chọn phim sợ rằng còn không bằng mấy bác gái ở chợ bán thức ăn ấy chứ,” Lục Thừa Dư đem cuộn phim đẩy về phía Trang Dụ, “Cho nên tôi chỉ mong Trang tiên sinh nhín chút thời gian xem bộ phim này, nếu như cảm thấy cuộn phim có thể, liền suy nghĩ an bài chiếu trên rạp chiếu.”
Những bộ phim kinh phí thấp giống như bọn họ, cũng không cần làm lễ ra mắt long trọng gì, càng không có buổi họp báo nào, bởi vì cho dù mở ra, cũng không có mấy người đến.
“Được,” Trang Dụ thu cuộn phim, cười nói, “Tiểu Lục thật là người thẳng thắn, tôi thưởng thức nhất là thanh niên có năng lực lại sảng khoái, về sau lúc rảnh rỗi chơi với nhau, nhất định rất thú vị.”
“Chỉ cần không phải chơi bài bạc hơn mười mấy vạn, Trang tiên sinh có thể gọi tôi,” Lục Thừa Dư nghe đối phương đã đổi xưng hô, giọng nói cũng buông lỏng một ít, “Đương nhiên, nếu như chơi xe chơi máy bay cũng đừng gọi tôi, có lẽ tôi chỉ đến sờ thôi.”
Trang Dụ bị y chọc cười, tùy tiện điểm một ly trà, “Tôi cũng không mê những thứ này, bình thường chỉ chơi tennis, hay đi xuống nông thôn mấy ngày, tôi là cao thủ câu cá giữa mấy anh em đấy.”
Lục Thừa Dư nghe xong những lời này, cảm giác đối với Trang Dụ khá hơn nhiều, nhất thời tinh thần tỉnh táo: “Phía đông có Bình gia tiểu quán ngài đã đi qua chưa, hoa quả rau dưa ở đó đều là sạch sẽ tự nhiên, quả mọng nhiều nước, đầu bếp bọn họ làm cá cũng đặc biệt ăn ngon, nhà khác so ra đều kém.”
“Sao có thể không đi chứ…” Trang Dụ cũng cao hứng, cùng Lục Thừa Dư thảo luận nông gia nhà ai có môi trường tốt, câu cá và hái sen thế nào, thậm chí ngay cả làm sao xới đất trồng rau đều nói qua.
Những chỗ này Nghiêm Mục ít đi, thậm chí không biết những cái tên bọn họ nói là ở nơi nào. Nhìn bạn tốt và Lục Thừa Dư gặp nhau hận không thể nói nhiều hơn về nông gia ở ngoại ô cùng với mùa nào ăn cái gì, hắn yên lặng ở một bên uống trà.
Đến cuối cùng, hai người đã xưng huynh gọi đệ với nhau. Lúc chia tay, Nghiêm Mục nghe được bọn họ đã thương lượng xong quốc khánh đi nơi nào chơi, chơi cái gì.
Sau khi tạm biệt Trang Dụ, Lục Thừa Dư nói với Nghiêm Mục: “Boss, bằng hữu của anh thật không tệ.”
“Ừ, vật họp theo loài,” Nghiêm Mục mở cửa xe, “Trang Dụ không tệ, chỉ là hơi hoa tâm một chút.”
Lục Thừa Dư cười ngồi vào xe: “Anh đây là đang khen mình sao?”
Nghiêm Mục: “…”
Kỳ thực trọng điểm của hắn là ở câu sau được không.
Lúc gần hừng đông, Nghiêm Mục bị điện thoại của Trang Dụ đánh thức, hắn mới vừa ấn nút nghe, chợt nghe thanh âm hưng phấn của Trang Dụ từ trong điện thoại truyền ra.
“Mẹ ơi, Mục ca, bạn của cậu là thiên tài, ngày mai liền gọi y tới ký hợp đồng giới thiệu bộ phim đi, còn nữa, kêu y đem áp – phích tuyên truyền làm cho đẹp một chút, tớ cho y treo bên ngoài tuyên truyền luôn.”
Nghiêm Mục: “Cậu…”
“Quên đi, cậu đem số điện thoại của y nói cho tớ biết đi, bây giờ tớ liên hệ y, mẹ nó, lão tử hôm nay cùng y hàn huyên lâu như vậy, vậy mà quên hỏi số điện thoại, mẹ nó, mẹ nó.”
Nghiêm Mục bị mấy tiếng ‘mẹ nó’ khiến cho sửng sốt, nghe được đối phương còn đang lảm nhảm, hít một hơi, “Trang Dụ, bây giờ là rạng sáng.”
“Rạng sáng sao?” Hiển nhiên Trang Dụ có chút ngoài ý muốn, dừng lại một chút, có lẽ là đang nhìn thời gian, “Thật đúng là, tớ xem phim quên cả thời gian, Mục ca, cậu nói cho Lục huynh đệ biết nhé, để sáng mai y tới công ty chúng tớ làm buổi giới thiệu độc nhất vô nhị!”
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Nghiêm Mục tắt máy, bỏ qua một bên.
/81
|