Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
Chương 24: Không cho phép các ngươi đoạt thế tử phi với bản thế tử
/182
|
Nàng có lạc hồng mới là lạ!
“Trên bàn trang điểm có một bình sứ nhỏ màu trắng, bên trong có chút máu gà, ngươi đem máu gà đổ lên khăn tay màu trắng, như vậy là có lạc hồng.”
Quân Mặc Thần đã sớm có chuẩn bị.
Hắn nghĩ đến cả những việc này, quả thật đúng là chu đáo.
Đợi Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị tốt “lạc hồng”.
“Ngày tân hôn đầu tiên, ái phi mặc y phục giúp bản thế tử đi!” Quân Mặc Thần tao nhã, trong ánh mắt lộ ra chút giảo hoạt, thái độ có vài phần lười nhác.
Vân Thanh Nhiễm vốn đang có chút mệt mỏi, nghe thấy hắn gọi nàng một tiếng “Ái phi” mệt mỏi gì cũng biến mất, tiếng gọi “ái phi” này nàng cảm thấy rất không quen.
Vân Thanh Nhiễm mặc quần áo cho mình trước, lúc nàng chui ra khỏi chăn, quần áo nàng vẫn như cũ, tối hôm qua nàng mặc nguyên quần áo đi ngủ, làm hỏng mất bộ giá y bằng gấm hoa thượng hạng.
Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm vẫn mặc quần áo hôm qua, Quân Mặc Thần muốn cười nhưng không ra tiếng, hắn nâng tay phải lên, chỉ chỉ vào tủ quần áo, “Sau ngày đại hôn sẽ không mặc giá y, đã có người chuẩn bị y phục cho ngươi ở trong tủ quần áo kia, đều dựa theo số đo của ngươi, hẳn là vừa người.”
Hóa ra mấy ngày nay Quân Mặc Thần không chỉ gấp gáp cho người chế tạo giá y, mà còn vì Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị không ít quần áo.
Quần áo trước khi xuất giá của Vân Thanh Nhiễm không thích hợp cho nàng mặc sau khi đã xuất giá, hơn nữa trước đó nàng cũng không có bao nhiêu quần áo, trước khi xuất giá không quá mấy ngày mới khỏi bệnh, tuy Vân Viễn Hằng có sai người cấp tốc chuẩn bị quần áo cho nàng, nhưng không được cẩn thận như Quân Mặc Thần.
Bên trong tủ quần áo, đều là những bộ được những người thợ giỏi nhất may, dùng gấm tốt, nguyên liệu bằng lụa mỏng, làm vì Vân Thanh Nhiễm.
Tuy rằng thời gian có chút gấp, nhưng thợ may không hề qua loa, nếu là quần áo thêu hoa, bởi vì trong thời gian ngắn không thêu kịp, Quân Mặc Thần liền ra giá thu mua hoa sắc do người khác làm mà hắn cảm thấy hợp.
Vân Thanh Nhiễm mở ngăn tủ ra, nhìn một loạt quần áo trong ngăn tủ, có rất nhiều màu sắc, hoa văn, kiểu dáng khác nhau.
Hắn xác thực rất cẩn thận, rốt cuộc vì cái gì mà hắn làm nhiều việc như vậy? Đối với tâm tư của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm nhất thời không hiểu rõ.
Có điều hiện tại, còn có một vấn đề đang ở trước mắt Vân Thanh Nhiễm, nàng phải thay quần áo trước mặt Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần dựa vào đầu giường, thấy hồi lâu mà Vân Thanh Nhiễm vẫn chưa thay quần áo, hắn liền cong môi, một chút tươi cười không quá rõ ràng xuất hiện trên khuôn mặt, “Không phải là ái phi thẹn thùng đấy chứ? Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là phu thê đó!”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Vừa rồi quả thật Vân Thanh Nhiễm có chút ngượng ngùng, lớn như vậy rồi, nàng còn chưa để nam nhân nào nhìn qua thân thể đâu.
“Khụ khụ… Vậy vì sao ái phi còn chưa thay quần áo, lát nữa chúng ta còn phải đi kính trà phụ vương và mẫu phi nữa đấy.” Quân Mặc Thần cũng không vạch trần Vân Thanh Nhiễm, hóa ra, nàng cũng biết thẹn thùng, nữ tử hôn môi hắn ở trên đường hôm qua, cũng có thời điểm thẹn thùng.
Vân Thanh Nhiễm bắt đầu cởi quần áo của mình, giá y đỏ thẫm như ráng mây hồng hạ xuống, lộ ra da thịt thắng tuyết của Vân Thanh Nhiễm, quanh năm đều bị nhốt ở trong phòng không được nhìn thấy ánh mặt trời, màu da nàng cũng giống với Quân Mặc Thần bị bệnh lâu năm.
Nhìn thấy dáng người dưới lớp quần áo của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần khẽ nhíu mày.
Bởi vì trừ bỏ da thịt trắng như tuyết, Quân Mặc Thần còn thấy được thân thể nàng vô cùng gầy, loại gầy này có chút bất thường, nếu không phải do bệnh tật thì chính là do chịu đói nhiều năm, không được ăn no lần nào.
Bình thường cũng chỉ có người khốn khổ vô cùng mới như vậy, ở kinh thành phồn hoa của hoàng triều Thịnh Vinh, cho dù gia đình nông dân cũng không có người nào gầy như Vân Thanh Nhiễm.
Kỳ thật Vân Thanh Nhiễm đã điều dưỡng rồi, nhưng mà phải cần thời gian dài, từ lúc Vân Thanh Nhiễm tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa được bao lâu, cho nên Vân Thanh Nhiễm chưa kịp bồi bổ.
Vân Thanh Nhiễm chọn bộ y phục chất lụa mỏng màu hồng để thay, vốn dĩ không muốn chọn quần áo sặc sỡ, Vân Thanh Nhiễm ưa thích quần áo có màu lạnh hơn, chỉ là hôm nay là ngày đầu tiên thành hôn, nàng muốn mặc quần áo có màu sắc thỏa đáng.
Quần áo thanh lịch nhưng lại không quá mức hoa lệ, phụ trợ tốt cho dáng người lung linh của Vân Thanh Nhiễm, khung xương đẹp, mặc xong bộ quần áo này liền che khuất đi thân thể gày gò.
Thay xong, Vân Thanh Nhiễm liền giúp Quân Mặc Thần mặc quần áo, có kinh nghiệm đêm qua, hôm nay Vân Thanh Nhiễm cũng không tốn nhiều lực.
Sau khi hai người mặc xong, Quân Mặc Thần mới mở miệng, cho nha hoàn cùng mấy vị ma ma ở bên ngoài cửa tiến vào.
“Khụ khụ, các ngươi có thể vào rồi.”
Vì thế các nha hoàn ma ma ở bên ngoài nối đuôi nhau tiến vào, bắt đầu hầu hạ hai người.
“Thế tử gia, lão nô là Hoa ma ma, thái hậu nương nương sai lão nô đến đây, từ hôm nay trở đi dạy cho thế tử phi một vài lễ nghi quy củ trong cung, để tránh ngày sau thế tử phi nương nương vào cung cùng thế tử gia lại phạm lỗi.”
Tuy rằng Hoa ma ma chỉ là một ma ma, nhưng lúc nói chuyện trung khí mười phần, không giống như hạ nhân thường hay khúm núm, xem ra Hoa ma ma này ở trong cung cũng có chút địa vị, có thể coi như là người nói chuyện thay thái hậu.
Vân Thanh Nhiễm nghe thấy lời nói của Hoa ma ma, cảm thấy tiền đồ của mình thật đáng lo.
“Khụ khụ, Hoa ma ma, bà nói, từ hôm nay trở đi bà muốn dạy thế tử phi của bản thế tử những quy củ trong cung?”
“Vâng, thế tử gia.”
“Hoa ma ma, bà muốn đoạt thế tử phi với bản thế tử?” Quân Mặc Thần vươn tay gõ lên tay vịn của xe lăn, không nặng không nhẹ, sắc mặt trắng bệch nhưng cũng lộ ra vài phần uy nghiêm.
“Lão nô không dám! Lão nô không biết vì sao thế tử gia lại nói như vậy, thế tử phi đương nhiên là của thế tử gia, làm sao có thể tranh người với thế tử gia đây!” Hoa ma ma cảm thấy vô cùng oan uổng, có điều bà chỉ là một ma ma, không phải đại nam nhân, làm sao có thể cùng thế tử gia tranh giành nữ nhân?
“Ma ma muốn dạy thế tử phi quy củ trong cung, tất nhiên sẽ chiếm dụng thời gian của thế tử phi, khụ khụ… Bà chiếm dụng thời gian bản thế tử ở chung với thế tử phi, vậy thời gian bản thế tử ở cùng thế tử phi sẽ ít đi, khụ khụ, bà nói xem, bà có phải đang tranh giành thế tử phi với bản thế tử hay không?”
Trán Hoa ma ma đổ đầy mồ hôi, thế tử gia nói như vậy, rõ ràng là cố tình gây sự, chỉ là nói như vậy cũng có lý, làm cho người ta không tìm ra lý do nào để phản bác.
Huống chi hắn là thế tử gia, việc thái hậu sủng thế tử gia mọi người đều biết, có điều bà chỉ là một ma ma, sao có thể cùng thế tử gia tranh luận!
“Thế tử gia nói đúng.” Hoa ma ma đành phải nói như vậy.
“Khụ khụ khụ… Bản thế tử biết mình không còn nhiều thời gian, có thể ở cùng thế tử phi ít ngày, các ngươi vì sao có thể nhẫn tâm chiếm dụng thời gian bản thế tử ở cùng thế tử phi chứ?” Quân Mặc Thần càng nói càng thê lương.
“Trên bàn trang điểm có một bình sứ nhỏ màu trắng, bên trong có chút máu gà, ngươi đem máu gà đổ lên khăn tay màu trắng, như vậy là có lạc hồng.”
Quân Mặc Thần đã sớm có chuẩn bị.
Hắn nghĩ đến cả những việc này, quả thật đúng là chu đáo.
Đợi Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị tốt “lạc hồng”.
“Ngày tân hôn đầu tiên, ái phi mặc y phục giúp bản thế tử đi!” Quân Mặc Thần tao nhã, trong ánh mắt lộ ra chút giảo hoạt, thái độ có vài phần lười nhác.
Vân Thanh Nhiễm vốn đang có chút mệt mỏi, nghe thấy hắn gọi nàng một tiếng “Ái phi” mệt mỏi gì cũng biến mất, tiếng gọi “ái phi” này nàng cảm thấy rất không quen.
Vân Thanh Nhiễm mặc quần áo cho mình trước, lúc nàng chui ra khỏi chăn, quần áo nàng vẫn như cũ, tối hôm qua nàng mặc nguyên quần áo đi ngủ, làm hỏng mất bộ giá y bằng gấm hoa thượng hạng.
Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm vẫn mặc quần áo hôm qua, Quân Mặc Thần muốn cười nhưng không ra tiếng, hắn nâng tay phải lên, chỉ chỉ vào tủ quần áo, “Sau ngày đại hôn sẽ không mặc giá y, đã có người chuẩn bị y phục cho ngươi ở trong tủ quần áo kia, đều dựa theo số đo của ngươi, hẳn là vừa người.”
Hóa ra mấy ngày nay Quân Mặc Thần không chỉ gấp gáp cho người chế tạo giá y, mà còn vì Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị không ít quần áo.
Quần áo trước khi xuất giá của Vân Thanh Nhiễm không thích hợp cho nàng mặc sau khi đã xuất giá, hơn nữa trước đó nàng cũng không có bao nhiêu quần áo, trước khi xuất giá không quá mấy ngày mới khỏi bệnh, tuy Vân Viễn Hằng có sai người cấp tốc chuẩn bị quần áo cho nàng, nhưng không được cẩn thận như Quân Mặc Thần.
Bên trong tủ quần áo, đều là những bộ được những người thợ giỏi nhất may, dùng gấm tốt, nguyên liệu bằng lụa mỏng, làm vì Vân Thanh Nhiễm.
Tuy rằng thời gian có chút gấp, nhưng thợ may không hề qua loa, nếu là quần áo thêu hoa, bởi vì trong thời gian ngắn không thêu kịp, Quân Mặc Thần liền ra giá thu mua hoa sắc do người khác làm mà hắn cảm thấy hợp.
Vân Thanh Nhiễm mở ngăn tủ ra, nhìn một loạt quần áo trong ngăn tủ, có rất nhiều màu sắc, hoa văn, kiểu dáng khác nhau.
Hắn xác thực rất cẩn thận, rốt cuộc vì cái gì mà hắn làm nhiều việc như vậy? Đối với tâm tư của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm nhất thời không hiểu rõ.
Có điều hiện tại, còn có một vấn đề đang ở trước mắt Vân Thanh Nhiễm, nàng phải thay quần áo trước mặt Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần dựa vào đầu giường, thấy hồi lâu mà Vân Thanh Nhiễm vẫn chưa thay quần áo, hắn liền cong môi, một chút tươi cười không quá rõ ràng xuất hiện trên khuôn mặt, “Không phải là ái phi thẹn thùng đấy chứ? Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là phu thê đó!”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Vừa rồi quả thật Vân Thanh Nhiễm có chút ngượng ngùng, lớn như vậy rồi, nàng còn chưa để nam nhân nào nhìn qua thân thể đâu.
“Khụ khụ… Vậy vì sao ái phi còn chưa thay quần áo, lát nữa chúng ta còn phải đi kính trà phụ vương và mẫu phi nữa đấy.” Quân Mặc Thần cũng không vạch trần Vân Thanh Nhiễm, hóa ra, nàng cũng biết thẹn thùng, nữ tử hôn môi hắn ở trên đường hôm qua, cũng có thời điểm thẹn thùng.
Vân Thanh Nhiễm bắt đầu cởi quần áo của mình, giá y đỏ thẫm như ráng mây hồng hạ xuống, lộ ra da thịt thắng tuyết của Vân Thanh Nhiễm, quanh năm đều bị nhốt ở trong phòng không được nhìn thấy ánh mặt trời, màu da nàng cũng giống với Quân Mặc Thần bị bệnh lâu năm.
Nhìn thấy dáng người dưới lớp quần áo của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần khẽ nhíu mày.
Bởi vì trừ bỏ da thịt trắng như tuyết, Quân Mặc Thần còn thấy được thân thể nàng vô cùng gầy, loại gầy này có chút bất thường, nếu không phải do bệnh tật thì chính là do chịu đói nhiều năm, không được ăn no lần nào.
Bình thường cũng chỉ có người khốn khổ vô cùng mới như vậy, ở kinh thành phồn hoa của hoàng triều Thịnh Vinh, cho dù gia đình nông dân cũng không có người nào gầy như Vân Thanh Nhiễm.
Kỳ thật Vân Thanh Nhiễm đã điều dưỡng rồi, nhưng mà phải cần thời gian dài, từ lúc Vân Thanh Nhiễm tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa được bao lâu, cho nên Vân Thanh Nhiễm chưa kịp bồi bổ.
Vân Thanh Nhiễm chọn bộ y phục chất lụa mỏng màu hồng để thay, vốn dĩ không muốn chọn quần áo sặc sỡ, Vân Thanh Nhiễm ưa thích quần áo có màu lạnh hơn, chỉ là hôm nay là ngày đầu tiên thành hôn, nàng muốn mặc quần áo có màu sắc thỏa đáng.
Quần áo thanh lịch nhưng lại không quá mức hoa lệ, phụ trợ tốt cho dáng người lung linh của Vân Thanh Nhiễm, khung xương đẹp, mặc xong bộ quần áo này liền che khuất đi thân thể gày gò.
Thay xong, Vân Thanh Nhiễm liền giúp Quân Mặc Thần mặc quần áo, có kinh nghiệm đêm qua, hôm nay Vân Thanh Nhiễm cũng không tốn nhiều lực.
Sau khi hai người mặc xong, Quân Mặc Thần mới mở miệng, cho nha hoàn cùng mấy vị ma ma ở bên ngoài cửa tiến vào.
“Khụ khụ, các ngươi có thể vào rồi.”
Vì thế các nha hoàn ma ma ở bên ngoài nối đuôi nhau tiến vào, bắt đầu hầu hạ hai người.
“Thế tử gia, lão nô là Hoa ma ma, thái hậu nương nương sai lão nô đến đây, từ hôm nay trở đi dạy cho thế tử phi một vài lễ nghi quy củ trong cung, để tránh ngày sau thế tử phi nương nương vào cung cùng thế tử gia lại phạm lỗi.”
Tuy rằng Hoa ma ma chỉ là một ma ma, nhưng lúc nói chuyện trung khí mười phần, không giống như hạ nhân thường hay khúm núm, xem ra Hoa ma ma này ở trong cung cũng có chút địa vị, có thể coi như là người nói chuyện thay thái hậu.
Vân Thanh Nhiễm nghe thấy lời nói của Hoa ma ma, cảm thấy tiền đồ của mình thật đáng lo.
“Khụ khụ, Hoa ma ma, bà nói, từ hôm nay trở đi bà muốn dạy thế tử phi của bản thế tử những quy củ trong cung?”
“Vâng, thế tử gia.”
“Hoa ma ma, bà muốn đoạt thế tử phi với bản thế tử?” Quân Mặc Thần vươn tay gõ lên tay vịn của xe lăn, không nặng không nhẹ, sắc mặt trắng bệch nhưng cũng lộ ra vài phần uy nghiêm.
“Lão nô không dám! Lão nô không biết vì sao thế tử gia lại nói như vậy, thế tử phi đương nhiên là của thế tử gia, làm sao có thể tranh người với thế tử gia đây!” Hoa ma ma cảm thấy vô cùng oan uổng, có điều bà chỉ là một ma ma, không phải đại nam nhân, làm sao có thể cùng thế tử gia tranh giành nữ nhân?
“Ma ma muốn dạy thế tử phi quy củ trong cung, tất nhiên sẽ chiếm dụng thời gian của thế tử phi, khụ khụ… Bà chiếm dụng thời gian bản thế tử ở chung với thế tử phi, vậy thời gian bản thế tử ở cùng thế tử phi sẽ ít đi, khụ khụ, bà nói xem, bà có phải đang tranh giành thế tử phi với bản thế tử hay không?”
Trán Hoa ma ma đổ đầy mồ hôi, thế tử gia nói như vậy, rõ ràng là cố tình gây sự, chỉ là nói như vậy cũng có lý, làm cho người ta không tìm ra lý do nào để phản bác.
Huống chi hắn là thế tử gia, việc thái hậu sủng thế tử gia mọi người đều biết, có điều bà chỉ là một ma ma, sao có thể cùng thế tử gia tranh luận!
“Thế tử gia nói đúng.” Hoa ma ma đành phải nói như vậy.
“Khụ khụ khụ… Bản thế tử biết mình không còn nhiều thời gian, có thể ở cùng thế tử phi ít ngày, các ngươi vì sao có thể nhẫn tâm chiếm dụng thời gian bản thế tử ở cùng thế tử phi chứ?” Quân Mặc Thần càng nói càng thê lương.
/182
|