Càn Hồng Thanh ngồi trong cỗ xe ngựa, ung dung tự đắc.
Cứ nghĩ rằng có thể gặp được Càn La, nàng đã thấy toàn thân nóng bừng, râm ran hưng phấn. Tay cao thủ hắc đạo vô địch hiệu xưng Càn La này có một sức hấp dẫn lạ kỳ với nữ nhân, kể cả nàng, đứa con gái giả mạo của lão, cũng không phải là ngoại lệ.
Một canh giờ trước, khi nàng vừa trở lại Nộ Giao Đảo, thủ hạ đã báo tin Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên, hai người đang ngồi bàn chuyện trên Quan Viễn Lâu.
Nàng không ngạc nhiên, mà lại lấy làm mừng rỡ, vội vàng trở về phủ tắm rửa chải chuốt, trang điểm thật đẹp, rồi ngồi xe đến Nộ Giao Điện gặp trượng phu Thượng Quan Ưng.
Lúc nào cũng chú ý giữ gìn vẻ ngoài thật mỹ lệ, là thủ đoạn mê hoặc nam nhân của nàng.
Xe ngựa dừng lại.
Cửa mở ra.
Cận vệ sắp thành hai hàng trước xe.
Cách sắp xếp này được Thượng Quan Ưng hết sức chăm chút. Chàng cho rằng một bang phái lớn phải có khí phách của một bang phái lớn, đội ngũ chỉnh tề là cần thiết. Nhưng nó khiến con người thuộc lớp cựu, chỉ chú trọng đến hiệu suất thực tế như Lăng Chiến Thiên thấy chướng mắt vô cùng.
Thế hệ mới mưu đồ tranh đoạt hình ảnh và địa vị mới, trong khi thế hệ cũ kiên trì truyền thống và quy tắc cũ, mâu thuẫn nảy sinh là điều tất nhiên.
Càn Hồng Thanh õng ẹo bước ra khỏi xe ngựa, tức thời mọi ánh mắt bên ngoài đổ dồn vào thân thể nàng.
Càn Hồng Thanh hiểu rõ những bí quyết đối phó với nam nhân, tuy nàng có vóc dáng thon thả mỹ lệ với những đường cong gợi cảm, nhưng nàng tuyệt đối không tuỳ tiện lả lơi đưa tình, ngược lại mỗi động tác đều hàm chứa sự u nhã, nét mặt nghiêm trang xa cách, vẻ bất khả xâm phạm, ngọc khiết băng thanh.
Thế mà lại khiến bọn đàn ông ham chinh phục phụ nữ điên đảo thần hồn.
Vật càng khó chiếm, thì càng quý báu.
Vì vậy hễ nàng giả bộ từ khước, chẳng ai là không động tâm xiêu lòng.
Chỉ có Lãng Phiên Vân ngang tàng kia là ngoại lệ.
Kể cả lớp người cũ của Lăng Chiến Thiên, cho dù đứng trên lập trường đối địch, nhưng qua ánh mắt sục sạo thân hình nàng của họ, có thể thấy chẳng ai là không nuôi hứng thú và dã tâm.
Mỗi mình Lãng Phiên Vân là ngoại lệ.
Y quả thực không có chút cảm xúc nào với nàng.
Chẳng phải y phớt lờ nàng, nhưng ánh mắt y nhìn nàng không khác gì nhìn một vật chết.
Ánh mắt đó khiến người ta run rẩy.
Lãng Phiên Vân thân hình to cao, diện mạo thô ráp.
Làn da nhám, xù xì, đôi mắt hẹp và dài thường xuyên đượm sắc vàng bệnh tật, khiến người khác không muốn nhìn lâu.
Nhưng đối với một nữ nhân thành thục, nhiều kinh nghiệm về đàn ông như Càn Hồng Thanh, Lãng Phiên Vân có một hấp lực thần bí kỳ dị. Phong phạm của y độc đáo trác tuyệt, khác hẳn người thường
Huống hồ ngoại hình y tuy thô nháp dềnh dàng, nhưng mái tóc, ngón tay và bàn tay thì mịn màng thanh tú một cách đặc biệt. Càn Hồng Thanh biết, hảo hán đáng sợ đó, bên trong là một nam tử ôn nhu đa tình chu đáo, không giống cái vẻ gang thép bên ngoài chút nào. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Bằng không y chẳng thể vì cái chết bệnh của hiền thê, mà rơi vào trạng thái như thế.
Người đời thường theo đuổi vẻ đẹp bên ngoài, vì vậy khi Lãng Phiên Vân thô hào may mắn gặp được một người vợ thấu hiểu và biết hân thưởng mình, thì tình yêu đó được đào sâu chôn chặt, không thể nào bứt rễ nổi.
Càn Hồng Thanh nghĩ tới đây, chân đã đặt vào đại đường của Nộ Giao Điện.
Vừa lúc một người bước lên đón, thì ra là Trạch Vũ Thời, đệ nhất mưu thần và đại tướng dưới tay Thượng Quan Ưng, bang chủ đời thứ hai của Nộ Giao Bang.
Trạch Vũ Thời nét mặt đầy vẻ tôn kính: “Phu nhân đã về, bang chủ đang phê duyệt văn kiện trong nghị sự sảnh.” Càn Hồng Thanh mỉm cười, lúm đồng tiền ẩn hiện, diễm lệ hút hồn, khiến người ta nhìn mà muốn cắn.
Nàng giả bộ trách: “Bang chủ cũng thật là, chỉ biết công việc thôi, chẳng quan tâm chuyện gì khác cả, ngày nào cũng làm đến tận khuya thế này.” Ngữ khí đầy vẻ thân thiết, nhưng nàng hiểu làm vậy chỉ khiến Trạch vũ Thời càng không dám nhìn vào đôi mắt biết nói của nàng.
Càn Hồng Thanh thầm tán thưởng, lòng trung của Trạch Vũ Thời đối với Thượng Quan Ưng thật không thể nghi ngờ.
Trạch Vũ Thời là một trong số những người thuộc lớp mới được Thượng Quan Ưng đề bạt, tuy kinh nghiệm lịch duyệt còn kém, nhưng chức trọng quyền cao. Trạch Vũ Thời cảm cái ân tri ngộ, đối với Thượng Quan Ưng tự nhiên là có lòng trung thành vô hạn. Vì vậy đã trở thành lực lượng đỡ đệm quan trọng nhất của tân bang chủ Thượng Quan Ưng.
Càn Hồng Thanh thầm nghĩ, nếu ra tay tranh đoạt, cướp lấy cơ nghiệp to lớn của Nộ Giao Bang, thì kẻ đầu tiên cần trừ bỏ, tự nhiên chính là Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân danh động giang hồ, được xưng tụng là kiếm thủ đáng sợ nhất hiện nay. Kẻ thứ hai cần trừ bỏ, không phải là Lăng Chiến Thiên, mà chính là Trạch Vũ Thời này.
Trạch Vũ Thời trước nay vẫn phản đối sự giúp đỡ của Càn La, có điều về danh nghĩa Càn La là ‘nhạc phụ’ của Thượng Quan Ưng, còn Trạch Vũ Thời dầu sao cũng là người ngoài, nên đành chịu vậy. Người này tinh minh lợi hại, lại trung thành nhất mực, là cái hoạ trong tâm trong phế. Cũng may nàng biết Càn La, thủ đoạn mãn thiên, tâm cơ độc hơn rắn rết, vì vậy nàng tuyệt nhiên không lo lắng.
Lúc đó thinh âm của Trạch Vũ Thời lại truyền đến tai: “Phu nhân nếu không còn gì phân phó, thuộc hạ xin cáo lui!” Càn Hồng Thanh khoát tay, ngăn gã lại: “Hôm nay vào khoảng chập tối, Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên hội kiến mật đàm, ngươi có biết không?” Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Trạch Vũ Thời không đổi sắc mặt, điềm đạm đáp: “Hai người phân thuộc chí giao, ngày mai Lăng Chiến Thiên điều chuyển đi nơi khác, có gặp nhau nói chuyện li biệt, cũng là sự bình thường mà.” Càn Hồng Thanh bật rủa thầm. Tình trạng đối địch giữa lớp người mới, mà Trạch Vũ Thời là đại diện, cùng với lớp người cũ của Lăng Chiến Thiên ngày càng gay gắt, tranh đấu không giờ nào nguôi. Vì vậy hôm nay Lãng Phiên Vân, Lăng Chiến Thiên gặp nhau, nếu Lăng Chiến Thiên lôi kéo được Lãng Phiên Vân vốn đang đứng ở vị thế trung lập về với mình, Trạch Vũ Thời cho dù có Thượng Quan Ưng hậu thuẫn, vẫn khó tránh nổi bị lật nhào, thất bại, thân lâm tử địa. Vì vậy Càn Hồng Thanh không tin Trạch Vũ Thời yên tâm hơn nàng về việc Lãng, Lăng hai người gặp nhau. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Trạch Vũ Thời lúc này vẫn giả bộ an nhiên vô sự, không hỏi cũng biết gã có ý đợi Càn Hồng Thanh ngốc nghếch tự kể ra.
Càn Hồng Thanh thầm cười lạnh, ai ngốc ở đây, phải đến phút cuối mới rõ. Nàng nói: “Lời Trạch tiên sinh hữu lý lắm, vậy ta không phiền đến sự nghỉ ngơi của tiên sinh nữa.” Trạch Vũ Thời ồ một tiếng, có vẻ hơi thất vọng, hiển nhiên là không ngờ bang chủ phu nhân xưa nay vẫn thù địch ra mặt với lớp người cũ của Lăng Chiến Thiên lại có thái độ như vậy. Bèn cáo lỗi, tự mình lui ra.
Càn Hồng Thanh trong lòng tức cười, đi về phía nghị sự sảnh.
Cửa lớn vào nghị sự sảnh đóng chặt, trước cửa là hai thị vệ, mình mặc lam y, ngực thêu một con quái thú nửa giao long nửa rồng đang nhe nanh múa vuốt, chính là tiêu hiệu của Nộ Giao Bang. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Hai cận vệ trông thấy bang chủ phu nhân bước tới, vội vã khom mình thi lễ.
Ảnh hưởng của nữ nhân này rất lớn, bọn chúng sao dám sơ suất coi nhẹ.
Càn Hồng Thanh ngăn không cho họ thông báo, tự mình đẩy cửa tiến vào.
Trong nghị sự sảnh đặt một cái bàn gỗ nghiến dài 20 thước rộng 5 thước, bốn bề tường kê giá sách tủ sách, chất đầy văn kiện giấy tờ, là hồ sơ về toàn bộ nhân sự, thu hoạch, mua bán, khế ước của Nộ Giao Bang.
Một nam tử trẻ trung dung mạo tuấn vĩ đang ngồi làm việc bên bàn, trước mặt xếp hai chồng văn kiện cao như núi, xem ra đã phê duyệt được một số lượng lớn, nhưng phần chưa hoàn thành cũng còn không ít.
Nghe tiếng người đẩy cửa vào, nam tử ngẩng đầu lên bực bội, hiển nhiên không thích có kẻ tuỳ tiện phá ngang, ngắt đoạn sự chuyên chú của mình. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Càn Hồng Thanh đón lấy ánh mắt chàng, lộ nét cười ôn nhu mơn trớn.
Nam tử trẻ trung vừa trông thấy Càn Hồng Thanh, mắt sáng lên, vẻ bực bội biến sạch.
Càn Hồng Thanh bước lại sau lưng chàng, áp mình vào lưng ghế, nhìn đống văn kiện trên bàn. Càn La đã từng dặn nàng phải ra sức tìm hiểu bố trí, thao tác trình tự về mọi mặt quân sự khí tài của Nộ Giao Bang, vì vậy nàng chưa từng bỏ qua một cơ hội nào để dò biết.
Nàng vừa nhìn, vừa đặt đôi tay mềm mại lên hai vai tê cứng của nam tử, chậm rãi xoa bóp.
Thủ thuật của nàng thật cao minh.
Nam tử trẻ tuổi dừng công việc, nhắm nghiền hai mắt, nét mặt thả lỏng thư thái.
Càn Hồng Thanh ghé tai chàng dịu nhẹ thốt: “Ưng, tại sao ngày nào cũng làm việc muộn như vậy, không để ý gì đến sức khoẻ của mình cả.” Giọng nàng như trách oán.
Thanh âm ngọt ngào êm ái lọt vào tai, khiến Thượng Quan Ưng lòng ngập nhu tình. Chàng ngả đầu vào bộ ngực mềm mại, đầy đặn nhô cao, nhớ lại thân hình nóng bỏng của nàng đêm qua, mọi thứ đều thực tại đến như vậy, một cảm giác khoan khoái tràn đầy lưu chuyển khắp mình. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Càn Hồng Thanh không đợi chàng trả lời, đã tiếp: “Thiếp rất lo cho chàng, vất vả làm việc thâu đêm suốt sáng, tất cả vì lợi ích của bản bang, thế mà những kẻ kia không màng tri ân báo đáp, lại còn mưu đồ phá hoại, chẳng biết đạo lý ở đâu thế?” Nàng nói về cuối, hàm răng hơi nghiến lại, cứ như bất bình cho Thượng Quan Ưng lắm. Kỳ thực đây chính là chỗ cao minh của nàng, mọi việc không có can hệ gì đến yêu ghét cá nhân, mọi việc đều xét từ đại cục, đều nghĩ cho Thượng Quan Ưng. Chính là thái độ rạch ròi sáng suốt của một bang chủ phu nhân.
Thượng Quan Ưng hé cười, thản nhiên nói: “Vừa rồi Vũ Thời đến báo với ta, Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên cùng đàm đạo trên Quan Viễn Lâu. Ta đã bảo y không cần lo lắng.” Càn Hồng Thanh thầm cười nhạt. Trạch Vũ Thời ban nãy giả bộ thờ ơ về việc Lãng, Lăng hai người nói chuyện với nhau, sự thực hoàn toàn trái ngược. Đối với việc này mục tiêu của nàng và Trạch Vũ Thời là tương đồng, đương nhiên không dại gì phản bác lại lời nói của Thượng Quan Ưng.
Càn Hồng Thanh khẽ than: “Chàng tấm lòng rộng lượng, toàn nghĩ cho người khác, vì vậy việc gì cũng không so đo, nhưng nhân tâm hiểm ác, những người trung thành với chàng hôm qua, hôm nay chưa chắc còn như vậy, chàng đừng để thiếp phải lo lắng!” Lời nói quan thiết của hiền thê thấm vào lòng, khiến Thượng Quan Ưng vô cùng cảm kích: “Hồng Thanh nàng khờ quá, lẽ nào tính cách của bọn người dưới ta lại không hiểu sao? Hôm qua hạ lệnh cho Lăng Chiến Thiên phải điều chuyển ra ngoài, hắn chỉ có hai lựa chọn, một là tạo phản, hai là vâng mệnh. Nếu hắn tạo phản, sự vụ sẽ được bí mật tiến hành, chứ hắn công nhiên tìm Lãng Phiên Vân như thế, cho thấy giữa hai người còn chưa thiết lập được hiệp ước ngầm, không đủ để thành công. Nàng đừng thần hồn nát thần tính.” Càn Hồng Thanh thốt khẽ, Thượng Quan Ưng lật tay lại chộp lấy vòng mông nở của nàng. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Càn Hồng Thanh trách: “Bang chủ đại nhân, cẩn thận kẻo mất hết thể thống.” Thượng Quan Ưng cười: “Bang chủ đại nhân gặp bang chủ phu nhân, thì còn cần biết thể thống gì nữa.” Rồi đến lượt chàng thốt lên, Càn Hồng Thanh day bàn tay ngọc lên huyệt đạo trên lưng chàng. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Thượng Quan Ưng nghiêm chỉnh nói: “Mọi việc lớn nhỏ trong bang không thể giấu được ta, cho dù gió thổi cỏ động, ta cũng là người đầu tiên nắm bắt.” Càn Hồng Thanh đáp: “Thiếp biết bang chủ thông thiên pháp nhãn, tinh minh lợi hại. Nghe nói lần này Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên gặp mặt, xung quanh đều bố trí người của Lăng Chiến Thiên, ngăn cản người bên ta tiếp cận, cho thấy trong mắt hắn không hề có chàng.” Thượng Quan Ưng tức giận hừ một tiếng: “Từ khi ta còn nhỏ, Lăng Chiến Thiên đã không hề xem trọng ta, trong mắt hắn làm gì có ta, bây giờ lại công nhiên lập ra thế lực riêng trong bang, cùng ta đối kháng, ta phải khiến hắn chết không có chỗ chôn.” Mục quang rừng rực, để lộ vẻ tàn độc hết sức. Trong lòng chàng, Lăng, Lãng hai kẻ đó, một khinh thường chàng, một không chú ý đến chàng, đều khiến chàng bất mãn cùng cực.
Lúc này Càn Hồng Thanh hoàn toàn hài lòng, nàng đã khơi dậy trong lòng Thượng Quan Ưng mối thù hận với Lăng Chiến Thiên, điều này rất có lợi cho độc kế nàng đang sắp đặt để nhằm vào y.
Mục đích đã đạt, nàng không đề cập đến vấn đề đó nữa, mà chuyển sang chuyện khác: “Còn ba ngày nữa cha sẽ tới, ta thương yêu thiếp nhất, cho dù có việc gì không giải quyết được, đến lúc đó mang tuyệt học của Càn gia truyền hết cho chàng, chàng sẽ kiêm đủ sở trường của hai nhà Càn và Thượng Quan. Dẫu có thêm một Lăng Chiến Thiên nữa, cũng không ngại gì.” Thượng Quan Ưng lộ vẻ xúc động: “Hồng Thanh, nàng đối đãi với ta như vậy, ta không biết làm sao cho hết cảm kích, Lăng Chiến Thiên bị điều đi nơi khác là không còn gì ngăn trở nữa, vì bang quy có hạn định, thê nhi bảo bối của hắn phải lưu lại Nộ Giao Đảo, vậy cũng như là nắm được thóp hắn, dù hắn có cánh cũng khó mà bay thoát. Lãng Phiên Vân hai năm trước không thể phủ nhận là một tuyệt thế kỳ tài, nhưng hai năm trở lại đây, chỉ còn là một con mèo say tay chậm chân run. Điều duy nhất khiến ta lo lắng là lão hung ma Xích Tôn Tín, người này quán thông các loại võ thuật và vũ khí trong thiên hạ, cho dù kỳ binh dị nhẫn, vào tới tay lão là được vận dụng thành thục như đã khổ luyện nhiều năm. Gia dĩ dưới quyền lão còn có Thất đại sát thần nổi tiếng hung dữ, quả thực không dễ đối phó. Trong hắc đạo người này ngang ngửa với phụ thân nàng, chúng ta tuyệt không thể khinh suất với hắn.” Càn Hồng Thanh trong lòng rất đồng ý với Thượng Quan Ưng. Lãng Phiên Vân tráng trí tiêu trầm, thuyền bơi ngược dòng, không tiến tức là thoái, vì vậy võ nghệ giảm sút, không có gì để nói nữa. Uy cũ tuy còn, nhưng cũng như mặt trời lặn núi tây, dư quang chẳng được bao lâu nữa. Thế mà Càn La nghĩa phụ nàng lại không nghĩ như vậy. Ba tháng trước nàng giả bộ về Càn La Sơn Thành thỉnh phụ thân xuất quân trợ lực, Càn La đã nói với mọi người rằng, trong danh sách thập đại cao thủ hắc đạo, chỉ có ba người khiến lão phải để tâm. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Một là Xích Tôn Tín Môn chủ Tôn Tín Môn, người này dương danh giang hồ đã ba mươi năm, xưa nay vô địch, số cao thủ bại dưới tay lão không tài nào đếm xuể, được xưng tụng là thiên tài quán tuyệt võ thuật trong thiên hạ tự cổ chí kim. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Có người hỏi Càn La, tại sao vô luận là vũ khí gì – đao, thương, kiếm, kích, phủ… cho chí trường tiên nhuyễn phọc, phi luân tuyền đà, vào tay lão ta, là vận dụng thành thạo như đã từng khổ luyện nhiều năm? Càn La, vốn được xếp ngang bằng với Xích Tôn Tín trong thập đại cao thủ hắc đạo, đã nghiêm túc trả lời: “Tựa như sự khác nhau giữa hoạ sư và thợ vẽ, thợ vẽ chỉ thiết kế theo hướng sản phẩm thế thôi, còn hoạ sư thì ý tưởng tới đâu ngòi bút theo đến đấy, cảnh vật trên thế gian thiên biến vạn hoá, không có gì không hoạ được thành tranh, qua bàn tay khéo léo của lão, bỗng trở thành giai tác không kém gì cảnh thật. Xích Tôn Tín cũng thế đấy, về võ học, lão quán thông tinh hoa tuyệt kỹ của thiên hạ, nắm chắc cái ‘nguyên lý’ của sự vật, bất kỳ binh khí nào tới tay, lão đều có thể phát huy đến cùng ưu điểm của nó. Vì vậy suốt ba mươi năm, tuy cừu địch khắp nơi, nhưng lão vẫn vững vàng không nghiêng ngả.” Mọi người nghe Càn La phân tích, đều lấy làm thán phục.
Càn La lại tiếp: “Cao thủ thứ hai không thể xem thường là Tả Thủ Đao Phong Hàn, rất nhiều người cho rằng y đã từng bại dưới tay Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân, lẽ ra nên gạch tên khỏi Thập đại cao thủ. Thực ra đó là một nhận định sai lầm. Trước hết, y và Lãng Phiên Vân là cặp đôi duy nhất trong Thập đại cao thủ đã từng có dịp giao lượng, kinh nghiệm đối kháng giữa hạng cao thủ này với nhau là hết sức quý báu, hết sức hiếm có. Võ công đạt đến cảnh giới của y, đã không đơn thuần là nhờ vào khổ luyện để tăng tiến nữa, mà quan trọng hơn là sự đột phá về tư tưởng và tinh thần. Để giao đấu sinh tử với người có trình độ tương đương, bắt buộc phải bất chấp tất cả chứ không còn cách nào khác, suy nghĩ đó có tác dụng thúc đẩy và ích lợi rất lớn đối với sự tiến bộ của họ, điều này không thể không biết. Thứ hai, con người Phong Hàn nhãn lực cao minh, mới có thể co mình thoái lui trước khi Lãng Phiên Vân thi triển sát chiêu tuyệt độc, trở thành người duy nhất cho đến nay tránh thoát được Phúc Vũ Kiếm.” Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Có người hỏi hôm Lãng, Phong quyết đấu, Càn La không có mặt, sao lại biết Phong Hàn thoái lui trước khi Lãng Phiên Vân tung sát chiêu, mà không phải là trong hay sau khi? Càn Hồng Thanh còn nhớ lúc đó Càn La đã dương dương đáp: “Trời đất vốn có những đặc tính và nguyên lý không bao giờ cải biến, dương cực âm sinh, âm cực dương sinh, trước mỗi sát chiêu tối hậu, luôn có một chỗ trống kẽ hở, đấy là cơ hội duy nhất để tránh thoát Phúc Vũ Kiếm, đương nhiên người nhận ra chỗ sơ hở này trên đời rất ít ỏi, do vậy ta mới nói Phong Hàn, dù về danh nghĩa là bại, chỉ vì y chọn phương cách thoái lui đó thôi. Tuy thế điều này cũng cho thấy trước màn công kích mãnh liệt của Lãng Phiên Vân, y đã mất đi sự tự tin để tranh cường. Mấy năm nay y lấy Lãng Phiên Vân làm mục tiêu, tiềm tâm luyện đao, khắc phục chỗ yếu, tất đã có tiến cảnh lớn.”
Càn Hồng Thanh bèn chen vào: “Con biết người thứ ba chính là Lãng Phiên Vân, nhưng gần đây hắn đau khổ vì vong thê, không còn tâm trí đâu luyện tập, hiện nay ai tiến ai thoái, ai thắng ai phụ, không hỏi cũng biết.”
Càn La lắc đầu, nói: “Hồng Thanh nói vậy là sai rồi, võ học của Lãng Phiên Vân đã đạt tới cảnh giới du kiếm nhập đạo, người còn kiếm còn, chính là do y có thể hết lòng vì tình, nên cũng có thể hết dạ với kiếm. Đối phó với Lãng Phiên Vân, hiện có hai cách, một là mượn đao Phong Hàn, hai là dùng thủ đoạn ám sát khiến y không thể phòng bị, trừ phi bất đắc dĩ, ta cũng chẳng muốn đối địch trực diện với y.” Lúc đó Càn Hồng Thanh không mấy tán đồng những lời Càn La nói về Lãng Phiên Vân, nhưng nàng xưa nay tín phục lão, biết lão kiến giải tinh tế trác việt, nên vẫn theo đúng sự phân phó của lão mà hành động.
Tất cả đã an bài thoả đáng.
Thanh âm của Thượng Quan Ưng lại vang lên, khiến Càn Hồng Thanh giật mình bừng tỉnh, chỉ nghe chàng nói: “Thực ra không nên phiền phức lão nhân gia vượt trăm sông ngàn núi tới.” Càn Hồng Thanh vội vã trách: “Chàng còn nói thế, thiếp sẽ mặc kệ chàng. Chàng là nữ tế của lão nhân gia, người làm sao không thân chinh tới cho được.” Thượng Quan Ưng vội vàng bồi tội, người vợ chu đáo như vầy, đi đâu kiếm nổi chứ.
Càn Hồng Thanh cười thầm, đôi lúc chính nàng cũng khó phân tách thật giả về thân phận của mình, nàng diễn quá nhập vai, quá hoàn hảo.
Tất cả chỉ vì Càn La.
Cứ nghĩ rằng lão sắp tới, thân thể nàng lại râm ran hưng phấn
Cứ nghĩ rằng có thể gặp được Càn La, nàng đã thấy toàn thân nóng bừng, râm ran hưng phấn. Tay cao thủ hắc đạo vô địch hiệu xưng Càn La này có một sức hấp dẫn lạ kỳ với nữ nhân, kể cả nàng, đứa con gái giả mạo của lão, cũng không phải là ngoại lệ.
Một canh giờ trước, khi nàng vừa trở lại Nộ Giao Đảo, thủ hạ đã báo tin Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên, hai người đang ngồi bàn chuyện trên Quan Viễn Lâu.
Nàng không ngạc nhiên, mà lại lấy làm mừng rỡ, vội vàng trở về phủ tắm rửa chải chuốt, trang điểm thật đẹp, rồi ngồi xe đến Nộ Giao Điện gặp trượng phu Thượng Quan Ưng.
Lúc nào cũng chú ý giữ gìn vẻ ngoài thật mỹ lệ, là thủ đoạn mê hoặc nam nhân của nàng.
Xe ngựa dừng lại.
Cửa mở ra.
Cận vệ sắp thành hai hàng trước xe.
Cách sắp xếp này được Thượng Quan Ưng hết sức chăm chút. Chàng cho rằng một bang phái lớn phải có khí phách của một bang phái lớn, đội ngũ chỉnh tề là cần thiết. Nhưng nó khiến con người thuộc lớp cựu, chỉ chú trọng đến hiệu suất thực tế như Lăng Chiến Thiên thấy chướng mắt vô cùng.
Thế hệ mới mưu đồ tranh đoạt hình ảnh và địa vị mới, trong khi thế hệ cũ kiên trì truyền thống và quy tắc cũ, mâu thuẫn nảy sinh là điều tất nhiên.
Càn Hồng Thanh õng ẹo bước ra khỏi xe ngựa, tức thời mọi ánh mắt bên ngoài đổ dồn vào thân thể nàng.
Càn Hồng Thanh hiểu rõ những bí quyết đối phó với nam nhân, tuy nàng có vóc dáng thon thả mỹ lệ với những đường cong gợi cảm, nhưng nàng tuyệt đối không tuỳ tiện lả lơi đưa tình, ngược lại mỗi động tác đều hàm chứa sự u nhã, nét mặt nghiêm trang xa cách, vẻ bất khả xâm phạm, ngọc khiết băng thanh.
Thế mà lại khiến bọn đàn ông ham chinh phục phụ nữ điên đảo thần hồn.
Vật càng khó chiếm, thì càng quý báu.
Vì vậy hễ nàng giả bộ từ khước, chẳng ai là không động tâm xiêu lòng.
Chỉ có Lãng Phiên Vân ngang tàng kia là ngoại lệ.
Kể cả lớp người cũ của Lăng Chiến Thiên, cho dù đứng trên lập trường đối địch, nhưng qua ánh mắt sục sạo thân hình nàng của họ, có thể thấy chẳng ai là không nuôi hứng thú và dã tâm.
Mỗi mình Lãng Phiên Vân là ngoại lệ.
Y quả thực không có chút cảm xúc nào với nàng.
Chẳng phải y phớt lờ nàng, nhưng ánh mắt y nhìn nàng không khác gì nhìn một vật chết.
Ánh mắt đó khiến người ta run rẩy.
Lãng Phiên Vân thân hình to cao, diện mạo thô ráp.
Làn da nhám, xù xì, đôi mắt hẹp và dài thường xuyên đượm sắc vàng bệnh tật, khiến người khác không muốn nhìn lâu.
Nhưng đối với một nữ nhân thành thục, nhiều kinh nghiệm về đàn ông như Càn Hồng Thanh, Lãng Phiên Vân có một hấp lực thần bí kỳ dị. Phong phạm của y độc đáo trác tuyệt, khác hẳn người thường
Huống hồ ngoại hình y tuy thô nháp dềnh dàng, nhưng mái tóc, ngón tay và bàn tay thì mịn màng thanh tú một cách đặc biệt. Càn Hồng Thanh biết, hảo hán đáng sợ đó, bên trong là một nam tử ôn nhu đa tình chu đáo, không giống cái vẻ gang thép bên ngoài chút nào. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Bằng không y chẳng thể vì cái chết bệnh của hiền thê, mà rơi vào trạng thái như thế.
Người đời thường theo đuổi vẻ đẹp bên ngoài, vì vậy khi Lãng Phiên Vân thô hào may mắn gặp được một người vợ thấu hiểu và biết hân thưởng mình, thì tình yêu đó được đào sâu chôn chặt, không thể nào bứt rễ nổi.
Càn Hồng Thanh nghĩ tới đây, chân đã đặt vào đại đường của Nộ Giao Điện.
Vừa lúc một người bước lên đón, thì ra là Trạch Vũ Thời, đệ nhất mưu thần và đại tướng dưới tay Thượng Quan Ưng, bang chủ đời thứ hai của Nộ Giao Bang.
Trạch Vũ Thời nét mặt đầy vẻ tôn kính: “Phu nhân đã về, bang chủ đang phê duyệt văn kiện trong nghị sự sảnh.” Càn Hồng Thanh mỉm cười, lúm đồng tiền ẩn hiện, diễm lệ hút hồn, khiến người ta nhìn mà muốn cắn.
Nàng giả bộ trách: “Bang chủ cũng thật là, chỉ biết công việc thôi, chẳng quan tâm chuyện gì khác cả, ngày nào cũng làm đến tận khuya thế này.” Ngữ khí đầy vẻ thân thiết, nhưng nàng hiểu làm vậy chỉ khiến Trạch vũ Thời càng không dám nhìn vào đôi mắt biết nói của nàng.
Càn Hồng Thanh thầm tán thưởng, lòng trung của Trạch Vũ Thời đối với Thượng Quan Ưng thật không thể nghi ngờ.
Trạch Vũ Thời là một trong số những người thuộc lớp mới được Thượng Quan Ưng đề bạt, tuy kinh nghiệm lịch duyệt còn kém, nhưng chức trọng quyền cao. Trạch Vũ Thời cảm cái ân tri ngộ, đối với Thượng Quan Ưng tự nhiên là có lòng trung thành vô hạn. Vì vậy đã trở thành lực lượng đỡ đệm quan trọng nhất của tân bang chủ Thượng Quan Ưng.
Càn Hồng Thanh thầm nghĩ, nếu ra tay tranh đoạt, cướp lấy cơ nghiệp to lớn của Nộ Giao Bang, thì kẻ đầu tiên cần trừ bỏ, tự nhiên chính là Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân danh động giang hồ, được xưng tụng là kiếm thủ đáng sợ nhất hiện nay. Kẻ thứ hai cần trừ bỏ, không phải là Lăng Chiến Thiên, mà chính là Trạch Vũ Thời này.
Trạch Vũ Thời trước nay vẫn phản đối sự giúp đỡ của Càn La, có điều về danh nghĩa Càn La là ‘nhạc phụ’ của Thượng Quan Ưng, còn Trạch Vũ Thời dầu sao cũng là người ngoài, nên đành chịu vậy. Người này tinh minh lợi hại, lại trung thành nhất mực, là cái hoạ trong tâm trong phế. Cũng may nàng biết Càn La, thủ đoạn mãn thiên, tâm cơ độc hơn rắn rết, vì vậy nàng tuyệt nhiên không lo lắng.
Lúc đó thinh âm của Trạch Vũ Thời lại truyền đến tai: “Phu nhân nếu không còn gì phân phó, thuộc hạ xin cáo lui!” Càn Hồng Thanh khoát tay, ngăn gã lại: “Hôm nay vào khoảng chập tối, Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên hội kiến mật đàm, ngươi có biết không?” Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Trạch Vũ Thời không đổi sắc mặt, điềm đạm đáp: “Hai người phân thuộc chí giao, ngày mai Lăng Chiến Thiên điều chuyển đi nơi khác, có gặp nhau nói chuyện li biệt, cũng là sự bình thường mà.” Càn Hồng Thanh bật rủa thầm. Tình trạng đối địch giữa lớp người mới, mà Trạch Vũ Thời là đại diện, cùng với lớp người cũ của Lăng Chiến Thiên ngày càng gay gắt, tranh đấu không giờ nào nguôi. Vì vậy hôm nay Lãng Phiên Vân, Lăng Chiến Thiên gặp nhau, nếu Lăng Chiến Thiên lôi kéo được Lãng Phiên Vân vốn đang đứng ở vị thế trung lập về với mình, Trạch Vũ Thời cho dù có Thượng Quan Ưng hậu thuẫn, vẫn khó tránh nổi bị lật nhào, thất bại, thân lâm tử địa. Vì vậy Càn Hồng Thanh không tin Trạch Vũ Thời yên tâm hơn nàng về việc Lãng, Lăng hai người gặp nhau. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Trạch Vũ Thời lúc này vẫn giả bộ an nhiên vô sự, không hỏi cũng biết gã có ý đợi Càn Hồng Thanh ngốc nghếch tự kể ra.
Càn Hồng Thanh thầm cười lạnh, ai ngốc ở đây, phải đến phút cuối mới rõ. Nàng nói: “Lời Trạch tiên sinh hữu lý lắm, vậy ta không phiền đến sự nghỉ ngơi của tiên sinh nữa.” Trạch Vũ Thời ồ một tiếng, có vẻ hơi thất vọng, hiển nhiên là không ngờ bang chủ phu nhân xưa nay vẫn thù địch ra mặt với lớp người cũ của Lăng Chiến Thiên lại có thái độ như vậy. Bèn cáo lỗi, tự mình lui ra.
Càn Hồng Thanh trong lòng tức cười, đi về phía nghị sự sảnh.
Cửa lớn vào nghị sự sảnh đóng chặt, trước cửa là hai thị vệ, mình mặc lam y, ngực thêu một con quái thú nửa giao long nửa rồng đang nhe nanh múa vuốt, chính là tiêu hiệu của Nộ Giao Bang. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Hai cận vệ trông thấy bang chủ phu nhân bước tới, vội vã khom mình thi lễ.
Ảnh hưởng của nữ nhân này rất lớn, bọn chúng sao dám sơ suất coi nhẹ.
Càn Hồng Thanh ngăn không cho họ thông báo, tự mình đẩy cửa tiến vào.
Trong nghị sự sảnh đặt một cái bàn gỗ nghiến dài 20 thước rộng 5 thước, bốn bề tường kê giá sách tủ sách, chất đầy văn kiện giấy tờ, là hồ sơ về toàn bộ nhân sự, thu hoạch, mua bán, khế ước của Nộ Giao Bang.
Một nam tử trẻ trung dung mạo tuấn vĩ đang ngồi làm việc bên bàn, trước mặt xếp hai chồng văn kiện cao như núi, xem ra đã phê duyệt được một số lượng lớn, nhưng phần chưa hoàn thành cũng còn không ít.
Nghe tiếng người đẩy cửa vào, nam tử ngẩng đầu lên bực bội, hiển nhiên không thích có kẻ tuỳ tiện phá ngang, ngắt đoạn sự chuyên chú của mình. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Càn Hồng Thanh đón lấy ánh mắt chàng, lộ nét cười ôn nhu mơn trớn.
Nam tử trẻ trung vừa trông thấy Càn Hồng Thanh, mắt sáng lên, vẻ bực bội biến sạch.
Càn Hồng Thanh bước lại sau lưng chàng, áp mình vào lưng ghế, nhìn đống văn kiện trên bàn. Càn La đã từng dặn nàng phải ra sức tìm hiểu bố trí, thao tác trình tự về mọi mặt quân sự khí tài của Nộ Giao Bang, vì vậy nàng chưa từng bỏ qua một cơ hội nào để dò biết.
Nàng vừa nhìn, vừa đặt đôi tay mềm mại lên hai vai tê cứng của nam tử, chậm rãi xoa bóp.
Thủ thuật của nàng thật cao minh.
Nam tử trẻ tuổi dừng công việc, nhắm nghiền hai mắt, nét mặt thả lỏng thư thái.
Càn Hồng Thanh ghé tai chàng dịu nhẹ thốt: “Ưng, tại sao ngày nào cũng làm việc muộn như vậy, không để ý gì đến sức khoẻ của mình cả.” Giọng nàng như trách oán.
Thanh âm ngọt ngào êm ái lọt vào tai, khiến Thượng Quan Ưng lòng ngập nhu tình. Chàng ngả đầu vào bộ ngực mềm mại, đầy đặn nhô cao, nhớ lại thân hình nóng bỏng của nàng đêm qua, mọi thứ đều thực tại đến như vậy, một cảm giác khoan khoái tràn đầy lưu chuyển khắp mình. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Càn Hồng Thanh không đợi chàng trả lời, đã tiếp: “Thiếp rất lo cho chàng, vất vả làm việc thâu đêm suốt sáng, tất cả vì lợi ích của bản bang, thế mà những kẻ kia không màng tri ân báo đáp, lại còn mưu đồ phá hoại, chẳng biết đạo lý ở đâu thế?” Nàng nói về cuối, hàm răng hơi nghiến lại, cứ như bất bình cho Thượng Quan Ưng lắm. Kỳ thực đây chính là chỗ cao minh của nàng, mọi việc không có can hệ gì đến yêu ghét cá nhân, mọi việc đều xét từ đại cục, đều nghĩ cho Thượng Quan Ưng. Chính là thái độ rạch ròi sáng suốt của một bang chủ phu nhân.
Thượng Quan Ưng hé cười, thản nhiên nói: “Vừa rồi Vũ Thời đến báo với ta, Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên cùng đàm đạo trên Quan Viễn Lâu. Ta đã bảo y không cần lo lắng.” Càn Hồng Thanh thầm cười nhạt. Trạch Vũ Thời ban nãy giả bộ thờ ơ về việc Lãng, Lăng hai người nói chuyện với nhau, sự thực hoàn toàn trái ngược. Đối với việc này mục tiêu của nàng và Trạch Vũ Thời là tương đồng, đương nhiên không dại gì phản bác lại lời nói của Thượng Quan Ưng.
Càn Hồng Thanh khẽ than: “Chàng tấm lòng rộng lượng, toàn nghĩ cho người khác, vì vậy việc gì cũng không so đo, nhưng nhân tâm hiểm ác, những người trung thành với chàng hôm qua, hôm nay chưa chắc còn như vậy, chàng đừng để thiếp phải lo lắng!” Lời nói quan thiết của hiền thê thấm vào lòng, khiến Thượng Quan Ưng vô cùng cảm kích: “Hồng Thanh nàng khờ quá, lẽ nào tính cách của bọn người dưới ta lại không hiểu sao? Hôm qua hạ lệnh cho Lăng Chiến Thiên phải điều chuyển ra ngoài, hắn chỉ có hai lựa chọn, một là tạo phản, hai là vâng mệnh. Nếu hắn tạo phản, sự vụ sẽ được bí mật tiến hành, chứ hắn công nhiên tìm Lãng Phiên Vân như thế, cho thấy giữa hai người còn chưa thiết lập được hiệp ước ngầm, không đủ để thành công. Nàng đừng thần hồn nát thần tính.” Càn Hồng Thanh thốt khẽ, Thượng Quan Ưng lật tay lại chộp lấy vòng mông nở của nàng. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Càn Hồng Thanh trách: “Bang chủ đại nhân, cẩn thận kẻo mất hết thể thống.” Thượng Quan Ưng cười: “Bang chủ đại nhân gặp bang chủ phu nhân, thì còn cần biết thể thống gì nữa.” Rồi đến lượt chàng thốt lên, Càn Hồng Thanh day bàn tay ngọc lên huyệt đạo trên lưng chàng. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Thượng Quan Ưng nghiêm chỉnh nói: “Mọi việc lớn nhỏ trong bang không thể giấu được ta, cho dù gió thổi cỏ động, ta cũng là người đầu tiên nắm bắt.” Càn Hồng Thanh đáp: “Thiếp biết bang chủ thông thiên pháp nhãn, tinh minh lợi hại. Nghe nói lần này Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên gặp mặt, xung quanh đều bố trí người của Lăng Chiến Thiên, ngăn cản người bên ta tiếp cận, cho thấy trong mắt hắn không hề có chàng.” Thượng Quan Ưng tức giận hừ một tiếng: “Từ khi ta còn nhỏ, Lăng Chiến Thiên đã không hề xem trọng ta, trong mắt hắn làm gì có ta, bây giờ lại công nhiên lập ra thế lực riêng trong bang, cùng ta đối kháng, ta phải khiến hắn chết không có chỗ chôn.” Mục quang rừng rực, để lộ vẻ tàn độc hết sức. Trong lòng chàng, Lăng, Lãng hai kẻ đó, một khinh thường chàng, một không chú ý đến chàng, đều khiến chàng bất mãn cùng cực.
Lúc này Càn Hồng Thanh hoàn toàn hài lòng, nàng đã khơi dậy trong lòng Thượng Quan Ưng mối thù hận với Lăng Chiến Thiên, điều này rất có lợi cho độc kế nàng đang sắp đặt để nhằm vào y.
Mục đích đã đạt, nàng không đề cập đến vấn đề đó nữa, mà chuyển sang chuyện khác: “Còn ba ngày nữa cha sẽ tới, ta thương yêu thiếp nhất, cho dù có việc gì không giải quyết được, đến lúc đó mang tuyệt học của Càn gia truyền hết cho chàng, chàng sẽ kiêm đủ sở trường của hai nhà Càn và Thượng Quan. Dẫu có thêm một Lăng Chiến Thiên nữa, cũng không ngại gì.” Thượng Quan Ưng lộ vẻ xúc động: “Hồng Thanh, nàng đối đãi với ta như vậy, ta không biết làm sao cho hết cảm kích, Lăng Chiến Thiên bị điều đi nơi khác là không còn gì ngăn trở nữa, vì bang quy có hạn định, thê nhi bảo bối của hắn phải lưu lại Nộ Giao Đảo, vậy cũng như là nắm được thóp hắn, dù hắn có cánh cũng khó mà bay thoát. Lãng Phiên Vân hai năm trước không thể phủ nhận là một tuyệt thế kỳ tài, nhưng hai năm trở lại đây, chỉ còn là một con mèo say tay chậm chân run. Điều duy nhất khiến ta lo lắng là lão hung ma Xích Tôn Tín, người này quán thông các loại võ thuật và vũ khí trong thiên hạ, cho dù kỳ binh dị nhẫn, vào tới tay lão là được vận dụng thành thục như đã khổ luyện nhiều năm. Gia dĩ dưới quyền lão còn có Thất đại sát thần nổi tiếng hung dữ, quả thực không dễ đối phó. Trong hắc đạo người này ngang ngửa với phụ thân nàng, chúng ta tuyệt không thể khinh suất với hắn.” Càn Hồng Thanh trong lòng rất đồng ý với Thượng Quan Ưng. Lãng Phiên Vân tráng trí tiêu trầm, thuyền bơi ngược dòng, không tiến tức là thoái, vì vậy võ nghệ giảm sút, không có gì để nói nữa. Uy cũ tuy còn, nhưng cũng như mặt trời lặn núi tây, dư quang chẳng được bao lâu nữa. Thế mà Càn La nghĩa phụ nàng lại không nghĩ như vậy. Ba tháng trước nàng giả bộ về Càn La Sơn Thành thỉnh phụ thân xuất quân trợ lực, Càn La đã nói với mọi người rằng, trong danh sách thập đại cao thủ hắc đạo, chỉ có ba người khiến lão phải để tâm. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Một là Xích Tôn Tín Môn chủ Tôn Tín Môn, người này dương danh giang hồ đã ba mươi năm, xưa nay vô địch, số cao thủ bại dưới tay lão không tài nào đếm xuể, được xưng tụng là thiên tài quán tuyệt võ thuật trong thiên hạ tự cổ chí kim. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Có người hỏi Càn La, tại sao vô luận là vũ khí gì – đao, thương, kiếm, kích, phủ… cho chí trường tiên nhuyễn phọc, phi luân tuyền đà, vào tay lão ta, là vận dụng thành thạo như đã từng khổ luyện nhiều năm? Càn La, vốn được xếp ngang bằng với Xích Tôn Tín trong thập đại cao thủ hắc đạo, đã nghiêm túc trả lời: “Tựa như sự khác nhau giữa hoạ sư và thợ vẽ, thợ vẽ chỉ thiết kế theo hướng sản phẩm thế thôi, còn hoạ sư thì ý tưởng tới đâu ngòi bút theo đến đấy, cảnh vật trên thế gian thiên biến vạn hoá, không có gì không hoạ được thành tranh, qua bàn tay khéo léo của lão, bỗng trở thành giai tác không kém gì cảnh thật. Xích Tôn Tín cũng thế đấy, về võ học, lão quán thông tinh hoa tuyệt kỹ của thiên hạ, nắm chắc cái ‘nguyên lý’ của sự vật, bất kỳ binh khí nào tới tay, lão đều có thể phát huy đến cùng ưu điểm của nó. Vì vậy suốt ba mươi năm, tuy cừu địch khắp nơi, nhưng lão vẫn vững vàng không nghiêng ngả.” Mọi người nghe Càn La phân tích, đều lấy làm thán phục.
Càn La lại tiếp: “Cao thủ thứ hai không thể xem thường là Tả Thủ Đao Phong Hàn, rất nhiều người cho rằng y đã từng bại dưới tay Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân, lẽ ra nên gạch tên khỏi Thập đại cao thủ. Thực ra đó là một nhận định sai lầm. Trước hết, y và Lãng Phiên Vân là cặp đôi duy nhất trong Thập đại cao thủ đã từng có dịp giao lượng, kinh nghiệm đối kháng giữa hạng cao thủ này với nhau là hết sức quý báu, hết sức hiếm có. Võ công đạt đến cảnh giới của y, đã không đơn thuần là nhờ vào khổ luyện để tăng tiến nữa, mà quan trọng hơn là sự đột phá về tư tưởng và tinh thần. Để giao đấu sinh tử với người có trình độ tương đương, bắt buộc phải bất chấp tất cả chứ không còn cách nào khác, suy nghĩ đó có tác dụng thúc đẩy và ích lợi rất lớn đối với sự tiến bộ của họ, điều này không thể không biết. Thứ hai, con người Phong Hàn nhãn lực cao minh, mới có thể co mình thoái lui trước khi Lãng Phiên Vân thi triển sát chiêu tuyệt độc, trở thành người duy nhất cho đến nay tránh thoát được Phúc Vũ Kiếm.” Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Có người hỏi hôm Lãng, Phong quyết đấu, Càn La không có mặt, sao lại biết Phong Hàn thoái lui trước khi Lãng Phiên Vân tung sát chiêu, mà không phải là trong hay sau khi? Càn Hồng Thanh còn nhớ lúc đó Càn La đã dương dương đáp: “Trời đất vốn có những đặc tính và nguyên lý không bao giờ cải biến, dương cực âm sinh, âm cực dương sinh, trước mỗi sát chiêu tối hậu, luôn có một chỗ trống kẽ hở, đấy là cơ hội duy nhất để tránh thoát Phúc Vũ Kiếm, đương nhiên người nhận ra chỗ sơ hở này trên đời rất ít ỏi, do vậy ta mới nói Phong Hàn, dù về danh nghĩa là bại, chỉ vì y chọn phương cách thoái lui đó thôi. Tuy thế điều này cũng cho thấy trước màn công kích mãnh liệt của Lãng Phiên Vân, y đã mất đi sự tự tin để tranh cường. Mấy năm nay y lấy Lãng Phiên Vân làm mục tiêu, tiềm tâm luyện đao, khắc phục chỗ yếu, tất đã có tiến cảnh lớn.”
Càn Hồng Thanh bèn chen vào: “Con biết người thứ ba chính là Lãng Phiên Vân, nhưng gần đây hắn đau khổ vì vong thê, không còn tâm trí đâu luyện tập, hiện nay ai tiến ai thoái, ai thắng ai phụ, không hỏi cũng biết.”
Càn La lắc đầu, nói: “Hồng Thanh nói vậy là sai rồi, võ học của Lãng Phiên Vân đã đạt tới cảnh giới du kiếm nhập đạo, người còn kiếm còn, chính là do y có thể hết lòng vì tình, nên cũng có thể hết dạ với kiếm. Đối phó với Lãng Phiên Vân, hiện có hai cách, một là mượn đao Phong Hàn, hai là dùng thủ đoạn ám sát khiến y không thể phòng bị, trừ phi bất đắc dĩ, ta cũng chẳng muốn đối địch trực diện với y.” Lúc đó Càn Hồng Thanh không mấy tán đồng những lời Càn La nói về Lãng Phiên Vân, nhưng nàng xưa nay tín phục lão, biết lão kiến giải tinh tế trác việt, nên vẫn theo đúng sự phân phó của lão mà hành động.
Tất cả đã an bài thoả đáng.
Thanh âm của Thượng Quan Ưng lại vang lên, khiến Càn Hồng Thanh giật mình bừng tỉnh, chỉ nghe chàng nói: “Thực ra không nên phiền phức lão nhân gia vượt trăm sông ngàn núi tới.” Càn Hồng Thanh vội vã trách: “Chàng còn nói thế, thiếp sẽ mặc kệ chàng. Chàng là nữ tế của lão nhân gia, người làm sao không thân chinh tới cho được.” Thượng Quan Ưng vội vàng bồi tội, người vợ chu đáo như vầy, đi đâu kiếm nổi chứ.
Càn Hồng Thanh cười thầm, đôi lúc chính nàng cũng khó phân tách thật giả về thân phận của mình, nàng diễn quá nhập vai, quá hoàn hảo.
Tất cả chỉ vì Càn La.
Cứ nghĩ rằng lão sắp tới, thân thể nàng lại râm ran hưng phấn
/217
|