Từ Ngũ Nhi, Thủy Nhan biết được nơi này là Nam quốc, biệt uyển này là của Thái Tử, nơi này là Lạc Thành – kinh đô phồn hoa của Nam quốc.
Về sự phồn hoa của nơi này, cảnh vật trước mắt đủ lý giải để Ngũ Nhi không phải giải thích, giờ phút này hai người đang đi trên đường lớn, hai mắt đủ nhìn thấy đáp án. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Chỗ này là kinh đô, đương nhiên sẽ có rất nhiều khách điếm nổi tiếng, Thủy Nhan tùy tiện liếc mắt, thấy không dưới ít công trình cổ dưới 500 năm tuổi, cửa hàng tơ lụa, tửu lâu, cửa hàng nữ trang, đồ cổ, thật là khiến người ta được mở mắt, nhưng lập tức Thủy Nhan nhận thức được vấn đề, đó là ở Nam quốc thì nghề thương buôn chiếm vị trí quan trọng, chính vì thế dân chúng vùng này tương đối giàu có.
"Chỗ này dân chúng ăn no mặc ấm hết sao?"
Ngũ Nhi nghe nàng mở miệng hỏi, đầu óc hơi có chút mơ hồ: "Ách… Nghĩ như thế nào lại hỏi cái này?"
Thủy Nhan lấy chiếc quạt nhỏ xòe ra, chậm rãi quạt, một cỗ gió mát truyền tới, trong lòng cảm giác hỗn loạn được bay đi không ít, "Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi."
Đầu óc của nàng không thể an phận, chứng kiến cảnh đường xá ồn ào náo nhiệt, chứng kiến cảnh mọi người đi lại, nụ cười tươi rói trên mặt, theo phản xạ có điều kiện nàng sẽ hỏi han mọi thứ.
Nhưng điểm chết người chính là, nàng hỏi Ngũ Nhi vấn đề kia không mang theo ý gì, nhưng trong trí tưởng tượng lại cảm thấy có điều gì đó kinh ngạc khó hiểu.
Nàng hiểu được câu đáp của Ngũ Nhi có ý nghĩa gì, từ việc ước đoán thu nhập từng hộ dân ở Nam quốc có thể thấy được tiềm lực của Nam quốc lớn mạnh nhường nào…
Nghĩ đến đây, cả người nàng chấn động, trong lòng buồn bực, "Chuyện này với ta không hề có quan hệ.. Như thế nào lại có hứng thú? Chẳng nhẽ ta cũng trở thành Ngũ Nhi mồm năm miệng mười rồi sao?"
Ngũ Nhi thấy vẻ mặt nàng có chút khác thường, huơ huơ tay trước mắt nàng, "Nhan tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
"À… Không có việc gì, chỉ là đang nghĩ xem, ngươi định đi tìm gì ở trên phố này?" Nàng miễn cưỡng trả lời qua loa, đơn giản là không muốn cho người khác biết bí mật của mình.
Tức khắc khuôn mặt Ngũ Nhi đỏ bừng, hưng phấn vô cùng, như được ánh mai chiếu sáng, "Hắc hắc, tỷ tỷ thông minh như thế, tỷ thử đoán xem hiện tại ta đang suy nghĩ cái gì?"
Thủy Nhan nhìn nhìn phía trước, giọng nói dửng dưng lãnh đạm đều đều: "Ngươi đang nghĩ, là vào "Đệ Nhất Lâu" ăn cơm ngon, hay là vào "Chích Nhất Oản" sát bên cạnh ăn thì ngon…"
Lời vừa mới dứt xong, Ngũ Nhi tức khắc lộ ra vẻ hưng phấn, ôm chặt lấy cánh tay nàng kinh hô, "Oa oa oa… Tỷ tỷ lợi hại quá đi, không ngờ cái gì ta nghĩ tỷ cũng biết."
"Ban này ban mặt cầm tay nam nhân, thật là làm mất mặt mũi nữ nhân kinh đô chúng ta..." Âm thanh bén nhọn cất lên sau lưng Ngũ Nhi và Thủy Nhan, hai người quay lại, là một phụ nhân béo ú.
Thủy Nhan nghe xong không hề lên tiếng, chỉ lạnh lùng quét mắt qua vị phụ nhân kia, phụ nhân kia nhìn thấy dung mạo Thủy Nhan, vội vàng chỉnh chu lại thân mình, đứng thẳng lưng lên, ngoan ngoãn như một con mèo già béo.
Trong nội tâm Thủy Nhan cảm thấy phụ nhân này đầu óc như bã đậu vậy, cũng không có để tâm nhiều tới ả, lại định tiếp tục đi lên phía trước, nhưng là Ngũ Nhi không bước tiếp.
Nàng tuy là thân phận nô tài, nhưng cũng không phải là hạng nô tài bình thường, nói trắng gia, ngươi ta là nô gia của phủ Thái tử, tuy rằng không phải người hầu cận sát bên Thái tử, nhưng là người trong phủ Thái tử, là nhất đẳng gia hoàn, hiện tại bị một mụ đàn bà đường phố nhục mạ như vậy, sao có thể nuốt cục tức kia xuống?
Ngũ Nhi tiến lên hai bước, cố ý dò xét người kia, tiếp theo khinh miệt cười cười, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo âm điệu châm chọc: "Nói ta đánh mất mặt mũi của nữ nhân kinh thành, ngươi chưa tỉnh ngủ sao, đứng cạnh ta, nói xem, ngươi hay ta, ai là người làm mất mặt…"
Phụ nhân kia ra sức cắn chặt đôi môi, hàm răng vàng khè cắn chặt trên đôi môi bôi son đỏ chót, đủ khiến người khác hít khí lạnh, nhưng ả lại cố gắng làm ra vẻ ủy khuất, giọng nói nũng nịu: "Ngươi nói chuyện thật thô tục, thật sự làm công tử này mất mặt…"
Nói xong lời kia, phụ nhân béo ú còn khẽ liếc mắt với Thủy Nhan đang giả nam, ánh mắt gợi cho người ta nhớ tới câu chuyện cười về bầy sói cùng con cừu nhỏ.
Cho dù Thủy Nhan có tố chất tốt hơn nữa, giờ phút này cũng không nhịn được, trong lòng khẽ rung mình một cái, không thể không cảm khái, sự xuất hiện của nữ nhân này thật là tai họa…
Ngũ Nhi vừa rồi còn giận dữ không thể kiềm chế, nhìn thấy biểu hiện lúc này của phụ nhân béo ú, trong lòng lập tức vui vẻ, thì ra, nữ nhân này coi trọng Thủy Nhan tỷ tỷ...
Nàng nhìn ra bốn phía, giờ phút này mới phát hiện, không chỉ có phụ nhân này, mà còn nhiều nữ tử khác xung quanh đang chăm chú hướng nhìn Thủy Nhan, mọi ánh mắt tham lam như muốn nuốt chửng "Mỹ Nam Tử" này.
Nàng nhẹ nhẹ cọ vào Thủy Nhan, thấp giọng nói: "Hắc Hắc, mị lực của tỷ thật là lớn a…"
Thủy Nhan bình tĩnh xem xét, quạt trong tay phút chốc khép lại, ba một tiếng, rất là kinh người
Phụ nhân béo ú kia thấy động tác thân mật giữa Ngũ Nhi và Thủy Nhan thì trong lòng căm giận không thôi, mắt nhìn gằm gằm Ngũ Nhi…
Ngũ Nhi lại thanh thanh giọng hát, nói tiếp: "Đại tỷ a, xin ngài hãy thương xót, hãy tìm chỗ nào có nước ngồi xuống mà soi, bản thân rảnh rỗi quá không có việc gì chen vô việc của người khác làm gì, ngươi hãy nhìn lại nếp nhăn trên mặt mình đi, đủ kẹp chết một con ruồi đó, kết hợp với cái mũi lắm chuyện của ngươi, thật là đắc tội với nhân dân cả nước, mọi người cho ngươi xuất môn đã là một việc thiện, ngươi quan tâm đến quan nhân nhà ta như thế… Là có tội đó!"
Kỳ thật, những lời Ngũ Nhi cô nương nói đều là sự thật, có thể nói lớn như vậy thực khiến cho mọi người hưởng ứng cười lớn, nhưng đồng thời lại mang tới một hậu quả nghiêm trọng…
Phụ nhân béo ú kia vừa rồi còn làm bộ đoan trang, nghe lời Ngũ Nhi nói xong, khuôn mặt phục phịch đã bắt đầu nhăn lại, bẻ tay răng rắc, nghiễm nhiên là nổi giận.
"Hắc, nha đầu chết tiệt kia, đồ không biết xấu hổ, hôm nay lão nương sẽ xé miệng ngươi ra." Dứt lời phụ nhân béo ú vén tay áo lên, một đôi móng vuốt hướng Ngũ Nhi tới, người đang xem ở bốn phía vội lui về phía sau, không ai đỡ giúp Ngũ Nhi
Ngũ Nhi né tránh, nhưng một khắc sau cảm giác hai tay bị xiết chặt, nhìn lại, hai tay mình bị 2 đại hắn giữ chặt, xem tình hình này, hai kẻ này cùng phụ nhân kia là một bọn.
"Cứu mạng!" Nàng kinh hô cầu cứu.
Thủy Nhan bước vội vài bước, không chút do dự, một chưởng đánh vào lồng ngực đại hán bên trái Ngũ Nhi, bốn phía lại bắt đầu sôi nổi, cảnh tượng hệt như trong tiểu thuyết võ hiệp đã đọc nhiều, trong tiềm thức mọi người cảm thấy, có thể dùng một chưởng như thế, đích thị là có công phu, một chưởng mạnh mẽ kia đánh vào ngực đại hắn, muốn giữ tánh mạng e rằng khó
Mọi người không nghĩ tới, vì một nữ nhân háo sức mà hi sinh một mạng người.
Mọi người ai cũng trông chờ giây phút đại hán kia hộc máu bỏ mạng, ai dè đại hán kia ngây ra giây lát, sau đó xoa nhẹ lồng ngực nói: "Đúng là thằng ẻo ọt!"
Mọi người: "Ách…"
Phụ nhân hung hăng trừng mắt nhìn đại hán kia, lập tức cười đối với Thủy Nhan: "Ngươi không phải sợ, ta chỉ sợ vị cô nương này ăn hiếp ngươi, nên dạy cho nàng ta một bài học!"
Giờ phút này Ngũ Nhi đã biết sợ hãi, cặp mắt lớn quay sang nhìn Thủy Nhan, "Nhan tỷ…"
Không đợi này kịp la lên, phụ nhân kia đã nhằm phía nàng, móng vuốt kia muốn cào nát gương mặt trắng nõn của nàng…
Thủy Nhan thấy tình thế cấp bách, gấp gáp xông lên, dung sức đẩy phụ nhân béo ú ra, 1 tên đại hán nhìn thấy Thủy Nhan mạo phạm chủ nhân, vội buông lỏng Ngũ Nhi, hướng nắm đấm về phía Thủy Nhan với tốc độ ánh sáng, muốn nàng dính nguyên một quyền này, may mắn là Thủy Nhan nhìn thoáng qua, vội vàng khom người, lại bị người nọ bồi thêm một nắm đấm quét qua đầu, dây cột tóc lập tức buông ra, thác tóc đen như trút xuống, hoa mỹ ôn nhu khiến cho người ta có cảm giác hoa mắt, bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ...
/145
|