Trong một tửu điểm lâu đời sát đường, tại một gian phòng cao quý, Chân Tố Thiện ân cần rót rượu cho Hàn Bách, rồi nâng chén nói: Một chén này là chúc mừng chúng ta gặp mặt.
Hàn Bách vui vẻ uống xong, ngạc nhiên nói: Nghe giọng của tiểu mỹ nhân, giống như luôn nôn nóng muốn gặp ta, phải không?
Chân Tố Thiện bỏ chén rượu xuống, quyến rũ nói: Đúng vậy! Từ khi Tố Thiện bước chân vào Trung Nguyên, liền luôn muốn gặp ngươi, nhìn xem ngươi có thể làm Tố Thiện say mê hay không.
Hàn Bách rất kinh ngạc, nhịn không được gãi gãi đầu.
Chân Tố Thiện muôn vẻ phong tình lườm hắn, hơi sẵng giọng: Đầu ngươi rất ngứa sao?
Hàn Bách bối rối thu tay lại, cười khổ nói: Không phải ngứa, mà là đau xót, bởi vì đến bây giờ ta còn không rõ nàng làm sao để bắt ta? Cũng không biết lời nàng thật hay giả? Ta chưa bao giờ gặp qua nữ nhân cao thâm khó lường như nàng. À! Có lẽ Trần quý phi có thể so cùng nàng.
Thần sắc Chân Tố Thiện ảm đạm, than khẽ, trán hơi động, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài đường.
Hàn Bách nhịn không được trong lòng run rẩy, đưa tay qua, cầm lấy ngoán tay mềm mại của nàng: Bảo bối láu lỉnh, chúng ta không phải là địch nhân sao? Vì sao, một chút địch ý ta cũng không phát hiện được ở nàng. Nếu mà tình ý của nàng là giả, vậy không phải ta bị nàng hại chết vẫn không biết gì?
Chân Tố Thiện vừa để hắn cầm lấy tay ngọc, toàn thân lập tức mềm nhũn, yếu ớt liếc hắn, cúi đầu, ôn nhu nói: Hàn Bách! Buông tay người ta ra được không? Nếu không, Tố Thiện sẽ quấn ngươi không bỏ, làm cho ngươi không đi phó ước được.
Một câu cuối cùng hiệu quả hơn bất cứ cái gì, hắn vội vàng buông tay, kinh ngạc nói: Nếu pháp nhãn của ta không kém, tiểu mỹ nhân vẫn là tấm thân xử nữ, vì sao phong thái lại như có thể tùy thời giao cho ta?
Chân Tố Thiện ngẩng đầu nhìn bộ dạng ngơ ngẩn như nghiêm túc như không, Phì cười, lại liếc mắt nhìn hắn, thần thái xinh đẹp không gì sánh được, như thống suất đứng đầu quần hùng.
Hàn Bách không còn nhịn được, lại đưa tay qua cầm lấy đôi tay thon mềm mại trắng trẻo của nàng, nghiêm nét mặt nói: Vì cái gì mà ta như quen biết nàng đã rất lâu, không những không cảm thấy nàng là địch nhân đáng sợ còn nguyện ý tin tưởng nàng, không sợ nàng làm hại ta chứ?
Chân Tố Thiện bị hắn nắm tay, thân thể mềm mại run lên, u oán liếc hắn một cái rồi nhàn nhạt nói: Bây giờ ta đã biết rõ vì sao không có nữ nhân nào có thể kháng cự lại ma lực từ ngươi rồi. Nhưng ta không thể miêu tả rõ ràng được, đó chỉ là một loại cảm thụ sâu sắc. Nếu như ngươi muốn chiếm hữu Tố Thiện, e là ta cũng không kháng cự. Ai, tạo hóa trêu người. Vì giờ ngươi là cản trở lớn nhất của chúng ta, nên Tố Thiện phải loại bỏ ngươi rồi.
Hàn Bách ra sức kéo nàng lại, để nàng ngồi lên đùi. Chân phu nhân còn chưa kịp kháng nghị, Hàn Bách đã khóa chặt môi nàng. Tinh thần nàng trở nên mơ hồ, mê đắm trong cảm giác thoải mái ngất ngây. Nhất là bàn tay đang mân mê bắp đùi nàng, càng làm nàng điên đảo thần hồn.
Hai người lưu luyến không nỡ mà tách ra.
Hàn Bách ôm nàng kéo dựa vào trước ngực, trán đụng trán, nhìn vào mắt nàng nói: Ta biết rồi. Sau nụ hôn này, chúng ta sẽ trở thành đại địch sinh tử. Nếu nàng có bản lĩnh, cứ tới lấy mạng nhỏ của ta đi! Nhưng nếu nàng thất bại, phải ngoan ngoãn trao thân cho ta. Mà trước thời điểm này, không cho phép nàng gần gũi bất cứ nam nhân nào, biết không?
Ánh mắt mơ màng của Chân Tố Thiện hồi phục thanh minh, hiền thục gật đầu nói: Ta sẽ tuân thủ ước định này. Nhưng cảnh cáo ngươi, ta sẽ trở thành nữ nhân nhẫn tâm tuyệt đối vô tình, không từ thủ đoạn mê hoặc lừa gạt ngươi, nếu như ngươi lại thân thiết với Tố Thiện như bây giờ, sẽ chẳng khác nào giao sinh mạng giao cho ta.
Hàn Bách ôm nàng đứng lên, lại đặt một nụ hôn dài rồi mới buông mỹ nhân hấp dẫn mặt mày đỏ ửng ra. Hắn lại ngả ngớn đưa tay ngắt má nàng một cái, cười nói: Tiểu mỹ nhân! Chúng ta chờ xem đi!
Rồi cất tiếng cười, tiêu sái phiêu dật vui vẻ rời đi.
Chân Tố Thiện nhìn bóng lưng hắn, cười ngọt ngào, rồi bỗng chốc thu tiếu ý, lộ ra sắc mặt lạnh lẽo vô tình, khiến người sinh hàn ý.
----- oOo -----
Thủy Nguyệt Đại Tông hai tay chắp sau lưng, nhìn mọi người phía dưới quảng trường nói: Vẫn nghe Quỷ Vương Hư Nhược Vô là đệ nhất cao thủ Minh thất, Bản tông thì làm đao khách đứng đầu Mạc phủ. Nay Bản tông không ngại xa ngàn dặm, vượt biển đến đây, mong có thể quyết một trận tử chiến cùng Hư huynh. Xin đáp ứng tâm nguyện!
Hư Nhược Vô chưa trả lời, Thích Trường Chinh đã Phì một tiếng, quát lớn xem thường: Lão Thích còn tưởng ngươi là hạng đại nhân vật, thì ra chỉ là loại người đê tiện vô sỉ. Rõ ràng biết Hư lão sắp quyết chiến cùng Lý Xích Mi, không thể bị thương, ngươi thì không sao. Như vậy, Hư lão sao có thể phóng tay đánh. Muốn gặp Hư lão sao? Trước qua được thanh đao của Thích Trường Chinh cái đã, đồ mặt dầy!
Thủy Nguyệt Đại Tông đột ngột xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, tỏa định Thích Trường Chinh, dù người chưa động, sát khí bức người đã đè tới.
Mọi người dồn dập triển khai tư thế, một mặt phòng bị hắn đột nhiên xuất thủ, cũng vì ứng phó khí thế sắc bén của lão.
Tiếng cười to của Hư Nhược Vô từ thư phòng phía sau truyền tới: Chửi giỏi lắm, lão Thích thật hợp tính ta. Nếu ta có thêm một nữ nhi, hẳn sẽ chọn ngươi làm rể.
Thích Trường Chinh không quên quay qua Hư Dạ Nguyệt nháy nháy mắt. Hư Dạ Nguyệt giận dỗi giậm chân không chịu, nhưng cũng rất thích khí phách anh hùng của hắn. Nàng thầm nghĩ, nếu không có Hàn lang, nói không chừng sẽ cam tâm theo hắn.
Gương mặt Thủy Nguyệt Đại Tông bình tĩnh không dao động, cười dài nói: Không nghĩ tới Hư Nhược Vô đúng là hạng người nhát như chuột. Sau này còn có mặt mũi gặp người sao?
Tiếng Hư Nhược Vô quát to nói: Oa tặc vô tri, ngậm miệng cho ta. Ngươi cho là ta không biết ý đồ dẫn dắt ta rời đi, để Lam Ngọc tới cướp giật Ưng đao sao? Ngươi qua được quan ải trước mắt mới có tư cách gặp ta. Nhưng mà, nói không chừng Hư mỗ nhất thời ngứa tay sẽ xuất hiện lấy mạng chó ngươi đó.
Thanh âm Càn La cười nói: Cần gì tức giận với loại Oa tặc này chứ! Đến lượt ngươi đi rồi.
Thủy Nguyệt Đại Tông lần đầu động dung. Nghe Càn La nói chuyện kình khí ẩn bên trong, dương mà không thoát, liền biết người này là cao thủ cùng cấp Quỷ Vương. Nhưng lão đã cưỡi lên lưng hổ đành quát lạnh: Tốt! Để ta tìm máu mấy người tắm bảo đao trước rồi sẽ đến xem ngươi chơi cờ.
Phía dưới, mọi người nhanh chóng tản ra. Cốc Thiến Liên, Trử Hồng Ngọc và Tiểu Linh Lung theo lời Thiết Thanh Y rời ra khỏi sân để tránh thụ thương. Thủy Nguyệt Đại Tông rít một tiếng, dẫn bốn thị, nhảy vào giữa sân.
----- oOo -----
Hàn Bách vừa đi không lâu, một người bước vào sương phòng, thì ra là người văn võ kiêm toàn - Phương Dạ Vũ.
Chân Tố Thiện ngồi yên lặng, nhìn rượu ngon bên trong chén óng ánh, không ngẩng đầu nhìn hắn.
Phương Dạ Vũ ngồi vào bên cạnh nàng, cau mày hỏi: Không tìm được cơ hội hạ thủ sao?
Chân Tố Thiện khẽ gật đầu: Tiểu tử này thật gian như quỷ, chỉ cần ta hơi động chân khí, hắn liền sẽ sinh cảm ứng, khi đó hưu chết bởi ai, cũng còn chưa biết. Tiếp đó, đột nhiên đưa tay đặt lên mu bàn tay Phương Dạ Vũ, ngọt ngào cười nói: Nhưng Tố Thiện cũng đã thành công làm hắn tin ta thực sự thích hắn rồi. Hì hì! Cái tên ngốc này!
Phương Dạ Vũ trở tay nắm chặt tay ngọc của nàng, ôn nhu hỏi: Vậy nàng có thích hắn hay không?
Chân Tố Thiện cười giảo hoạt, gật gật đầu, lại lắc đầu, không trả lời hắn.
Phương Dạ Vũ trong lòng đau xót, ôn nhu xoa xoa tay ngọc mảnh mai của nàng, nhẹ nhàng nói: Đêm nay, sau khi thành công, Tố Thiện theo ta nhé?
Chân Tố Thiện mặt xinh ửng hồng, thở dài một hơi, vươn tay kia xoa lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, ôn nhu nói: Nếu ngươi có thể nhẫn tâm giết Tần Mộng Dao hãy nói tiếp! Sở dĩ ta có thể lừa Hàn Bách tin ta, toàn bộ bởi vì ta còn trong trắng. Ngươi hiểu rõ ý của ta mà!
Trong mắt Phương Dạ Vũ hiện ra vẻ khó mà hình dung, lạnh lùng nói: Cho dù Tần Mộng Dao có Lãng Phiên Vân cùng Liễu Tận làm hộ pháp, nàng cũng khó sống mà đi gặp Chu Nguyên Chương. Ai! Nếu không phải được Thanh Thanh công chúa nhắc nhở, chúng ta nhưng đoán không được song tu đại pháp kết hợp ma chủng lại có thể tiếp lại tâm mạch cho Tần Mộng Dao.
----- oOo -----
Cầu Lạc Hoa trên sông Tần Hoài.
Khi Hàn Bách đi lên cầu, trên dòng sông dài uốn lượn quanh co, thuyền Hoa qua lại, đèn đuốc khắp nơi, Sênh ca đàn sáo, vũ nhạc thái bình, hắn không khỏi nhớ tới Hương Túy thuyền và Thiên Mệnh giáo. Trong đám văn nhân nhã sĩ, lãng khách phong lưu nườm nượp đến đây mua rượu tìm vui, có mấy người biết rõ trong lớp áo mỹ lệ này, các thế lực lớn trong ngoài đang triển khai một tràng tranh đấu nghiêng trời lệch đất tại kinh sư, bất cứ khi nào cũng có thể làm cho thiên hạ chao đảo.
Giờ Hợi rồi, vì sao bảo bối láu lỉnh thân yêu Mộng Dao của ta còn chưa xuất hiện chứ?
Hắc! Gặp được nàng thì có nên tranh thủ trước khi đến hoàng cung mà ngang tàng nếm chút ngon ngọt từ thân thể thần tiên xinh đẹp, thưởng thức bộ dáng xấu hổ vừa chống cự vừa đón nhận của nàng hay không đây? Nghĩ tới đó, người hắn nóng lên, lửa dục cuồng tăng.
Hàn Bách chợt giật nảy mình, nếu mình không thể tiến vào cảnh giới hữu tình vô dục, chẳng phải hại chết Mộng Dao sao!
Hắn vội vận lên Chỉ Niệm trong Vô tưởng thập thức, dục hỏa liền biến mất, tâm linh thông suốt.
Hàn Bách!
Thân hổ Hàn Bách chấn động, liền đến sát lan can cầu nhìn xuống.
Một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi từ phía dưới cầu trôi ra, một thân thể tuyết trắng làm nổi bật mái tóc đen nhánh lóe sáng, thanh nhã xinh đẹp, phiêu dật như tiên, sắc đẹp tuyệt trần đến từ Từ Hàng tịnh trai yên bình bên trong thuyền, khoan thai tự nhiên khua mái chèo đầy thuyền đi tới. Khuôn mặt tuyệt thế không dính nữa điểm phàm tục nhân gian, xinh đẹp không gì sánh được đang ngẩng lên nhìn hắn nồng nàn làm tâm thần hắn say sưa mê đắm.
Ma chủng của Hàn Bách tăng lên tột đỉnh, thân thể lâng lâng, không mất chút sức nào nhảy lên, rơi vào trong thuyền. Hắn không chút khách khí ngồi sát bên nàng, một tay tiếp lấy mái chèo ở tay trái nàng, tay kia nắm chặt bàn tay thon mềm, tâm thần say mê cảm nhận hương thơm quen thuộc từ nàng.
Hai mái chèo cùng lúc lộ ra, không phân biệt trước sau nhẹ nhàng vạch vào trong nước, thuyền nhỏ êm đềm lướt về phía trước.
Cảnh vật hai bờ được mưa tuyết bao phủ, phản chiếu ánh đèn dọc sông làm người như trong mộng đẹp không muốn tỉnh.
Tần Mộng Dao như không chịu nổi sự tiếp xúc cùng thân thể hắn, yêu kiều rên lên một tiếng. Gần nửa cơ thể tựa vào lòng hắn, ngửa đầu gối lên bờ vai hắn, đôi mắt đẹp lấp lánh sắc thái đặc biệt nhiếp hồn, nàng nhìn Ưng đao sau lưng hắn, Phù phù cười nói: Hàn lang a! Sao chàng lại đeo thanh Ưng đao người người muốn tranh đoạt đi lại khắp nơi không kiêng nể gì vậy chứ?
Hàn Bách bị giọng nói ngọt ngào của nàng làm mê mẩn, thân ngứa tâm mềm. Hắn mân mê bàn tay nhỏ bé thơm hương của nàng, vừa mới quay lại nhìn nàng, hắn chợt giật mình la lớn: Trời ạ! Mộng Dao đã hoàn toàn hồi phục dáng vẻ không thuộc trần gian khói lửa trước đây rồi.
Trong đêm tối đầy sao, tại ánh đèn dọc bờ sông phản chiếu, mặt ngọc của Tần Mộng Dao rực rỡ thánh khiết, như Quan Thế Âm Bồ tát hạ trần, không người có chút tà niệm.
Tần Mộng Dao biểu lộ ẩn tình nhìn chăm chú hắn, bình thản cười nói: Đây vốn là hình dáng của người ta mà. Bây giờ là ngày vui của chúng ta, tất nhiên phải dùng mặt thật gặp phu quân đại nhân rồi!
Hàn Bách thần hôn say mê, hung hăng nói: Đêm nay, ta thề phải chiếm hữu nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
Tần Mộng Dao ngồi thẳng lên, mỉm cười nói: Đại tuyết lúc trời trong, sao tô điểm trời cao, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, đúng lúc để đạo thai và ma chủng làm ra quyết đấu chưa từng có. Nhưng mà thật không công bình a! Người ta còn phải cam tâm tình nguyện trợ giúp tên xấu xa này được như ý nguyện.
Hàn Bách mừng như điên, nhìn nàng hình dáng thon thả, khuôn mặt mỹ lệ, trogn lòng trong suốt rõ ràng. Hắn cảm thấy, nếu bây giờ có thể thưởng thức thỏa thuê sắc đẹp trước mặt thì dù có bay đến cùng trời cuối đến cũng có thể làm được.
Đôi mi thanh tú của Tần Mộng Dao hơi chau lại, hỏi: Vì sao trên thân thể chàng có hương thơm nữ nhi, không phải vừa lêu lổng xong rồi mới đến tìm Mộng Dao đi? Nếu như hai tay Hàn Bách nhàn rỗi, chắc chắn hắn đã gãi mạnh đầu. Trong lúc còn lúng túng, Tần Mộng Dao cười nói: Mộng Dao không truy vấn hảo phu quân nữa. Hàn Bách a! Mấy ngày vừa qua, Mộng Dao nhớ chàng đến khổ, vì sao gặp người ta mà cũng không hôn một cái chứ?
Hàn Bách giật bắn mình: Đáng lẽ lời này phải là ta nói ra, vì sao lại trở thành từ miệng ngọc của nàng thốt ra chứ?
Rồi hắn cười khổ nói: Ta thực sự không nghĩ tới việc hôn lên đôi môi ngọt của nàng. Bởi mạo phạm tới nàng dù như thế nào, ta đều cảm thấy như mình phá hủy đi tiên vật hoàn mỹ nhất trong trời đất.
Đôi mắt đẹp của Tần Mộng Dao chuyển động, xinh đẹp thú vị, hấp dẫn cực kỳ. Nàng áp sát lại, môi thơm chạm lên khuôn mặt hắn, vui vẻ nói: Nếu Hàn lang luôn bảo trì loại tâm tình này, làm sao có thể khiến Mộng Dao động dục vọng chứ?
Hàn Bách ngẩn ngơ nói: Ta còn tưởng rằng đây là hữu tình vô dục!
Thuyền nhỏ chậm rãi len lỏi giữa những thuyền Hoa. Tần Mộng Dao cười duyên đáp: Nếu thật là vô dục, sao có thể cùng Mộng Dao hợp thể giao hoan. Mộng Dao muốn chính là tình dục tách rời. Chàng hiểu ý của ta không?
Hàn Bách buông tay nàng ra, chồm qua, ôm eo thon của nàng, cười nói: Đương nhiên hiểu! Gần đây, ta không chỉ lĩnh hội bí quyết để nàng sinh hài tử, còn biết cách bảo trì tâm thần thanh thản trong sáng tại thời điểm đạt đỉnh điểm khoái cảm. Cái loại cùng lúc hưởng thụ hai phương diện, thật khiến hồn ta như tiêu tan.
Hắn vuốt ve eo thon của nàng, dục niệm lại rục rịch quay trở lại. Nhịn không được, tay hắn chầm chậm trườn lên lên, nhè nhẹ chạm vào bầu vú mềm mại no tròn, sung mãn đàn hồi của nàng.
Thân thể Tần Mộng Dao khẽ run, không cự tuyệt, nhưng thần tình vẫn điềm tĩnh thanh tao. Nàng úp mặt lên vai hắn, thở dài yếu ớt nói: Hàn Bách, vậy cũng không được! Ngay từ đầu, chàng phải tiến vào đạo cảnh tình dục chia lìa mới có thể phá kiếm tâm thông minh của Mộng Dao. Còn loại thủ pháp tiểu thừa như lúc này, mặc dù có thể mượn ma chủng khơi dậy tình dục của Mộng Dao, nhưng không thể chinh phục tâm Mộng Dao. Nhưng vậy không đạt được yêu cầu làm cho Mộng Dao hữu dục vô tình. Một khi tình – dục không phân ly, thì chỉ là cảnh giới tiểu thừa, làm sao có thể chế phục đạo thai của người ta chứ?
Hàn Bách chấn động, rút tay khỏi ngực sữa chuyển về eo thon của nàng, ngạc nhiên nói: Những cảnh giới đó huyền diệu vậy sao? Về phía ta nói sau, còn về phía Mộng Dao, làm sao ta mới có thể biết khi nào nàng hữu dục vô tình chứ?
Tần Mộng Dao trừng mắt lườm hắn, miệng nhỏ tiến sát tai hắn, thì thầm: Chuyện đêm nay của hai chúng ta, mỗi một việc, mỗi một câu nói đều không cho phép chàng đệ lộ ra cho bất cứ ai. Nếu không thì Mộng Dao chết vì xấu hổ mất. Đáp ứng người ta chứ?”
Lửa dục của Hàn Bách bị lời nói cuốn hút của nàng kích thích cuồng tăng. Hắn thầm kêu khổ, nén xuống không được, không nén xuống cũng không được, làm sao để tình – dục có thể tách rời chứ?
Tần Mộng Dao như sói dữ cắn vành tai hắn, sẵng giọng: Vô lại, mau trả lời ta!
Hàn Bách trong lòng rung động, nghiêng đầu nhìn tiên nữ đôi má đỏ ửng, thanh tú yêu kiều vô cùng, cố ý ngạc nhiên hỏi: Rốt cuộc là nàng muốn thổ lộ tâm sự gì? Vì sao xấu hổ kịch liệt như vậy?
Vẻ xấu hổ của Tần Mộng Dao chỉ có tăng không giảm, mặt đỏ tới mang tai. Nàng dấu mặt vào cổ Hàn Bách, vùng vằng làm nũng nói: Chỉ cần nghĩ tới chính miệng nói cho chàng biết cái chuyện xấu hổ về hữu dục vô tình đã làm kiếm tâm thông minh gì gì của người ta đều mọc cánh mà bay đi rồi.
Nhìn dáng vẻ vô cùng xấu hổ chưa từng có của nàng, lửa dục trong hắn càng thêm mãnh liệt, lòng hiếu kỳ cũng tăng lên. Hắn ôm chặt vai nàng, khẩn cầu: Nói mau đi! Nói cho vi phu nghe, như thế nào mới được xem là hữu dục vô tình?
Miệng nhỏ Tần Mộng Dao ghé sát tai hắn khe khẽ nói: Khi chàng làm cho người ta có thể nguyện ý vui vẻ dâng thân thể cho bất cứ nam nhân nào thì đó chính là hữu dục vô tình rồi.
Lập tức, Hàn Bách như bị nước lạnh dội đầu, tất cả dục niệm tan hết. Lần đầu tiên hắn nhận thấy nhiệm vụ này khó khăn như thế nào.
Muốn làm cho Tần Mộng Dao cam tâm tình nguyện giao hoan với mình, chuyện này đối với hắn bây giờ là quá dễ dàng, bởi vì ái tình giữa hai người đã rất thắm thiết.
Nhưng nếu để làm cho tiên nữ tu hành từ nhỏ này không kiềm chế được mà tiếp nhận bất cứ nam nhân nào, chỉ đơn thuần truy cầu nhục dục, trừ phi là cho nàng ăn xuân dược cực mạnh, không thì làm sao có thể được chứ?
Càng đáng chết là nhìn thần thái động tình, xuân tình dào dạt của nàng, làm sao mình mới có thể tình – dục tách rời chứ?
Sự tình ban đầu nhìn như đơn giản, đột nhiên trở nên khó khăn phức tạp vô cùng.
Hàn Bách nhìn Mộng Dao, hô hấp gấp gáp.
Tần Mộng Dao giận dữ nói: Lúc này không cho phép nhìn người ta.
Hàn Bách thất thanh kêu lên: Ông trời a! Bây giờ, dáng vẻ nàng cuốn hút, hấp dẫn tới như vậy, làm sao ta còn có thể nhớ kỹ cái gì hữu tình vô dục cơ chứ? Mộng Dao chỉ cho ta, cứu ta đi!
Lúc này, thuyền nhỏ đã đi tới chỗ giao với Trường Giang, Tần Mộng Dao thu mái chèo, để cho Hàn Bách điều khiển quay chuyển đầu thuyền. Nàng xinh đẹp cười duyên, lườm hắn nói: Người ta làm sao mà biết được? Nói chung, kết quả đêm nay như thế nào cũng đều phải giao thân thể cho chàng rồi. Dù có cạn kiệt sinh mạng, cũng phải đem ái tình của chàng dành cho thiếp đến thấ giới thần bí bên kia.
Hàn Bách vui vẻ uống xong, ngạc nhiên nói: Nghe giọng của tiểu mỹ nhân, giống như luôn nôn nóng muốn gặp ta, phải không?
Chân Tố Thiện bỏ chén rượu xuống, quyến rũ nói: Đúng vậy! Từ khi Tố Thiện bước chân vào Trung Nguyên, liền luôn muốn gặp ngươi, nhìn xem ngươi có thể làm Tố Thiện say mê hay không.
Hàn Bách rất kinh ngạc, nhịn không được gãi gãi đầu.
Chân Tố Thiện muôn vẻ phong tình lườm hắn, hơi sẵng giọng: Đầu ngươi rất ngứa sao?
Hàn Bách bối rối thu tay lại, cười khổ nói: Không phải ngứa, mà là đau xót, bởi vì đến bây giờ ta còn không rõ nàng làm sao để bắt ta? Cũng không biết lời nàng thật hay giả? Ta chưa bao giờ gặp qua nữ nhân cao thâm khó lường như nàng. À! Có lẽ Trần quý phi có thể so cùng nàng.
Thần sắc Chân Tố Thiện ảm đạm, than khẽ, trán hơi động, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài đường.
Hàn Bách nhịn không được trong lòng run rẩy, đưa tay qua, cầm lấy ngoán tay mềm mại của nàng: Bảo bối láu lỉnh, chúng ta không phải là địch nhân sao? Vì sao, một chút địch ý ta cũng không phát hiện được ở nàng. Nếu mà tình ý của nàng là giả, vậy không phải ta bị nàng hại chết vẫn không biết gì?
Chân Tố Thiện vừa để hắn cầm lấy tay ngọc, toàn thân lập tức mềm nhũn, yếu ớt liếc hắn, cúi đầu, ôn nhu nói: Hàn Bách! Buông tay người ta ra được không? Nếu không, Tố Thiện sẽ quấn ngươi không bỏ, làm cho ngươi không đi phó ước được.
Một câu cuối cùng hiệu quả hơn bất cứ cái gì, hắn vội vàng buông tay, kinh ngạc nói: Nếu pháp nhãn của ta không kém, tiểu mỹ nhân vẫn là tấm thân xử nữ, vì sao phong thái lại như có thể tùy thời giao cho ta?
Chân Tố Thiện ngẩng đầu nhìn bộ dạng ngơ ngẩn như nghiêm túc như không, Phì cười, lại liếc mắt nhìn hắn, thần thái xinh đẹp không gì sánh được, như thống suất đứng đầu quần hùng.
Hàn Bách không còn nhịn được, lại đưa tay qua cầm lấy đôi tay thon mềm mại trắng trẻo của nàng, nghiêm nét mặt nói: Vì cái gì mà ta như quen biết nàng đã rất lâu, không những không cảm thấy nàng là địch nhân đáng sợ còn nguyện ý tin tưởng nàng, không sợ nàng làm hại ta chứ?
Chân Tố Thiện bị hắn nắm tay, thân thể mềm mại run lên, u oán liếc hắn một cái rồi nhàn nhạt nói: Bây giờ ta đã biết rõ vì sao không có nữ nhân nào có thể kháng cự lại ma lực từ ngươi rồi. Nhưng ta không thể miêu tả rõ ràng được, đó chỉ là một loại cảm thụ sâu sắc. Nếu như ngươi muốn chiếm hữu Tố Thiện, e là ta cũng không kháng cự. Ai, tạo hóa trêu người. Vì giờ ngươi là cản trở lớn nhất của chúng ta, nên Tố Thiện phải loại bỏ ngươi rồi.
Hàn Bách ra sức kéo nàng lại, để nàng ngồi lên đùi. Chân phu nhân còn chưa kịp kháng nghị, Hàn Bách đã khóa chặt môi nàng. Tinh thần nàng trở nên mơ hồ, mê đắm trong cảm giác thoải mái ngất ngây. Nhất là bàn tay đang mân mê bắp đùi nàng, càng làm nàng điên đảo thần hồn.
Hai người lưu luyến không nỡ mà tách ra.
Hàn Bách ôm nàng kéo dựa vào trước ngực, trán đụng trán, nhìn vào mắt nàng nói: Ta biết rồi. Sau nụ hôn này, chúng ta sẽ trở thành đại địch sinh tử. Nếu nàng có bản lĩnh, cứ tới lấy mạng nhỏ của ta đi! Nhưng nếu nàng thất bại, phải ngoan ngoãn trao thân cho ta. Mà trước thời điểm này, không cho phép nàng gần gũi bất cứ nam nhân nào, biết không?
Ánh mắt mơ màng của Chân Tố Thiện hồi phục thanh minh, hiền thục gật đầu nói: Ta sẽ tuân thủ ước định này. Nhưng cảnh cáo ngươi, ta sẽ trở thành nữ nhân nhẫn tâm tuyệt đối vô tình, không từ thủ đoạn mê hoặc lừa gạt ngươi, nếu như ngươi lại thân thiết với Tố Thiện như bây giờ, sẽ chẳng khác nào giao sinh mạng giao cho ta.
Hàn Bách ôm nàng đứng lên, lại đặt một nụ hôn dài rồi mới buông mỹ nhân hấp dẫn mặt mày đỏ ửng ra. Hắn lại ngả ngớn đưa tay ngắt má nàng một cái, cười nói: Tiểu mỹ nhân! Chúng ta chờ xem đi!
Rồi cất tiếng cười, tiêu sái phiêu dật vui vẻ rời đi.
Chân Tố Thiện nhìn bóng lưng hắn, cười ngọt ngào, rồi bỗng chốc thu tiếu ý, lộ ra sắc mặt lạnh lẽo vô tình, khiến người sinh hàn ý.
----- oOo -----
Thủy Nguyệt Đại Tông hai tay chắp sau lưng, nhìn mọi người phía dưới quảng trường nói: Vẫn nghe Quỷ Vương Hư Nhược Vô là đệ nhất cao thủ Minh thất, Bản tông thì làm đao khách đứng đầu Mạc phủ. Nay Bản tông không ngại xa ngàn dặm, vượt biển đến đây, mong có thể quyết một trận tử chiến cùng Hư huynh. Xin đáp ứng tâm nguyện!
Hư Nhược Vô chưa trả lời, Thích Trường Chinh đã Phì một tiếng, quát lớn xem thường: Lão Thích còn tưởng ngươi là hạng đại nhân vật, thì ra chỉ là loại người đê tiện vô sỉ. Rõ ràng biết Hư lão sắp quyết chiến cùng Lý Xích Mi, không thể bị thương, ngươi thì không sao. Như vậy, Hư lão sao có thể phóng tay đánh. Muốn gặp Hư lão sao? Trước qua được thanh đao của Thích Trường Chinh cái đã, đồ mặt dầy!
Thủy Nguyệt Đại Tông đột ngột xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, tỏa định Thích Trường Chinh, dù người chưa động, sát khí bức người đã đè tới.
Mọi người dồn dập triển khai tư thế, một mặt phòng bị hắn đột nhiên xuất thủ, cũng vì ứng phó khí thế sắc bén của lão.
Tiếng cười to của Hư Nhược Vô từ thư phòng phía sau truyền tới: Chửi giỏi lắm, lão Thích thật hợp tính ta. Nếu ta có thêm một nữ nhi, hẳn sẽ chọn ngươi làm rể.
Thích Trường Chinh không quên quay qua Hư Dạ Nguyệt nháy nháy mắt. Hư Dạ Nguyệt giận dỗi giậm chân không chịu, nhưng cũng rất thích khí phách anh hùng của hắn. Nàng thầm nghĩ, nếu không có Hàn lang, nói không chừng sẽ cam tâm theo hắn.
Gương mặt Thủy Nguyệt Đại Tông bình tĩnh không dao động, cười dài nói: Không nghĩ tới Hư Nhược Vô đúng là hạng người nhát như chuột. Sau này còn có mặt mũi gặp người sao?
Tiếng Hư Nhược Vô quát to nói: Oa tặc vô tri, ngậm miệng cho ta. Ngươi cho là ta không biết ý đồ dẫn dắt ta rời đi, để Lam Ngọc tới cướp giật Ưng đao sao? Ngươi qua được quan ải trước mắt mới có tư cách gặp ta. Nhưng mà, nói không chừng Hư mỗ nhất thời ngứa tay sẽ xuất hiện lấy mạng chó ngươi đó.
Thanh âm Càn La cười nói: Cần gì tức giận với loại Oa tặc này chứ! Đến lượt ngươi đi rồi.
Thủy Nguyệt Đại Tông lần đầu động dung. Nghe Càn La nói chuyện kình khí ẩn bên trong, dương mà không thoát, liền biết người này là cao thủ cùng cấp Quỷ Vương. Nhưng lão đã cưỡi lên lưng hổ đành quát lạnh: Tốt! Để ta tìm máu mấy người tắm bảo đao trước rồi sẽ đến xem ngươi chơi cờ.
Phía dưới, mọi người nhanh chóng tản ra. Cốc Thiến Liên, Trử Hồng Ngọc và Tiểu Linh Lung theo lời Thiết Thanh Y rời ra khỏi sân để tránh thụ thương. Thủy Nguyệt Đại Tông rít một tiếng, dẫn bốn thị, nhảy vào giữa sân.
----- oOo -----
Hàn Bách vừa đi không lâu, một người bước vào sương phòng, thì ra là người văn võ kiêm toàn - Phương Dạ Vũ.
Chân Tố Thiện ngồi yên lặng, nhìn rượu ngon bên trong chén óng ánh, không ngẩng đầu nhìn hắn.
Phương Dạ Vũ ngồi vào bên cạnh nàng, cau mày hỏi: Không tìm được cơ hội hạ thủ sao?
Chân Tố Thiện khẽ gật đầu: Tiểu tử này thật gian như quỷ, chỉ cần ta hơi động chân khí, hắn liền sẽ sinh cảm ứng, khi đó hưu chết bởi ai, cũng còn chưa biết. Tiếp đó, đột nhiên đưa tay đặt lên mu bàn tay Phương Dạ Vũ, ngọt ngào cười nói: Nhưng Tố Thiện cũng đã thành công làm hắn tin ta thực sự thích hắn rồi. Hì hì! Cái tên ngốc này!
Phương Dạ Vũ trở tay nắm chặt tay ngọc của nàng, ôn nhu hỏi: Vậy nàng có thích hắn hay không?
Chân Tố Thiện cười giảo hoạt, gật gật đầu, lại lắc đầu, không trả lời hắn.
Phương Dạ Vũ trong lòng đau xót, ôn nhu xoa xoa tay ngọc mảnh mai của nàng, nhẹ nhàng nói: Đêm nay, sau khi thành công, Tố Thiện theo ta nhé?
Chân Tố Thiện mặt xinh ửng hồng, thở dài một hơi, vươn tay kia xoa lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, ôn nhu nói: Nếu ngươi có thể nhẫn tâm giết Tần Mộng Dao hãy nói tiếp! Sở dĩ ta có thể lừa Hàn Bách tin ta, toàn bộ bởi vì ta còn trong trắng. Ngươi hiểu rõ ý của ta mà!
Trong mắt Phương Dạ Vũ hiện ra vẻ khó mà hình dung, lạnh lùng nói: Cho dù Tần Mộng Dao có Lãng Phiên Vân cùng Liễu Tận làm hộ pháp, nàng cũng khó sống mà đi gặp Chu Nguyên Chương. Ai! Nếu không phải được Thanh Thanh công chúa nhắc nhở, chúng ta nhưng đoán không được song tu đại pháp kết hợp ma chủng lại có thể tiếp lại tâm mạch cho Tần Mộng Dao.
----- oOo -----
Cầu Lạc Hoa trên sông Tần Hoài.
Khi Hàn Bách đi lên cầu, trên dòng sông dài uốn lượn quanh co, thuyền Hoa qua lại, đèn đuốc khắp nơi, Sênh ca đàn sáo, vũ nhạc thái bình, hắn không khỏi nhớ tới Hương Túy thuyền và Thiên Mệnh giáo. Trong đám văn nhân nhã sĩ, lãng khách phong lưu nườm nượp đến đây mua rượu tìm vui, có mấy người biết rõ trong lớp áo mỹ lệ này, các thế lực lớn trong ngoài đang triển khai một tràng tranh đấu nghiêng trời lệch đất tại kinh sư, bất cứ khi nào cũng có thể làm cho thiên hạ chao đảo.
Giờ Hợi rồi, vì sao bảo bối láu lỉnh thân yêu Mộng Dao của ta còn chưa xuất hiện chứ?
Hắc! Gặp được nàng thì có nên tranh thủ trước khi đến hoàng cung mà ngang tàng nếm chút ngon ngọt từ thân thể thần tiên xinh đẹp, thưởng thức bộ dáng xấu hổ vừa chống cự vừa đón nhận của nàng hay không đây? Nghĩ tới đó, người hắn nóng lên, lửa dục cuồng tăng.
Hàn Bách chợt giật nảy mình, nếu mình không thể tiến vào cảnh giới hữu tình vô dục, chẳng phải hại chết Mộng Dao sao!
Hắn vội vận lên Chỉ Niệm trong Vô tưởng thập thức, dục hỏa liền biến mất, tâm linh thông suốt.
Hàn Bách!
Thân hổ Hàn Bách chấn động, liền đến sát lan can cầu nhìn xuống.
Một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi từ phía dưới cầu trôi ra, một thân thể tuyết trắng làm nổi bật mái tóc đen nhánh lóe sáng, thanh nhã xinh đẹp, phiêu dật như tiên, sắc đẹp tuyệt trần đến từ Từ Hàng tịnh trai yên bình bên trong thuyền, khoan thai tự nhiên khua mái chèo đầy thuyền đi tới. Khuôn mặt tuyệt thế không dính nữa điểm phàm tục nhân gian, xinh đẹp không gì sánh được đang ngẩng lên nhìn hắn nồng nàn làm tâm thần hắn say sưa mê đắm.
Ma chủng của Hàn Bách tăng lên tột đỉnh, thân thể lâng lâng, không mất chút sức nào nhảy lên, rơi vào trong thuyền. Hắn không chút khách khí ngồi sát bên nàng, một tay tiếp lấy mái chèo ở tay trái nàng, tay kia nắm chặt bàn tay thon mềm, tâm thần say mê cảm nhận hương thơm quen thuộc từ nàng.
Hai mái chèo cùng lúc lộ ra, không phân biệt trước sau nhẹ nhàng vạch vào trong nước, thuyền nhỏ êm đềm lướt về phía trước.
Cảnh vật hai bờ được mưa tuyết bao phủ, phản chiếu ánh đèn dọc sông làm người như trong mộng đẹp không muốn tỉnh.
Tần Mộng Dao như không chịu nổi sự tiếp xúc cùng thân thể hắn, yêu kiều rên lên một tiếng. Gần nửa cơ thể tựa vào lòng hắn, ngửa đầu gối lên bờ vai hắn, đôi mắt đẹp lấp lánh sắc thái đặc biệt nhiếp hồn, nàng nhìn Ưng đao sau lưng hắn, Phù phù cười nói: Hàn lang a! Sao chàng lại đeo thanh Ưng đao người người muốn tranh đoạt đi lại khắp nơi không kiêng nể gì vậy chứ?
Hàn Bách bị giọng nói ngọt ngào của nàng làm mê mẩn, thân ngứa tâm mềm. Hắn mân mê bàn tay nhỏ bé thơm hương của nàng, vừa mới quay lại nhìn nàng, hắn chợt giật mình la lớn: Trời ạ! Mộng Dao đã hoàn toàn hồi phục dáng vẻ không thuộc trần gian khói lửa trước đây rồi.
Trong đêm tối đầy sao, tại ánh đèn dọc bờ sông phản chiếu, mặt ngọc của Tần Mộng Dao rực rỡ thánh khiết, như Quan Thế Âm Bồ tát hạ trần, không người có chút tà niệm.
Tần Mộng Dao biểu lộ ẩn tình nhìn chăm chú hắn, bình thản cười nói: Đây vốn là hình dáng của người ta mà. Bây giờ là ngày vui của chúng ta, tất nhiên phải dùng mặt thật gặp phu quân đại nhân rồi!
Hàn Bách thần hôn say mê, hung hăng nói: Đêm nay, ta thề phải chiếm hữu nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
Tần Mộng Dao ngồi thẳng lên, mỉm cười nói: Đại tuyết lúc trời trong, sao tô điểm trời cao, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, đúng lúc để đạo thai và ma chủng làm ra quyết đấu chưa từng có. Nhưng mà thật không công bình a! Người ta còn phải cam tâm tình nguyện trợ giúp tên xấu xa này được như ý nguyện.
Hàn Bách mừng như điên, nhìn nàng hình dáng thon thả, khuôn mặt mỹ lệ, trogn lòng trong suốt rõ ràng. Hắn cảm thấy, nếu bây giờ có thể thưởng thức thỏa thuê sắc đẹp trước mặt thì dù có bay đến cùng trời cuối đến cũng có thể làm được.
Đôi mi thanh tú của Tần Mộng Dao hơi chau lại, hỏi: Vì sao trên thân thể chàng có hương thơm nữ nhi, không phải vừa lêu lổng xong rồi mới đến tìm Mộng Dao đi? Nếu như hai tay Hàn Bách nhàn rỗi, chắc chắn hắn đã gãi mạnh đầu. Trong lúc còn lúng túng, Tần Mộng Dao cười nói: Mộng Dao không truy vấn hảo phu quân nữa. Hàn Bách a! Mấy ngày vừa qua, Mộng Dao nhớ chàng đến khổ, vì sao gặp người ta mà cũng không hôn một cái chứ?
Hàn Bách giật bắn mình: Đáng lẽ lời này phải là ta nói ra, vì sao lại trở thành từ miệng ngọc của nàng thốt ra chứ?
Rồi hắn cười khổ nói: Ta thực sự không nghĩ tới việc hôn lên đôi môi ngọt của nàng. Bởi mạo phạm tới nàng dù như thế nào, ta đều cảm thấy như mình phá hủy đi tiên vật hoàn mỹ nhất trong trời đất.
Đôi mắt đẹp của Tần Mộng Dao chuyển động, xinh đẹp thú vị, hấp dẫn cực kỳ. Nàng áp sát lại, môi thơm chạm lên khuôn mặt hắn, vui vẻ nói: Nếu Hàn lang luôn bảo trì loại tâm tình này, làm sao có thể khiến Mộng Dao động dục vọng chứ?
Hàn Bách ngẩn ngơ nói: Ta còn tưởng rằng đây là hữu tình vô dục!
Thuyền nhỏ chậm rãi len lỏi giữa những thuyền Hoa. Tần Mộng Dao cười duyên đáp: Nếu thật là vô dục, sao có thể cùng Mộng Dao hợp thể giao hoan. Mộng Dao muốn chính là tình dục tách rời. Chàng hiểu ý của ta không?
Hàn Bách buông tay nàng ra, chồm qua, ôm eo thon của nàng, cười nói: Đương nhiên hiểu! Gần đây, ta không chỉ lĩnh hội bí quyết để nàng sinh hài tử, còn biết cách bảo trì tâm thần thanh thản trong sáng tại thời điểm đạt đỉnh điểm khoái cảm. Cái loại cùng lúc hưởng thụ hai phương diện, thật khiến hồn ta như tiêu tan.
Hắn vuốt ve eo thon của nàng, dục niệm lại rục rịch quay trở lại. Nhịn không được, tay hắn chầm chậm trườn lên lên, nhè nhẹ chạm vào bầu vú mềm mại no tròn, sung mãn đàn hồi của nàng.
Thân thể Tần Mộng Dao khẽ run, không cự tuyệt, nhưng thần tình vẫn điềm tĩnh thanh tao. Nàng úp mặt lên vai hắn, thở dài yếu ớt nói: Hàn Bách, vậy cũng không được! Ngay từ đầu, chàng phải tiến vào đạo cảnh tình dục chia lìa mới có thể phá kiếm tâm thông minh của Mộng Dao. Còn loại thủ pháp tiểu thừa như lúc này, mặc dù có thể mượn ma chủng khơi dậy tình dục của Mộng Dao, nhưng không thể chinh phục tâm Mộng Dao. Nhưng vậy không đạt được yêu cầu làm cho Mộng Dao hữu dục vô tình. Một khi tình – dục không phân ly, thì chỉ là cảnh giới tiểu thừa, làm sao có thể chế phục đạo thai của người ta chứ?
Hàn Bách chấn động, rút tay khỏi ngực sữa chuyển về eo thon của nàng, ngạc nhiên nói: Những cảnh giới đó huyền diệu vậy sao? Về phía ta nói sau, còn về phía Mộng Dao, làm sao ta mới có thể biết khi nào nàng hữu dục vô tình chứ?
Tần Mộng Dao trừng mắt lườm hắn, miệng nhỏ tiến sát tai hắn, thì thầm: Chuyện đêm nay của hai chúng ta, mỗi một việc, mỗi một câu nói đều không cho phép chàng đệ lộ ra cho bất cứ ai. Nếu không thì Mộng Dao chết vì xấu hổ mất. Đáp ứng người ta chứ?”
Lửa dục của Hàn Bách bị lời nói cuốn hút của nàng kích thích cuồng tăng. Hắn thầm kêu khổ, nén xuống không được, không nén xuống cũng không được, làm sao để tình – dục có thể tách rời chứ?
Tần Mộng Dao như sói dữ cắn vành tai hắn, sẵng giọng: Vô lại, mau trả lời ta!
Hàn Bách trong lòng rung động, nghiêng đầu nhìn tiên nữ đôi má đỏ ửng, thanh tú yêu kiều vô cùng, cố ý ngạc nhiên hỏi: Rốt cuộc là nàng muốn thổ lộ tâm sự gì? Vì sao xấu hổ kịch liệt như vậy?
Vẻ xấu hổ của Tần Mộng Dao chỉ có tăng không giảm, mặt đỏ tới mang tai. Nàng dấu mặt vào cổ Hàn Bách, vùng vằng làm nũng nói: Chỉ cần nghĩ tới chính miệng nói cho chàng biết cái chuyện xấu hổ về hữu dục vô tình đã làm kiếm tâm thông minh gì gì của người ta đều mọc cánh mà bay đi rồi.
Nhìn dáng vẻ vô cùng xấu hổ chưa từng có của nàng, lửa dục trong hắn càng thêm mãnh liệt, lòng hiếu kỳ cũng tăng lên. Hắn ôm chặt vai nàng, khẩn cầu: Nói mau đi! Nói cho vi phu nghe, như thế nào mới được xem là hữu dục vô tình?
Miệng nhỏ Tần Mộng Dao ghé sát tai hắn khe khẽ nói: Khi chàng làm cho người ta có thể nguyện ý vui vẻ dâng thân thể cho bất cứ nam nhân nào thì đó chính là hữu dục vô tình rồi.
Lập tức, Hàn Bách như bị nước lạnh dội đầu, tất cả dục niệm tan hết. Lần đầu tiên hắn nhận thấy nhiệm vụ này khó khăn như thế nào.
Muốn làm cho Tần Mộng Dao cam tâm tình nguyện giao hoan với mình, chuyện này đối với hắn bây giờ là quá dễ dàng, bởi vì ái tình giữa hai người đã rất thắm thiết.
Nhưng nếu để làm cho tiên nữ tu hành từ nhỏ này không kiềm chế được mà tiếp nhận bất cứ nam nhân nào, chỉ đơn thuần truy cầu nhục dục, trừ phi là cho nàng ăn xuân dược cực mạnh, không thì làm sao có thể được chứ?
Càng đáng chết là nhìn thần thái động tình, xuân tình dào dạt của nàng, làm sao mình mới có thể tình – dục tách rời chứ?
Sự tình ban đầu nhìn như đơn giản, đột nhiên trở nên khó khăn phức tạp vô cùng.
Hàn Bách nhìn Mộng Dao, hô hấp gấp gáp.
Tần Mộng Dao giận dữ nói: Lúc này không cho phép nhìn người ta.
Hàn Bách thất thanh kêu lên: Ông trời a! Bây giờ, dáng vẻ nàng cuốn hút, hấp dẫn tới như vậy, làm sao ta còn có thể nhớ kỹ cái gì hữu tình vô dục cơ chứ? Mộng Dao chỉ cho ta, cứu ta đi!
Lúc này, thuyền nhỏ đã đi tới chỗ giao với Trường Giang, Tần Mộng Dao thu mái chèo, để cho Hàn Bách điều khiển quay chuyển đầu thuyền. Nàng xinh đẹp cười duyên, lườm hắn nói: Người ta làm sao mà biết được? Nói chung, kết quả đêm nay như thế nào cũng đều phải giao thân thể cho chàng rồi. Dù có cạn kiệt sinh mạng, cũng phải đem ái tình của chàng dành cho thiếp đến thấ giới thần bí bên kia.
/217
|