Mặc dù không nhìn thấy bóng người nhưng lúc này Dương Hồng Xương sớm đã tỉnh rượu gần hết, thân toát mồ hô lạnh. "Tai ta nghễnh ngãng sao?" Hắn âm thầm hỏi bản thân, không yên tâm lại xem xét bốn phía một lần, vẫn không nhìn thấy một bóng người.
- Phú Quý, Phú Quý…
Dương Hồng Xương chột dạ kêu tên quản gia của hắn.
Nếu là bình thường, chỉ cần hắn cất tiếng gọi, quản gia nhất định có mặt, thế nhưng giờ phút này hắn kêu liên tục mấy tiếng cũng không thấy bóng dáng quản gia đâu, tâm hoảng loạn dựng ngược lên, hắn chợt nhận ra, bốn xung quanh không nhìn thấy bóng dáng một đứa nha hoàn nào.
"Không xong rồi!" Hắn ý thức được bản thân gặp nguy hiểm, vừa đứng dậy liền cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió, một khắc sau thấy hoa mắt, có một người đứng trước mặt hắn.
- Công chúa!
Hắn hoảng sợ nhìn người trước mắt, chỉ hi vọng giờ phút này đang nằm mơ.
Mới vừa rồi Long Tuyết Dao ở chòi nghỉ mát phía xa, thấy hắn quan sát bốn phía, dĩ nhiên là không thấy nàng. Tuyết Dao nhanh như diều hâu săn mồi, lao tới phía hắn, nhìn thấy dáng vẻ say rượu cùng những lời cuồng loạn của Dương Hồng Xương lập tức nổi giận, sát ý trở nên nồng đậm hơn lúc nào hết.
- Ngươi đang mong là đương gặp mộng phải không?
Tuyết Dao cười lạnh hỏi hắn, sát khí tỏa ra bốn phía, thế nhưng lại không xông lên giết hắn, chết chẳng phải quá tiện nghi cho hắn sao, đáng sợ nhất, là quá trình chờ đợi cái chết kia!
Dương Hồng Xương cảm thấy tiếng nói như bị rút mất, rõ ràng muốn nói nhưng há miệng lại không có thanh âm nào phát ra, chỉ có thể nghe thấy tiếng quái dị khô khốc phát ra từ cổ họng bản thân, tay chân như rụng rời hết cả.
Tuyết Dao khinh thường hắn, đối với loại nam nhân gan chuột này, nàng vô cùng chán ghét.
- Năm đó cha ngươi ngộ ra đại cục, rút lui để bảo toàn huyết mạch Dương gia, không ngờ lại là bảo vệ kẻ bất lực như ngươi!
Vừa nói, Tuyết Dao vừa rút Dạ Mị ra, ánh sáng âm u từ Hắc thủy tinh tản ra nhưng cắn nuốt mọi vật xung quanh.
~ Bang!
Cả người Dương Hồng Xương như bị rút hết khí huyết, vô lực quỳ gối trước mặt Tuyết Dao, cơ hồ dùng hết sức lực rống lên mới có thể phát ra âm thanh từ cổ họng đã khô khảng:
- Biểu muội… Ca ca cũng là bị ép buộc… A…
Không đợi Dương Hồng Xương nói hết, Dạ Mị trong tay Tuyết Dao đã quất tới, dưới ánh trăng Dạ Mị uốn một vòng cung đẹp mắt, tàn ảnh vừa chạm vào kẻ quỳ gối dưới đất kia, miệng hắn lập tức ròng ròng máu tươi.
- Trước mặt ta, ngươi cảm thấy cái gọi là cầu tình sẽ hữu dụng sao?
Tuyết Dao lạnh giọng mỉa mai.
- Đừng….
Dương Hồng Xương vô vọng cầu xin, trong mắt toàn là oán độc.
Lại nữa!
Tuyết Dao thẳng tay vung lên, Dạ Mị như cánh chuồn chuồn hời hợt xẹt qua mắt trái Dương Hồng Xương, một khắc liền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết.
- A…. Ta… Mắt ta…
Lời không cách nào thốt ra thành câu, bàn tay che mắt của hắn cảm nhận được thứ gì đó mềm nhũn ướt nhẹp, đó chính là con mắt của hắn. Khi thấy trên tay là mắt của bản thân, Dương Hồng Xương chỉ kịp nghĩ tới – nữ nhân xinh đẹp như thiên nữ giáng trần trước mặt mình chính là ác ma từ Địa ngục!
Trốn, giờ phút này hắn không nghĩ ra được điều gì ngoài một chữ này, chỉ muốn bỏ chạy, rời khỏi ác ma này, nhưng vừa mới đi được hai ba bước, cơn đau nhức lập tức truyền tới hai mắt cá chân, hắn ngã nhào trên mặt đất, cả người co quắp run rẩy, không dám nhìn vết thương nhưng hắn cảm giác gân chân đã bị cắt đứt, hai chân coi như bị phế.
Hận, hắn nghĩ hận nàng, nhưng càng nghĩ lại chỉ càng thấy sợ hãi tỏa ra. "Chết là hết sao?" giờ phút này hắn thực muốn chết ngay lập tức, nhưng khóe miệng cười lạnh của Tuyết Dao đã không cho hắn được như nguyện ý.
Nàng chậm rãi bước tới phía hắn, lấy bình sứ trong lồng ngực ra, từ từ mở nắp bình rồi cất lời:
- Khi ngươi lựa chọn phản bội, ngươi nên nghĩ đến kết cục của bản thân chứ, ta lưu lại cho ngươi một con mắt chính là muốn cho ngươi nhìn thấy ngươi chết dần chết mòn như thế nào. Thuốc này cũng là vì ngươi mà chuẩn bị riêng, ngươi thích dùng Mông Hãn Dược [1] phải không, ta sẽ cho ngươi thỏa nguyện, nhưng ta sẽ không hèn hạ mà dùng Mông Hãn Dược đâu, ta muốn dùng độc dược…
- Đừng… đừng…
Trong cổ họng Dương Hồng Xương phát ra thanh âm quái dị, sợ hãi bao phủ con mắt còn lại của hắn, hắn cực lực lắc đầu, muốn tránh xa bình sứ đang tới gần, nhưng Tuyết Dao chỉ nhẹ điểm huyệt, hắn không thể nào nhúc nhích được nữa.
- Đây là Hủ thảo lộ mà Hoa Tượng môn thích dùng, cỏ dại hoa viên gặp thuốc này, nửa ngày sẽ héo rũ, ba ngày sau sẽ hoàn toàn hư thối…
Giờ phút này, Dương Hồng Xương chỉ có một nguyện vọng duy nhất – có thể chết, nhưng đã không thể rồi. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Dao đổ Hủ Thảo lộ vào miệng mình, mùi vị mặn chát rát bỏng theo cổ họng trôi tuột xuống, một luồng liệt hỏa như thiêu đốt cả người hắn dâng lên, ngay sau đó, lan trong lục phủ ngũ tạng của hắn, cứ thế mà thiêu đốt tới độ thối rữa…
Hắn nghĩ sẽ tự thân kết thúc sự hành hạ này, nhưng Tuyết Dao không cho hắn cơ hội, nàng chặt đứt gân tay của hắn, Dương Hồng Xương hoảng sợ nhìn nàng, hắn nhìn nàng, trong đầu hồi tưởng lại lời cô cô nói năm đó, lại hồi tưởng lại lời dượng hắn – Hoàng thượng nói trước khi kết hôn với Tuyết Dao, hắn thấm thía, giây lát hiểu ra, thật ra thì dượng cũng quan tâm hắn không hề kém cô cô, là do hắn tham vọng quá nhiều, vượt qua phạm vi thân phận mình.
Hắn hiểu Hủ Thảo lộ kia, độc tính không mạnh nhưng tính ăn mòn vô cùng cao, uống vào không có cách nào cứu trị, chỉ có thể chờ đợi cơ thể bị ăn mòn tới khi mục ruỗng, lúc đó mới chết, nhanh nhất cũng phải ba ngày…
Hắn hối hận, biểu muội của hắn lại dối xử với hắn như thế này, thật ra, ngay từ khi bắt đầu hắn đã nghĩ tới, chỉ có điều không suy nghĩ thật kỹ, giờ phút này, hết thảy đã muộn…
Nhìn bóng lưng Tuyết Dao rời đi, Dương Hồng Xương thống khổ, thân xác đau đớn, tinh thần cũng đau đớn vô phần, đời này, hắn mang tội lớn với cô cô…
Từ phủ Dương Hồng Xương đi ra, trăng non đã treo trên ngọn liễu, Lục Hổ thấy nàng đi ra ngoài, khẽ tươi cười:
- Xong rồi hả Lão Đại? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Tuyết Dao khẽ gật đầu.
- Lão Đại, những người trong Dương phủ…
Nhĩ Đóa tuy sống trên sinh mạng kẻ khác nhưng cũng không phải là người lạm sát kẻ vô tội.
- Tạm thời để hôn mê.
Tuyết Dao nói ngắn gọn.
Nhĩ Đóa vò đầu cười:
- Ha ha, thuốc này lợi hại ghê, nơi lớn như này mà cũng bị hôn mê hết cả.
Lưu Phi liếc Nhĩ Đóa một cái:
- Trúc Cầm tiên sinh là người như thế nào chứ?
Tuyết Dao không lên tiếng, nàng phi thân lên ngựa, mắt nhìn về phía trước, trong mắt lộ ra sự ngưng trọng, ngay sau đó quay sang hỏi sáu người ở bên:
- Hỏi lại lần nữa, các người suy nghĩ kĩ chưa?
Sáu người ngẩn ra, ngay sau đó cùng cười ha ha:
- Lão Đại, người có phải bị đãng trí không vậy, đi theo người giết người thôi chứ gì.
Sáu người một lời, tuy lời lẽ không tao nhã nhưng khiến Tuyết Dao sục sôi nhiệt huyết, nàng cất cao giọng:
- Hảo, không hổ là huynh đệ tốt của Long Tuyết Dao ta!
Dưới ánh trăng, khuôn viên hoàng cung lộ rõ ra, Long Tuyết Dao cùng Lục Hổ cưỡi khoái mã hướng tới không chút do dự!
/145
|