Vân Thanh Nhiễm vào Tụ Bảo đường, bên trong rất náo nhiệt, giao dịch nguyên liệu thô của Tụ Bảo đường lấy giao dịch tư nhân là chính.
Nói cách khác, Tụ Bảo đường cung cấp nơi giao dịch, mà những người có nguyên liệu thô, cùng thương gia của Đổ Thạch tề tụ lại, toàn bộ giao dịch do chính bọn họ đàm phán, còn Tụ Bảo đường thì lấy một ít phần trăm, là phí tổn cung cấp nơi giao dịch cùng nhân viên quản lý.
Lúc này Tụ Bảo đường đang rất náo nhiệt, tiếng người ồn ào, trừ bỏ người mua cùng người bán ra, còn có rất nhiều người chỉ đến xem.
Một đao nghèo, một đao giàu. Thần tiên khó chặt đứt tấc ngọc, nhất định đợi sau khi nguyên liệu thô được cắt ra, hết thảy mới có kết luận, còn trước đó ai mà biết được tảng đá mình mua là tốt hay xấu.
Cho nên quá trình cắt ra này cũng là chuyện kích động lòng người, hấp dẫn không ít người đến vây xem.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm đi vào, lực chú ý không bị quá trình cắt ra này hấp dẫn, nàng quanh quẩn một vòng trong nội đường Tụ Bảo, cước bộ bỗng ngừng lại trước một nơi không thu hút ở trong góc.
Ngón tay nàng chỉ một khối đá tảng không lớn bằng ngón tay, hỏi người bán – một nam nhân trung niên “Tảng đá kia bao nhiêu tiền?”
Vân Thanh Nhiễm bên này vừa mới mở miệng, chợt nghe đến bên cạnh có người tới khuyên nàng, “Vị công tử này, ta nói cho ngươi, đừng mua đá của ông ta, đá của ông ta đều là gạch vụn, ông ta bán đá đến giờ đều chưa cắt ra được một khối ngọc nào đâu!”
“Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng mua, chúng ta đều là vì muốn tốt cho ngươi! Đá của người nọ từ lúc Tụ Bảo đường được mở đến bây giờ đều chưa từng cắt ra được thứ tốt!”
Mọi người ở đây dường như đã đạt tới chung nhận thức, đều nhất trí nhận định mặt hàng của vị bán hàng đối diện Vân Thanh Nhiễm kia là không tốt.
Nếu chỉ một lần hai lần, đương nhiên không đến mức khiến người khác có quan điểm như vậy, có thể thấy được đá của vị bán hàng này quả thật là không mở ra được thứ tốt trong thời gian dài, hoặc là căn bản cái gì cũng không mở được.
Đối với những lời nói chung quanh, nam nhân trung niên kia cũng không phản bác, ông ta cũng biết đây là sự thật, sau khi khai thác đá xong sẽ được đội kinh thương vận chuyển đến kinh thành, sau đó do ông ta tiếp nhận, kỳ thật ông ta chỉ là người phụ trách bán mà thôi.
Vân Thanh Nhiễm mỉm cười, “Không có vấn đề gì, ta muốn khối này. Bao nhiêu ngân lượng?”
Trải qua mấy ngày tu bổ, Vân Thanh Nhiễm đại khái cũng hiểu được trình độ giá hàng của hoàng triều Thịnh Vinh, lúc ra khỏi cửa cũng mang theo một ít ngân lượng để ứng phó nhu cầu bức thiết.
Tay của nam nhân giấu trong tay áo ra một cái dấu, dùng động tác tay nói cho Vân Thanh Nhiễm biết giá tiền của ông ta.
Đây là quy củ bất thành văn của nơi giao dịch này, làm như vậy là để cho những người bán khác không biết được giá tiền của hắn.
Vân Thanh Nhiễm trả một cái giá, cũng ở nơi người khác không nhìn thấy ra dấu tay.
Nam nhân do dự một chút, gật đầu đồng ý, sau đó Vân Thanh Nhiễm thanh toán tiền, tiêu mười lượng bạc.
“Ai, rõ ràng đã nhắc nhở hắn ta, lại cố tình không tin!” Người bên cạnh thấy Vân Thanh Nhiễm cùng người bán kia đạt được giao dịch, liền lắc đầu thở dài.
Lục Trúc thấy người chung quanh đều lộ vẻ đồng tình với Vân Thanh Nhiễm, liền kéo kéo ống tay áo Vân Thanh Nhiễm, ở bên tai nàng nói nhỏ, “Tiểu thư, sao người lại hồ đồ vậy, bọn họ đều nói trong tảng đá này không mở ra được ngọc, sao người còn mua chứ!”
Lục Trúc đau lòng chỗ bạc kia, lãng phí vô ích thật đáng tiếc.
Vân Thanh Nhiễm không để ý, “Không có việc gì, chúng ta đi sang bên kia để cho người ta mở tảng đá này đi.” Nàng sẽ không tự mở, để nhân sĩ chuyên nghiệp ở nơi này mở đi.
Vân Thanh Nhiễm để người của Tụ Bảo đường giúp nàng mở tảng đá ra, đối phương tiếp nhận tảng đá, biết đá của Vân Thanh Nhiễm mua từ nơi của người bán có tiếng là không có mặt hàng tốt, chỉ coi Vân Thanh Nhiễm là một người ngoài ngành không hiểu chuyện, đối với tảng đá trong tay cũng không ôm hi vọng gì.
Quần chúng vây xem cũng nghĩ thế, những người này đến Tụ Bảo đường xem náo nhiệt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tự nhiên là hiểu rõ tình hình.
Những tiếng reo hò kích động lòng người vừa rồi cũng đều ngừng lại, chỉ còn lại ánh mắt đồng tình.
“Cảm phiền đừng cắt quá sâu,cắt một lớp da hơi mỏng là được rồi.” Vân Thanh Nhiễm đặc biệt nhắc nhở người cầm đao.
Tiểu huynh đệ này vẫn không hiểu rõ tình hình mà, còn cho là mình mua được thứ gì tốt, cắt một lớp da? Ha, cho dù cắt hết đi, cũng không thấy gì đâu!
Ai thấy Vân Thanh Nhiễm mua thứ nguyên liệu thô nhìn không tốt này, đều nhận định đó là một khối phế liệu không cắt ra được cái gì.
Nếu Vân Thanh Nhiễm yêu cầu như vậy, tiểu hỏa cầm đao cũng rập khuôn, mặc dù trong lòng hắn không xem trọng.
Đao cắt một lớp hơi mỏng.
Trong lúc nhất thời, tiếng hít không khí nổi lên bốn phía.
Ra rồi! Thế nhưng lại ra rồi!
Hơn nữa tỉ lệ này, rõ ràng là Phỉ Thúy thượng đẳng đó!
Ở đây, có không ít người đều là người trong nghề, liếc mắt một cái có thể phân biệt ra được tính chất tốt xấu.
Đây mới chỉ là cắt ở một bên thôi, sẽ không phải là cả tảng đá đều có chứ, vậy thì lời quá rồi? Một khối Phỉ Thúy thượng đẳng lớn như vậy, giá trị bao nhiêu ngân lượng đây trời!
Tiểu hỏa cầm đao ngây ngẩn cả người, không dám khinh thường.
Ngọc Thạch bên trong dần dần lộ ra toàn bộ dáng vẻ của nó, mọi người càng thêm kinh ngạc.
Có lầm hay không?
Cuối cùng, đến Vân Thanh Nhiễm trên tay chính là một khối Phỉ Thúy thượng đẳng nặng chừng một ki-lô-gam, lần này, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt.
Trời ạ, vị tiểu huynh đệ này thật sự là trên phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh rồi, vận khí cũng thật là quá tốt đi?
Một đám, ghen tị đến độ sắp nổi điên.
Ngọc Thạch thương kịp phản ứng vội tiến đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Tiểu huynh đệ, khối Phỉ Thúy này của ngươi có bán không, ngươi ra giá đi ta mua!”
“Đúng vậy, ngươi ra cái giá đi, chỉ cần hợp lý chúng ta trực tiếp mua lại!”
Vân Thanh Nhiễm bị mọi người bao bọc vây quanh, ngay cả Lục Trúc cũng bị đẩy ra ngoài.
Trong đám người, một nam tử tuấn dật ánh mắt thâm thúy nhìn Vân Thanh Nhiễm cùng Phỉ Thúy trong tay nàng.
“Tiểu Cửu, ngươi nói, vị tiểu huynh đệ kia là vận khí tốt, hay là ngay từ đầu hắn đã biết mình mua được thứ tốt đây?” Nam nhân hỏi gã đầy tớ bên cạnh hắn.
“Gia, ta sao nhìn ra được chứ, có điều, nô tài nghĩ, Đổ Thạch này đều dựa vào vận khí, ai cũng không thể nói nguyên liệu thô mình trúng ý nhất định có thể ra ngọc, nghĩ đến vị tiểu công tử trẻ tuổi kia cũng chỉ là có vận khí tốt mà thôi.”
“Vậy sao?” Nam tử nhíu mày, thoáng hiện thâm ý, “Tiểu Cửu, ngươi đi, mua lại Phỉ Thúy trên tay hắn, mặc kệ ra giá bao nhiêu, sau khi mua được, ta muốn một mình gặp hắn một lần.”
“Vâng, thưa gia, nô tài đi ngay.”
Nói cách khác, Tụ Bảo đường cung cấp nơi giao dịch, mà những người có nguyên liệu thô, cùng thương gia của Đổ Thạch tề tụ lại, toàn bộ giao dịch do chính bọn họ đàm phán, còn Tụ Bảo đường thì lấy một ít phần trăm, là phí tổn cung cấp nơi giao dịch cùng nhân viên quản lý.
Lúc này Tụ Bảo đường đang rất náo nhiệt, tiếng người ồn ào, trừ bỏ người mua cùng người bán ra, còn có rất nhiều người chỉ đến xem.
Một đao nghèo, một đao giàu. Thần tiên khó chặt đứt tấc ngọc, nhất định đợi sau khi nguyên liệu thô được cắt ra, hết thảy mới có kết luận, còn trước đó ai mà biết được tảng đá mình mua là tốt hay xấu.
Cho nên quá trình cắt ra này cũng là chuyện kích động lòng người, hấp dẫn không ít người đến vây xem.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm đi vào, lực chú ý không bị quá trình cắt ra này hấp dẫn, nàng quanh quẩn một vòng trong nội đường Tụ Bảo, cước bộ bỗng ngừng lại trước một nơi không thu hút ở trong góc.
Ngón tay nàng chỉ một khối đá tảng không lớn bằng ngón tay, hỏi người bán – một nam nhân trung niên “Tảng đá kia bao nhiêu tiền?”
Vân Thanh Nhiễm bên này vừa mới mở miệng, chợt nghe đến bên cạnh có người tới khuyên nàng, “Vị công tử này, ta nói cho ngươi, đừng mua đá của ông ta, đá của ông ta đều là gạch vụn, ông ta bán đá đến giờ đều chưa cắt ra được một khối ngọc nào đâu!”
“Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng mua, chúng ta đều là vì muốn tốt cho ngươi! Đá của người nọ từ lúc Tụ Bảo đường được mở đến bây giờ đều chưa từng cắt ra được thứ tốt!”
Mọi người ở đây dường như đã đạt tới chung nhận thức, đều nhất trí nhận định mặt hàng của vị bán hàng đối diện Vân Thanh Nhiễm kia là không tốt.
Nếu chỉ một lần hai lần, đương nhiên không đến mức khiến người khác có quan điểm như vậy, có thể thấy được đá của vị bán hàng này quả thật là không mở ra được thứ tốt trong thời gian dài, hoặc là căn bản cái gì cũng không mở được.
Đối với những lời nói chung quanh, nam nhân trung niên kia cũng không phản bác, ông ta cũng biết đây là sự thật, sau khi khai thác đá xong sẽ được đội kinh thương vận chuyển đến kinh thành, sau đó do ông ta tiếp nhận, kỳ thật ông ta chỉ là người phụ trách bán mà thôi.
Vân Thanh Nhiễm mỉm cười, “Không có vấn đề gì, ta muốn khối này. Bao nhiêu ngân lượng?”
Trải qua mấy ngày tu bổ, Vân Thanh Nhiễm đại khái cũng hiểu được trình độ giá hàng của hoàng triều Thịnh Vinh, lúc ra khỏi cửa cũng mang theo một ít ngân lượng để ứng phó nhu cầu bức thiết.
Tay của nam nhân giấu trong tay áo ra một cái dấu, dùng động tác tay nói cho Vân Thanh Nhiễm biết giá tiền của ông ta.
Đây là quy củ bất thành văn của nơi giao dịch này, làm như vậy là để cho những người bán khác không biết được giá tiền của hắn.
Vân Thanh Nhiễm trả một cái giá, cũng ở nơi người khác không nhìn thấy ra dấu tay.
Nam nhân do dự một chút, gật đầu đồng ý, sau đó Vân Thanh Nhiễm thanh toán tiền, tiêu mười lượng bạc.
“Ai, rõ ràng đã nhắc nhở hắn ta, lại cố tình không tin!” Người bên cạnh thấy Vân Thanh Nhiễm cùng người bán kia đạt được giao dịch, liền lắc đầu thở dài.
Lục Trúc thấy người chung quanh đều lộ vẻ đồng tình với Vân Thanh Nhiễm, liền kéo kéo ống tay áo Vân Thanh Nhiễm, ở bên tai nàng nói nhỏ, “Tiểu thư, sao người lại hồ đồ vậy, bọn họ đều nói trong tảng đá này không mở ra được ngọc, sao người còn mua chứ!”
Lục Trúc đau lòng chỗ bạc kia, lãng phí vô ích thật đáng tiếc.
Vân Thanh Nhiễm không để ý, “Không có việc gì, chúng ta đi sang bên kia để cho người ta mở tảng đá này đi.” Nàng sẽ không tự mở, để nhân sĩ chuyên nghiệp ở nơi này mở đi.
Vân Thanh Nhiễm để người của Tụ Bảo đường giúp nàng mở tảng đá ra, đối phương tiếp nhận tảng đá, biết đá của Vân Thanh Nhiễm mua từ nơi của người bán có tiếng là không có mặt hàng tốt, chỉ coi Vân Thanh Nhiễm là một người ngoài ngành không hiểu chuyện, đối với tảng đá trong tay cũng không ôm hi vọng gì.
Quần chúng vây xem cũng nghĩ thế, những người này đến Tụ Bảo đường xem náo nhiệt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tự nhiên là hiểu rõ tình hình.
Những tiếng reo hò kích động lòng người vừa rồi cũng đều ngừng lại, chỉ còn lại ánh mắt đồng tình.
“Cảm phiền đừng cắt quá sâu,cắt một lớp da hơi mỏng là được rồi.” Vân Thanh Nhiễm đặc biệt nhắc nhở người cầm đao.
Tiểu huynh đệ này vẫn không hiểu rõ tình hình mà, còn cho là mình mua được thứ gì tốt, cắt một lớp da? Ha, cho dù cắt hết đi, cũng không thấy gì đâu!
Ai thấy Vân Thanh Nhiễm mua thứ nguyên liệu thô nhìn không tốt này, đều nhận định đó là một khối phế liệu không cắt ra được cái gì.
Nếu Vân Thanh Nhiễm yêu cầu như vậy, tiểu hỏa cầm đao cũng rập khuôn, mặc dù trong lòng hắn không xem trọng.
Đao cắt một lớp hơi mỏng.
Trong lúc nhất thời, tiếng hít không khí nổi lên bốn phía.
Ra rồi! Thế nhưng lại ra rồi!
Hơn nữa tỉ lệ này, rõ ràng là Phỉ Thúy thượng đẳng đó!
Ở đây, có không ít người đều là người trong nghề, liếc mắt một cái có thể phân biệt ra được tính chất tốt xấu.
Đây mới chỉ là cắt ở một bên thôi, sẽ không phải là cả tảng đá đều có chứ, vậy thì lời quá rồi? Một khối Phỉ Thúy thượng đẳng lớn như vậy, giá trị bao nhiêu ngân lượng đây trời!
Tiểu hỏa cầm đao ngây ngẩn cả người, không dám khinh thường.
Ngọc Thạch bên trong dần dần lộ ra toàn bộ dáng vẻ của nó, mọi người càng thêm kinh ngạc.
Có lầm hay không?
Cuối cùng, đến Vân Thanh Nhiễm trên tay chính là một khối Phỉ Thúy thượng đẳng nặng chừng một ki-lô-gam, lần này, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt.
Trời ạ, vị tiểu huynh đệ này thật sự là trên phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh rồi, vận khí cũng thật là quá tốt đi?
Một đám, ghen tị đến độ sắp nổi điên.
Ngọc Thạch thương kịp phản ứng vội tiến đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Tiểu huynh đệ, khối Phỉ Thúy này của ngươi có bán không, ngươi ra giá đi ta mua!”
“Đúng vậy, ngươi ra cái giá đi, chỉ cần hợp lý chúng ta trực tiếp mua lại!”
Vân Thanh Nhiễm bị mọi người bao bọc vây quanh, ngay cả Lục Trúc cũng bị đẩy ra ngoài.
Trong đám người, một nam tử tuấn dật ánh mắt thâm thúy nhìn Vân Thanh Nhiễm cùng Phỉ Thúy trong tay nàng.
“Tiểu Cửu, ngươi nói, vị tiểu huynh đệ kia là vận khí tốt, hay là ngay từ đầu hắn đã biết mình mua được thứ tốt đây?” Nam nhân hỏi gã đầy tớ bên cạnh hắn.
“Gia, ta sao nhìn ra được chứ, có điều, nô tài nghĩ, Đổ Thạch này đều dựa vào vận khí, ai cũng không thể nói nguyên liệu thô mình trúng ý nhất định có thể ra ngọc, nghĩ đến vị tiểu công tử trẻ tuổi kia cũng chỉ là có vận khí tốt mà thôi.”
“Vậy sao?” Nam tử nhíu mày, thoáng hiện thâm ý, “Tiểu Cửu, ngươi đi, mua lại Phỉ Thúy trên tay hắn, mặc kệ ra giá bao nhiêu, sau khi mua được, ta muốn một mình gặp hắn một lần.”
“Vâng, thưa gia, nô tài đi ngay.”
/182
|