Trong phòng khách, có bốn người trẻ tuổi ngồi xung quanh, có nam có nữ. Bốn người này đều là tiểu thư công tử đến từ các danh môn vọng tộc.
“Các ngươi nói xem, lát nữa chúng ta gặp người điên kia, có nên hành lễ với nàng ta không?” Trong đó một nam tử nhỏ tuổi nhất có đôi mắt to ngập nước hỏi ba người còn lại.
Hắn là tiểu công tử của phủ tướng quân, Tần Nguyên Phong, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, bộ dạng trắng nõn, trên mặt còn mang theo chút trẻ con, nhưng bộ dạng như vậy lại làm cho người ta thực thích.
Lần này Tần Nguyên Phong cùng đi với tỷ tỷ Tần Tố Tố của hắn.
“Hành lễ? Chúng ta hành lễ nàng ta cũng không biết lại lãng phí thời gian!” Một nam nhân, tuổi lớn hơn rất nhiều, đã hai mươi tuổi, là công tử của phủ thượng thư, Đỗ Hà Phi, thanh danh trong kinh thành cũng không tốt, thích đánh bạc, thích đến thanh lâu, lần này tới chỉ là muốn xem kịch vui.
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà hiện tại thân phận nàng ta cao hơn chúng ta một bậc, nếu chúng ta thấy nàng ta mà không hành lễ có phải đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo hay không?” Nạp Lan Tử được Tần Tố Tố mời đến thì không lớn mật như Đỗ Hà Phi, thân phận của nàng không bằng Tần Tố Tố và Đỗ Hà Phi, đương nhiên bận tâm cũng nhiều hơn.
“Thôi đi, nơi này có vài người chúng ta, chúng ta không nói thì ai biết, hơn nữa, chúng ta vốn đến xem nàng ta diễn trò, những thỉnh an bên ngoài kia thì lược bớt đi.” Đỗ Hà Phi nghĩ, chẳng lẽ người điên kia có thể ăn bọn họ? Cùng lắm là bị nàng ta cắn in hai hàm răng, lại không chết được người.
Tần Tố Tố mím môi, không phát biểu ý kiến, chủ ý để mọi người đến đây hôm nay là của nàng, nàng chán ghét Vân Thanh Nhiễm, trước đây đã vô cùng chán ghét!
Nàng còn nhớ rõ thời gian Vân Thanh Nhiễm chưa điên đã bám chặt lấy Tử Hy ca ca, khi đó nàng muốn cùng Tỷ Hy ca ca đi ra ngoài dạo một lát, Tử Hy ca ca cũng đáp ứng rồi, nàng ta lại khóc, khiến cho Tử Hy ca ca cố dỗ nàng ta, không để ý tới nàng!
Sau sự việc đó Tần Tố Tố nàng liền hận Vân Thanh Nhiễm, sau khi Vân Thanh Nhiễm điên Tần Tố Tố nàng đều không có cơ hội tìm gặp Vân Thanh Nhiễm để tiết ác khí trong lòng, bây giờ Vân Thanh Nhiễm thành hôn, nàng phải bắt lấy cơ hội này.
Tần Tố Tố đã thầm mến Vân Tử Hy từ lâu, chỉ là trong mắt Vân Tử Hy chỉ có Vân Thanh Nhiễm, Tần Tố Tố thường xuyên đi theo gia gia nàng đến Vân phủ, mỗi lần nhìn Vân Thanh Nhiễm, nàng đều ghen tị đến phát điên.
Bốn người đều tò mò chờ Vân Thanh Nhiễm đến, đợi nửa ngày, không đợi được Vân Thanh Nhiễm, nhưng lại nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc đi đến.
Đỗ Hà Phi nhìn có chút ngây người, từ lúc còn nhỏ đến lúc trưởng thành, Đỗ Hà Phi hắn đã nhìn thấy vô số nữ nhân, trong nhà cũng có hai tiểu thiếp có tư sắc, nhưng mà không thể nào so sánh được với nữ nhân trước mắt này, hắn cảm thấy hẳn nên trở về đuổi hai tiểu thiếp trong nhà đi.
Mấy người khác cũng kinh ngạc nhìn Vân Thanh Nhiễm, ngạc nhiên với mỹ mạo kinh diễm của nàng, vừa nghi hoặc thân phận nàng.
Nữ tử này quá đẹp, giống như ráng mây chiều nơi chân trời, mỹ mà không ngán, diễm mà không tục, làn váy sam lay động kia thật may mắn vì có thể được nàng mặc trên người, ánh mắt nàng giống như biết nói chuyện, đôi mắt linh động như một vực sâu hút lấy người ta.
Trấn Nam vương độc sủng vương phi là chuyện mà mọi người trong thiên hạ đều biết, đương nhiên sẽ không có sườn phi thị thiếp, mà Quân Mặc Thần, một chân đã bước vào quan tài, ai còn nạp thiếp cho hắn? Không biết vì sao hắn lại dám kết hôn cùng Vân Thanh Nhiễm, nếu không thì hiện tại hắn vẫn là người cô đơn đấy!
Như vậy nữ tử trước mắt này là ai?
Vân Thanh Nhiễm nhìn biểu tình kinh ngạc của bốn người, cảm thấy có chút buồn cười, bọn họ vì nàng mà đến, hiện tại nàng đứng trước mặt bọn họ, ngược lại bọn họ lại không biết nàng.
“Nghe nói mấy vị tới bái phỏng bản cung, bản cung hôm nay cảm thấy thật là cao hứng đấy!” Vân Thanh Nhiễm nhìn một vòng bốn người, hai nữ tử dung mạo đều thực xuất sắc, trong đó có một người lộ ra anh khí, chắc là cháu gái Tần lão tướng quân – Tần Tố Tố.
Tần Tố Tố nhận ra Vân Thanh Nhiễm, tuy đã qua nhiều năm, nhưng bộ dáng nàng ta cùng với trước đây có tám phần giống nhau!
Người này luôn e ngại nàng, không cho nàng tới gần Tử Hy ca ca, nữ nhân phá hoại, cho dù hóa thành tro nàng cũng có thể nhận ra!
Tần Tố Tố đối Vân Thanh Nhiễm hận ý sâu đậm, chỉ có chính nàng biết, năm nay nàng đã mười bảy tuổi, hai năm trước vốn nên xuất giá, nhưng mà mãi cho đến bây giờ vẫn vậy, chính là chờ Vân Tử Hy, thậm chí vì đuổi kịp Vân Tử Hy, mà nàng đã theo gia gia học cưỡi ngựa, học xạ kích, học múa đao cầm kiếm.
Nếu không có Vân Thanh Nhiễm, Tần Tố Tố nàng đã sớm có thể đính hôn với Vân Tử Hy, sau đó nàng có thể hạnh phúc chờ Vân Tử Hy trở về thú nàng, mà không phải giống như hiện tại không danh không phận chờ hắn, còn bị người khác chỉ trỏ, nói nàng đã trưởng thành mà còn không chịu gả, nói nàng chỉ biết múa đao cầm kiếm, khẳng định không thể gả ra ngoài.
Tần Tố Tố đem toàn bộ những chuyện này đổ tội lên đầu Vân Thanh Nhiễm. Thậm chí nàng còn cảm thấy phải cùng Tử Hy ca ca tách ra lâu như vậy, chịu đựng tương tư khổ sở như vậy đều vì Vân Thanh Nhiễm!
“Vân Thanh Nhiễm, ngươi không điên?” Đối với Vân Thanh Nhiễm đang tỉnh táo đứng trước mặt nàng, Tần Tố Tố cười lạnh, “Khó trách, ta còn đang nghi ngờ một người điên sao có thể dụ dỗ được thế tử gia thú ngươi, nguyện ý đi cầu thái hậu và hoàng thượng, hóa ra ngươi đã không còn điên!”
Tần Tố Tố vẫn cảm thấy Vân Thanh Nhiễm có tâm cơ rất nặng, nếu nàng ta không điên, như vậy chuyện gả vào vương phủ nhất định nằm trong tính toán của nàng ta, nữ nhân phá hoại này, không biết nàng ta trăm phương ngàn kế gả cho thế tử gia bệnh kia làm gì, nhưng nhất định không phải là chuyện tốt!
Ba người khác nghe được đoạn đối thoại của Tần Tố Tố và Vân Thanh Nhiễm mới biết nữ tử tuyệt sắc đang đứng trước mặt bọn họ này là người điên – Vân Thanh Nhiễm!
“Lục Trúc, dĩ hạ phạm thượng, dựa theo luật lệ của thiên triều ta thì phải chịu hình phạt gì?”
“Hồi tiểu thư, nhẹ thì vả miệng hai mươi cái, nặng thì có thể dùng côn đánh đến chết.” Dĩ hạ phạm thượng, đây còn phải xem cụ thể là ai phạm phải, phạm như thế nào.
“Giống như Tần tiểu thư gọi thẳng họ danh ta như vậy, thì phải chịu hình phạt gì?”
“Đáng mười trượng.” Đối với thiên kim tiểu thư mà nói, mười trượng cũng có khả năng làm chết người.
Tần Nguyên Phong nghe được lời nói của Vân Thanh Nhiễm, sợ tỷ tỷ hắn bị trách phạt, liền bước lên phía trước giữ chặt lấy Tần Tố Tố, muốn Tần Tố Tố hướng Vân Thanh Nhiễm xin tha thứ.
“Tỷ tỷ, mau hướng thế tử phi nương nương nói lời xin lỗi đi!”
Ai ngờ Tần Tố Tố cười lạnh gạt tay Tần Nguyên Phong đang bắt lấy nàng ra, từ trong ống tay áo lấy ra một thanh đoản kiếm.
Hành động này dọa đến mọi người, mọi người nghĩ nàng muốn ám sát Vân Thanh Nhiễm, tâm đều trở nên căng thẳng.
Nhưng mà, khi mọi người muốn ra tay ngăn cản nàng ta, thì Tần Tố Tố lại khiến cho chính mình bị thương, nàng ta rút đoản kiếm ra hung hăng vạch xuống cánh tay trái của mình, nhất thời máu tươi nhuộm đầy tay áo, máu còn nhỏ giọt xuống sàn.
Một màn này của Tần Tố Tố làm cho ba người kia ngây ra vì sợ hãi.
Tần Tố Tố không chỉ đâm chính mình bị thương, còn đem đoản kiếm trong tay mình đặt vào trong tay Vân Thanh Nhiễm.
Đáy mắt Tần Tố Tố vô cùng đắc ý, “Thế tử phi, ta đến bái phỏng ngươi, ngươi lại đâm ta bị thương! Chuyện này ta nhất định phải đòi lại công đạo!” Tuy rằng Tần Tố Tố biết Vân Thanh Nhiễm đã hết điên, muốn tính làm cho Vân Thanh Nhiễm tức giận đâm nàng bị thương, chẳng qua quá trình hiện nay có chút biến hóa mà thôi. Hơn nữa Tần Tố Tố tin tưởng ba người kia sẽ vì nàng mà đứng ra làm chứng.
Vân Thanh Nhiễm nhìn đoản kiếm còn nhiễm máu trên tay mình, chậm rãi cười.
Vật chứng, nàng đang cầm trên tay; về phần nhân chứng sao, bên kia có ba người, thoạt nhìn thực hoàn mỹ.
“Các ngươi nói xem, lát nữa chúng ta gặp người điên kia, có nên hành lễ với nàng ta không?” Trong đó một nam tử nhỏ tuổi nhất có đôi mắt to ngập nước hỏi ba người còn lại.
Hắn là tiểu công tử của phủ tướng quân, Tần Nguyên Phong, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, bộ dạng trắng nõn, trên mặt còn mang theo chút trẻ con, nhưng bộ dạng như vậy lại làm cho người ta thực thích.
Lần này Tần Nguyên Phong cùng đi với tỷ tỷ Tần Tố Tố của hắn.
“Hành lễ? Chúng ta hành lễ nàng ta cũng không biết lại lãng phí thời gian!” Một nam nhân, tuổi lớn hơn rất nhiều, đã hai mươi tuổi, là công tử của phủ thượng thư, Đỗ Hà Phi, thanh danh trong kinh thành cũng không tốt, thích đánh bạc, thích đến thanh lâu, lần này tới chỉ là muốn xem kịch vui.
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà hiện tại thân phận nàng ta cao hơn chúng ta một bậc, nếu chúng ta thấy nàng ta mà không hành lễ có phải đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo hay không?” Nạp Lan Tử được Tần Tố Tố mời đến thì không lớn mật như Đỗ Hà Phi, thân phận của nàng không bằng Tần Tố Tố và Đỗ Hà Phi, đương nhiên bận tâm cũng nhiều hơn.
“Thôi đi, nơi này có vài người chúng ta, chúng ta không nói thì ai biết, hơn nữa, chúng ta vốn đến xem nàng ta diễn trò, những thỉnh an bên ngoài kia thì lược bớt đi.” Đỗ Hà Phi nghĩ, chẳng lẽ người điên kia có thể ăn bọn họ? Cùng lắm là bị nàng ta cắn in hai hàm răng, lại không chết được người.
Tần Tố Tố mím môi, không phát biểu ý kiến, chủ ý để mọi người đến đây hôm nay là của nàng, nàng chán ghét Vân Thanh Nhiễm, trước đây đã vô cùng chán ghét!
Nàng còn nhớ rõ thời gian Vân Thanh Nhiễm chưa điên đã bám chặt lấy Tử Hy ca ca, khi đó nàng muốn cùng Tỷ Hy ca ca đi ra ngoài dạo một lát, Tử Hy ca ca cũng đáp ứng rồi, nàng ta lại khóc, khiến cho Tử Hy ca ca cố dỗ nàng ta, không để ý tới nàng!
Sau sự việc đó Tần Tố Tố nàng liền hận Vân Thanh Nhiễm, sau khi Vân Thanh Nhiễm điên Tần Tố Tố nàng đều không có cơ hội tìm gặp Vân Thanh Nhiễm để tiết ác khí trong lòng, bây giờ Vân Thanh Nhiễm thành hôn, nàng phải bắt lấy cơ hội này.
Tần Tố Tố đã thầm mến Vân Tử Hy từ lâu, chỉ là trong mắt Vân Tử Hy chỉ có Vân Thanh Nhiễm, Tần Tố Tố thường xuyên đi theo gia gia nàng đến Vân phủ, mỗi lần nhìn Vân Thanh Nhiễm, nàng đều ghen tị đến phát điên.
Bốn người đều tò mò chờ Vân Thanh Nhiễm đến, đợi nửa ngày, không đợi được Vân Thanh Nhiễm, nhưng lại nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc đi đến.
Đỗ Hà Phi nhìn có chút ngây người, từ lúc còn nhỏ đến lúc trưởng thành, Đỗ Hà Phi hắn đã nhìn thấy vô số nữ nhân, trong nhà cũng có hai tiểu thiếp có tư sắc, nhưng mà không thể nào so sánh được với nữ nhân trước mắt này, hắn cảm thấy hẳn nên trở về đuổi hai tiểu thiếp trong nhà đi.
Mấy người khác cũng kinh ngạc nhìn Vân Thanh Nhiễm, ngạc nhiên với mỹ mạo kinh diễm của nàng, vừa nghi hoặc thân phận nàng.
Nữ tử này quá đẹp, giống như ráng mây chiều nơi chân trời, mỹ mà không ngán, diễm mà không tục, làn váy sam lay động kia thật may mắn vì có thể được nàng mặc trên người, ánh mắt nàng giống như biết nói chuyện, đôi mắt linh động như một vực sâu hút lấy người ta.
Trấn Nam vương độc sủng vương phi là chuyện mà mọi người trong thiên hạ đều biết, đương nhiên sẽ không có sườn phi thị thiếp, mà Quân Mặc Thần, một chân đã bước vào quan tài, ai còn nạp thiếp cho hắn? Không biết vì sao hắn lại dám kết hôn cùng Vân Thanh Nhiễm, nếu không thì hiện tại hắn vẫn là người cô đơn đấy!
Như vậy nữ tử trước mắt này là ai?
Vân Thanh Nhiễm nhìn biểu tình kinh ngạc của bốn người, cảm thấy có chút buồn cười, bọn họ vì nàng mà đến, hiện tại nàng đứng trước mặt bọn họ, ngược lại bọn họ lại không biết nàng.
“Nghe nói mấy vị tới bái phỏng bản cung, bản cung hôm nay cảm thấy thật là cao hứng đấy!” Vân Thanh Nhiễm nhìn một vòng bốn người, hai nữ tử dung mạo đều thực xuất sắc, trong đó có một người lộ ra anh khí, chắc là cháu gái Tần lão tướng quân – Tần Tố Tố.
Tần Tố Tố nhận ra Vân Thanh Nhiễm, tuy đã qua nhiều năm, nhưng bộ dáng nàng ta cùng với trước đây có tám phần giống nhau!
Người này luôn e ngại nàng, không cho nàng tới gần Tử Hy ca ca, nữ nhân phá hoại, cho dù hóa thành tro nàng cũng có thể nhận ra!
Tần Tố Tố đối Vân Thanh Nhiễm hận ý sâu đậm, chỉ có chính nàng biết, năm nay nàng đã mười bảy tuổi, hai năm trước vốn nên xuất giá, nhưng mà mãi cho đến bây giờ vẫn vậy, chính là chờ Vân Tử Hy, thậm chí vì đuổi kịp Vân Tử Hy, mà nàng đã theo gia gia học cưỡi ngựa, học xạ kích, học múa đao cầm kiếm.
Nếu không có Vân Thanh Nhiễm, Tần Tố Tố nàng đã sớm có thể đính hôn với Vân Tử Hy, sau đó nàng có thể hạnh phúc chờ Vân Tử Hy trở về thú nàng, mà không phải giống như hiện tại không danh không phận chờ hắn, còn bị người khác chỉ trỏ, nói nàng đã trưởng thành mà còn không chịu gả, nói nàng chỉ biết múa đao cầm kiếm, khẳng định không thể gả ra ngoài.
Tần Tố Tố đem toàn bộ những chuyện này đổ tội lên đầu Vân Thanh Nhiễm. Thậm chí nàng còn cảm thấy phải cùng Tử Hy ca ca tách ra lâu như vậy, chịu đựng tương tư khổ sở như vậy đều vì Vân Thanh Nhiễm!
“Vân Thanh Nhiễm, ngươi không điên?” Đối với Vân Thanh Nhiễm đang tỉnh táo đứng trước mặt nàng, Tần Tố Tố cười lạnh, “Khó trách, ta còn đang nghi ngờ một người điên sao có thể dụ dỗ được thế tử gia thú ngươi, nguyện ý đi cầu thái hậu và hoàng thượng, hóa ra ngươi đã không còn điên!”
Tần Tố Tố vẫn cảm thấy Vân Thanh Nhiễm có tâm cơ rất nặng, nếu nàng ta không điên, như vậy chuyện gả vào vương phủ nhất định nằm trong tính toán của nàng ta, nữ nhân phá hoại này, không biết nàng ta trăm phương ngàn kế gả cho thế tử gia bệnh kia làm gì, nhưng nhất định không phải là chuyện tốt!
Ba người khác nghe được đoạn đối thoại của Tần Tố Tố và Vân Thanh Nhiễm mới biết nữ tử tuyệt sắc đang đứng trước mặt bọn họ này là người điên – Vân Thanh Nhiễm!
“Lục Trúc, dĩ hạ phạm thượng, dựa theo luật lệ của thiên triều ta thì phải chịu hình phạt gì?”
“Hồi tiểu thư, nhẹ thì vả miệng hai mươi cái, nặng thì có thể dùng côn đánh đến chết.” Dĩ hạ phạm thượng, đây còn phải xem cụ thể là ai phạm phải, phạm như thế nào.
“Giống như Tần tiểu thư gọi thẳng họ danh ta như vậy, thì phải chịu hình phạt gì?”
“Đáng mười trượng.” Đối với thiên kim tiểu thư mà nói, mười trượng cũng có khả năng làm chết người.
Tần Nguyên Phong nghe được lời nói của Vân Thanh Nhiễm, sợ tỷ tỷ hắn bị trách phạt, liền bước lên phía trước giữ chặt lấy Tần Tố Tố, muốn Tần Tố Tố hướng Vân Thanh Nhiễm xin tha thứ.
“Tỷ tỷ, mau hướng thế tử phi nương nương nói lời xin lỗi đi!”
Ai ngờ Tần Tố Tố cười lạnh gạt tay Tần Nguyên Phong đang bắt lấy nàng ra, từ trong ống tay áo lấy ra một thanh đoản kiếm.
Hành động này dọa đến mọi người, mọi người nghĩ nàng muốn ám sát Vân Thanh Nhiễm, tâm đều trở nên căng thẳng.
Nhưng mà, khi mọi người muốn ra tay ngăn cản nàng ta, thì Tần Tố Tố lại khiến cho chính mình bị thương, nàng ta rút đoản kiếm ra hung hăng vạch xuống cánh tay trái của mình, nhất thời máu tươi nhuộm đầy tay áo, máu còn nhỏ giọt xuống sàn.
Một màn này của Tần Tố Tố làm cho ba người kia ngây ra vì sợ hãi.
Tần Tố Tố không chỉ đâm chính mình bị thương, còn đem đoản kiếm trong tay mình đặt vào trong tay Vân Thanh Nhiễm.
Đáy mắt Tần Tố Tố vô cùng đắc ý, “Thế tử phi, ta đến bái phỏng ngươi, ngươi lại đâm ta bị thương! Chuyện này ta nhất định phải đòi lại công đạo!” Tuy rằng Tần Tố Tố biết Vân Thanh Nhiễm đã hết điên, muốn tính làm cho Vân Thanh Nhiễm tức giận đâm nàng bị thương, chẳng qua quá trình hiện nay có chút biến hóa mà thôi. Hơn nữa Tần Tố Tố tin tưởng ba người kia sẽ vì nàng mà đứng ra làm chứng.
Vân Thanh Nhiễm nhìn đoản kiếm còn nhiễm máu trên tay mình, chậm rãi cười.
Vật chứng, nàng đang cầm trên tay; về phần nhân chứng sao, bên kia có ba người, thoạt nhìn thực hoàn mỹ.
/182
|