Vân Thanh Nhiễm nghĩ, vừa rồi là nụ hôn đầu tiên của nàng, tính ra nàng vẫn chịu thiệt, nàng cũng không quản hắn muốn bồi thường.
Vân Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn Quân Mặc Thần đang cong khé miệng, mặt đỏ bừng, tựa hồ là bởi vì nàng.
Nhìn Quân Mặc Thần gần như vậy, mới phát hiện nam nhân này thực đẹp, đôi môi đỏ mọng thoạt nhìn rất mê người.
“Bồi thường à? Ngươi muốn bồi thường cái gì, nếu trong phạm vi năng lực của ta, thì được.” Vân Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, dù sao cũng là nàng cường hắn, vậy cứ làm theo hắn đi.
“Khụ khụ, phạt ngươi trước khi ta chết thì không được tái giá, khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần cũng không biết mình bị gì, chỉ biết là sau khi Vân Thanh Nhiễm hôn hắn, ý nghĩ này liền nổi lên.
Người khác biết mình sắp chết, đều rất kiêng kị, nhưng Quân Mặc Thần chẳng những không kiêng kỵ người khác nói, chính mình còn thường xuyên lải nhải bên miệng.
“À, được.” Vân Thanh Nhiễm nghĩ, trước mắt nàng còn chưa muốn tái giá, hơn nữa, hắn chống đỡ cũng chỉ được một năm nữa, chức thế tử phi này nàng sẽ không làm lâu: “Đúng rồi, về chuyện của ca ca ta, ta hy vọng ngươi không truy cứu, hắn cũng chỉ là do quan tâm ta mà thôi.” Vân Thanh Nhiễm nói với Quân Mặc Thần, tuy rằng kết quả là Vân Tử Hy đi rồi, không phạm sai lầm gì lớn, nhưng mà hắn làm việc đó trên đường, mọi người đều thấy, nếu thật sự muốn truy cứu, tội hắn cũng không nhẹ.
“Ừm? Ngươi đã đồng ý bồi thường cho ta, ta sẽ đáp ứng ngươi, khụ khụ, khụ khụ…” Quân Mặc Thần dựa vào trong góc, từ từ mở miệng nói.
Quân Mặc Thần trái lại rất dễ nói chuyện, Vân Thanh Nhiễm xin hắn không truy cứu, hắn liền đáp ứng, không hề hỏi nữa.
Đội ngũ đón dâu trải qua hai lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rốt cục cũng đi đến Trấn nam vương phủ.
Bởi vì là đại hôn của thế tử gia Trấn Nam vương phủ, cho dù là một thế tử gia sắp chết, nhưng hôn lễ này người bình thường cũng không thể so được.
Trấn Nam vương phủ uy danh rộng rãi, hôn sự này được làm vô cùng náo nhiệt, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan cơ hồ có mặt đầy đủ, hoàng thượng chưa tới, nhưng ngài cũng đã phái công công bên người đến chúc mừng.
Dân chúng đứng đầy cửa Trấn Nam vương phủ.
Mọi người đều rất tò mò, đầu năm nay, tôm xứng tôm, cá xứng cá, rùa xứng ba ba, thế tử bệnh xứng với bà điên. Nhất định phải lại đây để mở rộng con mắt.
Kiệu hoa dừng lại, theo lý thuyết hẳn là tân lang phải tới vén rèm kiệu, kết quả tân lang từ trong kiệu hoa đi ra cùng với tân nương.
Khiến cho hỉ nương cũng không biết nên làm gì, mọi người đang chờ đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì, trong đầu lại có vô số lời muốn nói, đây là chuyện gì?
Nào có tân lang và tân nương cùng nhau ngồi kiệu hoa đến?
Thật sự là không có từ nào để hình dung, thấy những điều chưa bao giờ thấy.
Sau khi Quân Mặc Thần bước ra, liền lôi kéo Vân Thanh Nhiễm quang minh chính đại đi vào bên trong vương phủ.
Bước chân của Quân Mặc Thần không ổn, còn phải cần Vân Thanh Nhiễm đỡ, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay thế tử gia, mọi người thật sự lo lắng hắn sẽ chết trên hôn lễ của chính mình, để cho hôn sự biến thành tang lễ.
Trên đầu Vân Thanh Nhiễm có khăn voan, nhưng đối với nàng cũng không có gì khác nhau, nàng có thể nhìn rõ mọi tình huống bên ngoài.
Người tới rất nhiều, hơn nữa thoạt nhìn không có ai là người bình thường.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy nàng, đều thối lui, cùng nàng bảo trì khoảng cách, ánh mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm vô cùng chán ghét, giống như trên người nàng mang bệnh truyền nhiễm.
Còn có người khe khẽ nói nhỏ.
“Này đó là người điên?”
“Nghe nói khi nàng phát điên sẽ vung trảo túm người, chúng ta nên cách xa nàng một chút, bằng không sẽ bị nàng cắn thương, cũng không thể nói lí lẽ.”
“Thế tử gia rốt cuộc nghĩ cái gì, dù không khỏe cũng không thể thú người điên, sau này, vương phủ còn có ngày bình yên à?”
“…”
Mọi người đều vì Trấn Nam vương phủ, mà cảm thấy lo lắng.
Vân Thanh Nhiễm không nhìn thấy Dạ Minh Uyên, bởi vì vừa rồi bị tập kích, hắn còn có việc cần xử lí.
Bởi vì lo lắng bệnh tình của Quân Mặc Thần, mà lễ tiết thành thân tất cả đều giản lược, nàng trực tiếp được đưa đến đại đường.
Nơi đó, Trấn Nam vương cùng Trấn Nam vương phi đều có mặt.
Vân Thanh Nhiễm nhìn hai người, có chút ngoài ý muốn, khó trách mặt mũi Quân Mặc Thần đẹp như vậy, hóa ra hắn có cha mẹ xuất sắc như thế.
Theo như lời đồn Trấn Nam vương là chiến tướng đầu tiên của hoàng triều Thịnh Vinh, giết vô số địch, vì hoàng triều Thịnh Vinh lập vô số công lao, chiến công hiển hách.
Tuy rằng đã gần năm mươi tuổi, nhưng uy vũ vẫn không giảm so với năm đó, một cỗ uy nghiêm đặc hữu của một võ tướng làm cho tất cả mọi người kinh sợ.
Mà bên cạnh hắn, là một mỹ nhân có đôi mắt trong veo như nước.
Khí chất của Trấn Nam vương phi và Trấn Nam vương vô cùng đối lập, nàng giống như dòng nước mát, khiến cho người ta không nhịn được mà thương yêu.
Trấn Nam vương phi là đích nữ của thái hậu, là muội muội của đương kim thánh thượng, nhưng không có chút kiêu căng của một nàng công chúa, nghe nói năm đó là nàng truy đuổi Trấn Nam vương gia.
Về vị Trấn Nam vương phi từng là công chúa Dung Hòa này, Vân Thanh Nhiễm đã nghe không ít lời đồn về nàng.
Nghe nói Trấn Nam vương mười bảy tuổi đã ra trận giết địch, mà khi đó công chúa mười bốn tuổi đã vụng trộm chạy ra khỏi cung đuổi theo, đuổi tới tận chiến trường, còn ở lại trên chiến trường không đi.
Một nữ tử ôn nhu yếu nhược, chưa đến tuổi cập kê, đã đuổi theo một người nam nhân đến tận chiến trường, sự kiện này năm đó làm chấn động một hồi.
Sau đó Quân Vô Ý được phong là Trấn Nam vương, ban thưởng phủ trong kinh thành, công chúa mỗi ngày đều chạy đến vương phủ, mỗi ngày theo đuổi Quân Vô Ý.
Nghe nói ngay từ đầu Quân Vô Ý rất muốn trốn tránh công chúa, nhưng công chúa này rất lợi hại, đều phố thấy, cuối phố gặp, nhưng không biết vì sao, cuối cùng lại thành thân với công chúa.
Mọi người chỉ biết là sau khi thành thân, Trấn Nam vương rất sủng ái vị công chúa này, nhiều năm như vậy, không nạp thiếp, cùng quan lại đi tửu lâu uống rượu nhất định phải xin phép trước.
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, nam nhân như Trấn Nam vương Quân Vô Ý này, nếu như sống ở thế kỷ hai mươi mốt, tuyệt đối là một nam nhân đủ tốt.
Đáng tiếc, Quân Vô Ý cùng vị công chúa này chỉ có người con trai duy nhất là Quân Mặc Thần, nhưng mà thân thể Quân Mặc Thần, chỉ sợ…
Vân Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn Quân Mặc Thần đang cong khé miệng, mặt đỏ bừng, tựa hồ là bởi vì nàng.
Nhìn Quân Mặc Thần gần như vậy, mới phát hiện nam nhân này thực đẹp, đôi môi đỏ mọng thoạt nhìn rất mê người.
“Bồi thường à? Ngươi muốn bồi thường cái gì, nếu trong phạm vi năng lực của ta, thì được.” Vân Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, dù sao cũng là nàng cường hắn, vậy cứ làm theo hắn đi.
“Khụ khụ, phạt ngươi trước khi ta chết thì không được tái giá, khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần cũng không biết mình bị gì, chỉ biết là sau khi Vân Thanh Nhiễm hôn hắn, ý nghĩ này liền nổi lên.
Người khác biết mình sắp chết, đều rất kiêng kị, nhưng Quân Mặc Thần chẳng những không kiêng kỵ người khác nói, chính mình còn thường xuyên lải nhải bên miệng.
“À, được.” Vân Thanh Nhiễm nghĩ, trước mắt nàng còn chưa muốn tái giá, hơn nữa, hắn chống đỡ cũng chỉ được một năm nữa, chức thế tử phi này nàng sẽ không làm lâu: “Đúng rồi, về chuyện của ca ca ta, ta hy vọng ngươi không truy cứu, hắn cũng chỉ là do quan tâm ta mà thôi.” Vân Thanh Nhiễm nói với Quân Mặc Thần, tuy rằng kết quả là Vân Tử Hy đi rồi, không phạm sai lầm gì lớn, nhưng mà hắn làm việc đó trên đường, mọi người đều thấy, nếu thật sự muốn truy cứu, tội hắn cũng không nhẹ.
“Ừm? Ngươi đã đồng ý bồi thường cho ta, ta sẽ đáp ứng ngươi, khụ khụ, khụ khụ…” Quân Mặc Thần dựa vào trong góc, từ từ mở miệng nói.
Quân Mặc Thần trái lại rất dễ nói chuyện, Vân Thanh Nhiễm xin hắn không truy cứu, hắn liền đáp ứng, không hề hỏi nữa.
Đội ngũ đón dâu trải qua hai lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rốt cục cũng đi đến Trấn nam vương phủ.
Bởi vì là đại hôn của thế tử gia Trấn Nam vương phủ, cho dù là một thế tử gia sắp chết, nhưng hôn lễ này người bình thường cũng không thể so được.
Trấn Nam vương phủ uy danh rộng rãi, hôn sự này được làm vô cùng náo nhiệt, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan cơ hồ có mặt đầy đủ, hoàng thượng chưa tới, nhưng ngài cũng đã phái công công bên người đến chúc mừng.
Dân chúng đứng đầy cửa Trấn Nam vương phủ.
Mọi người đều rất tò mò, đầu năm nay, tôm xứng tôm, cá xứng cá, rùa xứng ba ba, thế tử bệnh xứng với bà điên. Nhất định phải lại đây để mở rộng con mắt.
Kiệu hoa dừng lại, theo lý thuyết hẳn là tân lang phải tới vén rèm kiệu, kết quả tân lang từ trong kiệu hoa đi ra cùng với tân nương.
Khiến cho hỉ nương cũng không biết nên làm gì, mọi người đang chờ đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì, trong đầu lại có vô số lời muốn nói, đây là chuyện gì?
Nào có tân lang và tân nương cùng nhau ngồi kiệu hoa đến?
Thật sự là không có từ nào để hình dung, thấy những điều chưa bao giờ thấy.
Sau khi Quân Mặc Thần bước ra, liền lôi kéo Vân Thanh Nhiễm quang minh chính đại đi vào bên trong vương phủ.
Bước chân của Quân Mặc Thần không ổn, còn phải cần Vân Thanh Nhiễm đỡ, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay thế tử gia, mọi người thật sự lo lắng hắn sẽ chết trên hôn lễ của chính mình, để cho hôn sự biến thành tang lễ.
Trên đầu Vân Thanh Nhiễm có khăn voan, nhưng đối với nàng cũng không có gì khác nhau, nàng có thể nhìn rõ mọi tình huống bên ngoài.
Người tới rất nhiều, hơn nữa thoạt nhìn không có ai là người bình thường.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy nàng, đều thối lui, cùng nàng bảo trì khoảng cách, ánh mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm vô cùng chán ghét, giống như trên người nàng mang bệnh truyền nhiễm.
Còn có người khe khẽ nói nhỏ.
“Này đó là người điên?”
“Nghe nói khi nàng phát điên sẽ vung trảo túm người, chúng ta nên cách xa nàng một chút, bằng không sẽ bị nàng cắn thương, cũng không thể nói lí lẽ.”
“Thế tử gia rốt cuộc nghĩ cái gì, dù không khỏe cũng không thể thú người điên, sau này, vương phủ còn có ngày bình yên à?”
“…”
Mọi người đều vì Trấn Nam vương phủ, mà cảm thấy lo lắng.
Vân Thanh Nhiễm không nhìn thấy Dạ Minh Uyên, bởi vì vừa rồi bị tập kích, hắn còn có việc cần xử lí.
Bởi vì lo lắng bệnh tình của Quân Mặc Thần, mà lễ tiết thành thân tất cả đều giản lược, nàng trực tiếp được đưa đến đại đường.
Nơi đó, Trấn Nam vương cùng Trấn Nam vương phi đều có mặt.
Vân Thanh Nhiễm nhìn hai người, có chút ngoài ý muốn, khó trách mặt mũi Quân Mặc Thần đẹp như vậy, hóa ra hắn có cha mẹ xuất sắc như thế.
Theo như lời đồn Trấn Nam vương là chiến tướng đầu tiên của hoàng triều Thịnh Vinh, giết vô số địch, vì hoàng triều Thịnh Vinh lập vô số công lao, chiến công hiển hách.
Tuy rằng đã gần năm mươi tuổi, nhưng uy vũ vẫn không giảm so với năm đó, một cỗ uy nghiêm đặc hữu của một võ tướng làm cho tất cả mọi người kinh sợ.
Mà bên cạnh hắn, là một mỹ nhân có đôi mắt trong veo như nước.
Khí chất của Trấn Nam vương phi và Trấn Nam vương vô cùng đối lập, nàng giống như dòng nước mát, khiến cho người ta không nhịn được mà thương yêu.
Trấn Nam vương phi là đích nữ của thái hậu, là muội muội của đương kim thánh thượng, nhưng không có chút kiêu căng của một nàng công chúa, nghe nói năm đó là nàng truy đuổi Trấn Nam vương gia.
Về vị Trấn Nam vương phi từng là công chúa Dung Hòa này, Vân Thanh Nhiễm đã nghe không ít lời đồn về nàng.
Nghe nói Trấn Nam vương mười bảy tuổi đã ra trận giết địch, mà khi đó công chúa mười bốn tuổi đã vụng trộm chạy ra khỏi cung đuổi theo, đuổi tới tận chiến trường, còn ở lại trên chiến trường không đi.
Một nữ tử ôn nhu yếu nhược, chưa đến tuổi cập kê, đã đuổi theo một người nam nhân đến tận chiến trường, sự kiện này năm đó làm chấn động một hồi.
Sau đó Quân Vô Ý được phong là Trấn Nam vương, ban thưởng phủ trong kinh thành, công chúa mỗi ngày đều chạy đến vương phủ, mỗi ngày theo đuổi Quân Vô Ý.
Nghe nói ngay từ đầu Quân Vô Ý rất muốn trốn tránh công chúa, nhưng công chúa này rất lợi hại, đều phố thấy, cuối phố gặp, nhưng không biết vì sao, cuối cùng lại thành thân với công chúa.
Mọi người chỉ biết là sau khi thành thân, Trấn Nam vương rất sủng ái vị công chúa này, nhiều năm như vậy, không nạp thiếp, cùng quan lại đi tửu lâu uống rượu nhất định phải xin phép trước.
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, nam nhân như Trấn Nam vương Quân Vô Ý này, nếu như sống ở thế kỷ hai mươi mốt, tuyệt đối là một nam nhân đủ tốt.
Đáng tiếc, Quân Vô Ý cùng vị công chúa này chỉ có người con trai duy nhất là Quân Mặc Thần, nhưng mà thân thể Quân Mặc Thần, chỉ sợ…
/182
|