Hổ Tam Nương cùng Nê Thu rời đi không lâu, một lão mụ mang theo hai tiểu nha hoàn đi vào, lão mụ kia trông khoảng sáu mươi tuổi, làn da ngăm đen, trên mặt nếp nhăn giống như ruộng bậc thang trên sườn núi , đôi tay của bà ta lại càng xấu vô cùng, vừa đen vừa thô, ở bên dưới làn da, gân guốc hằn lên như những con giun, nhìn qua là biết rõ một đôi tay quen làm việc nhà nông, đôi tay của nông dân.
Hai tiểu nha đầu phía sau bà ta bộ dạng khá giống nhau, chỉ là nhìn vào hai mắt thì dường như không có tròng đen, tinh tế nhìn vào mắt hai tiểu nha đầu như hoa như ngọc kia, khiến nàng không khỏi trợn mắt nhìn.
"Nhìn đủ chưa? Đôi mắt của hai người bọn họ là bởi vì muốn tìm cách bỏ trốn mà thành ra như thế này đấy."
Thủy Nhan vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng Hổ Tam Nương kia làm ra chuyện như thế, muốn chạy trốn ra khỏi nơi này chính là khiêu chiến quyền uy của bà ta, cho nên nàng nguyện ý chết chứ không để ả ta thỏa mãn.
"Gọi ta là Hắc bà, ta là người chuyên chuẩn bị xiêm y cho các cô nương, ngươi chuẩn bị tốt rồi đi ra ngoài nghiệm hàng!"
Thanh âm của Hắc bà khàn khàn, trong đêm khuya yên tĩnh khiến người nghe không nhịn được phải rùng mình.
Nhưng trong lòng Thủy Nhan không có một chút cảm giác sợ hãi nào, ngược lại càng cảm thấy bình tĩnh .
Hắc bà thấy Thủy Nhan không khóc lóc, lại càng không tìm cách van xin bà ta, trong lòng thầm thấy kỳ quái.
"Ngươi không cảm thấy sợ sao?"
Thủy Nhan từ từ hạ bấc đèn xuống, chớp mắt, thản nhiên nói:
"Nếu ta sợ, có phải là trong lòng ngươi sẽ rất thoải mái?"
Những lời này như là lơ đãng, nhưng khi Hắc bà nghe được lại rõ ràng là giọng mỉa mai châm biếm, thậm chí cảm giác sự bình tĩnh hiện ra rõ ràng ở trên mặt nàng, tựa hồ như châm biếm cùng chế giễu.
" Bà ta theo thói quen vuốt ve đôi bàn tay, khàn khàn nói:
"Ngươi thật to gan, nơi đây vốn là chỗ ngươi không nên tới, một khi đã đến đây, hãy cam chịu số mệnh đi!"
Thủy Nhan nuốt một ngụm khí, một cảm giác lạnh mát ở cổ họng khiến nàng thêm bình tĩnh, nàng buông chén nói:
"Ngươi làm sao phải nói nhiều với ta như vậy?
Trong đôi mắt Hắc bà xuất hiện tinh quang, Thủy Nhan trong lòng cả kinh, đầu bỗng xuất hiện ý niệm:
"Bà ta có võ công!"
Đích xác, chỉ có nội lực cao cường mới như vậy, mà Thủy Nhan không hề nghĩ ngợi trực giác rằng võ công của bà ta rất cao cường, trong lòng giờ phút này sóng lớn nổi lên.
Hắc bà lấy tay đẩy hạ thân phía sau hai nha đầu kia lập tức hướng tới Thủy Nhan đi tới , nhìn trận thế, như là đã quen thuộc với căn phòng này, ngay cả ghế, chân cũng không đụng tới, nếu không phải Hắc bà đã nói hai mắt nha đầu kia đều đã mù, có đánh chết nàng cũng không tin hai nha đầu này đã bị móc mắt…
Một nha đầu tới, Thủy Nhan nghĩ rằng cô ta muốn cởi bỏ dây cột tóc của nàng, liền vội nói:
" Không cần, tự ta có thể làm được…"
Không chờ nàng nói cho hết lời, nha đầu kia dường như cái kìm đem nửa người trên của nàng khóa lại chặt chẽ khiến nàng không thể nhúc nhích.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Thủy Nhan trầm giọng hỏ.
"Ngươi có hỏi cũng bằng không, hai người bọn họ lỗ tai cũng bị đâm cho điếc, đầu lưỡi cũng không có, ngươi nghĩ có thể hỏi ra cái gì?"
Hắc bà còn đang khuyên Thủy Nhan, một nha đầu khác dùng song chưởng ở dưới người nàng, kẹp cặp chân không thể nhúc nhích.
Thủy Nhan dùng sức với ý đồ giãy ra, không nghĩ cánh tay của hai nha hoàn này giống như con trăn, một khi bò lên, mặc cho người có giãy dụa thế nào cũng vô pháp thoát được.
"Đừng nhúc nhích, ngươi sẽ không bị thương, ta chi là giúp Tam Nương nghiệm hàng, nhìn xem giá trị của ngươi mà thôi."
"Ta không có bỏ trốn, các ngươi là làm cái gì vậy?"
Thủy Nhan có chút buồn bực hỏi.
Hắc bà kia hừ lạnh một tiếng:
"Nếu không như vậy, ngươi sẽ để cho ta xem sao?"
"Ngươi muốn nhìn cái gì?"
Trực giác nói cho Thủy Nhan, Hắc bà kia nhất định sẽ không làm chuyện gì tốt.
Hắc bà không trả lời, nếp nhăn trên mặt khẽ động, tựa hồ khinh thường đối với lời nói của Thủy Nhan, bà ta ra hiệu ôm lấy Thủy Nhan, hướng tới nha hoàn ôm hai chân gõ xuống, nha hoàn kia liền ôm lấy Thủy Nhan, song chưởng đem nàng đưa lên giường.
Thủy Nhan không biết các nàng muốn làm cái gì, nhưng quyền chủ động không nằm trong tay mình, hơn nữa lại bị khống chế, cho dù nàng có lại bình tĩnh có sẽ cảm thấy bối rối, giờ phút này ngoại trừ giãy dụa thì không có biện pháp khả thi.
Không biết vì cái gì, khi nàng bị ném lên giường một loại sợ hãi không hiểu quét qua toàn thân, tựa hồ như đó là nhược điểm của nữ nhân, trong một khắc, Thủy Nhan nói với mình, tương lai vô luận là cùng ai đều không thể ở trên giường!
Khi thân thể Thủy Nhan vừa tiếp xúc với giường, hai nha đầu kia tựa như bình thường không có mù, không cho nàng cơ hội chống cụ, nhanh gọn đem tay, chân nàng buộc chặt ở trên giường, giờ phút này nàng không thể động đậy.
"Buông ta ra."
"Sợ cái gì, ta chỉ giúp ngươi kiểm tra thân thể thôi!"
Dứt lời , Hắc bà hướng tới giường đi đến.
"Biến, ngươi không được lại gần đây!"
Thủy Nhan có dự cảm xấu vô cùng, nghĩ thầm nếu Hắc bà kia mà đến, mình cùng lắm cắn lưỡi tự sát là được.
Hắc bà thấy trong mắt Thủy Nhan lộ ra vẻ kiên quyết, kinh nghiệm lâu năm của bà ta lập tức biết không ổn, vội nói: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
" Ta chỉ xem xem ngươi đã phá thân chưa mà thôi, ngươi đừng lo sợ, chỉ thoáng cái mà thôi!"
" Cái gì mà phá với không phá, mau buông ta ra."
Thủy Nhan không rõ bà ta nói là có ý gì, nàng giãy dụa, suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi đoạn dây thừng trói buộc.
Hắc bà thấy thế lập tức nhíu mày, lập tức dùng chân đá nha hoàn kế tiếp, Thủy Nhan còn chưa kịp suy nghĩ bà ta muốn làm gì, chỉ thấy nha hoàn bị đá kia tay tại trước mặt nàng lung lay hạ xuống, nàng không có ngửi được hương vị gì, nhưng đột nhiên cả người đến đầu lưỡi cũng không thể động đậy.
Hắc bà gật đầu cười cười, nếp nhăn trên mặt bà ta càng sâu:
"Đừng nhúc nhích, rất nhanh sẽ xong thôi"
Thủy Nhan hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, trong thân thể đột nhiên có cảm giác huyết mạch dâng trào, ngay lập tức bốn phía dường như biến thành màu đỏ, bàn tay bị trói không nhịn được nắm chặt, trong đầu giờ chỉ muốn giết người, muốn dùng kiếm đâm vào lồng ngực Hắc bà này.
Phút chốc, nàng cảm thấy hạ thân chợt mát lạnh, chỉ thấy một nha hoàn khác đem xiêm y của nàng bỏ ra, hạ thân trần trụi, hai chân trắng nõn lộ ra trước mắt, nàng vùng vẫy, lửa giận từ trong mắt dâng tràn đủ để đốt cháy hết thảy.
Chỉ thấy Hắc bà vươn tay ngăm đen thô ráp ra, không hề báo trước liền tìm vào chỗ kín của nàng …
Khuất nhục, phẫn nộ tràn ngập khắp người nàng, ngón tay thô ráp mà lạnh lẽo kia đang va chạm vào chỗ màng mỏng yếu ớt, nàng bây giờ hiểu được, Hắc bà nói hư thân là có ý gì, mà lần này, tựa hồ như hồi tưởng lại, dường như từng có người đã nói về vấn đề tương tự này …
" Tấm màng mỏng manh này mà bị phá, người sẽ chảy ra 1 chút huyết, tạo thành vết máu trên bạch quyên, các trưởng lão sẽ lấy cái bạch quyên này làm bằng chứng khi động phòng …" (Bạch quyên : khăn màu trắng đặt trên giường)
Thanh âm kia cung kính cùng ôn nhu, như ở sâu trong trí nhớ của nàng, bởi vì Hắc bà, mà giờ phút này hiện lên , nàng mơ hồ nhớ lại 1 vài lời nói.
Giờ phút này nội tâm Thủy Nhan cực kỳ hỗn loạn, đối với việc Hắc bà làm nàng không thèm quan tâm, chỉ là dùng sức hồi tưởng, nàng cố gắng nỗ lực, bởi vì nàng biết, chỉ cần hiện ra hết thảy, nhất định nàng sẽ biết rõ ràng thân phận của mình.
Nhưng đúng lúc này, đầu nàng lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, nàng hươ hai tay, bắt được cái gì đó bên cạnh, cảm giác được một cổ nhiệt lưu hướng về phía bản thân mình, tiếp theo hai mắt bị cái gì đó làm ướt , bốn phía hết thảy cũng đều thành màu đỏ, màu máu đỏ …
/145
|