Thủy Nhan ngẩn ra, vui vẻ nói: "Ngươi hạ dược dùng chiêu giường chiếu này không tệ chút nào!"
Sắc mặt Triệu Vũ Quốc có điểm khác lạ, như thể là "Thẹn thùng" vậy, Thủy Nhan thầm nghĩ trong lòng: "Hắn không biết.... Hắn là đứa trẻ sao..."
Ý tưởng này khiến nàng bật cười, vì che giấu ý này khiến nàng ho sặc sụa, Triệu Vũ Quốc thì ho khan che giấu sự xấu hổ của mình.
Bên ngoài truyền tới tiếng cười ngượng ngùng của Trà Hương: "Ngươi hỏi thừa rồi… Nãy giờ ta cùng Triệu gia một mực ở trên giường…"
"A--- như thế nào ngươi lại ở trên giường a…"
"Hư---------" bên ngoài Trà Hương làm bộ đừng có lên tiếng, nhưng điều này không hề khiến Thủy Nhan tức giận, trái lại cảm thấy nhàm chán, nội tâm kinh ngạc: "Nữ nhân thông minh như vậy mà đem tâm tư đặt hết lên người nam nhân, thật quá lãng phí..."
"Ngươi suy nghĩ cái gì?" Nhìn thấy sắc mặt xem thường của Thủy Nhan, Triệu Vũ Quốc hỏi.
Thủy Nhan vui vẻ, khẽ lắc đầu, thừa dịp Trà Hương kia còn chưa vào tiến đến nói khẽ với hắn: "Ngươi thật biết lấy lòng phụ nữ, nhất là nữ nhân như nàng!"
Lời Thủy Nhan nói khiến đáy mắt Triệu Vũ Quốc đột nhiên tối sầm, tịch mịch như quỷ giới, sau giây lát mới hồi phục.
Lúc này Trà Hương đã quay vào, Thủy Nhan cố ý hỏi: "Có chuyện gì sao?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Trà Hương cười nhẹ nói: "Không có việc gì, vừa rồi có người hỏi gia có đi ra ngoài không."
Thủy Nhan giương mắt nhìn nàng, không nói một câu, vẻ mặt bình tĩnh khiến Trà Hương không nhìn ra tâm tình của nàng, nhưng cảm thấy một cỗ áp lực vô hình bao phủ bốn phía, cô ta gấp nhìn lén bộ dạng Triệu Vũ Quốc đang lười biếng nằm trên giường, lồng ngực rắn chắc trơn bóng khiến ả nhớ lại cảm giác khi này, có nhiều kinh nghiệm nhưng ả không thể không thừa nhận, lồng ngực tráng kiện kia làm cho ả mê mẩn.
Triệu Vũ Quốc cũng quay về phía Trà Hương cười mọt cái, lộ ra sự trầm ấm, trêu chọc cô ta.
"Ta mệt..." Triệu Vũ Quốc ôm vòng eo nhỏ nhắn của Thủy Nhan, dùng giọng điệu nũng nịu của một nam nhân, khàn khàn, ấm ấm, mặt Trà Hương lại một lần nữa đỏ hồng.
Thủy Nhan hé miệng cười: "Là gia muốn ta hầu hạ ngài đi ngủ?"
"Ngươi nói đó?" Vạt áo trước ngực một lần nữa bị xô ra, lộ ra cơ ngực hoàn mĩ.
Trà Hương cảm thấy yết hầu khô khốc, trong lòng thở dài: "Vừa rồi huống chi muốn dùng dược… Làm cho người ta không có chút cảm giác…"
"Hương nhi dự định đêm nay ngủ lại đây?" Thủy Nhan nhướng mi hỏi.
"Ha ha, để cho nàng nghỉ ngơi đi, thời gian còn lại ta muốn cùng ngươi..." Triệu Vũ Quốc âm thầm gia tăng lực nơi tay ôm Thủy Nhan, tựa hồ cảnh cáo nàng, nếu cố tình đổ thêm dầu vào lửa, hắn có thể không muốn Trà Hương tiếp tục đợi ở chỗ này.
Trà Hương nghe xong, vội ý tứ cao lui, nhưng trước khi đi dùng sức cắn chặt môi, hiển nhiên là giận dữ.
Dùng nội lực nghe không còn tiếng động nào xung quanh bốn phía sương phòng, Triệu Vũ Quốc mới buông lỏng Thủy Nhan ra.
Thủy Nhan giữ khoảng cách với hắn mới hỏi: "Ngươi có chuyện nói với ta?"
Đối với phản ứng linh mẫn như thế của nàng, hắn sớm đã thấy nhưng không thể trách, lại thích cùng nàng trao đổi như thế, một nữ nhân thế ày, thật sự là không phiền toái."
"Đã ba ngày ta không có tin tức của hắn…"
Thủy Nhan biết rõ "hắn" ở đây là Tử Hạ, nàng kinh ngạc, không có tin tức là sao?
"Hắn đã chết?" Thủy Nhan bình tĩnh hỏi.
Hắn lắc đầu, "Không biết, nếu hắn đã chết, tảng đá kia sẽ biến sắc."
"Đây là tảng đá?" Thủy Nhan nhìn hắn đưa ra một khối nhỏ màu xanh lá hỏi.
"Cái này gọi là huyết thạch, là thạch nhận chủ, chủ nhân lấy huyết nuôi nấng, nếu chủ nhân chết đi, huyết thạch sẽ biến thành màu đen."
(Chỗ này mình để nguyên Hán việt vì nếu dịch Huyết ra là máu, Thạch là đá, thì mất đi sự hoa mỹ của từ đó.)
"Lấy máu dưỡng một cục đá, sẽ không lấy nó để đoạn định sự sống chết của chủ nhân chứ!"
Trong mắt Triệu Vũ Quốc toát ra tự tán thưởng: "Cục đá này, bên ngoài không có gì lạ, nhưng có thể giải độc trừ ta cho chủ nhân, vật này chỉ có ở Tây Vực Côn Luân, cả miền Nam này chỉ có một!"
Lời hắn nói mời Thủy Nhan nghe ra manh mối, trong lòng thầm nghĩ: "Miền Nam chỉ có một, Tử Hạ lại có, có nghĩa là thân phận của hắn cực kỳ tôn quý, mặc dù không phải vương tôn quý tộc chỉ sợ cũng là dòng họ giàu có nhiều đời…" Nghĩ tới đây, trong lòng Thủy Nhan mừng thầm, đơn giản là thân phận Tử Hạ càng quý, khả năng giúp được nàng càng lớn.
Triệu Vũ Quốc thấy nàng không nói lời nào, nghĩ tới nàng nghĩ gì liền hỏi: "Ngươi đoán hiện tại hắn ở nơi nào?"
Thủy Nhan lắc đầu: "Đoán không ra, không phải là hắn bị đưa tới chuồng cỏ?"
"Tới chỗ đó rồi cũng có đưa tin tức cho ta, tình hình bên chuồng cỏ chúng ta đã nắm giữ, chỉ cần có thể tìm được sổ sách là có thể chấm dứt hết thảy."
Thủy Nhan ngưng thần. "Xem ra sổ sách này vô cùng quan trọng."
"Cho nên phải nhanh chóng tìm, Tử Hạ không thể đợi được."
"Ngươi tìm được manh mối gì về Cửu gia không?" Thủy Nhan hỏi
"Tìm rồi nhưng chưa phát hiện được gì."
Thủy Nhan trầm mặc không nói lời nào, Triệu Vũ Quốc thấy nàng chay mày, biết là nàng đang suy nghĩ chuyện gì, không có quấy rầy, sửa sang lại quần áo, hắn cũng không thích ứng với trang phục lõa lồ kia.
"Một lần, Ngũ Nhi nói với ta khi nàng còn bé cùng ca ca đi săn thú ở núi, nàng thích nhất là bắt thỏ hoang, nhưng thỏ kia tuy nhỏ bé nhưng không dễ dàng bắt được."
"Thỏ khôn có hang động, tất nhiên không dễ dàng phát hiện!" Triệu Vũ Quốc tiếp lời.
Thủy nhan mỉm cười gật đầu, tựa hồ là ý đó.
Đôi mắt Triệu Vũ Quốc sang ngời: "Thỏ con có hang động, huống chi là người, Cửu gia kia chắc chắn không chỉ ở trong kinh thành."
Thủy Nhan gật đầu, "Ngươi nên tra từ sản nghiệp, sau đó từ từ tìm tòi, nhưng cần bí mật, hiện tại Tử Hạ ở đâu khôn rõ, chúng ta không thể đánh rắn động cỏ!"
Khuôn mặt vốn trầm lãnh của Triệu Vũ Quốc lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Cảm ơn ngươi nhắc nhở, ta đi thăm dò!"
"Ưm, Phải nhanh!"
Bên ngoài Đào hoa lâu đang say sưa ca múa, Triệu Vũ Quốc ôm cả Thủy Nhan ra ngoài, vừa vặn đụng Hổ Tam Nương đang ở dưới lầu, miễn cưỡng nói: "Đã trễ như thế, Tam Nương còn chưa trở về phòng nghỉ..."
Hổ Tam Nương vội vung khăn tay, ra vẻ kiều mỵ: "Tam Nương độc thân khó ngủ a... Dù thế nào cũng muốn ra nhìn gia một cái.."
"Ha ha. Tam Nương a, trong lòng như vậy quả là mất hồn, khó trách cô nương này cũng không muốn ta đi…"
Hổ Tam Nương cười đáp: "Hình như Triệu gia có ý rời đi?"
Triệu Vũ Quốc nhéo nhéo má Thủy Nhan, lại ghé vào hôn, cười cười: "Ta không muốn đi chút nào, nhưng là có chuyện quan trọng, không thể không về. Bằng không sao rời nổi hai nữ nhi này…"
/145
|