Bên trong Nguyệt tạ, Thích Trường Chinh ở trần, khoe cơ thể cường tráng cho các nàng Hàn Bích Thúy, Trử Hồng Ngọc, Hồng Tụ và Tống Mị băng bó vết kiếm ở trên vai trái. Đồng thời hắn cũng phải im lặng hứng chịu cơn giận hờn, trách móc của các nàng.
Tống Nam cũng tới đây, hắn đang chơi cờ cùng với tiểu quỷ vương Kinh Thành Lãnh. Lúc này, Kinh Thành Lãnh đang cau mày suy tư, rõ ràng là đang ở vào thế yếu.
Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương dẫn Tần Mộng Dao vào trong tĩnh thất, kéo theo cả Thúy Bích và tiểu mỹ nhân tóc vàng Di Cơ cùng tham gia náo nhiệt.
Hai nàng Hư, Trang không ngừng trừng mắt nhìn Thích Trường Chinh, như muốn biết rõ vì sao đi tán gái lại đem theo cả vết thương trở về.
Thích Trường Chinh quay qua nói với Kinh Thành Lãnh: “Đã biết sự lợi hại của anh rể ta chưa?”
Kinh Thành Lãnh than thở: “Chắc phải tìm sư phụ tới mới được.”
Hư Dạ Nguyệt kêu lên: “Cha đi đâu rồi?”
Tiếng của Quỷ vương từ xa xa truyền lại: “Nói chung cũng còn nhớ đến cha a!”
Hư Dạ Nguyệt vui mừng nhảy dựng lên, lao vút ra khỏi phòng, chụp lấy tay Hư Nhược Vô cùng Càn la kéo đi vào. ‘Chưởng thượng khả vũ’ Dị yến Mi đi ở bên cạnh.
Mọi người dồn dập thi lễ.
Sau một phen khách sáo, Càn La quan tâm tới nghĩa tử của mình liền quay qua hỏi thăm việc Thích Trường Chinh bị thương.
Thích Trường Chinh không dám dấu diếm, kể lại toàn bộ sự việc đã trải qua. Hư Nhược Vô ngồi trên ghế song song với Càn La nghe xong mỉm cười nói: “Cô nàng Mạnh Thanh Thanh này không chỉ kiếm pháp cao minh, còn là nhân vật quang minh lỗi lạc. Chứ nếu như nàng ta tìm thêm một cao thủ kiểu như Ưng Phi mai phục chỗ nào đó thì tiểu tử nhà ngươi đừng hòng còn mạng trở về.”
Thích Trường Chinh thầm hổ thẹn, nhận thấy mình quả thực quá sơ ý rồi.
Hàn Bích Thúy ở bên cạnh hung hăng lườm hắn, mắng nhỏ: “Để xem sau này chàng có còn dám cậy mạnh hay không?”
Càn La thấy Thích Trường Chinh bối rối thì lái câu chuyện đi: “Thật không ngờ Tần Mộng Dao lại thực sự nổi giận vì chuyện của Hàn Bách. Ta thấy Lam Ngọc còn lâu mới có thể bình phục lại bình thường, như vậy coi như là giúp cho Chu Nguyên Chương một cái đại ân.”
Hư Nhược Vô thả người thoải mái dựa vào lưng ghế, ung dung nói: “Thật là muốn nhanh chóng được xem Tần Mộng Dao quyết chiến Hồng Nhật pháp vương, cảnh tượng lúc đó hẳn phải rất tuyệt vời. Tên Hồng Nhật pháp vương này tu luyện Bất tử pháp ấn, được xưng là đệ nhất cao thủ Tây Tạng. Hắn vừa đánh một phát không trúng liền chạy xa nghìn dặm, thật làm người ta nhớ tới.”
Hư Dạ Nguyệt khinh thường nói: “Chẳng qua là một gã Lạt Ma giả thần giả quỷ, dấu đầu hở đuôi mà thôi! Nguyệt nhi chắc chắn Tần tỉ tỉ nhất định có thể một kiếm bổ đôi đầu gã. Cha mà thấy bộ dáng thảm hại của Thủy Nguyệt Đại Tông luôn tự cho là không ai bì nổi kia thì mới biết được tỉ tỉ oai phong cỡ nào!”
Mọi người nghe giọng nói ngây thơ của nàng thì đều thấy thoải mái, nở nụ cười.
Càn La nghiêm mặt nói: “Đêm nay, chúng ta không thể khinh địch, Bàng Ban là nhân vật kiệt xuất nhất Ma giáo trong vòng trăm năm qua, được tôn sùng như thần linh. Lần này hắn tự mình tới kinh, tất nhiên phía hắn sẽ được cổ vũ tinh thần rất lớn, nếu như không cần thiết thì không nên quần chiến, tránh lưỡng bại câu thương mà làm cho Chu Nguyên Chương thuận lợi liên minh với Bát phái. Và như vậy, Đan Ngọc Như càng được dịp vỗ bụng mà cười.”
Hàn Bích Thúy nhẹ nhàng nói: “Đan Ngọc Như thực sự lợi hại như vậy sao?”
Sắc mặt Càn La ngưng trọng, thở dài nói: “Võ công nàng ta không chỉ có thể liệt vào hàng ngũ tông sư mà càng lợi hại hơn chính là Mị thuật, rất khó lòng phòng bị, có thể khống chế tâm thần người khác trong vô hình, nam hay nữ đều không tránh khỏi. Nàng ta tiêu thanh biệt tích hơn hai mươi năm qua, có thể thấy là bởi vì tiềm tu một loại ma công cực kì lợi hại của Ma môn. Vì vậy, khi nàng ta xuất thế thì không phải chuyện đùa.” Mọi người nghe vậy, trong lòng rung động, nữ ma đầu này có thể im hơi lặng tiếng trốn phía sau Hồ Duy Dung, âm thầm mưu đồ bí mật cướp đoạt hoàng quyền Minh thất, chỉ nhìn một điểm này là biết được nàng ta rất có nghị lực và tính nhẫn nại.
Lúc này có người vào bẩm báo: “ Hứa Tông Đạo cầu kiến Quỷ vương!”
Quỷ Vương Hư Nhược Vô ngạc nhiên hỏi: “Cuối cùng hắn đã nhịn không được mà tới gặp ta sao?”
----- oOo -----
Mưa tuyết chầm chậm ngừng lại.
Hàn Bách và Phạm Lương Cực vừa ly khai Hoàng thành, Hàn Bách liền nói: “Lão quỷ chết bằm! Tốt nhất lão nên kìm giữ đôi tay trộm cắp của lão lại một chút, Chu Nguyên Chương đã biết rõ lão muốn trộm đồ của ông ấy rồi.”
Phạm Lương Cực cười hì hì nói: “Biết rõ thì thế nào? Bây giờ chúng ta có giá trị lợi dụng như thế, cho nên lão Chu có biết ta muốn trộm đồ gì đó thì cũng chỉ mắt mở mắt nhắm mà thôi.”
Hàn Bách cau mày nói: “Như vậy, ăn trộm được thì có gì thú vị cơ chứ?”
Phạm Lương Cực giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết rõ không cần theo đuổi, sớm muộn gì Dao muội cũng trao thân cho ngươi, vậy khi ngươi làm xong chuyện đó thì rốt cuộc có thấy thích thú hay không?”
Hàn Bách nghe vậy nghẹn lời.
Phạm Lương Cực thấy chiếm được hết lợi thế thì ôm lấy bờ vai rộng của hắn kéo vào dòng người hối hả, theo Ngự đạo Hoàng thành mà đi.
Hàn Bách nói: “Sào huyệt của Thiên Mệnh giáo, ông đã tìm ra chưa? Vừa rồi Chu Nguyên Chương thúc giục ta ra tay rồi đó.”
Phạm Lương Cực cụt hứng đáp: “Tối hôm qua ngươi và Dao muội phong lưu khoái hoạt, chỉ tội nghiệp cho thân già ta phải chạy ngược chạy xuôi! Danh sách cái gì chứ, ngay cả cái bìa sách coi được một chút cũng không có, chỉ tìm thấy một ít biên lai, đồ dùng và thực phẩm thôi. Cái loại danh sách mà một lưới bắt hết đó chỉ có Chu Nguyên Chương nghĩ ra được, nếu như ta là Đan Ngọc Như thì tuyệt đối không ngu như vậy, nhớ kĩ trong đầu mới là an toàn nhất.”
Hàn Bách cười khổ: “Hay là chúng ta đi bắt sống tên phụ trách cao nhất ở cái sào huyệt kia rồi giao cho Đông Hán. Bọn họ tự có cách muốn cái gì sẽ khai ra cái đó.”
Phạm Lương Cực lắc đầu: “Đừng tốn công vô ích. Ở đó chỉ có mấy cái nha đầu, để tìm được nữ nhân dễ coi chút cũng còn khó nữa là. Mấy ngày nay, tin tức đồn thổi ầm ầm, người của Thiên Mệnh giáo sợ quá trốn hết rồi.”
Hàn Bách nghe vậy gãi đầu: “Nói vậy, đầu mối còn lại duy nhất chính là Bạch Phương Hoa ư? Bây giờ ta có chút sợ gặp nàng ta.”
Phạm Lương Cực nghiêm mặt nói: “Nếu như nàng ta đúng là hộ pháp của Thiên Mệnh giáo thì võ công phải cực kì cao siêu, biểu hiện ra võ công bình thường chỉ là làm bộ để lừa gạt ngươi mà thôi.”
Người này một câu, người kia một câu, hai người đặt chân lên Lạc hoa kiều lúc nào cũng không hay.
Chợt có tiếng gọi vang lên: “Hàn Bách!”
Giọng nói truyền vào đôi tai lợi hại của Phạm Lương Cực, lão ngẩn ngơ thốt lên: “Là Doanh Tán Hoa!”
Một chiếc xe ngựa từ phía sau Lạc Hoa kiều chạy tới, người lái xe quát một tiếng, dừng xe ở cạnh hai người.
Rèm che vén lên, khuôn mặt xinh xắn xen lẫn tái nhợt của Doanh Tán Hoa hiện ra, ánh mắt nàng mờ mịt khiến người khác cảm giác được nỗi đau thê lương và tĩnh mịch từ sâu trong đáy lòng tràn ra.
Phạm Lương Cực truyền âm nói: “Ngươi tới nói chuyện đi!” Rồi lão cất bước tránh ra xa xa, nhưng không ai biết tai lão đang vểnh lên nghe trộm.
Trong lòng phức tạp vô cùng, Hàn Bách tiến tới cạnh cửa sổ, giọng nhẹ nhàng: “Nàng phải đi về đó rồi!”
Doanh Tán Hoa bình tĩnh nói: “Nơi này không còn cần ta nữa, tất nhiên rời càng xa càng tốt. Nhưng nếu ngươi muốn giết ta thì cứ thoải mái ra tay đi! Tán Hoa tuyệt đối không chống cự.”
Hàn Bách ngơ ngẩn hỏi: “Nàng biết rõ ta sẽ không giết nàng, vì sao còn nói như vậy? Nếu như nàng cảm thấy hối hận thì chi bằng đem thủ đoạn đối phó Yến Vương của nàng nói cho ta biết đi!”
Doanh Tán Hoa cười buồn bã đáp: “Vì sao ta phải hối hận? Hàn Bách ngươi còn không rõ sao? Lập trường của chúng ta vốn hoàn toàn bất đồng, những gì đã trải qua cũng khác nhau, ngươi có thể giết chết ta nhưng đừng mong ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì.”
Hàn Bách thở dài một hơi, nhận thấy không thể ép nàng, đành cười khổ nói: “Tú Sắc đâu? Cô ấy không rời kinh cùng nàng sao?”
Đôi mắt Doanh Tán Hoa ngân ngấn nước nhưng giọng nói lại bình tĩnh cực kì, bình tĩnh tới mức làm cho người nghe rợn mình, nàng thản nhiên nói: “Nàng đi lâu rồi!”
Nói xong câu này, rốt cuộc nàng nhịn không được, nước mắt trào ra như suối.
Cảm giác không lành dâng trào trong lòng Hàn Bách, hắn đột nhiên nắm lấy vai nàng, lay động nói: “Tú Sắc chết rồi?”
Doanh Tán Hoa thê lương mờ mịt đáp: “Nàng không muốn phá hỏng đại kế báo thù của ta, và cũng không muốn chính mắt thấy ta hại chết ngươi, như vậy, ngoại trừ tự sát ra, nàng còn có thể làm gì chứ?”
Cả người Hàn Bách rét lạnh, sắc mặt trắng bệch, liên tục lảo đảo thụt lùi, tới khi đụng phải lan can cầu mới dừng lại. Hắn như không tin, đầu lắc lia lịa nói: “Đó không phải là thật! Nàng đang gạt ta!”
Doanh Tán Hoa để nước mắt tùy ý lăn dài trên má, giọng buồn bã: “Ta lừa ngươi còn chưa đủ sao?”
Tâm tư Hàn Bách rối bời, tinh thần hoảng hốt, rồi hận ý chợt dâng lên ào ạt: “Bây giờ ta vẫn chưa chết, vẫn có thể phá hư đại sự của cô, vì sao cô không tiếp tục đối phó ta chứ?”
Doanh Tán Hoa lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Hiện tại ta rất mệt mỏi, chỉ mong rời xa nơi này, rời khỏi Trung Nguyên. Tới nơi nào cũng được, chỉ cần có thể quên ngươi và Tú Sắc. Hàn lang a! Chàng cứ hận Tán Hoa đi! Hận thật nhiều vào! Nàng không xứng với tình yêu của chàng.”
Rèm che buông xuống, xe ngựa chậm rãi chạy xuống cầu.
Hai chân Hàn Bách mềm nhũn, thiếu chút nữa thì té trên mặt đất, may mà có Phạm Lương Cực lao tới đỡ lấy.
----- oOo -----
Lãng Phiên Vân ôm Tả Thi rơi xuống mũi thuyền.
Các hảo thủ điều khiển thuyền của Nộ Giao bang liền cất tiếng hoan hô.
Có mấy người từ trong khoang thuyền đi ra, đó là Lăng Chiến Thiên, Địch Vũ Thời và Thượng Quan Ưng, và tất nhiên còn có cả cô bé cao hơn một chút, xinh đẹp như công chúa – Tiểu Văn Văn.
Khi bọn họ xuất hiện, Lãng Phiên Vân cảm thấy thật bất ngờ. Mọi người chưa cất tiếng, Tả Thi và Tiểu Văn Văn đã lao tới ôm chầm lấy nhau vừa khóc vừa cười làm cho những người khác cũng vừa thương cảm vừa vui mừng.
Lãng Phiên Vân vươn tay cầm lấy vai Lăng Chiến Thiên vừa cười to vừ gật gật đầu nói: “Có phải muốn lật bài ra với Chu Nguyên Chương rồi?”
Địch Vũ Thời bội phục đáp: “Không có việc gì có thể dấu được đại thúc.”
Thượng Quan Ưng kích động nói: “Đại thúc! Thúc có phản đối không?”
Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Sao lại phản đối chứ? Thiên hạ bây giờ không phải là thiên hạ trước đây nữa rồi. Dân chúng chỉ hi vọng có cuộc sống an nhàn, thái bình, Nộ Giao bang cũng nên thuận theo xu thế. Bang chủ sáng lập bang cũng là vì mục tiêu mang lại hạnh phúc cho thiên hạ. Nếu thiên hạ đã ổn định thì Nộ Giao bang không cần thiết tồn tại nữa rồi.”
Lăng Chiến Thiên cũng cười: “Ta biết đại ca sẽ đồng ý với quyết định của chúng ta. Lần này tới kinh, chúng ta chính là muốn biết rõ ràng tình thế, rồi xem nên dốc sức vào đâu.”
Lãng Phiên Vân bật cười: “Nếu như ngươi không sợ đau đầu thì gắng mà làm rõ đi!”
Lúc này thì tiểu Văn Văn thoát khỏi vòng tay của mẹ, chạy tới trước Lãng Phiên Vân, reo lên: “Lãng thủ tọa!”
Lãng Phiên Vân nhấc bổng cô bé lên, hôn vào má nàng một cái.
Dưới sự hộ tống của thuyền Thủy sư, mấy cái thuyền lớn chở theo những nhân vật trọng yếu nhất của Nộ Giao bang ngang nhiên mà tiến vào sông Tần Hoài.
----- oOo -----
Tại trong Kim Thạch tàng thư, một mình Quỷ Vương Hư Nhược Vô tiếp kiến Bất Xá.
Vị tăng nhân này trong bộ đồ trắng như tuyết, ngạo nghễ bước vào trong phòng rồi giống như ngày xưa tiến lên chào theo nghi thức quân đội, giọng nói sang sảng: “Hứa Tông Đạo tham kiến đại soái!”
Hư Nhược Vô làm một động tác khách khí rồi mời Bất Xá ngồi, trong giọng nói không dấu được bồi hồi: “Hơn hai mươi năm rồi, ba thủ hạ đắc lực nhất của ta giờ chỉ còn lại có mình ông. Nhớ lại trận Ứng Thiên năm đó, quân thủy bộ chúng ta cùng tiến, sau khi đại chiến với quân Nguyên tại Chung Sơn thì tiếp tục truy kích và tiêu diệt chúng ở Phượng Hoàng đài. Một trận đó đã tạo ra cơ nghiệp Đại Minh.”
Bất Xá tiếp lời: “Bắt đầu từ lúc đó, Chu Nguyên Chương mới có căn cứ địa vững chắc làm bàn đạp đánh nam dẹp tây, thế lực ngày càng mở rộng, lần lượt chiếm được Giang Tô, An Huy và Chiết Giang, thực hiện quá trình thôn tính các thế lực khác và thống nhất thiên hạ.”
Vẻ mặt chìm trong hồi ức, giọng Hư Nhược Vô bồi hồi: “Lúc đó, đại thế của người Nguyên đã mất, đối thủ mạnh nhất còn lại là Trần Hữu Lượng, hắn một đời kiêu hùng, may mà chúng ta có thủy sư của thượng Quan Phi hỗ trợ, qua hai trận đại chiến tại Long Giang và Phàn Dương hồ mới phá được quân Trần. Thật thống khoái làm sao!”
Nói tới đây, hai người bỗng trở nên trầm mặc. Chu Nguyên Chương sau khi tiếp tục tiêu diệt Trương Sĩ Thành và Phương Quốc Trân thì đã hùng bá một nửa giang sơn, vây cánh rất nhiều. Lúc này, lão phái người ám sát Tiểu Minh vương Hàn Lâm Nhi tại huyện Lục Hợp, hoàn toàn phản bội nghĩa quân, tự lập làm vua, khua quân Bắc phạt, đuổi người Nguyên ra khỏi Trung Nguyên.
Tiểu Minh vương là lãnh tụ ngay từ khi bắt đầu khởi nghĩa, Chu Nguyên Chương làm như vậy liền khiến cho Thượng Quan Phi dứt áo ra đi thành lập Nộ Giao bang, không chịu dưới quyền Chu Nguyên Chương nữa. Bất Xá cũng vì vậy mà nản lòng thoái chí rồi chia tay Quỷ Vương đi Song Tu phủ kết đôi với Cốc Ngưng Thanh cùng tu luyện đại pháp.
Những chuyện xưa không kiềm chế được lần lượt hiện lên trong lòng.
Quỷ Vương thở dài, giọng bùi ngùi: “Thành thì như thế nào? Bại lại như thế nào? Nhớ lại chuyện cũ, chỉ như một giấc mộng xuân thu, Tông Đạo có nhìn ra không?”
Bất Xá cười khổ: “Ngày hôm qua vẫn chưa nhìn thấu, nhưng hôm nay, sau buổi nói chuyện với sư huynh Vô Tưởng thì ngộ ra rồi, tất cả cừu hận đều đã tiêu tan. Đến bây giờ ta mới hiểu vì sao sau trận quyết chiến với Bàng Ban, sư phụ trở về dù biết không còn sống bao lâu nữa nhưng vẫn là bình yên vui vẻ như vậy. Sinh sinh tử tử, thì có sao? Thậm chí hạnh phúc và thống khổ cũng chỉ là những phần nhạc đệm khác nhau trong cuộc đời mà thôi.”
Quỷ Vương vỗ bàn cười: “Nói rất hay! Nói rất hay!”
Bất Xá xúc động nói: “Từ trước tới nay, tiểu tăng luôn quá đặt nặng suy nghĩ và tâm tình của mình nên mới có nỗi khổ tương tư Cốc Ngưng Thanh hai mươi năm trời. Bất Xá thực sự quá ích kỷ rồi!”
Quỷ Vương nhìn bất xá một lúc lâu rồi trầm giọng nói: “Trong giọng nói của Tông Đạo mơ hồ có điều quyết định. Có lẻ trận chiến giữa ngươi và Bàng Ban là không tránh khỏi rồi, có phải không?”
Bất Xá mỉm cười, gật đầu xác nhận.
Quỷ Vương thả người dựa ra sau, cười thoải mái nói: “Vậy thì chúc mừng ngươi.” Tiếp đó thở nhẹ một hơi: “Hai mươi năm qua, ta dành toàn bộ tinh thần cho đứa con gái yêu, lúc này ta mới bắt đầu biết được tranh đấu võ lâm chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ có sinh hoạt gia đình mới là ý nghĩa chân chính của cuộc đời, mới có thể thưởng thức niềm vui cuộc sống.”
Bất xá cười thoải mái, bình thản nói: “Chỉ cần có thể giết chết Niên Liên Đan, Bất Xá liền buông bỏ tất cả, đem vợ con, thủ hạ về vực ngoại, dựng lại Vô Song quốc rồi cùng nhau hưởng thụ cuộc sống đơn thuần ở đó đến hết đời, tất cả những cái khác đều không quan tâm nữa.”
Quỷ Vương hiểu ý mỉm cười: “Thật hay cho một cái ‘không quan tâm’.” Tiếp đó thở dài nói: “Có phải chúng ta đã quan tâm tới quá nhiều thứ hay không?”
Bất Xá hỏi: “Đại soái lại có dự định gì à?”
Quỷ Vương Hư Nhược Vô bật cười sảng khoái nói: “Có dự định gì hay đâu, chỉ là ngày đánh một trận với Lý Xích Mi tới nơi rồi. Hư mỗ chờ hơn hai mươi năm rồi, chờ đến mức tay ngứa cả lên. Thật không ngờ tên này lại luyện thành Thiên Mị Ngưng Âm, đúng là làm người ta quá hưng phấn!”
Bất Xá mỉm cười: “Hai mươi năm rồi mà Đại soái vẫn hào hùng như ngày nào, Tông Đạo rất là vui mừng.”
Quỷ Vương lắc đầu than thở: “Hiện tại, ta lo nhất chính là Đan Ngọc Như, nàng ta âm thầm bày binh bố trận đã hai mươi năm, mặc cho Chu Nguyên Chương thống nhất thiên hạ, xây dựng củng cố quốc gia; cho nên, trừ khi nàng ta không hành động, còn không thì khó mà chống được độc kế của nàng ta, để cho nàng ta thu lấy Đại Minh. Nhưng mà, đúng như ngươi nói, Hư mỗ từ lâu đã chán ngán Chu Nguyên Chương rồi, không còn hứng thú để ý tới nữa, cứ để cho lớp hậu sinh tiểu bối lo đi!”
Tiếp đó, Hư Nhược Vô vươn người đứng dậy, vui vẻ nói: “Đi nào! Cho ta gặp tiểu mỹ nhân khiến ngươi cùng lúc rung động tiên tâm, phàm tâm đi nào!”
Tống Nam cũng tới đây, hắn đang chơi cờ cùng với tiểu quỷ vương Kinh Thành Lãnh. Lúc này, Kinh Thành Lãnh đang cau mày suy tư, rõ ràng là đang ở vào thế yếu.
Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương dẫn Tần Mộng Dao vào trong tĩnh thất, kéo theo cả Thúy Bích và tiểu mỹ nhân tóc vàng Di Cơ cùng tham gia náo nhiệt.
Hai nàng Hư, Trang không ngừng trừng mắt nhìn Thích Trường Chinh, như muốn biết rõ vì sao đi tán gái lại đem theo cả vết thương trở về.
Thích Trường Chinh quay qua nói với Kinh Thành Lãnh: “Đã biết sự lợi hại của anh rể ta chưa?”
Kinh Thành Lãnh than thở: “Chắc phải tìm sư phụ tới mới được.”
Hư Dạ Nguyệt kêu lên: “Cha đi đâu rồi?”
Tiếng của Quỷ vương từ xa xa truyền lại: “Nói chung cũng còn nhớ đến cha a!”
Hư Dạ Nguyệt vui mừng nhảy dựng lên, lao vút ra khỏi phòng, chụp lấy tay Hư Nhược Vô cùng Càn la kéo đi vào. ‘Chưởng thượng khả vũ’ Dị yến Mi đi ở bên cạnh.
Mọi người dồn dập thi lễ.
Sau một phen khách sáo, Càn La quan tâm tới nghĩa tử của mình liền quay qua hỏi thăm việc Thích Trường Chinh bị thương.
Thích Trường Chinh không dám dấu diếm, kể lại toàn bộ sự việc đã trải qua. Hư Nhược Vô ngồi trên ghế song song với Càn La nghe xong mỉm cười nói: “Cô nàng Mạnh Thanh Thanh này không chỉ kiếm pháp cao minh, còn là nhân vật quang minh lỗi lạc. Chứ nếu như nàng ta tìm thêm một cao thủ kiểu như Ưng Phi mai phục chỗ nào đó thì tiểu tử nhà ngươi đừng hòng còn mạng trở về.”
Thích Trường Chinh thầm hổ thẹn, nhận thấy mình quả thực quá sơ ý rồi.
Hàn Bích Thúy ở bên cạnh hung hăng lườm hắn, mắng nhỏ: “Để xem sau này chàng có còn dám cậy mạnh hay không?”
Càn La thấy Thích Trường Chinh bối rối thì lái câu chuyện đi: “Thật không ngờ Tần Mộng Dao lại thực sự nổi giận vì chuyện của Hàn Bách. Ta thấy Lam Ngọc còn lâu mới có thể bình phục lại bình thường, như vậy coi như là giúp cho Chu Nguyên Chương một cái đại ân.”
Hư Nhược Vô thả người thoải mái dựa vào lưng ghế, ung dung nói: “Thật là muốn nhanh chóng được xem Tần Mộng Dao quyết chiến Hồng Nhật pháp vương, cảnh tượng lúc đó hẳn phải rất tuyệt vời. Tên Hồng Nhật pháp vương này tu luyện Bất tử pháp ấn, được xưng là đệ nhất cao thủ Tây Tạng. Hắn vừa đánh một phát không trúng liền chạy xa nghìn dặm, thật làm người ta nhớ tới.”
Hư Dạ Nguyệt khinh thường nói: “Chẳng qua là một gã Lạt Ma giả thần giả quỷ, dấu đầu hở đuôi mà thôi! Nguyệt nhi chắc chắn Tần tỉ tỉ nhất định có thể một kiếm bổ đôi đầu gã. Cha mà thấy bộ dáng thảm hại của Thủy Nguyệt Đại Tông luôn tự cho là không ai bì nổi kia thì mới biết được tỉ tỉ oai phong cỡ nào!”
Mọi người nghe giọng nói ngây thơ của nàng thì đều thấy thoải mái, nở nụ cười.
Càn La nghiêm mặt nói: “Đêm nay, chúng ta không thể khinh địch, Bàng Ban là nhân vật kiệt xuất nhất Ma giáo trong vòng trăm năm qua, được tôn sùng như thần linh. Lần này hắn tự mình tới kinh, tất nhiên phía hắn sẽ được cổ vũ tinh thần rất lớn, nếu như không cần thiết thì không nên quần chiến, tránh lưỡng bại câu thương mà làm cho Chu Nguyên Chương thuận lợi liên minh với Bát phái. Và như vậy, Đan Ngọc Như càng được dịp vỗ bụng mà cười.”
Hàn Bích Thúy nhẹ nhàng nói: “Đan Ngọc Như thực sự lợi hại như vậy sao?”
Sắc mặt Càn La ngưng trọng, thở dài nói: “Võ công nàng ta không chỉ có thể liệt vào hàng ngũ tông sư mà càng lợi hại hơn chính là Mị thuật, rất khó lòng phòng bị, có thể khống chế tâm thần người khác trong vô hình, nam hay nữ đều không tránh khỏi. Nàng ta tiêu thanh biệt tích hơn hai mươi năm qua, có thể thấy là bởi vì tiềm tu một loại ma công cực kì lợi hại của Ma môn. Vì vậy, khi nàng ta xuất thế thì không phải chuyện đùa.” Mọi người nghe vậy, trong lòng rung động, nữ ma đầu này có thể im hơi lặng tiếng trốn phía sau Hồ Duy Dung, âm thầm mưu đồ bí mật cướp đoạt hoàng quyền Minh thất, chỉ nhìn một điểm này là biết được nàng ta rất có nghị lực và tính nhẫn nại.
Lúc này có người vào bẩm báo: “ Hứa Tông Đạo cầu kiến Quỷ vương!”
Quỷ Vương Hư Nhược Vô ngạc nhiên hỏi: “Cuối cùng hắn đã nhịn không được mà tới gặp ta sao?”
----- oOo -----
Mưa tuyết chầm chậm ngừng lại.
Hàn Bách và Phạm Lương Cực vừa ly khai Hoàng thành, Hàn Bách liền nói: “Lão quỷ chết bằm! Tốt nhất lão nên kìm giữ đôi tay trộm cắp của lão lại một chút, Chu Nguyên Chương đã biết rõ lão muốn trộm đồ của ông ấy rồi.”
Phạm Lương Cực cười hì hì nói: “Biết rõ thì thế nào? Bây giờ chúng ta có giá trị lợi dụng như thế, cho nên lão Chu có biết ta muốn trộm đồ gì đó thì cũng chỉ mắt mở mắt nhắm mà thôi.”
Hàn Bách cau mày nói: “Như vậy, ăn trộm được thì có gì thú vị cơ chứ?”
Phạm Lương Cực giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết rõ không cần theo đuổi, sớm muộn gì Dao muội cũng trao thân cho ngươi, vậy khi ngươi làm xong chuyện đó thì rốt cuộc có thấy thích thú hay không?”
Hàn Bách nghe vậy nghẹn lời.
Phạm Lương Cực thấy chiếm được hết lợi thế thì ôm lấy bờ vai rộng của hắn kéo vào dòng người hối hả, theo Ngự đạo Hoàng thành mà đi.
Hàn Bách nói: “Sào huyệt của Thiên Mệnh giáo, ông đã tìm ra chưa? Vừa rồi Chu Nguyên Chương thúc giục ta ra tay rồi đó.”
Phạm Lương Cực cụt hứng đáp: “Tối hôm qua ngươi và Dao muội phong lưu khoái hoạt, chỉ tội nghiệp cho thân già ta phải chạy ngược chạy xuôi! Danh sách cái gì chứ, ngay cả cái bìa sách coi được một chút cũng không có, chỉ tìm thấy một ít biên lai, đồ dùng và thực phẩm thôi. Cái loại danh sách mà một lưới bắt hết đó chỉ có Chu Nguyên Chương nghĩ ra được, nếu như ta là Đan Ngọc Như thì tuyệt đối không ngu như vậy, nhớ kĩ trong đầu mới là an toàn nhất.”
Hàn Bách cười khổ: “Hay là chúng ta đi bắt sống tên phụ trách cao nhất ở cái sào huyệt kia rồi giao cho Đông Hán. Bọn họ tự có cách muốn cái gì sẽ khai ra cái đó.”
Phạm Lương Cực lắc đầu: “Đừng tốn công vô ích. Ở đó chỉ có mấy cái nha đầu, để tìm được nữ nhân dễ coi chút cũng còn khó nữa là. Mấy ngày nay, tin tức đồn thổi ầm ầm, người của Thiên Mệnh giáo sợ quá trốn hết rồi.”
Hàn Bách nghe vậy gãi đầu: “Nói vậy, đầu mối còn lại duy nhất chính là Bạch Phương Hoa ư? Bây giờ ta có chút sợ gặp nàng ta.”
Phạm Lương Cực nghiêm mặt nói: “Nếu như nàng ta đúng là hộ pháp của Thiên Mệnh giáo thì võ công phải cực kì cao siêu, biểu hiện ra võ công bình thường chỉ là làm bộ để lừa gạt ngươi mà thôi.”
Người này một câu, người kia một câu, hai người đặt chân lên Lạc hoa kiều lúc nào cũng không hay.
Chợt có tiếng gọi vang lên: “Hàn Bách!”
Giọng nói truyền vào đôi tai lợi hại của Phạm Lương Cực, lão ngẩn ngơ thốt lên: “Là Doanh Tán Hoa!”
Một chiếc xe ngựa từ phía sau Lạc Hoa kiều chạy tới, người lái xe quát một tiếng, dừng xe ở cạnh hai người.
Rèm che vén lên, khuôn mặt xinh xắn xen lẫn tái nhợt của Doanh Tán Hoa hiện ra, ánh mắt nàng mờ mịt khiến người khác cảm giác được nỗi đau thê lương và tĩnh mịch từ sâu trong đáy lòng tràn ra.
Phạm Lương Cực truyền âm nói: “Ngươi tới nói chuyện đi!” Rồi lão cất bước tránh ra xa xa, nhưng không ai biết tai lão đang vểnh lên nghe trộm.
Trong lòng phức tạp vô cùng, Hàn Bách tiến tới cạnh cửa sổ, giọng nhẹ nhàng: “Nàng phải đi về đó rồi!”
Doanh Tán Hoa bình tĩnh nói: “Nơi này không còn cần ta nữa, tất nhiên rời càng xa càng tốt. Nhưng nếu ngươi muốn giết ta thì cứ thoải mái ra tay đi! Tán Hoa tuyệt đối không chống cự.”
Hàn Bách ngơ ngẩn hỏi: “Nàng biết rõ ta sẽ không giết nàng, vì sao còn nói như vậy? Nếu như nàng cảm thấy hối hận thì chi bằng đem thủ đoạn đối phó Yến Vương của nàng nói cho ta biết đi!”
Doanh Tán Hoa cười buồn bã đáp: “Vì sao ta phải hối hận? Hàn Bách ngươi còn không rõ sao? Lập trường của chúng ta vốn hoàn toàn bất đồng, những gì đã trải qua cũng khác nhau, ngươi có thể giết chết ta nhưng đừng mong ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì.”
Hàn Bách thở dài một hơi, nhận thấy không thể ép nàng, đành cười khổ nói: “Tú Sắc đâu? Cô ấy không rời kinh cùng nàng sao?”
Đôi mắt Doanh Tán Hoa ngân ngấn nước nhưng giọng nói lại bình tĩnh cực kì, bình tĩnh tới mức làm cho người nghe rợn mình, nàng thản nhiên nói: “Nàng đi lâu rồi!”
Nói xong câu này, rốt cuộc nàng nhịn không được, nước mắt trào ra như suối.
Cảm giác không lành dâng trào trong lòng Hàn Bách, hắn đột nhiên nắm lấy vai nàng, lay động nói: “Tú Sắc chết rồi?”
Doanh Tán Hoa thê lương mờ mịt đáp: “Nàng không muốn phá hỏng đại kế báo thù của ta, và cũng không muốn chính mắt thấy ta hại chết ngươi, như vậy, ngoại trừ tự sát ra, nàng còn có thể làm gì chứ?”
Cả người Hàn Bách rét lạnh, sắc mặt trắng bệch, liên tục lảo đảo thụt lùi, tới khi đụng phải lan can cầu mới dừng lại. Hắn như không tin, đầu lắc lia lịa nói: “Đó không phải là thật! Nàng đang gạt ta!”
Doanh Tán Hoa để nước mắt tùy ý lăn dài trên má, giọng buồn bã: “Ta lừa ngươi còn chưa đủ sao?”
Tâm tư Hàn Bách rối bời, tinh thần hoảng hốt, rồi hận ý chợt dâng lên ào ạt: “Bây giờ ta vẫn chưa chết, vẫn có thể phá hư đại sự của cô, vì sao cô không tiếp tục đối phó ta chứ?”
Doanh Tán Hoa lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Hiện tại ta rất mệt mỏi, chỉ mong rời xa nơi này, rời khỏi Trung Nguyên. Tới nơi nào cũng được, chỉ cần có thể quên ngươi và Tú Sắc. Hàn lang a! Chàng cứ hận Tán Hoa đi! Hận thật nhiều vào! Nàng không xứng với tình yêu của chàng.”
Rèm che buông xuống, xe ngựa chậm rãi chạy xuống cầu.
Hai chân Hàn Bách mềm nhũn, thiếu chút nữa thì té trên mặt đất, may mà có Phạm Lương Cực lao tới đỡ lấy.
----- oOo -----
Lãng Phiên Vân ôm Tả Thi rơi xuống mũi thuyền.
Các hảo thủ điều khiển thuyền của Nộ Giao bang liền cất tiếng hoan hô.
Có mấy người từ trong khoang thuyền đi ra, đó là Lăng Chiến Thiên, Địch Vũ Thời và Thượng Quan Ưng, và tất nhiên còn có cả cô bé cao hơn một chút, xinh đẹp như công chúa – Tiểu Văn Văn.
Khi bọn họ xuất hiện, Lãng Phiên Vân cảm thấy thật bất ngờ. Mọi người chưa cất tiếng, Tả Thi và Tiểu Văn Văn đã lao tới ôm chầm lấy nhau vừa khóc vừa cười làm cho những người khác cũng vừa thương cảm vừa vui mừng.
Lãng Phiên Vân vươn tay cầm lấy vai Lăng Chiến Thiên vừa cười to vừ gật gật đầu nói: “Có phải muốn lật bài ra với Chu Nguyên Chương rồi?”
Địch Vũ Thời bội phục đáp: “Không có việc gì có thể dấu được đại thúc.”
Thượng Quan Ưng kích động nói: “Đại thúc! Thúc có phản đối không?”
Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Sao lại phản đối chứ? Thiên hạ bây giờ không phải là thiên hạ trước đây nữa rồi. Dân chúng chỉ hi vọng có cuộc sống an nhàn, thái bình, Nộ Giao bang cũng nên thuận theo xu thế. Bang chủ sáng lập bang cũng là vì mục tiêu mang lại hạnh phúc cho thiên hạ. Nếu thiên hạ đã ổn định thì Nộ Giao bang không cần thiết tồn tại nữa rồi.”
Lăng Chiến Thiên cũng cười: “Ta biết đại ca sẽ đồng ý với quyết định của chúng ta. Lần này tới kinh, chúng ta chính là muốn biết rõ ràng tình thế, rồi xem nên dốc sức vào đâu.”
Lãng Phiên Vân bật cười: “Nếu như ngươi không sợ đau đầu thì gắng mà làm rõ đi!”
Lúc này thì tiểu Văn Văn thoát khỏi vòng tay của mẹ, chạy tới trước Lãng Phiên Vân, reo lên: “Lãng thủ tọa!”
Lãng Phiên Vân nhấc bổng cô bé lên, hôn vào má nàng một cái.
Dưới sự hộ tống của thuyền Thủy sư, mấy cái thuyền lớn chở theo những nhân vật trọng yếu nhất của Nộ Giao bang ngang nhiên mà tiến vào sông Tần Hoài.
----- oOo -----
Tại trong Kim Thạch tàng thư, một mình Quỷ Vương Hư Nhược Vô tiếp kiến Bất Xá.
Vị tăng nhân này trong bộ đồ trắng như tuyết, ngạo nghễ bước vào trong phòng rồi giống như ngày xưa tiến lên chào theo nghi thức quân đội, giọng nói sang sảng: “Hứa Tông Đạo tham kiến đại soái!”
Hư Nhược Vô làm một động tác khách khí rồi mời Bất Xá ngồi, trong giọng nói không dấu được bồi hồi: “Hơn hai mươi năm rồi, ba thủ hạ đắc lực nhất của ta giờ chỉ còn lại có mình ông. Nhớ lại trận Ứng Thiên năm đó, quân thủy bộ chúng ta cùng tiến, sau khi đại chiến với quân Nguyên tại Chung Sơn thì tiếp tục truy kích và tiêu diệt chúng ở Phượng Hoàng đài. Một trận đó đã tạo ra cơ nghiệp Đại Minh.”
Bất Xá tiếp lời: “Bắt đầu từ lúc đó, Chu Nguyên Chương mới có căn cứ địa vững chắc làm bàn đạp đánh nam dẹp tây, thế lực ngày càng mở rộng, lần lượt chiếm được Giang Tô, An Huy và Chiết Giang, thực hiện quá trình thôn tính các thế lực khác và thống nhất thiên hạ.”
Vẻ mặt chìm trong hồi ức, giọng Hư Nhược Vô bồi hồi: “Lúc đó, đại thế của người Nguyên đã mất, đối thủ mạnh nhất còn lại là Trần Hữu Lượng, hắn một đời kiêu hùng, may mà chúng ta có thủy sư của thượng Quan Phi hỗ trợ, qua hai trận đại chiến tại Long Giang và Phàn Dương hồ mới phá được quân Trần. Thật thống khoái làm sao!”
Nói tới đây, hai người bỗng trở nên trầm mặc. Chu Nguyên Chương sau khi tiếp tục tiêu diệt Trương Sĩ Thành và Phương Quốc Trân thì đã hùng bá một nửa giang sơn, vây cánh rất nhiều. Lúc này, lão phái người ám sát Tiểu Minh vương Hàn Lâm Nhi tại huyện Lục Hợp, hoàn toàn phản bội nghĩa quân, tự lập làm vua, khua quân Bắc phạt, đuổi người Nguyên ra khỏi Trung Nguyên.
Tiểu Minh vương là lãnh tụ ngay từ khi bắt đầu khởi nghĩa, Chu Nguyên Chương làm như vậy liền khiến cho Thượng Quan Phi dứt áo ra đi thành lập Nộ Giao bang, không chịu dưới quyền Chu Nguyên Chương nữa. Bất Xá cũng vì vậy mà nản lòng thoái chí rồi chia tay Quỷ Vương đi Song Tu phủ kết đôi với Cốc Ngưng Thanh cùng tu luyện đại pháp.
Những chuyện xưa không kiềm chế được lần lượt hiện lên trong lòng.
Quỷ Vương thở dài, giọng bùi ngùi: “Thành thì như thế nào? Bại lại như thế nào? Nhớ lại chuyện cũ, chỉ như một giấc mộng xuân thu, Tông Đạo có nhìn ra không?”
Bất Xá cười khổ: “Ngày hôm qua vẫn chưa nhìn thấu, nhưng hôm nay, sau buổi nói chuyện với sư huynh Vô Tưởng thì ngộ ra rồi, tất cả cừu hận đều đã tiêu tan. Đến bây giờ ta mới hiểu vì sao sau trận quyết chiến với Bàng Ban, sư phụ trở về dù biết không còn sống bao lâu nữa nhưng vẫn là bình yên vui vẻ như vậy. Sinh sinh tử tử, thì có sao? Thậm chí hạnh phúc và thống khổ cũng chỉ là những phần nhạc đệm khác nhau trong cuộc đời mà thôi.”
Quỷ Vương vỗ bàn cười: “Nói rất hay! Nói rất hay!”
Bất Xá xúc động nói: “Từ trước tới nay, tiểu tăng luôn quá đặt nặng suy nghĩ và tâm tình của mình nên mới có nỗi khổ tương tư Cốc Ngưng Thanh hai mươi năm trời. Bất Xá thực sự quá ích kỷ rồi!”
Quỷ Vương nhìn bất xá một lúc lâu rồi trầm giọng nói: “Trong giọng nói của Tông Đạo mơ hồ có điều quyết định. Có lẻ trận chiến giữa ngươi và Bàng Ban là không tránh khỏi rồi, có phải không?”
Bất Xá mỉm cười, gật đầu xác nhận.
Quỷ Vương thả người dựa ra sau, cười thoải mái nói: “Vậy thì chúc mừng ngươi.” Tiếp đó thở nhẹ một hơi: “Hai mươi năm qua, ta dành toàn bộ tinh thần cho đứa con gái yêu, lúc này ta mới bắt đầu biết được tranh đấu võ lâm chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ có sinh hoạt gia đình mới là ý nghĩa chân chính của cuộc đời, mới có thể thưởng thức niềm vui cuộc sống.”
Bất xá cười thoải mái, bình thản nói: “Chỉ cần có thể giết chết Niên Liên Đan, Bất Xá liền buông bỏ tất cả, đem vợ con, thủ hạ về vực ngoại, dựng lại Vô Song quốc rồi cùng nhau hưởng thụ cuộc sống đơn thuần ở đó đến hết đời, tất cả những cái khác đều không quan tâm nữa.”
Quỷ Vương hiểu ý mỉm cười: “Thật hay cho một cái ‘không quan tâm’.” Tiếp đó thở dài nói: “Có phải chúng ta đã quan tâm tới quá nhiều thứ hay không?”
Bất Xá hỏi: “Đại soái lại có dự định gì à?”
Quỷ Vương Hư Nhược Vô bật cười sảng khoái nói: “Có dự định gì hay đâu, chỉ là ngày đánh một trận với Lý Xích Mi tới nơi rồi. Hư mỗ chờ hơn hai mươi năm rồi, chờ đến mức tay ngứa cả lên. Thật không ngờ tên này lại luyện thành Thiên Mị Ngưng Âm, đúng là làm người ta quá hưng phấn!”
Bất Xá mỉm cười: “Hai mươi năm rồi mà Đại soái vẫn hào hùng như ngày nào, Tông Đạo rất là vui mừng.”
Quỷ Vương lắc đầu than thở: “Hiện tại, ta lo nhất chính là Đan Ngọc Như, nàng ta âm thầm bày binh bố trận đã hai mươi năm, mặc cho Chu Nguyên Chương thống nhất thiên hạ, xây dựng củng cố quốc gia; cho nên, trừ khi nàng ta không hành động, còn không thì khó mà chống được độc kế của nàng ta, để cho nàng ta thu lấy Đại Minh. Nhưng mà, đúng như ngươi nói, Hư mỗ từ lâu đã chán ngán Chu Nguyên Chương rồi, không còn hứng thú để ý tới nữa, cứ để cho lớp hậu sinh tiểu bối lo đi!”
Tiếp đó, Hư Nhược Vô vươn người đứng dậy, vui vẻ nói: “Đi nào! Cho ta gặp tiểu mỹ nhân khiến ngươi cùng lúc rung động tiên tâm, phàm tâm đi nào!”
/217
|