Thẩm Nhất Bác ra lệnh, Thẩm Kiệt lập tức mang theo người, đi điều tra những hộ gia đình và thương gia của Loan thôn. Thẩm Dũng cùng phụ thân ở trong thư phòng, đem những tài liệu ghi chép có liên quan đến Hoạt Phần thôn ra tra tìm một lượt.
Phương Nhất Chước thấy mọi người đều bận rộn, cũng không quấy rầy nữa, cầm một cái giỏ, chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn.
“Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?” Liên Nhi cười hì hì chạy đến, “Có phải là đi chuẩn bị thức ăn cho buổi tối không?”
Phương Nhất Chước gật đầu, hỏi: “Đúng thế, buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Ăn bánh chưng được không?” Liên Nhi cong cong môi cười, mấy ngày nay nha đầu này đang thay răng, răng nanh rụng mất một chiếc, khi cười để lộ một lỗ thủng trên hàm, tiểu nha đầu lại thích chưng diện, đưa tay lên che miệng, nhìn thật đáng yêu.
Phương Nhất Chước vuốt tóc Liên Nhi, hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn ăn bánh chưng?”
“Vừa rồi mẹ Ngũ Phúc có mang về một ít lá lau*, mọi người đều nói, có bánh chưng ăn thì thật tốt!” Liên Nhi hì hì cười.
*Ở Trung Quốc, bánh chưng được gói bằng lá lau, cũng không có hình vuông như nước mình
mà có hình gần giống bánh giò như ảnh mình họa đầu bài.
“Trong nhà có gạo nếp không?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Có.” Liên Nhi gật đầu, “Lần trước Chung bá tặng rất nhiều.”
“Tốt lắm, em trở về nói với Tiểu Thạch đem gạo nếp rửa sạch, tẩm với tương du (nước mắm), đợi ta mua nguyên liệu trở về là có thể làm nhân bánh.” Phương Nhất Chước nói.
“Tốt quá.” Liên Nhi hoan hỉ chạy đi.
Phương Nhất Chước một mình cầm giỏ nhỏ ra khỏi phủ.
Vừa ra khỏi cửa, lại gặp Tiểu Thạch đi mua chỉ thêu cho Thẩm phu nhân trở về, Tiểu Thạch thấy Phương Nhất Chước, liền hỏi: “Thiếu phu nhân, cô đi mua thức ăn sao?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước sửa sửa lại mái tóc cho Tiểu Thạch, nha đầu kia lại chạy vào bên trong, vừa chạy vừa nói: “Để em đi xách làn cho cô, thiếu phu nhân đợi một chút, em đem kim chỉ về cho phu nhân rồi ra ngay.”
“Không cần.” Phương Nhất Chước nghĩ hôm nay cũng không cần mua quá nhiều thứ, liền nói: “Ta chỉ mua ít táo và hạt dẻ rồi sẽ trở lại, các em cứ làm việc đi.”
“Vâng.” Tiểu Thạch gật đầu, Phương Nhất Chước liền đi một mình.
Hôm nay, chợ bị cháy vẫn còn bị phóng kín, chợ mới được mở trên một con đường cách đó không xa, người buôn bán so với lúc trước ít hơn, người đi mua cũng ít, toàn bộ chợ có vẻ vắng lặng.
Phương Nhất Chước tiến vào trong chợ, nhìn trước nhìn sau, cảm thấy hơi kỳ quái.
“Thiếu phu nhân, mua rau sao?” Một bà lão tóc bạc chào hỏi Phương Nhất Chước, “Muốn mua cái gì?”
Phương Nhất Chước thấy bà lão tuổi đã cao, còn bày sạp hàng, trước mắt bán cải trắng, tuy rằng nhân bánh chưng không cần cải trắng, nhưng Phương Nhất Chước vẫn tiến lại nói muốn mua hai củ, mua về nấu canh uống cũng tốt.
Lão bà giúp nàng đặt rau vào trong giỏ, Phương Nhất Chước trả bạc, rồi hỏi: “Lão bà bà, sao người mua bán lại ít như vậy?” Nàng nhớ bình thường đều rất nhiều người, hơn nữa hôm trước người cũng tấp nập, không hề vắng vẻ như hôm nay.
“Ai…” Lão phụ nhân thở dài, lắc đầu, nói: “Thiếu phu nhân, chắc cô không biết, tất cả mọi người đều sợ lửa trời.”
Phương Nhất Chước chau mày, ngực khó chịu, nàng vừa mới biết được chuyện lửa trời, sao một lão bà trên đường cái cũng biết được? Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều lắm, thấy lão bà bà lớn tuổi rồi, không chừng lại là người của Hoạt Phần thôn.
“Bà bà, bọn họ bởi vì sợ kiếp nạn lửa trời nên không đến đây mua hàng sao?” Phương
Nhất Chước hỏi.
“Bọn họ đều nói nơi này có điềm xấu, trước đây người của Loan thôn chúng ta cũng bị nói mang điềm xấu, nên họ không đến mua rau nữa, bây giờ ngay cả việc chúng ta muốn đi đến nơi khác bán rau, cũng không được phép.”
“Ai nói?” Phương Nhất Chước nóng giận, “Vì sao không được phép? Tất cả đều là người,
rau của các ngươi cũng không có độc.”
“Có người nói, lửa trời là lời nguyền, đi theo người của Loan thôn, chúng ta đi đến nơi nào, nơi đó sẽ gặp hỏa hoạn, bọn họ còn nói nữ nhân muốn lập gia đình không nên gả đến Loan thôn, nam nhân muốn cưới vợ cũng không được tìm người của Loan thôn, ngay cả đi nhà xí cũng phải cách xa, miễn cho bị nguyền rủa, chết cũng không biết nguyên nhân.”
“Ai lại có thể nói ra những điều thiếu đạo đức như vậy?” Phương Nhất Chước rất tức giận, “Lời ác độc thế cũng nghĩ ra được?!”
Lão bà lắc đầu, “Không biết, ta cũng chỉ nghe người khác nói.”
“Là người ở chợ trên đường Nguyên Nhai.”
Lúc này, bên trái lão bà bà có một sạp hàng nhỏ khác, người nói chuyện là một đứa trẻ.
Phương Nhất Chước nhìn kỹ chỉ thấy đó là một đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi, đi theo mẹ ra chợ bán rau liền lại gần hỏi, “Trên đường Nguyên Nhai sao?”
“Đúng thế.” Tiểu oa nhi gật đầu, “Em vừa chơi với đám trẻ ở đường đó, nhưng những người lớn ở đó đến dắt đám trẻ con đi, còn nói chúng không được phép chơi với em, em là điềm xấu.”
Phương Nhất Chước thấy sạp hàng nhà đứa nhỏ có bán hạt dẻ và đậu phộng, liền mua một ít, rồi hỏi: “Trên đường Nguyên Nhai cũng có một chợ, nhưng ở đó chủ yếu bán thịt cá, sao phải bịa đặt lời hãm hại chợ bên này bán rau? Hai bên cũng không đoạt mối làm ăn của nhau mà.”
Mẹ của đứa nhỏ kia đưa mắt nhìn trái phải một chút, rồi nói: “Thiếu phu nhân, đều không phải những người bán hàng hãm hại chúng ta, mà là một thầy tướng số trong chợ bịa đặt sinh sự.”
“Thầy tướng số sao?” Phương Nhất Chước sửng sốt, suy nghĩ một chút, hỏi: “Thầy tướng số nào?”
“Một kẻ mù hay ngồi xem tướng trên đường Nguyên Nhai.” Phụ nhân kia căm giận nói, “Sáng hôm nay ta và mọi người đi tìm hắn lý luận, không nghĩ tới hắn lại lớn tiếng mắng chửi, nói chúng ta khiến chợ này trở nên ô uế, muốn chỗ này cũng phải chịu hỏa hoạn sao… Sau đó chúng ta bị một đám đồ tể bán thịt đánh đuổi trở về, cánh tay ta còn bị thương. Nói rồi, xắn tay áo để Phương Nhất Chước nhìn thấy cánh tay xanh tím.
Phương Nhất Chước rất tức giận, mới đưa mắt nhìn xung quanh, người buôn bán trong chợ phần lớn đều là nữ nhân và người già yếu, hơn nữa rất nhiều người lúc trước bị hỏa hoạn gây tổn thương, mang thương đi bán thức ăn, ai nấy đều ủ rũ chán chường.
Phương Nhất Chước vốn xuất thân từ giang hồ, hành tẩu một mình rất lâu, tất nhiên biết tư vị bị người khác xa lánh, tên thầy tướng số mù kia đúng là thiếu đạo đức!
Nàng xánh giỏ, nói: “Mọi người đừng nóng vội, hôm nay cũng quá nóng, về trước nghỉ ngơi một chút, ta đi nhìn xem, thầy tướng số mù kia nếu là bịa đặt, ta sẽ báo quan giúp mọi người, không thể để hắn vô pháp vô thiên như vậy!”
Lão bà bà cũng có chút hiểu biết, suy nghĩ chút, liền quay ra nói với Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân, ngươi đừng nghe bọn họ nói mà tức giận, chuyện này chúng ta cũng chuẩn bị đi báo quan, Thẩm lão gia thanh liêm sẽ làm chủ cho chúng ta, cô đừng lội vào vũng nước đục này, kẻ mù kia mồm miệng không tốt, sẽ làm bẩn danh tiếng của cô.”
“Đúng đúng!” Mọi người chung quanh nghe thế đều gật đầu.
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, ta đã biết, nhưng ta cũng muốn đi đến đó mua ít thịt.” Nói rồi, cầm giỏ thức ăn vội vã đi.
Mọi người trong chợ hai mắt nhìn nhau, lão bà bà suy nghĩ một chút, rồi quay sang nói với đứa nhỏ, “Cháu trai, cháu lặng lẽ đi theo thiếu phu nhân, nếu Thiếu phu nhân có xảy ra chuyện gì, hãy đến nha môn gọi người!”
“Được!” Tiểu hài tử kia nhảy xuống khỏi băng ghế, lặng lẽ chạy theo Phương Nhất Chước.
Trong nha môn, Thẩm Dũng nhìn xong một chồng lớn hồ sơ, xoa xoa cái cổ nâng chung trà lên uống một ngụm, phát hiện trà đã lạnh rồi, liền ngẩng đầu, “A? Nương tử đâu?”
“Đi làm cơm rồi.” Thẩm Nhất Bác nhìn hồ sơ nói, “Ngươi cũng đừng ngồi ở đây nữa, mau đi giúp Nhất Chước, sự nghiệp nam nhân tuy quan trọng, nhưng chuyện phu thê còn quan trọng hơn.”
Thẩm Dũng cả kinh, mở to hai mắt nhìn Thẩm Nhất Bác, “Phụ thân… Lời này là người nói
sao?”
Thẩm Nhất Bác ngẩng đầu, “Đúng thế, con gái có bao nhiêu lần mười bảy mười tám tuổi nữa? Lúc này không thương yêu người ta, lẽ nào chờ nàng già đi ngươi mới quan tâm đến sao?”
“Khụ khụ.” Thẩm Dũng đỏ mặt ho khan một tiếng, “Phụ thân, sao người lại nói như vậy.”
“Ta là người từng trải.” Thẩm Nhất Bác liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi xem mẫu thân ngươi muốn bế cháu lắm rồi? Đúng là kém cỏi!”
Mặt Thẩm Dũng đỏ bừng, vặn vặn cổ, duỗi tay gãi gãi quai hàm, nói: “Được rồi phụ thân, con muốn cùng Nhất Chước tổ chức tiệc vui lại một lần nữa.”
“Ừ, chọn ngày đi thôi.” Thẩm Nhất Bác không hỏi một tiếng phải đáp ứng.
Thẩm Dũng lại lấy làm kinh hãi, nhìn phụ thân hắn, sau đó cười tủm tỉm đáp tiếng, rồi đi ra ngoài tìm Phương Nhất Chước.
Tới phòng bếp, bên trong chỉ thấy Tiểu Thạch và Liên Nhi đang đùa giỡn nhau.
“Hai ngươi làm gì đó?” Thẩm Dũng đi lại gần, thấy hai nha đầu đem gạo nếp ngâm trong một thùng gỗ, đổ nửa lọ tương du, một nha đầu cầm cái môi đảo qua đảo lại.
“Thiếu phu nhân nói muốn gói bánh chưng, phải ngâm gạo nếp.” Liên Nhi trả lời.
“Nương tử đâu?” Thẩm Dũng nhìn quanh, không thấy bóng dáng Phương Nhất Chước đâu
cả.
“Thiếu phu nhân đi mua thức ăn rồi.” Tiểu Thạch thuyết, “Người nói muốn mua ít hạt dẻ
và táo.”
“À.” Thẩm Dũng gật đầu, “Táo và hạt dẻ à, thế thì chắc là muốn làm bánh chưng ngũ bảo
rồi?”
“Bánh chưng ngũ bảo là cái gì nha?” Hai nha đầu hiếu kỳ hỏi.
“Bánh chưng ngũ bảo này là ta từng nghe nương tử nhắc tới.” Thẩm Dũng nói, “Đem gạo nếp sau khi đã tẩm tương du vo sạch, sau đó bên trong nhân bánh chưng có cho táo, hạt dẻ, đậu phộng, lòng đỏ trứng và thịt, gói lại chung với nhau.”
“Oa.” Tiểu Kết Ba tiến vào, vừa vặn nghe được Thẩm Dũng nói: “Nghe qua đã biết là rất ngon rồi.”
Thẩm Dũng nhìn thấy hắn, liền hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Không đi mua thức ăn với nương tử ta sao?”
Tiểu Kết Ba lắc đầu, nói: “Ta ở phía sau giúp đỡ phu nhân quét dọn.”
“Đúng rồi.” Tiểu Thạch nói, “Hôm nay phu nhân nói, muốn chuẩn bị khăn lụa hồng, còn muốn quét dọn phủ.”
“Vậy Nhất Chước đi mua thức ăn một mình sao?” Thẩm Dũng khẽ nhíu mày.
“Ách…” Ba hài tử đảo mắt nhìn nhau, Tiểu Thạch đột nhiên nói: “Thiếu phu nhân đã đi rất lâu rồi.”
“Ã…” Thẩm Dũng nghe xong hoảng hốt, xoay người chạy ra ngoài.
Tiểu Kết Ba cũng vội vàng đi theo, nói: “Thiếu gia, ta cũng đi tìm.”
Liên Nhi và Tiểu Thạch nhìn nhau liếc mắt.
Liên nhi: “Làm sao vậy Tiểu Thạch?”
Tiểu Thạch lắc đầu: “Không biết, chúng ta cũng đi tìm đi?”
“Tìm cái gì?”
Đúng lúc này, Thẩm Kiệt bước vào, ngày hôm nay hắn đi tra xét các hộ gia đình của Loan thôn, vừa mệt vừa đói, vào cửa lại thấy Thẩm Dũng vội vã lao ra, nên tò mò hỏi hai tiểu nha đầu.
…
Phương Nhất Chước cầm giỏ thức ăn, đi tới chợ trên đường Nguyên Nhai, quả nhiên ở đây
so với bình thường náo nhiệt hơn. Nàng đi quanh một vòng, mua táo, thịt và một ít trứng gà, tiện thể hỏi thăm một chút xem, quanh đây có thầy tướng số mù hay không.
Một người bán thịt nói cho nàng, đi về phía Tây, có một con đường nhỏ, trên nóc của mỗi nhà ở đường đó đều có khắc hoa văn không giống nhau, nhà nào khắc hoa cúc chính là, cửa hàng của thầy tướng số.
“Cửa hàng không có biển, lại dựa vào hoa văn mà phân biệt sao?” Phương Nhất Chước hơi hiếu kỳ.
“Ha hả, đúng rồi.” Người bán thịt cười cười với Phương Nhất Chước, “Nhà cửa nơi đó đặc biệt thấp, treo biển rất dễ bị đụng đầu, cũng không hiểu sao lúc trước lại xây dựng như vậy, nhưng chỗ nóc nhà hợp với mái hiên có khắc hoa văn đặc biệt rõ ràng, mỗi nhà đều hoàn toàn khác nhau, cho nên những người đến đó, đều nhìn vào hoa văn để phân biệt.”
“À…” Phương Nhất Chước hiểu rõ gật đầu, cảm thấy thật thú vị, nàng nhìn sắc trời vẫn còn sớm, suy nghĩ gạo nếp chắc còn phải ngâm một lát nữa, liền cầm giỏ, đi đến dãy phố mà người bán thịt nói.
…
Thẩm Dũng đi tới chợ, cũng cảm thấy chợ thật vắng vẻ, hỏi một lão bà bán rau, lão bà nhìn thấy Thẩm Dũng tới, liền hỏi Phương Nhất Chước đã trở về chưa, Thẩm Dũng lắc đầu.
Lão bà đem chuyện tình vừa rồi nói một lần, Thẩm Dũng lập tức xoay người chạy đến chợ trên đường Nguyên Nhai.
…
Phương Nhất Chước vừa đi đến đầu đường kia, đã thấy có rất nhiều người vây quanh một sạp hàng phía trước, không biết đang mua cái gì.
Phương Nhất Chước thấy tò mò, liền bước lại nhìn, ngực cũng hơi bồn chồn, vừa rồi trong số những người cần phải điều tra mà Thẩm Nhất Bác nhắc đến, cũng bao gồm cả thầy tướng số, người mù kia có phải là lợi dụng chuyện hỏa hoạn để bán bùa chú hay không, hoặc là có ý đồ gì khác.
Đi đến gần nhìn, hấy rất nhiều người đang tranh nhau mua bùa.
Phương Nhất Chước hỏi một lão bà đang cầm một lá bùa, “Lão bà bà, đây là cái bùa gì thế?”
“Bùa trừ tà!” Lão bà bà trả lời.
Phương Nhất Chước hỏi, “Có ích lợi gì? Để tiêu tai giải nạn?”
“Ai, đây là để đề phòng hỏa hoạn! Treo ở trong nhà”
“A?” Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Cháu xem một chút được không?”
Lão bà đưa lá bùa trong tay cho Phương Nhất Chước, Phương Nhất Chước cầm lấy nhìn một chút, thấy cũng chỉ là một lá bùa màu vàng bình thường, phía trên viết một chữ loan.
Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: “Vì sao là chữ loan?”
“Chữ loan này là để phòng hỏa hoạn!” Lão bà chăm chú, “Có người nói, hai ngày trước là lửa trời đốt chợ thành Đông, nếu không mua bùa chú của Lý đại tiên, có thể gặp họa nữa!”
Phương Nhất Chước khẽ nhíu mày, lão bà bà nhận lại bùa chú rồi rời đi.
Phương Nhất Chước thấy rất nhiều người tranh nhau mua bùa, ở một bên chờ, rồi cũng
mua một lá bùa đi ra.
Vốn định hỏi thăm một chút về Lý đại tiên kia, có điều nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nên đánh rắn động cỏ, trở lại tìm Thẩm Dũng và mọi người thương lượng vẫn hơn, sau đó cầm bùa chú chậm rãi trở về đi.
Phương Nhất Chước vừa đi vừa cầm lá bùa nhìn trái nhìn phải, tự nói, không phải là người mù kia, là muốn chứng minh bản lĩnh xem tướng số của mình, muốn kiếm tiền, hay là muốn phóng hỏa? Thế nhưng nghĩ mãi, vẫn không nghĩ ra được khả năng nào… Chỉ vì bán bùa thôi sao? Hơn nữa, như thế có phải quá trắng trợn rồi hay không?
Phương Nhất Chước đột nhiên cảm thấy lá bùa hơi là lạ, đưa lên chóp mũi ngửi ngừi, bất giác cau mũi, có hương nến… Liền giơ bùa lên cao để ánh mặt trời chiếu vào.
Nhìn một hồi, Phương Nhất Chước đem giỏ thức ăn treo lên cánh tay, rồi mới cẩn thận bóc lá bùa ra, liền thấy bên trong có vài thứ.
Bên trong lá bùa, có giấy tiền màu vàng, một chút tro bụi, giống như tro của rơm rạ bị đốt cháy… Mặt khác, bao quanh mặt trong của giấy làm bùa, chính là hoa văn hình mây.
Phương Nhất Chước nhìn một lúc liền, sửng sốt, nàng đột nhiên nghĩ đến hoa văn này hình như quen thuộc, đã gặp qua ở đâu rồi?
Cầm bùa, Phương Nhất Chước vừa nghĩ vừa đi, ngẩng mặt nhìn chung quanh một chút, trong đầu chợt lóe, đúng rồi, trên đường nàng đi đến chỗ sạp hàng của thầy tướng số kia có thấy nóc nhà của một cửa hàng, có khắc hoa văn như thế này.
Phương Nhất Chước liền chăm chú nhìn nóc nhà của những cửa hàng, quả nhiên, rất nhanh thấy được một gian.
Đó là một cửa hàng nhỏ nằm trong một góc tối tăm, mặt tiền của cửa hàng âm u, nắng chiếu không tới.
Phương Nhất Chước bước đến gần, cảm thấy từng đợt gió lạnh, đúng là dọa người, đặc biệt trên cửa còn dán giấy tiền, nàng ý thức được, đây hình như là nơi bán giấy tiền, hương nến, vòng hoa cho đám tang. Nghĩ đến mùi hương của lá bùa lúc nãy, Phương Nhất Chước cảm thấy cả người lạnh lẽo, tốt nhất trở về cùng Thẩm Dũng thương lượng một chút mới tốt, nghĩ đến đó liền xoay người…
“A!”
Phương Nhất Chước kinh ngạc nhảy dựng lên, nàng quay người lại, đã thấy phía sau có một nam nhân trung niên không biết đứng đó từ lúc nào.
Nam nhân kia khuôn mặt trắng như sáp, cách nàng rất gần, như đứng dán vào sau lưng nàng, Phương Nhất Chước sợ hãi quá mà kêu to.
Thấy là một người còn sống, Phương Nhất Chước mới bình tĩnh lại.
“Muốn mua cái gì sao?” Giọng nói người nọ trầm thấp, hơi khàn khàn.
“A?” Phương Nhất Chước khó hiểu, nhìn sang hai bên trái phải.
Nam nhân kia chỉ chỉ vào cửa hàng phía sau nàng, “Cửa hàng giấy Từ Ký… Muốn mua cái gì? Giấy tiền? Vòng hoa hay là sáp nến?”
“Ách… ta không cần, chỉ là đi ngang qua thôi.” Phương Nhất Chước thấy bộ dạng âm trầm của hắn thật dọa người, vội vàng bỏ chạy.
Người nọ đứng ở tại chỗ, quay đầu lại, nhìn Phương Nhất Chước chạy xa, thấy trong tay nàng cầm một lá bùa đã mở ra, khóe miệng hơi nhếch lên, trong miệng thì thầm, “Thiên cơ đừng hỏi, hỏi nhiều sống không lâu…”
Phương Nhất Chước vội vã trở về, trong lòng hơi bồn chồn, nam nhân vừa rồi thật đáng sợ, đi thật xa, xác định người nọ chắc chắn không đuổi kịp, mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn trái phải, thầm than không ổn, nàng sợ hãi quá mà bỏ chạy, vùng này cũng không quen thuộc, lạc tới chỗ nào rồi?
Đi vài bước, liến thấy đằng trước có một lão bà bà lưng cong tay cầm một cái rổ nhỏ chậm rãi đi lại.
Phương Nhất Chước chạy tới hỏi, “Lão bà bà, đường nào đi ra chợ?”
Lão bà bà duỗi tay chỉ chỉ ngõ nhỏ đằng trước, “Đi qua đó, sẽ ra được.”
“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, liền đi vào trong ngõ nhỏ. Mới bước vài bước, lại phát hiện phía trước có bức tường, là một ngõ cụt.
Phương Nhất Chước nhíu nhíu mày… Tự nói, lão bà bà chắc là già rồi nên hồ đồ, sao lại chỉ loạn đường như thế. Có chút bất đắc dĩ quay trở lại…
Nhưng nàng vừa mới quay người, chợt nghe thấy phía sau “Hô” một tiếng, sau đó… Gáy bị thứ gì đó thật nặng đập vào.
Phương Nhất Chước hự một tiếng, rồi ngã quỵ xuống.
Sau khi nàng ngã sấp xuống, bên cạnh xuất hiện một người, chính là lão bà bà lưng còng vừa rồi, chỉ là lưng lúc này đã thẳng trở lại, mái tóc hoa râm cũng chỉ là giả, hơn nữa tướng mạo, chính là nam nhân vừa rồi Phương Nhất Chước gặp trước của hàng giấy.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn Phương Nhất Chước đã hôn mê một lúc, hơi nở nụ cười, rồi mới duỗi tay ôm lấy nàng, đi đến trước cửa hàng giấy, đá văng ra cánh cửa, đi vào, đóng cửa.
Sau khi cửa cổng đóng, nơi đầu ngõ, có một tiểu hài tử ló đầu ra, khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch, hắn vội vã xoay người bỏ chạy, chạy về hướng nha môn.
Phương Nhất Chước thấy mọi người đều bận rộn, cũng không quấy rầy nữa, cầm một cái giỏ, chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn.
“Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?” Liên Nhi cười hì hì chạy đến, “Có phải là đi chuẩn bị thức ăn cho buổi tối không?”
Phương Nhất Chước gật đầu, hỏi: “Đúng thế, buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Ăn bánh chưng được không?” Liên Nhi cong cong môi cười, mấy ngày nay nha đầu này đang thay răng, răng nanh rụng mất một chiếc, khi cười để lộ một lỗ thủng trên hàm, tiểu nha đầu lại thích chưng diện, đưa tay lên che miệng, nhìn thật đáng yêu.
Phương Nhất Chước vuốt tóc Liên Nhi, hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn ăn bánh chưng?”
“Vừa rồi mẹ Ngũ Phúc có mang về một ít lá lau*, mọi người đều nói, có bánh chưng ăn thì thật tốt!” Liên Nhi hì hì cười.
*Ở Trung Quốc, bánh chưng được gói bằng lá lau, cũng không có hình vuông như nước mình
mà có hình gần giống bánh giò như ảnh mình họa đầu bài.
“Trong nhà có gạo nếp không?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Có.” Liên Nhi gật đầu, “Lần trước Chung bá tặng rất nhiều.”
“Tốt lắm, em trở về nói với Tiểu Thạch đem gạo nếp rửa sạch, tẩm với tương du (nước mắm), đợi ta mua nguyên liệu trở về là có thể làm nhân bánh.” Phương Nhất Chước nói.
“Tốt quá.” Liên Nhi hoan hỉ chạy đi.
Phương Nhất Chước một mình cầm giỏ nhỏ ra khỏi phủ.
Vừa ra khỏi cửa, lại gặp Tiểu Thạch đi mua chỉ thêu cho Thẩm phu nhân trở về, Tiểu Thạch thấy Phương Nhất Chước, liền hỏi: “Thiếu phu nhân, cô đi mua thức ăn sao?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước sửa sửa lại mái tóc cho Tiểu Thạch, nha đầu kia lại chạy vào bên trong, vừa chạy vừa nói: “Để em đi xách làn cho cô, thiếu phu nhân đợi một chút, em đem kim chỉ về cho phu nhân rồi ra ngay.”
“Không cần.” Phương Nhất Chước nghĩ hôm nay cũng không cần mua quá nhiều thứ, liền nói: “Ta chỉ mua ít táo và hạt dẻ rồi sẽ trở lại, các em cứ làm việc đi.”
“Vâng.” Tiểu Thạch gật đầu, Phương Nhất Chước liền đi một mình.
Hôm nay, chợ bị cháy vẫn còn bị phóng kín, chợ mới được mở trên một con đường cách đó không xa, người buôn bán so với lúc trước ít hơn, người đi mua cũng ít, toàn bộ chợ có vẻ vắng lặng.
Phương Nhất Chước tiến vào trong chợ, nhìn trước nhìn sau, cảm thấy hơi kỳ quái.
“Thiếu phu nhân, mua rau sao?” Một bà lão tóc bạc chào hỏi Phương Nhất Chước, “Muốn mua cái gì?”
Phương Nhất Chước thấy bà lão tuổi đã cao, còn bày sạp hàng, trước mắt bán cải trắng, tuy rằng nhân bánh chưng không cần cải trắng, nhưng Phương Nhất Chước vẫn tiến lại nói muốn mua hai củ, mua về nấu canh uống cũng tốt.
Lão bà giúp nàng đặt rau vào trong giỏ, Phương Nhất Chước trả bạc, rồi hỏi: “Lão bà bà, sao người mua bán lại ít như vậy?” Nàng nhớ bình thường đều rất nhiều người, hơn nữa hôm trước người cũng tấp nập, không hề vắng vẻ như hôm nay.
“Ai…” Lão phụ nhân thở dài, lắc đầu, nói: “Thiếu phu nhân, chắc cô không biết, tất cả mọi người đều sợ lửa trời.”
Phương Nhất Chước chau mày, ngực khó chịu, nàng vừa mới biết được chuyện lửa trời, sao một lão bà trên đường cái cũng biết được? Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều lắm, thấy lão bà bà lớn tuổi rồi, không chừng lại là người của Hoạt Phần thôn.
“Bà bà, bọn họ bởi vì sợ kiếp nạn lửa trời nên không đến đây mua hàng sao?” Phương
Nhất Chước hỏi.
“Bọn họ đều nói nơi này có điềm xấu, trước đây người của Loan thôn chúng ta cũng bị nói mang điềm xấu, nên họ không đến mua rau nữa, bây giờ ngay cả việc chúng ta muốn đi đến nơi khác bán rau, cũng không được phép.”
“Ai nói?” Phương Nhất Chước nóng giận, “Vì sao không được phép? Tất cả đều là người,
rau của các ngươi cũng không có độc.”
“Có người nói, lửa trời là lời nguyền, đi theo người của Loan thôn, chúng ta đi đến nơi nào, nơi đó sẽ gặp hỏa hoạn, bọn họ còn nói nữ nhân muốn lập gia đình không nên gả đến Loan thôn, nam nhân muốn cưới vợ cũng không được tìm người của Loan thôn, ngay cả đi nhà xí cũng phải cách xa, miễn cho bị nguyền rủa, chết cũng không biết nguyên nhân.”
“Ai lại có thể nói ra những điều thiếu đạo đức như vậy?” Phương Nhất Chước rất tức giận, “Lời ác độc thế cũng nghĩ ra được?!”
Lão bà lắc đầu, “Không biết, ta cũng chỉ nghe người khác nói.”
“Là người ở chợ trên đường Nguyên Nhai.”
Lúc này, bên trái lão bà bà có một sạp hàng nhỏ khác, người nói chuyện là một đứa trẻ.
Phương Nhất Chước nhìn kỹ chỉ thấy đó là một đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi, đi theo mẹ ra chợ bán rau liền lại gần hỏi, “Trên đường Nguyên Nhai sao?”
“Đúng thế.” Tiểu oa nhi gật đầu, “Em vừa chơi với đám trẻ ở đường đó, nhưng những người lớn ở đó đến dắt đám trẻ con đi, còn nói chúng không được phép chơi với em, em là điềm xấu.”
Phương Nhất Chước thấy sạp hàng nhà đứa nhỏ có bán hạt dẻ và đậu phộng, liền mua một ít, rồi hỏi: “Trên đường Nguyên Nhai cũng có một chợ, nhưng ở đó chủ yếu bán thịt cá, sao phải bịa đặt lời hãm hại chợ bên này bán rau? Hai bên cũng không đoạt mối làm ăn của nhau mà.”
Mẹ của đứa nhỏ kia đưa mắt nhìn trái phải một chút, rồi nói: “Thiếu phu nhân, đều không phải những người bán hàng hãm hại chúng ta, mà là một thầy tướng số trong chợ bịa đặt sinh sự.”
“Thầy tướng số sao?” Phương Nhất Chước sửng sốt, suy nghĩ một chút, hỏi: “Thầy tướng số nào?”
“Một kẻ mù hay ngồi xem tướng trên đường Nguyên Nhai.” Phụ nhân kia căm giận nói, “Sáng hôm nay ta và mọi người đi tìm hắn lý luận, không nghĩ tới hắn lại lớn tiếng mắng chửi, nói chúng ta khiến chợ này trở nên ô uế, muốn chỗ này cũng phải chịu hỏa hoạn sao… Sau đó chúng ta bị một đám đồ tể bán thịt đánh đuổi trở về, cánh tay ta còn bị thương. Nói rồi, xắn tay áo để Phương Nhất Chước nhìn thấy cánh tay xanh tím.
Phương Nhất Chước rất tức giận, mới đưa mắt nhìn xung quanh, người buôn bán trong chợ phần lớn đều là nữ nhân và người già yếu, hơn nữa rất nhiều người lúc trước bị hỏa hoạn gây tổn thương, mang thương đi bán thức ăn, ai nấy đều ủ rũ chán chường.
Phương Nhất Chước vốn xuất thân từ giang hồ, hành tẩu một mình rất lâu, tất nhiên biết tư vị bị người khác xa lánh, tên thầy tướng số mù kia đúng là thiếu đạo đức!
Nàng xánh giỏ, nói: “Mọi người đừng nóng vội, hôm nay cũng quá nóng, về trước nghỉ ngơi một chút, ta đi nhìn xem, thầy tướng số mù kia nếu là bịa đặt, ta sẽ báo quan giúp mọi người, không thể để hắn vô pháp vô thiên như vậy!”
Lão bà bà cũng có chút hiểu biết, suy nghĩ chút, liền quay ra nói với Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân, ngươi đừng nghe bọn họ nói mà tức giận, chuyện này chúng ta cũng chuẩn bị đi báo quan, Thẩm lão gia thanh liêm sẽ làm chủ cho chúng ta, cô đừng lội vào vũng nước đục này, kẻ mù kia mồm miệng không tốt, sẽ làm bẩn danh tiếng của cô.”
“Đúng đúng!” Mọi người chung quanh nghe thế đều gật đầu.
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, ta đã biết, nhưng ta cũng muốn đi đến đó mua ít thịt.” Nói rồi, cầm giỏ thức ăn vội vã đi.
Mọi người trong chợ hai mắt nhìn nhau, lão bà bà suy nghĩ một chút, rồi quay sang nói với đứa nhỏ, “Cháu trai, cháu lặng lẽ đi theo thiếu phu nhân, nếu Thiếu phu nhân có xảy ra chuyện gì, hãy đến nha môn gọi người!”
“Được!” Tiểu hài tử kia nhảy xuống khỏi băng ghế, lặng lẽ chạy theo Phương Nhất Chước.
Trong nha môn, Thẩm Dũng nhìn xong một chồng lớn hồ sơ, xoa xoa cái cổ nâng chung trà lên uống một ngụm, phát hiện trà đã lạnh rồi, liền ngẩng đầu, “A? Nương tử đâu?”
“Đi làm cơm rồi.” Thẩm Nhất Bác nhìn hồ sơ nói, “Ngươi cũng đừng ngồi ở đây nữa, mau đi giúp Nhất Chước, sự nghiệp nam nhân tuy quan trọng, nhưng chuyện phu thê còn quan trọng hơn.”
Thẩm Dũng cả kinh, mở to hai mắt nhìn Thẩm Nhất Bác, “Phụ thân… Lời này là người nói
sao?”
Thẩm Nhất Bác ngẩng đầu, “Đúng thế, con gái có bao nhiêu lần mười bảy mười tám tuổi nữa? Lúc này không thương yêu người ta, lẽ nào chờ nàng già đi ngươi mới quan tâm đến sao?”
“Khụ khụ.” Thẩm Dũng đỏ mặt ho khan một tiếng, “Phụ thân, sao người lại nói như vậy.”
“Ta là người từng trải.” Thẩm Nhất Bác liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi xem mẫu thân ngươi muốn bế cháu lắm rồi? Đúng là kém cỏi!”
Mặt Thẩm Dũng đỏ bừng, vặn vặn cổ, duỗi tay gãi gãi quai hàm, nói: “Được rồi phụ thân, con muốn cùng Nhất Chước tổ chức tiệc vui lại một lần nữa.”
“Ừ, chọn ngày đi thôi.” Thẩm Nhất Bác không hỏi một tiếng phải đáp ứng.
Thẩm Dũng lại lấy làm kinh hãi, nhìn phụ thân hắn, sau đó cười tủm tỉm đáp tiếng, rồi đi ra ngoài tìm Phương Nhất Chước.
Tới phòng bếp, bên trong chỉ thấy Tiểu Thạch và Liên Nhi đang đùa giỡn nhau.
“Hai ngươi làm gì đó?” Thẩm Dũng đi lại gần, thấy hai nha đầu đem gạo nếp ngâm trong một thùng gỗ, đổ nửa lọ tương du, một nha đầu cầm cái môi đảo qua đảo lại.
“Thiếu phu nhân nói muốn gói bánh chưng, phải ngâm gạo nếp.” Liên Nhi trả lời.
“Nương tử đâu?” Thẩm Dũng nhìn quanh, không thấy bóng dáng Phương Nhất Chước đâu
cả.
“Thiếu phu nhân đi mua thức ăn rồi.” Tiểu Thạch thuyết, “Người nói muốn mua ít hạt dẻ
và táo.”
“À.” Thẩm Dũng gật đầu, “Táo và hạt dẻ à, thế thì chắc là muốn làm bánh chưng ngũ bảo
rồi?”
“Bánh chưng ngũ bảo là cái gì nha?” Hai nha đầu hiếu kỳ hỏi.
“Bánh chưng ngũ bảo này là ta từng nghe nương tử nhắc tới.” Thẩm Dũng nói, “Đem gạo nếp sau khi đã tẩm tương du vo sạch, sau đó bên trong nhân bánh chưng có cho táo, hạt dẻ, đậu phộng, lòng đỏ trứng và thịt, gói lại chung với nhau.”
“Oa.” Tiểu Kết Ba tiến vào, vừa vặn nghe được Thẩm Dũng nói: “Nghe qua đã biết là rất ngon rồi.”
Thẩm Dũng nhìn thấy hắn, liền hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Không đi mua thức ăn với nương tử ta sao?”
Tiểu Kết Ba lắc đầu, nói: “Ta ở phía sau giúp đỡ phu nhân quét dọn.”
“Đúng rồi.” Tiểu Thạch nói, “Hôm nay phu nhân nói, muốn chuẩn bị khăn lụa hồng, còn muốn quét dọn phủ.”
“Vậy Nhất Chước đi mua thức ăn một mình sao?” Thẩm Dũng khẽ nhíu mày.
“Ách…” Ba hài tử đảo mắt nhìn nhau, Tiểu Thạch đột nhiên nói: “Thiếu phu nhân đã đi rất lâu rồi.”
“Ã…” Thẩm Dũng nghe xong hoảng hốt, xoay người chạy ra ngoài.
Tiểu Kết Ba cũng vội vàng đi theo, nói: “Thiếu gia, ta cũng đi tìm.”
Liên Nhi và Tiểu Thạch nhìn nhau liếc mắt.
Liên nhi: “Làm sao vậy Tiểu Thạch?”
Tiểu Thạch lắc đầu: “Không biết, chúng ta cũng đi tìm đi?”
“Tìm cái gì?”
Đúng lúc này, Thẩm Kiệt bước vào, ngày hôm nay hắn đi tra xét các hộ gia đình của Loan thôn, vừa mệt vừa đói, vào cửa lại thấy Thẩm Dũng vội vã lao ra, nên tò mò hỏi hai tiểu nha đầu.
…
Phương Nhất Chước cầm giỏ thức ăn, đi tới chợ trên đường Nguyên Nhai, quả nhiên ở đây
so với bình thường náo nhiệt hơn. Nàng đi quanh một vòng, mua táo, thịt và một ít trứng gà, tiện thể hỏi thăm một chút xem, quanh đây có thầy tướng số mù hay không.
Một người bán thịt nói cho nàng, đi về phía Tây, có một con đường nhỏ, trên nóc của mỗi nhà ở đường đó đều có khắc hoa văn không giống nhau, nhà nào khắc hoa cúc chính là, cửa hàng của thầy tướng số.
“Cửa hàng không có biển, lại dựa vào hoa văn mà phân biệt sao?” Phương Nhất Chước hơi hiếu kỳ.
“Ha hả, đúng rồi.” Người bán thịt cười cười với Phương Nhất Chước, “Nhà cửa nơi đó đặc biệt thấp, treo biển rất dễ bị đụng đầu, cũng không hiểu sao lúc trước lại xây dựng như vậy, nhưng chỗ nóc nhà hợp với mái hiên có khắc hoa văn đặc biệt rõ ràng, mỗi nhà đều hoàn toàn khác nhau, cho nên những người đến đó, đều nhìn vào hoa văn để phân biệt.”
“À…” Phương Nhất Chước hiểu rõ gật đầu, cảm thấy thật thú vị, nàng nhìn sắc trời vẫn còn sớm, suy nghĩ gạo nếp chắc còn phải ngâm một lát nữa, liền cầm giỏ, đi đến dãy phố mà người bán thịt nói.
…
Thẩm Dũng đi tới chợ, cũng cảm thấy chợ thật vắng vẻ, hỏi một lão bà bán rau, lão bà nhìn thấy Thẩm Dũng tới, liền hỏi Phương Nhất Chước đã trở về chưa, Thẩm Dũng lắc đầu.
Lão bà đem chuyện tình vừa rồi nói một lần, Thẩm Dũng lập tức xoay người chạy đến chợ trên đường Nguyên Nhai.
…
Phương Nhất Chước vừa đi đến đầu đường kia, đã thấy có rất nhiều người vây quanh một sạp hàng phía trước, không biết đang mua cái gì.
Phương Nhất Chước thấy tò mò, liền bước lại nhìn, ngực cũng hơi bồn chồn, vừa rồi trong số những người cần phải điều tra mà Thẩm Nhất Bác nhắc đến, cũng bao gồm cả thầy tướng số, người mù kia có phải là lợi dụng chuyện hỏa hoạn để bán bùa chú hay không, hoặc là có ý đồ gì khác.
Đi đến gần nhìn, hấy rất nhiều người đang tranh nhau mua bùa.
Phương Nhất Chước hỏi một lão bà đang cầm một lá bùa, “Lão bà bà, đây là cái bùa gì thế?”
“Bùa trừ tà!” Lão bà bà trả lời.
Phương Nhất Chước hỏi, “Có ích lợi gì? Để tiêu tai giải nạn?”
“Ai, đây là để đề phòng hỏa hoạn! Treo ở trong nhà”
“A?” Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Cháu xem một chút được không?”
Lão bà đưa lá bùa trong tay cho Phương Nhất Chước, Phương Nhất Chước cầm lấy nhìn một chút, thấy cũng chỉ là một lá bùa màu vàng bình thường, phía trên viết một chữ loan.
Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: “Vì sao là chữ loan?”
“Chữ loan này là để phòng hỏa hoạn!” Lão bà chăm chú, “Có người nói, hai ngày trước là lửa trời đốt chợ thành Đông, nếu không mua bùa chú của Lý đại tiên, có thể gặp họa nữa!”
Phương Nhất Chước khẽ nhíu mày, lão bà bà nhận lại bùa chú rồi rời đi.
Phương Nhất Chước thấy rất nhiều người tranh nhau mua bùa, ở một bên chờ, rồi cũng
mua một lá bùa đi ra.
Vốn định hỏi thăm một chút về Lý đại tiên kia, có điều nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nên đánh rắn động cỏ, trở lại tìm Thẩm Dũng và mọi người thương lượng vẫn hơn, sau đó cầm bùa chú chậm rãi trở về đi.
Phương Nhất Chước vừa đi vừa cầm lá bùa nhìn trái nhìn phải, tự nói, không phải là người mù kia, là muốn chứng minh bản lĩnh xem tướng số của mình, muốn kiếm tiền, hay là muốn phóng hỏa? Thế nhưng nghĩ mãi, vẫn không nghĩ ra được khả năng nào… Chỉ vì bán bùa thôi sao? Hơn nữa, như thế có phải quá trắng trợn rồi hay không?
Phương Nhất Chước đột nhiên cảm thấy lá bùa hơi là lạ, đưa lên chóp mũi ngửi ngừi, bất giác cau mũi, có hương nến… Liền giơ bùa lên cao để ánh mặt trời chiếu vào.
Nhìn một hồi, Phương Nhất Chước đem giỏ thức ăn treo lên cánh tay, rồi mới cẩn thận bóc lá bùa ra, liền thấy bên trong có vài thứ.
Bên trong lá bùa, có giấy tiền màu vàng, một chút tro bụi, giống như tro của rơm rạ bị đốt cháy… Mặt khác, bao quanh mặt trong của giấy làm bùa, chính là hoa văn hình mây.
Phương Nhất Chước nhìn một lúc liền, sửng sốt, nàng đột nhiên nghĩ đến hoa văn này hình như quen thuộc, đã gặp qua ở đâu rồi?
Cầm bùa, Phương Nhất Chước vừa nghĩ vừa đi, ngẩng mặt nhìn chung quanh một chút, trong đầu chợt lóe, đúng rồi, trên đường nàng đi đến chỗ sạp hàng của thầy tướng số kia có thấy nóc nhà của một cửa hàng, có khắc hoa văn như thế này.
Phương Nhất Chước liền chăm chú nhìn nóc nhà của những cửa hàng, quả nhiên, rất nhanh thấy được một gian.
Đó là một cửa hàng nhỏ nằm trong một góc tối tăm, mặt tiền của cửa hàng âm u, nắng chiếu không tới.
Phương Nhất Chước bước đến gần, cảm thấy từng đợt gió lạnh, đúng là dọa người, đặc biệt trên cửa còn dán giấy tiền, nàng ý thức được, đây hình như là nơi bán giấy tiền, hương nến, vòng hoa cho đám tang. Nghĩ đến mùi hương của lá bùa lúc nãy, Phương Nhất Chước cảm thấy cả người lạnh lẽo, tốt nhất trở về cùng Thẩm Dũng thương lượng một chút mới tốt, nghĩ đến đó liền xoay người…
“A!”
Phương Nhất Chước kinh ngạc nhảy dựng lên, nàng quay người lại, đã thấy phía sau có một nam nhân trung niên không biết đứng đó từ lúc nào.
Nam nhân kia khuôn mặt trắng như sáp, cách nàng rất gần, như đứng dán vào sau lưng nàng, Phương Nhất Chước sợ hãi quá mà kêu to.
Thấy là một người còn sống, Phương Nhất Chước mới bình tĩnh lại.
“Muốn mua cái gì sao?” Giọng nói người nọ trầm thấp, hơi khàn khàn.
“A?” Phương Nhất Chước khó hiểu, nhìn sang hai bên trái phải.
Nam nhân kia chỉ chỉ vào cửa hàng phía sau nàng, “Cửa hàng giấy Từ Ký… Muốn mua cái gì? Giấy tiền? Vòng hoa hay là sáp nến?”
“Ách… ta không cần, chỉ là đi ngang qua thôi.” Phương Nhất Chước thấy bộ dạng âm trầm của hắn thật dọa người, vội vàng bỏ chạy.
Người nọ đứng ở tại chỗ, quay đầu lại, nhìn Phương Nhất Chước chạy xa, thấy trong tay nàng cầm một lá bùa đã mở ra, khóe miệng hơi nhếch lên, trong miệng thì thầm, “Thiên cơ đừng hỏi, hỏi nhiều sống không lâu…”
Phương Nhất Chước vội vã trở về, trong lòng hơi bồn chồn, nam nhân vừa rồi thật đáng sợ, đi thật xa, xác định người nọ chắc chắn không đuổi kịp, mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn trái phải, thầm than không ổn, nàng sợ hãi quá mà bỏ chạy, vùng này cũng không quen thuộc, lạc tới chỗ nào rồi?
Đi vài bước, liến thấy đằng trước có một lão bà bà lưng cong tay cầm một cái rổ nhỏ chậm rãi đi lại.
Phương Nhất Chước chạy tới hỏi, “Lão bà bà, đường nào đi ra chợ?”
Lão bà bà duỗi tay chỉ chỉ ngõ nhỏ đằng trước, “Đi qua đó, sẽ ra được.”
“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, liền đi vào trong ngõ nhỏ. Mới bước vài bước, lại phát hiện phía trước có bức tường, là một ngõ cụt.
Phương Nhất Chước nhíu nhíu mày… Tự nói, lão bà bà chắc là già rồi nên hồ đồ, sao lại chỉ loạn đường như thế. Có chút bất đắc dĩ quay trở lại…
Nhưng nàng vừa mới quay người, chợt nghe thấy phía sau “Hô” một tiếng, sau đó… Gáy bị thứ gì đó thật nặng đập vào.
Phương Nhất Chước hự một tiếng, rồi ngã quỵ xuống.
Sau khi nàng ngã sấp xuống, bên cạnh xuất hiện một người, chính là lão bà bà lưng còng vừa rồi, chỉ là lưng lúc này đã thẳng trở lại, mái tóc hoa râm cũng chỉ là giả, hơn nữa tướng mạo, chính là nam nhân vừa rồi Phương Nhất Chước gặp trước của hàng giấy.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn Phương Nhất Chước đã hôn mê một lúc, hơi nở nụ cười, rồi mới duỗi tay ôm lấy nàng, đi đến trước cửa hàng giấy, đá văng ra cánh cửa, đi vào, đóng cửa.
Sau khi cửa cổng đóng, nơi đầu ngõ, có một tiểu hài tử ló đầu ra, khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch, hắn vội vã xoay người bỏ chạy, chạy về hướng nha môn.
/62
|