Lục Trúc ở cửa vương phủ vẫn luôn lo lắng nhìn xung quanh, hôm nay tiểu thư xuất môn không mang theo nàng, hiện giờ cũng không biết tiểu thư đi nơi nào.
Sắc mặt Lục Trúc đều là vẻ lo lắng, làm sao bây giờ, lão gia đến quý phủ tìm thế tử gia, cũng không biết bọn họ nói chuyện ra sao!
Ngàn chờ vạn đợi, cuối cùng cũng đợi được Vân Thanh Nhiễm trở về, Lục Trúc vén váy hoa lên chạy đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Tiểu thư…”
“Làm sao vậy?” Vân Thanh Nhiễm thấy Lục Trúc lo lắng như vậy đã biết nhất định lại xảy ra chuyện gì.
“Là lão gia, lão gia ngài ấy đến vương phủ.”
“Tới tìm ta?” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, lần phụ thân nàng tìm đến nàng, chín phần là vì chuyện của Vân Yên Nhiên.
Lục Trúc lắc đầu, “Là đến tìm thế tử gia.” Lục Trúc hồi đáp.
Vân Viễn Hằng biết nữ nhi của mình sẽ không giúp ông ta, càng không nghe theo lời của mình, vì thế dứt khoát không đến tìm Vân Thanh Nhiễm, trực tiếp chạy đến Quân Mặc Thần.
“Đến đây đã bao lâu?” Vân Thanh Nhiễm hỏi, cha của nàng lại định diễn vở kịch nào đây?
“Được một lúc lâu rồi.” Lục Trúc nói.
Cũng không phải quá lâu, nhưng cũng đủ để Vân Viễn Hằng phát huy công phi miệng lưỡi của ông ta để thuyết phục một người.
Vân Thanh Nhiễm nhíu mày vào phủ, lại đúng lúc đụng phải Vân Viễn Hằng đang muốn rời khỏi vương phủ, Vân Thanh Nhiễm dùng ánh mắt đánh giá nhìn Vân Viễn Hằng.
Vân Viễn Hằng thấy mình bị nữ nhi dùng ánh mắt như vậy để nhìn, trong lòng có chút khó chịu, muốn mở miệng nói vài lời với Vân Thanh Nhiễm, lại thấy Vân Thanh Nhiễm không hề nhìn ông lập tức tiến vào cửa đi tìm Quân Mặc Thần.
Cha con hai người bọn họ gặp mặt mà xa cách đến mức này, coi như là đến cảnh giới nhất định rồi.
Vân Thanh Nhiễm vào thiên sảnh, chỉ thấy Quân Mặc Thần đang nhàn nhã phẩm trà, thái độ lười nhác, như đang hưởng thụ thời gian tốt đẹp.
“Thần thiếp vấn an thế tử gia, thế tử gia vạn phúc kim an.” Vân Thanh Nhiễm trái lại đột nhiên rất quy củ.
“Khụ khụ, ái phi miễn lễ, ái phi có chuyện muốn hỏi bản thế tử?” Quân Mặc Thần mỉm cười.
“Không biết mới vừa rồi thế tử gia cùng cha ta nói chuyện về cái gì?” Vân Thanh Nhiễm biết Vân Viễn Hằng là vì chuyện của Vân Yên Nhiên nên tới, như vậy còn Quân Mặc Thần? Hắn có đáp ứng Vân Viễn Hằng cái gì hay không?
“Ái phi thực muốn biết?” Quân Mặc Thần biết rõ còn cố hỏi.
“Hồi thế tử gia, thần thiếp đích thật là rất muốn biết.”
Nàng cũng đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, ngươi đây không phải là đang cố ý à?
“Khụ khụ, trước khi ái phi hỏi bản thế tử có phải nên thông báo hành tung hôm nay của ái phi nàng trước không?” Quân Mặc Thần hỏi ngược lại, lời hỏi này giống như đang bắt kẻ thông dâm.
“Hồi thế tử gia, thần thiếp đi gặp một bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Quân Mặc Thần híp mắt, “Bằng hữu là nam hay là nữ?”
“Hồi thế tử gia, là nam tử.” Người mà hôm nay nàng xuất môn gặp là Mộ Dung Tu, đương nhiên là nam, tuy rằng trước khi xuất môn nàng đã cho rằng người nàng cần đi gặp là Hồng Dược.
“Khụ khụ, thế tử phi thật to gan, thế nhưng gạt bản thế tử vụng trộm gặp nam tử, khụ khụ… Bản thế tử rất thương tâm… Khụ khụ…”
“Hồi thế tử gia, lúc trước thần thiếp đã được thế tử gia cho phép, có thể tự do ra vào vương phủ.”
“Khụ khụ, đích thật là như vậy không sai, nhưng bản thế tử cũng không nói ái phi có thể đi ra ngoài gặp nam nhân khác.” Thế tử gia cường điệu nói, “Niệm tình ái phi lần đầu vi phạm, lần này bản thế tử không truy cứu, nhưng từ nay về sau, nếu ái phi muốn ra khỏi phủ gặp nam nhân thì đều phải nhắn lại trước một tiếng với bản thế tử, nếu như gặp nữ tử, vậy thì không sao. Hôm nay nhạc phụ đại nhân tới tìm bản thế tử, là vì hi vọng bản thế tử có thể đi thăm tiểu di tử* đang thân hãm ngục tù một chút.”
(*: cô em vợ)
Quả nhiên, Vân Viễn Hằng đúng là vì chuyện này mà tới.
“Như vậy còn ngươi? Đáp ứng đi thăm rồi?” Vân Thanh Nhiễm rất tò mò Quân Mặc Thần xử lý chuyện này như thế nào.
“Bản thế tử đáp ứng rồi.” Quân Mặc Thần cười trả lời, “Nhạc phụ đại nhân đã thỉnh cầu tiểu tế**, vậy hẳn nên suy xét một chút.”
(**: con rể)
Vân Thanh Nhiễm cẩn thận nhìn nụ cười của Quân Mặc Thần, muốn từ trong nét tươi cười của hắn nhìn ra một ít đầu mối, dù sao nam nhân này không giống như loại người đại từ đại bi,
“Ngươi nói thật?” Vân Thanh Nhiễm thăm dò mỗi một diễn cảm của Quân Mặc Thần, hắn lại dễ nói chuyện như vậy à?
“Bằng không ái phi cảm thấy thế nào? Hay là nói, ái phi cảm thấy bản thế tử hẳn nên cự tuyệt thỉnh cầu của nhạc phụ đại nhân? Khụ khụ…” Tốc độ nói chuyện của Quân Mặc Thần rất chậm, gằn từng tiếng chậm rãi nói xong, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn thủy chung mang theo tươi cười mê hoặc lòng người.
“Hồi thế tử gia, đây là quyết định của thế tử gia, thần thiếp không có quyền can thiệp.”
Vân Thanh Nhiễm phản ứng rất bình tĩnh, chưa từng có nhiều kinh ngạc, cũng không bởi vì Quân Mặc Thần nói hắn đã đáp ứng thỉnh cầu của Vân Viễn Hằng mà nói ra ý kiến của mình.
“Khụ khụ, ái phi thoạt nhìn dường như rất mệt mỏi…” Quân Mặc Thần như có điều muốn nói, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên tay Vân Thanh Nhiễm, trên tay của nàng còn cầm một hộp gấm, bên trong, chính là tuyết sâm ngàn năm mà Mộ Dung Tu giao cho nàng.
“Trên tay ái phi cầm vật gì vậy?”
“Là đồ mà vị bằng hữu kia tặng cho ta.” Vân Thanh Nhiễm nghe Quân Mặc Thần hỏi tới mới trả lời.
“Khụ khụ, xem ra vị bằng hữu kia của ái phi cũng không đơn giản, có thể tặng đồ tốt như vậy, có lẽ trong nhà không phú thì quý.” Quân Mặc Thần chỉ nhìn hộp gấm trên tay Vân Thanh Nhiễm, cũng không cần xem thứ bên trong cũng đã biết vật đó rất trân quý, loại hộp gấm này là nạm vàng, chất liệu gỗ là từ Giang Nam mang tới, gia đình bình thường dùng không nổi, thứ đồ tầm thường cũng sẽ không dùng nó để đựng.
Quân Mặc Thần nói xong đứng dậy, lấy tốc độ cực kỳ thong thả đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, cầm lấy hộp gấm trên tay nàng, “Khụ khụ, cái thứ không rõ lai lịch này bản thế tử sao có thể để ái phi dễ dàng thử nghiệm được, nếu như có nguy hiểm, bản thế tử tìm ai để làm vị vong nhân*** cho bản thế tử đây… Khụ khụ, vẫn nên để bản thế tử bảo quản đi.”
(***: người còn sống, người chưa chết)
Vân Thanh Nhiễm nhìn lòng bàn tay mình trống rỗng, lại nhìn cái hộp gấm trên tay Quân Mặc Thần, hắn lấy đồ của nàng lại có thể lấy đến đúng lý hợp tình như vậy, hắn không đi làm cường đạo thật sự là đáng tiếc!
Quân Mặc Thần mở hộp gấm trong tay ra, bên trong để một nhánh tuyết sâm ngàn năm, Quân Mặc Thần ngưng mắt nhìn tuyết sâm này, sau đó lại đóng hộp gấm lại.
“Tuyết sâm này quả thật trân quý, đối với thân mình hiện giờ của ái phi cũng rất tốt, chỉ tiếc nó không rõ lai lịch, không bằng như vậy đi, trong vương phủ vừa vặn tồn trữ hai nhánh tuyết sâm, cũng khá lâu năm, để hạ nhân chưng cho ái phi bổ thân mình là được, ngoài ra để bồi thường, bản thế tử sẽ bảo Quân Kiệt mang ái phi nàng đi vào trong bảo khố của vương phủ chọn lựa những thứ khác mà ái phi vừa mắt được không?” Quân Mặc Thần vốn đoạt đồ của Vân Thanh Nhiễm, sau đó lại quay đầu nói với Vân Thanh Nhiễm rằng muốn bồi thường nàng.
“Thần thiếp tạ ơn thế tử gia, về phần những thứ khác, thế tử gia quyết định là được rồi, thần thiếp hơi mệt, cáo lui trước.” Vân Thanh Nhiễm đối với đồ bồi thường thì thật tâm không có hứng thú gì, Quân Mặc Thần thích thế nào thì thế đó đi.
“Khụ khụ, vậy ái phi đi xuống trước nghỉ ngơi đi.” Quân Mặc Thần để Vân Thanh Nhiễm rời đi.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm rời đi, Quân Mặc Thần lại nhìn tuyết sâm ngàn năm trên tay hắn mấy lần, thân mình tuyết sâm không có vấn đề gì, nhưng người có thể tặng được vật như vậy… Tựa hồ không nhiều lắm, ái phi hắn dường như đã kết bạn với nhân vật ghê gớm rồi…
Sáng sớm sau hôm Vân Viễn Hằng bái phỏng Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần liền vào cung, được sự cho phép của hoàng thượng, hắn được tiến cung đi thăm Vân Yên Nhiên, lúc Quân Mặc Thần đi thăm Vân Yên Nhiên cũng mang theo Vân Thanh Nhiễm cùng đi.
Ngay khi biết được Quân Mặc Thần được hoàng thượng cho phép, hạ nhân Vân phủ đã đưa đến một giỏ điểm tâm, khẩn cầu Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm đem điểm tâm mang vào Thiên Lao, nói là Vân phu nhân tự mình làm, từng ly từng tý đều là tâm ý của bà.
Thiên Lao thủ vệ sâm nghiêm, Vân Thanh Nhiễm đi theo Quân Mặc Thần cùng nhau bước chân vào địa phương âm u này, ánh lửa lay động, còn có những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, hẳn là có một số phạm nhân đang dụng hình.
Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm một đường đi qua, đám người bị giam ở trong lao đều dùng ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn bọn họ.
Đi đến trước phòng lao giam giữ Vân Yên Nhiên, mấy người dừng bước.
Vân Yên Nhiên bị cởi bỏ quần áo hoa lệ, không có trang phục xinh đẹp, nàng ta giống như một con Khổng Tước rụng lông, cuộn tròn trong một góc phòng giam, co rúm lại thân mình.
Đột nhiên thấy được Vân Thanh Nhiễm đứng ở bên ngoài phòng giam, nàng ta không biết lấy được khí lực từ nơi nào, mãnh liệt nhảy lên lên, vọt tới trước song sắt.
“Vân Thanh Nhiễm con tiện nhân này, ngươi tới làm cái gì, là muốn chê cười ta ư? Đồ tiện nhân nhà ngươi…” Vân Yên Nhiên vươn tay từ khe hở trong song sắt ra, muốn bắt lấy Vân Thanh Nhiễm.
“Khụ khụ khụ, đại nhân, tên phạm nhân này ồn quá, dùng thứ gì bịt miệng của nàng ta đi được không?” Quân Mặc Thần dùng giọng điệu hỏi thăm nói với Quản ngục trưởng phụ trách trông giữ phạm nhân.
Thế tử gia ngài lên tiếng, tự nhiên là không có vấn đề, nhưng mà… Thế tử gia, ngài hôm nay không phải đến thăm vị tiểu di tử này của ngài à? Sao vừa mới đến đã định bày hình với nàng ta rồi?
“Vâng, thế tử gia.” Quản ngục trưởng vội liếc một ánh mắt sai sử hai ngục tốt, hai người vội mở cửa đi vào, tiện tay từ trên người lấy ra một chiếc khăn liền nhét vào trong miệng Vân Yên Nhiên.
Ngục tốt kia là một nam nhân trung niên tam đại ngũ thô, khăn mang theo trên người tự nhiên sẽ không sạch sẽ giống thiên kim tiểu thư, công chúa nương nương, ngập đầy mùi vị mồ hôi bẩn, đại khái đã vài ngày không giặt sạch.
Miệng Vân Yên Nhiên đột nhiên bị bịt không nói được, nhét vào trong miệng nàng ta lại là thứ khiến nàng ta buồn nôn như vậy, tức khắc nàng ta liền cảm thấy ghê tởm, muốn phun ra, lại phun không được.
Cuối cùng Vân Yên Nhiên chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm.
Quân Mặc Thần không chịu chút ảnh hưởng bởi ánh mắt phẫn hận của Vân Yên Nhiên, “Đây là điểm tâm mà cha mẹ ngươi nhờ bản thế tử mang cho ngươi.” Quân Mặc Thần để Quân Kiệt lấy cái giỏ điểm tâm mà buổi sáng hôm nay mới vừa được đưa đến vương phủ đến trước mặt Vân Yên Nhiên.
Ngay trước mặt Vân Yên Nhiên, Quân Mặc Thần mở giỏ kia ra, cũng đem chén đĩa điểm tâm bưng ra ngoài, hắn tự nhiên không phải lấy điểm tâm cho Vân Yên Nhiên ăn, mà là đánh đổ điểm tâm ngay trước mặt Vân Yên Nhiên, lại từ trong vụn bột lấy ra một tờ giấy nhỏ cùng một viên thuốc nhỏ được trộn lẫn ở bên trong điểm tâm.
Phía trên tờ giấy nhỏ kia viết một hàng chữ nhỏ.
“Yên Nhiên con ta, trong điểm tâm có một viên thuốc cứu mạng con, đừng bỏ.”
Quân Mặc Thần để Quân Kiệt đem tờ giấy cầm đến trước mặt Vân Yên Nhiên, để nàng ta có thể xem rõ ràng.
“Ô ô… Ô ô…” Vân Yên Nhiên nhìn tờ giấy, biết viên thuốc giấu kín bên trong điểm tâm này sẽ là thuốc cứu mạng nàng, vội vàng muốn từ trên tay Quân Mặc Thần đoạt lại viên thuốc kia.
Mà Quân Mặc Thần cũng ở trước mặt Vân Yên Nhiên, nhẹ nhàng bóp chặt ngón tay hắn, đem viên thuốc này bóp nát, tạo thành bột phấn, khiến bột phấn phiêu tán ở trong không khí, một chút cũng không lưu lại, ngay cả bóng dáng cũng không có.
Vân Thanh Nhiễm không tự giác nhìn Quân Mặc Thần nhiều thêm vài lần, cha của nàng tự cho là trò gian trá này rất không tồi, thì ra Quân Mặc Thần đã sớm biết tính toán của Vân Viễn Hằng, nhìn rõ ràng mưu kế của ông ta, mà hắn còn tương kế tựu kế đáp ứng Vân Viễn Hằng.
Nàng thật đúng là vì bản thân đã tuyển được một phu quân cực kỳ nguy hiểm, nếu thân thể hắn không yếu như vậy, sợ rằng hắn sẽ là một nhân vật rất phiền toái.
Quân Mặc Thần dùng phương thức trực tiếp nhất nói cho Vân Yên Nhiên, cứu tinh mà nàng ta chờ mong sẽ không tới.
Quân Mặc Thần là đang trút giận cho Vân Thanh Nhiễm, hắn không quan tâm việc ra tay đối với một nữ tử, cũng không quan tâm quá trình như thế nào, hắn quan tâm chính là người thương tổn Vân Thanh Nhiễm phải trả cái giá tương xứng.
Miệng Vân Yên Nhiên bị khăn tay bịt lại, không thể nói, nhưng ánh mắt lại thấy rất rõ ràng, lỗ tai cũng nghe không sót một từ.
Đó là điểm tâm phụ thân đưa cho nàng, đó là phương pháp phụ thân nghĩ ra được để cứu nàng! Nhưng lại bị Quân Mặc Thần hủy rồi! Hủy ngay trước mặt nàng!
Vân Yên Nhiên liều mạng giãy dụa, thậm chí muốn nhào lên hung hăng cắn Quân Mặc Thần vài ngụm.
“Khụ khụ, ái phi, nhà lao hôm nay thật âm u, bản thế tử có chút không khoẻ, ái phi đỡ bản thế tử hồi phủ đi nghỉ tạm được không, bản thế tử muốn dùng bảo bối làm ấm mà ái phi đưa cho bản thế tử, rất ấm áp.” Sau khi Quân Mặc Thần làm xong chuyện khiến Vân Yên Nhiên căm thù đến tận xương tuỷ, khuôn mặt tái nhợt nói với Vân Thanh Nhiễm.
Thân thể còn hướng đến trên người Vân Thanh Nhiễm nhích lại gần, tựa hồ làm như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy càng thêm dễ chịu hơn.
Nếu hắn không phải là trượng phu nàng đã bái đường, Vân Thanh Nhiễm nhất định một cước đá văng tên thế tử gia yếu bệnh nhân cơ hội ăn đậu hũ này!
“Lời thế tử gia nói thần thiếp không dám không theo.” Vân Thanh Nhiễm nói xong đỡ Quân Mặc Thần đi ra ngoài.
“Khụ khụ, ái phi đối với bản thế tử thật tốt, bản thế tử rất cảm động… Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần còn khen ngợi Vân Thanh Nhiễm một phen.
Trước khi đi, Quân Mặc Thần nói với quản ngục trưởng: “Đại nhân, hôm nay bản thế tử đến thăm công chúa Yên Nhiên, công chúa Yên Nhiên ngạo mạn vô lễ, chọc giận bản thế tử, bản thế tử cùng ái phi sau khi để lại điểm tâm mà Vân đại nhân nhờ bản thế tử mang đến liền rời đi, nếu có làm phiền ngươi, mong ngươi chớ trách… Khụ khụ khụ…”
“Không trách không trách, có thể vì thế tử gia cống hiến sức lực là phúc phận của thuộc hạ!” Quản ngục trưởng vội vàng nói.
“Khụ khụ khụ, vậy bản thế tử an tâm…” Quân Mặc Thần tao nhã cười cười, sau đó cùng Vân Thanh Nhiễm rời khỏi Thiên Lao.
Quân Mặc Thần hôm nay thật sự làm đến quyết tuyệt, nếu như hắn cự tuyệt thỉnh cầu của Vân Viễn Hằng, vậy Vân Viễn Hằng quay người lại khẳng định sẽ nghĩ biện pháp khác.
Nhưng mà Quân Mặc Thần lại đáp ứng, còn thật sự làm theo lời Vân Viễn Hằng, như vậy Vân Viễn Hằng sẽ thấy yên tâm.
Còn trên thực tế thì sao, Quân Mặc Thần đích thật có mang theo điểm tâm vào Thiên Lao, chẳng qua chuyện phát sinh ở trong thiên lao, lại hoàn toàn tương phản với kỳ vọng của Vân Viễn Hằng.
Sắc mặt Lục Trúc đều là vẻ lo lắng, làm sao bây giờ, lão gia đến quý phủ tìm thế tử gia, cũng không biết bọn họ nói chuyện ra sao!
Ngàn chờ vạn đợi, cuối cùng cũng đợi được Vân Thanh Nhiễm trở về, Lục Trúc vén váy hoa lên chạy đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Tiểu thư…”
“Làm sao vậy?” Vân Thanh Nhiễm thấy Lục Trúc lo lắng như vậy đã biết nhất định lại xảy ra chuyện gì.
“Là lão gia, lão gia ngài ấy đến vương phủ.”
“Tới tìm ta?” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, lần phụ thân nàng tìm đến nàng, chín phần là vì chuyện của Vân Yên Nhiên.
Lục Trúc lắc đầu, “Là đến tìm thế tử gia.” Lục Trúc hồi đáp.
Vân Viễn Hằng biết nữ nhi của mình sẽ không giúp ông ta, càng không nghe theo lời của mình, vì thế dứt khoát không đến tìm Vân Thanh Nhiễm, trực tiếp chạy đến Quân Mặc Thần.
“Đến đây đã bao lâu?” Vân Thanh Nhiễm hỏi, cha của nàng lại định diễn vở kịch nào đây?
“Được một lúc lâu rồi.” Lục Trúc nói.
Cũng không phải quá lâu, nhưng cũng đủ để Vân Viễn Hằng phát huy công phi miệng lưỡi của ông ta để thuyết phục một người.
Vân Thanh Nhiễm nhíu mày vào phủ, lại đúng lúc đụng phải Vân Viễn Hằng đang muốn rời khỏi vương phủ, Vân Thanh Nhiễm dùng ánh mắt đánh giá nhìn Vân Viễn Hằng.
Vân Viễn Hằng thấy mình bị nữ nhi dùng ánh mắt như vậy để nhìn, trong lòng có chút khó chịu, muốn mở miệng nói vài lời với Vân Thanh Nhiễm, lại thấy Vân Thanh Nhiễm không hề nhìn ông lập tức tiến vào cửa đi tìm Quân Mặc Thần.
Cha con hai người bọn họ gặp mặt mà xa cách đến mức này, coi như là đến cảnh giới nhất định rồi.
Vân Thanh Nhiễm vào thiên sảnh, chỉ thấy Quân Mặc Thần đang nhàn nhã phẩm trà, thái độ lười nhác, như đang hưởng thụ thời gian tốt đẹp.
“Thần thiếp vấn an thế tử gia, thế tử gia vạn phúc kim an.” Vân Thanh Nhiễm trái lại đột nhiên rất quy củ.
“Khụ khụ, ái phi miễn lễ, ái phi có chuyện muốn hỏi bản thế tử?” Quân Mặc Thần mỉm cười.
“Không biết mới vừa rồi thế tử gia cùng cha ta nói chuyện về cái gì?” Vân Thanh Nhiễm biết Vân Viễn Hằng là vì chuyện của Vân Yên Nhiên nên tới, như vậy còn Quân Mặc Thần? Hắn có đáp ứng Vân Viễn Hằng cái gì hay không?
“Ái phi thực muốn biết?” Quân Mặc Thần biết rõ còn cố hỏi.
“Hồi thế tử gia, thần thiếp đích thật là rất muốn biết.”
Nàng cũng đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, ngươi đây không phải là đang cố ý à?
“Khụ khụ, trước khi ái phi hỏi bản thế tử có phải nên thông báo hành tung hôm nay của ái phi nàng trước không?” Quân Mặc Thần hỏi ngược lại, lời hỏi này giống như đang bắt kẻ thông dâm.
“Hồi thế tử gia, thần thiếp đi gặp một bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Quân Mặc Thần híp mắt, “Bằng hữu là nam hay là nữ?”
“Hồi thế tử gia, là nam tử.” Người mà hôm nay nàng xuất môn gặp là Mộ Dung Tu, đương nhiên là nam, tuy rằng trước khi xuất môn nàng đã cho rằng người nàng cần đi gặp là Hồng Dược.
“Khụ khụ, thế tử phi thật to gan, thế nhưng gạt bản thế tử vụng trộm gặp nam tử, khụ khụ… Bản thế tử rất thương tâm… Khụ khụ…”
“Hồi thế tử gia, lúc trước thần thiếp đã được thế tử gia cho phép, có thể tự do ra vào vương phủ.”
“Khụ khụ, đích thật là như vậy không sai, nhưng bản thế tử cũng không nói ái phi có thể đi ra ngoài gặp nam nhân khác.” Thế tử gia cường điệu nói, “Niệm tình ái phi lần đầu vi phạm, lần này bản thế tử không truy cứu, nhưng từ nay về sau, nếu ái phi muốn ra khỏi phủ gặp nam nhân thì đều phải nhắn lại trước một tiếng với bản thế tử, nếu như gặp nữ tử, vậy thì không sao. Hôm nay nhạc phụ đại nhân tới tìm bản thế tử, là vì hi vọng bản thế tử có thể đi thăm tiểu di tử* đang thân hãm ngục tù một chút.”
(*: cô em vợ)
Quả nhiên, Vân Viễn Hằng đúng là vì chuyện này mà tới.
“Như vậy còn ngươi? Đáp ứng đi thăm rồi?” Vân Thanh Nhiễm rất tò mò Quân Mặc Thần xử lý chuyện này như thế nào.
“Bản thế tử đáp ứng rồi.” Quân Mặc Thần cười trả lời, “Nhạc phụ đại nhân đã thỉnh cầu tiểu tế**, vậy hẳn nên suy xét một chút.”
(**: con rể)
Vân Thanh Nhiễm cẩn thận nhìn nụ cười của Quân Mặc Thần, muốn từ trong nét tươi cười của hắn nhìn ra một ít đầu mối, dù sao nam nhân này không giống như loại người đại từ đại bi,
“Ngươi nói thật?” Vân Thanh Nhiễm thăm dò mỗi một diễn cảm của Quân Mặc Thần, hắn lại dễ nói chuyện như vậy à?
“Bằng không ái phi cảm thấy thế nào? Hay là nói, ái phi cảm thấy bản thế tử hẳn nên cự tuyệt thỉnh cầu của nhạc phụ đại nhân? Khụ khụ…” Tốc độ nói chuyện của Quân Mặc Thần rất chậm, gằn từng tiếng chậm rãi nói xong, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn thủy chung mang theo tươi cười mê hoặc lòng người.
“Hồi thế tử gia, đây là quyết định của thế tử gia, thần thiếp không có quyền can thiệp.”
Vân Thanh Nhiễm phản ứng rất bình tĩnh, chưa từng có nhiều kinh ngạc, cũng không bởi vì Quân Mặc Thần nói hắn đã đáp ứng thỉnh cầu của Vân Viễn Hằng mà nói ra ý kiến của mình.
“Khụ khụ, ái phi thoạt nhìn dường như rất mệt mỏi…” Quân Mặc Thần như có điều muốn nói, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên tay Vân Thanh Nhiễm, trên tay của nàng còn cầm một hộp gấm, bên trong, chính là tuyết sâm ngàn năm mà Mộ Dung Tu giao cho nàng.
“Trên tay ái phi cầm vật gì vậy?”
“Là đồ mà vị bằng hữu kia tặng cho ta.” Vân Thanh Nhiễm nghe Quân Mặc Thần hỏi tới mới trả lời.
“Khụ khụ, xem ra vị bằng hữu kia của ái phi cũng không đơn giản, có thể tặng đồ tốt như vậy, có lẽ trong nhà không phú thì quý.” Quân Mặc Thần chỉ nhìn hộp gấm trên tay Vân Thanh Nhiễm, cũng không cần xem thứ bên trong cũng đã biết vật đó rất trân quý, loại hộp gấm này là nạm vàng, chất liệu gỗ là từ Giang Nam mang tới, gia đình bình thường dùng không nổi, thứ đồ tầm thường cũng sẽ không dùng nó để đựng.
Quân Mặc Thần nói xong đứng dậy, lấy tốc độ cực kỳ thong thả đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, cầm lấy hộp gấm trên tay nàng, “Khụ khụ, cái thứ không rõ lai lịch này bản thế tử sao có thể để ái phi dễ dàng thử nghiệm được, nếu như có nguy hiểm, bản thế tử tìm ai để làm vị vong nhân*** cho bản thế tử đây… Khụ khụ, vẫn nên để bản thế tử bảo quản đi.”
(***: người còn sống, người chưa chết)
Vân Thanh Nhiễm nhìn lòng bàn tay mình trống rỗng, lại nhìn cái hộp gấm trên tay Quân Mặc Thần, hắn lấy đồ của nàng lại có thể lấy đến đúng lý hợp tình như vậy, hắn không đi làm cường đạo thật sự là đáng tiếc!
Quân Mặc Thần mở hộp gấm trong tay ra, bên trong để một nhánh tuyết sâm ngàn năm, Quân Mặc Thần ngưng mắt nhìn tuyết sâm này, sau đó lại đóng hộp gấm lại.
“Tuyết sâm này quả thật trân quý, đối với thân mình hiện giờ của ái phi cũng rất tốt, chỉ tiếc nó không rõ lai lịch, không bằng như vậy đi, trong vương phủ vừa vặn tồn trữ hai nhánh tuyết sâm, cũng khá lâu năm, để hạ nhân chưng cho ái phi bổ thân mình là được, ngoài ra để bồi thường, bản thế tử sẽ bảo Quân Kiệt mang ái phi nàng đi vào trong bảo khố của vương phủ chọn lựa những thứ khác mà ái phi vừa mắt được không?” Quân Mặc Thần vốn đoạt đồ của Vân Thanh Nhiễm, sau đó lại quay đầu nói với Vân Thanh Nhiễm rằng muốn bồi thường nàng.
“Thần thiếp tạ ơn thế tử gia, về phần những thứ khác, thế tử gia quyết định là được rồi, thần thiếp hơi mệt, cáo lui trước.” Vân Thanh Nhiễm đối với đồ bồi thường thì thật tâm không có hứng thú gì, Quân Mặc Thần thích thế nào thì thế đó đi.
“Khụ khụ, vậy ái phi đi xuống trước nghỉ ngơi đi.” Quân Mặc Thần để Vân Thanh Nhiễm rời đi.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm rời đi, Quân Mặc Thần lại nhìn tuyết sâm ngàn năm trên tay hắn mấy lần, thân mình tuyết sâm không có vấn đề gì, nhưng người có thể tặng được vật như vậy… Tựa hồ không nhiều lắm, ái phi hắn dường như đã kết bạn với nhân vật ghê gớm rồi…
Sáng sớm sau hôm Vân Viễn Hằng bái phỏng Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần liền vào cung, được sự cho phép của hoàng thượng, hắn được tiến cung đi thăm Vân Yên Nhiên, lúc Quân Mặc Thần đi thăm Vân Yên Nhiên cũng mang theo Vân Thanh Nhiễm cùng đi.
Ngay khi biết được Quân Mặc Thần được hoàng thượng cho phép, hạ nhân Vân phủ đã đưa đến một giỏ điểm tâm, khẩn cầu Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm đem điểm tâm mang vào Thiên Lao, nói là Vân phu nhân tự mình làm, từng ly từng tý đều là tâm ý của bà.
Thiên Lao thủ vệ sâm nghiêm, Vân Thanh Nhiễm đi theo Quân Mặc Thần cùng nhau bước chân vào địa phương âm u này, ánh lửa lay động, còn có những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, hẳn là có một số phạm nhân đang dụng hình.
Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm một đường đi qua, đám người bị giam ở trong lao đều dùng ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn bọn họ.
Đi đến trước phòng lao giam giữ Vân Yên Nhiên, mấy người dừng bước.
Vân Yên Nhiên bị cởi bỏ quần áo hoa lệ, không có trang phục xinh đẹp, nàng ta giống như một con Khổng Tước rụng lông, cuộn tròn trong một góc phòng giam, co rúm lại thân mình.
Đột nhiên thấy được Vân Thanh Nhiễm đứng ở bên ngoài phòng giam, nàng ta không biết lấy được khí lực từ nơi nào, mãnh liệt nhảy lên lên, vọt tới trước song sắt.
“Vân Thanh Nhiễm con tiện nhân này, ngươi tới làm cái gì, là muốn chê cười ta ư? Đồ tiện nhân nhà ngươi…” Vân Yên Nhiên vươn tay từ khe hở trong song sắt ra, muốn bắt lấy Vân Thanh Nhiễm.
“Khụ khụ khụ, đại nhân, tên phạm nhân này ồn quá, dùng thứ gì bịt miệng của nàng ta đi được không?” Quân Mặc Thần dùng giọng điệu hỏi thăm nói với Quản ngục trưởng phụ trách trông giữ phạm nhân.
Thế tử gia ngài lên tiếng, tự nhiên là không có vấn đề, nhưng mà… Thế tử gia, ngài hôm nay không phải đến thăm vị tiểu di tử này của ngài à? Sao vừa mới đến đã định bày hình với nàng ta rồi?
“Vâng, thế tử gia.” Quản ngục trưởng vội liếc một ánh mắt sai sử hai ngục tốt, hai người vội mở cửa đi vào, tiện tay từ trên người lấy ra một chiếc khăn liền nhét vào trong miệng Vân Yên Nhiên.
Ngục tốt kia là một nam nhân trung niên tam đại ngũ thô, khăn mang theo trên người tự nhiên sẽ không sạch sẽ giống thiên kim tiểu thư, công chúa nương nương, ngập đầy mùi vị mồ hôi bẩn, đại khái đã vài ngày không giặt sạch.
Miệng Vân Yên Nhiên đột nhiên bị bịt không nói được, nhét vào trong miệng nàng ta lại là thứ khiến nàng ta buồn nôn như vậy, tức khắc nàng ta liền cảm thấy ghê tởm, muốn phun ra, lại phun không được.
Cuối cùng Vân Yên Nhiên chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm.
Quân Mặc Thần không chịu chút ảnh hưởng bởi ánh mắt phẫn hận của Vân Yên Nhiên, “Đây là điểm tâm mà cha mẹ ngươi nhờ bản thế tử mang cho ngươi.” Quân Mặc Thần để Quân Kiệt lấy cái giỏ điểm tâm mà buổi sáng hôm nay mới vừa được đưa đến vương phủ đến trước mặt Vân Yên Nhiên.
Ngay trước mặt Vân Yên Nhiên, Quân Mặc Thần mở giỏ kia ra, cũng đem chén đĩa điểm tâm bưng ra ngoài, hắn tự nhiên không phải lấy điểm tâm cho Vân Yên Nhiên ăn, mà là đánh đổ điểm tâm ngay trước mặt Vân Yên Nhiên, lại từ trong vụn bột lấy ra một tờ giấy nhỏ cùng một viên thuốc nhỏ được trộn lẫn ở bên trong điểm tâm.
Phía trên tờ giấy nhỏ kia viết một hàng chữ nhỏ.
“Yên Nhiên con ta, trong điểm tâm có một viên thuốc cứu mạng con, đừng bỏ.”
Quân Mặc Thần để Quân Kiệt đem tờ giấy cầm đến trước mặt Vân Yên Nhiên, để nàng ta có thể xem rõ ràng.
“Ô ô… Ô ô…” Vân Yên Nhiên nhìn tờ giấy, biết viên thuốc giấu kín bên trong điểm tâm này sẽ là thuốc cứu mạng nàng, vội vàng muốn từ trên tay Quân Mặc Thần đoạt lại viên thuốc kia.
Mà Quân Mặc Thần cũng ở trước mặt Vân Yên Nhiên, nhẹ nhàng bóp chặt ngón tay hắn, đem viên thuốc này bóp nát, tạo thành bột phấn, khiến bột phấn phiêu tán ở trong không khí, một chút cũng không lưu lại, ngay cả bóng dáng cũng không có.
Vân Thanh Nhiễm không tự giác nhìn Quân Mặc Thần nhiều thêm vài lần, cha của nàng tự cho là trò gian trá này rất không tồi, thì ra Quân Mặc Thần đã sớm biết tính toán của Vân Viễn Hằng, nhìn rõ ràng mưu kế của ông ta, mà hắn còn tương kế tựu kế đáp ứng Vân Viễn Hằng.
Nàng thật đúng là vì bản thân đã tuyển được một phu quân cực kỳ nguy hiểm, nếu thân thể hắn không yếu như vậy, sợ rằng hắn sẽ là một nhân vật rất phiền toái.
Quân Mặc Thần dùng phương thức trực tiếp nhất nói cho Vân Yên Nhiên, cứu tinh mà nàng ta chờ mong sẽ không tới.
Quân Mặc Thần là đang trút giận cho Vân Thanh Nhiễm, hắn không quan tâm việc ra tay đối với một nữ tử, cũng không quan tâm quá trình như thế nào, hắn quan tâm chính là người thương tổn Vân Thanh Nhiễm phải trả cái giá tương xứng.
Miệng Vân Yên Nhiên bị khăn tay bịt lại, không thể nói, nhưng ánh mắt lại thấy rất rõ ràng, lỗ tai cũng nghe không sót một từ.
Đó là điểm tâm phụ thân đưa cho nàng, đó là phương pháp phụ thân nghĩ ra được để cứu nàng! Nhưng lại bị Quân Mặc Thần hủy rồi! Hủy ngay trước mặt nàng!
Vân Yên Nhiên liều mạng giãy dụa, thậm chí muốn nhào lên hung hăng cắn Quân Mặc Thần vài ngụm.
“Khụ khụ, ái phi, nhà lao hôm nay thật âm u, bản thế tử có chút không khoẻ, ái phi đỡ bản thế tử hồi phủ đi nghỉ tạm được không, bản thế tử muốn dùng bảo bối làm ấm mà ái phi đưa cho bản thế tử, rất ấm áp.” Sau khi Quân Mặc Thần làm xong chuyện khiến Vân Yên Nhiên căm thù đến tận xương tuỷ, khuôn mặt tái nhợt nói với Vân Thanh Nhiễm.
Thân thể còn hướng đến trên người Vân Thanh Nhiễm nhích lại gần, tựa hồ làm như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy càng thêm dễ chịu hơn.
Nếu hắn không phải là trượng phu nàng đã bái đường, Vân Thanh Nhiễm nhất định một cước đá văng tên thế tử gia yếu bệnh nhân cơ hội ăn đậu hũ này!
“Lời thế tử gia nói thần thiếp không dám không theo.” Vân Thanh Nhiễm nói xong đỡ Quân Mặc Thần đi ra ngoài.
“Khụ khụ, ái phi đối với bản thế tử thật tốt, bản thế tử rất cảm động… Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần còn khen ngợi Vân Thanh Nhiễm một phen.
Trước khi đi, Quân Mặc Thần nói với quản ngục trưởng: “Đại nhân, hôm nay bản thế tử đến thăm công chúa Yên Nhiên, công chúa Yên Nhiên ngạo mạn vô lễ, chọc giận bản thế tử, bản thế tử cùng ái phi sau khi để lại điểm tâm mà Vân đại nhân nhờ bản thế tử mang đến liền rời đi, nếu có làm phiền ngươi, mong ngươi chớ trách… Khụ khụ khụ…”
“Không trách không trách, có thể vì thế tử gia cống hiến sức lực là phúc phận của thuộc hạ!” Quản ngục trưởng vội vàng nói.
“Khụ khụ khụ, vậy bản thế tử an tâm…” Quân Mặc Thần tao nhã cười cười, sau đó cùng Vân Thanh Nhiễm rời khỏi Thiên Lao.
Quân Mặc Thần hôm nay thật sự làm đến quyết tuyệt, nếu như hắn cự tuyệt thỉnh cầu của Vân Viễn Hằng, vậy Vân Viễn Hằng quay người lại khẳng định sẽ nghĩ biện pháp khác.
Nhưng mà Quân Mặc Thần lại đáp ứng, còn thật sự làm theo lời Vân Viễn Hằng, như vậy Vân Viễn Hằng sẽ thấy yên tâm.
Còn trên thực tế thì sao, Quân Mặc Thần đích thật có mang theo điểm tâm vào Thiên Lao, chẳng qua chuyện phát sinh ở trong thiên lao, lại hoàn toàn tương phản với kỳ vọng của Vân Viễn Hằng.
/182
|