Hàn Bách chạy ra hậu viện(sân sau) bằng cửa sau rồi nhảy vượt qua tường ra ngoài. Bất chợt từ phía bên trái có hơi gió lạnh buốt bùng lên, theo đó là đao khí mãnh liệt tràn tới. Không cần đưa mắt nhìn, hắn cũng biết chính là thanh Thủy Nguyệt đao của Thủy Nguyệt Đại Tông. Hắn thất kinh nghĩ thầm, nếu để tên chết bằm này chặn lại, Lam Ngọc ở phía sau mà xông tới nữa thì chắc rằng ngay cả một miếng thịt vụn của mình cũng không giữ được. Nghĩ vậy hắn liền hét lớn một tiếng đồng thời vung Ưng đao chém ra.
Thủy Nguyệt Đại Tông như quỷ mị thoắt cái đã lao tới trên không phía bên trái trước mặt hắn. Ngay khi hắn thấy đã có thể chặn được Thủy Nguyệt đao thì bỗng nhiên nó đột ngột lao nhanh tới phía trước một chút làm cho đao của Hàn bách chém hụt vào khoảng không.
Hàn Bách vừa mới cảm thấy không hay thì Thủy Nguyệt đao đã lập tức xuất hiện ở phía trước nhằm mặt hắn đâm thẳng vào.
Hắn hoảng sợ giật mạnh đao về, cán đao thúc mạnh vào nơi mũi Thủy Nguyệt đao.
Một tiếng “Đinh” vang to. Khi chuôi Ưng đao vừa đụng mũi Thủy Nguyệt đao thì từ Thủy Nguyệt đao sinh ra một lực hấp dẫn đồng thời đao được rút về.
Hàn Bách vốn định mượn đà để lướt sang ngang nào ngờ Thủy Nguyệt đao pháp tinh diệu đến như thế, hắn vậy mà lại bị kéo tới trước lao vào lòng Thủy Nguyệt Đại Tông.
Vẻ mặt Thủy Nguyệt Đại Tông bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hàn Bách. Thủy Nguyệt đao lại có biến hóa, lực hấp dẫn trong nháy mắt mất đi, đao hạ xuống rời khỏi cán Ưng đao rồi nhanh như chớp chém ngang vào hông Hàn Bách, hiểm ác vô cùng.
Lực đạo quái dị của lão làm cho huyết khí Hàn Bách bốc lên, trong lúc chỉ mành treo chuông hắn hít mạnh một hơi chân khí rồi vung đao chém lên Thủy Nguyệt đao.
“Bùng!” Kình khí va chạm vào nhau, Hàn Bách văng ngược lên không, thân thể không thể tự chủ mà quay cuồng bay lên cao năm trượng. Khi hắn rơi xuống thì Thủy Nguyệt Đại Tông đã vững vàng trên mặt đất chờ đợi ‘đại giá’ của hắn.
Hàn Bách thầm kêu ‘tiêu ta rồi!’ Đúng lúc định vứt bỏ sống chết liều mình đánh một trận thì một vệt ánh kiếm từ thân cây phía sau Thủy Nguyệt Đại Tông lao nhanh tới.
Lần đầu tiên Thủy Nguyệt Đại Tông thể hiện vẻ kinh ngạc, lão nhanh chóng lướt sang ngang hội hợp cùng đám người Lam Ngọc vừa mới đuổi tới. Không thấy Doanh Tán Hoa xuất hiện trong nhóm này.
Ánh kiếm biến mất, thân hình thon thả thoát tục của Tần Mộng Dao xuất hiện trước mắt mọi người.
Hàn Bách hạ xuống bên cạnh nàng, vui mừng nói: “Mộng Dao! Sao nàng biết vi phu gặp nạn ở đây?”
Tần Mộng Dao thả kiếm vào trong vỏ, khuôn mặt xinh xắn không xao động nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt Đại Tông cùng đám người Lam Ngọc ở bên kia nhẹ nhàng nói: “Nếu như ngay cả vị hôn phu tinh thần tương thông của mình gặp nguy nan mà cũng không cảm ứng được vậy thì còn tư cách gì xứng đáng là đệ tử của Ngôn Tĩnh Am.” Tiếp đó nàng mỉm cười nhìn Thủy Nguyệt Đại Tông nói: “Mộng Dao thật là may mắn, mong Thủy Nguyệt Đại Tông vui lòng chỉ giáo!”
Đúng lúc này, bất chợt có tiếng gió vang lên, một bóng người lao vút tới bên cạnh Hàn Bách đồng thời ngửa đầu hét lớn: “Ở đây này!”
Đó chính là Phạm Lương Cực, theo biểu hiện của lão thì là gọi viện binh.
Đám người Lam Ngọc cực kì căm hận, chúng biết rõ đã bỏ lỡ cơ hội giết chết Hàn Bách rồi, không ngờ với thế trận như vậy vẫn để hắn thoát được đại nạn.
Tiếp đó là tiếng chân từ xa tới gần, Hư Dạ Nguyệt, Trang Thanh Sương và Bích Thiên Nhạn từ đường nhỏ xuyên rừng chạy lại. Khi tới nơi chỗ trống rộng rãi cỏ xanh như tấm đệm này thì vui mừng dừng lại, gia nhập vào nhóm mấy người Hàn Bách. Hai cô gái phấn chấn lén nhìn Tần Mộng Dao, ánh mắt như muốn sáp lại thân mật nhưng chỉ hận lúc này không thích hợp.
Tần Mộng Dao nhìn hai nàng và Bích Thiên Nhạn ra dấu chào hỏi rồi đôi mắt đẹp quay qua nhìn Thủy Nguyệt Đại Tông lúc này đang nhìn nàng chằm chằm. Nàng cảm thấy thú vị hỏi: “Vì sao Đại tông không có ý động thủ?”
Thủy Nguyệt Đại Tông yên lặng chăm chú nhìn Tần Mộng Dao, khuôn mặt lãnh khốc trấn định gật đầu nói: “Bản Tông không muốn động thủ bởi vì Mộng Dao tiểu thư không phải là mục tiêu lần vượt Tây tới đây này của ta.”
Khóe miệng Tần Mộng Dao khẽ hiện nét tươi cười, khuôn mặt thanh lệ thoát tục như tiên nữ ẩn chứa vẻ thánh khiết rực rỡ khiến cho mấy người Thủy Nguyệt Đại Tông và Lam Ngọc ngẩn ngơ.
Lam Ngọc ho khan một tiếng nói: “Mộng Dao tiểu thư nếu không có việc gì nữa, bọn ta xin cáo từ.”
Thân phận của Tần Mộng Dao không phải đơn giản, Lam Ngọc dù kiêu ngạo vẫn không dám vô lễ với nàng, lại thêm nàng có một loại phong thái và mị lực chấn nhiếp lòng người, ngay cả là địch nhân cũng không có nảy sinh ý khinh mạn nàng.
Hàn Bách nhìn Tần Mộng Dao cùng hai nàng Nguyệt nhi, Sương nhi yêu dấu, cả người ngứa ngáy, đồng thời cảm thấy tự hào đắc ý như có được cả thế giới.
Trang Thanh Sương và Hư Dạ Nguyệt nhìn thấy vị tỷ tỷ phiêu dật như thần tiên này ép cho Thủy Nguyệt Đại Tông cùng Lam Ngọc không thể làm được gì, ngay cả rút đi cũng phải mở miệng thỉnh cầu liền cảm giác được vinh quang lây.
Khi Phạm Lương Cực và Bích Thiên Nhạn đều cho là Tần Mộng Dao sẽ thuận thế thu tay thì đột nhiên nàng tiên tử này nhẹ nhàng thở ra nói: “Nếu đã tới rồi thì đâu thể dễ dàng nói đi là đi. Thủy Nguyệt đao pháp chấn động Đông Doanh, sao Mộng Dao có thể bỏ qua cơ hội lĩnh giáo cao minh này cơ chứ?”
Ánh mắt Thủy Nguyệt Đại Tông lóe lên sắc bén, hừ lạnh nói: “Tốt! vậy để Bản tông xem thử truyền nhân của Từ Hàng tịnh trai có bản lĩnh gì?”
Dứt lời, lão bước nhanh tới, đồng thời Thủy Nguyệt đao đã rút ra khỏi vỏ chỉ thẳng Tần Mộng Dao phía xa xa, sát khí lẫm liệt lập tức tràn ra khắp trận.
Tần Mộng Dao ra hiệu cho năm người bên phía mình lui ra sau, miệng mỉm cười nói: “Vậy ta xuất thủ đây!” Tiếng nói chưa dứt, Phi Dực kiếm đã nằm gọn trong tay, kiếm khí dày đặc như thủy triều dồn tới Thủy Nguyệt Đại Tông.
Không khí xung quanh lập tức chuyển động cuồn cuộn, hàn khí quay cuồng khiến người run sợ.
Thủy Nguyệt Đại Tông liên tục thay đổi tư thế để chống lại kiếm khí mạnh mẽ vô song của Tần Mộng Dao. Thần sắc của lão thận trọng chưa từng có.
Phi Dực kiếm của Tần Mộng Dao không ngừng vẽ ra vòng tròn nhỏ để thúc đẩy kiếm khí.
Dù hai người cách nhau đến ba trượng nhưng mức độ nguy hiểm lại không kém gì áp sát nhau, chỉ cần khí thế một bên hơi yếu, bên kia sẽ lập tức bộc phát thế công mãnh liệt dồn dập, không chết không ngừng.
Nhìn Tần Mộng Dao bình thường nhã nhặn ôn hòa, ai cũng không ngờ nàng vừa xông trận thì khí thế lập tức cường liệt, áp bức đến thế.
Mấy người Hàn Bách khẩn trương đến nổi thở không ra hơi. Thủy Nguyệt Đại Tông quá lợi hại, ai cũng lo lắng không biết Tần Mộng Dao vừa mới khỏi nội thương có thể thắng được lão hay không?
Đám người Lam Ngọc tuy biết Tần Mộng Dao kiếm thuật cực kì cao minh nhưng nghĩ kinh nghiệm thực chiến và hỏa hầu của nàng không hơn được Thủy Nguyệt Đại Tông nên trong lòng bình tĩnh, lòng tin tràn đầy.
(hỏa hầu: trình độ tu luyện)
Không như những người ở ngoài, Thủy Nguyệt Đại Tông ở trong trận lại có cảm thụ khác hẳn.
Chỉ với động tác Tần Mộng Dao rút kiếm ra khỏi vỏ hoàn toàn tự nhiên, khí phách lưu loát chặt chẽ đó đã vây chặt lấy tinh thần lão, khiến cho lão có cảm giác không thể tìm ra kẽ hở. Lão chợt nghĩ tới tối hôm qua đụng độ Quỷ vương thì lão cũng không có chấn động như lúc này.
Tần Mộng Dao lập tức sinh ra cảm ứng, nàng cười thản nhiên, ánh kiếm vụt tăng giống như tia chớp bắn nhanh tới Thủy Nguyệt Đại Tông.
Song phương đứng quan sát bên ngoài cảm thấy bất ngờ, không ai nghĩ tới người chủ động tấn công lại là Tần Mộng Dao.
Mà càng huyền diệu chính là kiếm thế của Tần Mộng Dao thì sấm rung chớp giật nhưng mọi người lại có cảm giác yên tĩnh đến cực điểm, giống như lúc này trời đất đã hoàn toàn đứng im rồi.
Thủy Nguyệt Đại Tông biết đối phương đang dùng đạo pháp vô thượng để khống chế tâm linh mình, lão quát lớn một tiếng, vực dậy ý chí cứng cỏi của mình, Thủy Nguyệt đao hóa thành một quầng sáng chói lòa che chở ở phía trước.
Phi Dực kiếm đâm trúng mép ngoài vòng sáng, vang lên một tiếng “Keng!”
Ánh đao biến mất.
Cho dù là trong lúc đánh nhau sống chết, Tần Mộng Dao vẫn có phong thái phiêu dật như tiên, dáng vẻ xinh đẹp không thuộc nhân gian khói lửa, siêu thoát tình đời, miệng mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ như Quan Âm Bồ Tát.
Bỗng vang lên “Đang, đang, đang,..” Năm kiếm liên tiếp. Mỗi kiềm đều theo những góc độ không tưởng tượng được đâm ra, giống như chim chụp cá, hoàn toàn không lường được.
Thủy Nguyệt Đại Tông cũng tiến nhập cảnh giới tối cao của đao đạo, như mặt nước tĩnh lặng, Thủy Nguyệt đao giống như có phép màu, chợt ẩn chợt hiện, mỗi một lần xuất hiện đều lưu loát điêu luyện ngăn chặn ngay vị trí quái lạ của Phi Dực kiếm, âm thanh va chạm thanh thúy cực kì.
Tần Mộng Dao đột nhiên thu kiếm, thối lui tới giữa Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương. Nàng vừa cho kiếm vào vỏ vừa nói: “Đã lĩnh giáo!”
Thủy Nguyệt Đại Tông đứng yên một chỗ, ngỡ ngàng nhìn Tần Mộng Dao, không có truy kích.
Lúc này mọi người liền biết rõ Tần Mộng Dao chiếm ưu thế nên mới có thể nói lui là lui, trong khi hung ác tàn nhẫn như Thủy Nguyệt Đại Tông lại không dám truy kích.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Thủy Nguyệt Đại Tông, muốn nhìn xem hắn sẽ làm gì, có đòi lại thể diện hay không.
Thủy Nguyệt Đại Tông tra đao vào vỏ, ngửa mặt cười to nói: “Kiếm tâm thông minh quả thật không tầm thường.” Nói xong, lão tung mình bay lên, thoáng cái đã đi xa.
Lam Ngọc rất bối rối, lại ho khan một tiếng, định cất tiếng thì một tiếng “đang” vang lên. Kiếm của Tần Mộng Dao đã lại ra khỏi vỏ, thẳng chỉ Lam Ngọc phía xa xa, kiếm khí tràn ra.
Lam Ngọc cách nàng phải đến bốn trượng, nhưng tiên thiên kiếm khí vẫn ào ạt ép chặt lên thân, y vội vận chuyển công lực phát ra một tầng sát khí vô hình để chống đỡ, đồng thời thất thanh nói: “Mộng Dao tiểu thư muốn động thủ cùng Lam mỗ sao?”
Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương thấy Tần Mộng Dao lợi hại như vậy thì đều lộ ra vẻ mến mộ, thán phục.
Hàn Bách, Phạm Lương Cực, Bích Thiên Nhạn cũng rất kinh ngạc với chiến thuật chợt thủ chợt công của Tần Mộng Dao.
Mấy người Chiến Giáp, Lan Thúy Trinh, Thường Dã Vọng càng khẩn trương, tất cả dồn dập rút binh khí chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ mình Tần Mộng Dao đã khiến bọn chúng không dám khinh thường, huống chi còn có thêm mấy cao thủ Hàn Bách, Phạm Lương Cực, Bích Thiên Nhạn, Hư Dạ Nguyệt, Trang Thanh Sương.
Tần Mộng Dao thấy tất cả ánh mắt bọn họ đổ dồn về phía Lam Ngọc thì nhẹ nhàng cười nói: “Đại tướng quân đã muốn giết phu quân của Mộng Dao, phận ta là tiểu thê tử sao có thể không lo trước, nếu không vậy, ai biết khi nào ngài lại thi triển ra mấy cái quỷ mưu xấu xa hèn mọn chứ?”
Đám người Lam Ngọc chính tai nghe Tần Mộng Dao thừa nhận gả cho Hàn Bách thì tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Bách ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dáng dương dương đắc ý thì biết không phải nói giả.
Lam Ngọc vốn là cao thủ đương thời nên mặc dù phi thường kiêng kị Tần Mộng Dao nhưng vẫn không lộ ra chút sợ hãi nào. Y ném côn sắt, lấy một cây trường mâu do thủ hạ dâng lên, hai tay lắc mạnh, đầu mâu rung động phát ra âm thanh ‘xuy xuy’ đồng thời quát lớn: “Các ngươi thu vũ khí, lui ra!”
Bọn Chiến Giáp kinh ngạc lui ra sau.
Phạm Lương Cực lấy tẩu thuốc ra, rít một hơi rồi cười nói với Hàn Bách: “Cái Đại tướng quân này không phải có gan dạ mà vì thấy quần chiến càng bất lợi hơn với bọn chúng.”
Hư Dạ Nguyệt vỗ tay nói: “Tần tỷ tỷ làm thịt hắn nhanh đi, xem hắn có ôm sự gan dạ của hắn chạy trối chết hay không nào!”
Lam Ngọc nào dám tức giận, một chữ không thốt, chống đỡ kiếm khí kinh người đang lần tìm kẽ hở đánh vào của Tần Mộng Dao.
Tần Mộng Dao cười dịu dàng, trìu mến liếc nhìn Hư Dạ Nguyệt đang nhảy nhót cổ vũ rồi hơi nghiêng xéo người tới trước, kiếm khí lập tức tăng vọt, từng đợt tràn đến Lam Ngọc. Lúc này, ai cũng đều rõ ràng quyền chủ động tuyệt đối nằm trong tay nàng.
Thực ra, ngay khi nàng bỗng nhiên chủ động rút kiếm khiêu chiến Lam Ngọc thì trên thực tế cùng tâm lý nàng đã chiếm được tiên cơ, ép Lam Ngọc hoàn toàn rơi vào thế bị động, rất hợp với tiêu chí của kiếm đạo.
Mấy người Hàn Bách lui về phía sau càng tạo điều kiện cho nàng phóng tay làm mạnh.
Trong lúc nhất thời thế cục trở thành giằng co.
Từ khi xuất hiện đến giờ, Tần Mộng Dao vẫn luôn giữ vẻ nhàn nhã, đối với bất cứ ai, với bất cứ cái gì nàng cũng chỉ lãnh đạm nhìn thoáng qua khiến cho người khác không thể phát giác được chút ý tứ nào từ thần sắc của nàng, địch nhân thì chỉ cảm thấy nàng nhẹ nhàng ung dung sâu không lường được.
Lam Ngọc có một loại cảm giác kì dị, đó là nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng người chịu không nổi nhất định là mình mà không phải là cái nữ kiếm hiệp tuyệt sắc đã đạt cảnh giới Kiếm tâm thông minh kia. Nếu đã như vậy, chi bằng thừa dịp ý chí chiến đấu của mình vẫn còn mạnh mẽ mà ra tay sớm, như vậy mới là đúng đắn. Nghĩ vậy, y quát lớn một tiếng, trường mâu hóa ra ngàn vạn ánh mâu, ánh sáng lấp lóe. Phi Dực kiếm của Tần Mộng Dao mang theo tiên thiên kiếm khí sức mạnh vô địch dùng tốc độ cực nhanh vòng ra phía trước rồi theo một đường cong vô hình ngầm hợp với thiên địa phá không bay đi.
Lam Ngọc biết bởi vì đối phương nắm giữ thế chủ động cho nên mình vừa mới hơi có dấu hiệu tấn công thì đã sinh ra cảm ứng mà tự nhiên phát động thế công, nó thuần túy xuất phát từ bản năng phản ứng khi cao thủ đối trận, nhưng như vậy càng sắc bén hơn gấp bội so với tận lực ra chiêu. Song lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, y dốc hết bản lãnh, Đại Thiên Cương khí vận hết mười thành đâm tới một mâu, khí thế vô cùng quyết liệt một đi không về, tựa như thiên quân vạn mã xung phong chém giết ở chiến trường.
“Đương!”
Kiếm mâu va chạm.
Tần Mộng Dao như hóa thành một làn khói nhẹ, thoáng cái đã ở bên trái Lam Ngọc, áo trắng phất phơ như tiên nữ đang múa, liên tiếp công tới Lam Ngọc chín kiếm.
Lam Ngọc quyết không muốn đánh áp sát cùng Tần Mộng Dao, y chọn dùng trường mâu là hy vọng dùng dài chế ngắn. Nào ngờ một kiếm kia của Tần Mộng Dao có uy thế phá thủng Càn khôn, mặc dù y cản được Phi Dực kiếm nhưng lại bị tiên thiên kiếm khí theo mâu đánh vào. Vì hóa giải kiếm khí, y không tự chủ được mà hành động hơi đình trệ, trong chớp mắt đối phương đã áp sát tới bên cạnh rồi.
Lam Ngọc hoảng sợ lướt ngang tách ra, hai tay trượt đến giữa trường mâu dùng đầu đuôi trường mâu chống lại kiếm thế như cuồng phong cuốn lá rụng của mỹ nữ như tiên này.
Người của hai bên trợn mắt há mồm mà nhìn, thấu hiểu sâu sắc vì sao Tần Mộng Dao có thể phá bỏ cấm lệ của hai đại thánh địa để ngang nhiên đặt chân vào trần thế.
Bóng người chợt hợp chợt phân.
Khi Tần Mộng Dao thu kiếm lui về cạnh Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương thì Lam Ngọc loạng choạng lui lại ba bước đứng im thở dốc, trên mặt không còn chút máu.
Trường mâu trong tay y chợt nhẹ nhàng, đầu đuôi mâu cùng lúc rời ra rơi xuống đất tạo ra hai âm thanh một trầm một vang.
Đám Chiến Giáp như thủy triều ào tới che chở xung quanh Lam Ngọc, tất cả binh khí đều đã vugn lên.
Lam Ngọc ưỡn người phun ra một ngụm máu, lúc này trên mặt mới khôi phục một chút khí sắc, ánh mắt khắc sâu cừu hận trừng trừng nhìn Tần Mộng Dao, hô lên; “Hảo kiếm pháp! Lam mỗ đã lĩnh giáo!”
Hàn Bách cười ha ha tiến lên vài bước, tới trước trận địa địch rồi đắc ý vô cùng nói: “Đã thử qua tiểu Mộng Dao lợi hại của ta rồi, bây giờ đến lượt tên kém cỏi như ta ra tay thôi.”
Đám người Chiến Giáp sắc mặt biến đổi, ai thắng ai bại không cần đánh cũng biết.
Phạm Lương Cực và Bích Thiên Nhạn đều là người đa mưu túc trí, làm sao chịu bỏ qua cơ hội tốt để diệt trừ Lam Ngọc này, liền đồng thời đi tới hai bên Hàn Bách, ngầm tạo thành thế bao vây, vận lực chờ đợi.
Lam Ngọc dựng thẳng người như đã hoàn toàn khôi phục, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Bách trầm giọng nói: “Muốn thu thập Lam mỗ ư, không có dễ dàng như vậy!” Y chúm miệng huýt lên.
Có tiếng gió từ chỗ phòng Doanh Tán Hoa đang đứng truyền tới, hơn trăm tên nam tử vòng qua căn phòng chạy tới, đứng đầy phía sau Lam Ngọc, tên nào cũng Thái Dương huyệt nhô cao, ánh mắt kiên định, rõ ràng toàn là hảo thủ theo Lam Ngọc đánh đông dẹp bắc.
Hàn Bách cùng hai người Bích, Phạm trao đổi anh mắt rồi bật cười ha ha nói: “Nhiều người vậy à, không đánh nữa!”
Rồi hắn ngông nghênh đi vầ bên cạnh Tần Mộng Dao, ghé tai nàng nói nhỏ: “Còn là về nhà lên giường ngủ mới lợi nhất!”
Phạm Lương Cực và Bích Thiên Nhạn cũng biết thời cơ liền lui về, đúng lúc trông thấy Tần Mộng Dao gườm gườm lườm Hàn Bách thì nói: “Đi thôi!” Trên đường cây phủ, tuyết trắng phủ đầy. Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương hết sức cao hứng quấn quýt hai bên Tần Mộng Dao, cười cười nói nói đi ở đầu tiên. Bích Thiên Nhạn thì dẫn theo ba con chiến mã đi ở cuối cùng.
Hàn Bách và Phạm Lương Cực đi ở giữa đang trao đổi về Doanh Tán Hoa.
Vẻ mặt Phạm Lương Cực nghiêm trọng nói: “Tình huống có vẻ không ổn, Doanh Tán Hoa đã lên giường với Yến vương, như vậy chắc chắn đã đạt được ý đồ, nhưng rốt cuộc là gian kế gì thì chúng ta hoàn toàn không biết. Chi bằng gặp trực tiếp Yến vương, nàng bất nhân, ngươi bất nghĩa, dù Yến vương trả thù nàng thì nàng cũng không thể trách ngươi.”
Hàn Bách nghĩ tới Doanh Tán Hoa thì tức giận nghiến răng nghiến lợi, đồng thời cũng rất thương tâm. Hắn thở dài, bộ dáng như không biết phải nên làm như thế nào mới được.
Phạm Lương Cực vừa định trách cứ thì Tần Mộng Dao ở phía trước ngừng lại, xoay người lại ung dung nói: “Đại ca và Hàn lang đều đã quên một việc rất quan trọng, đó là vì sao Doanh Tán Hoa rõ ràng là khuê nữ trinh nguyên lại phải mượn thân thể của Tú Sắc, làm cho chính mình mang tiếng xấu, còn Tú Sắc thì vì cái gì mà trợ giúp Doanh Tán Hoa?”
Mọi người cùng dừng lại, vây quanh nàng.
Hàn Bách và Phạm Lương Cực sửng sốt như đã hiểu ra ngay sau đó một người gãi đầu, một người vỗ má, thì ra cả hai vẫn chưa nghĩ ra chuyện này có liên quan gì đến âm mưu đối phó Yến Vương.
“Phì!” Nhìn thấy bộ dáng của họ, Hư Dạ Nguyệt không nhịn được bật cười, cái mũi xinh nhăn lại, lắc lắc tay Tần Mộng Dao làm nũng nịu nói: “Tần tỷ tỷ nhanh chỉ cho họ đi! Nguyệt nhi cũng muốn biết chuyện của Doanh yêu nữ!”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn tới Tần Mộng Dao.
Hàn Bách nhìn ba vị phu nhân xinh đẹp tuyệt trần đứng cùng với nhau, hạnh phúc và thỏa mãn trong lòng không thể nào tả nổi, ma chủng bị kích thích liền dâng trào lên, tinh thần Hàn Bách minh mẫn, chợt kêu lên: “Ta hiểu rồi, Tán Hoa muốn người khác hiểu lầm nàng không còn trinh nguyên.”
Tần Mộng Dao khen ngợi: “Điều này rất có lý, mà nàng ta cũng có một bộ công pháp có thể khiến người khác không thể nhìn ra nàng ta còn trinh nguyên, ngay cả sau khi vui vẻ cùng với nàng ấy cũng không biết được. Chỉ từ điểm đó, liền biết nàng ta giống như Tú Sắc, có luyện Nữ tâm pháp, hơn nữa còn là cao thủ đệ nhất lưu trong thuật mị tâm, và bản lĩnh cũng cao hơn Tú Sắc. Như vậy nàng ta mới đủ tư cách qua mặt Yến vương.”
Bích Thiên Nhạn biến sắc: “Vậy chẳng phải là Yến Vương đã trúng đạo thuật?” Nhưng hình như đến bây giờ Yến Vương vẫn mạnh khỏe như thường.”
Phạm Lương Cực suy nghĩ nhanh nhạy, giờ có Tần Mộng Dao nhắc nhở liền hiểu ra, ‘hừ’ lạnh nói: “Âm mưu của Doanh yêu nữ chỉ có thể thực hiện được khi còn nguyên âm trinh nữ. Yến Vương thông minh là vậy không ngờ vẫn thoát không được cái mỹ nhân kế này. Có lẽ đây cũng là kẽ hở duy nhất của Yến Vương.”
Hư Dạ Nguyệt nghe nói đến mỹ nhân kế thì hung hăng lườm Hàn Bách: “Để xem về sau với mỹ nữ Hàn lang có hay không kiềm chế lại một chút.”
Hàn Bách bối rối cười, nói lảng đi: “Nếu như chúng ta không tìm hiểu được Doanh Tán Hoa rốt cuộc đã làm gì Yến Vương thì có khả năng phải chịu thất bại thảm hại, mà thua ở điểm nào cũng không biết được.”
Tần Mộng Dao quay qua nói với Hư Dạ Nguyệt đang tựa vào mình: “Việc này tốt nhất do cha muội ra tay, xem thử có tra ra được vấn đề từ Yến Vương hay không. Tốt rồi! Muội còn phải về hồ Mạc Sầu đả tọa nhập định, tranh thủ trước lúc tham dự hội nghị Nguyên lão tĩnh tu được thêm chút thời gian.”
Hàn Bách nghe vậy liền cảm thấy xấu hổ, Tần Mộng Dao phải gián đoạn tĩnh tu chạy tới đây trợ giúp cho mình, vì vậy, mặc dù rất muốn giữ nàng lại nhưng không dám nói ra, chỉ đành tùy theo mọi người hành động.
Trong khi Hư Dạ Nguyệt lộ ra vẻ thất vọng thì Trang Thanh Sương ở phía bên kia lại lôi kéo Tần Mộng Dao, vui vẻ nói: “Chúng ta và Hàn lang sẽ làm hộ pháp cho tỷ tỷ.”
Tần Mộng Dao cười đáp: “Hàn lang còn có rất nhiều việc phải làm, sao có thể lãng phí thời gian trông chừng cho ta.” Rồi nàng cười ngọt ngào với Hàn Bách: “Theo trực giác của Mộng Dao thì độc kế chắc chắn nhằm vào Chu Nguyên Chương, chứ còn trừ khử Yến Vương thì chỉ giúp cho Chu Nguyên Chương mà thôi. Hàn lang và đại ca có thể chia nhau điều tra Trần quý phi và Doanh Tán Hoa, xem thử đó có phải là một cái mỹ nhân kế liên hoàn hay không?”
Hư Dạ Nguyệt hờn giận nói: “Tần tỷ tỷ còn muốn cho Hàn lang đi chọc ghẹo mấy cái nữ nhân độc ác đó hay sao?”
Tần Mộng Dao bật cười nói: “Nguyệt nhi ngoan nào, việc này dính dáng tới hạnh phúc và lợi ích của vạn dân, hi sinh một chút cũng đáng giá.”
Phạm Lương Cực trừng mắt nói với Hàn Bách: “Tiểu tử này có hi sinh gì đáng để nói đâu, hắn chỉ ngại lợi dụng chưa đủ thôi!”
Trang Thanh Sương hồn nhiên nói: “Người hi sinh là bọn muội mà!”
Bích Thiên Nhạn nhìn sắc trời, thấy mây mù đang dần dần che phủ trời xanh thì thúc giục: “Sắp có tuyết lớn rồi, chúng ta đi mau đi!”
Thủy Nguyệt Đại Tông như quỷ mị thoắt cái đã lao tới trên không phía bên trái trước mặt hắn. Ngay khi hắn thấy đã có thể chặn được Thủy Nguyệt đao thì bỗng nhiên nó đột ngột lao nhanh tới phía trước một chút làm cho đao của Hàn bách chém hụt vào khoảng không.
Hàn Bách vừa mới cảm thấy không hay thì Thủy Nguyệt đao đã lập tức xuất hiện ở phía trước nhằm mặt hắn đâm thẳng vào.
Hắn hoảng sợ giật mạnh đao về, cán đao thúc mạnh vào nơi mũi Thủy Nguyệt đao.
Một tiếng “Đinh” vang to. Khi chuôi Ưng đao vừa đụng mũi Thủy Nguyệt đao thì từ Thủy Nguyệt đao sinh ra một lực hấp dẫn đồng thời đao được rút về.
Hàn Bách vốn định mượn đà để lướt sang ngang nào ngờ Thủy Nguyệt đao pháp tinh diệu đến như thế, hắn vậy mà lại bị kéo tới trước lao vào lòng Thủy Nguyệt Đại Tông.
Vẻ mặt Thủy Nguyệt Đại Tông bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hàn Bách. Thủy Nguyệt đao lại có biến hóa, lực hấp dẫn trong nháy mắt mất đi, đao hạ xuống rời khỏi cán Ưng đao rồi nhanh như chớp chém ngang vào hông Hàn Bách, hiểm ác vô cùng.
Lực đạo quái dị của lão làm cho huyết khí Hàn Bách bốc lên, trong lúc chỉ mành treo chuông hắn hít mạnh một hơi chân khí rồi vung đao chém lên Thủy Nguyệt đao.
“Bùng!” Kình khí va chạm vào nhau, Hàn Bách văng ngược lên không, thân thể không thể tự chủ mà quay cuồng bay lên cao năm trượng. Khi hắn rơi xuống thì Thủy Nguyệt Đại Tông đã vững vàng trên mặt đất chờ đợi ‘đại giá’ của hắn.
Hàn Bách thầm kêu ‘tiêu ta rồi!’ Đúng lúc định vứt bỏ sống chết liều mình đánh một trận thì một vệt ánh kiếm từ thân cây phía sau Thủy Nguyệt Đại Tông lao nhanh tới.
Lần đầu tiên Thủy Nguyệt Đại Tông thể hiện vẻ kinh ngạc, lão nhanh chóng lướt sang ngang hội hợp cùng đám người Lam Ngọc vừa mới đuổi tới. Không thấy Doanh Tán Hoa xuất hiện trong nhóm này.
Ánh kiếm biến mất, thân hình thon thả thoát tục của Tần Mộng Dao xuất hiện trước mắt mọi người.
Hàn Bách hạ xuống bên cạnh nàng, vui mừng nói: “Mộng Dao! Sao nàng biết vi phu gặp nạn ở đây?”
Tần Mộng Dao thả kiếm vào trong vỏ, khuôn mặt xinh xắn không xao động nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt Đại Tông cùng đám người Lam Ngọc ở bên kia nhẹ nhàng nói: “Nếu như ngay cả vị hôn phu tinh thần tương thông của mình gặp nguy nan mà cũng không cảm ứng được vậy thì còn tư cách gì xứng đáng là đệ tử của Ngôn Tĩnh Am.” Tiếp đó nàng mỉm cười nhìn Thủy Nguyệt Đại Tông nói: “Mộng Dao thật là may mắn, mong Thủy Nguyệt Đại Tông vui lòng chỉ giáo!”
Đúng lúc này, bất chợt có tiếng gió vang lên, một bóng người lao vút tới bên cạnh Hàn Bách đồng thời ngửa đầu hét lớn: “Ở đây này!”
Đó chính là Phạm Lương Cực, theo biểu hiện của lão thì là gọi viện binh.
Đám người Lam Ngọc cực kì căm hận, chúng biết rõ đã bỏ lỡ cơ hội giết chết Hàn Bách rồi, không ngờ với thế trận như vậy vẫn để hắn thoát được đại nạn.
Tiếp đó là tiếng chân từ xa tới gần, Hư Dạ Nguyệt, Trang Thanh Sương và Bích Thiên Nhạn từ đường nhỏ xuyên rừng chạy lại. Khi tới nơi chỗ trống rộng rãi cỏ xanh như tấm đệm này thì vui mừng dừng lại, gia nhập vào nhóm mấy người Hàn Bách. Hai cô gái phấn chấn lén nhìn Tần Mộng Dao, ánh mắt như muốn sáp lại thân mật nhưng chỉ hận lúc này không thích hợp.
Tần Mộng Dao nhìn hai nàng và Bích Thiên Nhạn ra dấu chào hỏi rồi đôi mắt đẹp quay qua nhìn Thủy Nguyệt Đại Tông lúc này đang nhìn nàng chằm chằm. Nàng cảm thấy thú vị hỏi: “Vì sao Đại tông không có ý động thủ?”
Thủy Nguyệt Đại Tông yên lặng chăm chú nhìn Tần Mộng Dao, khuôn mặt lãnh khốc trấn định gật đầu nói: “Bản Tông không muốn động thủ bởi vì Mộng Dao tiểu thư không phải là mục tiêu lần vượt Tây tới đây này của ta.”
Khóe miệng Tần Mộng Dao khẽ hiện nét tươi cười, khuôn mặt thanh lệ thoát tục như tiên nữ ẩn chứa vẻ thánh khiết rực rỡ khiến cho mấy người Thủy Nguyệt Đại Tông và Lam Ngọc ngẩn ngơ.
Lam Ngọc ho khan một tiếng nói: “Mộng Dao tiểu thư nếu không có việc gì nữa, bọn ta xin cáo từ.”
Thân phận của Tần Mộng Dao không phải đơn giản, Lam Ngọc dù kiêu ngạo vẫn không dám vô lễ với nàng, lại thêm nàng có một loại phong thái và mị lực chấn nhiếp lòng người, ngay cả là địch nhân cũng không có nảy sinh ý khinh mạn nàng.
Hàn Bách nhìn Tần Mộng Dao cùng hai nàng Nguyệt nhi, Sương nhi yêu dấu, cả người ngứa ngáy, đồng thời cảm thấy tự hào đắc ý như có được cả thế giới.
Trang Thanh Sương và Hư Dạ Nguyệt nhìn thấy vị tỷ tỷ phiêu dật như thần tiên này ép cho Thủy Nguyệt Đại Tông cùng Lam Ngọc không thể làm được gì, ngay cả rút đi cũng phải mở miệng thỉnh cầu liền cảm giác được vinh quang lây.
Khi Phạm Lương Cực và Bích Thiên Nhạn đều cho là Tần Mộng Dao sẽ thuận thế thu tay thì đột nhiên nàng tiên tử này nhẹ nhàng thở ra nói: “Nếu đã tới rồi thì đâu thể dễ dàng nói đi là đi. Thủy Nguyệt đao pháp chấn động Đông Doanh, sao Mộng Dao có thể bỏ qua cơ hội lĩnh giáo cao minh này cơ chứ?”
Ánh mắt Thủy Nguyệt Đại Tông lóe lên sắc bén, hừ lạnh nói: “Tốt! vậy để Bản tông xem thử truyền nhân của Từ Hàng tịnh trai có bản lĩnh gì?”
Dứt lời, lão bước nhanh tới, đồng thời Thủy Nguyệt đao đã rút ra khỏi vỏ chỉ thẳng Tần Mộng Dao phía xa xa, sát khí lẫm liệt lập tức tràn ra khắp trận.
Tần Mộng Dao ra hiệu cho năm người bên phía mình lui ra sau, miệng mỉm cười nói: “Vậy ta xuất thủ đây!” Tiếng nói chưa dứt, Phi Dực kiếm đã nằm gọn trong tay, kiếm khí dày đặc như thủy triều dồn tới Thủy Nguyệt Đại Tông.
Không khí xung quanh lập tức chuyển động cuồn cuộn, hàn khí quay cuồng khiến người run sợ.
Thủy Nguyệt Đại Tông liên tục thay đổi tư thế để chống lại kiếm khí mạnh mẽ vô song của Tần Mộng Dao. Thần sắc của lão thận trọng chưa từng có.
Phi Dực kiếm của Tần Mộng Dao không ngừng vẽ ra vòng tròn nhỏ để thúc đẩy kiếm khí.
Dù hai người cách nhau đến ba trượng nhưng mức độ nguy hiểm lại không kém gì áp sát nhau, chỉ cần khí thế một bên hơi yếu, bên kia sẽ lập tức bộc phát thế công mãnh liệt dồn dập, không chết không ngừng.
Nhìn Tần Mộng Dao bình thường nhã nhặn ôn hòa, ai cũng không ngờ nàng vừa xông trận thì khí thế lập tức cường liệt, áp bức đến thế.
Mấy người Hàn Bách khẩn trương đến nổi thở không ra hơi. Thủy Nguyệt Đại Tông quá lợi hại, ai cũng lo lắng không biết Tần Mộng Dao vừa mới khỏi nội thương có thể thắng được lão hay không?
Đám người Lam Ngọc tuy biết Tần Mộng Dao kiếm thuật cực kì cao minh nhưng nghĩ kinh nghiệm thực chiến và hỏa hầu của nàng không hơn được Thủy Nguyệt Đại Tông nên trong lòng bình tĩnh, lòng tin tràn đầy.
(hỏa hầu: trình độ tu luyện)
Không như những người ở ngoài, Thủy Nguyệt Đại Tông ở trong trận lại có cảm thụ khác hẳn.
Chỉ với động tác Tần Mộng Dao rút kiếm ra khỏi vỏ hoàn toàn tự nhiên, khí phách lưu loát chặt chẽ đó đã vây chặt lấy tinh thần lão, khiến cho lão có cảm giác không thể tìm ra kẽ hở. Lão chợt nghĩ tới tối hôm qua đụng độ Quỷ vương thì lão cũng không có chấn động như lúc này.
Tần Mộng Dao lập tức sinh ra cảm ứng, nàng cười thản nhiên, ánh kiếm vụt tăng giống như tia chớp bắn nhanh tới Thủy Nguyệt Đại Tông.
Song phương đứng quan sát bên ngoài cảm thấy bất ngờ, không ai nghĩ tới người chủ động tấn công lại là Tần Mộng Dao.
Mà càng huyền diệu chính là kiếm thế của Tần Mộng Dao thì sấm rung chớp giật nhưng mọi người lại có cảm giác yên tĩnh đến cực điểm, giống như lúc này trời đất đã hoàn toàn đứng im rồi.
Thủy Nguyệt Đại Tông biết đối phương đang dùng đạo pháp vô thượng để khống chế tâm linh mình, lão quát lớn một tiếng, vực dậy ý chí cứng cỏi của mình, Thủy Nguyệt đao hóa thành một quầng sáng chói lòa che chở ở phía trước.
Phi Dực kiếm đâm trúng mép ngoài vòng sáng, vang lên một tiếng “Keng!”
Ánh đao biến mất.
Cho dù là trong lúc đánh nhau sống chết, Tần Mộng Dao vẫn có phong thái phiêu dật như tiên, dáng vẻ xinh đẹp không thuộc nhân gian khói lửa, siêu thoát tình đời, miệng mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ như Quan Âm Bồ Tát.
Bỗng vang lên “Đang, đang, đang,..” Năm kiếm liên tiếp. Mỗi kiềm đều theo những góc độ không tưởng tượng được đâm ra, giống như chim chụp cá, hoàn toàn không lường được.
Thủy Nguyệt Đại Tông cũng tiến nhập cảnh giới tối cao của đao đạo, như mặt nước tĩnh lặng, Thủy Nguyệt đao giống như có phép màu, chợt ẩn chợt hiện, mỗi một lần xuất hiện đều lưu loát điêu luyện ngăn chặn ngay vị trí quái lạ của Phi Dực kiếm, âm thanh va chạm thanh thúy cực kì.
Tần Mộng Dao đột nhiên thu kiếm, thối lui tới giữa Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương. Nàng vừa cho kiếm vào vỏ vừa nói: “Đã lĩnh giáo!”
Thủy Nguyệt Đại Tông đứng yên một chỗ, ngỡ ngàng nhìn Tần Mộng Dao, không có truy kích.
Lúc này mọi người liền biết rõ Tần Mộng Dao chiếm ưu thế nên mới có thể nói lui là lui, trong khi hung ác tàn nhẫn như Thủy Nguyệt Đại Tông lại không dám truy kích.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Thủy Nguyệt Đại Tông, muốn nhìn xem hắn sẽ làm gì, có đòi lại thể diện hay không.
Thủy Nguyệt Đại Tông tra đao vào vỏ, ngửa mặt cười to nói: “Kiếm tâm thông minh quả thật không tầm thường.” Nói xong, lão tung mình bay lên, thoáng cái đã đi xa.
Lam Ngọc rất bối rối, lại ho khan một tiếng, định cất tiếng thì một tiếng “đang” vang lên. Kiếm của Tần Mộng Dao đã lại ra khỏi vỏ, thẳng chỉ Lam Ngọc phía xa xa, kiếm khí tràn ra.
Lam Ngọc cách nàng phải đến bốn trượng, nhưng tiên thiên kiếm khí vẫn ào ạt ép chặt lên thân, y vội vận chuyển công lực phát ra một tầng sát khí vô hình để chống đỡ, đồng thời thất thanh nói: “Mộng Dao tiểu thư muốn động thủ cùng Lam mỗ sao?”
Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương thấy Tần Mộng Dao lợi hại như vậy thì đều lộ ra vẻ mến mộ, thán phục.
Hàn Bách, Phạm Lương Cực, Bích Thiên Nhạn cũng rất kinh ngạc với chiến thuật chợt thủ chợt công của Tần Mộng Dao.
Mấy người Chiến Giáp, Lan Thúy Trinh, Thường Dã Vọng càng khẩn trương, tất cả dồn dập rút binh khí chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ mình Tần Mộng Dao đã khiến bọn chúng không dám khinh thường, huống chi còn có thêm mấy cao thủ Hàn Bách, Phạm Lương Cực, Bích Thiên Nhạn, Hư Dạ Nguyệt, Trang Thanh Sương.
Tần Mộng Dao thấy tất cả ánh mắt bọn họ đổ dồn về phía Lam Ngọc thì nhẹ nhàng cười nói: “Đại tướng quân đã muốn giết phu quân của Mộng Dao, phận ta là tiểu thê tử sao có thể không lo trước, nếu không vậy, ai biết khi nào ngài lại thi triển ra mấy cái quỷ mưu xấu xa hèn mọn chứ?”
Đám người Lam Ngọc chính tai nghe Tần Mộng Dao thừa nhận gả cho Hàn Bách thì tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Bách ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dáng dương dương đắc ý thì biết không phải nói giả.
Lam Ngọc vốn là cao thủ đương thời nên mặc dù phi thường kiêng kị Tần Mộng Dao nhưng vẫn không lộ ra chút sợ hãi nào. Y ném côn sắt, lấy một cây trường mâu do thủ hạ dâng lên, hai tay lắc mạnh, đầu mâu rung động phát ra âm thanh ‘xuy xuy’ đồng thời quát lớn: “Các ngươi thu vũ khí, lui ra!”
Bọn Chiến Giáp kinh ngạc lui ra sau.
Phạm Lương Cực lấy tẩu thuốc ra, rít một hơi rồi cười nói với Hàn Bách: “Cái Đại tướng quân này không phải có gan dạ mà vì thấy quần chiến càng bất lợi hơn với bọn chúng.”
Hư Dạ Nguyệt vỗ tay nói: “Tần tỷ tỷ làm thịt hắn nhanh đi, xem hắn có ôm sự gan dạ của hắn chạy trối chết hay không nào!”
Lam Ngọc nào dám tức giận, một chữ không thốt, chống đỡ kiếm khí kinh người đang lần tìm kẽ hở đánh vào của Tần Mộng Dao.
Tần Mộng Dao cười dịu dàng, trìu mến liếc nhìn Hư Dạ Nguyệt đang nhảy nhót cổ vũ rồi hơi nghiêng xéo người tới trước, kiếm khí lập tức tăng vọt, từng đợt tràn đến Lam Ngọc. Lúc này, ai cũng đều rõ ràng quyền chủ động tuyệt đối nằm trong tay nàng.
Thực ra, ngay khi nàng bỗng nhiên chủ động rút kiếm khiêu chiến Lam Ngọc thì trên thực tế cùng tâm lý nàng đã chiếm được tiên cơ, ép Lam Ngọc hoàn toàn rơi vào thế bị động, rất hợp với tiêu chí của kiếm đạo.
Mấy người Hàn Bách lui về phía sau càng tạo điều kiện cho nàng phóng tay làm mạnh.
Trong lúc nhất thời thế cục trở thành giằng co.
Từ khi xuất hiện đến giờ, Tần Mộng Dao vẫn luôn giữ vẻ nhàn nhã, đối với bất cứ ai, với bất cứ cái gì nàng cũng chỉ lãnh đạm nhìn thoáng qua khiến cho người khác không thể phát giác được chút ý tứ nào từ thần sắc của nàng, địch nhân thì chỉ cảm thấy nàng nhẹ nhàng ung dung sâu không lường được.
Lam Ngọc có một loại cảm giác kì dị, đó là nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng người chịu không nổi nhất định là mình mà không phải là cái nữ kiếm hiệp tuyệt sắc đã đạt cảnh giới Kiếm tâm thông minh kia. Nếu đã như vậy, chi bằng thừa dịp ý chí chiến đấu của mình vẫn còn mạnh mẽ mà ra tay sớm, như vậy mới là đúng đắn. Nghĩ vậy, y quát lớn một tiếng, trường mâu hóa ra ngàn vạn ánh mâu, ánh sáng lấp lóe. Phi Dực kiếm của Tần Mộng Dao mang theo tiên thiên kiếm khí sức mạnh vô địch dùng tốc độ cực nhanh vòng ra phía trước rồi theo một đường cong vô hình ngầm hợp với thiên địa phá không bay đi.
Lam Ngọc biết bởi vì đối phương nắm giữ thế chủ động cho nên mình vừa mới hơi có dấu hiệu tấn công thì đã sinh ra cảm ứng mà tự nhiên phát động thế công, nó thuần túy xuất phát từ bản năng phản ứng khi cao thủ đối trận, nhưng như vậy càng sắc bén hơn gấp bội so với tận lực ra chiêu. Song lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, y dốc hết bản lãnh, Đại Thiên Cương khí vận hết mười thành đâm tới một mâu, khí thế vô cùng quyết liệt một đi không về, tựa như thiên quân vạn mã xung phong chém giết ở chiến trường.
“Đương!”
Kiếm mâu va chạm.
Tần Mộng Dao như hóa thành một làn khói nhẹ, thoáng cái đã ở bên trái Lam Ngọc, áo trắng phất phơ như tiên nữ đang múa, liên tiếp công tới Lam Ngọc chín kiếm.
Lam Ngọc quyết không muốn đánh áp sát cùng Tần Mộng Dao, y chọn dùng trường mâu là hy vọng dùng dài chế ngắn. Nào ngờ một kiếm kia của Tần Mộng Dao có uy thế phá thủng Càn khôn, mặc dù y cản được Phi Dực kiếm nhưng lại bị tiên thiên kiếm khí theo mâu đánh vào. Vì hóa giải kiếm khí, y không tự chủ được mà hành động hơi đình trệ, trong chớp mắt đối phương đã áp sát tới bên cạnh rồi.
Lam Ngọc hoảng sợ lướt ngang tách ra, hai tay trượt đến giữa trường mâu dùng đầu đuôi trường mâu chống lại kiếm thế như cuồng phong cuốn lá rụng của mỹ nữ như tiên này.
Người của hai bên trợn mắt há mồm mà nhìn, thấu hiểu sâu sắc vì sao Tần Mộng Dao có thể phá bỏ cấm lệ của hai đại thánh địa để ngang nhiên đặt chân vào trần thế.
Bóng người chợt hợp chợt phân.
Khi Tần Mộng Dao thu kiếm lui về cạnh Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương thì Lam Ngọc loạng choạng lui lại ba bước đứng im thở dốc, trên mặt không còn chút máu.
Trường mâu trong tay y chợt nhẹ nhàng, đầu đuôi mâu cùng lúc rời ra rơi xuống đất tạo ra hai âm thanh một trầm một vang.
Đám Chiến Giáp như thủy triều ào tới che chở xung quanh Lam Ngọc, tất cả binh khí đều đã vugn lên.
Lam Ngọc ưỡn người phun ra một ngụm máu, lúc này trên mặt mới khôi phục một chút khí sắc, ánh mắt khắc sâu cừu hận trừng trừng nhìn Tần Mộng Dao, hô lên; “Hảo kiếm pháp! Lam mỗ đã lĩnh giáo!”
Hàn Bách cười ha ha tiến lên vài bước, tới trước trận địa địch rồi đắc ý vô cùng nói: “Đã thử qua tiểu Mộng Dao lợi hại của ta rồi, bây giờ đến lượt tên kém cỏi như ta ra tay thôi.”
Đám người Chiến Giáp sắc mặt biến đổi, ai thắng ai bại không cần đánh cũng biết.
Phạm Lương Cực và Bích Thiên Nhạn đều là người đa mưu túc trí, làm sao chịu bỏ qua cơ hội tốt để diệt trừ Lam Ngọc này, liền đồng thời đi tới hai bên Hàn Bách, ngầm tạo thành thế bao vây, vận lực chờ đợi.
Lam Ngọc dựng thẳng người như đã hoàn toàn khôi phục, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Bách trầm giọng nói: “Muốn thu thập Lam mỗ ư, không có dễ dàng như vậy!” Y chúm miệng huýt lên.
Có tiếng gió từ chỗ phòng Doanh Tán Hoa đang đứng truyền tới, hơn trăm tên nam tử vòng qua căn phòng chạy tới, đứng đầy phía sau Lam Ngọc, tên nào cũng Thái Dương huyệt nhô cao, ánh mắt kiên định, rõ ràng toàn là hảo thủ theo Lam Ngọc đánh đông dẹp bắc.
Hàn Bách cùng hai người Bích, Phạm trao đổi anh mắt rồi bật cười ha ha nói: “Nhiều người vậy à, không đánh nữa!”
Rồi hắn ngông nghênh đi vầ bên cạnh Tần Mộng Dao, ghé tai nàng nói nhỏ: “Còn là về nhà lên giường ngủ mới lợi nhất!”
Phạm Lương Cực và Bích Thiên Nhạn cũng biết thời cơ liền lui về, đúng lúc trông thấy Tần Mộng Dao gườm gườm lườm Hàn Bách thì nói: “Đi thôi!” Trên đường cây phủ, tuyết trắng phủ đầy. Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương hết sức cao hứng quấn quýt hai bên Tần Mộng Dao, cười cười nói nói đi ở đầu tiên. Bích Thiên Nhạn thì dẫn theo ba con chiến mã đi ở cuối cùng.
Hàn Bách và Phạm Lương Cực đi ở giữa đang trao đổi về Doanh Tán Hoa.
Vẻ mặt Phạm Lương Cực nghiêm trọng nói: “Tình huống có vẻ không ổn, Doanh Tán Hoa đã lên giường với Yến vương, như vậy chắc chắn đã đạt được ý đồ, nhưng rốt cuộc là gian kế gì thì chúng ta hoàn toàn không biết. Chi bằng gặp trực tiếp Yến vương, nàng bất nhân, ngươi bất nghĩa, dù Yến vương trả thù nàng thì nàng cũng không thể trách ngươi.”
Hàn Bách nghĩ tới Doanh Tán Hoa thì tức giận nghiến răng nghiến lợi, đồng thời cũng rất thương tâm. Hắn thở dài, bộ dáng như không biết phải nên làm như thế nào mới được.
Phạm Lương Cực vừa định trách cứ thì Tần Mộng Dao ở phía trước ngừng lại, xoay người lại ung dung nói: “Đại ca và Hàn lang đều đã quên một việc rất quan trọng, đó là vì sao Doanh Tán Hoa rõ ràng là khuê nữ trinh nguyên lại phải mượn thân thể của Tú Sắc, làm cho chính mình mang tiếng xấu, còn Tú Sắc thì vì cái gì mà trợ giúp Doanh Tán Hoa?”
Mọi người cùng dừng lại, vây quanh nàng.
Hàn Bách và Phạm Lương Cực sửng sốt như đã hiểu ra ngay sau đó một người gãi đầu, một người vỗ má, thì ra cả hai vẫn chưa nghĩ ra chuyện này có liên quan gì đến âm mưu đối phó Yến Vương.
“Phì!” Nhìn thấy bộ dáng của họ, Hư Dạ Nguyệt không nhịn được bật cười, cái mũi xinh nhăn lại, lắc lắc tay Tần Mộng Dao làm nũng nịu nói: “Tần tỷ tỷ nhanh chỉ cho họ đi! Nguyệt nhi cũng muốn biết chuyện của Doanh yêu nữ!”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn tới Tần Mộng Dao.
Hàn Bách nhìn ba vị phu nhân xinh đẹp tuyệt trần đứng cùng với nhau, hạnh phúc và thỏa mãn trong lòng không thể nào tả nổi, ma chủng bị kích thích liền dâng trào lên, tinh thần Hàn Bách minh mẫn, chợt kêu lên: “Ta hiểu rồi, Tán Hoa muốn người khác hiểu lầm nàng không còn trinh nguyên.”
Tần Mộng Dao khen ngợi: “Điều này rất có lý, mà nàng ta cũng có một bộ công pháp có thể khiến người khác không thể nhìn ra nàng ta còn trinh nguyên, ngay cả sau khi vui vẻ cùng với nàng ấy cũng không biết được. Chỉ từ điểm đó, liền biết nàng ta giống như Tú Sắc, có luyện Nữ tâm pháp, hơn nữa còn là cao thủ đệ nhất lưu trong thuật mị tâm, và bản lĩnh cũng cao hơn Tú Sắc. Như vậy nàng ta mới đủ tư cách qua mặt Yến vương.”
Bích Thiên Nhạn biến sắc: “Vậy chẳng phải là Yến Vương đã trúng đạo thuật?” Nhưng hình như đến bây giờ Yến Vương vẫn mạnh khỏe như thường.”
Phạm Lương Cực suy nghĩ nhanh nhạy, giờ có Tần Mộng Dao nhắc nhở liền hiểu ra, ‘hừ’ lạnh nói: “Âm mưu của Doanh yêu nữ chỉ có thể thực hiện được khi còn nguyên âm trinh nữ. Yến Vương thông minh là vậy không ngờ vẫn thoát không được cái mỹ nhân kế này. Có lẽ đây cũng là kẽ hở duy nhất của Yến Vương.”
Hư Dạ Nguyệt nghe nói đến mỹ nhân kế thì hung hăng lườm Hàn Bách: “Để xem về sau với mỹ nữ Hàn lang có hay không kiềm chế lại một chút.”
Hàn Bách bối rối cười, nói lảng đi: “Nếu như chúng ta không tìm hiểu được Doanh Tán Hoa rốt cuộc đã làm gì Yến Vương thì có khả năng phải chịu thất bại thảm hại, mà thua ở điểm nào cũng không biết được.”
Tần Mộng Dao quay qua nói với Hư Dạ Nguyệt đang tựa vào mình: “Việc này tốt nhất do cha muội ra tay, xem thử có tra ra được vấn đề từ Yến Vương hay không. Tốt rồi! Muội còn phải về hồ Mạc Sầu đả tọa nhập định, tranh thủ trước lúc tham dự hội nghị Nguyên lão tĩnh tu được thêm chút thời gian.”
Hàn Bách nghe vậy liền cảm thấy xấu hổ, Tần Mộng Dao phải gián đoạn tĩnh tu chạy tới đây trợ giúp cho mình, vì vậy, mặc dù rất muốn giữ nàng lại nhưng không dám nói ra, chỉ đành tùy theo mọi người hành động.
Trong khi Hư Dạ Nguyệt lộ ra vẻ thất vọng thì Trang Thanh Sương ở phía bên kia lại lôi kéo Tần Mộng Dao, vui vẻ nói: “Chúng ta và Hàn lang sẽ làm hộ pháp cho tỷ tỷ.”
Tần Mộng Dao cười đáp: “Hàn lang còn có rất nhiều việc phải làm, sao có thể lãng phí thời gian trông chừng cho ta.” Rồi nàng cười ngọt ngào với Hàn Bách: “Theo trực giác của Mộng Dao thì độc kế chắc chắn nhằm vào Chu Nguyên Chương, chứ còn trừ khử Yến Vương thì chỉ giúp cho Chu Nguyên Chương mà thôi. Hàn lang và đại ca có thể chia nhau điều tra Trần quý phi và Doanh Tán Hoa, xem thử đó có phải là một cái mỹ nhân kế liên hoàn hay không?”
Hư Dạ Nguyệt hờn giận nói: “Tần tỷ tỷ còn muốn cho Hàn lang đi chọc ghẹo mấy cái nữ nhân độc ác đó hay sao?”
Tần Mộng Dao bật cười nói: “Nguyệt nhi ngoan nào, việc này dính dáng tới hạnh phúc và lợi ích của vạn dân, hi sinh một chút cũng đáng giá.”
Phạm Lương Cực trừng mắt nói với Hàn Bách: “Tiểu tử này có hi sinh gì đáng để nói đâu, hắn chỉ ngại lợi dụng chưa đủ thôi!”
Trang Thanh Sương hồn nhiên nói: “Người hi sinh là bọn muội mà!”
Bích Thiên Nhạn nhìn sắc trời, thấy mây mù đang dần dần che phủ trời xanh thì thúc giục: “Sắp có tuyết lớn rồi, chúng ta đi mau đi!”
/217
|