Nghe Quân Mặc Thần không nể tình như vậy, Hách Vu Thiên rất khó chịu, hắn chịu đưa hòn ngọc quý trên tay mình gả cho hắn ta đã là vinh hạnh, mang ơn còn không hết!
“Lời này của hiền chất là không đúng rồi, nam nhi ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình, thú thêm vài nữ tử để các nàng có thể giúp đỡ lẫn nhau, khi rảnh rỗi có thể nói chuyện, tốt biết bao?”
Trong hậu viện Ký Bắc vương gia có cả một đám thị thiếp, đương nhiên hắn sẽ không cảm thấy có gì không đúng, nam nhân nên có năm thê bảy thiếp, chỉ thú một nữ nhân, nhìn lâu chẳng lẽ không ngán à? Giống Quân Vô Ý, rõ ràng là một kẻ ngốc!
“Khụ khụ khụ… Lời của Ký Bắc vương gia sai rồi, khát nước ba ngày, một bầu là đủ. Nếu vô tâm, cho dù nữ tử cả một phủ cũng ngại không đủ, còn nếu có tâm, chỉ một người lòng cũng đã bị lấp đầy, không thể dung nạp thêm người khác.” Quân Mặc Thần đáp.
Trong lòng có một người, như vậy là đủ rồi, trái tim hắn, Thanh Nhiễm đã tiến vào rồi, hắn không phát giác ra cho đến lúc bị chiếm cứ, đã không thể nhét thêm nữ nhân nào khác.
Loại ý nghĩ này của Quân Mặc Thần, loại người mà cả đời không dụng tâm để yêu một nữ nhân như Hách Vu Thiên sẽ không có cách nào lĩnh hội được.
Hách Vu Thiên nhíu mày, trên mặt biểu lộ vẻ không vui: “Nói như vậy, là hiền chất ghét bỏ hòn ngọc quý trên tay bổn vương ư?”
Hách Vu Thiên tạo áp lực vô hình với Quân Mặc Thần, rõ ràng là đang bức Quân Mặc Thần phải thú quận chúa Hương Lăng nữ nhi của hắn ta.
Vân Thanh Nhiễm phát hiện Hách Vu Thiên rất vô sỉ, ngươi muốn gả nữ nhi, người khác không đáp ứng, nên đổi thành uy hiếp?
“Vương gia, thần thiếp có điều muốn nói.” Vân Thanh Nhiễm chậm rãi mở miệng, đối phương muốn gả nữ nhi cho lão công của nàng, nàng có quyền lên tiếng chứ?
“Thế tử phi muốn nói gì? Bổn vương thấy thế tử phi cũng là người thông tình đạt lý, thêm một người hầu hạ thế tử gia với ngươi, giúp ngươi chia sẻ, ngươi chắc sẽ nguyện ý, đúng không?”
Vân Thanh Nhiễm chưa phát biểu ý kiến, Hách Vu Thiên đã tự chủ trương quyết định thay nàng.
“Vương gia sai rồi, thần thiếp không phải người thông tình đạt lý, sự thật thì ngược lại, thần thiếp là nữ nhân có đầu óc không bình thường, tuy rằng trước đó không lâu bệnh cũ đã bình phục rồi, nhưng khi cảm xúc kích động rất dễ phát bệnh, nhất là lúc lòng ghen tị phát tác, không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì, cho nên trước khi vương gia quyết định gả quận chúa Hương Lăng qua đây phải lập một chứng từ với thần thiếp, sau này nếu quận chúa Hương Lăng thiếu tay thiếu chân, hay bị thần thiếp đánh cho tàn phế, đánh đến chết, cũng không thể truy cứu trách nhiệm của thần thiếp và phủ Trấn Nam vương, xin vương gia đừng trách, thần thiếp làm như vậy cũng là để ngừa vạn nhất, nếu vì việc vui mà dẫn đến sau này hai vị vương gia bất hòa, sẽ không có lợi.”
“Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi nói bất kể ngươi đánh nữ nhi của bổn vương thành cái dạng gì thì bổn vương cũng không thể truy cứu phải không? Ngươi đánh người còn có lý?” Hách Vu Thiên vốn muốn khách khí, nhưng không nói đến hai câu, Quân Mặc Thần đã không cho hắn mặt mũi cự tuyệt ý tốt của hắn, Vân Thanh Nhiễm lại nói muốn đánh nữ nhi của hắn thành tàn phế, rốt cuộc bọn họ đặt vương gia hắn ở chỗ nào.
“Thần thiếp chẳng qua là muốn vương gia nghĩ cho rõ ràng mà thôi, nếu vương gia khăng khăng muốn gả quận chúa Hương Lăng qua đây, thì nhất định phải suy nghĩ kỹ càng đến điều này, dù sao bệnh này của thần thiếp không phải cứ muốn khống chế là có thể khống chế được, một khi phát bệnh, ngay cả thần thiếp cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, không tin vương gia có thể hỏi thế tử gia, khi thần thiếp phát bệnh sẽ như thế nào?”
Vân Thanh Nhiễm nói xong ném một cái mị nhãn về phía Quân Mặc Thần.
Nhận lấy “mị nhãn” của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần che miệng ho khan, nhưng thực ra là đang che dấu ý cười của hắn.
“Khụ khụ khụ… Vương gia, nếu ái phi của bản thế tử phát bệnh, sẽ làm ra chuyện mà bình thường cũng không thể nghĩ đến, giống như hôm nay, bệnh cũ của nàng lại tái phát, khụ khụ khụ… khiến bản thế tử… lại phải chịu khổ một phen.” Quân Mặc Thần cúi đầu, dùng giọng nói trầm thấp lên án: “Bản thế tử… khụ khụ khụ thiếu chút nữa bị ái phi nàng ép đến mức mất nửa cái mạng… khụ khụ…”
Thế tử gia, thật sự thì ngài cũng chỉ còn lại nửa cái mạng thôi mà?
Nếu thế tử phi thật sự khiến ngài mất nửa cái mạng, thì bây giờ ngài nên đi đến chỗ Diêm Vương gia để trình diện rồi?
“Vương gia, ngài nghe đó, ngay cả thế tử gia còn không may mắn thoát khỏi, nếu là quận chúa Hương Lăng, thần thiếp nổi lòng ghen, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì thần thiếp cũng không dám cam đoan. Cho nên chuyện này vương gia vẫn nên trở về cân nhắc cẩn thận đi, lại bàn bạc thương nghị với quận chúa Hương Lăng, đây dù sao cũng là chuyện liên quan đến tánh mạng của nàng ấy, nhất định phải hỏi ý kiến của bản thân nàng ấy. Cho nên hôm nay đến đây thôi đã, thần thiếp cung tiễn vương gia!”
Vân Thanh Nhiễm nói xong không lưu cho Hách Vu Thiên một chút mặt mũi nào đã đuổi người ta đi.
“Khụ khụ khụ… ái phi nói rất có đạo lý, thấy vương gia vội vàng như vậy, khụ khụ khụ… vẫn nên trở về thảo luận thương nghị với quận chúa Hương Lăng đi!”
Phu thê hai người trái lại rất ăn ý.
Hách Vu Thiên chờ bọn họ lâu như vậy, chỉ đổi lại một bụng tức giận!
“Thế tử và thế tử phi đang muốn đuổi khách?” Hách Vu Thiên lạnh giọng đi mấy phần.
“Vương gia suy nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ vương gia đã quên thân thể thế tử gia không tốt, hiện giờ sắc trời đã tối, thế tử gia đến giờ phải đi ngủ, tin là vương gia sẽ thông cảm cho thân thể thế tử gia, hay vương gia muốn thế tử gia cố chống đỡ để bồi vương gia ngài?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.
Không phải chỉ Hách Vu Thiên hắn mới biết chụp mũ người khác, Vân Thanh Nhiễm cũng biết.
Hách Vu Thiên bị Vân Thanh Nhiễm ngăn không nói ra lời để phản bác, hắn tức giận, lại không tiện phát tác, hắn muốn có quan hệ tốt với Quân Vô Ý, nếu lúc này nổi giận không phải là uổng phí công sức lúc trước à?
Hắn tạm thời cứ về trước đã, trở về hắn sẽ chuẩn bị tốt đại kiệu tám người nâng, hồng trang mười dặm, nâng nữ nhi đến cửa chính của phủ Trấn Nam vương, hắn không tin Quân Vô Ý còn có thể sai người đưa trở về! minhnguyetgiatrang
Cho dù thông gia không thể kéo Quân Vô Ý về hẳn bên hắn, nhưng đến lúc Dạ Hoằng Nghị biết hắn và Quân Vô Ý thành thông gia, cũng không có khả năng không cố kỵ Quân Vô Ý.
Hách Vu Thiên đánh bàn tính lớn, dường như từ đầu đến cuối đều không lo lắng về hai người Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, hai người bọn họ hoàn toàn thành hai quân cờ không quan trọng trong cả bàn cờ của hắn.
★
“Quân Kiệt, đi lấy một bộ quần áo nam nhân màu đen cho ta, lấy luôn một cái mặt nạ nữa.” Việc làm đầu tiên khi Vân Thanh Nhiễm về tới Kim Dật Hiên là sai Quân Kiệt lấy một bộ nam trang màu đen, nàng không thiếu nam trang, nhưng phần lớn là lấy màu sáng làm chủ, bản thân nàng khá thích màu sáng, nhưng đêm nay nàng muốn xuất môn làm chuyện xấu, mặc quần áo màu sáng thì không thích hợp.
Quân Kiệt nghe được yêu cầu của Vân Thanh Nhiễm, có chút buồn bực: “Thế tử phi nương nương, cho phép thuộc hạ hỏi một câu, nương nương muốn lấy mặt nạ làm gì?”
Lúc nương nương xuất môn thích mặc nam trang, như vậy thì hành động tương đối dễ dàng, điều này Quân Kiệt biết, hơn nữa thế tử gia cũng ủng hộ, nhưng cần mặt nạ làm gì chứ?
“Đi ra ngoài làm tặc đương nhiên phải che mặt.” Vân Thanh Nhiễm đáp, lần này nàng thật sự muốn ra ngoài làm tặc, còn là hái hoa tặc.
Quân Mặc Thần đúng lúc vào phòng, không bỏ lỡ lúc Vân Thanh Nhiễm tuyên bố muốn đi ra ngoài làm tặc.
“Khụ khụ… không biết… khụ khụ, ái phi muốn làm tặc gì?” Giọng nói của Quân Mặc Thần có hơi khàn, vừa nãy ra khỏi phòng một chuyến, chịu chút lạnh, cổ họng có phần không thoải mái.
Vân Thanh Nhiễm nghe thế, trong lòng thầm thở dài, Quân Mặc Thần chẳng qua mới đi ra bên ngoài một chuyến, trở về lại bị nhiễm lạnh rồi, cổ họng thành như vậy, thanh âm vốn đã trầm thấp phù phiếm, nay lại thêm khàn, tuy không khó nghe, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
“Hái hoa tặc.” Vân Thanh Nhiễm ăn ngay nói thật.
Hái hoa tặc?
Quân Kiệt còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề, nghe lầm ư!
Thế tử phi, mặc dù ngài mặc nam trang rất đẹp, nhưng hái hoa tặc thì ngài vẫn không nên làm nha?
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ… Không biết ái phi coi trọng đóa hoa dại nơi nào?” Quân Mặc Thần ngẩng mặt, chống hai má, từ từ hỏi: “Hay là… khụ khụ… bản thế tử chưa cho nàng ăn no?”
“Ha ha…” Vân Thanh Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười: “Còn không phải tại vụn hoa đào của ngài.”
“Khụ khụ khụ…” Vụn hoa đào của hắn? Là quận chúa Hương Lăng phủ Ký Bắc Vương, may mắn không phải nam nhân, bằng không hắn không phải bị nàng làm cho tức chết rồi, nếu muốn hái một đóa thư hoa*, thế tử gia sẽ không so đo: “Vậy ái phi đi sớm về sớm nha.”
(*: thư nghĩa là cái, mái, nữ,…)
Mồ hôi trên trán Quân Kiệt xuất hiện, gia, thế tử phi nương nương muốn đi hái hoa của quận chúa Hương Lăng phủ Ký Bắc Vương đó! Ngài lại chỉ nói một câu như vậy thôi à? Ngài cũng nên ngăn cản chứ!
“Quân Kiệt, còn đứng đó thất thần làm gì, không nhanh đi chuẩn bị quần áo cho ái phi, khụ khụ khụ… Nhất định phải vừa người, để tôn lên vẻ anh tuấn tiêu sái của ái phi của bản thế tử…” Quân Mặc Thần đối với hành động hái hoa của Vân Thanh Nhiễm hết sức ủng hộ.
“Dạ, gia, thuộc hạ lập tức đi làm.” Quân Kiệt nghĩ trong đầu, thế tử gia, nào có người như ngài chứ, phu nhân của mình nữ cải nam trang đi khi dễ nữ tử khác, ngài còn ủng hộ!
Một lát sau, Quân Kiệt mang quần áo và mặt nạ mà Vân Thanh Nhiễm muốn, vì trong phủ không có người nhỏ như Vân Thanh Nhiễm, nên đã làm không ít nam trang cùng nữ trang cho Vân Thanh Nhiễm, lúc trước cũng chuẩn bị quần áo sẫm màu cho nàng, nhưng Vân Thanh Nhiễm chỉ chọn màu sáng, màu sẫm vẫn lưu lại bên Chế Y các, bây giờ hắn chỉ cần đi lấy là đã có sẵn.
Về phần mặt nạ, quý phủ muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chưa bao giờ thiếu.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm thay quần áo mà Quân Kiệt lấy về, nhất thời lột xác thành một “nam tử” anh tuấn tiêu sái giữa trán mang theo mấy phần tà khí như lời thế tử gia.
Vân Thanh Nhiễm búi lại tóc, nghiễm nhiên thành công tử thế gia, tuy nhỏ tuổi, nhưng đã hiện nguyên mẫu. Nhất là đôi mắt linh động giảo hoạt xinh đẹp, nếu thật sự là nam tử, sợ là đã lừa được không ít trái tim nữ tử.
Vân Thanh Nhiễm đi tới cửa, quay đầu lại nói với Quân Mặc Thần: “Gia ngài ngoan ngoãn chờ ở nhà, ta đi ra ngoài trước, nên ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ uống nước nhuận hầu.”
“Khụ khụ khụ… ái phi nàng đang quan tâm bản thế tử à?” Quân Mặc Thần cố ý biểu hiện bộ dạng thoải mái, giống như chỉ thuận miệng hỏi ra.
“Không phải, ta sợ buổi tối ngươi ho nhiều quá, ảnh hưởng giấc ngủ của ta.”
Quân Mặc Thần vừa mới dấy lên một chút ánh sáng vui vẻ đã vô tình bị dập tắt.
“Lời này của hiền chất là không đúng rồi, nam nhi ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình, thú thêm vài nữ tử để các nàng có thể giúp đỡ lẫn nhau, khi rảnh rỗi có thể nói chuyện, tốt biết bao?”
Trong hậu viện Ký Bắc vương gia có cả một đám thị thiếp, đương nhiên hắn sẽ không cảm thấy có gì không đúng, nam nhân nên có năm thê bảy thiếp, chỉ thú một nữ nhân, nhìn lâu chẳng lẽ không ngán à? Giống Quân Vô Ý, rõ ràng là một kẻ ngốc!
“Khụ khụ khụ… Lời của Ký Bắc vương gia sai rồi, khát nước ba ngày, một bầu là đủ. Nếu vô tâm, cho dù nữ tử cả một phủ cũng ngại không đủ, còn nếu có tâm, chỉ một người lòng cũng đã bị lấp đầy, không thể dung nạp thêm người khác.” Quân Mặc Thần đáp.
Trong lòng có một người, như vậy là đủ rồi, trái tim hắn, Thanh Nhiễm đã tiến vào rồi, hắn không phát giác ra cho đến lúc bị chiếm cứ, đã không thể nhét thêm nữ nhân nào khác.
Loại ý nghĩ này của Quân Mặc Thần, loại người mà cả đời không dụng tâm để yêu một nữ nhân như Hách Vu Thiên sẽ không có cách nào lĩnh hội được.
Hách Vu Thiên nhíu mày, trên mặt biểu lộ vẻ không vui: “Nói như vậy, là hiền chất ghét bỏ hòn ngọc quý trên tay bổn vương ư?”
Hách Vu Thiên tạo áp lực vô hình với Quân Mặc Thần, rõ ràng là đang bức Quân Mặc Thần phải thú quận chúa Hương Lăng nữ nhi của hắn ta.
Vân Thanh Nhiễm phát hiện Hách Vu Thiên rất vô sỉ, ngươi muốn gả nữ nhi, người khác không đáp ứng, nên đổi thành uy hiếp?
“Vương gia, thần thiếp có điều muốn nói.” Vân Thanh Nhiễm chậm rãi mở miệng, đối phương muốn gả nữ nhi cho lão công của nàng, nàng có quyền lên tiếng chứ?
“Thế tử phi muốn nói gì? Bổn vương thấy thế tử phi cũng là người thông tình đạt lý, thêm một người hầu hạ thế tử gia với ngươi, giúp ngươi chia sẻ, ngươi chắc sẽ nguyện ý, đúng không?”
Vân Thanh Nhiễm chưa phát biểu ý kiến, Hách Vu Thiên đã tự chủ trương quyết định thay nàng.
“Vương gia sai rồi, thần thiếp không phải người thông tình đạt lý, sự thật thì ngược lại, thần thiếp là nữ nhân có đầu óc không bình thường, tuy rằng trước đó không lâu bệnh cũ đã bình phục rồi, nhưng khi cảm xúc kích động rất dễ phát bệnh, nhất là lúc lòng ghen tị phát tác, không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì, cho nên trước khi vương gia quyết định gả quận chúa Hương Lăng qua đây phải lập một chứng từ với thần thiếp, sau này nếu quận chúa Hương Lăng thiếu tay thiếu chân, hay bị thần thiếp đánh cho tàn phế, đánh đến chết, cũng không thể truy cứu trách nhiệm của thần thiếp và phủ Trấn Nam vương, xin vương gia đừng trách, thần thiếp làm như vậy cũng là để ngừa vạn nhất, nếu vì việc vui mà dẫn đến sau này hai vị vương gia bất hòa, sẽ không có lợi.”
“Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi nói bất kể ngươi đánh nữ nhi của bổn vương thành cái dạng gì thì bổn vương cũng không thể truy cứu phải không? Ngươi đánh người còn có lý?” Hách Vu Thiên vốn muốn khách khí, nhưng không nói đến hai câu, Quân Mặc Thần đã không cho hắn mặt mũi cự tuyệt ý tốt của hắn, Vân Thanh Nhiễm lại nói muốn đánh nữ nhi của hắn thành tàn phế, rốt cuộc bọn họ đặt vương gia hắn ở chỗ nào.
“Thần thiếp chẳng qua là muốn vương gia nghĩ cho rõ ràng mà thôi, nếu vương gia khăng khăng muốn gả quận chúa Hương Lăng qua đây, thì nhất định phải suy nghĩ kỹ càng đến điều này, dù sao bệnh này của thần thiếp không phải cứ muốn khống chế là có thể khống chế được, một khi phát bệnh, ngay cả thần thiếp cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, không tin vương gia có thể hỏi thế tử gia, khi thần thiếp phát bệnh sẽ như thế nào?”
Vân Thanh Nhiễm nói xong ném một cái mị nhãn về phía Quân Mặc Thần.
Nhận lấy “mị nhãn” của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần che miệng ho khan, nhưng thực ra là đang che dấu ý cười của hắn.
“Khụ khụ khụ… Vương gia, nếu ái phi của bản thế tử phát bệnh, sẽ làm ra chuyện mà bình thường cũng không thể nghĩ đến, giống như hôm nay, bệnh cũ của nàng lại tái phát, khụ khụ khụ… khiến bản thế tử… lại phải chịu khổ một phen.” Quân Mặc Thần cúi đầu, dùng giọng nói trầm thấp lên án: “Bản thế tử… khụ khụ khụ thiếu chút nữa bị ái phi nàng ép đến mức mất nửa cái mạng… khụ khụ…”
Thế tử gia, thật sự thì ngài cũng chỉ còn lại nửa cái mạng thôi mà?
Nếu thế tử phi thật sự khiến ngài mất nửa cái mạng, thì bây giờ ngài nên đi đến chỗ Diêm Vương gia để trình diện rồi?
“Vương gia, ngài nghe đó, ngay cả thế tử gia còn không may mắn thoát khỏi, nếu là quận chúa Hương Lăng, thần thiếp nổi lòng ghen, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì thần thiếp cũng không dám cam đoan. Cho nên chuyện này vương gia vẫn nên trở về cân nhắc cẩn thận đi, lại bàn bạc thương nghị với quận chúa Hương Lăng, đây dù sao cũng là chuyện liên quan đến tánh mạng của nàng ấy, nhất định phải hỏi ý kiến của bản thân nàng ấy. Cho nên hôm nay đến đây thôi đã, thần thiếp cung tiễn vương gia!”
Vân Thanh Nhiễm nói xong không lưu cho Hách Vu Thiên một chút mặt mũi nào đã đuổi người ta đi.
“Khụ khụ khụ… ái phi nói rất có đạo lý, thấy vương gia vội vàng như vậy, khụ khụ khụ… vẫn nên trở về thảo luận thương nghị với quận chúa Hương Lăng đi!”
Phu thê hai người trái lại rất ăn ý.
Hách Vu Thiên chờ bọn họ lâu như vậy, chỉ đổi lại một bụng tức giận!
“Thế tử và thế tử phi đang muốn đuổi khách?” Hách Vu Thiên lạnh giọng đi mấy phần.
“Vương gia suy nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ vương gia đã quên thân thể thế tử gia không tốt, hiện giờ sắc trời đã tối, thế tử gia đến giờ phải đi ngủ, tin là vương gia sẽ thông cảm cho thân thể thế tử gia, hay vương gia muốn thế tử gia cố chống đỡ để bồi vương gia ngài?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.
Không phải chỉ Hách Vu Thiên hắn mới biết chụp mũ người khác, Vân Thanh Nhiễm cũng biết.
Hách Vu Thiên bị Vân Thanh Nhiễm ngăn không nói ra lời để phản bác, hắn tức giận, lại không tiện phát tác, hắn muốn có quan hệ tốt với Quân Vô Ý, nếu lúc này nổi giận không phải là uổng phí công sức lúc trước à?
Hắn tạm thời cứ về trước đã, trở về hắn sẽ chuẩn bị tốt đại kiệu tám người nâng, hồng trang mười dặm, nâng nữ nhi đến cửa chính của phủ Trấn Nam vương, hắn không tin Quân Vô Ý còn có thể sai người đưa trở về! minhnguyetgiatrang
Cho dù thông gia không thể kéo Quân Vô Ý về hẳn bên hắn, nhưng đến lúc Dạ Hoằng Nghị biết hắn và Quân Vô Ý thành thông gia, cũng không có khả năng không cố kỵ Quân Vô Ý.
Hách Vu Thiên đánh bàn tính lớn, dường như từ đầu đến cuối đều không lo lắng về hai người Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, hai người bọn họ hoàn toàn thành hai quân cờ không quan trọng trong cả bàn cờ của hắn.
★
“Quân Kiệt, đi lấy một bộ quần áo nam nhân màu đen cho ta, lấy luôn một cái mặt nạ nữa.” Việc làm đầu tiên khi Vân Thanh Nhiễm về tới Kim Dật Hiên là sai Quân Kiệt lấy một bộ nam trang màu đen, nàng không thiếu nam trang, nhưng phần lớn là lấy màu sáng làm chủ, bản thân nàng khá thích màu sáng, nhưng đêm nay nàng muốn xuất môn làm chuyện xấu, mặc quần áo màu sáng thì không thích hợp.
Quân Kiệt nghe được yêu cầu của Vân Thanh Nhiễm, có chút buồn bực: “Thế tử phi nương nương, cho phép thuộc hạ hỏi một câu, nương nương muốn lấy mặt nạ làm gì?”
Lúc nương nương xuất môn thích mặc nam trang, như vậy thì hành động tương đối dễ dàng, điều này Quân Kiệt biết, hơn nữa thế tử gia cũng ủng hộ, nhưng cần mặt nạ làm gì chứ?
“Đi ra ngoài làm tặc đương nhiên phải che mặt.” Vân Thanh Nhiễm đáp, lần này nàng thật sự muốn ra ngoài làm tặc, còn là hái hoa tặc.
Quân Mặc Thần đúng lúc vào phòng, không bỏ lỡ lúc Vân Thanh Nhiễm tuyên bố muốn đi ra ngoài làm tặc.
“Khụ khụ… không biết… khụ khụ, ái phi muốn làm tặc gì?” Giọng nói của Quân Mặc Thần có hơi khàn, vừa nãy ra khỏi phòng một chuyến, chịu chút lạnh, cổ họng có phần không thoải mái.
Vân Thanh Nhiễm nghe thế, trong lòng thầm thở dài, Quân Mặc Thần chẳng qua mới đi ra bên ngoài một chuyến, trở về lại bị nhiễm lạnh rồi, cổ họng thành như vậy, thanh âm vốn đã trầm thấp phù phiếm, nay lại thêm khàn, tuy không khó nghe, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
“Hái hoa tặc.” Vân Thanh Nhiễm ăn ngay nói thật.
Hái hoa tặc?
Quân Kiệt còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề, nghe lầm ư!
Thế tử phi, mặc dù ngài mặc nam trang rất đẹp, nhưng hái hoa tặc thì ngài vẫn không nên làm nha?
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ… Không biết ái phi coi trọng đóa hoa dại nơi nào?” Quân Mặc Thần ngẩng mặt, chống hai má, từ từ hỏi: “Hay là… khụ khụ… bản thế tử chưa cho nàng ăn no?”
“Ha ha…” Vân Thanh Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười: “Còn không phải tại vụn hoa đào của ngài.”
“Khụ khụ khụ…” Vụn hoa đào của hắn? Là quận chúa Hương Lăng phủ Ký Bắc Vương, may mắn không phải nam nhân, bằng không hắn không phải bị nàng làm cho tức chết rồi, nếu muốn hái một đóa thư hoa*, thế tử gia sẽ không so đo: “Vậy ái phi đi sớm về sớm nha.”
(*: thư nghĩa là cái, mái, nữ,…)
Mồ hôi trên trán Quân Kiệt xuất hiện, gia, thế tử phi nương nương muốn đi hái hoa của quận chúa Hương Lăng phủ Ký Bắc Vương đó! Ngài lại chỉ nói một câu như vậy thôi à? Ngài cũng nên ngăn cản chứ!
“Quân Kiệt, còn đứng đó thất thần làm gì, không nhanh đi chuẩn bị quần áo cho ái phi, khụ khụ khụ… Nhất định phải vừa người, để tôn lên vẻ anh tuấn tiêu sái của ái phi của bản thế tử…” Quân Mặc Thần đối với hành động hái hoa của Vân Thanh Nhiễm hết sức ủng hộ.
“Dạ, gia, thuộc hạ lập tức đi làm.” Quân Kiệt nghĩ trong đầu, thế tử gia, nào có người như ngài chứ, phu nhân của mình nữ cải nam trang đi khi dễ nữ tử khác, ngài còn ủng hộ!
Một lát sau, Quân Kiệt mang quần áo và mặt nạ mà Vân Thanh Nhiễm muốn, vì trong phủ không có người nhỏ như Vân Thanh Nhiễm, nên đã làm không ít nam trang cùng nữ trang cho Vân Thanh Nhiễm, lúc trước cũng chuẩn bị quần áo sẫm màu cho nàng, nhưng Vân Thanh Nhiễm chỉ chọn màu sáng, màu sẫm vẫn lưu lại bên Chế Y các, bây giờ hắn chỉ cần đi lấy là đã có sẵn.
Về phần mặt nạ, quý phủ muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chưa bao giờ thiếu.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm thay quần áo mà Quân Kiệt lấy về, nhất thời lột xác thành một “nam tử” anh tuấn tiêu sái giữa trán mang theo mấy phần tà khí như lời thế tử gia.
Vân Thanh Nhiễm búi lại tóc, nghiễm nhiên thành công tử thế gia, tuy nhỏ tuổi, nhưng đã hiện nguyên mẫu. Nhất là đôi mắt linh động giảo hoạt xinh đẹp, nếu thật sự là nam tử, sợ là đã lừa được không ít trái tim nữ tử.
Vân Thanh Nhiễm đi tới cửa, quay đầu lại nói với Quân Mặc Thần: “Gia ngài ngoan ngoãn chờ ở nhà, ta đi ra ngoài trước, nên ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ uống nước nhuận hầu.”
“Khụ khụ khụ… ái phi nàng đang quan tâm bản thế tử à?” Quân Mặc Thần cố ý biểu hiện bộ dạng thoải mái, giống như chỉ thuận miệng hỏi ra.
“Không phải, ta sợ buổi tối ngươi ho nhiều quá, ảnh hưởng giấc ngủ của ta.”
Quân Mặc Thần vừa mới dấy lên một chút ánh sáng vui vẻ đã vô tình bị dập tắt.
/182
|