“Ngươi có thể đem cái này nghiền nát thành phấn rồi lại trộn vào, viên càng nhỏ, thì có thể khiến cho thời gian tràn ngập khói mê trong không khí càng lâu.”
“Sau đó dùng lửa nấu, để cho mấy thứ này bốc hơi, tiếp đó thu lại thứ đã bốc hơi, là có thể nâng cao sự tinh khiết của nó, phương pháp này có tên là chưng cất.”
Vân Thanh Nhiễm giới thiệu và giảng giải kỹ càng cho Dạ Minh Uyên. Lúc Quân Mặc Thần tiến vào điện Lăng Vân đã chứng kiến một hình ảnh như vậy, hai người rất chuyên tâm thảo luận vấn đề, tựa hồ cũng không chú ý thấy hắn đi đến.
“Kỳ thật dùng vật như vậy làm khói mê thì khá lỗi thời, còn có loại thuốc mê tương đối đơn giản mà hiệu quả rất tốt, chờ ta có thời gian, sẽ thử làm một chút ra cho ngươi xem.” Vân Thanh Nhiễm thật ra đã biết Quân Mặc Thần đến đây, chỉ là nàng vẫn tiếp tục nói với Dạ Minh Uyên, không ngẩng đầu lên nhìn Quân Mặc Thần.
“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần ho khan vài tiếng.
Dạ Minh Uyên thấy Quân Mặc Thần đến, liền khen ngợi Vân Thanh Nhiễm với Quân Mặc Thần: “Mặc Thần, Thanh Nhiễm thực sự rất lợi hại, lại có thể biết nhiều thứ như vậy, sợ rằng thái phó cùng quốc sư cũng không biết đến!”
Một tiếng “Thanh Nhiễm” gọi thật thân thiết, thế tử gia người ta cũng chưa từng gọi Vân Thanh Nhiễm được như thế, vậy mà Cửu hoàng tử đã gọi trước rồi.
“Nghe nói Cửu điện hạ ở nơi này chuẩn bị thiết yến, không biết có một phần cho bản thế tử không đây?”
Nói xong, Quân Mặc Thần để cho Quân Kiệt đỡ hắn ngồi xuống một chỗ bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, rất nhàn rỗi quan sát mấy thứ ở phía trên đầu của Vân Thanh Nhiễm.
Tất nhiên câu nói vừa rồi của thế tử gia ngài chỉ là chào hỏi một chút thôi, chủ nhân người ta còn chưa cho phép ngài đã rất tự nhiên ngồi xuống rồi.
“Đương nhiên,” Dạ Minh Uyên gật đầu, không có đạo lý mở tiệc chiêu đãi thế tử phi mà lại bỏ qua thế tử gia được.
Quân Mặc Thần tinh tế đem những thứ giống như thuốc bột bày ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm nhìn một vòng, sau đó khóe miệng khẽ cong, “Không nghĩ tới ái phi của bản thế tử còn nghiên cứu về phương diện này, khụ khụ khụ…”
“Hồi thế tử gia, có một ngày thần thiếp nằm mơ một giấc mộng kỳ quái, mơ thấy một ông lão tóc bạc trắng đang chế tạo dược, thần thiếp ngồi ở bên cạnh quan sát thật lâu, trong lòng âm thầm ghi nhớ những phối phương đó, vừa tỉnh lại bất giác đã bảy tám năm trôi qua rồi.”
Vân Thanh Nhiễm mặt không đỏ tim không loạn mà giải thích, đây rõ ràng là bịa chuyện, vậy mà Vân Thanh Nhiễm lại nói nghe rất thật.
Vân Thanh Nhiễm tự nhận phần lớn thời gian da mặt nàng vẫn rất dày, về phần số ít thời gian da mặt mỏng còn lại, bình thường không sinh ra, hoặc vừa sinh ra đã chết.
“Không nghĩ tới ái phi nàng còn có kỳ ngộ như vậy, bản thế tử ngược lại rất hâm mộ ái phi.” Quân Mặc Thần cũng không vạch trần Vân Thanh Nhiễm, chỉ lời ít mà ý nhiều, trên khuôn mặt trắng bệch kia từ đầu đến cuối đều mang nụ cười nhợt nhạt.
★
Nhìn thấy một màn “rầm rộ” trước mắt này, Vân Thanh Nhiễm hối hận rồi, nàng chỉ muốn một bữa cơm no đủ mà thôi, nhưng Dạ Minh Uyên lại biến nó trở thành một “yến hội” long trọng, trừ nàng và Quân Mặc Thần, thì Dạ Minh Uyên còn mời cả những người khác, còn hết sức nhiệt tình giới thiệu nàng cho những người này quen biết, nói nàng là thế tử phi sẽ không tránh được việc phải tiếp xúc với nhiều người, cho nên hắn thừa dịp này giới thiệu nàng cho mọi người nhận biết.
Vân Thanh Nhiễm thật muốn đập chết Dạ Minh Uyên cho rồi, nếu như giết hoàng tử mà không bị xử phạt.
Một nữ nhân thân mặc tú cẩm nạm vàng màu đỏ hồng bước chân uyển chuyển đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, trên đầu nữ tử kia mang gần mười cây chu sai, mỗi một cái nhìn qua đều là loại hàng giá trị không nhỏ, tay áo rộng cùng cổ áo nới lỏng, chính là phục sức đang thịnh hành nhất hiện nay của hoàng triều Thịnh Vinh, có vài phần giống với trang phục nữ tử thời triều Đường còn lưu lại trong ký ức mà Vân Thanh Nhiễm từng nhìn thấy trong viện bảo tàng, đồng thời cũng thể hiện dân phong của hoàng triều Thịnh Vinh tương đối cởi mở.
“Ngươi là tân tấn thế tử phi của phủ Trấn Nam vương?” Hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của nữ nhân khẽ nắm khăn tay thêu hình uyên ương hí thủy, nhẹ nhàng che miệng của mình, mị hoặc vô cùng.
Vân Thanh Nhiễm nhìn nữ nhân thân hình như rắn nước kia uốn éo một đường, trong lòng nghĩ, nàng ta đi đường uốn lượn như vậy, sao thắt lưng còn chưa bị vặn gãy ha? Cho dù uốn không ngừng, cũng đừng nhanh vậy chứ? Công lực quả nhiên là thâm hậu, bội phục, bội phục.
“Trước khi hỏi người khác là ai mà không báo tên mình trước thì có vẻ không lễ phép lắm nhỉ?” Vân Thanh Nhiễm cúi đầu tiếp tục ăn mỹ thực trước mặt, đồ ăn cũng không tệ lắm, bằng không hôm nay nàng thiệt thòi lớn.
Lúc trước nàng bị thái hậu mời vào cung, Vân Thanh Nhiễm nhìn một bàn đầy đồ ăn cũng chỉ biết nuốt nước miếng, quy củ trong cung rất nhiều, muốn ăn cái gì còn không thể tự mình gắp. Trúng ý món nào thì phải nhìn chằm chằm nó, sau đó ma ma bên cạnh sẽ dựa vào ánh mắt của nàng mà giúp nàng gắp món đó bỏ vào trong bát, lúc đó nàng mới được ăn, nhưng lại không thể nhìn trúng một món quá ba lượt, như vậy thì món đó sẽ bị loại bỏ, trong vòng nửa tháng không thể mang món đó lên.
Vân Thanh Nhiễm tự nhận mình có năng lực thích ứng siêu cường, quả thực có thể vượt qua tiểu Cường*, nhưng cũng không có cách nào chịu được kiểu ăn như vậy, rõ ràng là việc được hưởng thụ, lại cứng rắn giày vò thành chịu tội.
(*: Con gián)
“Thế tử phi rõ là có cái giá rất lớn nha!” Nữ nhân dùng cái giọng ỏn ẻn chết người không đền mạng hờn dỗi nói, tuy trên mặt nàng ta vẫn đang cười, nhưng ý tứ trách móc lại vô cùng rõ ràng, “Chẳng lẽ thế tử phi không đem người khác để vào trong mắt ư?”
Một cái mũ thật lớn liền chụp lên trên đầu Vân Thanh Nhiễm.
Chiếc đũa trên tayVân Thanh Nhiễm đang gắp một cái đùi gà lớn bóng loáng mập mạp, vừa nghe vậy liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ tử diêm dúa này một cái, sau đó cổ tay khẽ động, chiếc đũa mang theo đùi gà lớn bay thẳng về phía khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân kia.
Phần lớn thời gian nữ nhân này đều dùng để trang điểm cho khuôn mặt của mình, dùng son bột nước tốt nhất, không thể thiếu một phân, không được lệch một sợi lông, thật vất vả mới trang điểm vừa lòng bản thân để đến tham dự tiệc tối của Cửu hoàng tử.
Nhưng nào ai ngờ tới, chính mình sẽ gặp phải chuyện như thế này đây?
“A! A a a…” Nữ nhân lập tức hét lớn, sau khi bị đùi gà lớn đó tập kích thì trên mặt nàng ta dính đầy dầu mỡ của chân gà, khuôn mặt đầy mỡ như vậy đối với nữ nhân hết sức chú trọng hình tượng của bản thân mà nói là hoàn toàn không thể chịu đựng được!
Tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân cứ tiếng sau cao hơn tiếng trước, lập tức dẫn tới ánh mắt của những người chung quanh, Dạ Minh Uyên cũng không thể không tự mình đi qua xem xét tình huống.
“Cửu hoàng tử, hôm nay ngài làm chủ, ngài phải cho bản cung một lời giải thích, thế tử phi của phủ Trấn Nam vương lại đem… đem…” Nữ nhân cúi đầu nhìn thoáng qua cái đùi gà lớn vừa tập kích mặt mình rồi rơi xuống mặt đất kia, chỉ cảm thấy ngực sắp nổ tung, “Đem thứ này ném lên mặt bản cung!”
Mọi người đều nhìn khuôn mặt của nữ nhân kia, chứa đầy dầu mỡ, còn vô cùng buồn cười, cả nam lẫn nữ đều nhịn không được mà che miệng cười trộm.
Nữ nhân này là trắc phi mà năm trước Ký Bắc Vương gia mới thú vào cửa, ngày thường vô cùng kiêu ngạo, mỗi ngày đều trang điểm vô cùng xinh đẹp, vừa bắt được cơ hội liền bới móc tật xấu trên người các quý phụ nhân khác, không phải nói trang sức của người này tục khí thì là nói y phục của người kia quê mùa, dù sao những người có ý kiến với nàng ta cũng không ít, bây giờ nhìn thấy nàng ta bị xấu mặt, rất nhiều người đều chỉ cười trộm.
Đối mặt với sự lên án của nữ nhân kia, Vân Thanh Nhiễm vô tội trả lời: “Thực ngại quá, ngươi cũng biết, ta đã nhiều năm không cầm đũa, gần đây mới bắt đầu dùng lại, còn chưa luyện quen, vừa rồi nhìn thấy ngươi giống như thiên tiên, quá mức kinh diễm, nhất thời kích động liền trượt tay, ai ngờ được chân gà này lại bay ra ngoài chứ!”
“Sau đó dùng lửa nấu, để cho mấy thứ này bốc hơi, tiếp đó thu lại thứ đã bốc hơi, là có thể nâng cao sự tinh khiết của nó, phương pháp này có tên là chưng cất.”
Vân Thanh Nhiễm giới thiệu và giảng giải kỹ càng cho Dạ Minh Uyên. Lúc Quân Mặc Thần tiến vào điện Lăng Vân đã chứng kiến một hình ảnh như vậy, hai người rất chuyên tâm thảo luận vấn đề, tựa hồ cũng không chú ý thấy hắn đi đến.
“Kỳ thật dùng vật như vậy làm khói mê thì khá lỗi thời, còn có loại thuốc mê tương đối đơn giản mà hiệu quả rất tốt, chờ ta có thời gian, sẽ thử làm một chút ra cho ngươi xem.” Vân Thanh Nhiễm thật ra đã biết Quân Mặc Thần đến đây, chỉ là nàng vẫn tiếp tục nói với Dạ Minh Uyên, không ngẩng đầu lên nhìn Quân Mặc Thần.
“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần ho khan vài tiếng.
Dạ Minh Uyên thấy Quân Mặc Thần đến, liền khen ngợi Vân Thanh Nhiễm với Quân Mặc Thần: “Mặc Thần, Thanh Nhiễm thực sự rất lợi hại, lại có thể biết nhiều thứ như vậy, sợ rằng thái phó cùng quốc sư cũng không biết đến!”
Một tiếng “Thanh Nhiễm” gọi thật thân thiết, thế tử gia người ta cũng chưa từng gọi Vân Thanh Nhiễm được như thế, vậy mà Cửu hoàng tử đã gọi trước rồi.
“Nghe nói Cửu điện hạ ở nơi này chuẩn bị thiết yến, không biết có một phần cho bản thế tử không đây?”
Nói xong, Quân Mặc Thần để cho Quân Kiệt đỡ hắn ngồi xuống một chỗ bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, rất nhàn rỗi quan sát mấy thứ ở phía trên đầu của Vân Thanh Nhiễm.
Tất nhiên câu nói vừa rồi của thế tử gia ngài chỉ là chào hỏi một chút thôi, chủ nhân người ta còn chưa cho phép ngài đã rất tự nhiên ngồi xuống rồi.
“Đương nhiên,” Dạ Minh Uyên gật đầu, không có đạo lý mở tiệc chiêu đãi thế tử phi mà lại bỏ qua thế tử gia được.
Quân Mặc Thần tinh tế đem những thứ giống như thuốc bột bày ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm nhìn một vòng, sau đó khóe miệng khẽ cong, “Không nghĩ tới ái phi của bản thế tử còn nghiên cứu về phương diện này, khụ khụ khụ…”
“Hồi thế tử gia, có một ngày thần thiếp nằm mơ một giấc mộng kỳ quái, mơ thấy một ông lão tóc bạc trắng đang chế tạo dược, thần thiếp ngồi ở bên cạnh quan sát thật lâu, trong lòng âm thầm ghi nhớ những phối phương đó, vừa tỉnh lại bất giác đã bảy tám năm trôi qua rồi.”
Vân Thanh Nhiễm mặt không đỏ tim không loạn mà giải thích, đây rõ ràng là bịa chuyện, vậy mà Vân Thanh Nhiễm lại nói nghe rất thật.
Vân Thanh Nhiễm tự nhận phần lớn thời gian da mặt nàng vẫn rất dày, về phần số ít thời gian da mặt mỏng còn lại, bình thường không sinh ra, hoặc vừa sinh ra đã chết.
“Không nghĩ tới ái phi nàng còn có kỳ ngộ như vậy, bản thế tử ngược lại rất hâm mộ ái phi.” Quân Mặc Thần cũng không vạch trần Vân Thanh Nhiễm, chỉ lời ít mà ý nhiều, trên khuôn mặt trắng bệch kia từ đầu đến cuối đều mang nụ cười nhợt nhạt.
★
Nhìn thấy một màn “rầm rộ” trước mắt này, Vân Thanh Nhiễm hối hận rồi, nàng chỉ muốn một bữa cơm no đủ mà thôi, nhưng Dạ Minh Uyên lại biến nó trở thành một “yến hội” long trọng, trừ nàng và Quân Mặc Thần, thì Dạ Minh Uyên còn mời cả những người khác, còn hết sức nhiệt tình giới thiệu nàng cho những người này quen biết, nói nàng là thế tử phi sẽ không tránh được việc phải tiếp xúc với nhiều người, cho nên hắn thừa dịp này giới thiệu nàng cho mọi người nhận biết.
Vân Thanh Nhiễm thật muốn đập chết Dạ Minh Uyên cho rồi, nếu như giết hoàng tử mà không bị xử phạt.
Một nữ nhân thân mặc tú cẩm nạm vàng màu đỏ hồng bước chân uyển chuyển đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, trên đầu nữ tử kia mang gần mười cây chu sai, mỗi một cái nhìn qua đều là loại hàng giá trị không nhỏ, tay áo rộng cùng cổ áo nới lỏng, chính là phục sức đang thịnh hành nhất hiện nay của hoàng triều Thịnh Vinh, có vài phần giống với trang phục nữ tử thời triều Đường còn lưu lại trong ký ức mà Vân Thanh Nhiễm từng nhìn thấy trong viện bảo tàng, đồng thời cũng thể hiện dân phong của hoàng triều Thịnh Vinh tương đối cởi mở.
“Ngươi là tân tấn thế tử phi của phủ Trấn Nam vương?” Hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của nữ nhân khẽ nắm khăn tay thêu hình uyên ương hí thủy, nhẹ nhàng che miệng của mình, mị hoặc vô cùng.
Vân Thanh Nhiễm nhìn nữ nhân thân hình như rắn nước kia uốn éo một đường, trong lòng nghĩ, nàng ta đi đường uốn lượn như vậy, sao thắt lưng còn chưa bị vặn gãy ha? Cho dù uốn không ngừng, cũng đừng nhanh vậy chứ? Công lực quả nhiên là thâm hậu, bội phục, bội phục.
“Trước khi hỏi người khác là ai mà không báo tên mình trước thì có vẻ không lễ phép lắm nhỉ?” Vân Thanh Nhiễm cúi đầu tiếp tục ăn mỹ thực trước mặt, đồ ăn cũng không tệ lắm, bằng không hôm nay nàng thiệt thòi lớn.
Lúc trước nàng bị thái hậu mời vào cung, Vân Thanh Nhiễm nhìn một bàn đầy đồ ăn cũng chỉ biết nuốt nước miếng, quy củ trong cung rất nhiều, muốn ăn cái gì còn không thể tự mình gắp. Trúng ý món nào thì phải nhìn chằm chằm nó, sau đó ma ma bên cạnh sẽ dựa vào ánh mắt của nàng mà giúp nàng gắp món đó bỏ vào trong bát, lúc đó nàng mới được ăn, nhưng lại không thể nhìn trúng một món quá ba lượt, như vậy thì món đó sẽ bị loại bỏ, trong vòng nửa tháng không thể mang món đó lên.
Vân Thanh Nhiễm tự nhận mình có năng lực thích ứng siêu cường, quả thực có thể vượt qua tiểu Cường*, nhưng cũng không có cách nào chịu được kiểu ăn như vậy, rõ ràng là việc được hưởng thụ, lại cứng rắn giày vò thành chịu tội.
(*: Con gián)
“Thế tử phi rõ là có cái giá rất lớn nha!” Nữ nhân dùng cái giọng ỏn ẻn chết người không đền mạng hờn dỗi nói, tuy trên mặt nàng ta vẫn đang cười, nhưng ý tứ trách móc lại vô cùng rõ ràng, “Chẳng lẽ thế tử phi không đem người khác để vào trong mắt ư?”
Một cái mũ thật lớn liền chụp lên trên đầu Vân Thanh Nhiễm.
Chiếc đũa trên tayVân Thanh Nhiễm đang gắp một cái đùi gà lớn bóng loáng mập mạp, vừa nghe vậy liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ tử diêm dúa này một cái, sau đó cổ tay khẽ động, chiếc đũa mang theo đùi gà lớn bay thẳng về phía khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân kia.
Phần lớn thời gian nữ nhân này đều dùng để trang điểm cho khuôn mặt của mình, dùng son bột nước tốt nhất, không thể thiếu một phân, không được lệch một sợi lông, thật vất vả mới trang điểm vừa lòng bản thân để đến tham dự tiệc tối của Cửu hoàng tử.
Nhưng nào ai ngờ tới, chính mình sẽ gặp phải chuyện như thế này đây?
“A! A a a…” Nữ nhân lập tức hét lớn, sau khi bị đùi gà lớn đó tập kích thì trên mặt nàng ta dính đầy dầu mỡ của chân gà, khuôn mặt đầy mỡ như vậy đối với nữ nhân hết sức chú trọng hình tượng của bản thân mà nói là hoàn toàn không thể chịu đựng được!
Tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân cứ tiếng sau cao hơn tiếng trước, lập tức dẫn tới ánh mắt của những người chung quanh, Dạ Minh Uyên cũng không thể không tự mình đi qua xem xét tình huống.
“Cửu hoàng tử, hôm nay ngài làm chủ, ngài phải cho bản cung một lời giải thích, thế tử phi của phủ Trấn Nam vương lại đem… đem…” Nữ nhân cúi đầu nhìn thoáng qua cái đùi gà lớn vừa tập kích mặt mình rồi rơi xuống mặt đất kia, chỉ cảm thấy ngực sắp nổ tung, “Đem thứ này ném lên mặt bản cung!”
Mọi người đều nhìn khuôn mặt của nữ nhân kia, chứa đầy dầu mỡ, còn vô cùng buồn cười, cả nam lẫn nữ đều nhịn không được mà che miệng cười trộm.
Nữ nhân này là trắc phi mà năm trước Ký Bắc Vương gia mới thú vào cửa, ngày thường vô cùng kiêu ngạo, mỗi ngày đều trang điểm vô cùng xinh đẹp, vừa bắt được cơ hội liền bới móc tật xấu trên người các quý phụ nhân khác, không phải nói trang sức của người này tục khí thì là nói y phục của người kia quê mùa, dù sao những người có ý kiến với nàng ta cũng không ít, bây giờ nhìn thấy nàng ta bị xấu mặt, rất nhiều người đều chỉ cười trộm.
Đối mặt với sự lên án của nữ nhân kia, Vân Thanh Nhiễm vô tội trả lời: “Thực ngại quá, ngươi cũng biết, ta đã nhiều năm không cầm đũa, gần đây mới bắt đầu dùng lại, còn chưa luyện quen, vừa rồi nhìn thấy ngươi giống như thiên tiên, quá mức kinh diễm, nhất thời kích động liền trượt tay, ai ngờ được chân gà này lại bay ra ngoài chứ!”
/182
|