Vân Thanh Nhiễm lúc trước nhiệm vụ dạng gì cũng từng làm qua, trộm người vẫn là lần đầu, còn là trộm nam nhân!
Hiện tại Vân Thanh Nhiễm buồn bực nhất chỉ sợ bản thân cũng không đủ khí lực, có thể trực tiếp đem người khiêng đi, lần trước đối với Thác Bạt Yến như thế, lần này lại không thể không như thế, Vân Thanh Nhiễm mở cửa phòng Mộc Bách Dương ra, trong bóng đêm nàng hành động rất tự nhiên.
Vân Thanh Nhiễm có khả năng nhìn thấy đồ nàng muốn nhìn, nhưng nói thì như vậy, không cần thiết Vân Thanh Nhiễm sẽ không tùy tiện sử dụng, bằng không nàng nhìn nam nữ đi trên đường cái không phải đều thành trần truồng? Như vậy rất tổn thương ánh mắt, huống chi như vậy rất dễ mệt. Hơn nữa thời gian nàng nhìn thấu không thể quá dài, bằng không nàng sẽ rất kiệt sức.
Thời điểm Vân Thanh Nhiễm đi vào trong phòng chứng kiến một người gồ lên ở trên giường, liền đưa tay lên giường túm người.
Động tác của Vân Thanh Nhiễm rất trực tiếp, túm lấy người định bắt, sau đó uy hiếp, cuối cùng chạy lấy người.
Nếu Vân Thanh Nhiễm biết người trong mền kia không phải Mộc Bách Dương mà là thế tử gia hẳn đã sớm nghỉ ngơi, nàng nhất định sẽ không vươn cánh tay ra, đi bắt hắn, sẽ không xốc chăn mền của hắn lên, nếu Vân Thanh Nhiễm biết người trong mền có khả năng không phải Mộc Bách Dương, nàng nhất định sẽ sớm kiểm tra một phen.
Quân Mặc Thần phản thủ bắt lấy Vân Thanh Nhiễm, tay đồng thời giữ ở trên mạch máu Vân Thanh Nhiễm, một lần bắt hắn đã nhận ra không thích hợp, trong bóng đêm, Quân Mặc Thần rất khẳng định nữ tử trước mặt hắn không phải Hồng Dược, nữ tử này không có một chút nội lực, sao có thể là giáo chủ Thương Lan giáo Hồng Dược được đây?
Hơn nữa, trên người nữ nhân này có một loại hương vị hắn rất quen thuộc.
Vân Thanh Nhiễm cũng cả kinh, bởi vì lúc Quân Mặc Thần đứng dậy, nàng cũng đã nhìn rõ dung mạo của nam nhân cầm lấy tay nàng, là Quân Mặc Thần! Phu quân ốm yếu kia của nàng!
Kết quả thất bại nhất của việc trộm người chính là, đương trường bị lão công của mình bắt trở lại…
Vân Thanh Nhiễm muốn tránh thoát khỏi tay Quân Mặc Thần, thừa dịp đối phương còn chưa nhìn rõ mình thì nhanh chóng chuồn đi.
“Quân Kiệt, thắp đèn.” Quân Mặc Thần nói.
Ngay sau đó, lúc kế hoạch chạy trốn của Vân Thanh Nhiễm còn chưa được triển khai, trong phòng đã sáng sủa lên.
“Thế tử phi, tại sao là người?”
“Thế tử phi, người…”
Mọi người kinh ngạc nhìn Vân Thanh Nhiễm bị bắt.
Bọn hắn hôm nay thủ tại chỗ này là vì bắt Hồng Dược, kết quả Hồng Dược không đến, lại là thế tử phi của bọn họ bị bắt!
Thế tử phi của bọn họ tới làm cái gì? Đang lúc nửa đêm, còn chạy đến nơi ở đơn độc của nam nhân là Mộc tiên sinh?
Đừng nói cho bọn hắn, thế tử phi là tới gặp riêng Mộc tiên sinh nhá…
Quân Mặc Thần lôi kéo Vân Thanh Nhiễm, để nàng càng thêm nhích lại gần mình, hai mắt hắn nheo lại, cong thành một đường cong xinh đẹp, “Ái phi, không biết đêm hôm khuya khoắt đến của phòng Mộc tiên sinh là có chuyện gì đây?”
“Mộng du.” Vân Thanh Nhiễm hồi đáp.
Quân Mặc Thần cong môi cười, “Vậy à? Chứng bệnh mộng du của ái phi thật đúng là nghiêm trọng, từ Kim Dật Hiên đến hậu viện cả một đoạn đường khúc chiết xa xôi như vậy, ái phi còn có thể chuẩn xác không đi nhầm, không nghiêng lệch đi tới trước giường Mộc tiên sinh, còn chính xác không sai bắt được tay.”
“Cảm giác phương hướng của ta tương đối tốt.” Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, cũng bị bắt ngay tại trận rồi.
“Khụ khụ, vậy thật đúng là khéo, hôm nay bản thế tử vừa vặn ở trong này, chẳng lẽ là ái phi trong lúc ngủ mơ còn muốn bản thế tử? Cho nên chạy đến đây.” Trên mặt Quân Mặc Thần tuy mang theo cười, nhưng trong lòng hắn lại đang rít gào.
Đừng nói cho hắn, tiểu nữ nhân chết tiệt này, là chạy tới trộm người! Nếu hôm nay không phải hắn ở trong này, tay nàng là muốn lôi kéo tay Mộc Bách Dương à? Sau đó thì sao? Nàng còn muốn làm cái gì?
Cho dù kế tiếp không làm cái gì, chỉ lôi kéo tay cũng đã rất đáng chết rồi!
Quân Mặc Thần thực tức giận, nhưng cầm tay Vân Thanh Nhiễm lại không dám dùng nhiều lực đạo, sợ làm nàng đau, muốn trừng phạt nàng một trận thì lại luyến tiếc, Quân Mặc Thần đành phải tự mình buồn bực, sinh hờn giận.
“Ha ha… có khả năng này, chẳng qua vừa rồi thế tử gia bắt lấy thần thiếp như vậy, khiến thần thiếp nhất thời tỉnh táo lại, giờ thần thiếp trở về phòng của mình ngủ đây.” Vân Thanh Nhiễm hiển nhiên muốn chơi xấu, gặp phải tình huống đặc thù như vậy, dù là Vân Thanh Nhiễm, cũng không thể không vô sỉ một phen.
Quân Mặc Thần cầm lấy tay Vân Thanh Nhiễm vẫn không buông, hắn hiện tại đang tức giận, tiểu nữ nhân này chẳng lẽ không nhận thấy được à?
“Các ngươi đều lui xuống trước đi.” Quân Mặc Thần nói với Quân Kiệt cùng những người khác, Quân Kiệt bọn hắn nghe vậy còn không mau mau lui ra, loại tình huống này thế tử gia coi như không tức giận cũng tuyệt đối sẽ không có một tâm tình tốt.
Sau khi Quân Kiệt bọn họ rời khỏi phòng, cũng chỉ còn lại Quân Mặc Thần trên giường, cùng Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần cầm tay đứng ở bên giường.
“Lại đây, ngồi xuống đây.” Quân Mặc Thần dùng giọng điệu mệnh lệnh nói với Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm ngồi xuống trên mép giường.
Bốn mắt nhìn nhau, Quân Mặc Thần vừa giận lại bế tắc, hắn tức giận như vậy, ánh mắt của nàng cũng thực trong suốt, một chút bộ dạng chột dạ cũng không có, lại càng không cần nói đến áy náy linh tinh, đó căn bản không liên quan đến nét mặt của nàng bây giờ.
“Tại sao tới nơi này?” Quân Mặc Thần nhìn chăm chú vào ánh mắt Vân Thanh Nhiễm, rất nghiêm túc hỏi, nếu như từ trong miệng của nàng nói ra những lời kiểu thích Mộc Bách Dương, hắn nhất định sẽ đi giết Mộc Bách Dương ngay bây giờ.
“Tìm Mộc tiên sinh có chút việc.” Vân Thanh Nhiễm công đạo nói.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ, chuyện tình gì cần vừa phải đi lên vén chăn bắt lấy tay?” Quân Mặc Thần thoạt nhìn rất bình tĩnh hỏi han, vừa nghĩ tới tay, hắn đã dâng lên một ngọn lửa vô danh.
“Thật sự có chuyện, ta muốn trói ông ấy đi, chỉ như vậy thôi.” Vân Thanh Nhiễm không biết trong lòng người nam nhân đối diện với mình kia đã sớm ba đào mãnh liệt, chỉ cho là Quân Mặc Thần đang gặng hỏi nàng mà thôi.
“Trói ông ta đi?” Quân Mặc Thần nheo lại ánh mắt.
“Phải.” Vân Thanh Nhiễm gật đầu, bằng không nàng tìm Mộc Bách Dương làm cái gì.
Quân Mặc Thần lại nhìn chằm chằm ánh mắt Vân Thanh Nhiễm một lúc lâu, sau một lúc lâu…
Nghe được Vân Thanh Nhiễm kiên định trả lời, không phải câu trả lời hắn không muốn biết, Quân Mặc Thần lúc này lại khôi phục, không bình tĩnh lúc mới rồi dường như nhất thời tiêu tán đi.
“Khụ khụ… Một khi đã như vậy, cũng thôi đi, khụ khụ khụ… Lần sau nếu ái phi còn muốn trói người, cứ nói với bản thế tử là được, chớ lại một mình một người nửa đêm vào phòng nam tử, khụ khụ khụ…”
“À.” Vân Thanh Nhiễm tinh tế nhìn Quân Mặc Thần, hắn sao lại đối với nàng tốt như vậy, cũng chưa hỏi nàng vì sao muốn bắt Mộc Bách Dương, còn nói muốn trói người thì cứ nói cho hắn biết, hắn sẽ giúp đỡ.
Quân Mặc Thần thản nhiên cười một tiếng, tuy rằng không rõ ràng, có điều Vân Thanh Nhiễm vẫn thấy được, sau đó Quân Mặc Thần nói với người ngoài cửa, “Quân Kiệt, đi trói Mộc tiên sinh lại, đưa cho thế tử phi.”
Quân Kiệt tuân lệnh đi vào gian phòng liền kề với phòng chính của Trấn Nam Vương tìm Mộc Bách Dương, Mộc Bách Dương vốn định để Quân Mặc Thần bảo hộ mình, kết quả Quân Mặc Thần trực tiếp trói ông lại, Mộc Bách Dương ngay cả cơ hội hô to Quân Mặc Thần trọng sắc khinh bạn cũng không có.
***
“Cửu đệ, đệ đây là rất may mắn, Tam tiểu thư Vân gia nói như thế nào cũng là đại mỹ nhân trong kinh thành, cho đệ ăn còn không cần đệ thú nàng.” Thất hoàng tử Dạ Minh Sâm dùng giọng điệu trêu chọc Cửu hoàng tử Dạ Minh Uyên ngồi ở đối diện hắn.
“Hoàng huynh cần gì phải nói ta như vậy? Nếu hoàng huynh thích, tự có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ.” Dạ Minh Uyên không muốn nói chuyện kia, huống chi còn bị Dạ Minh Sâm dùng ngữ khí trêu chọc như vậy để nói.
“Nếu nói đến mỹ nữ, Quân Mặc Thần cưới bà điên kia thật là một tiểu mỹ nhân khó có được, thật sự khiến ta ngoài ý muốn một phen.” Dạ Minh Sâm
“Nàng từng bị điên, không hơn, cùng với dung mạo cùng tài học của nàng không có bất kỳ quan hệ gì.” Dạ Minh Uyên giải thích thay Vân Thanh Nhiễm.
“Xem ra ấn tượng của Cửu đệ đối với nàng rất không tồi, ta với nữ tử này có một chút tò mò rồi, khó trách lúc trước Quân Mặc Thần nói cái gì cũng muốn cưới nàng.” Dạ Minh Sâm mỗi lần nhắc tới Quân Mặc Thần đáy mắt luôn lộ ra một cỗ hàn khí.
Hắn ghen ghét Quân Mặc Thần cũng không phải là bí mật gì, trong cung rất nhiều người đều biết, tuy nói trừ bỏ Dạ Minh Uyên mấy vị hoàng tử khác đối với Quân Mặc Thần đều có hoặc nhiều hoặc ít thành kiến, Thất hoàng tử là một người biểu hiện rõ ràng nhất, mẫu phi của Thất hoàng tử đã sớm qua đời, được thái hậu yêu mến, đưa hắn đến bên người nuôi nấng, có điều thái hậu hiển nhiên yêu thương Quân Mặc Thần còn nhiều hơn hắn, cho nên từ nhỏ hắn đã bắt đầu ghen tị bất mãn với Quân Mặc Thần.
“Huynh đừng đánh chủ ý gì với nàng, nàng là thế tử phi của Quân Mặc Thần.” Dạ Minh Uyên nhắc nhở Dạ Minh Sâm, Dạ Minh Sâm người này thoạt nhìn rất tà dị, làm việc thường không theo quy củ.
“Đệ khẩn trương như vậy làm cái gì, đệ cũng nói rồi, nàng là thế tử phi của Quân Mặc Thần, cũng không phải của đệ.” Dạ Minh Sâm tà khí cười một tiếng, Vân Thanh Nhiễm phải không, nàng là thế tử phi của Quân Mặc Thần, điều này làm cho hắn có một chút hứng thú. Chỉ cần là đồ của Quân Mặc Thần, hắn không để ý đó là thứ tốt hay đồ hỏng, hắn rất hưởng thụ cái loại khoái cảm cướp đoạt những thứ tốt đẹp trong lòng Quân Mặc Thần!
Dạ Minh Uyên lắc đầu, “Hoàng huynh, huynh cứ chán ghét Mặc Thần như vậy ư? Hắn chưa từng làm sai chuyện gì, càng chưa từng làm qua chuyện có lỗi với huynh, huynh không thể buông tha ư?” Dạ Minh Uyên coi như là kiến thức qua địch ý của Dạ Minh Sâm đối với Quân Mặc Thần, bắt đầu từ trước kia, phàm là Quân Mặc Thần ở đây, chỉ cần không có trưởng bối, Dạ Minh Sâm nhất định muốn làm trái lại Quân Mặc Thần, còn thường xuyên muốn làm chút chuyện mờ ám, tuy Quân Mặc Thần Dù luôn rất may mắn tránh được một kiếp, có mấy lần thậm chí không biết thế nào, Dạ Minh Sâm mờ ám như vậy cuối cùng lại hại chính hắn.
Tỷ như trên lễ trưởng thành của Quân Mặc Thần, Dạ Minh Sâm cố ý mua chuộc thợ may làm quần áo, đem mấy chỗ trên quần áo mà ngày đó Quân Mặc Thần phải mặc đều may hỏng, muốn cho y phục của Quân Mặc Thần bị rách ở trước mọi người, kết quả ngày đó Quân Mặc Thần không có việc gì, y phục của hắn ngày đó rách hết.
Lại tỷ như mới trước đây, mấy hoàng tử nghịch ngợm, bắt giữ cung nữ lột sạch quần áo, hoàng thượng tới, Dạ Minh Sâm đã vứt tội danh này lên trên đầu Quân Mặc Thần, kết quả hoàng thượng không những không trị tội Quân Mặc Thần, ban cung nữ kia cho Quân Mặc Thần, còn trách móc Dạ Minh Sâm bán đứng bằng hữu, khiến cho ông rất thất vọng…
Nghe lời Dạ Minh Uyên nói, Dạ Minh Sâm hừ lạnh một tiếng, “Chuyện của ta không tới phiên đệ quản.” Dạ Minh Sâm thầm nghĩ, hắn thì biết cái gì? Nếu có thể, hắn thậm chí muốn lấy đi tính mạng của Quân Mặc Thần!
Dạ Minh Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết mình không ngăn cản được Dạ Minh Sâm, dù sao huynh ấy cũng chỉ là náo loạn một chút, sẽ không tạo ra chuyện lớn gì.
Dạ Minh Uyên không biết, kỳ thật Dạ Minh Sâm cho tới bây giờ đều không phải chỉ là náo loạn nhỏ, cũng chỉ có Dạ Minh Uyên hắn còn thuần khiết cho rằng trong thâm cung này sẽ có tình nghĩa huynh đệ, cũng chỉ có Dạ Minh Uyên hắn sẽ thuần khiết cho rằng Dạ Minh Sâm làm chuyện này chẳng qua là náo loạn nhỏ mà thôi.
Trong mắt Dạ Minh Sâm lộ ra nghiền ngẫm, trong đầu nhớ lại bộ dáng Vân Thanh Nhiễm trong dạ yến ngày ấy, hứng thú nồng đậm.
Quân Mặc Thần này là nửa tàn phế, nói vậy nàng sẽ rất cần nam nhân đến âu yếm một phen đây?
Hiện tại Vân Thanh Nhiễm buồn bực nhất chỉ sợ bản thân cũng không đủ khí lực, có thể trực tiếp đem người khiêng đi, lần trước đối với Thác Bạt Yến như thế, lần này lại không thể không như thế, Vân Thanh Nhiễm mở cửa phòng Mộc Bách Dương ra, trong bóng đêm nàng hành động rất tự nhiên.
Vân Thanh Nhiễm có khả năng nhìn thấy đồ nàng muốn nhìn, nhưng nói thì như vậy, không cần thiết Vân Thanh Nhiễm sẽ không tùy tiện sử dụng, bằng không nàng nhìn nam nữ đi trên đường cái không phải đều thành trần truồng? Như vậy rất tổn thương ánh mắt, huống chi như vậy rất dễ mệt. Hơn nữa thời gian nàng nhìn thấu không thể quá dài, bằng không nàng sẽ rất kiệt sức.
Thời điểm Vân Thanh Nhiễm đi vào trong phòng chứng kiến một người gồ lên ở trên giường, liền đưa tay lên giường túm người.
Động tác của Vân Thanh Nhiễm rất trực tiếp, túm lấy người định bắt, sau đó uy hiếp, cuối cùng chạy lấy người.
Nếu Vân Thanh Nhiễm biết người trong mền kia không phải Mộc Bách Dương mà là thế tử gia hẳn đã sớm nghỉ ngơi, nàng nhất định sẽ không vươn cánh tay ra, đi bắt hắn, sẽ không xốc chăn mền của hắn lên, nếu Vân Thanh Nhiễm biết người trong mền có khả năng không phải Mộc Bách Dương, nàng nhất định sẽ sớm kiểm tra một phen.
Quân Mặc Thần phản thủ bắt lấy Vân Thanh Nhiễm, tay đồng thời giữ ở trên mạch máu Vân Thanh Nhiễm, một lần bắt hắn đã nhận ra không thích hợp, trong bóng đêm, Quân Mặc Thần rất khẳng định nữ tử trước mặt hắn không phải Hồng Dược, nữ tử này không có một chút nội lực, sao có thể là giáo chủ Thương Lan giáo Hồng Dược được đây?
Hơn nữa, trên người nữ nhân này có một loại hương vị hắn rất quen thuộc.
Vân Thanh Nhiễm cũng cả kinh, bởi vì lúc Quân Mặc Thần đứng dậy, nàng cũng đã nhìn rõ dung mạo của nam nhân cầm lấy tay nàng, là Quân Mặc Thần! Phu quân ốm yếu kia của nàng!
Kết quả thất bại nhất của việc trộm người chính là, đương trường bị lão công của mình bắt trở lại…
Vân Thanh Nhiễm muốn tránh thoát khỏi tay Quân Mặc Thần, thừa dịp đối phương còn chưa nhìn rõ mình thì nhanh chóng chuồn đi.
“Quân Kiệt, thắp đèn.” Quân Mặc Thần nói.
Ngay sau đó, lúc kế hoạch chạy trốn của Vân Thanh Nhiễm còn chưa được triển khai, trong phòng đã sáng sủa lên.
“Thế tử phi, tại sao là người?”
“Thế tử phi, người…”
Mọi người kinh ngạc nhìn Vân Thanh Nhiễm bị bắt.
Bọn hắn hôm nay thủ tại chỗ này là vì bắt Hồng Dược, kết quả Hồng Dược không đến, lại là thế tử phi của bọn họ bị bắt!
Thế tử phi của bọn họ tới làm cái gì? Đang lúc nửa đêm, còn chạy đến nơi ở đơn độc của nam nhân là Mộc tiên sinh?
Đừng nói cho bọn hắn, thế tử phi là tới gặp riêng Mộc tiên sinh nhá…
Quân Mặc Thần lôi kéo Vân Thanh Nhiễm, để nàng càng thêm nhích lại gần mình, hai mắt hắn nheo lại, cong thành một đường cong xinh đẹp, “Ái phi, không biết đêm hôm khuya khoắt đến của phòng Mộc tiên sinh là có chuyện gì đây?”
“Mộng du.” Vân Thanh Nhiễm hồi đáp.
Quân Mặc Thần cong môi cười, “Vậy à? Chứng bệnh mộng du của ái phi thật đúng là nghiêm trọng, từ Kim Dật Hiên đến hậu viện cả một đoạn đường khúc chiết xa xôi như vậy, ái phi còn có thể chuẩn xác không đi nhầm, không nghiêng lệch đi tới trước giường Mộc tiên sinh, còn chính xác không sai bắt được tay.”
“Cảm giác phương hướng của ta tương đối tốt.” Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, cũng bị bắt ngay tại trận rồi.
“Khụ khụ, vậy thật đúng là khéo, hôm nay bản thế tử vừa vặn ở trong này, chẳng lẽ là ái phi trong lúc ngủ mơ còn muốn bản thế tử? Cho nên chạy đến đây.” Trên mặt Quân Mặc Thần tuy mang theo cười, nhưng trong lòng hắn lại đang rít gào.
Đừng nói cho hắn, tiểu nữ nhân chết tiệt này, là chạy tới trộm người! Nếu hôm nay không phải hắn ở trong này, tay nàng là muốn lôi kéo tay Mộc Bách Dương à? Sau đó thì sao? Nàng còn muốn làm cái gì?
Cho dù kế tiếp không làm cái gì, chỉ lôi kéo tay cũng đã rất đáng chết rồi!
Quân Mặc Thần thực tức giận, nhưng cầm tay Vân Thanh Nhiễm lại không dám dùng nhiều lực đạo, sợ làm nàng đau, muốn trừng phạt nàng một trận thì lại luyến tiếc, Quân Mặc Thần đành phải tự mình buồn bực, sinh hờn giận.
“Ha ha… có khả năng này, chẳng qua vừa rồi thế tử gia bắt lấy thần thiếp như vậy, khiến thần thiếp nhất thời tỉnh táo lại, giờ thần thiếp trở về phòng của mình ngủ đây.” Vân Thanh Nhiễm hiển nhiên muốn chơi xấu, gặp phải tình huống đặc thù như vậy, dù là Vân Thanh Nhiễm, cũng không thể không vô sỉ một phen.
Quân Mặc Thần cầm lấy tay Vân Thanh Nhiễm vẫn không buông, hắn hiện tại đang tức giận, tiểu nữ nhân này chẳng lẽ không nhận thấy được à?
“Các ngươi đều lui xuống trước đi.” Quân Mặc Thần nói với Quân Kiệt cùng những người khác, Quân Kiệt bọn hắn nghe vậy còn không mau mau lui ra, loại tình huống này thế tử gia coi như không tức giận cũng tuyệt đối sẽ không có một tâm tình tốt.
Sau khi Quân Kiệt bọn họ rời khỏi phòng, cũng chỉ còn lại Quân Mặc Thần trên giường, cùng Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần cầm tay đứng ở bên giường.
“Lại đây, ngồi xuống đây.” Quân Mặc Thần dùng giọng điệu mệnh lệnh nói với Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm ngồi xuống trên mép giường.
Bốn mắt nhìn nhau, Quân Mặc Thần vừa giận lại bế tắc, hắn tức giận như vậy, ánh mắt của nàng cũng thực trong suốt, một chút bộ dạng chột dạ cũng không có, lại càng không cần nói đến áy náy linh tinh, đó căn bản không liên quan đến nét mặt của nàng bây giờ.
“Tại sao tới nơi này?” Quân Mặc Thần nhìn chăm chú vào ánh mắt Vân Thanh Nhiễm, rất nghiêm túc hỏi, nếu như từ trong miệng của nàng nói ra những lời kiểu thích Mộc Bách Dương, hắn nhất định sẽ đi giết Mộc Bách Dương ngay bây giờ.
“Tìm Mộc tiên sinh có chút việc.” Vân Thanh Nhiễm công đạo nói.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ, chuyện tình gì cần vừa phải đi lên vén chăn bắt lấy tay?” Quân Mặc Thần thoạt nhìn rất bình tĩnh hỏi han, vừa nghĩ tới tay, hắn đã dâng lên một ngọn lửa vô danh.
“Thật sự có chuyện, ta muốn trói ông ấy đi, chỉ như vậy thôi.” Vân Thanh Nhiễm không biết trong lòng người nam nhân đối diện với mình kia đã sớm ba đào mãnh liệt, chỉ cho là Quân Mặc Thần đang gặng hỏi nàng mà thôi.
“Trói ông ta đi?” Quân Mặc Thần nheo lại ánh mắt.
“Phải.” Vân Thanh Nhiễm gật đầu, bằng không nàng tìm Mộc Bách Dương làm cái gì.
Quân Mặc Thần lại nhìn chằm chằm ánh mắt Vân Thanh Nhiễm một lúc lâu, sau một lúc lâu…
Nghe được Vân Thanh Nhiễm kiên định trả lời, không phải câu trả lời hắn không muốn biết, Quân Mặc Thần lúc này lại khôi phục, không bình tĩnh lúc mới rồi dường như nhất thời tiêu tán đi.
“Khụ khụ… Một khi đã như vậy, cũng thôi đi, khụ khụ khụ… Lần sau nếu ái phi còn muốn trói người, cứ nói với bản thế tử là được, chớ lại một mình một người nửa đêm vào phòng nam tử, khụ khụ khụ…”
“À.” Vân Thanh Nhiễm tinh tế nhìn Quân Mặc Thần, hắn sao lại đối với nàng tốt như vậy, cũng chưa hỏi nàng vì sao muốn bắt Mộc Bách Dương, còn nói muốn trói người thì cứ nói cho hắn biết, hắn sẽ giúp đỡ.
Quân Mặc Thần thản nhiên cười một tiếng, tuy rằng không rõ ràng, có điều Vân Thanh Nhiễm vẫn thấy được, sau đó Quân Mặc Thần nói với người ngoài cửa, “Quân Kiệt, đi trói Mộc tiên sinh lại, đưa cho thế tử phi.”
Quân Kiệt tuân lệnh đi vào gian phòng liền kề với phòng chính của Trấn Nam Vương tìm Mộc Bách Dương, Mộc Bách Dương vốn định để Quân Mặc Thần bảo hộ mình, kết quả Quân Mặc Thần trực tiếp trói ông lại, Mộc Bách Dương ngay cả cơ hội hô to Quân Mặc Thần trọng sắc khinh bạn cũng không có.
***
“Cửu đệ, đệ đây là rất may mắn, Tam tiểu thư Vân gia nói như thế nào cũng là đại mỹ nhân trong kinh thành, cho đệ ăn còn không cần đệ thú nàng.” Thất hoàng tử Dạ Minh Sâm dùng giọng điệu trêu chọc Cửu hoàng tử Dạ Minh Uyên ngồi ở đối diện hắn.
“Hoàng huynh cần gì phải nói ta như vậy? Nếu hoàng huynh thích, tự có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ.” Dạ Minh Uyên không muốn nói chuyện kia, huống chi còn bị Dạ Minh Sâm dùng ngữ khí trêu chọc như vậy để nói.
“Nếu nói đến mỹ nữ, Quân Mặc Thần cưới bà điên kia thật là một tiểu mỹ nhân khó có được, thật sự khiến ta ngoài ý muốn một phen.” Dạ Minh Sâm
“Nàng từng bị điên, không hơn, cùng với dung mạo cùng tài học của nàng không có bất kỳ quan hệ gì.” Dạ Minh Uyên giải thích thay Vân Thanh Nhiễm.
“Xem ra ấn tượng của Cửu đệ đối với nàng rất không tồi, ta với nữ tử này có một chút tò mò rồi, khó trách lúc trước Quân Mặc Thần nói cái gì cũng muốn cưới nàng.” Dạ Minh Sâm mỗi lần nhắc tới Quân Mặc Thần đáy mắt luôn lộ ra một cỗ hàn khí.
Hắn ghen ghét Quân Mặc Thần cũng không phải là bí mật gì, trong cung rất nhiều người đều biết, tuy nói trừ bỏ Dạ Minh Uyên mấy vị hoàng tử khác đối với Quân Mặc Thần đều có hoặc nhiều hoặc ít thành kiến, Thất hoàng tử là một người biểu hiện rõ ràng nhất, mẫu phi của Thất hoàng tử đã sớm qua đời, được thái hậu yêu mến, đưa hắn đến bên người nuôi nấng, có điều thái hậu hiển nhiên yêu thương Quân Mặc Thần còn nhiều hơn hắn, cho nên từ nhỏ hắn đã bắt đầu ghen tị bất mãn với Quân Mặc Thần.
“Huynh đừng đánh chủ ý gì với nàng, nàng là thế tử phi của Quân Mặc Thần.” Dạ Minh Uyên nhắc nhở Dạ Minh Sâm, Dạ Minh Sâm người này thoạt nhìn rất tà dị, làm việc thường không theo quy củ.
“Đệ khẩn trương như vậy làm cái gì, đệ cũng nói rồi, nàng là thế tử phi của Quân Mặc Thần, cũng không phải của đệ.” Dạ Minh Sâm tà khí cười một tiếng, Vân Thanh Nhiễm phải không, nàng là thế tử phi của Quân Mặc Thần, điều này làm cho hắn có một chút hứng thú. Chỉ cần là đồ của Quân Mặc Thần, hắn không để ý đó là thứ tốt hay đồ hỏng, hắn rất hưởng thụ cái loại khoái cảm cướp đoạt những thứ tốt đẹp trong lòng Quân Mặc Thần!
Dạ Minh Uyên lắc đầu, “Hoàng huynh, huynh cứ chán ghét Mặc Thần như vậy ư? Hắn chưa từng làm sai chuyện gì, càng chưa từng làm qua chuyện có lỗi với huynh, huynh không thể buông tha ư?” Dạ Minh Uyên coi như là kiến thức qua địch ý của Dạ Minh Sâm đối với Quân Mặc Thần, bắt đầu từ trước kia, phàm là Quân Mặc Thần ở đây, chỉ cần không có trưởng bối, Dạ Minh Sâm nhất định muốn làm trái lại Quân Mặc Thần, còn thường xuyên muốn làm chút chuyện mờ ám, tuy Quân Mặc Thần Dù luôn rất may mắn tránh được một kiếp, có mấy lần thậm chí không biết thế nào, Dạ Minh Sâm mờ ám như vậy cuối cùng lại hại chính hắn.
Tỷ như trên lễ trưởng thành của Quân Mặc Thần, Dạ Minh Sâm cố ý mua chuộc thợ may làm quần áo, đem mấy chỗ trên quần áo mà ngày đó Quân Mặc Thần phải mặc đều may hỏng, muốn cho y phục của Quân Mặc Thần bị rách ở trước mọi người, kết quả ngày đó Quân Mặc Thần không có việc gì, y phục của hắn ngày đó rách hết.
Lại tỷ như mới trước đây, mấy hoàng tử nghịch ngợm, bắt giữ cung nữ lột sạch quần áo, hoàng thượng tới, Dạ Minh Sâm đã vứt tội danh này lên trên đầu Quân Mặc Thần, kết quả hoàng thượng không những không trị tội Quân Mặc Thần, ban cung nữ kia cho Quân Mặc Thần, còn trách móc Dạ Minh Sâm bán đứng bằng hữu, khiến cho ông rất thất vọng…
Nghe lời Dạ Minh Uyên nói, Dạ Minh Sâm hừ lạnh một tiếng, “Chuyện của ta không tới phiên đệ quản.” Dạ Minh Sâm thầm nghĩ, hắn thì biết cái gì? Nếu có thể, hắn thậm chí muốn lấy đi tính mạng của Quân Mặc Thần!
Dạ Minh Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết mình không ngăn cản được Dạ Minh Sâm, dù sao huynh ấy cũng chỉ là náo loạn một chút, sẽ không tạo ra chuyện lớn gì.
Dạ Minh Uyên không biết, kỳ thật Dạ Minh Sâm cho tới bây giờ đều không phải chỉ là náo loạn nhỏ, cũng chỉ có Dạ Minh Uyên hắn còn thuần khiết cho rằng trong thâm cung này sẽ có tình nghĩa huynh đệ, cũng chỉ có Dạ Minh Uyên hắn sẽ thuần khiết cho rằng Dạ Minh Sâm làm chuyện này chẳng qua là náo loạn nhỏ mà thôi.
Trong mắt Dạ Minh Sâm lộ ra nghiền ngẫm, trong đầu nhớ lại bộ dáng Vân Thanh Nhiễm trong dạ yến ngày ấy, hứng thú nồng đậm.
Quân Mặc Thần này là nửa tàn phế, nói vậy nàng sẽ rất cần nam nhân đến âu yếm một phen đây?
/182
|