“Sau đó liền động thủ?” Quân Mặc Thần nhìn Vân Thanh Nhiễm đang ở trong lòng mình, nàng mới mười lăm tuổi, nhưng thực mảnh mai.
Vân Thanh Nhiễm không khóc, đáy mắt một mảnh trong suốt, lại như vô cùng thâm thúy.
Từ lúc Quân Mặc Thần ôm nàng vào trong lòng, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của hắn truyền đến.
Nàng nên khóc ư? Khóc vì mẫu thân của nàng chỉ lo lắng cho muội muội, nhưng lại giẫm đạp lên hạnh phúc của nàng.
Đều là nữ nhi, chẳng lẽ hạnh phúc của nữ nhi điên nhiều năm này không phải là hạnh phúc. Bởi vì bị điên, bởi vì tất cả mọi người ở kinh thành đều nói, Nhị tiểu thư Tướng phủ như thế này thế kia, thì phải nhận mệnh hèn sao?
“Thế tử gia, là do chuyết kinh có chút nóng vội, cho nên mới ra tay, lão thần khẩn cầu thế tử gia vì chuyết kinh có ý tốt mà không trách tội bà ấy!” Vân Viễn Hằng cũng không cảm thấy một cái bạt tai này của phu nhân mình là sai, nữ nhi này thực sự đã khiến bọn họ quá thất vọng rồi, nàng rõ ràng có biện pháp giúp muội muội mình nhưng lại không giúp, đổi lại là ông, có thể ông cũng sẽ giống phu nhân, động thủ.
Vân Yên Nhiên tiến lên một bước, đến trước mặt Quân Mặc Thần liền quỳ xuống, “Thế tử gia, nương bà ấy rất thương nữ nhi, sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, chắc do tỷ tỷ đã nói gì khiến nương tức giận mới vậy, thế tử gia ngàn vạn lần đừng trách phạt nương, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, nếu thế tử gia nhất định phải phạt, vậy thì thế tử gia hãy phạt ta đi.”
Vân Yên Nhiên hơi cúi thấp đầu, cam nguyện thay mẫu thân nàng chịu phạt.
Vân gia nhị lão nhìn thấy Vân Yên Nhiên như vậy, trong lòng có chút an ủi lại có chút cảm khái, hai người đều là nữ nhi do bọn họ sinh ra, vì sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Nhìn Tam nữ nhi, bọn họ cảm thấy Nhị nữ nhi quả thực rất kém.
Vân Thanh Nhiễm khẽ nhếch khóe môi, nàng là nghịch nữ, mà Vân Yên Nhiên liền thành hiếu nữ, có phải hôm nay Vân Yên Nhiên này quỳ chịu phạt, nàng sẽ không thể trách móc nàng ta quá nặng nề?
Bằng không, thì là do nàng không biết điều, người ta tấm lòng hiếu thuận có trời đất chứng giám, mà nàng lại không biết tôn kính!
Vân Thanh Nhiễm nâng tay, cũng không nói nhiều, không chút lưu tình cho Vân Yên Nhu một cái bạt tai.
“Ba ——”
Vân Yên Nhiên bị Vân Thanh Nhiễm hung hăng tát một bạt tai, mọi người vốn đang quỳ đều nhìn lên.
Nếu nàng đã là nghịch nữ, mà Vân Yên Nhiên là hiếu nữ, vậy làm cho triệt để, cần gì phải ẩn nhẫn, không phải muốn thay bà ta chịu phạt sao, sao Vân Thanh Nhiễm nàng lại không thành toàn đây?
Vân Viễn Hằng cùng Vân Trần thị thấy vậy, bước lên phía trước mặt Vân Yên Nhiên, một tay Vân Yên Nhiên che nửa bên mặt của mình, vẻ mặt đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu.
Từ trước đến giờ, cha mẹ chưa bao giờ đánh Vân Yên Nhiên nàng, mà trong kinh thành này, đệ tử danh môn nhìn thấy Vân Yên Nhiên đều nịnh bợ, ton hót, đây là lần đầu tiên có người đánh nàng.
Vân Thanh Nhiễm đánh Vân Yên Nhiên xong, nhìn tay của chính mình, “Thật sự là có lỗi, vừa rồi ta nhìn thấy ánh mắt Yên Nhiên muội muội nhìn phu quân bản cung như vậy, còn tưởng nàng có ý đối với thế tử gia, muốn câu dẫn tỷ phu của nàng, cho nên nhất thời không nhịn được mà xuống tay, chỉ muốn nàng biết trượng phu của tỷ tỷ không thể tơ tưởng, bản cung nghĩ phụ thân cùng mẫu thân cũng sẽ hiểu, đây là bản cung phòng bị mà thôi, miễn cho về sau muội muội phạm sai lầm.”
Người, Vân Thanh Nhiễm đánh, lý do, Vân Thanh Nhiễm cũng nói.
“Tỷ tỷ, ta không có mơ ước thế tử gia…” Vân Yên Nhiên khóc giải thích cho bản thân, nước mắt đầy mặt, hốc mắt sưng đỏ, trong ánh mắt có vô vàn ủy khuất.
Cho dù là bị người đánh, bộ dáng của Vân Yên Nhiên so với Vân Thanh Nhiễm cũng làm cho người ta thương tiếc hơn.
Đồng dạng bị đánh một bạt tai, Vân Thanh Nhiễm trong trẻo nhưng lạnh lùng không nói, mà Vân Yên Nhiên đã khóc đến lê hoa đái vũ, nhu nhược giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi ngã.
Hiện nay thân thể của Vân Thanh Nhiễm vẫn chưa thể khôi phục, một người hàng năm thiếu dinh dưỡng như vậy, đừng nói là rèn luyện cơ bản, chỉ hoạt động cũng không đủ khí lực, khí lực so với người bình thường còn yếu hơn.
Một bạt tai này mà Vân Yên Nhiên phải chịu, tuyệt đối không nghiêm trọng như Vân Thanh Nhiễm.
“Ngươi sao lại có thể già mồm át lẽ phải như vậy, cố tình gây sự, ai chẳng biết Yên Nhiên nó thích…” Vân Viễn Hằng nói được một nửa, người mà Vân Yên Nhiên thích là Dạ Minh Uyên, nhưng dù sao cũng là một nữ hài tử chưa xuất giá, thích người khác cũng không phải là chuyện gì quang vinh, nếu nói lung tung cũng không tốt.
Vân Viễn Hằng cảm thấy Vân Thanh Nhiễm một chút đạo lý cũng không hiểu, quả thực chính là hồ nháo! Nếu hôm nay nàng không phải là thế tử phi, Vân Viễn Hằng đã sớm lấy thân phận phụ thân mà giáo huấn Vân Thanh Nhiễm một phen rồi.
Quân Mặc Thần che chở Vân Thanh Nhiễm, “Ái phi của bản thế tử nói có chính là có, xem ra hôm nay bản thế tử cùng thế tử phi nên sớm trở về, miễn cho ái phi của bản thế tử sinh khí, thế tử phi là người mà bản thế tử tốn rất nhiều công sức mới có thể lấy về nhà, cũng không thể dọa chạy được, ngày khác chờ thế tử phi hết giận, bản thế tử lại mang thế tử phi đến thăm nhị lão.”
Quân Mặc Thần nói xong, liền ôm Vân Thanh Nhiễm, đi nhanh ra bên ngoài, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn Vân Yên Nhiên vừa bị đánh, đồng thời không nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của Vân gia nhị lão.
Vân Viễn Hằng rất muốn răn dạy Vân Thanh Nhiễm một phen, nhưng mà không có cách nào, Vân Thanh Nhiễm có Quân Mặc Thần che chở, đừng nói là ông ta giáo huấn Vân Thanh Nhiễm vài câu, người đã bị thế tử gia mang đi.
Nữ nhi này của ông ta, rõ ràng trước đây không như thế này, tại sao sau khi tỉnh lại tính tình liền biến thành như vậy.
Rốt cuộc vẫn là nữ nhi của chính mình, Vân Viễn Hằng rất đau lòng vì Vân Thanh Nhiễm bất hiếu.
Ngày lại mặt, tan rã trong không vui.
Trong kiệu, Quân Mặc Thần ho khan một trận mãnh liệt, “Khụ khụ khụ…”
Vân Thanh Nhiễm nghe thấy hắn ho, nghĩ đến thời điểm vừa rồi ở Vân phủ hẳn là đã nhịn rất nhiều, thân thể hắn yếu đuối, lúc đi ra lại không ngồi xe lăn, ôm nàng nhanh chóng rời đi.
Đại phu nói hắn không nên mệt nhọc, bằng không, hô hấp dồn dập sẽ làm hắn thêm khó chịu.
Vân Thanh Nhiễm vỗ ngực giúp hắn thuận khí, “Ngươi vừa rồi che chở ta, nhưng mà lại đắc tội với cha ta, tuy nói thân phận ông ta không bằng ngươi, nhưng nói thế nào cũng là một Tướng gia, như vậy thực không có vấn đề gì chứ?”
“Khụ khụ, khụ khụ, bản thế tử nếu đã cưới ngươi, không thể cho ngươi nhiều thứ, nhưng thân phận thế tử phi này vẫn có thể cho ngươi, thân là thế tử phi vương phủ, làm sao có thể để cho người ta tùy tiện khi dễ?”
Quân Mặc Thần ho mệt mỏi, người dựa vào đệm mềm, cỗ kiệu này so với cỗ kiệu bình thường thoải mái hơn rất nhiều, kiệu phu cũng không giống kiệu phu bình thường, đi rất bình ổn.
“Mặc kệ thế nào cũng cảm ơn ngươi.” Vân Thanh Nhiễm hướng Quân Mặc Thần nói lời cảm tạ, tuy rằng nàng không nhìn rõ tâm tư nam nhân này, nhưng mà những việc nam nhân này làm, đối với nàng mà nói đều tốt.
Vân Thanh Nhiễm không khóc, đáy mắt một mảnh trong suốt, lại như vô cùng thâm thúy.
Từ lúc Quân Mặc Thần ôm nàng vào trong lòng, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của hắn truyền đến.
Nàng nên khóc ư? Khóc vì mẫu thân của nàng chỉ lo lắng cho muội muội, nhưng lại giẫm đạp lên hạnh phúc của nàng.
Đều là nữ nhi, chẳng lẽ hạnh phúc của nữ nhi điên nhiều năm này không phải là hạnh phúc. Bởi vì bị điên, bởi vì tất cả mọi người ở kinh thành đều nói, Nhị tiểu thư Tướng phủ như thế này thế kia, thì phải nhận mệnh hèn sao?
“Thế tử gia, là do chuyết kinh có chút nóng vội, cho nên mới ra tay, lão thần khẩn cầu thế tử gia vì chuyết kinh có ý tốt mà không trách tội bà ấy!” Vân Viễn Hằng cũng không cảm thấy một cái bạt tai này của phu nhân mình là sai, nữ nhi này thực sự đã khiến bọn họ quá thất vọng rồi, nàng rõ ràng có biện pháp giúp muội muội mình nhưng lại không giúp, đổi lại là ông, có thể ông cũng sẽ giống phu nhân, động thủ.
Vân Yên Nhiên tiến lên một bước, đến trước mặt Quân Mặc Thần liền quỳ xuống, “Thế tử gia, nương bà ấy rất thương nữ nhi, sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, chắc do tỷ tỷ đã nói gì khiến nương tức giận mới vậy, thế tử gia ngàn vạn lần đừng trách phạt nương, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, nếu thế tử gia nhất định phải phạt, vậy thì thế tử gia hãy phạt ta đi.”
Vân Yên Nhiên hơi cúi thấp đầu, cam nguyện thay mẫu thân nàng chịu phạt.
Vân gia nhị lão nhìn thấy Vân Yên Nhiên như vậy, trong lòng có chút an ủi lại có chút cảm khái, hai người đều là nữ nhi do bọn họ sinh ra, vì sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Nhìn Tam nữ nhi, bọn họ cảm thấy Nhị nữ nhi quả thực rất kém.
Vân Thanh Nhiễm khẽ nhếch khóe môi, nàng là nghịch nữ, mà Vân Yên Nhiên liền thành hiếu nữ, có phải hôm nay Vân Yên Nhiên này quỳ chịu phạt, nàng sẽ không thể trách móc nàng ta quá nặng nề?
Bằng không, thì là do nàng không biết điều, người ta tấm lòng hiếu thuận có trời đất chứng giám, mà nàng lại không biết tôn kính!
Vân Thanh Nhiễm nâng tay, cũng không nói nhiều, không chút lưu tình cho Vân Yên Nhu một cái bạt tai.
“Ba ——”
Vân Yên Nhiên bị Vân Thanh Nhiễm hung hăng tát một bạt tai, mọi người vốn đang quỳ đều nhìn lên.
Nếu nàng đã là nghịch nữ, mà Vân Yên Nhiên là hiếu nữ, vậy làm cho triệt để, cần gì phải ẩn nhẫn, không phải muốn thay bà ta chịu phạt sao, sao Vân Thanh Nhiễm nàng lại không thành toàn đây?
Vân Viễn Hằng cùng Vân Trần thị thấy vậy, bước lên phía trước mặt Vân Yên Nhiên, một tay Vân Yên Nhiên che nửa bên mặt của mình, vẻ mặt đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu.
Từ trước đến giờ, cha mẹ chưa bao giờ đánh Vân Yên Nhiên nàng, mà trong kinh thành này, đệ tử danh môn nhìn thấy Vân Yên Nhiên đều nịnh bợ, ton hót, đây là lần đầu tiên có người đánh nàng.
Vân Thanh Nhiễm đánh Vân Yên Nhiên xong, nhìn tay của chính mình, “Thật sự là có lỗi, vừa rồi ta nhìn thấy ánh mắt Yên Nhiên muội muội nhìn phu quân bản cung như vậy, còn tưởng nàng có ý đối với thế tử gia, muốn câu dẫn tỷ phu của nàng, cho nên nhất thời không nhịn được mà xuống tay, chỉ muốn nàng biết trượng phu của tỷ tỷ không thể tơ tưởng, bản cung nghĩ phụ thân cùng mẫu thân cũng sẽ hiểu, đây là bản cung phòng bị mà thôi, miễn cho về sau muội muội phạm sai lầm.”
Người, Vân Thanh Nhiễm đánh, lý do, Vân Thanh Nhiễm cũng nói.
“Tỷ tỷ, ta không có mơ ước thế tử gia…” Vân Yên Nhiên khóc giải thích cho bản thân, nước mắt đầy mặt, hốc mắt sưng đỏ, trong ánh mắt có vô vàn ủy khuất.
Cho dù là bị người đánh, bộ dáng của Vân Yên Nhiên so với Vân Thanh Nhiễm cũng làm cho người ta thương tiếc hơn.
Đồng dạng bị đánh một bạt tai, Vân Thanh Nhiễm trong trẻo nhưng lạnh lùng không nói, mà Vân Yên Nhiên đã khóc đến lê hoa đái vũ, nhu nhược giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi ngã.
Hiện nay thân thể của Vân Thanh Nhiễm vẫn chưa thể khôi phục, một người hàng năm thiếu dinh dưỡng như vậy, đừng nói là rèn luyện cơ bản, chỉ hoạt động cũng không đủ khí lực, khí lực so với người bình thường còn yếu hơn.
Một bạt tai này mà Vân Yên Nhiên phải chịu, tuyệt đối không nghiêm trọng như Vân Thanh Nhiễm.
“Ngươi sao lại có thể già mồm át lẽ phải như vậy, cố tình gây sự, ai chẳng biết Yên Nhiên nó thích…” Vân Viễn Hằng nói được một nửa, người mà Vân Yên Nhiên thích là Dạ Minh Uyên, nhưng dù sao cũng là một nữ hài tử chưa xuất giá, thích người khác cũng không phải là chuyện gì quang vinh, nếu nói lung tung cũng không tốt.
Vân Viễn Hằng cảm thấy Vân Thanh Nhiễm một chút đạo lý cũng không hiểu, quả thực chính là hồ nháo! Nếu hôm nay nàng không phải là thế tử phi, Vân Viễn Hằng đã sớm lấy thân phận phụ thân mà giáo huấn Vân Thanh Nhiễm một phen rồi.
Quân Mặc Thần che chở Vân Thanh Nhiễm, “Ái phi của bản thế tử nói có chính là có, xem ra hôm nay bản thế tử cùng thế tử phi nên sớm trở về, miễn cho ái phi của bản thế tử sinh khí, thế tử phi là người mà bản thế tử tốn rất nhiều công sức mới có thể lấy về nhà, cũng không thể dọa chạy được, ngày khác chờ thế tử phi hết giận, bản thế tử lại mang thế tử phi đến thăm nhị lão.”
Quân Mặc Thần nói xong, liền ôm Vân Thanh Nhiễm, đi nhanh ra bên ngoài, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn Vân Yên Nhiên vừa bị đánh, đồng thời không nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của Vân gia nhị lão.
Vân Viễn Hằng rất muốn răn dạy Vân Thanh Nhiễm một phen, nhưng mà không có cách nào, Vân Thanh Nhiễm có Quân Mặc Thần che chở, đừng nói là ông ta giáo huấn Vân Thanh Nhiễm vài câu, người đã bị thế tử gia mang đi.
Nữ nhi này của ông ta, rõ ràng trước đây không như thế này, tại sao sau khi tỉnh lại tính tình liền biến thành như vậy.
Rốt cuộc vẫn là nữ nhi của chính mình, Vân Viễn Hằng rất đau lòng vì Vân Thanh Nhiễm bất hiếu.
Ngày lại mặt, tan rã trong không vui.
Trong kiệu, Quân Mặc Thần ho khan một trận mãnh liệt, “Khụ khụ khụ…”
Vân Thanh Nhiễm nghe thấy hắn ho, nghĩ đến thời điểm vừa rồi ở Vân phủ hẳn là đã nhịn rất nhiều, thân thể hắn yếu đuối, lúc đi ra lại không ngồi xe lăn, ôm nàng nhanh chóng rời đi.
Đại phu nói hắn không nên mệt nhọc, bằng không, hô hấp dồn dập sẽ làm hắn thêm khó chịu.
Vân Thanh Nhiễm vỗ ngực giúp hắn thuận khí, “Ngươi vừa rồi che chở ta, nhưng mà lại đắc tội với cha ta, tuy nói thân phận ông ta không bằng ngươi, nhưng nói thế nào cũng là một Tướng gia, như vậy thực không có vấn đề gì chứ?”
“Khụ khụ, khụ khụ, bản thế tử nếu đã cưới ngươi, không thể cho ngươi nhiều thứ, nhưng thân phận thế tử phi này vẫn có thể cho ngươi, thân là thế tử phi vương phủ, làm sao có thể để cho người ta tùy tiện khi dễ?”
Quân Mặc Thần ho mệt mỏi, người dựa vào đệm mềm, cỗ kiệu này so với cỗ kiệu bình thường thoải mái hơn rất nhiều, kiệu phu cũng không giống kiệu phu bình thường, đi rất bình ổn.
“Mặc kệ thế nào cũng cảm ơn ngươi.” Vân Thanh Nhiễm hướng Quân Mặc Thần nói lời cảm tạ, tuy rằng nàng không nhìn rõ tâm tư nam nhân này, nhưng mà những việc nam nhân này làm, đối với nàng mà nói đều tốt.
/182
|