“Ừm… ngươi có thể không áp ta chặt như vậy không hả?” Ngực nàng vốn đã không lớn rồi, giờ bị Quân Mặc Thần ép ở giữa hắn và bức tường, cảm giác thật không dễ dàng gì ngực mới lớn hơn một chút cũng sắp bị ép trở về rồi.
“Không được.”
“Vậy ngươi muốn như thế nào đây?” Vân Thanh Nhiễm có chút buồn bực…
Trừ việc đè lên nàng ra, còn cả tay hắn nữa, nó đang để vào đâu vậy hả?
“Nơi này, còn đau không?”
Lúc hỏi Vân Thanh Nhiễm vấn đề này, tay Quân Mặc Thần nhẹ nhàng ấn xuống một chút, khiến trên mặt Vân Thanh Nhiễm lan ra rặng mây hồng, hỏi thì hỏi, sao lại vừa hỏi, vừa động thủ chứ.
“Quân tử động khẩu không động thủ, uổng ngươi còn họ Quân đó…”
Vân Thanh Nhiễm lấy cái tay có hạnh kiểm xấu kia ra.
Mới vừa động chợt nghe nam nhân phía sau nói: “Ngoan, đừng lộn xộn, sẽ làm đau nàng.”
Hiện tại rốt cuộc là ai không ngoan đây hả?
“Nói cho ta biết, sau này còn dám làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa không?”
“Chuyện nguy hiểm gì?”
“Hôm nay sao lại chạy tới ngăn cản những tên sát thủ đó, giao cho Quân Kiệt bọn hắn là được rồi.”
“Ta không đến nhanh chút thì tên ma ốm nhà ngươi không phải thành con tin rồi à?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ, cho nên nói, ái phi lo lắng cho bản thế tử?” Cho nên cũng không quan tâm đi ngăn cản đám sát thủ này ư?
“Nếu như ngươi bị uy hiếp, chúng ta sẽ rất khó xử lý đó.” Vân Thanh Nhiễm bổ sung nói.
“Nàng! …” Vừa mới dấy lên một chút hoa lửa vui sướng lại bị Vân Thanh Nhiễm tự mình dập tắt.
Ngực Quân Mặc Thần như bị thứ gì đó ngăn chận, nàng không thể nói gì dễ nghe chút à? Cho dù là lừa hắn cũng được mà, không biết thật ra hắn rất dễ lừa ư?
“Ai ——” Vân Thanh Nhiễm kêu một tiếng đau đớn, tên hỗn đản này, hắn đang làm gì hả? Tay hắn đang động loạn nơi nào kia!
“Không ngoan, phải phạt ——” Quân Mặc Thần dỗi nói.
“Quân Mặc Thần —— ” Vân Thanh Nhiễm rầu rĩ gọi nam nhân hỗn đản đang ép lên nàng ở phía sau một tiếng.
“Ừ?” Quân Mặc Thần tựa hồ còn trừng phạt tới nghiện, gặm cắn lại liếm lên, khiến cổ Vân Thanh Nhiễm có cảm giác ướt át.
“Ta khuyên ngươi mau dừng tay.”
“Lý do?”
“Nếu khơi mào dục vọng của ta, lúc ấy ta hóa thân thành sói bổ nhào vào ngươi, xem ngươi có dễ chịu!”
“Cầu cũng không được!” Quân Mặc Thần cười nói.
“Ha ——” Vân Thanh Nhiễm bỗng cười một tiếng, “Đây chính là tự ngươi nói ha.”
Nói xong, chỉ thấy Vân Thanh Nhiễm xoay người một cách xinh đẹp, đổi một trăm tám mươi độ với vị trí của Quân Mặc Thần, nhất thời, người bị đè ở trên tường từ Vân Thanh Nhiễm biến thành Quân Mặc Thần.
Vân Thanh Nhiễm giữ hai tay Quân Mặc Thần ở sau lưng, để cho hắn không thể tiếp tục “làm xằng làm bậy”. Thế tử gia “yếu đuối nhỏ gầy” bị thế tử phi “uy vũ hùng tráng” phản công.
Nghĩ đến tường rất lạnh, không thích hợp với thế tử gia hắn, Vân Thanh Nhiễm ngừng một lúc rồi chuyển Quân Mặc Thần đến chiếc giường êm trong phòng, trên giường chải một tầng nệm êm thật dày, bên trên còn trải một tấm da hổ, lại mềm vừa ấm.
“Khụ khụ khụ… ái phi, nàng làm gì vậy?” Quân Mặc Thần với bộ dáng tiểu tức phụ mặc đánh mặc oán, ngược lại lộ chút điềm đạm đáng yêu.
Vẻ mặt của hắn biến đổi rất nhanh!
Trên mặt là vẻ ủy khuất của tiểu tức phụ, trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười, thế tử phi của hắn lộ ra móng vuốt nhỏ rồi đây.
“Trả thù.” Vân Thanh Nhiễm nở nụ cười tà khí phun ra hai chữ, lại tìm một sợi dây tơ, trói hai tay thế tử gia lại, sau đó đè thân lên, “Nhìn kỹ thì thế tử gia nhà chúng ta không phải mê người bình thường đâu nha!”
Vân Thanh Nhiễm như một cái nữ lưu manh vươn tay vuốt ve hai má Quân Mặc Thần, như một tên quyền quý đang trêu chọc tiểu thư chưa xuất giá nhà ai. Bàn tay mềm mại sờ soạng khuôn mặt Quân Mặc Thần một lần, lau đi không ít dầu, sau đó còn không thỏa mãn di động xuống dưới.
“Xoạt —— ”
Vân Thanh Nhiễm xé mở quần áo trước ngực Quân Mặc Thần, lộ ra một phần nhỏ bộ ngực trắng nõn của hắn, săn chắc không có một chút thịt thừa, lồng ngực có vẻ mảnh khảnh với màu da như bạch ngọc cũng không có cơ thịt rõ ràng, xúc cảm nõn nà.
“Khụ khụ khụ… ái phi cần phải nhẹ chút nha, thể cốt bản thế tử không tốt…” Quân Mặc Thần cười nhìn Vân Thanh Nhiễm “làm gì tùy thích” với chính mình. Trong ánh mắt mang theo sủng nịch của hắn đối với nàng, thế tử gia nào có yếu như vậy! Người ta nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể bị đè xuống? Đây không phải đặc quyền của thế tử phi nương nương à!
“Vậy à? Thần thiếp còn tưởng rằng sau khi lên giường thì thể cốt của thế tử gia sẽ đổi sang khỏe mạnh, tuy rằng bệnh trên người gia không ít, cũng không phải toàn thân trên dưới đều không dùng được, có nhiều chỗ vẫn rất tốt mà!” Vân Thanh Nhiễm cười tà nói, lúc nói chuyện ánh mắt còn vòng vo trên người Quân Mặc Thần mấy vòng.
“Khụ khụ khụ… có lẽ là viên long đằng hổ diệu mà mấy ngày nay mẫu phi chuẩn bị cho bản thế tử đã có tác dụng… Khụ khụ khụ… ái phi muốn thử một chút không?”
Vương phi nương nương đáng thương, vô tội gánh oan thay con trai của bà.
Đáng thương Vương Phi nương nương từng có một lần trước đó, cho nên lời này nói ra thật sự có sức thuyết phục mấy phần, có trời mới biết từ sau lần Vương phi nương nương gây họa đó thì không dám đưa đồ đại bổ gì qua Kim Dật Hiên nữa.
“Không cần ——” Vân Thanh Nhiễm không muốn nếm lại cái loại cảm giác toàn thân như bắt lửa, thân thể như không phải của mình kia một chút nào, nàng không thích cái loại cảm giác không khống chế được này, nhất là ở dưới tình huống không khống chế được còn rất có thể làm ra chuyện khiến nàng hối hận cả đời.
Dựa theo lời thế tử gia nói, đêm hôm đó hắn sở dĩ… là bởi vì tác dụng của viên long đằng hổ diệu gì đó à?
“Thể cốt thần thiếp rất tốt, cho dù không có viên thuốc gì kia, cũng có thể hầu hạ gia đến thoải mái khoan khoái, chỉ sợ thân thể của gia ăn không tiêu thôi!” Vân Thanh Nhiễm hoàn toàn sắm vai một nữ lưu manh, chính nàng cũng cảm thấy bản thân lúc này giống như một công tử hạ lưu đi kỹ viện.
Nói xong, Vân Thanh Nhiễm ở trên ngực Quân Mặc Thần sờ soạng mấy cái.
“Ưm hừ ——” Quân Mặc Thần cắn môi kêu rên một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra thần sắc ba phần không tình nguyện bảy phần rất mất hồn.
Sắc mặt Quân Mặc Thần vẫn tái nhợt trắng bệch, có điều gắn với tư thái bị bắt buộc bày ra lúc này của hắn, cùng với lồng ngực trần trụi lộ ra da thịt mê người kia, muốn không suy nghĩ lung tung cũng khó mà…
Ánh mắt Quân Mặc Thần híp lại, bộ dạng như rất hưởng thụ.
Ánh mắt híp lại kia đang vụng trộm quan sát vẻ mặt Vân Thanh Nhiễm giờ phút này.
Bởi vì động tác quá lớn, quần áo của Quân Mặc Thần càng tuột xuống dưới, lộ ra bờ vai cùng một chút da thịt sau lưng của hắn, khiến dáng vẻ hắn hiện giờ càng lộ ra mị thái…
Vân Thanh Nhiễm dừng ánh mắt ở trên vai Quân Mặc Thần, bởi vì bên trên có hai dấu răng hồng hồng rất rõ ràng.
“Dấu này, sẽ không phải là đêm hôm trước ta làm ra chứ?” Vân Thanh Nhiễm ngừng lại, chỉ vào bả vai Quân Mặc Thần hỏi hắn.
Quân Mặc Thần từ ánh mắt Vân Thanh Nhiễm nhìn về đầu vai của chính mình, nơi đó có hai dấu răng xinh xắn đáng yêu, như hai đóa mai hồng nở rộ ở trên bả vai tuyết trắng của hắn, rất rõ ràng.
“Khụ khụ khụ… ái phi nói xem?”
Vân Thanh Nhiễm chạm lên, ở bên cạnh hai dấu răng lại cắn một cái, lần cắn này không nặng, chỉ lưu lại một dấu răng nhợt nhạt.
So sánh một chút, kết quả… hai cái dấu răng đó thật sự đúng là nàng lưu lại! Chứng cớ vô cùng xác thực!
Vân Thanh Nhiễm lặng im một phút đồng hồ, nàng vì chính mình mà bi ai, thì ra nàng động tình cũng đáng sợ như vậy, xem ra nữ nhân là một loài động vật đáng sợ không sai chút nào.
Trừ bỏ dấu răng kia, sau lưng Quân Mặc Thần còn có mấy vết ngấn, màu sắc đã không còn đỏ tươi, mà lộ ra màu đỏ sậm, nhưng vẫn có thể phân biệt được đó là không lâu trước mới thêm vào.
Không cần phải nói, khả năng 90% là nàng làm.
Quân Mặc Thần biết Vân Thanh Nhiễm đã phát hiện những thứ gì còn cố ý hỏi nàng, “Khụ khụ khụ… ái phi muốn bồi thường bản thế tử như thế nào đây?”
“Bồi thường cái gì? Ta nguyện ý cắn ngài chứng minh ngài rất đẹp cũng rất ngon miệng, còn muốn sao? Hôm nay tâm tình thần thiếp không tệ, tặng ngài miễn phí.”
Vân Thanh Nhiễm thoải mái hồi đáp.
“Khụ khụ khụ…” Câu trả lời của Vân Thanh Nhiễm khiến thế tử gia ho khan một hồi, nữ nhân này… thật đúng là có bản lãnh tức chết hắn…
Vân Thanh Nhiễm duỗi cái lưng mệt mỏi, lại ngáp một cái, “Thời gian không còn sớm, thế tử gia cũng đến lúc nên trở về phòng nghỉ ngơi rồi, Quân Kiệt! Đến đưa thế tử gia nhà các ngươi trở về phòng đi.”
Lúc Quân Kiệt canh ở bên ngoài tiến vào thì chứng kiến bộ dạng quần áo không chỉnh tề của Quân Mặc Thần, trong lòng nghi hoặc, gia và thế tử phi nương nương ở trong phòng làm cái gì vậy?
Thế tử gia đáng thương sau một phen bị trêu chọc lại bị đuổi về gian phòng của mình…
***
Ngày này, ở một dịch quán nào đó, một người nam nhân ở trong phòng cáu giận, hắn trách mắng thủ hạ của hắn.
“Một chút tin tức cũng không có?” Thác Bạt Kỳ thực tức giận, muội muội của hắn đã mất tích lâu như vậy rồi, hắn vẫn luôn truy xét, lại một chút manh mối cũng không có, hoàng đế Dạ Hoằng Nghị tuy phái không ít nhân thủ cho hắn, thái độ với lần này cũng chỉ là quan tâm trên hình thức mà thôi, còn không phải vẫn cầu phúc, vẫn ca múa mừng cảnh thái bình?
Cuối cùng tìm kiếm tung tích Thác Bạt Yến còn không phải chỉ có mình hắn mà thôi!
Thác Bạt Kỳ tức giận, tức thái độ thờ ơ của hoàng triều Thịnh Vinh, nhìn xem Vân Tử Hy luôn miệng nói thích muội muội của hắn, muội muội mất tích cũng không thấy hắn ta quan tâm bao nhiêu, không mấy ngày nữa lại giúp đỡ hoàng đế Dạ Hoằng Nghị chạy đông chạy tây, giống như muội muội Thác Bạt Yến của hắn cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện vậy.
Thác Bạt Kỳ bất kể thế nào cũng nuốt không trôi cơn tức này!
“Bẩm điện hạ, chúng thuộc hạ đã mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, có phải nên để cho chúng thuộc hạ nghỉ ngơi một ngày trước không…” Hộ Quốc tướng quân theo Thác Bạt Kỳ cùng đến hoàng triều Thịnh Vinh, hắn ta không thể không suy nghĩ cho thuộc hạ của mình, tìm được công chúa mất tích cố nhiên quan trọng, nhưng nếu tiếp tục như vậy, thuộc hạ của hắn ta cũng ăn không tiêu.
“Câm miệng!” Thác Bạt Kỳ cả giận nói, “Thân thể của bọn họ trọng yếu hay là tánh mạng của Yến Nhi trọng yếu? Hi vọng Hộ Quốc tướng quân hiểu được cái gì nên đặt lên trước!”
“Nhưng mà…” Hộ Quốc tướng quân còn có lời muốn nói.
“Không nhưng nhị gì hết!” Ở trong lòng Thác Bạt Kỳ, quốc gia đại sự vĩnh viễn đặt ở vị trí đầu tiên, vì Đảng Ngụy, hắn có thể hy sinh muội muội của mình, nhưng khi so với tính mạng của thuộc hạ, an nguy của muội muội mình vẫn quan trọng hơn nhiều.
Hộ Quốc tướng quân chỉ có thể vâng vâng dạ dạ cúi đầu, trong lòng nhiều ít cũng có chút khó chịu.
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, trước khi có tin tức của Yến Nhi thì đừng tới phiền ta!” Thác Bạt Kỳ hiện tại rất phiền lòng, nếu không tìm thấy Thác Bạt Yến, vấn đề hắn phải đối mặt sẽ rất nhiều.
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Hộ Quốc tướng quân bất đắc dĩ từ trong phòng dịch quán của Thác Bạt Kỳ lui ra ngoài.
Hộ Quốc tướng quân đi rồi, Thác Bạt Kỳ lại vẫn ưu phiền không hề giảm bớt.
Hắn nắm chặt hai đấm, trong đầu không tự giác hiện ra khuôn mặt Dạ Hoằng Nghị và Vân Tử Hy, hai người này là đối tượng hắn tức giận nhất hiện tại.
Đột nhiên, cửa phòng lại một lần bị mở ra.
“Không phải nói trước khi có tin tức của Yến Nhi thì đừng tới phiền ta ư?” Thác Bạt Kỳ cũng không ngẩng đầu nhìn người vào, đã giận dữ hét lên.
“Ha ha… cơn tức của Kỳ hoàng tử thật đúng là rất lớn đây?”
Ngữ khí trêu đùa, giọng nói thô lỗ hùng hậu, không phải thanh âm của Hộ Quốc tướng quân mà hắn quen thuộc.
Thác Bạt Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên, đối với Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên, Thác Bạt Kỳ đã gặp mặt vài lần, lúc hoàng đế chào đón hắn và Yến Nhi thì vị Vương gia này cũng có mặt, nghe nói hắn ta là Vương gia có quyền thế nhất hoàng triều Thịnh Vinh, như mặt trời ban trưa, rất có khí thế vượt qua hoàng đế Dạ Hoằng Nghị.
Nhìn thấy người đến là Ký Bắc Vương gia, Thác Bạt Kỳ thu liễm lệ khí, hắn là hoàng tử Đảng Ngụy, mà đối phương là Vương gia của hoàng triều Thịnh Vinh, hắn không cần phải đắc tội đối phương, nhưng hắn ta sao lại đột nhiên đến thăm? Còn không để cho hạ nhân thông truyền đã trực tiếp đến đây, điều này làm cho Thác Bạt Kỳ cảm thấy rất tò mò.
“Thì ra là Vương gia, không biết hôm nay Vương gia đến thăm là vì chuyện gì?” Thác Bạt Kỳ đương nhiên sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên tới tìm hắn chỉ để uống trà nói chuyện phiếm.
“Xem ra Kỳ hoàng tử còn đang vì chuyện Yến công chúa mất tích mà ưu phiền… ha ha… Hoàng thượng cũng thiệt là, Kỳ hoàng tử gấp gáp như vậy, thân là hữu bang, thái độ của hoàng thượng cũng thật là làm cho trái tim người ta băng giá…” Hách Vu Thiên lắc đầu nói.
“Vương gia thân là Vương gia của hoàng triều Thịnh Vinh, ở trong này nghị luận hoàng thượng không đúng, dường như không quá thích hợp rồi?” Thác Bạt Kỳ hồ nghi nhìn Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên, trong lòng đã có cân nhắc, từ trong lời nói của Hách Vu Thiên, Thác Bạt Kỳ có thể nghe ra ít hương vị, xem ra dã tâm của vị Vương gia cực kỳ hưng thịnh này tựa hồ không nhỏ.
“Không được.”
“Vậy ngươi muốn như thế nào đây?” Vân Thanh Nhiễm có chút buồn bực…
Trừ việc đè lên nàng ra, còn cả tay hắn nữa, nó đang để vào đâu vậy hả?
“Nơi này, còn đau không?”
Lúc hỏi Vân Thanh Nhiễm vấn đề này, tay Quân Mặc Thần nhẹ nhàng ấn xuống một chút, khiến trên mặt Vân Thanh Nhiễm lan ra rặng mây hồng, hỏi thì hỏi, sao lại vừa hỏi, vừa động thủ chứ.
“Quân tử động khẩu không động thủ, uổng ngươi còn họ Quân đó…”
Vân Thanh Nhiễm lấy cái tay có hạnh kiểm xấu kia ra.
Mới vừa động chợt nghe nam nhân phía sau nói: “Ngoan, đừng lộn xộn, sẽ làm đau nàng.”
Hiện tại rốt cuộc là ai không ngoan đây hả?
“Nói cho ta biết, sau này còn dám làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa không?”
“Chuyện nguy hiểm gì?”
“Hôm nay sao lại chạy tới ngăn cản những tên sát thủ đó, giao cho Quân Kiệt bọn hắn là được rồi.”
“Ta không đến nhanh chút thì tên ma ốm nhà ngươi không phải thành con tin rồi à?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ, cho nên nói, ái phi lo lắng cho bản thế tử?” Cho nên cũng không quan tâm đi ngăn cản đám sát thủ này ư?
“Nếu như ngươi bị uy hiếp, chúng ta sẽ rất khó xử lý đó.” Vân Thanh Nhiễm bổ sung nói.
“Nàng! …” Vừa mới dấy lên một chút hoa lửa vui sướng lại bị Vân Thanh Nhiễm tự mình dập tắt.
Ngực Quân Mặc Thần như bị thứ gì đó ngăn chận, nàng không thể nói gì dễ nghe chút à? Cho dù là lừa hắn cũng được mà, không biết thật ra hắn rất dễ lừa ư?
“Ai ——” Vân Thanh Nhiễm kêu một tiếng đau đớn, tên hỗn đản này, hắn đang làm gì hả? Tay hắn đang động loạn nơi nào kia!
“Không ngoan, phải phạt ——” Quân Mặc Thần dỗi nói.
“Quân Mặc Thần —— ” Vân Thanh Nhiễm rầu rĩ gọi nam nhân hỗn đản đang ép lên nàng ở phía sau một tiếng.
“Ừ?” Quân Mặc Thần tựa hồ còn trừng phạt tới nghiện, gặm cắn lại liếm lên, khiến cổ Vân Thanh Nhiễm có cảm giác ướt át.
“Ta khuyên ngươi mau dừng tay.”
“Lý do?”
“Nếu khơi mào dục vọng của ta, lúc ấy ta hóa thân thành sói bổ nhào vào ngươi, xem ngươi có dễ chịu!”
“Cầu cũng không được!” Quân Mặc Thần cười nói.
“Ha ——” Vân Thanh Nhiễm bỗng cười một tiếng, “Đây chính là tự ngươi nói ha.”
Nói xong, chỉ thấy Vân Thanh Nhiễm xoay người một cách xinh đẹp, đổi một trăm tám mươi độ với vị trí của Quân Mặc Thần, nhất thời, người bị đè ở trên tường từ Vân Thanh Nhiễm biến thành Quân Mặc Thần.
Vân Thanh Nhiễm giữ hai tay Quân Mặc Thần ở sau lưng, để cho hắn không thể tiếp tục “làm xằng làm bậy”. Thế tử gia “yếu đuối nhỏ gầy” bị thế tử phi “uy vũ hùng tráng” phản công.
Nghĩ đến tường rất lạnh, không thích hợp với thế tử gia hắn, Vân Thanh Nhiễm ngừng một lúc rồi chuyển Quân Mặc Thần đến chiếc giường êm trong phòng, trên giường chải một tầng nệm êm thật dày, bên trên còn trải một tấm da hổ, lại mềm vừa ấm.
“Khụ khụ khụ… ái phi, nàng làm gì vậy?” Quân Mặc Thần với bộ dáng tiểu tức phụ mặc đánh mặc oán, ngược lại lộ chút điềm đạm đáng yêu.
Vẻ mặt của hắn biến đổi rất nhanh!
Trên mặt là vẻ ủy khuất của tiểu tức phụ, trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười, thế tử phi của hắn lộ ra móng vuốt nhỏ rồi đây.
“Trả thù.” Vân Thanh Nhiễm nở nụ cười tà khí phun ra hai chữ, lại tìm một sợi dây tơ, trói hai tay thế tử gia lại, sau đó đè thân lên, “Nhìn kỹ thì thế tử gia nhà chúng ta không phải mê người bình thường đâu nha!”
Vân Thanh Nhiễm như một cái nữ lưu manh vươn tay vuốt ve hai má Quân Mặc Thần, như một tên quyền quý đang trêu chọc tiểu thư chưa xuất giá nhà ai. Bàn tay mềm mại sờ soạng khuôn mặt Quân Mặc Thần một lần, lau đi không ít dầu, sau đó còn không thỏa mãn di động xuống dưới.
“Xoạt —— ”
Vân Thanh Nhiễm xé mở quần áo trước ngực Quân Mặc Thần, lộ ra một phần nhỏ bộ ngực trắng nõn của hắn, săn chắc không có một chút thịt thừa, lồng ngực có vẻ mảnh khảnh với màu da như bạch ngọc cũng không có cơ thịt rõ ràng, xúc cảm nõn nà.
“Khụ khụ khụ… ái phi cần phải nhẹ chút nha, thể cốt bản thế tử không tốt…” Quân Mặc Thần cười nhìn Vân Thanh Nhiễm “làm gì tùy thích” với chính mình. Trong ánh mắt mang theo sủng nịch của hắn đối với nàng, thế tử gia nào có yếu như vậy! Người ta nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể bị đè xuống? Đây không phải đặc quyền của thế tử phi nương nương à!
“Vậy à? Thần thiếp còn tưởng rằng sau khi lên giường thì thể cốt của thế tử gia sẽ đổi sang khỏe mạnh, tuy rằng bệnh trên người gia không ít, cũng không phải toàn thân trên dưới đều không dùng được, có nhiều chỗ vẫn rất tốt mà!” Vân Thanh Nhiễm cười tà nói, lúc nói chuyện ánh mắt còn vòng vo trên người Quân Mặc Thần mấy vòng.
“Khụ khụ khụ… có lẽ là viên long đằng hổ diệu mà mấy ngày nay mẫu phi chuẩn bị cho bản thế tử đã có tác dụng… Khụ khụ khụ… ái phi muốn thử một chút không?”
Vương phi nương nương đáng thương, vô tội gánh oan thay con trai của bà.
Đáng thương Vương Phi nương nương từng có một lần trước đó, cho nên lời này nói ra thật sự có sức thuyết phục mấy phần, có trời mới biết từ sau lần Vương phi nương nương gây họa đó thì không dám đưa đồ đại bổ gì qua Kim Dật Hiên nữa.
“Không cần ——” Vân Thanh Nhiễm không muốn nếm lại cái loại cảm giác toàn thân như bắt lửa, thân thể như không phải của mình kia một chút nào, nàng không thích cái loại cảm giác không khống chế được này, nhất là ở dưới tình huống không khống chế được còn rất có thể làm ra chuyện khiến nàng hối hận cả đời.
Dựa theo lời thế tử gia nói, đêm hôm đó hắn sở dĩ… là bởi vì tác dụng của viên long đằng hổ diệu gì đó à?
“Thể cốt thần thiếp rất tốt, cho dù không có viên thuốc gì kia, cũng có thể hầu hạ gia đến thoải mái khoan khoái, chỉ sợ thân thể của gia ăn không tiêu thôi!” Vân Thanh Nhiễm hoàn toàn sắm vai một nữ lưu manh, chính nàng cũng cảm thấy bản thân lúc này giống như một công tử hạ lưu đi kỹ viện.
Nói xong, Vân Thanh Nhiễm ở trên ngực Quân Mặc Thần sờ soạng mấy cái.
“Ưm hừ ——” Quân Mặc Thần cắn môi kêu rên một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra thần sắc ba phần không tình nguyện bảy phần rất mất hồn.
Sắc mặt Quân Mặc Thần vẫn tái nhợt trắng bệch, có điều gắn với tư thái bị bắt buộc bày ra lúc này của hắn, cùng với lồng ngực trần trụi lộ ra da thịt mê người kia, muốn không suy nghĩ lung tung cũng khó mà…
Ánh mắt Quân Mặc Thần híp lại, bộ dạng như rất hưởng thụ.
Ánh mắt híp lại kia đang vụng trộm quan sát vẻ mặt Vân Thanh Nhiễm giờ phút này.
Bởi vì động tác quá lớn, quần áo của Quân Mặc Thần càng tuột xuống dưới, lộ ra bờ vai cùng một chút da thịt sau lưng của hắn, khiến dáng vẻ hắn hiện giờ càng lộ ra mị thái…
Vân Thanh Nhiễm dừng ánh mắt ở trên vai Quân Mặc Thần, bởi vì bên trên có hai dấu răng hồng hồng rất rõ ràng.
“Dấu này, sẽ không phải là đêm hôm trước ta làm ra chứ?” Vân Thanh Nhiễm ngừng lại, chỉ vào bả vai Quân Mặc Thần hỏi hắn.
Quân Mặc Thần từ ánh mắt Vân Thanh Nhiễm nhìn về đầu vai của chính mình, nơi đó có hai dấu răng xinh xắn đáng yêu, như hai đóa mai hồng nở rộ ở trên bả vai tuyết trắng của hắn, rất rõ ràng.
“Khụ khụ khụ… ái phi nói xem?”
Vân Thanh Nhiễm chạm lên, ở bên cạnh hai dấu răng lại cắn một cái, lần cắn này không nặng, chỉ lưu lại một dấu răng nhợt nhạt.
So sánh một chút, kết quả… hai cái dấu răng đó thật sự đúng là nàng lưu lại! Chứng cớ vô cùng xác thực!
Vân Thanh Nhiễm lặng im một phút đồng hồ, nàng vì chính mình mà bi ai, thì ra nàng động tình cũng đáng sợ như vậy, xem ra nữ nhân là một loài động vật đáng sợ không sai chút nào.
Trừ bỏ dấu răng kia, sau lưng Quân Mặc Thần còn có mấy vết ngấn, màu sắc đã không còn đỏ tươi, mà lộ ra màu đỏ sậm, nhưng vẫn có thể phân biệt được đó là không lâu trước mới thêm vào.
Không cần phải nói, khả năng 90% là nàng làm.
Quân Mặc Thần biết Vân Thanh Nhiễm đã phát hiện những thứ gì còn cố ý hỏi nàng, “Khụ khụ khụ… ái phi muốn bồi thường bản thế tử như thế nào đây?”
“Bồi thường cái gì? Ta nguyện ý cắn ngài chứng minh ngài rất đẹp cũng rất ngon miệng, còn muốn sao? Hôm nay tâm tình thần thiếp không tệ, tặng ngài miễn phí.”
Vân Thanh Nhiễm thoải mái hồi đáp.
“Khụ khụ khụ…” Câu trả lời của Vân Thanh Nhiễm khiến thế tử gia ho khan một hồi, nữ nhân này… thật đúng là có bản lãnh tức chết hắn…
Vân Thanh Nhiễm duỗi cái lưng mệt mỏi, lại ngáp một cái, “Thời gian không còn sớm, thế tử gia cũng đến lúc nên trở về phòng nghỉ ngơi rồi, Quân Kiệt! Đến đưa thế tử gia nhà các ngươi trở về phòng đi.”
Lúc Quân Kiệt canh ở bên ngoài tiến vào thì chứng kiến bộ dạng quần áo không chỉnh tề của Quân Mặc Thần, trong lòng nghi hoặc, gia và thế tử phi nương nương ở trong phòng làm cái gì vậy?
Thế tử gia đáng thương sau một phen bị trêu chọc lại bị đuổi về gian phòng của mình…
***
Ngày này, ở một dịch quán nào đó, một người nam nhân ở trong phòng cáu giận, hắn trách mắng thủ hạ của hắn.
“Một chút tin tức cũng không có?” Thác Bạt Kỳ thực tức giận, muội muội của hắn đã mất tích lâu như vậy rồi, hắn vẫn luôn truy xét, lại một chút manh mối cũng không có, hoàng đế Dạ Hoằng Nghị tuy phái không ít nhân thủ cho hắn, thái độ với lần này cũng chỉ là quan tâm trên hình thức mà thôi, còn không phải vẫn cầu phúc, vẫn ca múa mừng cảnh thái bình?
Cuối cùng tìm kiếm tung tích Thác Bạt Yến còn không phải chỉ có mình hắn mà thôi!
Thác Bạt Kỳ tức giận, tức thái độ thờ ơ của hoàng triều Thịnh Vinh, nhìn xem Vân Tử Hy luôn miệng nói thích muội muội của hắn, muội muội mất tích cũng không thấy hắn ta quan tâm bao nhiêu, không mấy ngày nữa lại giúp đỡ hoàng đế Dạ Hoằng Nghị chạy đông chạy tây, giống như muội muội Thác Bạt Yến của hắn cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện vậy.
Thác Bạt Kỳ bất kể thế nào cũng nuốt không trôi cơn tức này!
“Bẩm điện hạ, chúng thuộc hạ đã mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, có phải nên để cho chúng thuộc hạ nghỉ ngơi một ngày trước không…” Hộ Quốc tướng quân theo Thác Bạt Kỳ cùng đến hoàng triều Thịnh Vinh, hắn ta không thể không suy nghĩ cho thuộc hạ của mình, tìm được công chúa mất tích cố nhiên quan trọng, nhưng nếu tiếp tục như vậy, thuộc hạ của hắn ta cũng ăn không tiêu.
“Câm miệng!” Thác Bạt Kỳ cả giận nói, “Thân thể của bọn họ trọng yếu hay là tánh mạng của Yến Nhi trọng yếu? Hi vọng Hộ Quốc tướng quân hiểu được cái gì nên đặt lên trước!”
“Nhưng mà…” Hộ Quốc tướng quân còn có lời muốn nói.
“Không nhưng nhị gì hết!” Ở trong lòng Thác Bạt Kỳ, quốc gia đại sự vĩnh viễn đặt ở vị trí đầu tiên, vì Đảng Ngụy, hắn có thể hy sinh muội muội của mình, nhưng khi so với tính mạng của thuộc hạ, an nguy của muội muội mình vẫn quan trọng hơn nhiều.
Hộ Quốc tướng quân chỉ có thể vâng vâng dạ dạ cúi đầu, trong lòng nhiều ít cũng có chút khó chịu.
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, trước khi có tin tức của Yến Nhi thì đừng tới phiền ta!” Thác Bạt Kỳ hiện tại rất phiền lòng, nếu không tìm thấy Thác Bạt Yến, vấn đề hắn phải đối mặt sẽ rất nhiều.
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Hộ Quốc tướng quân bất đắc dĩ từ trong phòng dịch quán của Thác Bạt Kỳ lui ra ngoài.
Hộ Quốc tướng quân đi rồi, Thác Bạt Kỳ lại vẫn ưu phiền không hề giảm bớt.
Hắn nắm chặt hai đấm, trong đầu không tự giác hiện ra khuôn mặt Dạ Hoằng Nghị và Vân Tử Hy, hai người này là đối tượng hắn tức giận nhất hiện tại.
Đột nhiên, cửa phòng lại một lần bị mở ra.
“Không phải nói trước khi có tin tức của Yến Nhi thì đừng tới phiền ta ư?” Thác Bạt Kỳ cũng không ngẩng đầu nhìn người vào, đã giận dữ hét lên.
“Ha ha… cơn tức của Kỳ hoàng tử thật đúng là rất lớn đây?”
Ngữ khí trêu đùa, giọng nói thô lỗ hùng hậu, không phải thanh âm của Hộ Quốc tướng quân mà hắn quen thuộc.
Thác Bạt Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên, đối với Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên, Thác Bạt Kỳ đã gặp mặt vài lần, lúc hoàng đế chào đón hắn và Yến Nhi thì vị Vương gia này cũng có mặt, nghe nói hắn ta là Vương gia có quyền thế nhất hoàng triều Thịnh Vinh, như mặt trời ban trưa, rất có khí thế vượt qua hoàng đế Dạ Hoằng Nghị.
Nhìn thấy người đến là Ký Bắc Vương gia, Thác Bạt Kỳ thu liễm lệ khí, hắn là hoàng tử Đảng Ngụy, mà đối phương là Vương gia của hoàng triều Thịnh Vinh, hắn không cần phải đắc tội đối phương, nhưng hắn ta sao lại đột nhiên đến thăm? Còn không để cho hạ nhân thông truyền đã trực tiếp đến đây, điều này làm cho Thác Bạt Kỳ cảm thấy rất tò mò.
“Thì ra là Vương gia, không biết hôm nay Vương gia đến thăm là vì chuyện gì?” Thác Bạt Kỳ đương nhiên sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên tới tìm hắn chỉ để uống trà nói chuyện phiếm.
“Xem ra Kỳ hoàng tử còn đang vì chuyện Yến công chúa mất tích mà ưu phiền… ha ha… Hoàng thượng cũng thiệt là, Kỳ hoàng tử gấp gáp như vậy, thân là hữu bang, thái độ của hoàng thượng cũng thật là làm cho trái tim người ta băng giá…” Hách Vu Thiên lắc đầu nói.
“Vương gia thân là Vương gia của hoàng triều Thịnh Vinh, ở trong này nghị luận hoàng thượng không đúng, dường như không quá thích hợp rồi?” Thác Bạt Kỳ hồ nghi nhìn Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên, trong lòng đã có cân nhắc, từ trong lời nói của Hách Vu Thiên, Thác Bạt Kỳ có thể nghe ra ít hương vị, xem ra dã tâm của vị Vương gia cực kỳ hưng thịnh này tựa hồ không nhỏ.
/182
|