Mà đường tỷ của nàng, Tần Nhược Dung tại thời điểm đó đang làm cái gì đây? Nàng ta mang người đến lăng nhục nàng, nhục nhã nàng, lột sạch nàng ném lên trên mặt đất lạnh như băng, ở nơi Vương gia không nhìn tới bắt nàng đoạt đồ ăn với chó…
Những điều đó, mãi cho đến khi nàng thoát khỏi số thị thiếp trở thành trắc phi có địa vị ngang bằng với nàng ta mới dừng lại.
Tần Tố Tố nhớ lại từng việc trong hai ba tháng này, cả người càng thêm âm trầm.
“Không, Tố Tố, chỉ cần muội chịu buông tha cho tỷ, tỷ thật sự cái gì cũng sẽ không cần nữa, tỷ làm nô tỳ, tỷ làm trâu ngựa cho muội!”
“Không cần, muốn nô tài ta cũng không thiếu một người như ngươi, đường tỷ thân ái của ta!” Tần Tố Tố cười lạnh nói, tiện nhân này, hiện tại ngược lại đã biết sợ, nhưng thật đáng tiếc, đã quá muộn rồi, “Nhưng mà Đường tỷ ngươi yên tâm đi, ngươi sẽ không chết nhanh như vậy đâu, ta sẽ cho ngươi chết đi từng chút từng chút một, cho ngươi chậm rãi hưởng thụ quá trình dài lâu và hạnh phúc này!”
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” Tay chân Tần Nhược Dung đều bị trói chặt, nàng ta chỉ có thể dựa vào việc ngọ nguậy thân thể lui về phía sau, cô hết sức rời xa Tần Tố Tố.
Tần Tố Tố lấy từ trên người ra một bình sứ nhỏ, “Tỷ tỷ, biết trong cái bình này chứa vật gì không?”
“Là cái gì?” Tần Nhược Dung giống như một con thú nhỏ bị sợ hãi, cảnh giác lại khủng hoảng nhìn chằm chằm Tần Tố Tố cùng bình sứ trên tay nàng.
“Là thứ Vương gia dùng để trừng phạt thuộc hạ khi nhiệm vụ thất bại… một thứ tốt.”
Thứ Vương gia dùng để trừng phạt thuộc hạ?
Nghe vậy gương mặt Tần Nhược Dung hoàn toàn trắng bệch.
Thời gian nàng ta đi theo bên người Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên nếu so với Tần Tố Tố thì lâu hơn rất nhiều, đối với một ít thủ đoạn của Hách Vu Thiên nàng ta cũng có chút hiểu biết, nàng ta biết chỗ khủng bố của Hách Vu Thiên, đối với người phạm lỗi sai, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Vật đó, tuy nàng ta không biết cụ thể là cái gì, lại biết rất rõ, thứ này có thể khiến nàng ta sống càng khó chịu hơn chết.
“Vốn, thứ này cũng đủ để đưa ngươi đi gặp Diêm vương gia, có điều nếu đã ở trên tay của ta, ta lại muốn thử cách dùng mới một lần xem sao.” Tần Tố Tố ở ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Nhược Dung, rút chủy thủ mang theo bên mình ra, đây là do Tần Nhược Dung ban tặng, khiến nàng có thói quen mang theo chủy thủ bên mình.
Từng đao từng đao, hai mắt Tần Tố Tố nhiễm máu, nàng đem phẫn nộ của chính mình đều trút lên trên người Tần Nhược Dung, mỗi khi vạch xuống một đao trên người Tần Nhược Dung, nàng lại càng hưng phấn.
Vết thương mà Tần Tố Tố vạch lên Tần Nhược Dung cũng không sâu, nàng muốn Tần Nhược Dung nhận hết tra tấn mà chết, sẽ không để cho nàng ta chết một cách dễ dàng như vậy, tiện nhân này nhất định phải nếm khổ sở mà nàng đã phải chịu mới được! Nàng sẽ đổ thuốc kia lên trên người Tần Nhược Dung, để nàng ta chậm rãi hưởng thụ đau đớn khoan tim thực cốt.
“A… A…”
Tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân… Trong khoảng thời gian không bình thường này, cao vút, lại không ai để ý… Bên ngoài đã có rất nhiều người chết, không ít hơn một mình nàng ta.
Trên người Tần Nhược Dung không biết bị Tần Tố Tố vạch bao nhiêu đao, nhất là trên mặt, đan chéo, từng vệt máu, đã khiến mỹ mạo ngày xưa của nàng ta biến mất hoàn toàn.
Tần Tố Tố vươn lưỡi khẽ liếm vết máu phía trên chủy thủ, “Tỷ tỷ ở chỗ này chậm rãi hưởng thụ niềm vui tử vong đi, yên tâm, muội muội sẽ ở cùng tỷ, luôn luôn cùng tỷ, cho đến khi tỷ tắt thở…”
Lúc này Tần Nhược Dung đã không còn phát ra được âm thanh, trừ than khóc cùng chờ đợi sợ hãi tử vong ở trong lòng, nàng ta cái gì cũng không làm được…
Bởi vì Hách Vu Thiên chậm chạp không giao thái hậu nương nương ra, khiến sự tình lâm vào cục diện bế tắc không thể gỡ bỏ, hoàng đế Dạ Hoằng Nghị tự mình tới bên ngoài biệt viện, đàm phán với Hách Vu Thiên.
Hiện giờ biệt viện đã bị đại quân bao vây, hai vị tướng lãnh trấn thủ lần lượt là Trấn Nam Vương Quân Vô Ý và Cẩm Y Hầu Vân Tử Hy.
Long bào màu vàng sáng của Dạ Hoằng Nghị ở trong đại quân có vẻ phá lệ nổi bật, ông ngồi trên lưng ngựa, xuất hiện ở giữa Quân Vô Ý và Vân Tử Hy. Hộ tống Dạ Hoằng Nghị cùng lúc xuất hiện còn có ba vị hoàng tử đã trưởng thành của ông.
“Hách Vu Thiên, giao thái hậu nương nương ra, trẫm nguyện ý thả cho ngươi một con đường sống, cho ngươi an hưởng tuổi già.”
An hưởng tuổi già?
Cửa biệt viện mở ra, người xuất hiện ở cửa đúng là Hách Vu Thiên.
“Hoàng thượng thật biết nói đùa, an hưởng tuổi già? Ha ha, loại lời thoại lừa tiểu hài tử này, mệt ngươi cũng nói ra được khỏi miệng.” Lấy hiểu biết về Dạ Hoằng Nghị của Hách Vu Thiên, nếu hắn ngoan ngoãn đầu hàng, Dạ Hoằng Nghị không đem hắn đi bầm thây vạn đoạn đã là không tồi rồi, còn để cho hắn an hưởng tuổi già? Đó chẳng qua là chuyện cười! “Một người ngay cả phụ hoàng cùng đệ đệ ruột của mình cũng có thể sát hại, ta dựa vào cái gì có thể tin tưởng ngươi sẽ bỏ qua cho ta đây?”
Lời Hách Vu Thiên vừa nói ra, khiếp sợ bốn phía!
Chuyện năm đó, người hiểu rõ lại vẫn còn sống, không nhiều, một là Hách Vu Thiên, một là Quân Vô Ý.
Vân Tử Hy cùng với đông đảo tướng sĩ cũng không biết rõ tình hình, nghe vậy có phần ngạc.
Bản thân Dạ Hoằng Nghị ngược lại không chút sợ hãi, “Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, chuyện cho tới bây giờ, ngươi muốn vì hành vi mưu đồ soán vị của mình nên nói lý do như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn thoát tội mà thôi, trẫm nói, chỉ cần ngươi thả mẫu hậu trẫm bình an trở ra, trẫm nguyện ý lưu lại cho ngươi một con đường sống.”
“Dạ Hoằng Nghị, bản lãnh giả bộ của ngươi thật đúng là mấy chục năm như một ngày, quên đi, bổn vương không nói nhảm với ngươi, thả ta rời khỏi đây, như vậy dù ngươi động thủ, vẫn sẽ có thái hậu nương nương chôn cùng bổn vương!”
Dạ Hoằng Nghị nghiêm mặt, lập tức uy nghiêm của ông hiển lộ rõ, phía sau ông có thiên quân vạn mã, thế nhưng ông lại không có cách nào bắt được Hách Vu Thiên, cờ kém một nước, ông chưa từng dự đoán được Hách Vu Thiên sẽ xếp người ở bên cạnh thái hậu.
“Làm sao thế? Dạ Hoằng Nghị, luyến tiếc lão nương của ngươi à, vậy cứ dựa theo lời bổn vương nói mà làm đi.” Dù sao cũng đã trở mặt, Hách Vu Thiên cũng không cần dùng bản lãnh giả bộ đáng thương với Dạ Hoằng Nghị nữa.
“Ký Bắc Vương gia, nếu ngươi cần con tin, ta nguyện ý làm con tin của ngươi, xin ngươi hãy buông tha cho hoàng tổ mẫu!” Dạ Minh Uyên thúc ngựa tiến lên.
“Cửu điện hạ ngược lại có phần hiếu tâm, nhưng Cửu điện hạ văn võ song toàn, võ nghệ hơn người, so với Cửu điện hạ, một lão thái bà sẽ dễ ứng phó hơn.” Hách Vu Thiên cũng không ngốc, sao có thể đáp ứng đổi con tin được?
Tính tính canh giờ, người của hắn hẳn là đã hộ tống thái hậu ra khỏi kinh thành rồi.
“Ký Bắc Vương gia, hoàng tổ mẫu tuổi già thể yếu, Vương gia hiện giờ cần một con tin đi theo Vương gia đến tận Kinh Châu, hoàng tổ mẫu chưa chắc đã chịu được, tin tưởng Vương gia cũng không muốn mạo hiểm nguy hiểm như vậy, so ra, ta càng thích hợp làm con tin của Vương gia hơn, nếu Vương gia lo lắng ta sẽ chạy trốn hoặc gây bất lợi tới Vương gia, ta sẽ phế bỏ một thân võ công này.” Dạ Minh Uyên tiếp tục khuyên bảo Hách Vu Thiên, hi vọng dùng chính mình đi trao đổi thái hậu.
“Cửu hoàng tử thật đúng là thông minh, ngay cả chuyện bổn vương muốn đi Kinh Châu cũng lo lắng đến, nhưng thật đáng tiếc, thông minh như Cửu hoàng tử mà làm con tin của bổn vương, bổn vương ngay cả khi ngủ sợ là cũng không có cách nào ngủ yên.” Hách Vu Thiên không thể không thừa nhận Dạ Minh Uyên nói rất có đạo lý, nhưng thật đáng tiếc, thái hậu hắn đã đưa đi rồi, cho dù lúc này Dạ Hoằng Nghị lật cả kinh thành lên cũng không tìm thấy được thái hậu, hiện giờ hắn cũng không có cách nào để trao đổi con tin, huống chi trao đổi con tin là một việc nguy hiểm, Dạ Hoằng Nghị mà hắn đối mặt chính là một người mà ngay cả anh em ruột của mình cũng có thể hạ thủ được.
Dạ Minh Uyên cau mày, trên khuôn mặt đẹp hiện giờ rất căng thẳng, hắn đang lo lắng cho thái hậu, thái hậu lớn tuổi, không chịu được Hách Vu Thiên gây sức ép, ai cũng không thể cam đoan Hách Vu Thiên đang như chó nóng nảy cũng nhảy tường có thể phát tiết lửa giận lên trên người thái hậu hay không.
Dạ Minh Sâm thấy Dạ Minh Uyên nổi bật, không muốn tụt lại. Cái mạng này của Dạ Minh Sâm có thể nói là được nhặt trở về, Quân Mặc Thần lần trước ra tay thiếu chút nữa đã muốn mạng của hắn, có điều vận khí hắn không tệ, dùng vòng bạc buộc tóc ngăn cản. Dạ Minh Sâm khi đó bị Vân Thanh Nhiễm ấn xuống nước nhiều lần, tóc đã sớm rối loạn, vòng bạc dùng để buộc tóc cũng bị mái tóc rối ướt nước che lại, khiến Quân Mặc Thần không nhìn thấy, cũng bởi vậy hắn nhặt về được một mạng, đương nhiên chính hắn còn không biết mình thiếu chút nữa đã bị mất mạng.
“Ký Bắc Vương gia, bổn hoàng tử xin khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi chạy thoát khỏi kinh thành, đến Kinh Châu, ngươi cho là một cái Kinh Châu, có thể bảo vệ được ngươi à?”
Dạ Minh Sâm nói xong lập tức bị Dạ Hoằng Nghị mắt lạnh nhìn qua.
Bị Dạ Hoằng Nghị trừng mắt, Dạ Minh Sâm còn không biết mình sai ở chỗ nào. Thất hoàng tử đây là điển hình của thiếu não, hắn nghĩ sau khi Hách Vu Thiên chạy trốn tới phủ Kinh Châu, Dạ Hoằng Nghị muốn tróc nã hắn còn có thể dễ dàng như vậy à? Ngươi cho là khắp thiên hạ trừ phủ Kinh Châu thì đều là thế lực của hoàng đế hết ư? Đừng quên còn có hai Vương gia khác!
Đang lúc đàm phán, có một binh lính vội vàng đi tới bên cạnh Quân Vô Ý, nhỏ giọng báo cáo với ông.
“Khởi bẩm Vương gia, thế tử gia nói muốn gặp Ký Bắc Vương gia một lần.”
Quân Vô Ý biết con của mình chắc là sẽ không xằng bậy, có lẽ khẳng định có chuyện trọng yếu.
“Ừm, để cho nó lại đây đi.”
Quân Mặc Thần được Quân Kiệt cùng một gã thị vệ khác đỡ đến, bước đi cực thong thả đi tới phía trước nhất của đại quân.
“Thần Nhi, con có chuyện gì không?” Lập tức Quân Vô Ý cúi đầu, hỏi Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần lắc lắc đầu, “Con chỉ là đến xem trò vui.”
Xem trò vui?
Quân Vô Ý thật sự có chút không rõ hành động của con mình ngày hôm nay, hắn không phải người vô duyên vô cớ làm loại chuyện này.
Quân Mặc Thần nhìn bên cạnh một chút, Dạ Hoằng Nghị, Dạ Minh Uyên, Dạ Minh Sâm, Dạ Minh Trạch, nam tử Dạ thất hoàng tộc ngược lại đều tới đông đủ.
Quân Mặc Thần miễn cưỡng ngáp một cái, lôi kéo Quân Kiệt phủ áo lông cáo lên trên người hắn, càng bọc chính mình chặt hơn. Trên người hắn vốn đã mặc một món chiếc áo lông, bên ngoài lại choàng thêm một cái, khiến cả người hắn bị bọc lại giống như con gấu béo.
“Thế tử gia, ngươi vẫn nên về phòng trước đi, bên ngoài rất lạnh, thân thể của ngươi cần nghỉ ngơi.” Vân Tử Hy biết Quân Mặc Thần vừa mới phát bệnh, biết hắn lúc này rất không thích hợp để đi ra ngoài.
“Khụ khụ khụ… Cẩm Y Hầu ngược lại thật quan tâm tới bản thế tử, bản thế tử… khụ khụ khụ được sủng ái mà lo sợ.”
“Ngươi đối với Thanh Nhiễm mà nói là rất quan trọng, ta không hy vọng muội ấy khổ sở.” Vân Tử Hy nhìn Quân Mặc Thần, không thèm che dấu mà trả lời.
“Khụ khụ… bản thế tử sớm muộn gì cũng sẽ làm cho nàng ấy khổ sở.”
“Ta biết, ta vẫn hi vọng ngày đó đến muộn một chút.”
“Khụ khụ khụ… nếu lúc trước bản thế tử đồng ý, ngươi thật sự sẽ mang nàng đi à?”
Những điều đó, mãi cho đến khi nàng thoát khỏi số thị thiếp trở thành trắc phi có địa vị ngang bằng với nàng ta mới dừng lại.
Tần Tố Tố nhớ lại từng việc trong hai ba tháng này, cả người càng thêm âm trầm.
“Không, Tố Tố, chỉ cần muội chịu buông tha cho tỷ, tỷ thật sự cái gì cũng sẽ không cần nữa, tỷ làm nô tỳ, tỷ làm trâu ngựa cho muội!”
“Không cần, muốn nô tài ta cũng không thiếu một người như ngươi, đường tỷ thân ái của ta!” Tần Tố Tố cười lạnh nói, tiện nhân này, hiện tại ngược lại đã biết sợ, nhưng thật đáng tiếc, đã quá muộn rồi, “Nhưng mà Đường tỷ ngươi yên tâm đi, ngươi sẽ không chết nhanh như vậy đâu, ta sẽ cho ngươi chết đi từng chút từng chút một, cho ngươi chậm rãi hưởng thụ quá trình dài lâu và hạnh phúc này!”
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” Tay chân Tần Nhược Dung đều bị trói chặt, nàng ta chỉ có thể dựa vào việc ngọ nguậy thân thể lui về phía sau, cô hết sức rời xa Tần Tố Tố.
Tần Tố Tố lấy từ trên người ra một bình sứ nhỏ, “Tỷ tỷ, biết trong cái bình này chứa vật gì không?”
“Là cái gì?” Tần Nhược Dung giống như một con thú nhỏ bị sợ hãi, cảnh giác lại khủng hoảng nhìn chằm chằm Tần Tố Tố cùng bình sứ trên tay nàng.
“Là thứ Vương gia dùng để trừng phạt thuộc hạ khi nhiệm vụ thất bại… một thứ tốt.”
Thứ Vương gia dùng để trừng phạt thuộc hạ?
Nghe vậy gương mặt Tần Nhược Dung hoàn toàn trắng bệch.
Thời gian nàng ta đi theo bên người Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên nếu so với Tần Tố Tố thì lâu hơn rất nhiều, đối với một ít thủ đoạn của Hách Vu Thiên nàng ta cũng có chút hiểu biết, nàng ta biết chỗ khủng bố của Hách Vu Thiên, đối với người phạm lỗi sai, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Vật đó, tuy nàng ta không biết cụ thể là cái gì, lại biết rất rõ, thứ này có thể khiến nàng ta sống càng khó chịu hơn chết.
“Vốn, thứ này cũng đủ để đưa ngươi đi gặp Diêm vương gia, có điều nếu đã ở trên tay của ta, ta lại muốn thử cách dùng mới một lần xem sao.” Tần Tố Tố ở ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Nhược Dung, rút chủy thủ mang theo bên mình ra, đây là do Tần Nhược Dung ban tặng, khiến nàng có thói quen mang theo chủy thủ bên mình.
Từng đao từng đao, hai mắt Tần Tố Tố nhiễm máu, nàng đem phẫn nộ của chính mình đều trút lên trên người Tần Nhược Dung, mỗi khi vạch xuống một đao trên người Tần Nhược Dung, nàng lại càng hưng phấn.
Vết thương mà Tần Tố Tố vạch lên Tần Nhược Dung cũng không sâu, nàng muốn Tần Nhược Dung nhận hết tra tấn mà chết, sẽ không để cho nàng ta chết một cách dễ dàng như vậy, tiện nhân này nhất định phải nếm khổ sở mà nàng đã phải chịu mới được! Nàng sẽ đổ thuốc kia lên trên người Tần Nhược Dung, để nàng ta chậm rãi hưởng thụ đau đớn khoan tim thực cốt.
“A… A…”
Tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân… Trong khoảng thời gian không bình thường này, cao vút, lại không ai để ý… Bên ngoài đã có rất nhiều người chết, không ít hơn một mình nàng ta.
Trên người Tần Nhược Dung không biết bị Tần Tố Tố vạch bao nhiêu đao, nhất là trên mặt, đan chéo, từng vệt máu, đã khiến mỹ mạo ngày xưa của nàng ta biến mất hoàn toàn.
Tần Tố Tố vươn lưỡi khẽ liếm vết máu phía trên chủy thủ, “Tỷ tỷ ở chỗ này chậm rãi hưởng thụ niềm vui tử vong đi, yên tâm, muội muội sẽ ở cùng tỷ, luôn luôn cùng tỷ, cho đến khi tỷ tắt thở…”
Lúc này Tần Nhược Dung đã không còn phát ra được âm thanh, trừ than khóc cùng chờ đợi sợ hãi tử vong ở trong lòng, nàng ta cái gì cũng không làm được…
Bởi vì Hách Vu Thiên chậm chạp không giao thái hậu nương nương ra, khiến sự tình lâm vào cục diện bế tắc không thể gỡ bỏ, hoàng đế Dạ Hoằng Nghị tự mình tới bên ngoài biệt viện, đàm phán với Hách Vu Thiên.
Hiện giờ biệt viện đã bị đại quân bao vây, hai vị tướng lãnh trấn thủ lần lượt là Trấn Nam Vương Quân Vô Ý và Cẩm Y Hầu Vân Tử Hy.
Long bào màu vàng sáng của Dạ Hoằng Nghị ở trong đại quân có vẻ phá lệ nổi bật, ông ngồi trên lưng ngựa, xuất hiện ở giữa Quân Vô Ý và Vân Tử Hy. Hộ tống Dạ Hoằng Nghị cùng lúc xuất hiện còn có ba vị hoàng tử đã trưởng thành của ông.
“Hách Vu Thiên, giao thái hậu nương nương ra, trẫm nguyện ý thả cho ngươi một con đường sống, cho ngươi an hưởng tuổi già.”
An hưởng tuổi già?
Cửa biệt viện mở ra, người xuất hiện ở cửa đúng là Hách Vu Thiên.
“Hoàng thượng thật biết nói đùa, an hưởng tuổi già? Ha ha, loại lời thoại lừa tiểu hài tử này, mệt ngươi cũng nói ra được khỏi miệng.” Lấy hiểu biết về Dạ Hoằng Nghị của Hách Vu Thiên, nếu hắn ngoan ngoãn đầu hàng, Dạ Hoằng Nghị không đem hắn đi bầm thây vạn đoạn đã là không tồi rồi, còn để cho hắn an hưởng tuổi già? Đó chẳng qua là chuyện cười! “Một người ngay cả phụ hoàng cùng đệ đệ ruột của mình cũng có thể sát hại, ta dựa vào cái gì có thể tin tưởng ngươi sẽ bỏ qua cho ta đây?”
Lời Hách Vu Thiên vừa nói ra, khiếp sợ bốn phía!
Chuyện năm đó, người hiểu rõ lại vẫn còn sống, không nhiều, một là Hách Vu Thiên, một là Quân Vô Ý.
Vân Tử Hy cùng với đông đảo tướng sĩ cũng không biết rõ tình hình, nghe vậy có phần ngạc.
Bản thân Dạ Hoằng Nghị ngược lại không chút sợ hãi, “Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, chuyện cho tới bây giờ, ngươi muốn vì hành vi mưu đồ soán vị của mình nên nói lý do như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn thoát tội mà thôi, trẫm nói, chỉ cần ngươi thả mẫu hậu trẫm bình an trở ra, trẫm nguyện ý lưu lại cho ngươi một con đường sống.”
“Dạ Hoằng Nghị, bản lãnh giả bộ của ngươi thật đúng là mấy chục năm như một ngày, quên đi, bổn vương không nói nhảm với ngươi, thả ta rời khỏi đây, như vậy dù ngươi động thủ, vẫn sẽ có thái hậu nương nương chôn cùng bổn vương!”
Dạ Hoằng Nghị nghiêm mặt, lập tức uy nghiêm của ông hiển lộ rõ, phía sau ông có thiên quân vạn mã, thế nhưng ông lại không có cách nào bắt được Hách Vu Thiên, cờ kém một nước, ông chưa từng dự đoán được Hách Vu Thiên sẽ xếp người ở bên cạnh thái hậu.
“Làm sao thế? Dạ Hoằng Nghị, luyến tiếc lão nương của ngươi à, vậy cứ dựa theo lời bổn vương nói mà làm đi.” Dù sao cũng đã trở mặt, Hách Vu Thiên cũng không cần dùng bản lãnh giả bộ đáng thương với Dạ Hoằng Nghị nữa.
“Ký Bắc Vương gia, nếu ngươi cần con tin, ta nguyện ý làm con tin của ngươi, xin ngươi hãy buông tha cho hoàng tổ mẫu!” Dạ Minh Uyên thúc ngựa tiến lên.
“Cửu điện hạ ngược lại có phần hiếu tâm, nhưng Cửu điện hạ văn võ song toàn, võ nghệ hơn người, so với Cửu điện hạ, một lão thái bà sẽ dễ ứng phó hơn.” Hách Vu Thiên cũng không ngốc, sao có thể đáp ứng đổi con tin được?
Tính tính canh giờ, người của hắn hẳn là đã hộ tống thái hậu ra khỏi kinh thành rồi.
“Ký Bắc Vương gia, hoàng tổ mẫu tuổi già thể yếu, Vương gia hiện giờ cần một con tin đi theo Vương gia đến tận Kinh Châu, hoàng tổ mẫu chưa chắc đã chịu được, tin tưởng Vương gia cũng không muốn mạo hiểm nguy hiểm như vậy, so ra, ta càng thích hợp làm con tin của Vương gia hơn, nếu Vương gia lo lắng ta sẽ chạy trốn hoặc gây bất lợi tới Vương gia, ta sẽ phế bỏ một thân võ công này.” Dạ Minh Uyên tiếp tục khuyên bảo Hách Vu Thiên, hi vọng dùng chính mình đi trao đổi thái hậu.
“Cửu hoàng tử thật đúng là thông minh, ngay cả chuyện bổn vương muốn đi Kinh Châu cũng lo lắng đến, nhưng thật đáng tiếc, thông minh như Cửu hoàng tử mà làm con tin của bổn vương, bổn vương ngay cả khi ngủ sợ là cũng không có cách nào ngủ yên.” Hách Vu Thiên không thể không thừa nhận Dạ Minh Uyên nói rất có đạo lý, nhưng thật đáng tiếc, thái hậu hắn đã đưa đi rồi, cho dù lúc này Dạ Hoằng Nghị lật cả kinh thành lên cũng không tìm thấy được thái hậu, hiện giờ hắn cũng không có cách nào để trao đổi con tin, huống chi trao đổi con tin là một việc nguy hiểm, Dạ Hoằng Nghị mà hắn đối mặt chính là một người mà ngay cả anh em ruột của mình cũng có thể hạ thủ được.
Dạ Minh Uyên cau mày, trên khuôn mặt đẹp hiện giờ rất căng thẳng, hắn đang lo lắng cho thái hậu, thái hậu lớn tuổi, không chịu được Hách Vu Thiên gây sức ép, ai cũng không thể cam đoan Hách Vu Thiên đang như chó nóng nảy cũng nhảy tường có thể phát tiết lửa giận lên trên người thái hậu hay không.
Dạ Minh Sâm thấy Dạ Minh Uyên nổi bật, không muốn tụt lại. Cái mạng này của Dạ Minh Sâm có thể nói là được nhặt trở về, Quân Mặc Thần lần trước ra tay thiếu chút nữa đã muốn mạng của hắn, có điều vận khí hắn không tệ, dùng vòng bạc buộc tóc ngăn cản. Dạ Minh Sâm khi đó bị Vân Thanh Nhiễm ấn xuống nước nhiều lần, tóc đã sớm rối loạn, vòng bạc dùng để buộc tóc cũng bị mái tóc rối ướt nước che lại, khiến Quân Mặc Thần không nhìn thấy, cũng bởi vậy hắn nhặt về được một mạng, đương nhiên chính hắn còn không biết mình thiếu chút nữa đã bị mất mạng.
“Ký Bắc Vương gia, bổn hoàng tử xin khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi chạy thoát khỏi kinh thành, đến Kinh Châu, ngươi cho là một cái Kinh Châu, có thể bảo vệ được ngươi à?”
Dạ Minh Sâm nói xong lập tức bị Dạ Hoằng Nghị mắt lạnh nhìn qua.
Bị Dạ Hoằng Nghị trừng mắt, Dạ Minh Sâm còn không biết mình sai ở chỗ nào. Thất hoàng tử đây là điển hình của thiếu não, hắn nghĩ sau khi Hách Vu Thiên chạy trốn tới phủ Kinh Châu, Dạ Hoằng Nghị muốn tróc nã hắn còn có thể dễ dàng như vậy à? Ngươi cho là khắp thiên hạ trừ phủ Kinh Châu thì đều là thế lực của hoàng đế hết ư? Đừng quên còn có hai Vương gia khác!
Đang lúc đàm phán, có một binh lính vội vàng đi tới bên cạnh Quân Vô Ý, nhỏ giọng báo cáo với ông.
“Khởi bẩm Vương gia, thế tử gia nói muốn gặp Ký Bắc Vương gia một lần.”
Quân Vô Ý biết con của mình chắc là sẽ không xằng bậy, có lẽ khẳng định có chuyện trọng yếu.
“Ừm, để cho nó lại đây đi.”
Quân Mặc Thần được Quân Kiệt cùng một gã thị vệ khác đỡ đến, bước đi cực thong thả đi tới phía trước nhất của đại quân.
“Thần Nhi, con có chuyện gì không?” Lập tức Quân Vô Ý cúi đầu, hỏi Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần lắc lắc đầu, “Con chỉ là đến xem trò vui.”
Xem trò vui?
Quân Vô Ý thật sự có chút không rõ hành động của con mình ngày hôm nay, hắn không phải người vô duyên vô cớ làm loại chuyện này.
Quân Mặc Thần nhìn bên cạnh một chút, Dạ Hoằng Nghị, Dạ Minh Uyên, Dạ Minh Sâm, Dạ Minh Trạch, nam tử Dạ thất hoàng tộc ngược lại đều tới đông đủ.
Quân Mặc Thần miễn cưỡng ngáp một cái, lôi kéo Quân Kiệt phủ áo lông cáo lên trên người hắn, càng bọc chính mình chặt hơn. Trên người hắn vốn đã mặc một món chiếc áo lông, bên ngoài lại choàng thêm một cái, khiến cả người hắn bị bọc lại giống như con gấu béo.
“Thế tử gia, ngươi vẫn nên về phòng trước đi, bên ngoài rất lạnh, thân thể của ngươi cần nghỉ ngơi.” Vân Tử Hy biết Quân Mặc Thần vừa mới phát bệnh, biết hắn lúc này rất không thích hợp để đi ra ngoài.
“Khụ khụ khụ… Cẩm Y Hầu ngược lại thật quan tâm tới bản thế tử, bản thế tử… khụ khụ khụ được sủng ái mà lo sợ.”
“Ngươi đối với Thanh Nhiễm mà nói là rất quan trọng, ta không hy vọng muội ấy khổ sở.” Vân Tử Hy nhìn Quân Mặc Thần, không thèm che dấu mà trả lời.
“Khụ khụ… bản thế tử sớm muộn gì cũng sẽ làm cho nàng ấy khổ sở.”
“Ta biết, ta vẫn hi vọng ngày đó đến muộn một chút.”
“Khụ khụ khụ… nếu lúc trước bản thế tử đồng ý, ngươi thật sự sẽ mang nàng đi à?”
/182
|