Thủy Nhan đi ra ngoài, Nhũ Nhi lập tức tiến lên đón, nhỏ giọng hỏi:
- Thế nào?
- Cái gì thế nào?
Ngũ Nhi lườm nàng một cái:
- Người ta quan tâm tỷ, tỷ còn giả bộ cái gì!
- Quan tâm?
Vẻ mặt Thủy Nhan mờ mịt.
Ngũ Nhi cho rằng nàng xấu hổ nên mới biểu lộ như thế, nhất thời giảm âm lượng xuống:
- Muội là muốn hỏi, tỷ với Thái tử đã nói gì?
- Ách…
- Nếu có một ngày nàng tìm ra thế giới của nàng, khi ấy nàng có nguyện ý để ta đi vào không?
Hạ Ngải từ bên trong đuổi tới, lớn tiếng hỏi nàng.
Thủy Nhan xoay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh, có chút cảm khái:
- Ta không biết sẽ mất bao lâu, cũng sẽ không hứa hẹn bất kỳ điều gì với ngươi, hiện tại ta không muốn lệch khỏi quỹ đạo mà ta vừa mới tìm được…
Hạ Ngải nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt hiện lên sự mâu thuẫn phức tạp, hắn chăm chú nhìn nàng. Thủy Nhan khẽ gật đầu xoay người rời đi, không có chút lưu luyến.
Hạ Ngải nhẹ giọng nói:
- Ta nên buông tay hay là để cho nàng hận ta?
Vẻ mặt Ngũ Nhi trở nên mê mang, kéo kéo xiêm y Thủy Nhan:
- Việc ấy… Thái tử không cho tỷ danh phận?
- Tại sao phải cho?
- Hả… Nhưng, nhưng muội rõ ràng nghe thấy…
- Mắt thấy mới là thật, tai nghe chỉ là giả.
- A…
Trong lòng Ngũ Nhi như lửa đốt:
- Trời ạ! Tỷ nói rõ cho muội coi, người ta còn không phải vì hạnh phúc của tỷ sao, tỷ nghĩ coi, nếu như tỷ là người phụ nữ của Thải tử, bất kể là danh phận đến sớm hay muộn, sau cùng thì tỷ cũng là chủ tử rồi.
- Chủ tử như thế bất quá cũng chỉ là vật thứ phẩm.
Nhìn những cánh diều bày trong quán ven đường, đột nhiên Thủy Nhan cảm thấy rất hứng thú.
- Tỷ nói gì vậy, hiện tại chúng ta hầu hạ người khác, nhưng sau này tỷ là người của Thái tử, thân phận vô cùng tôn quý.
Thủy Nhan cầm một cánh diều hình con chuồn chuồn, cảm thấy thú vị liền hỏi:
- Cái này để làm gì?
Ngũ Nhi đang hứng thú chuyện tình của nàng và Hạ Ngải, thuận miệng đáp:
- Để phóng đi vận rủi.
- Rất tốt! Ta muốn!
- Ách? Muốn cái này sao?
- Mới vừa rồi ta gặp nguy hiểm sát thân, cần đuổi nó đi!
Thủy Nhan nói xong, trả tiền rồi cầm con diều bước đi.
- Ách… Thái tử thích tỷ, tỷ nói cái gì mà xui xẻo chứ?
Thủy Nhan dừng lại, cười nhạt
- Rất là xui xẻo…
- Hả?
Ngũ Nhi gãi đầu.
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng chói chang đua nhau vươn xuống mặt đất, lúc này Thủy Nhan và Ngũ Nhi đã về đến biệt uyển. Ngũ Nhi nhanh chóng chạy đến hậu viện uống hụm nước mát giải khát nhưng lại nhìn thấy Triệu Vũ Quốc đứng ngoài cửa.
- A…A…ra mắt công tử!
Nàng bỗng chốc cảm thấy cái nóng đã biết mất, thay vào đó là một cảm giác lạnh sống lưng, chỉ dám thầm nói trong lòng: "Trước kia thì mãi chả thấy đâu, hiện tại thế quái nào mà đã gặp những hai lần trong một ngày rồi?"
Sắc mặt Triệu Vũ Quốc không đổi nhìn Ngũ Nhi một cái rồi quay sang Thủy Nhan:
- Ta muốn đi ra ngoài.
Thủy Nhan liếc nhìn hắn, lông mày nhướng lên, trong mắt hiện ý cười nói:
- Ngươi đi đâu thì nói với ta làm gì?
- Ách…Ta không có ý đó…
Ánh mắt Triệu Vũ Quốc có chút không được tự nhiên.
- Phụt…
Ngũ Nhi ở một bên không nhịn được phì cười, bất quá khi nhìn thấy gương mặt Triệu Vũ Quốc trầm xuống, nàng vội vàng nói:
- Ách…Nô tỳ lui xuống trước.
Dứt lời, nàng không đợi Thủy Nhan nói thêm điều gì, lập tức chạy vào trong hậu viện, trong lòng thầm nói: "Nhan tỷ đừng trách muội không có nghĩa khí nha! Tỷ không sợ nhưng muội sợ."
- Tại sao lần nào nó cũng sợ như chuột thấy mèo vậy?
Sắc mặt Triệu Vũ Quốc vốn đang lạnh lùng, lại nghe thấy Thủy Nhan thắc mắc khiến hắn không thể giữ được vẻ mặt đó:
- Ách… Nàng không sợ?
- Tại sao ta phải sợ?
Nàng mỉm cười nhìn hắn, trong mắt mang theo suy ngẫm. Ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Vũ Quốc tựa hồ có chút tránh né, nhìn lên bầu trời:
- Đến lúc phải đi ăn cơm trưa rồi. Thạch Đông Thăng mang cơm đặt ở thư phòng ta, có hơi nhiều một chút. Hay là ngươi qua dùng bữa cùng.
- Vừa rồi ngươi nói phải ra ngoài mà!
Thủy Nhan nhắc nhở hắn.
-…Ăn cơm xong rồi đi.
- Được rồi.
Thủy Nhan không đợi hắn đi cùng mà trực tiếp đi đến thư phòng hắn. Ánh sáng chiếu vào nàng, mang theo hình dáng yêu kiều thướt tha vào phòng,…
Thạch Đông Thăng nhìn thấy Thủy Nhan và Triệu Vũ Quốc cùng nhau đi đến từ xa, liền lập tức phân phó người mang một bộ bát đũa nữa lên. Khi Thủy Nhan bước vào phòng thấy có hai bộ bát đũa thì cười với Thạch Đông Thăng nói:
- Ngươi cũng có mắt quan sát đó.
Hắc liếc mắt nhìn sắc mặt Triệu Vũ Quốc vẫn âm lãnh, chẳng qua là tốt hơn vạn lần khi trước. Lúc Thủy Nhan không có ở đây, Triệu Vũ Quốc cực kỳ cáu kỉnh, vẻ mặt âm trầm khiến hắn kinh hồn khiếp đảm, hiện tạo Thủy Nhan đã về rồi, rốt cuộc sắc mặt Triệu Vũ Quốc rốt cuộc đã khá hơn nhiều. Thủy Nhan bưng bát lên thấy Triệu Vũ Quốc cúi đầu ăn cơm, giống như mình ngày xưa, yên lặng và nhanh chóng.
- Ngũ Nhi nói với ta, ăn cơm là để hưởng thụ chứ không phải dể lấp đầy cái bụng.
Triệu Vũ Quốc ngừng lại:
- Nàng hiểu câu đó sao?
Thủy Nhan lắc đầu:
- Mới bắt đầu ta không hiểu được, nhưng dựa theo phương pháp của nàng ấy ta cảm giác khi đó ăn cơm có giác khác hẳn, thậm chí đến cả mùi vị cũng không giống.
Tốc độ ăn của Triệu Vũ Quốc chậm lại:
- Mùi vị món ăn rất quan trọng sao?
- Dĩ nhiên, cho ngươi ăn kẹo và uống thuốc thì ngươi thích cái nào?
- Ta sẽ chọn bất cứ cái nào có thể bảo vệ tính mạng ta được!
Thủy Nhan bật cười hì hì:
- Ta rốt cuộc cũng hiểu đàn gảy tai trâu mà Ngũ Nhi nói là gì rồi.
Triệu Vũ Quốc không tự chủ được mà cười theo nàng, mặc dù còn hơi nhạt nhẽo nhưng giống như sương mù bị ánh nắng xua tan.
- Nàng đang nhắc nhở ta không biết thưởng thức?
Giọng Triệu Vũ Quốc trầm thấp cực kỳ dễ nghe.
- Ta không nói gì cả!
Thủy Nhan hớp một muỗng súp, nàng cảm thấy mùi vị khác hẳn, ăn rất thơm. Nàng không rõ sao tâm tình mình tốt như vậy, nàng chỉ cười nhìn hắn, ánh mắt không rời đi nơi khác.
- Khụ… Khụ… Khụ…
Triệu Vũ Quốc có chút không được tự nhiên đành giả bộ ho khan, nhưng Thủy Nhan vẫn thản nhiên nói:
- Ngươi có cảm tình với ta!
Bỗng chốc, Triều Vũ Quốc cúi gằm mặt xuống ăn cơm, không trả lời nàng khiến căn phòng nhất thời rơi vào trầm lắng. Hai kẻ nghe lén ở ngoài cửa là Thạch Đông Thăng và Ngũ Nhi thấy vậy không khỏi tiếc nuối.
- Oa…Nhan tỷ lợi hại, gặp toàn cực phẩm…
Thạch Đông Thăng liếc xéo nàng, thấp giọng nói:
- Tiểu nha đầu, biết cái gì mà nói.
- Gì chứ, cháu cũng mười tám rồi, chuẩn bị sắp làm lễ nghi phiền phức cho người nào đó đấy. (^_^)
- Mười tám! Được, lão….
- Thạch đại thúc, thúc… nhẹ…
Tiếng nói của hai người ở bên ngoài đã lọt vào trong tai của Thủy Nhan và Triệu Vũ Quốc, chẳng qua hai người tạm thời không nói gì thôi, phỏng chừng lát nữa sẽ đem Thạch Đông Thăng ra mà hành hạ tàn nhẫn.
- Hôm nay ta đi ra ngoài gặp phải Hạ Ngải.
Triệu Vũ Quốc đang vùi đầu ăn cơm bỗng ngừng lại, bất quá không có ngẩng đầu nhìn nàng. Thủy Nhan nói tiếp:
- Hắn muốn ta làm hoàng hậu.
Triệu Vũ Quốc nghe thấy thế liền hói:
- Nàng đồng ý?
- Ngươi có quan tâm ta đồng ý hay không?
- Ta hơi quan tâm đến hắn thôi.
Triệu Vũ Quốc giả bộ tỉnh táo, chỉ là đôi đũa đã rớt từ trên tay xuống mặt bàn. Những cảnh này không qua được mắt Thủy Nhan, nàng chỉ mỉm cười, ngừng một chút rồi lắc đầu nói tiếp:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý?
- Sẽ không! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột. Nàng cười với tán thưởng hắn:
- Đúng, ta từ chối.
- Vì nàng sợ phiền toái.
Vũ Quốc nhìn ngay ra điểm mấu chốt.
- Hì hì, sao ngươi nhìn ra được?
Triệu Vũ Quốc múc một muỗng súp, từ từ hớp, rồi mới dùng giọng mỉa mai nói với nàng:
- Nàng trở lại Biệt Uyển là dể tránh né hắn, với lại nàng cũng biết tỷ muội Tưởng thị tương lai sẽ đắc cử trong cung.
- Ta nói rồi! Ta không sợ chết, chỉ là không cam lòng mà thôi!
Thủy Nhan cắt đứt lời của hắn, nàng lẹ tay múc một chén súp nóng đưa cho hắn:
- Đây là lần đâu ta múc cho ngươi chén súp.
Đáy mắt Triệu Vũ Quốc hiện lên vẻ mừng rỡ nhưng một khắc sau liền che dấu, hắn vẫn tiếp tục cúi đầu ăn, không để đến chén súp vẫn bốc lên hơi nóng kia. Thủy Nhan cười, trong mắt hiện lên hàn ý lạnh lẽo đến tận xương tủy:
- Đây là lần đầu, cũng là lần cuối cùng!
Trong lòng bỗng "bõm" một tiếng lạc lõng, nhưng hắn tiếp tục vùi đầu ăn cơm, không dám đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo kia…
/145
|