Nghiêm Vô Cụ quỳ rạp dưới đất, bẩm báo cho Chu Nguyên Chương đang ngồi chễm trệ trước Long trác ở trên cao: “Bàng Ban đã vào thành”
Hai mắt Chu Nguyên Chương lóe lên tinh quang, vỗ lên bàn một chưởng rồi quát lớn: “Tốt”
Nghiêm Vô Cụ thầm nghĩ có gì tốt cơ chứ, Bàng Ban tới thì tình thế lập tức càng thêm phức tạp và không ai có thể đoán trước được tình hình phát triển và kết quả sẽ như thế nào.
Từ khi Đại Minh lập quốc tới nay, Chu Nguyên Chương liền hạ mật lệnh tuyệt không đi đối chọi với bất cứ chuyện gì liên quan tới Bàng Ban, thực hiện chính sách nước sông không phạm nước giếng. Cho đến bây giờ vẫn duy trì chính sách đó.
Chu Nguyên Chương nhắm mắt lại, trầm tư một lúc lâu rồi mở mắt ra mỉm cười nói: “Vô Cụ, bình thân!”
Nghiêm Vô Cụ đứng lên nhưng vẫn cúi đầu, tránh đối mặt với nhân vật chí tôn trong thiên hạ này.
Chu Nguyên Chương thoải mái nằm dựa ra ghế, thản nhiên nói: “Có tra được nơi bọn chúng ở lại không?”
Nghiêm Vô Cụ đáp: “Đã tìm được rồi. Đó là một khu nhà có sân trong nằm ở lưng chừng núi Kê Lung, đối diện với Quỷ Vương phủ trên Thanh Lương Sơn. Tòa nhà này là của một gã phú thương.”
Chu Nguyên Chương thở phù một hơi, tinh thần hưng phấn nói: “Thật muốn để Lãng Phiên Vân đánh với hắn một trận xem kết quả như thế nào. Tiếc là bây giờ chưa phải lúc thích hợp.” Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi tìm Hàn Bách dẫn tới đây, Trẫm có việc kêu hắn làm.”
Nghiêm Vô Cụ nhận lệnh rồi hỏi: “Thần nên có thái độ như thế nào với Bàng Ban đây?”
Chu Nguyên Chương mỉm cười hỏi: “Trong lời nói của Vô Cụ chứa đựng tức giận; phải chăng khanh bực tức chuyện đêm qua đám người Phương Dạ Vũ dám ngang nhiên tập kích Hàn Bách ngay trước mắt mình?”
Nghiêm Vô Cụ giật mình, hoảng sợ đáp: “Hạ thần chỉ làm việc theo ý chỉ của Hoàng thượng.”
Chu Nguyên Chương ôn hòa một cách lạ thường nói: “Đó là bản chất con người. Trẫm tuyệt không trách ngươi.” Tiếp theo mỉm cười nói: “Nghìn vạn lần không nên trêu chọc Bàng Ban. Đây là thành phần vi diệu nhất trong toàn bộ trò chơi.”
Nghiêm Vô Cụ nghe mà không hiểu chút nào nhưng tất nhiên không dám cất tiếng hỏi.
Mặt Chu Nguyên Chương biến lạnh lẽo nói tiếp: “Bây giờ chúng ta đã nắm giữ chứng cứ Lam Ngọc cấu kết ngoại nhân, nhưng vẫn còn thiếu Hồ Duy Dung, cho nên chưa đến thời cơ lật bài. Hai tên tặc một văn một võ này rất có ảnh hưởng trong thế lực của chúng, bỏ sót một bên, thiên hạ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Nghiêm Vô Cụ bỗng nhiên quỳ rạp trên đất, cao giọng bẩm: “Hạ thần có một chuyện muốn bẩm báo nhưng trước thỉnh hoàng thượng mãi sau đừng đề bạt hạ thần, như vậy Vô Cụ mới dám nói.”
Ánh mắt Chu Nguyên Chương chợt long lanh, khóe miệng nở nụ cười, gật đầu khen ngợi: “Chuyện ngươi muốn nói chắc chắn liên quan tới Lăng thống lĩnh; ngươi sợ bị hiểu lầm muốn thay vào vị trí đó nên mới có yêu cầu như thế. Nhưng mà Trẫm luôn thưởng phạt rõ ràng, làm sao có thể đáp ứng yêu cầu nhu vậy. Nói đi! Ai trung, ai gian, không thể giấu giếm được Trẫm.”
Nghiêm Vô Cụ hít sâu một hơi rồi nói: “Lăng thống lĩnh quan hệ mật thiết với Hồ thừa tướng, người của hạ thần không cách nào thâm nhập sâu vào hệ thống của họ, cho nên dù hoài nghi Hồ thừa tướng vẫn luôn cấu kết với người Oa, nhưng không lấy được chứng cớ rõ ràng.”
Sát khí hiện lên nồng đậm trong hai mắt của Chu Nguyên Chương, y hừ lạnh mà nói: “Chỉ cần là việc do người làm, chắc chắn sẽ có sơ hở. Ngay cả người thông thiên triệt địa như Bàng Ban không phải cũng có kẽ hở là Ngôn Tĩnh Am sao? Thiên Mệnh giáo tuy ẩn dấu lợi hại vẫn trốn không được Hàn Bách có ‘phúc mạng’ hơn người một bậc. Có thể thấy khí thế Đại Minh ta như mặt trời ban trưa, không phải sức người có khả năng phá hư. Vô Cụ không cần bận tâm về chuyện này. Trẫm đã có chủ ý.”
Trong lòng Nghiêm Vô Cụ không khỏi nổi lên cảm giác bội phục vị vua chủ tử này của mình. Quyền mưu của Chu Nguyên Chương thật chẳng khác võ công của Bàng Ban hay Lãng Phiên Vân, khiến người khác nghĩ không thấu, đoán không ra. Chu Nguyên Chương khẽ thở dài nói: “Sau khi Trẫm ăn trưa cùng Tú Tú xong sẽ đi gặp Nhược Vô huynh ở Quỷ vương phủ, ngươi đi an bài đi.” Nghiêm Vô Cụ rất ngạc nhiên mà lĩnh mệnh.
Trong mắt Chu Nguyên Chương hiện ra thần sắc phức tạp, sau đó thở dài chậm rãi nói: “Gọi Tố Động vào cho ta.”
----- oOo -----
Hàn Bách và Phạm Lương Cực vừa ra đến đường lớn thì bắt gặp mấy người Hư Dạ Nguyệt, Trang Thanh Sương và Bích Thiên Nhạn từ đường nhỏ đi ra. Hắn là người rất mẫn tiệp với người khác nên lập tức ẩn mình vào trong một cái hẻm nhỏ.
Phạm Lương Cực vỗ vai hắn nói: “Để ta đi ứng phó với mấy người Nguyệt Nhi. Ngươi lập tức đi tìm Doanh Tán Hoa. Ta giữ chân các nàng một chặp rồi sẽ đi hội họp với ngươi.” Rồi lão vội vã nói nơi ở của Doanh Tán Hoa cho Hàn Bách.
----- oOo -----
Nơi Doanh Tán Hoa ở là một trang viện có phong cảnh thanh nhã nằm tại phía bắc thành, cạnh sông Trân Châu.
(Trang viện: dinh thự ở ngoại thành)
Hàn Bách nôn nóng, không chọn cửa chính mà vượt tường đi vào. Tình cảnh trong viện rất lạ thường, ngay cả nửa người hầu, hắn cũng không gặp.
Hắn theo hành lang tĩnh mịch tiến vào trong khu nhà ở, khi tới một cái đại sảnh không người thì phát hiện từ cửa lớn của một khu nhà phía bên phải có tiếng động truyền ra.
Hàn Bách ổn định tinh thần, đi tới trước đưa tay đẩy cửa. Cửa mở ra, trước mắt hắn là một cái sân lộ thiên, xung quanh có tường cao, chen giữa bóng cây lòa xòa là một cái đình nhỏ.
Doanh Tán Hoa ngồi một mình trong đó, đôi mắt đẹp sáng quắc nhìn hắn trừng trừng.
Hàn Bách giật nảy mình, vừa vui vừa kinh.
Vui đương nhiên vì dễ dàng tìm được Doanh Tán Hoa, kinh chính là Doanh Tán Hoa như đang chờ hắn, một chút ngoài ý muốn cùng bất an đều không có, có vẻ đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Hàn Bách gãi đầu đi tới, ngồi xuống ghế đá trước mặt Doanh Tán Hoa, nhìn mỹ nữ khó lường như quỷ ở bên kia bàn.
Sắc mặt Doanh Tán Hoa có chút nhợt nhạt nhưng lại thêm chút ửng đỏ hồng đào cùng cùng vẻ đẹp tự nhiên làm cho nàng trông càng quyến rũ, hấp dẫn vô cùng.
Nàng không chút lảng tránh, nhìn thẳng vào mắt Hàn Bách, trong mắt ẩn chứa tâm tình khó hiểu cùng mấy phần cô đơn và bất đắc dĩ.
Hàn Bách bỗng nhiên giật mình thất thanh: “Trời ơi! Có phải Yến vương đã đoạt đi tấm thân xử nữ của nàng?”
Khuôn mặt Doanh Tán Hoa chuyển thành lạnh lùng, không chút cảm tình nói: “Gió thổi rung động mặt nước xuân, liên quan gì đến ngươi?”
Nếu như là trước đây hắn sẽ cho rằng tin tức từ Bạch Phương Hoa có sai sót, nhưng bây giờ đã biết nàng là người của Thiên Mệnh giáo nên tự nhiên đoán được mình bị Bạch Phương Hoa lừa, kì thực từ lâu Yến vương đã xem Doanh Tán Hoa là người thân cận.
Tuy hắn có lòng đố kỵ nhưng không nhiều, điều khiến cho hắn lo lắng chính là không biết rốt cuộc Doanh Tán Hoa dùng thủ pháp gì để đối phó Yến vương. Cảm giác bất lực ấp đến, hắn chán nản nói: “Tú Sắc đâu rồi?” Doanh Tán Hoa bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc ngươi đến tìm ta hay tìm Tú Sắc?”
Hàn Bách cảm giác được trong lòng Doanh Tán Hoa có sự thay đổi kịch liệt, không biết là bởi vì có một quyết định nào đó; hay là bởi vì đã hiến thân cho Yến vương nên đối với hắn đã không còn trạng thái căng thẳng cùng tình ý. Thậm chí nàng còn có vẻ không hề quan tâm tới bất cứ chuyện gì.
Ngực hắn như bị ngàn cân đè nặng, hồi lâu sau mới hít sâu một hơi rồi nói: “Doanh tiểu thư bị Lam Ngọc lừa nhưng vẫn như đang trong mộng!”
Đôi mắt xinh đẹp của Doanh Tán Hoa chợt sáng hỏi: “Bị lừa thế nào?”
Hàn Bách đặt hai tay lên cạnh bàn đá, chúi đầu tới trước nói: “Từ lâu hắn đã có hiệp nghị với người Oa, sau khi việc thành công, sẽ đem nước Cao Li của nàng dâng cho người Oa. Nàng còn vì hắn mà dâng lên thân thể.”
Doanh Tán Hoa rung động nói: “Cuối cùng ngươi cũng đoán được ta là ai rồi!”
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc là nàng có nghe lời nói của ta hay không? Lam Ngọc chỉ đang lợi dụng nàng, qua cầu sẽ rút ván, nàng còn không rõ sao?”
Doanh Tán Hoa không chút cử động, cười lạnh nói: “Hàn Bách! Ngươi quá nhiều chuyện rồi!”
Hàn Bách cảm thấy không ổn, lẽ nào mình đã đoán sai. Hắn định thần nhìn nàng.
Phía sau chợt có tiếng gió nổi lên, một bóng người từ sân chạy đến, y vung chưởng cách không ấn tới lưng Hàn Bách, chưởng kình mãnh liệt. Hàn Bách cảm thấy đau lòng cực độ, hắn hừ lạnh nói: “Tốt! Doanh Tán Hoa, xem như ta quen biết sai nàng rồi!” Trong khi nói, Ưng đao đã dựng lên, hắn không quay đầu lại mà bổ về phía sau.
Một đao này nhìn như tùy ý nhưng chất chứa tràn đầy oán giận, lại thêm ẩn dấu tâm pháp Thất Thiên vô ý(?)(có lẽ text sai, đoán không ra). Đao khí mở rộng đón nhận chưởng kình của dối phương.
“Bùng!” Người nọ kêu lên, lảo đảo thối lui, trong khi Hàn Bách chỉ hơi lung lay. Như vậy có thể thấy được ai cao ai thấp.
Ngay sau đó tiếng xé gió vang lên liên tiếp, hơn mười người từ trong phòng mạnh mẽ lao ra.
Người đánh lén chính là “Kim hầu” Thường Dã Vọng. Lúc này y lập tức thối lui đến giữa Yêu mị nữ Lan Thúy Trinh và Bố y hầu Chiến Giáp rồi vận khí điều tức, miễn cưỡng đè nén nội tức đang không ngừng bốc lên trong cơ thể.
Đầu lĩnh của nhóm người này tất nhiên là Lam Ngọc, người được đánh giá đứng thứ hai về võ nghệ trong triều, chỉ sau Quỷ vương. Gã thấy Hàn Bách không thèm quay đầu lại thì phẫn nộ quát: “Tên tiểu tử này tự chui đầu vào lưới, để xem lần này ngươi có được diệu pháp gì thoát được khỏi đây.”
Lần đầu tiên trong mắt Doanh Tán Hoa thoáng qua nét ưu buồn. Nàng đứng lên tránh mắt dọa người của Hàn Bách vòng qua hắn đi tới cạnh Lam Ngọc.
Hàn Bách không nhúc nhích vẫn ngồi xoay lưng lại phía bọn người Lam Ngọc, trong lòng thì âm thầm than khổ không ngừng.
Mặc dù toàn bộ địch nhân tập trung ở sau lưng nhưng nói không chừng nơi tường cao ở ba mặt trước, trái, phải đều đã mai phục mấy cao thủ như Thủy Nguyệt Đại Tông. Thế trận như vậy làm sao có thể đánh?
Hắn thầm hối hận đã không nghe lời Quỷ vương, nếu vậy thì đâu có bị như con thú khốn cùng hãm thân nơi này.
Đột nhiên hào khí dâng lên, hắn thầm nghĩ, ‘Doanh Tán Hoa, ngươi muốn hại ta, Hàn mỗ sẽ làm ngươi thất vọng’. Hắn huýt sáo một hơi dài rồi trợn mắt đứng dậy, xoay người nhìn Lam Ngọc quát: “Tất cả lên đi! Xem Hàn Bách ta sợ ai cơ chứ!”
Đám người Lam Ngọc ngẩn ra. Hàn Bách cầm Ưng đao bỗng như thay đổi một người khác, khí thế mạnh mẽ, hào khí ngút trời, bộ dáng giống như không quan tâm tới sinh tử, thắng bại.
Đội mắt phượng của Lan Thúy Trinh lập tức sáng lên. Nàng ta nhớ tới cuộc gặp gỡ tại trong phòng Mị Nương vào đêm tối kia, tâm hồn liền có cảm xúc khó diễn đạt bằng lời.
Lòng Doanh Tán Hoa cũng rung động, nàng ngỡ ngàng thầm phân vân, không biết việc mình làm đi ra là tốt hay là xấu nữa. Thực tế thì Hàn Bách cũng là nam nhân duy nhất khiến tâm hồn nàng rung động. Vì thù hận quốc gia, nàng không thể không hi sinh Hàn Bách nhưng nàng cũng không thể xóa bỏ tình ý của mình với hắn. Trong lúc nhất thời, tâm nàng rối loạn, trong lòng nhói đau làm cho khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên tái nhợt.
Lam Ngọc gật đầu nói: “Tốt! Ngươi muốn làm anh hùng, ta sẽ cho ngươi thỏa mãn! Ném cho ta!”
Một gã tùy tùng ở phía sau vội đem thiết côn đưa cho y.
Hàn Bách biết lần này không thể không đánh một trận nhưng không nghĩ tới người ra tay đầu tiên lại chính là Lam vương. Như vậy có thể thấy đối phương muốn tốc chiến tốc thắng nhằm tránh đêm dài lắm mộng. Hắn nhấc đao cười khẩy lạnh lùng nhìn Lam Ngọc.
Lam Ngọc đưa tay trống ra hiệu cho mấy người khác lui về sau rồi nhảy ra phần đất trống rộng rãi phía trước chờ Hàn Bách cùng quyết một trận tử chiến.
Hàn Bách ổn định lại tinh thần, nguyên linh nhanh chóng dâng lên tới đạo cảnh vạn niệm đều yên, từng bức Chiến thần đồ lục hiện lên trong đầu, Ưng đao trong tay lập tức như sinh vật có sinh mệnh. Tình trạng huyết mạch tương thông lần này còn vượt hơn cả đêm hôm qua.
Ánh mắt Lam Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc. Y không dám để khí thế của đối phương tiếp tục dâng lên, vội bước lên trước quét ra một côn.
Hàn Bách biết y tự phụ công lực cao hơn hắn nên vừa xuất thủ đã dùng biện pháp cứng, lấy mạnh ép yếu. Nghĩ vậy, hắn cũng muốn thử xem lực đạo của đối phương mạnh tới mức nào, liền bình tĩnh không sợ hãi vung đao đánh ra.
“Đang!” Một tiếng giao kích vang lên.
Hai người cùng thu hồi binh khí.
Đám người Doanh Tán Hoa đều lộ ra vẻ không thể tin được, Hàn Bách ngăn cản một côn có thể phá núi bể đá nhưng người chỉ khẽ lung lay, nhìn qua như không bị chút tổn thương nào.
Lam Ngọc càng hoảng sợ hơn, khi thiết côn quất đụng Hậu bối đao của Hàn Bách thì tựa như đánh vào biển rộng mênh môn. Tuy chỉ đụng nhau một chút nhưng cảm giác tiềm lực của đối phương như vô cùng vô tận khiến cho y cảm thấy khó có thể áp đảo đối phương tại phương diện công lực.
Hàn Bách lại có nỗi khổ chỉ mình biết, khi đao côn đụng nhau thì chân khí của Lam Ngọc như thủy triều trùng điệp trào tới, lớp sau mạnh hơn lớp trước. Nếu không phải hắn vận lên Ai đả thần công (thần công chịu đòn) miễn cưỡng hóa giải thì một côn này đã khiến hắn mất mặt trước đám người địch nhân rồi. Lập tức chí khí anh hùng vụt tắt, hắn liền nảy sinh ý nghĩ đào tẩu.
Lam Ngọc đâu biết hắn yếu bóng vía như vậy, vươn người nói: “Tốt! Từ sau khi người Mông rời khỏi Trung nguyên, ngươi là người đầu tiên có thể trực tiếp ngăn cản một kích của ta. Để bản soái nhìn xem ngươi còn bản lĩnh gì.” Nói vừa xong, y bỗng nhiên xông lên trước, vung côn đánh xuống đầu.
Hàn Bách tạm thời bỏ qua suy tính đào tẩu, tập trung tinh thần vung đao chống lại. Lại một tiếng “đang” thật lớn vang lên, khí huyết toàn thân lập tức nghịch chuyển, ngay cả Ai đả công cũng không vận chuyển được.
Thì ra một côn này ần chứa “Đại chính cương chân khí” độc môn của Lam Ngọc, gồm có hai loại kình lực thuận nghịch khác nhau. Võ công Lam Ngọc đã đạt tới cảnh giới tông sư, vừa rồi trực diện đụng nhau thì y đã nhận ra phương pháp hắn hóa giải cương khí của mình; cho nên một côn nhìn như bình thường này thực ra là tinh diệu vô cùng, đại biểu cho nhãn lực cao siêu và kinh nghiệm mấy chục năm của y.
Ngay khi Hàn Bách chuẩn bị phun một ngụm máu tươi để hóa giải kình kình lực thì bất chợt một tia chân khí kì dị vô cùng, cực âm cực tinh thuần hiện lên từ đan điền, rồi kình khí đang nghịch chuyển lập tức quay về quỹ đạo bình thường, thân thể thả lỏng không chút thương tổn, vì vậy hắn bình yên chống lại một côn đó. Hàn Bách thoáng ngạc nhiên rồi chợt hiểu, thì ra luồng chân khí cứu mạng này chính là đạo thai ngưng tụ tại trong ma hạch khi hắn giao hoan với Tần Mộng Dao. Hắn đang vui mừng thì Lam Ngọc lại vung thiết côn lên, đầu côn biến hóa sinh ra vô số bóng côn bao trùm lấy hắn.
Lập tức kình khí nổi lên, tiếng gió rít gào, vừa dày đặc vừa có uy thế Thái Sơn ép xuống đầu.
Đám người Doanh Tán Hoa thấy Hàn Bách dùng lực trực tiếp ngăn cản hai côn của Lam Ngọc thì miệng mồm há hốc. Bây giờ lại thấy côn pháp của Lam Ngọc biến đổi, đánh ra chiêu số tinh xảo khéo léo như thế thì đều biết vì hai chiêu trước vô công nên đã nổi giận, quyết phải đánh gục Hàn Bách ngay tại trận.
Lan Thúy Trinh thầm kêu ‘thôi rồi’, nàng có ý buông tha Hàn Bách nhưng tình thế trước mắt khiến cho nàng không có cơ hội nhúng tay vào. Cuối cùng với tính cách, thủ đoạn độc ác và là người chủ nghĩa vụ lợi, một chút hảo cảm với Hàn Bách cũng tiêu tan, nàng liền cùng Chiến Giáp, Thường Dã Vọng và các cao thủ khác tản ra bốn phía, tạo thành thế trận bao vây.
Doanh Tán Hoa vừa mâu thuẫn vừa đau khổ mà thối lui về phía sau, nhất là khi nhớ tới thời gian vui vẻ của hai người, nàng càng cảm thấy tinh thần buồn bã, bi thương. Tuy vì huyết cừu vương tộc mình mà khiến nàng liều lĩnh hợp tác cùng Lam Ngọc để hại Hàn Bách nhưng khi thấy Hàn Bách hãm trong hiểm cảnh như vậy thì tình yêu luôn được đè nén trong lòng không kiềm chế được tuôn trào ra, lệ nóng tuôn rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp.
Với Hàn Bách lúc này thì ngoại trừ thiết côn của Lam Ngọc, hắn không biết thêm gì.
Ma chủng của hắn vốn gặp càng mạnh càng cường, bây giờ lại ẩn chứa mầm móng đạo thai của Tần Mộng Dao – điều này thì ngay cả các bậc tiền bối của Ma môn khi sáng chế ra Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp có nằm mộng cũng không ngờ được – còn thêm dấu ấn tinh thần “Chiến thần đồ lục” trong Ưng đao làm cho ma công của Hàn Bách đột phá tầng tầng lớp lớp hạn chế, tiến vào cảnh giới huyền diệu cao không lường được. Ngay cả hắn cũng không biết được mình lợi hại như thế nào.
Tại ranh giới sinh tử, Ma – Đạo trong hắn giao hòa, nguyên thần trong sáng thông suốt không chút tạp chất, cảm giác của mắt – tai – mũi – lưỡi – thân – ý nhạy cảm hơn bình thường vô số lần, giống như tiến vào cảnh giới khi hắn và Tần Mộng Dao đạt tới đỉnh điểm lúc đêm qua. Tinh khí cả người hắn tăng vọt như muốn thoát thể mà ra. Hắn dẫn toàn bộ chân khí tới Ưng đao trên tay mình rồi cất lên một tiếng huýt sáo chém ra một đao tinh diệu tuyệt luân mang theo sức mạnh khi Ma công hoàn thành.
Ánh đao đột nhiên bùng lên, biến ảo vô thường khiến người không thể nào nắm bắt. Hậu bối đao di chuyển lưu loát thanh thoát, tất cả đặc tính của nó được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà càng kinh người đó là một đao này bao hàm sâu đậm tình cảm, tràn ngập oán giận bị người thương yêu bán đứng, cũng như khao khát cuộc sống và tình yêu cuồng nhiệt.
Lam Ngọc đang mạnh mẽ đánh ra đòn sát thủ chợt thấy hoảng sợ, từ phía đối phương sinh ra cuộn cuộn sóng đao, đao chưa đến tiên thiên đao khí đã dồn dập ép đến. Càng khiến cho y rét lạnh chính là đối phương tựa như hòa hợp nhất thể với thiên địa không chút sơ hở, mặc cho côn pháp của mình có tinh diệu như thế nào cũng đành vô dụng, ngoại trừ ngạnh chống ra không còn biện pháp khác.
Lần đầu tiên y gặp phải đao pháp như vậy.
Cho tới bây giờ, đời y đã trải qua không dưới trăm nghìn trận chiến, tâm chí kiên định nên tất nhiên lâm trận sẽ không lùi bước. Y lập tức vận Thiên cương chân khí lên tới cực hạn, hóa tinh xảo làm đơn giản, đập mạnh một côn, phá mở đao khí của đối phương, nhanh như chớp đánh lên mũi đao.
Côn – đao đụng nhau, không có tiếng động nào phát ra.
Lam Ngọc kêu lên khó chịu, “Xoạt xoạt xoạt” lui nhanh ba bước.
Mà Hàn Bách thì như diều đứt dây văng mạnh ra đằng sau về phía “Bố Y hầu” Chiến Giáp, đao theo người vẽ lên một màn hào quang che chở các nơi yếu hại toàn thân bay tới ba tên cao thủ đang chặn ở hướng đó.
Lam Ngọc là người biết rõ nhất ý đồ của Hàn Bách. Y biết công lực của Hàn Bách mặc dù hơi kém hơn mình nhưng không đến nỗi bị đánh bay đi như vậy, rõ ràng là hắn muốn mượn sức mình để đào tẩu, nhưng muốn đuổi y cũng phải lui thêm một bước mới có thể đề khí đuổi theo. Y vội quát to: “Chặn hắn lại!”
Công lực “Bố y hầu” Chiến Giáp cao nhất trong ba tên, gã dồn toàn thân công lực vào trường kiếm rồi kiếm nhanh như tia chớp chém tới Hàn Bách. Hai tên cao thủ còn lại cũng từ hai bên một búa, một mâu mạnh mẽ đánh tới. Chỉ cần có thể ngăn cản Hàn Bách trong phút chốc, khi mà mọi người vây lại đây thì dù hắn có bản lãnh thông thiên cũng khó mà còn sống sót.
Hàn Bách cũng biết đây là thời điểm sống chết.
Trong ba người ngăn cản, kiếm của Chiến Giáp uy hiếp lớn nhất, gã cũng có đủ thực lực để chặn hắn, hắn sao dám đưa thân vào nguy hiểm, lập tức đổi hướng lướt ngang tránh khỏi trường kiếm của Chiến Giáp, nhằm hướng năm tên cao thủ do Thường Dã Vọng cầm đầu lao tới.
Kể cả Lam Ngọc, không ai nghĩ hắn có thể đột nhiên biến đổi phương hướng như thế.
Tính chất đặc biệt của Ma chủng đó là biến ảo vô cùng khiến người khác khó lòng phán đoán. Loại kì chiêu biến đổi tùy ý chân khí trong cơ thể để biến hóa tốc độ và phương hướng như vậy dường như đã vượt quá cực hạn thể năng của nhân loại khiến cho đám người chặn lại khó mà ứng phó kịp.
Trước kia Thường Dã Vọng đã bị chấn thương, công lực chưa hoàn toàn khôi phục, lực phòng thủ giảm xuống rất nhiều. Giờ gã thấy Hàn Bách đột nhiên đánh tới phía mình, người chưa tới đao khí đã sát thân, lập tức tim gan rét lạnh, qua loa đánh ra một chưởng đồng thời lui về phía sau nhường mũi nhọn tiến công cho những người khác ngăn cản thay mình.
Bốn người kia đều là thủ hạ cận kề bên Lam Ngọc, đã theo Lam Ngọc xông pha liên tục ở khắp các chiến trường trong thiên hạ, kinh nghiệm thực chiến phong phú vô cùng, tuyệt không vì Thường Dã Vọng lui bước mà phát sinh hỗn loạn. Bốn gã một đao hai kiếm phối hợp cùng trường mâu tạo nên một bức tường đồng vách sắt, không chút sơ hở đón nhận Ưng đao đang chém mạnh đến.
Lúc này, Lam Ngọc đang theo sát lao tới. Chỉ cần bốn người này có thể ngăn cản hắn trong chốc lát, y liền có thể hạ đòn sát thủ ép Hàn Bách vào tử địa. Những người khác cũng từ xung quanh truy theo chạy tới, không hề cho Hàn Bách một cơ hội nào.
Đây không phải báo thù trong giang hồ, sẽ không có ai để ý tới thân phận và quy củ.
Lan Thúy Trinh biết Hàn Bách khó thoát kiếp nạn này, bước chân nàng chậm lại để tránh dính phải máu tươi của Hàn Bách.
Doanh Tán Hoa như bị sét đánh, nàng thối lui hai bước tựa người vào tường, thân thể yêu kiều không còn chút sức lực, trong lòng trống rỗng, nước mắt trào ra chảy tràn trên gương mặt.
Hai mắt Chu Nguyên Chương lóe lên tinh quang, vỗ lên bàn một chưởng rồi quát lớn: “Tốt”
Nghiêm Vô Cụ thầm nghĩ có gì tốt cơ chứ, Bàng Ban tới thì tình thế lập tức càng thêm phức tạp và không ai có thể đoán trước được tình hình phát triển và kết quả sẽ như thế nào.
Từ khi Đại Minh lập quốc tới nay, Chu Nguyên Chương liền hạ mật lệnh tuyệt không đi đối chọi với bất cứ chuyện gì liên quan tới Bàng Ban, thực hiện chính sách nước sông không phạm nước giếng. Cho đến bây giờ vẫn duy trì chính sách đó.
Chu Nguyên Chương nhắm mắt lại, trầm tư một lúc lâu rồi mở mắt ra mỉm cười nói: “Vô Cụ, bình thân!”
Nghiêm Vô Cụ đứng lên nhưng vẫn cúi đầu, tránh đối mặt với nhân vật chí tôn trong thiên hạ này.
Chu Nguyên Chương thoải mái nằm dựa ra ghế, thản nhiên nói: “Có tra được nơi bọn chúng ở lại không?”
Nghiêm Vô Cụ đáp: “Đã tìm được rồi. Đó là một khu nhà có sân trong nằm ở lưng chừng núi Kê Lung, đối diện với Quỷ Vương phủ trên Thanh Lương Sơn. Tòa nhà này là của một gã phú thương.”
Chu Nguyên Chương thở phù một hơi, tinh thần hưng phấn nói: “Thật muốn để Lãng Phiên Vân đánh với hắn một trận xem kết quả như thế nào. Tiếc là bây giờ chưa phải lúc thích hợp.” Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi tìm Hàn Bách dẫn tới đây, Trẫm có việc kêu hắn làm.”
Nghiêm Vô Cụ nhận lệnh rồi hỏi: “Thần nên có thái độ như thế nào với Bàng Ban đây?”
Chu Nguyên Chương mỉm cười hỏi: “Trong lời nói của Vô Cụ chứa đựng tức giận; phải chăng khanh bực tức chuyện đêm qua đám người Phương Dạ Vũ dám ngang nhiên tập kích Hàn Bách ngay trước mắt mình?”
Nghiêm Vô Cụ giật mình, hoảng sợ đáp: “Hạ thần chỉ làm việc theo ý chỉ của Hoàng thượng.”
Chu Nguyên Chương ôn hòa một cách lạ thường nói: “Đó là bản chất con người. Trẫm tuyệt không trách ngươi.” Tiếp theo mỉm cười nói: “Nghìn vạn lần không nên trêu chọc Bàng Ban. Đây là thành phần vi diệu nhất trong toàn bộ trò chơi.”
Nghiêm Vô Cụ nghe mà không hiểu chút nào nhưng tất nhiên không dám cất tiếng hỏi.
Mặt Chu Nguyên Chương biến lạnh lẽo nói tiếp: “Bây giờ chúng ta đã nắm giữ chứng cứ Lam Ngọc cấu kết ngoại nhân, nhưng vẫn còn thiếu Hồ Duy Dung, cho nên chưa đến thời cơ lật bài. Hai tên tặc một văn một võ này rất có ảnh hưởng trong thế lực của chúng, bỏ sót một bên, thiên hạ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Nghiêm Vô Cụ bỗng nhiên quỳ rạp trên đất, cao giọng bẩm: “Hạ thần có một chuyện muốn bẩm báo nhưng trước thỉnh hoàng thượng mãi sau đừng đề bạt hạ thần, như vậy Vô Cụ mới dám nói.”
Ánh mắt Chu Nguyên Chương chợt long lanh, khóe miệng nở nụ cười, gật đầu khen ngợi: “Chuyện ngươi muốn nói chắc chắn liên quan tới Lăng thống lĩnh; ngươi sợ bị hiểu lầm muốn thay vào vị trí đó nên mới có yêu cầu như thế. Nhưng mà Trẫm luôn thưởng phạt rõ ràng, làm sao có thể đáp ứng yêu cầu nhu vậy. Nói đi! Ai trung, ai gian, không thể giấu giếm được Trẫm.”
Nghiêm Vô Cụ hít sâu một hơi rồi nói: “Lăng thống lĩnh quan hệ mật thiết với Hồ thừa tướng, người của hạ thần không cách nào thâm nhập sâu vào hệ thống của họ, cho nên dù hoài nghi Hồ thừa tướng vẫn luôn cấu kết với người Oa, nhưng không lấy được chứng cớ rõ ràng.”
Sát khí hiện lên nồng đậm trong hai mắt của Chu Nguyên Chương, y hừ lạnh mà nói: “Chỉ cần là việc do người làm, chắc chắn sẽ có sơ hở. Ngay cả người thông thiên triệt địa như Bàng Ban không phải cũng có kẽ hở là Ngôn Tĩnh Am sao? Thiên Mệnh giáo tuy ẩn dấu lợi hại vẫn trốn không được Hàn Bách có ‘phúc mạng’ hơn người một bậc. Có thể thấy khí thế Đại Minh ta như mặt trời ban trưa, không phải sức người có khả năng phá hư. Vô Cụ không cần bận tâm về chuyện này. Trẫm đã có chủ ý.”
Trong lòng Nghiêm Vô Cụ không khỏi nổi lên cảm giác bội phục vị vua chủ tử này của mình. Quyền mưu của Chu Nguyên Chương thật chẳng khác võ công của Bàng Ban hay Lãng Phiên Vân, khiến người khác nghĩ không thấu, đoán không ra. Chu Nguyên Chương khẽ thở dài nói: “Sau khi Trẫm ăn trưa cùng Tú Tú xong sẽ đi gặp Nhược Vô huynh ở Quỷ vương phủ, ngươi đi an bài đi.” Nghiêm Vô Cụ rất ngạc nhiên mà lĩnh mệnh.
Trong mắt Chu Nguyên Chương hiện ra thần sắc phức tạp, sau đó thở dài chậm rãi nói: “Gọi Tố Động vào cho ta.”
----- oOo -----
Hàn Bách và Phạm Lương Cực vừa ra đến đường lớn thì bắt gặp mấy người Hư Dạ Nguyệt, Trang Thanh Sương và Bích Thiên Nhạn từ đường nhỏ đi ra. Hắn là người rất mẫn tiệp với người khác nên lập tức ẩn mình vào trong một cái hẻm nhỏ.
Phạm Lương Cực vỗ vai hắn nói: “Để ta đi ứng phó với mấy người Nguyệt Nhi. Ngươi lập tức đi tìm Doanh Tán Hoa. Ta giữ chân các nàng một chặp rồi sẽ đi hội họp với ngươi.” Rồi lão vội vã nói nơi ở của Doanh Tán Hoa cho Hàn Bách.
----- oOo -----
Nơi Doanh Tán Hoa ở là một trang viện có phong cảnh thanh nhã nằm tại phía bắc thành, cạnh sông Trân Châu.
(Trang viện: dinh thự ở ngoại thành)
Hàn Bách nôn nóng, không chọn cửa chính mà vượt tường đi vào. Tình cảnh trong viện rất lạ thường, ngay cả nửa người hầu, hắn cũng không gặp.
Hắn theo hành lang tĩnh mịch tiến vào trong khu nhà ở, khi tới một cái đại sảnh không người thì phát hiện từ cửa lớn của một khu nhà phía bên phải có tiếng động truyền ra.
Hàn Bách ổn định tinh thần, đi tới trước đưa tay đẩy cửa. Cửa mở ra, trước mắt hắn là một cái sân lộ thiên, xung quanh có tường cao, chen giữa bóng cây lòa xòa là một cái đình nhỏ.
Doanh Tán Hoa ngồi một mình trong đó, đôi mắt đẹp sáng quắc nhìn hắn trừng trừng.
Hàn Bách giật nảy mình, vừa vui vừa kinh.
Vui đương nhiên vì dễ dàng tìm được Doanh Tán Hoa, kinh chính là Doanh Tán Hoa như đang chờ hắn, một chút ngoài ý muốn cùng bất an đều không có, có vẻ đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Hàn Bách gãi đầu đi tới, ngồi xuống ghế đá trước mặt Doanh Tán Hoa, nhìn mỹ nữ khó lường như quỷ ở bên kia bàn.
Sắc mặt Doanh Tán Hoa có chút nhợt nhạt nhưng lại thêm chút ửng đỏ hồng đào cùng cùng vẻ đẹp tự nhiên làm cho nàng trông càng quyến rũ, hấp dẫn vô cùng.
Nàng không chút lảng tránh, nhìn thẳng vào mắt Hàn Bách, trong mắt ẩn chứa tâm tình khó hiểu cùng mấy phần cô đơn và bất đắc dĩ.
Hàn Bách bỗng nhiên giật mình thất thanh: “Trời ơi! Có phải Yến vương đã đoạt đi tấm thân xử nữ của nàng?”
Khuôn mặt Doanh Tán Hoa chuyển thành lạnh lùng, không chút cảm tình nói: “Gió thổi rung động mặt nước xuân, liên quan gì đến ngươi?”
Nếu như là trước đây hắn sẽ cho rằng tin tức từ Bạch Phương Hoa có sai sót, nhưng bây giờ đã biết nàng là người của Thiên Mệnh giáo nên tự nhiên đoán được mình bị Bạch Phương Hoa lừa, kì thực từ lâu Yến vương đã xem Doanh Tán Hoa là người thân cận.
Tuy hắn có lòng đố kỵ nhưng không nhiều, điều khiến cho hắn lo lắng chính là không biết rốt cuộc Doanh Tán Hoa dùng thủ pháp gì để đối phó Yến vương. Cảm giác bất lực ấp đến, hắn chán nản nói: “Tú Sắc đâu rồi?” Doanh Tán Hoa bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc ngươi đến tìm ta hay tìm Tú Sắc?”
Hàn Bách cảm giác được trong lòng Doanh Tán Hoa có sự thay đổi kịch liệt, không biết là bởi vì có một quyết định nào đó; hay là bởi vì đã hiến thân cho Yến vương nên đối với hắn đã không còn trạng thái căng thẳng cùng tình ý. Thậm chí nàng còn có vẻ không hề quan tâm tới bất cứ chuyện gì.
Ngực hắn như bị ngàn cân đè nặng, hồi lâu sau mới hít sâu một hơi rồi nói: “Doanh tiểu thư bị Lam Ngọc lừa nhưng vẫn như đang trong mộng!”
Đôi mắt xinh đẹp của Doanh Tán Hoa chợt sáng hỏi: “Bị lừa thế nào?”
Hàn Bách đặt hai tay lên cạnh bàn đá, chúi đầu tới trước nói: “Từ lâu hắn đã có hiệp nghị với người Oa, sau khi việc thành công, sẽ đem nước Cao Li của nàng dâng cho người Oa. Nàng còn vì hắn mà dâng lên thân thể.”
Doanh Tán Hoa rung động nói: “Cuối cùng ngươi cũng đoán được ta là ai rồi!”
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc là nàng có nghe lời nói của ta hay không? Lam Ngọc chỉ đang lợi dụng nàng, qua cầu sẽ rút ván, nàng còn không rõ sao?”
Doanh Tán Hoa không chút cử động, cười lạnh nói: “Hàn Bách! Ngươi quá nhiều chuyện rồi!”
Hàn Bách cảm thấy không ổn, lẽ nào mình đã đoán sai. Hắn định thần nhìn nàng.
Phía sau chợt có tiếng gió nổi lên, một bóng người từ sân chạy đến, y vung chưởng cách không ấn tới lưng Hàn Bách, chưởng kình mãnh liệt. Hàn Bách cảm thấy đau lòng cực độ, hắn hừ lạnh nói: “Tốt! Doanh Tán Hoa, xem như ta quen biết sai nàng rồi!” Trong khi nói, Ưng đao đã dựng lên, hắn không quay đầu lại mà bổ về phía sau.
Một đao này nhìn như tùy ý nhưng chất chứa tràn đầy oán giận, lại thêm ẩn dấu tâm pháp Thất Thiên vô ý(?)(có lẽ text sai, đoán không ra). Đao khí mở rộng đón nhận chưởng kình của dối phương.
“Bùng!” Người nọ kêu lên, lảo đảo thối lui, trong khi Hàn Bách chỉ hơi lung lay. Như vậy có thể thấy được ai cao ai thấp.
Ngay sau đó tiếng xé gió vang lên liên tiếp, hơn mười người từ trong phòng mạnh mẽ lao ra.
Người đánh lén chính là “Kim hầu” Thường Dã Vọng. Lúc này y lập tức thối lui đến giữa Yêu mị nữ Lan Thúy Trinh và Bố y hầu Chiến Giáp rồi vận khí điều tức, miễn cưỡng đè nén nội tức đang không ngừng bốc lên trong cơ thể.
Đầu lĩnh của nhóm người này tất nhiên là Lam Ngọc, người được đánh giá đứng thứ hai về võ nghệ trong triều, chỉ sau Quỷ vương. Gã thấy Hàn Bách không thèm quay đầu lại thì phẫn nộ quát: “Tên tiểu tử này tự chui đầu vào lưới, để xem lần này ngươi có được diệu pháp gì thoát được khỏi đây.”
Lần đầu tiên trong mắt Doanh Tán Hoa thoáng qua nét ưu buồn. Nàng đứng lên tránh mắt dọa người của Hàn Bách vòng qua hắn đi tới cạnh Lam Ngọc.
Hàn Bách không nhúc nhích vẫn ngồi xoay lưng lại phía bọn người Lam Ngọc, trong lòng thì âm thầm than khổ không ngừng.
Mặc dù toàn bộ địch nhân tập trung ở sau lưng nhưng nói không chừng nơi tường cao ở ba mặt trước, trái, phải đều đã mai phục mấy cao thủ như Thủy Nguyệt Đại Tông. Thế trận như vậy làm sao có thể đánh?
Hắn thầm hối hận đã không nghe lời Quỷ vương, nếu vậy thì đâu có bị như con thú khốn cùng hãm thân nơi này.
Đột nhiên hào khí dâng lên, hắn thầm nghĩ, ‘Doanh Tán Hoa, ngươi muốn hại ta, Hàn mỗ sẽ làm ngươi thất vọng’. Hắn huýt sáo một hơi dài rồi trợn mắt đứng dậy, xoay người nhìn Lam Ngọc quát: “Tất cả lên đi! Xem Hàn Bách ta sợ ai cơ chứ!”
Đám người Lam Ngọc ngẩn ra. Hàn Bách cầm Ưng đao bỗng như thay đổi một người khác, khí thế mạnh mẽ, hào khí ngút trời, bộ dáng giống như không quan tâm tới sinh tử, thắng bại.
Đội mắt phượng của Lan Thúy Trinh lập tức sáng lên. Nàng ta nhớ tới cuộc gặp gỡ tại trong phòng Mị Nương vào đêm tối kia, tâm hồn liền có cảm xúc khó diễn đạt bằng lời.
Lòng Doanh Tán Hoa cũng rung động, nàng ngỡ ngàng thầm phân vân, không biết việc mình làm đi ra là tốt hay là xấu nữa. Thực tế thì Hàn Bách cũng là nam nhân duy nhất khiến tâm hồn nàng rung động. Vì thù hận quốc gia, nàng không thể không hi sinh Hàn Bách nhưng nàng cũng không thể xóa bỏ tình ý của mình với hắn. Trong lúc nhất thời, tâm nàng rối loạn, trong lòng nhói đau làm cho khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên tái nhợt.
Lam Ngọc gật đầu nói: “Tốt! Ngươi muốn làm anh hùng, ta sẽ cho ngươi thỏa mãn! Ném cho ta!”
Một gã tùy tùng ở phía sau vội đem thiết côn đưa cho y.
Hàn Bách biết lần này không thể không đánh một trận nhưng không nghĩ tới người ra tay đầu tiên lại chính là Lam vương. Như vậy có thể thấy đối phương muốn tốc chiến tốc thắng nhằm tránh đêm dài lắm mộng. Hắn nhấc đao cười khẩy lạnh lùng nhìn Lam Ngọc.
Lam Ngọc đưa tay trống ra hiệu cho mấy người khác lui về sau rồi nhảy ra phần đất trống rộng rãi phía trước chờ Hàn Bách cùng quyết một trận tử chiến.
Hàn Bách ổn định lại tinh thần, nguyên linh nhanh chóng dâng lên tới đạo cảnh vạn niệm đều yên, từng bức Chiến thần đồ lục hiện lên trong đầu, Ưng đao trong tay lập tức như sinh vật có sinh mệnh. Tình trạng huyết mạch tương thông lần này còn vượt hơn cả đêm hôm qua.
Ánh mắt Lam Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc. Y không dám để khí thế của đối phương tiếp tục dâng lên, vội bước lên trước quét ra một côn.
Hàn Bách biết y tự phụ công lực cao hơn hắn nên vừa xuất thủ đã dùng biện pháp cứng, lấy mạnh ép yếu. Nghĩ vậy, hắn cũng muốn thử xem lực đạo của đối phương mạnh tới mức nào, liền bình tĩnh không sợ hãi vung đao đánh ra.
“Đang!” Một tiếng giao kích vang lên.
Hai người cùng thu hồi binh khí.
Đám người Doanh Tán Hoa đều lộ ra vẻ không thể tin được, Hàn Bách ngăn cản một côn có thể phá núi bể đá nhưng người chỉ khẽ lung lay, nhìn qua như không bị chút tổn thương nào.
Lam Ngọc càng hoảng sợ hơn, khi thiết côn quất đụng Hậu bối đao của Hàn Bách thì tựa như đánh vào biển rộng mênh môn. Tuy chỉ đụng nhau một chút nhưng cảm giác tiềm lực của đối phương như vô cùng vô tận khiến cho y cảm thấy khó có thể áp đảo đối phương tại phương diện công lực.
Hàn Bách lại có nỗi khổ chỉ mình biết, khi đao côn đụng nhau thì chân khí của Lam Ngọc như thủy triều trùng điệp trào tới, lớp sau mạnh hơn lớp trước. Nếu không phải hắn vận lên Ai đả thần công (thần công chịu đòn) miễn cưỡng hóa giải thì một côn này đã khiến hắn mất mặt trước đám người địch nhân rồi. Lập tức chí khí anh hùng vụt tắt, hắn liền nảy sinh ý nghĩ đào tẩu.
Lam Ngọc đâu biết hắn yếu bóng vía như vậy, vươn người nói: “Tốt! Từ sau khi người Mông rời khỏi Trung nguyên, ngươi là người đầu tiên có thể trực tiếp ngăn cản một kích của ta. Để bản soái nhìn xem ngươi còn bản lĩnh gì.” Nói vừa xong, y bỗng nhiên xông lên trước, vung côn đánh xuống đầu.
Hàn Bách tạm thời bỏ qua suy tính đào tẩu, tập trung tinh thần vung đao chống lại. Lại một tiếng “đang” thật lớn vang lên, khí huyết toàn thân lập tức nghịch chuyển, ngay cả Ai đả công cũng không vận chuyển được.
Thì ra một côn này ần chứa “Đại chính cương chân khí” độc môn của Lam Ngọc, gồm có hai loại kình lực thuận nghịch khác nhau. Võ công Lam Ngọc đã đạt tới cảnh giới tông sư, vừa rồi trực diện đụng nhau thì y đã nhận ra phương pháp hắn hóa giải cương khí của mình; cho nên một côn nhìn như bình thường này thực ra là tinh diệu vô cùng, đại biểu cho nhãn lực cao siêu và kinh nghiệm mấy chục năm của y.
Ngay khi Hàn Bách chuẩn bị phun một ngụm máu tươi để hóa giải kình kình lực thì bất chợt một tia chân khí kì dị vô cùng, cực âm cực tinh thuần hiện lên từ đan điền, rồi kình khí đang nghịch chuyển lập tức quay về quỹ đạo bình thường, thân thể thả lỏng không chút thương tổn, vì vậy hắn bình yên chống lại một côn đó. Hàn Bách thoáng ngạc nhiên rồi chợt hiểu, thì ra luồng chân khí cứu mạng này chính là đạo thai ngưng tụ tại trong ma hạch khi hắn giao hoan với Tần Mộng Dao. Hắn đang vui mừng thì Lam Ngọc lại vung thiết côn lên, đầu côn biến hóa sinh ra vô số bóng côn bao trùm lấy hắn.
Lập tức kình khí nổi lên, tiếng gió rít gào, vừa dày đặc vừa có uy thế Thái Sơn ép xuống đầu.
Đám người Doanh Tán Hoa thấy Hàn Bách dùng lực trực tiếp ngăn cản hai côn của Lam Ngọc thì miệng mồm há hốc. Bây giờ lại thấy côn pháp của Lam Ngọc biến đổi, đánh ra chiêu số tinh xảo khéo léo như thế thì đều biết vì hai chiêu trước vô công nên đã nổi giận, quyết phải đánh gục Hàn Bách ngay tại trận.
Lan Thúy Trinh thầm kêu ‘thôi rồi’, nàng có ý buông tha Hàn Bách nhưng tình thế trước mắt khiến cho nàng không có cơ hội nhúng tay vào. Cuối cùng với tính cách, thủ đoạn độc ác và là người chủ nghĩa vụ lợi, một chút hảo cảm với Hàn Bách cũng tiêu tan, nàng liền cùng Chiến Giáp, Thường Dã Vọng và các cao thủ khác tản ra bốn phía, tạo thành thế trận bao vây.
Doanh Tán Hoa vừa mâu thuẫn vừa đau khổ mà thối lui về phía sau, nhất là khi nhớ tới thời gian vui vẻ của hai người, nàng càng cảm thấy tinh thần buồn bã, bi thương. Tuy vì huyết cừu vương tộc mình mà khiến nàng liều lĩnh hợp tác cùng Lam Ngọc để hại Hàn Bách nhưng khi thấy Hàn Bách hãm trong hiểm cảnh như vậy thì tình yêu luôn được đè nén trong lòng không kiềm chế được tuôn trào ra, lệ nóng tuôn rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp.
Với Hàn Bách lúc này thì ngoại trừ thiết côn của Lam Ngọc, hắn không biết thêm gì.
Ma chủng của hắn vốn gặp càng mạnh càng cường, bây giờ lại ẩn chứa mầm móng đạo thai của Tần Mộng Dao – điều này thì ngay cả các bậc tiền bối của Ma môn khi sáng chế ra Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp có nằm mộng cũng không ngờ được – còn thêm dấu ấn tinh thần “Chiến thần đồ lục” trong Ưng đao làm cho ma công của Hàn Bách đột phá tầng tầng lớp lớp hạn chế, tiến vào cảnh giới huyền diệu cao không lường được. Ngay cả hắn cũng không biết được mình lợi hại như thế nào.
Tại ranh giới sinh tử, Ma – Đạo trong hắn giao hòa, nguyên thần trong sáng thông suốt không chút tạp chất, cảm giác của mắt – tai – mũi – lưỡi – thân – ý nhạy cảm hơn bình thường vô số lần, giống như tiến vào cảnh giới khi hắn và Tần Mộng Dao đạt tới đỉnh điểm lúc đêm qua. Tinh khí cả người hắn tăng vọt như muốn thoát thể mà ra. Hắn dẫn toàn bộ chân khí tới Ưng đao trên tay mình rồi cất lên một tiếng huýt sáo chém ra một đao tinh diệu tuyệt luân mang theo sức mạnh khi Ma công hoàn thành.
Ánh đao đột nhiên bùng lên, biến ảo vô thường khiến người không thể nào nắm bắt. Hậu bối đao di chuyển lưu loát thanh thoát, tất cả đặc tính của nó được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà càng kinh người đó là một đao này bao hàm sâu đậm tình cảm, tràn ngập oán giận bị người thương yêu bán đứng, cũng như khao khát cuộc sống và tình yêu cuồng nhiệt.
Lam Ngọc đang mạnh mẽ đánh ra đòn sát thủ chợt thấy hoảng sợ, từ phía đối phương sinh ra cuộn cuộn sóng đao, đao chưa đến tiên thiên đao khí đã dồn dập ép đến. Càng khiến cho y rét lạnh chính là đối phương tựa như hòa hợp nhất thể với thiên địa không chút sơ hở, mặc cho côn pháp của mình có tinh diệu như thế nào cũng đành vô dụng, ngoại trừ ngạnh chống ra không còn biện pháp khác.
Lần đầu tiên y gặp phải đao pháp như vậy.
Cho tới bây giờ, đời y đã trải qua không dưới trăm nghìn trận chiến, tâm chí kiên định nên tất nhiên lâm trận sẽ không lùi bước. Y lập tức vận Thiên cương chân khí lên tới cực hạn, hóa tinh xảo làm đơn giản, đập mạnh một côn, phá mở đao khí của đối phương, nhanh như chớp đánh lên mũi đao.
Côn – đao đụng nhau, không có tiếng động nào phát ra.
Lam Ngọc kêu lên khó chịu, “Xoạt xoạt xoạt” lui nhanh ba bước.
Mà Hàn Bách thì như diều đứt dây văng mạnh ra đằng sau về phía “Bố Y hầu” Chiến Giáp, đao theo người vẽ lên một màn hào quang che chở các nơi yếu hại toàn thân bay tới ba tên cao thủ đang chặn ở hướng đó.
Lam Ngọc là người biết rõ nhất ý đồ của Hàn Bách. Y biết công lực của Hàn Bách mặc dù hơi kém hơn mình nhưng không đến nỗi bị đánh bay đi như vậy, rõ ràng là hắn muốn mượn sức mình để đào tẩu, nhưng muốn đuổi y cũng phải lui thêm một bước mới có thể đề khí đuổi theo. Y vội quát to: “Chặn hắn lại!”
Công lực “Bố y hầu” Chiến Giáp cao nhất trong ba tên, gã dồn toàn thân công lực vào trường kiếm rồi kiếm nhanh như tia chớp chém tới Hàn Bách. Hai tên cao thủ còn lại cũng từ hai bên một búa, một mâu mạnh mẽ đánh tới. Chỉ cần có thể ngăn cản Hàn Bách trong phút chốc, khi mà mọi người vây lại đây thì dù hắn có bản lãnh thông thiên cũng khó mà còn sống sót.
Hàn Bách cũng biết đây là thời điểm sống chết.
Trong ba người ngăn cản, kiếm của Chiến Giáp uy hiếp lớn nhất, gã cũng có đủ thực lực để chặn hắn, hắn sao dám đưa thân vào nguy hiểm, lập tức đổi hướng lướt ngang tránh khỏi trường kiếm của Chiến Giáp, nhằm hướng năm tên cao thủ do Thường Dã Vọng cầm đầu lao tới.
Kể cả Lam Ngọc, không ai nghĩ hắn có thể đột nhiên biến đổi phương hướng như thế.
Tính chất đặc biệt của Ma chủng đó là biến ảo vô cùng khiến người khác khó lòng phán đoán. Loại kì chiêu biến đổi tùy ý chân khí trong cơ thể để biến hóa tốc độ và phương hướng như vậy dường như đã vượt quá cực hạn thể năng của nhân loại khiến cho đám người chặn lại khó mà ứng phó kịp.
Trước kia Thường Dã Vọng đã bị chấn thương, công lực chưa hoàn toàn khôi phục, lực phòng thủ giảm xuống rất nhiều. Giờ gã thấy Hàn Bách đột nhiên đánh tới phía mình, người chưa tới đao khí đã sát thân, lập tức tim gan rét lạnh, qua loa đánh ra một chưởng đồng thời lui về phía sau nhường mũi nhọn tiến công cho những người khác ngăn cản thay mình.
Bốn người kia đều là thủ hạ cận kề bên Lam Ngọc, đã theo Lam Ngọc xông pha liên tục ở khắp các chiến trường trong thiên hạ, kinh nghiệm thực chiến phong phú vô cùng, tuyệt không vì Thường Dã Vọng lui bước mà phát sinh hỗn loạn. Bốn gã một đao hai kiếm phối hợp cùng trường mâu tạo nên một bức tường đồng vách sắt, không chút sơ hở đón nhận Ưng đao đang chém mạnh đến.
Lúc này, Lam Ngọc đang theo sát lao tới. Chỉ cần bốn người này có thể ngăn cản hắn trong chốc lát, y liền có thể hạ đòn sát thủ ép Hàn Bách vào tử địa. Những người khác cũng từ xung quanh truy theo chạy tới, không hề cho Hàn Bách một cơ hội nào.
Đây không phải báo thù trong giang hồ, sẽ không có ai để ý tới thân phận và quy củ.
Lan Thúy Trinh biết Hàn Bách khó thoát kiếp nạn này, bước chân nàng chậm lại để tránh dính phải máu tươi của Hàn Bách.
Doanh Tán Hoa như bị sét đánh, nàng thối lui hai bước tựa người vào tường, thân thể yêu kiều không còn chút sức lực, trong lòng trống rỗng, nước mắt trào ra chảy tràn trên gương mặt.
/217
|