"Tô Tĩnh!" Diệp Tống không dự đoán được biến cố này, nàng đi qua đỡ Tô Tĩnh để hắn ngã lên người mình rồi ngồi xuống cho hắn gối lên đùi mình, nàng thực sự có chút hoảng hốt nên không biết phải ứng phó thế nào. Trêи bả vai Tô Tĩnh, máu đã nhiễm đỏ thành một mảng, một số chỗ máu đã chuyển thành màu đỏ thẫm. Ngón tay nàng run nhè nhẹ, cầm vào phần mũi tên đang nhô ra ngoài, khẽ cắn môi rút ra khỏi vai hắn.
Máu tươi bắn phụt ra tung tóe vào lòng bàn tay Diệp Tống.
Làm sao bây giờ? Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Nàng đặt Tô Tĩnh nhẹ nhàng nằm lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bốn phía, nơi này chắc chắn là khu mộ chính, Diệp Tống đứng lên đi lục tìm khắp nơi, những đồ cổ đồ sứ bị nàng hất tung đầy đất, vỡ thành từng khối. Nàng tức muốn hộc máu: "Không phải bình thường nếu có độc thì đều có thuốc giải sao, sao lại không có! Không có!"
Nàng đột nhiên nhớ tới, lúc trước khi bị rắn cắn ở dòng suối nhỏ, nàng nghe Diệp Thanh kể Tô Tĩnh đã dùng miệng giúp nàng hút máu độc ra ngoài. Diệp Tống giật mình, vậy mà nàng lại quên chuyện quan trọng như vậy, nàng nhanh chóng chạy lại chỗ Tô Tĩnh, một tay kéo áo hắn để lộ ra bả vai bị thương. Sau đó nàng cúi đầu xuống, không chút do dự ngậm lấy miệng vết thương của hắn, dùng sức ʍút̼ vào.
Khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi, nàng phun ra một ngụm, lại hút thêm một ngụm nữa. Do hoảng loạn nên nàng căn bản không chú ý máu đã chuyển sang màu đỏ, mà chỉ lo dùng sức tiếp tục ʍút̼.
Có lẽ do lực đạo quá lớn, chợt nghe Tô Tĩnh dùng giọng mũi chửi thề một tiếng, hắn cố gắng mở mắt ra vừa lúc thấy vẻ mặt hoảng loạn và sốt ruột của Diệp Tống, liền cười. Đột nhiên hắn duỗi tay, chế trụ eo nàng, áp nàng vào lồng ngực, Diệp Tống bị hắn gắt gao ôm lấy, đè lên ngực hắn.
Diệp Tống sửng sốt một chút, không dám động nhiều, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Tô Tĩnh giảo hoạt nói: "Miệng vết thương vốn đã đông lại, lại bị ngươi hút phá. Ngoan, đừng khẩn trương, để ta ôm ngươi một chút."
Hai người trầm mặc một lúc.
Ngay sau đó một tiếng thanh thúy vang lên, lần này là đánh thẳng tay không do dự.
Tô Tĩnh bụm mặt ngồi dậy, trong miệng có một tia tanh ngọt, dùng ngón tay lau khóe môi, phát hiện khóe môi đã rướm máu, không khỏi lạnh lùng nhìn Diệp Tống, giật giật khóe miệng cười cười: "Tuy nói ta với ngươi không quá thích hợp vui đùa, ngươi cũng không cần đánh ta tàn nhẫn như vậy chứ?"
Diệp Tống quay đầu lại, coi như không có việc gì, chỉnh lại một thân quần áo, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí lạnh lẽo: "Ngươi muốn nói giỡn, cũng một vừa hai phải cho ta. Lần sau, dù ngươi có chết, ta cũng không thèm quản."
Nghe ngữ khí này chứng tỏ Diệp Tống thật sự tức giận, nàng nghiêm túc. Tô Tĩnh đúng là lại tự mình tìm ngược. Hắn chớp mắt, vẻ mặt lấy lòng nói: "Tốt xấu gì cũng là vì ta cứu ngươi. Ngươi đừng nóng giận a, lần sau ta sẽ không thế nữa." Đúng là tự bê đá đập vào chân mình. Hắn còn không quên nói tốt hơn nghe, "Chẳng qua, nhìn thấy ngươi lo lắng như vậy, dù có vì ngươi lên núi đao xuống biển lửa cũng đáng, huynh đệ không phải chính là không tiếc máu chảy đầu rơi giúp nhau sao, A Tống, ngươi nói xem có phải hay không?"
Diệp Tống không trả lời.
"A Tống, ngươi quay đầu lại nhìn xem, miệng vết thương xuất huyết, tay áo nhiễm đỏ hết rồi."
"A Tống, ta, ta...a đau"
Năn nỉ ỉ ôi, mặt dày mày dạn, Diệp Tống vẫn không quay đầu lại, có lẽ hắn cần phải giả nhu nhược té xỉu lần nữa mới được. Rốt cuộc Diệp Tống cũng quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi không nghiêm túc một chút thì sẽ chết à?"
Nhưng vừa nhìn thấy bả vai Tô Tĩnh máu chảy không ngừng, ánh mắt liền mềm xuống. Sắc mặt Tô Tĩnh ngày càng tái nhợt. Diệp Tống đi một đoạn đành phải dừng lại ngồi xuống xé một mảnh vải từ váy mình băng bó miệng vết thương cho Tô Tĩnh, ngăn máu tiếp tục chảy ra, ngoài miệng thì lạnh lùng nói: "Muốn chết sớm cứ việc."
Tô Tĩnh nhìn nàng bận rộn băng vết thương, cười: "Muốn chết cùng chết, dù sao chúng ta cũng không khác nhau là mấy."
Chờ nàng băng bó xong, Tô Tĩnh mới chậm rì rì đứng dậy, không nói giỡn nữa, hai người cẩn thận đánh giá tòa chủ mộ này. Ở giữa có một chiếc quan tài bằng vàng vô cùng xa hoa. Mấy đồ cổ đồ sứ thì đã bị Diệp Tống đánh nát đầy đất, hai người đi xung quanh, ngoại trừ mấy đồ sứ bên ngoài, ở mấy góc tường còn đặt mấy cái rương, khóa có vẻ đã lâu nên đụng vào một cái đã mở.
Diệp Tống mở cái rương ra, bên trong lập tức tràn ra ánh bạc chói lóa khiến người ta hoa cả mắt – một rương chứa toàn vàng bạc châu báu a. Tô Tĩnh đi theo mở một cái rương khác, cũng chứa toàn vàng bạc châu báu nhiều không đếm xuể.
Tô Tĩnh cười nói: "Có phải chúng ta phát tài rồi không?"
Diệp Tống liếc hắn: "Làm như ngươi nghèo lắm không bằng." Vừa nói nàng vừa chọn lấy mấy viên ngọc quý giá nhét vào trong ngực áo, "Ngươi thích thứ gì thì nhặt mấy cái đi, lúc ra ngoài tặng cho mấy tri kỷ của ngươi. Nhiều như vậy chúng ta chắc chắn không mang được hết rồi, chờ có cơ hội, lại tới đây dọn hết đống này đi." Rốt cuộc nàng cũng hiểu được lí do vì sao mấy tên trộm mộ tranh cướp nhau đi làm công việc này rồi.
Diệp Tống không coi trọng mấy cái nguyên tắc vớ vẩn, chỉ nghĩ mình đã tới đây rồi, thậm chí còn suýt mất mạng, sao có thể không kiếm chút mang về, kết quả là nàng dọn hết đám rương châu báu vào chỗ mật thật vừa mới bị sụp xuống kia, dọn được một lúc đã mệt thở không ra hơi, quay đầu lại nhìn Tô Tĩnh: "Ngươi còn không tới giúp ta một tay?"
Tô Tĩnh đáp: "Không có phần của ta, ta giúp ngươi dọn làm gì?"
Diệp Tống nghĩ nghỉ, đứng thẳng eo nói: "Giờ không có phần của ngươi, sau này chúng ta tới đây lấy nốt không phải cũng có của ngươi sao?"
Tròng mắt Tô Tĩnh xoay chuyển, nói như vậy, sau khi xử lý xong chính sự nàng còn muốn cùng hắn quay lại đây sao? Chỉ có hai người? A ha, chủ ý này hình như cũng không tồi. Nghĩ vậy Tô Tĩnh liền dùng cánh tay không bị thương, một lần cũng có thể xách hai cái rương, hai người nhanh chóng dọn sạch đống châu báu cất vào chỗ mật thất bị vùi lấp. Thạch thất này vô cùng nguy hiểm, phía trước là khu vực thạch thất bị sụp xuống toàn là đất đen không thể phân biệt, phía sau lại là vực sâu, kẻ trộm mộ chắc chắn không dám tới. Huống hồ đây còn là mộ địa Tạ gia, người trong thành sẽ không tùy tiện tới đây đào mồ.
Cứ như vậy, chủ mộ thất cũng chỉ còn dư lại một ít tơ vàng trêи cỗ quan tài bằng gỗ mun đen nhánh. Diệp Tống và Tô Tĩnh đến bên cạnh quan tài, Tô Tĩnh dùng ngón tay gõ gõ lên nắp quan tài, thanh âm nửa thanh thúy nửa nặng nề, hắn nói: "Xem ra đây là quan tài của Tạ Trường An."
Điều này không khó lý giải. Bởi vì so sánh với những rương châu báu cũ kĩ cùng vàng bạc châu báu xung quanh, cỗ quan tài có vẻ mới hơn rất nhiều. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tô Tĩnh giơ tay đẩy nắp quan tài. Kết quả lại thấy trong quan tài – trống rỗng.
Không thấy thi thể Tạ Trường An. Chuyện này có chút quỷ dị.
Đang lúc hai người trầm ngâm suy nghĩ, không biết từ đâu truyền ra tiếng khóc non nớt của trẻ con, nghe như đang gọi "Nương", nhưng mới chỉ nghe được một nửa âm thanh đột nhiên im bặt, hai người bọn họ đều sửng sốt. Giờ chỉ có một đường, sau không thể lui, chỉ còn cách đi tiếp nên hai người nhanh chân chạy tới chỗ vừa phát ra âm thanh. Tô Tĩnh so với lúc trước càng cảnh giác hơn, vừa chạy vừa dùng đá thử địa đạo xung quanh xem có cơ quan nào không.
Chạy được một lúc, cuối cùng hai người cũng tới một khu thạch thất rộng lớn, bốn phía có rất nhiều căn phòng nhỏ. Tô Tĩnh và Tô Tĩnh tới một gian xem xét, phát hiện có quần áo trẻ con nhưng lại không thấy bóng dáng nào.
Thạch thất này một khi bị đóng lại, xung quanh liền trở lên tối đen, duỗi tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, đúng theo lời Tiểu Bảo, thần trí hắn tuy không rõ, chỉ nói hắn cảm thấy xung quanh tối đen vô cùng, chắc hẳn đã bị nhốt ở nơi này.
Hai người phát hiện có một gian trêи cánh cửa đá còn lưu lại vết máu loang lổ. Quần áo trẻ con ở đây nhiều loại kϊƈɦ cỡ không trùng khớp với Tiểu Bảo, vải dệt cũng là loại thượng thừa, Diệp Tống nhìn nhìn nói: "Vết máu này chắc là lưu lại lúc Tuyết nương cứu Tiểu Bảo."
Nhưng mấy đứa trẻ đâu? Sao lại không thấy?
Dưới tình thế cấp bách, Diệp Tống nhìn Tô Tĩnh. Tô Tĩnh ngưng thần lắng nghe, phân biệt phương hướng, cuối cùng kéo Diệp Tống chạy về một hướng. Lúc này bọn họ không cần lo lắng sẽ gặp phải cơ quan, nơi này có nhiều trẻ con phải đi qua đi lại, các cơ quan chắc chắn đã bị phá bỏ.
Tô Tĩnh đã chọn đúng hướng, hai người càng chạy tới gần tiếng khóc càng ngày càng rõ, còn nghe được thanh âm gõ mõ niệm kinh, nhất định là niệm tà kinh, khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Rốt cuộc hai người cũng chạy tới đầu bên kia, một cỗ hàn khí bức người ập tới.
Ánh sáng của dạ minh châu phản chiếu khắp không gian, nhưng không có chút hơi ấm, xung quanh được bao phủ một lớp băng dày. Đây là một gian băng thất do thiên nhiên tạo nên, bốn phía đều là băng trắng. Mấy đứa nhỏ ngồi bên trong không chịu được lạnh, cả người đều run run, tiếng khóc đứt quãng.
Chinh giữa phòng, có một trương băng quan, trêи băng quan có một người nửa ngồi nửa nằm, nhìn thần sắc có thể đoán được là đây là một người chết.
Làn da của hắn trắng nhợt, so với làn da của Tuyết nương hôm bị hạ táng không sai biệt lắm, thanh đến tím, trêи cánh tay tràn ngập thi đốm, hiển nhiên đang trong trạng thái bị thối rữa, cái Diệp Tống và Tô Tĩnh cảm thấy kinh ngạc nhất chính là dung mạo và thân hình của hắn là được bảo quản rất hoàn chỉnh, chắc hẳn là do băng lạnh nơi đây. Trêи người quần áo sạch sẽ ngăn nắp, mái tóc đước búi chỉnh tề, trêи cổ đeo một khóa như ý.
Chỉ cần nhìn chân mày có phần tương tự với Tạ Minh liền biết người kia là ai.
Mà người đang chải đầu cho hắn chính là Tạ gia lão thái thái.
Diệp Tống và Tô Tĩnh đột nhiên xông vào làm lão thái thái bị chấn động, trêи mặt hiện lên biểu tình vô cùng hung ác. Một hòa thượng đang ngồi bên cạnh gõ mõ tụng kinh cũng đột nhiên dừng lại.
Diệp Tống hỏi lão thái thái: "Ngươi làm như vậy là muốn cho Tạ Trường An chết cũng không được yên ổn sao?"
Lão thái thái trở nên kϊƈɦ động, giận dữ đỏ bừng mắt: "Nói bậy! Trường An không chết! Trường An của ta chỉ đang ngủ một giấc mà thôi! Chỉ cần, chỉ cần ta cho nó uống đủ máu là nó có thể tỉnh lại. Mau, lấy máu cho ta!"
Lúc này, Diệp Tống và Tô Tĩnh mới thấy, trêи băng quan Tạ Trường An đang nằm có một vệt nước nhàn nhạt, nhìn kỹ mới phát hiện không phải là nước, rõ ràng là máu tươi!
Máu tươi bắn phụt ra tung tóe vào lòng bàn tay Diệp Tống.
Làm sao bây giờ? Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Nàng đặt Tô Tĩnh nhẹ nhàng nằm lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bốn phía, nơi này chắc chắn là khu mộ chính, Diệp Tống đứng lên đi lục tìm khắp nơi, những đồ cổ đồ sứ bị nàng hất tung đầy đất, vỡ thành từng khối. Nàng tức muốn hộc máu: "Không phải bình thường nếu có độc thì đều có thuốc giải sao, sao lại không có! Không có!"
Nàng đột nhiên nhớ tới, lúc trước khi bị rắn cắn ở dòng suối nhỏ, nàng nghe Diệp Thanh kể Tô Tĩnh đã dùng miệng giúp nàng hút máu độc ra ngoài. Diệp Tống giật mình, vậy mà nàng lại quên chuyện quan trọng như vậy, nàng nhanh chóng chạy lại chỗ Tô Tĩnh, một tay kéo áo hắn để lộ ra bả vai bị thương. Sau đó nàng cúi đầu xuống, không chút do dự ngậm lấy miệng vết thương của hắn, dùng sức ʍút̼ vào.
Khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi, nàng phun ra một ngụm, lại hút thêm một ngụm nữa. Do hoảng loạn nên nàng căn bản không chú ý máu đã chuyển sang màu đỏ, mà chỉ lo dùng sức tiếp tục ʍút̼.
Có lẽ do lực đạo quá lớn, chợt nghe Tô Tĩnh dùng giọng mũi chửi thề một tiếng, hắn cố gắng mở mắt ra vừa lúc thấy vẻ mặt hoảng loạn và sốt ruột của Diệp Tống, liền cười. Đột nhiên hắn duỗi tay, chế trụ eo nàng, áp nàng vào lồng ngực, Diệp Tống bị hắn gắt gao ôm lấy, đè lên ngực hắn.
Diệp Tống sửng sốt một chút, không dám động nhiều, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Tô Tĩnh giảo hoạt nói: "Miệng vết thương vốn đã đông lại, lại bị ngươi hút phá. Ngoan, đừng khẩn trương, để ta ôm ngươi một chút."
Hai người trầm mặc một lúc.
Ngay sau đó một tiếng thanh thúy vang lên, lần này là đánh thẳng tay không do dự.
Tô Tĩnh bụm mặt ngồi dậy, trong miệng có một tia tanh ngọt, dùng ngón tay lau khóe môi, phát hiện khóe môi đã rướm máu, không khỏi lạnh lùng nhìn Diệp Tống, giật giật khóe miệng cười cười: "Tuy nói ta với ngươi không quá thích hợp vui đùa, ngươi cũng không cần đánh ta tàn nhẫn như vậy chứ?"
Diệp Tống quay đầu lại, coi như không có việc gì, chỉnh lại một thân quần áo, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí lạnh lẽo: "Ngươi muốn nói giỡn, cũng một vừa hai phải cho ta. Lần sau, dù ngươi có chết, ta cũng không thèm quản."
Nghe ngữ khí này chứng tỏ Diệp Tống thật sự tức giận, nàng nghiêm túc. Tô Tĩnh đúng là lại tự mình tìm ngược. Hắn chớp mắt, vẻ mặt lấy lòng nói: "Tốt xấu gì cũng là vì ta cứu ngươi. Ngươi đừng nóng giận a, lần sau ta sẽ không thế nữa." Đúng là tự bê đá đập vào chân mình. Hắn còn không quên nói tốt hơn nghe, "Chẳng qua, nhìn thấy ngươi lo lắng như vậy, dù có vì ngươi lên núi đao xuống biển lửa cũng đáng, huynh đệ không phải chính là không tiếc máu chảy đầu rơi giúp nhau sao, A Tống, ngươi nói xem có phải hay không?"
Diệp Tống không trả lời.
"A Tống, ngươi quay đầu lại nhìn xem, miệng vết thương xuất huyết, tay áo nhiễm đỏ hết rồi."
"A Tống, ta, ta...a đau"
Năn nỉ ỉ ôi, mặt dày mày dạn, Diệp Tống vẫn không quay đầu lại, có lẽ hắn cần phải giả nhu nhược té xỉu lần nữa mới được. Rốt cuộc Diệp Tống cũng quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi không nghiêm túc một chút thì sẽ chết à?"
Nhưng vừa nhìn thấy bả vai Tô Tĩnh máu chảy không ngừng, ánh mắt liền mềm xuống. Sắc mặt Tô Tĩnh ngày càng tái nhợt. Diệp Tống đi một đoạn đành phải dừng lại ngồi xuống xé một mảnh vải từ váy mình băng bó miệng vết thương cho Tô Tĩnh, ngăn máu tiếp tục chảy ra, ngoài miệng thì lạnh lùng nói: "Muốn chết sớm cứ việc."
Tô Tĩnh nhìn nàng bận rộn băng vết thương, cười: "Muốn chết cùng chết, dù sao chúng ta cũng không khác nhau là mấy."
Chờ nàng băng bó xong, Tô Tĩnh mới chậm rì rì đứng dậy, không nói giỡn nữa, hai người cẩn thận đánh giá tòa chủ mộ này. Ở giữa có một chiếc quan tài bằng vàng vô cùng xa hoa. Mấy đồ cổ đồ sứ thì đã bị Diệp Tống đánh nát đầy đất, hai người đi xung quanh, ngoại trừ mấy đồ sứ bên ngoài, ở mấy góc tường còn đặt mấy cái rương, khóa có vẻ đã lâu nên đụng vào một cái đã mở.
Diệp Tống mở cái rương ra, bên trong lập tức tràn ra ánh bạc chói lóa khiến người ta hoa cả mắt – một rương chứa toàn vàng bạc châu báu a. Tô Tĩnh đi theo mở một cái rương khác, cũng chứa toàn vàng bạc châu báu nhiều không đếm xuể.
Tô Tĩnh cười nói: "Có phải chúng ta phát tài rồi không?"
Diệp Tống liếc hắn: "Làm như ngươi nghèo lắm không bằng." Vừa nói nàng vừa chọn lấy mấy viên ngọc quý giá nhét vào trong ngực áo, "Ngươi thích thứ gì thì nhặt mấy cái đi, lúc ra ngoài tặng cho mấy tri kỷ của ngươi. Nhiều như vậy chúng ta chắc chắn không mang được hết rồi, chờ có cơ hội, lại tới đây dọn hết đống này đi." Rốt cuộc nàng cũng hiểu được lí do vì sao mấy tên trộm mộ tranh cướp nhau đi làm công việc này rồi.
Diệp Tống không coi trọng mấy cái nguyên tắc vớ vẩn, chỉ nghĩ mình đã tới đây rồi, thậm chí còn suýt mất mạng, sao có thể không kiếm chút mang về, kết quả là nàng dọn hết đám rương châu báu vào chỗ mật thật vừa mới bị sụp xuống kia, dọn được một lúc đã mệt thở không ra hơi, quay đầu lại nhìn Tô Tĩnh: "Ngươi còn không tới giúp ta một tay?"
Tô Tĩnh đáp: "Không có phần của ta, ta giúp ngươi dọn làm gì?"
Diệp Tống nghĩ nghỉ, đứng thẳng eo nói: "Giờ không có phần của ngươi, sau này chúng ta tới đây lấy nốt không phải cũng có của ngươi sao?"
Tròng mắt Tô Tĩnh xoay chuyển, nói như vậy, sau khi xử lý xong chính sự nàng còn muốn cùng hắn quay lại đây sao? Chỉ có hai người? A ha, chủ ý này hình như cũng không tồi. Nghĩ vậy Tô Tĩnh liền dùng cánh tay không bị thương, một lần cũng có thể xách hai cái rương, hai người nhanh chóng dọn sạch đống châu báu cất vào chỗ mật thất bị vùi lấp. Thạch thất này vô cùng nguy hiểm, phía trước là khu vực thạch thất bị sụp xuống toàn là đất đen không thể phân biệt, phía sau lại là vực sâu, kẻ trộm mộ chắc chắn không dám tới. Huống hồ đây còn là mộ địa Tạ gia, người trong thành sẽ không tùy tiện tới đây đào mồ.
Cứ như vậy, chủ mộ thất cũng chỉ còn dư lại một ít tơ vàng trêи cỗ quan tài bằng gỗ mun đen nhánh. Diệp Tống và Tô Tĩnh đến bên cạnh quan tài, Tô Tĩnh dùng ngón tay gõ gõ lên nắp quan tài, thanh âm nửa thanh thúy nửa nặng nề, hắn nói: "Xem ra đây là quan tài của Tạ Trường An."
Điều này không khó lý giải. Bởi vì so sánh với những rương châu báu cũ kĩ cùng vàng bạc châu báu xung quanh, cỗ quan tài có vẻ mới hơn rất nhiều. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tô Tĩnh giơ tay đẩy nắp quan tài. Kết quả lại thấy trong quan tài – trống rỗng.
Không thấy thi thể Tạ Trường An. Chuyện này có chút quỷ dị.
Đang lúc hai người trầm ngâm suy nghĩ, không biết từ đâu truyền ra tiếng khóc non nớt của trẻ con, nghe như đang gọi "Nương", nhưng mới chỉ nghe được một nửa âm thanh đột nhiên im bặt, hai người bọn họ đều sửng sốt. Giờ chỉ có một đường, sau không thể lui, chỉ còn cách đi tiếp nên hai người nhanh chân chạy tới chỗ vừa phát ra âm thanh. Tô Tĩnh so với lúc trước càng cảnh giác hơn, vừa chạy vừa dùng đá thử địa đạo xung quanh xem có cơ quan nào không.
Chạy được một lúc, cuối cùng hai người cũng tới một khu thạch thất rộng lớn, bốn phía có rất nhiều căn phòng nhỏ. Tô Tĩnh và Tô Tĩnh tới một gian xem xét, phát hiện có quần áo trẻ con nhưng lại không thấy bóng dáng nào.
Thạch thất này một khi bị đóng lại, xung quanh liền trở lên tối đen, duỗi tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, đúng theo lời Tiểu Bảo, thần trí hắn tuy không rõ, chỉ nói hắn cảm thấy xung quanh tối đen vô cùng, chắc hẳn đã bị nhốt ở nơi này.
Hai người phát hiện có một gian trêи cánh cửa đá còn lưu lại vết máu loang lổ. Quần áo trẻ con ở đây nhiều loại kϊƈɦ cỡ không trùng khớp với Tiểu Bảo, vải dệt cũng là loại thượng thừa, Diệp Tống nhìn nhìn nói: "Vết máu này chắc là lưu lại lúc Tuyết nương cứu Tiểu Bảo."
Nhưng mấy đứa trẻ đâu? Sao lại không thấy?
Dưới tình thế cấp bách, Diệp Tống nhìn Tô Tĩnh. Tô Tĩnh ngưng thần lắng nghe, phân biệt phương hướng, cuối cùng kéo Diệp Tống chạy về một hướng. Lúc này bọn họ không cần lo lắng sẽ gặp phải cơ quan, nơi này có nhiều trẻ con phải đi qua đi lại, các cơ quan chắc chắn đã bị phá bỏ.
Tô Tĩnh đã chọn đúng hướng, hai người càng chạy tới gần tiếng khóc càng ngày càng rõ, còn nghe được thanh âm gõ mõ niệm kinh, nhất định là niệm tà kinh, khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Rốt cuộc hai người cũng chạy tới đầu bên kia, một cỗ hàn khí bức người ập tới.
Ánh sáng của dạ minh châu phản chiếu khắp không gian, nhưng không có chút hơi ấm, xung quanh được bao phủ một lớp băng dày. Đây là một gian băng thất do thiên nhiên tạo nên, bốn phía đều là băng trắng. Mấy đứa nhỏ ngồi bên trong không chịu được lạnh, cả người đều run run, tiếng khóc đứt quãng.
Chinh giữa phòng, có một trương băng quan, trêи băng quan có một người nửa ngồi nửa nằm, nhìn thần sắc có thể đoán được là đây là một người chết.
Làn da của hắn trắng nhợt, so với làn da của Tuyết nương hôm bị hạ táng không sai biệt lắm, thanh đến tím, trêи cánh tay tràn ngập thi đốm, hiển nhiên đang trong trạng thái bị thối rữa, cái Diệp Tống và Tô Tĩnh cảm thấy kinh ngạc nhất chính là dung mạo và thân hình của hắn là được bảo quản rất hoàn chỉnh, chắc hẳn là do băng lạnh nơi đây. Trêи người quần áo sạch sẽ ngăn nắp, mái tóc đước búi chỉnh tề, trêи cổ đeo một khóa như ý.
Chỉ cần nhìn chân mày có phần tương tự với Tạ Minh liền biết người kia là ai.
Mà người đang chải đầu cho hắn chính là Tạ gia lão thái thái.
Diệp Tống và Tô Tĩnh đột nhiên xông vào làm lão thái thái bị chấn động, trêи mặt hiện lên biểu tình vô cùng hung ác. Một hòa thượng đang ngồi bên cạnh gõ mõ tụng kinh cũng đột nhiên dừng lại.
Diệp Tống hỏi lão thái thái: "Ngươi làm như vậy là muốn cho Tạ Trường An chết cũng không được yên ổn sao?"
Lão thái thái trở nên kϊƈɦ động, giận dữ đỏ bừng mắt: "Nói bậy! Trường An không chết! Trường An của ta chỉ đang ngủ một giấc mà thôi! Chỉ cần, chỉ cần ta cho nó uống đủ máu là nó có thể tỉnh lại. Mau, lấy máu cho ta!"
Lúc này, Diệp Tống và Tô Tĩnh mới thấy, trêи băng quan Tạ Trường An đang nằm có một vệt nước nhàn nhạt, nhìn kỹ mới phát hiện không phải là nước, rõ ràng là máu tươi!
/200
|