Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường
Chương 45: Người thông minh không nói tiếng lóng
/200
|
Ngực Tô Thần phập phồng, cũng không thèm giải thích, nói: "Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ." Nếu không phải hắn lại đây, Diệp Tống thật sự chết chắc rồi. Hắn cũng đoán được để một mình Diệp Tống cưỡi ngựa săn thú trong rừng chắc hẳn sẽ xảy ra sự cố. Bởi vì Diệp Tống là nữ nhân không lúc nào làm người ta bớt lo được.
Trở lại bãi đất trống, người hầu đang đem các con mồi săn được ra, chuyện Diệp Tống bị thương khiến các nha đầu Bích Hoa uyển kinh hãi, luống cuống tay chân đỡ nàng ngồi xuống. Nam Xu cũng rất lo lắng, vội lại hỏi: "Tỷ tỷ làm sao vậy, đang êm đẹp sao lại bị thương?"
Lúc đại phu tới kiểm tra thương thế, chân đã sưng lên, giày bó cũng vì thế mà căng phồng, đành phải dùng kéo cắt giày mới gỡ ra được. Đại phu vô ý đụng vào chỗ đau, Diệp Tống mắng một tiếng, đối Nam Xu cười nói: "Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, mạng vẫn còn tốt, muội muội không cần quá lo lắng."
Đại phu cắt giày của Diệp Tống, mắt cá chân đã sưng to, còn bị chảy máu. Nam Xu không đành lòng lại xem, Tô Thần liền ôm chầm Nam Xu, đưa tới bên kia, không chút lưu tình nói: "Nếu muốn giống nam nhân cưỡi ngựa săn thú thì phải chịu được chút đau này, không phải ai cũng có thể học đòi uy phong được đâu."
"Vương gia nói rất đúng." Diệp Tống ngồi trêи thảm, dùng khuỷu tay chống thân mình, cười có chút tái nhợt, nói: "Ta hẳn phải cảm tạ trời xanh, vận khí của ta thực tốt, lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn lưu lại một mạng. Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc, người sở thiếu chi, ngô tất còn chi, đây là ý trời a."
Tô Thần lạnh giọng quát: "Chỉ giỏi ngụy biện."
Đai phụ kiểm tra xong, bẩm báo: "Hồi Vương gia, Vương phi nương nương bị thương gân cốt, may mắn gân chân chưa đứt, nghỉ ngơi tốt có thể phục hồi lại như cũ."
Tô Thần phất phất tay, "Nên làm thế nào thì cứ làm thế đấy đi."
Đại phu đối Diệp Tống nói: "Nương nương chịu khó một chút, trước tiên thần sẽ giúp nương nương phục hồi mắt cá chân lại như cũ."
Diệp Tống cười cười nói: "Đại phu cứ thoải mái mà làm."
Diệp Tống đã chuẩn bị tốt tâm lý, "răng rắc" đại phu dùng tay nắn lại chân cho nàng, nàng cảm giác mắt cá chân đau đến mất đi tri giác. Nam Xu nhìn không được, Tô Thần gắt gao che mắt nàng ôm chặt vào trong ngực, nhưng tầm mắt lại dừng ở vết sưng đỏ đến chói mắt trêи chân Diệp Tống.
Sau khi nắn chân xong, Diệp Tống giật giật chân nói: "Đơn giản hơn ta dự đoán a."
Đại phu thấy nàng lộn xộn, vội vàng ngăn lại: "Nương nương đừng cử động, thần mới chỉ đem gân cốt cố định lại thôi." Đại phu tiếp tục băng thuốc cho Diệp Tống, kết quả chân bị bó thành một bó lớn như cái bánh chưng.
Diệp Tống nằm xuống thảm, bọn nha đầu hầu hạ vô cùng chu đáo, lúc bón quả nho, lúc là điểm tâm, nàng rảnh rỗi không có việc gì mà vắt chéo chân.
Phái Thanh vành mắt ửng đỏ, hỏi: "Tiểu thư rốt cuộc sao lại bị như vậy?"
Phái Thanh không hỏi Diệp Tống cũng không nghĩ tới, Diệp Tống ngoắc ngon tay gọi một tùy tùng tới, nàng nói: "Đi tìm con ngựa trắng trở về cho ta, ta muốn hỏi nó một chút xem tại sao lại nổi điên như vậy."
Tùy tùng lĩnh mệnh rời đi.
Những người còn lại đem con mồi đi rửa sạch sẽ, bên ngoài khu săn bắn có một hồ nước liền đi lấy chút nước về đây, con nào nên nướng thì nướng, phần nào nấu canh thì nấu canh. Chỉ có Bích Hoa uyển là có nồi nên các nàng phụ trách nấu canh, mùi hương của canh thịt cứ thế từ các nàng tản ra xung quanh, thịt nướng BBQ cũng dậy mùi thơm nức.
Diệp Tống ăn thịt uống canh, nhấc mí mắt thấy Tô Thần và Nam Xu ở đầu đằng kia có vẻ hơi quạnh quẽ, Tô Thần sắc mặt âm u, nàng cười tủm tỉm vội vàng phân phó nha hoàn mang canh thịt qua.
Tùy tùng đi ra ngoài tìm ngựa đã trở lại, nhưng lại tay không trở về. Diệp Tống đang gặm xương, bình tĩnh hỏi: "Ngựa đâu?"
Tùy tùng nói: "Bẩm Vương phi nương nương, con ngựa trắng do bị thương nặng ở bụng nên đã tắt thở." Diệp Tống nhớ rõ nàng đã bắn một mũi tên vào bụng nó, sau đó Tô Thần lại đá cho nó hai phát, nên chết rồi cũng không khó lí giải. Diệp Tống rũ mắt âm tình bất định, không mặn không nhạt hỏi một câu, "Cho nên ngươi không mang nó trở về? Rốt cuộc là lúc ngươi đến nó đã chết hay lúc ngươi rời đi nó mới chết?"
Tùy tùng cứng miệng, sau một lúc lâu mới nói: "Khi thủ hạ đến nó đã tắt thở."
Diệp Tống xua tay nói: "Thôi, dù sao cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi."
Nói tóm lại, thu săn Diệp Tống vẫn là vô cùng vui vẻ, ngoại trừ việc chân bị thương ra. Bất quá cái này đối với nàng cũng không có gì ảnh hưởng, nàng kiều chân bánh chưng, ăn thịt uống canh, sau đó cùng mấy nha hoàn Bích Hoa uyển tán gẫu, cười rất vui vẻ.
Bất tri bất giác lực chú ý của mọi người đều bị nàng hấp dẫn. Nàng một chút cũng không giống hình tượng Vương phi đoan trang hiền thục, nhưng như thế lại rất có sức cuốn hút. Khi nhìn nàng cười, mọi người cũng thấy vui lây.
Mặt trởi đã ngả về tây, đội ngũ bắt đầu thu thập, chuẩn bị trở về. Khi đi Diệp Tống cưỡi ngựa, lúc trở về ngựa đã mất, chân nàng bị thương nên cũng không thể cưỡi ngựa nữa.
Nam Xu chu đáo nói: "Chân tỷ tỷ bất tiện, hay tỷ tỷ cùng ta ngồi chung xe ngựa đi."
Diệp Tống còn không có ghét bỏ, Phái Thanh đã ghét bỏ nói: "Sao lại có thể phiền toái phu nhân được, dù sao nơi này chỉ cách chợ vài dặm đường, nô tỳ sẽ đi mướn một chiếc xe ngựa tới."
Diệp Tống quay đầu mắng một câu: "Ra cửa bên ngoài hết thảy giản lược, đi tới đi lui như vậy không phải tốn thời gian sao?" Sau đó lại đối Nam Xu cười tủm tỉm nói: "Khó có dịp được muội muội chăm sóc như vậy, ta liền ngồi xe cùng muội muội." Nói xong bảo Phái Thanh đỡ lên xe ngựa.
Nam Xu đang định lên xe, Tô Thần cưỡi ngựa đi tới, một tay bế Nam Xu lên, kéo vào trong lồng ngực ngồi chung trêи ngựa. Nam Xu duyên dáng hô to một tiếng, làm trò như vậy trước mặt nhiều người, trêи mặt nàng ta tức khắc thẹn thùng không thôi. Tô Thần nói: "Xe ngựa nhường cho Vương phi ngồi, Xu nhi đi cùng với bổn vương." Hăn sao có thể để Nam Xu và Diệp Tống ở chung một chỗ, vạn nhất Nam Xu xảy ra chuyện gì thì sao?"
Nam Xu dựa vào ngực Tô Thần, ôn nhu gật đầu. Tô Thần ôm ấp mỹ nhân cưỡi ngựa đi phía trước, Linh Nguyệt cười khiêu khích nhìn Phái Thanh, cũng đi theo sau.
Phái Thanh không tức giận, sắp xếp ổn thỏa, bình tĩnh nói một câu: "Nàng ta cảm thấy phân có mùi thơm, người khác lại không có cái ham mê như nàng a."
Diệp Tống vui mừng nhéo búi tóc Phái Thanh nói: "Giác ngộ tốt a!"
Trong xe ngựa rất mềm mại, Diệp Tống dựa vào vô cùng thoải mái, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát bỗng nhiên mở bừng mắt, nàng ngửi thấy một hương thơm ngọt trong xe ngựa, nói: "Hương thơm trêи người Nam thị đúng là có chút đặc biệt. Sao lúc trước ta lại không chú ý tới nhỉ."
Phái Thanh được cho phép đặc biệt ngồi trong xe ngựa chăm sóc Diệp Tống, nghe vậy cũng giật giật cái mũi, nói: "Này có gì đặc biệt, nữ tử nào cũng có mùi hương như này cả."
Trở về vương phủ, Diệp Tống không đi được đâu, đành phải ngoan ngoãn dưỡng thương ở Bích Hoa uyển.
Nam Xu mặt quan tâm mà quan nhìn một hồi, còn mang theo không ít thực phẩm bổ dưỡng, lúc đó Diệp Tống đang vắt chéo chân ngồi trêи giường đọc thoại bản. Ngẩng đầu thấy Nam Xu tiến vào, lập tức tươi cười chào đón: "Ta không có việc gì, sao dám phiền toái muội muội tới thăm a."
Giọng nói Nam Xu êm ái: "Ta đến xem tỷ tỷ đã tốt lên chưa." Nàng bảo Linh Nguyệt đưa đồ bổ cho Phái Thanh, Phái Thanh nhận hết tất cả, lại quan tâm đối Diệp Tống nói: "Tỷ tỷ, chân ngươi còn đau không? Sao vẫn sưng đến lợi hại như vậy?"
Diệp Tống cười một tiếng nói: "Là đại phu quá khoa trương mà thôi, chẳng qua bị thương gân cốt liền vô pháp không xuống giường đi lại được, đáng tiếc a."
"Tỷ tỷ trước đừng nghĩ mấy cái đó, cứ dưỡng thương cho tốt đã."
Diệp Tống thở dài, tay gối sau đầu, cười như không cười nhìn Nam Xu: "Ta cũng không nghĩ tới mệnh ta lại gặp phải một kiếp này. Tuy may mắn không mất mạng nhưng đã là bất hạnh bên trong vạn hạnh, trải qua chuyện này, ta đúng là cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút sự tình."
Nam Xu nhẹ nhàng cười, tựa như đóa hoa trong nước đang nở hoa, nói: "Tỷ tỷ muốn suy nghĩ cẩn thận cái gì?"
Diệp Tống chậm rãi nhích lại gần, nâng lên một sợi tóc của Nam Xu, ánh mắt Nam Xu lóe lóe, chỉ nghe thấy Diệp Tống nhàn nhạt nói: "Mùi hương này trêи người ngươi, tinh tế ngửi một chút liền thấy đúng là hương vị của kỹ nữ." Sắc mặt Nam Xu trắng nhợt, Diệp Tống nhấc khóe miệng, "Ánh mắt Tô Thần thực không tồi. Bất quá hiện tại ta nói cho ngươi biết, đừng cho là ta không chấp nhặt với ngươi là vì ta sợ ngươi. Về sau nếu ta cùng Tô Thần hòa li, không cho phép ngươi làm Vương phi thì ngươi cũng đừng hòng làm Vương phi, ta sẽ bắt ngươi trở về Tố Hương lâu hầu hạ nam nhân. Ngươi có tin hay không?"
Nam Xu cứng đờ, kéo kéo khóe miệng, mặt tái nhợt, bộ dáng nhu nhược đáng thương hỏi: "Tỷ tỷ...Ngươi vì sao lại nói ta như vậy..."
Diệp Tống nhướng mày: "Ngươi thực muốn ta phải nói rõ? Cũng tốt, ta đây lập tức sai người lên núi tìm con ngựa trắng kia, tra một chút dấu vết để lại, ngươi cảm thấy thế nào? Bất quá cũng có khả năng ta không tra được cái gì, là ta oan uổng ngươi." Nói xong liền tủm tỉm cười, "Nhưng ta chính là thích oan uổng ngươi a."
Nam Xu rũ mắt không nói, rơi nước mắt trông cực kỳ vô tội.
Diệp Tống lại dời thân thể dựa vào đầu giường, lười biếng nói: "Muốn đi về cáo trạng với Tô Thần sao, cảm thấy ta nhục nhã ngươi? Nếu không muốn ta nhục nhã ngươi, hà tất phải bước vào Bích Hoa uyển của ta, ngươi không phải là đến để tự tìm nhục nhã sao? Trở về cố gắng ngẫm lại lời ta nói."
Nam Xu lập tức đứng dậy, lau khóe mắt, nói: "Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, ta không cần. Ta đi về trước."
Diệp Tống tiếc hận nói: "Không muốn lưu lại thêm lát nữa sao, tỷ tỷ ta đang lo không có ai nói chuyện đây." Giả bộ hòa hảo, Diệp Tống cũng gọi là quen tay.
"Tỷ tỷ dưỡng thương cho tốt, ngày khác ta lại đến thăm tỷ tỷ."
Nam Xu đi rồi, rốt cuộc cũng không thấy tới nữa.
Từ lúc trở về Tô Thần luôn cảm thấy phiền, lại không biết bản thân vì sao lại phiền. Hôm nay trùng hợp bắt gặp đại phu cõng hòm thuốc đi ngang qua, liền gọi hắn lại, vừa hỏi mới biết đại phu tới Bích Hoa uyển thay thuốc cho Diệp Tống.
Hắn dừng một chút lại hỏi: "Thương thế của Vương phi nương nương có thể phục hồi lại như cũ không?"
Đại phu cung kính nói: "Bẩm Vương gia, thương thế của nương nương có thể phục hồi lại như bình thường, chỉ là nương nương hiếu động, nếu không biết coi trọng, rất có khả năng khiến cho mắt cá chân của nương nương bị biến dạng. Thần đã nhắc nhở nương nương mấy lần, chỉ là..."
Trở lại bãi đất trống, người hầu đang đem các con mồi săn được ra, chuyện Diệp Tống bị thương khiến các nha đầu Bích Hoa uyển kinh hãi, luống cuống tay chân đỡ nàng ngồi xuống. Nam Xu cũng rất lo lắng, vội lại hỏi: "Tỷ tỷ làm sao vậy, đang êm đẹp sao lại bị thương?"
Lúc đại phu tới kiểm tra thương thế, chân đã sưng lên, giày bó cũng vì thế mà căng phồng, đành phải dùng kéo cắt giày mới gỡ ra được. Đại phu vô ý đụng vào chỗ đau, Diệp Tống mắng một tiếng, đối Nam Xu cười nói: "Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, mạng vẫn còn tốt, muội muội không cần quá lo lắng."
Đại phu cắt giày của Diệp Tống, mắt cá chân đã sưng to, còn bị chảy máu. Nam Xu không đành lòng lại xem, Tô Thần liền ôm chầm Nam Xu, đưa tới bên kia, không chút lưu tình nói: "Nếu muốn giống nam nhân cưỡi ngựa săn thú thì phải chịu được chút đau này, không phải ai cũng có thể học đòi uy phong được đâu."
"Vương gia nói rất đúng." Diệp Tống ngồi trêи thảm, dùng khuỷu tay chống thân mình, cười có chút tái nhợt, nói: "Ta hẳn phải cảm tạ trời xanh, vận khí của ta thực tốt, lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn lưu lại một mạng. Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc, người sở thiếu chi, ngô tất còn chi, đây là ý trời a."
Tô Thần lạnh giọng quát: "Chỉ giỏi ngụy biện."
Đai phụ kiểm tra xong, bẩm báo: "Hồi Vương gia, Vương phi nương nương bị thương gân cốt, may mắn gân chân chưa đứt, nghỉ ngơi tốt có thể phục hồi lại như cũ."
Tô Thần phất phất tay, "Nên làm thế nào thì cứ làm thế đấy đi."
Đại phu đối Diệp Tống nói: "Nương nương chịu khó một chút, trước tiên thần sẽ giúp nương nương phục hồi mắt cá chân lại như cũ."
Diệp Tống cười cười nói: "Đại phu cứ thoải mái mà làm."
Diệp Tống đã chuẩn bị tốt tâm lý, "răng rắc" đại phu dùng tay nắn lại chân cho nàng, nàng cảm giác mắt cá chân đau đến mất đi tri giác. Nam Xu nhìn không được, Tô Thần gắt gao che mắt nàng ôm chặt vào trong ngực, nhưng tầm mắt lại dừng ở vết sưng đỏ đến chói mắt trêи chân Diệp Tống.
Sau khi nắn chân xong, Diệp Tống giật giật chân nói: "Đơn giản hơn ta dự đoán a."
Đại phu thấy nàng lộn xộn, vội vàng ngăn lại: "Nương nương đừng cử động, thần mới chỉ đem gân cốt cố định lại thôi." Đại phu tiếp tục băng thuốc cho Diệp Tống, kết quả chân bị bó thành một bó lớn như cái bánh chưng.
Diệp Tống nằm xuống thảm, bọn nha đầu hầu hạ vô cùng chu đáo, lúc bón quả nho, lúc là điểm tâm, nàng rảnh rỗi không có việc gì mà vắt chéo chân.
Phái Thanh vành mắt ửng đỏ, hỏi: "Tiểu thư rốt cuộc sao lại bị như vậy?"
Phái Thanh không hỏi Diệp Tống cũng không nghĩ tới, Diệp Tống ngoắc ngon tay gọi một tùy tùng tới, nàng nói: "Đi tìm con ngựa trắng trở về cho ta, ta muốn hỏi nó một chút xem tại sao lại nổi điên như vậy."
Tùy tùng lĩnh mệnh rời đi.
Những người còn lại đem con mồi đi rửa sạch sẽ, bên ngoài khu săn bắn có một hồ nước liền đi lấy chút nước về đây, con nào nên nướng thì nướng, phần nào nấu canh thì nấu canh. Chỉ có Bích Hoa uyển là có nồi nên các nàng phụ trách nấu canh, mùi hương của canh thịt cứ thế từ các nàng tản ra xung quanh, thịt nướng BBQ cũng dậy mùi thơm nức.
Diệp Tống ăn thịt uống canh, nhấc mí mắt thấy Tô Thần và Nam Xu ở đầu đằng kia có vẻ hơi quạnh quẽ, Tô Thần sắc mặt âm u, nàng cười tủm tỉm vội vàng phân phó nha hoàn mang canh thịt qua.
Tùy tùng đi ra ngoài tìm ngựa đã trở lại, nhưng lại tay không trở về. Diệp Tống đang gặm xương, bình tĩnh hỏi: "Ngựa đâu?"
Tùy tùng nói: "Bẩm Vương phi nương nương, con ngựa trắng do bị thương nặng ở bụng nên đã tắt thở." Diệp Tống nhớ rõ nàng đã bắn một mũi tên vào bụng nó, sau đó Tô Thần lại đá cho nó hai phát, nên chết rồi cũng không khó lí giải. Diệp Tống rũ mắt âm tình bất định, không mặn không nhạt hỏi một câu, "Cho nên ngươi không mang nó trở về? Rốt cuộc là lúc ngươi đến nó đã chết hay lúc ngươi rời đi nó mới chết?"
Tùy tùng cứng miệng, sau một lúc lâu mới nói: "Khi thủ hạ đến nó đã tắt thở."
Diệp Tống xua tay nói: "Thôi, dù sao cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi."
Nói tóm lại, thu săn Diệp Tống vẫn là vô cùng vui vẻ, ngoại trừ việc chân bị thương ra. Bất quá cái này đối với nàng cũng không có gì ảnh hưởng, nàng kiều chân bánh chưng, ăn thịt uống canh, sau đó cùng mấy nha hoàn Bích Hoa uyển tán gẫu, cười rất vui vẻ.
Bất tri bất giác lực chú ý của mọi người đều bị nàng hấp dẫn. Nàng một chút cũng không giống hình tượng Vương phi đoan trang hiền thục, nhưng như thế lại rất có sức cuốn hút. Khi nhìn nàng cười, mọi người cũng thấy vui lây.
Mặt trởi đã ngả về tây, đội ngũ bắt đầu thu thập, chuẩn bị trở về. Khi đi Diệp Tống cưỡi ngựa, lúc trở về ngựa đã mất, chân nàng bị thương nên cũng không thể cưỡi ngựa nữa.
Nam Xu chu đáo nói: "Chân tỷ tỷ bất tiện, hay tỷ tỷ cùng ta ngồi chung xe ngựa đi."
Diệp Tống còn không có ghét bỏ, Phái Thanh đã ghét bỏ nói: "Sao lại có thể phiền toái phu nhân được, dù sao nơi này chỉ cách chợ vài dặm đường, nô tỳ sẽ đi mướn một chiếc xe ngựa tới."
Diệp Tống quay đầu mắng một câu: "Ra cửa bên ngoài hết thảy giản lược, đi tới đi lui như vậy không phải tốn thời gian sao?" Sau đó lại đối Nam Xu cười tủm tỉm nói: "Khó có dịp được muội muội chăm sóc như vậy, ta liền ngồi xe cùng muội muội." Nói xong bảo Phái Thanh đỡ lên xe ngựa.
Nam Xu đang định lên xe, Tô Thần cưỡi ngựa đi tới, một tay bế Nam Xu lên, kéo vào trong lồng ngực ngồi chung trêи ngựa. Nam Xu duyên dáng hô to một tiếng, làm trò như vậy trước mặt nhiều người, trêи mặt nàng ta tức khắc thẹn thùng không thôi. Tô Thần nói: "Xe ngựa nhường cho Vương phi ngồi, Xu nhi đi cùng với bổn vương." Hăn sao có thể để Nam Xu và Diệp Tống ở chung một chỗ, vạn nhất Nam Xu xảy ra chuyện gì thì sao?"
Nam Xu dựa vào ngực Tô Thần, ôn nhu gật đầu. Tô Thần ôm ấp mỹ nhân cưỡi ngựa đi phía trước, Linh Nguyệt cười khiêu khích nhìn Phái Thanh, cũng đi theo sau.
Phái Thanh không tức giận, sắp xếp ổn thỏa, bình tĩnh nói một câu: "Nàng ta cảm thấy phân có mùi thơm, người khác lại không có cái ham mê như nàng a."
Diệp Tống vui mừng nhéo búi tóc Phái Thanh nói: "Giác ngộ tốt a!"
Trong xe ngựa rất mềm mại, Diệp Tống dựa vào vô cùng thoải mái, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát bỗng nhiên mở bừng mắt, nàng ngửi thấy một hương thơm ngọt trong xe ngựa, nói: "Hương thơm trêи người Nam thị đúng là có chút đặc biệt. Sao lúc trước ta lại không chú ý tới nhỉ."
Phái Thanh được cho phép đặc biệt ngồi trong xe ngựa chăm sóc Diệp Tống, nghe vậy cũng giật giật cái mũi, nói: "Này có gì đặc biệt, nữ tử nào cũng có mùi hương như này cả."
Trở về vương phủ, Diệp Tống không đi được đâu, đành phải ngoan ngoãn dưỡng thương ở Bích Hoa uyển.
Nam Xu mặt quan tâm mà quan nhìn một hồi, còn mang theo không ít thực phẩm bổ dưỡng, lúc đó Diệp Tống đang vắt chéo chân ngồi trêи giường đọc thoại bản. Ngẩng đầu thấy Nam Xu tiến vào, lập tức tươi cười chào đón: "Ta không có việc gì, sao dám phiền toái muội muội tới thăm a."
Giọng nói Nam Xu êm ái: "Ta đến xem tỷ tỷ đã tốt lên chưa." Nàng bảo Linh Nguyệt đưa đồ bổ cho Phái Thanh, Phái Thanh nhận hết tất cả, lại quan tâm đối Diệp Tống nói: "Tỷ tỷ, chân ngươi còn đau không? Sao vẫn sưng đến lợi hại như vậy?"
Diệp Tống cười một tiếng nói: "Là đại phu quá khoa trương mà thôi, chẳng qua bị thương gân cốt liền vô pháp không xuống giường đi lại được, đáng tiếc a."
"Tỷ tỷ trước đừng nghĩ mấy cái đó, cứ dưỡng thương cho tốt đã."
Diệp Tống thở dài, tay gối sau đầu, cười như không cười nhìn Nam Xu: "Ta cũng không nghĩ tới mệnh ta lại gặp phải một kiếp này. Tuy may mắn không mất mạng nhưng đã là bất hạnh bên trong vạn hạnh, trải qua chuyện này, ta đúng là cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút sự tình."
Nam Xu nhẹ nhàng cười, tựa như đóa hoa trong nước đang nở hoa, nói: "Tỷ tỷ muốn suy nghĩ cẩn thận cái gì?"
Diệp Tống chậm rãi nhích lại gần, nâng lên một sợi tóc của Nam Xu, ánh mắt Nam Xu lóe lóe, chỉ nghe thấy Diệp Tống nhàn nhạt nói: "Mùi hương này trêи người ngươi, tinh tế ngửi một chút liền thấy đúng là hương vị của kỹ nữ." Sắc mặt Nam Xu trắng nhợt, Diệp Tống nhấc khóe miệng, "Ánh mắt Tô Thần thực không tồi. Bất quá hiện tại ta nói cho ngươi biết, đừng cho là ta không chấp nhặt với ngươi là vì ta sợ ngươi. Về sau nếu ta cùng Tô Thần hòa li, không cho phép ngươi làm Vương phi thì ngươi cũng đừng hòng làm Vương phi, ta sẽ bắt ngươi trở về Tố Hương lâu hầu hạ nam nhân. Ngươi có tin hay không?"
Nam Xu cứng đờ, kéo kéo khóe miệng, mặt tái nhợt, bộ dáng nhu nhược đáng thương hỏi: "Tỷ tỷ...Ngươi vì sao lại nói ta như vậy..."
Diệp Tống nhướng mày: "Ngươi thực muốn ta phải nói rõ? Cũng tốt, ta đây lập tức sai người lên núi tìm con ngựa trắng kia, tra một chút dấu vết để lại, ngươi cảm thấy thế nào? Bất quá cũng có khả năng ta không tra được cái gì, là ta oan uổng ngươi." Nói xong liền tủm tỉm cười, "Nhưng ta chính là thích oan uổng ngươi a."
Nam Xu rũ mắt không nói, rơi nước mắt trông cực kỳ vô tội.
Diệp Tống lại dời thân thể dựa vào đầu giường, lười biếng nói: "Muốn đi về cáo trạng với Tô Thần sao, cảm thấy ta nhục nhã ngươi? Nếu không muốn ta nhục nhã ngươi, hà tất phải bước vào Bích Hoa uyển của ta, ngươi không phải là đến để tự tìm nhục nhã sao? Trở về cố gắng ngẫm lại lời ta nói."
Nam Xu lập tức đứng dậy, lau khóe mắt, nói: "Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, ta không cần. Ta đi về trước."
Diệp Tống tiếc hận nói: "Không muốn lưu lại thêm lát nữa sao, tỷ tỷ ta đang lo không có ai nói chuyện đây." Giả bộ hòa hảo, Diệp Tống cũng gọi là quen tay.
"Tỷ tỷ dưỡng thương cho tốt, ngày khác ta lại đến thăm tỷ tỷ."
Nam Xu đi rồi, rốt cuộc cũng không thấy tới nữa.
Từ lúc trở về Tô Thần luôn cảm thấy phiền, lại không biết bản thân vì sao lại phiền. Hôm nay trùng hợp bắt gặp đại phu cõng hòm thuốc đi ngang qua, liền gọi hắn lại, vừa hỏi mới biết đại phu tới Bích Hoa uyển thay thuốc cho Diệp Tống.
Hắn dừng một chút lại hỏi: "Thương thế của Vương phi nương nương có thể phục hồi lại như cũ không?"
Đại phu cung kính nói: "Bẩm Vương gia, thương thế của nương nương có thể phục hồi lại như bình thường, chỉ là nương nương hiếu động, nếu không biết coi trọng, rất có khả năng khiến cho mắt cá chân của nương nương bị biến dạng. Thần đã nhắc nhở nương nương mấy lần, chỉ là..."
/200
|