Lão mụ mụ ở phía trêи thấy một nhóm bảo an mà còn không giải quyết được hai người liền mất kiên nhẫn, lập tức điều động toàn bộ đội bảo an đến, sơ tán người xung quanh để tránh làm thương tới người vô tội, Diệp Tống và Phái Thanh mặt mũi bầm dập bị bao vây xung quanh.
Lão mụ mụ quát: "Đánh mạnh lên cho lão nương!"
Một đám hán tử lùa lên. Phái Thanh không hiểu lấy dũng khí từ nơi nào, nhấc một băng ghế dài lên ném về phía mấy người kia, làm ngã mấy tên, tức khắc có mấy tên khác xông lên chế trụ nàng.
"Buông nàng ra!" Mấy tên còn lại vọt tới đánh Diệp Tống, đột nhiên Diệp Tống giương mắt sắc bén, hét to lên, nhìn chằm chằm lão mụ mụ. Bảo an đứng yên, không tiến cũng không lùi.
Lão mụ mụ khinh miệt cười nói: "Hiện tại mới biết sợ? Biết sớm hơn có phải tốt không! Chừng nào ngươi đem tiền qua ta, lúc ấy ta mới thả tên tiểu bạch kiểm này ra."
Diệp Tống nhếch khóe miệng, bộ dáng kiệt ngạo khó thuần, giơ tay lấy một miếng ngọc bội từ trong lòng ra, ném về phía lão mụ mụ, quát: "Còn không phải chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn sao, có gan cầm cái này đến Ninh Vương phủ lấy!"
Lão mụ mụ tiếp được ngọc bội, bên trêи có khắc biểu tượng kì lân và một chữ "Thần", bỗng chốc miếng ngọc bội nho nhỏ mà cảm giác nặng tựa ngàn cân, mụ ta suýt nữa đánh rơi. Tốt xấu gì cũng kinh doanh Tố Hương lâu được mười mấy năm, cũng đã gặp qua không ít quan to hiển hách, sao có thể không biết nhìn hàng, lập tức biết đây chính là ngọc bội tùy thân của Ninh Vương, mà người có được ngọc bội này tuy không phải Ninh Vương nhưng chắc chắn lai lịch không nhỏ!
Lão mụ mụ kinh nghi bất định nhìn Diệp Tống: "Này...Ngươi là..."
Diệp Tống đuôi mắt khẽ nâng: "Sao, không dám đi? Lão tử ngồi chờ ở đây, ngươi mẹ nó có giỏi thì đi đi!" Dù sao cũng đều là bị đánh, thà về vương phủ đóng cửa lại bị ăn đánh còn hơn bị đánh ở nơi đông người như thế này.
Lão mụ mụ bị dọa cả kinh, không biết phải làm gì cho đúng. Mụ thật sự không dám dẫn người đi Ninh Vương phủ đòi tiền a.
Diệp Tống muốn giành lại Phái Thanh từ tay đội bảo an kia, nhưng bọn họ không có lệnh của mụ mụ nên cũng không dám động thủ.
Đột nhiên bên ngoài Tố Hương lâu truyền đến tiếng hô, mụ mụ vội vã xách váy đi xuống lầu xem, ai ngờ còn chưa đi tới cửa, liền bị đẩy lùi trở về, sắc mặt cứng đờ dần dần tái nhợt.
Mội đội binh mã mặc áo giáp vọt vào.
Đôi mắt Phái Thanh tức khắc nhìn chằm chằm qua xem, gắt gao dính ở trêи người nọ. Diệp Tống theo ánh mắt nàng hìn lại, chỉ thấy một vị tướng quân bộ dáng trẻ tuổi tiến vào, hắn cho toàn bộ binh lính khống chế Tố Hương lâu, mấy cô nương đang trêu đùa khách làng chơi ở dưới lầu thấy thế sợ tới mức đứng lên định chạy.
Vị tướng quân trẻ tuổi hét lớn một tiếng: "Ta xem người nào dám chạy, đều cho về xử trí theo quân pháp!"
Ánh mắt Diệp Tống dừng trêи người vị tướng quân, trong lòng tán thưởng. Hình dáng người này rõ ràng mi phi nhập tấn, vô cùng ngạnh lãnh soái khí, một thân áo giáp càng làm hắn thêm oai hùng hiên ngang, tóc dài buộc cao, ngọn tóc dừng ở đầu vai lại thêm một tia nhu mỹ.
Diệp Tống cười như không cười huých cánh tay Phái Thanh, nhỏ giọng nói: "Muội coi trọng tên kia có phải không, ánh mắt muội cũng không tồi, lớn lên rất đẹp. Không nghĩ tới nơi này sinh ý cũng lớn a."
Phái Thanh kinh nghi bất định liếc mắt nhìn Diệp Tống, ấp úng nói: "Không, không phải..." Nàng lôi kéo Diệp Tống xoay người, đưa lưng về phía góc tường ngồi xổm xuống.
Mụ mụ nhanh chóng trấn định, ngoe nguẩy ʍôиɠ tròn xuống đón, vẫy hương khăn vô cùng gay mũi, nói: "Quân gia làm gì vậy nha, nô gia chỉ đang làm việc mà thôi, không biết quân gia..."
Tướng quân liền hắt xì hai cái, hộ vệ bên người lập tức kéo mụ mụ ra, hắn trừng mắt lạnh lùng nói: "Mặt ngoài là làm việc, nhưng bên trong lại buôn người, mấy cái vũ cơ đêm nay..."
Tướng quân kéo dài thanh âm, mụ mụ lập tức gào khóc: "Tướng quân, nô gia oan uổng a...nô gia cũng không dám làm loại chuyện này a..."
Tướng quân đi vài bước trong đại đường, bước đi trầm ổm, nhàn nhạt nhìn bốn phía xung quanh, nói: "Oan uổng hay không oan uổng không phải ngươi định đoạt, đưa về thẩm vấn."
Sắc mặt mụ mụ trắng bệch.
Hộ vệ xin chỉ thị: "Tướng quân, Tố Hương lâu bây giờ xử lý thế nào?"
Tướng quân trầm ngâm, nói: "Niêm phong Tố Hương lâu lại, tìm những vũ cơ kia tới, khách làng chơi mỗi người phạt trăm lượng bạc, toàn bộ đuổi hết ra ngoài."
Tố Hương lâu tức khắc loạn thành một đoàn. Binh lính không chút xấu hổ lên gõ từng phòng, đem khách làng chơi đang sung sướиɠ bắt ra. Khách làng chơi ban đầu là bất mãn, hùng hùng hổ hổ ra mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy quan sai, lập tức sợ tới mức không nói nên lời.
Khách làng chơi dưới lầu phải ngoan ngoãn nộp phạt, bằng không liền bị xử trí theo quân pháp.
Có người không chịu giao ra, quỳ gối khóc lóc trước mặt tướng quân xin tha: "Tướng quân xin tha mạng, tiểu nhân thật sự không có nhiều tiền như vậy, bên dưới tiểu nhân còn có mẹ già..."
Không đợi hắn nói hết tướng quân dùng một chân đá văng ra: "Không có nhiều tiền còn dám tới loại địa phương như này. Ai còn khóc lóc kêu không có tiền, bắt hết lại, sáng mai trói đi ra phố thị chúng!"
Rốt cuộc không ai dám khóc lóc xin tha nữa. Nếu thật sự không có tiền, cũng chủ động cởi xiêm y gán nợ, sau đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trở về nhà.
Tướng quân cân nhắc một chút, gật đầu đáp ứng. Trêи mặt đất rất nhanh xuất hiện một núi quần áo. Đương nhiên cũng có người nói thật người nói dối, ý đồ dùng quần áo đổi để không phải mất trăm lượng bạc, tiếc thay tướng quân có hỏa nhãn kim tinh, nhanh chóng nhìn ra đối phương đang nói thật hay nói dối, người nào nói dối sẽ bị đánh cho một trận.
Nhóm khách làng chơi như quỷ khóc sói gào, các cô nương thì kinh hãi hét chói tai, trêи dưới Tố Hương lâu náo loạn thành một nùi. Diệp Tống và Phái Thanh bình tĩnh ngồi ở góc tường, đội bảo an đang vây quanh các nàng cũng sợ tới mức không dám phát ra một tiếng, yên lặng đứng im bên cạnh.
Diệp Tống liếc mắt sang Phái Thanh hỏi: "Trêи người muội còn hai trăm lượng không?"
Phái Thanh: "Nô, nô tỳ trêи người có....bảy trăm lượng."
"Vậy là đủ tiền phạt rồi, muội còn run cái gì?"
Phái Thanh nghiêng đầu nhìn Diệp Tống, trêи mặt đã đầy nước mắt: "Tiểu thư, vậy không phải chúng ta đi tong..."
Diệp Tống cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Tuy rằng nếu nàng gặp phải quan binh, không cẩn thận dính vào kiện tụng, Tô Thần sẽ nhanh chóng phát hiện. Nhưng hiện giờ, nàng cố gắng trấn định giả dạng là khách làng chơi quấy rội nên bị đánh, không phải có thể qua mặt quan binh sao, có gì mà đáng sợ?
Rốt cuộc tướng quân cũng chú ý tới góc tường, nói: "Hai người đang ngồi xổm kia, các ngươi không trở về nhà sao? Mau tới nộp phạt, nộp sớm về sớm."
Diệp Tống phân phó Phái Thanh: "Mau qua nộp phạt đi."
Phái Thanh khóc ròng nói: "Nô tỳ, nô tỳ không dám..."
"Muội khóc cái gì, tướng quân kia soái như vậy, có gì đâu mà sợ?"
"Người không hiểu..."
Thấy hai người chậm chạp bất động, lại không biết đang thầm thì gì, tướng quân liền đánh ánh mắt cho hộ vệ, hộ vệ đi qua kéo hai người tới, xoay người đối diện tướng quân.
Phái Thanh ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn tướng quân, chân mềm nhũn.
Tướng quân vừa thấy, ánh mắt lập tức dừng lại, đánh giá trêи dưới khuôn mặt bầm dập của Phái Thanh, sau đó gian nan chuyển tầm mắt qua Diệp Tống đang mặt mũi bầm dập, quần áo xốc xếch, bẩn thỉu.
Diệp Tống vô tri vô giác nhéo nhéo cái mũi, may mắn không bị chảy máu.
Nào ngờ vừa nhấc mắt đối diện với tầm mắt của tướng quân, tướng quân lập tức giận tím mặt, một phen xách mụ mụ đang run rẩy sợ hãi, ánh mắt sắc bén quét qua đội bảo an, cắn răng nói: "Quả nhiên thật to gan! Phạm tội đến Thái Tuế trêи đầu!" Nói xong liền đẩy mụ mụ vào giữa đội bảo an, phân phó binh lính: "Theo lệnh bản tướng quân, đánh thật mạnh cho ta."
Diệp Tống trợn tròn mắt, nhìn đội bảo an cùng lão mụ mụ bị đánh đến bầm dập, cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ.
Tướng quân đi đến trước mặt Diệp Tống, lôi kéo nàng xem xét tới lui, sau đó đem Diệp Tống đang ngơ ngác ôm vào trong ngực, nói: "A Tống đừng sợ, ca ca sẽ thay muội trút giận. Mấy tên này đúng là ăn gan hùm mật gấu, cư nhiên cả muội cũng dám lừa bán! Có phải muội từ chối nên mới bị bọn họ đánh thành như vậy không?"
Diệp Tống bị tướng quân ôm chặt có phần hơi đau nhưng cái ôm này lại khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nàng cứng đờ quay đầu nhìn Phái Thanh đang khóc lóc bên cạnh, Phái Thanh nâng mí mắt dùng khẩu hình: Đại thiếu gia nhà chúng ta.
Đại thiếu gia nhà chúng ta? Diệp Tống nhớ lại, đại thiếu gia còn không phải là...Hự, đại thiếu gia phủ tướng quân, vệ tướng quân Diệp Tu!
Hắn cư nhiên lại mang quan binh tới!
Diệp Tống tránh ra một chút, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, càng nhìn càng thấy có chút quen mắt. Chính là có hai phần giống bản thân mình.
Tướng quân Diệp Tu khẩn trương quơ quơ tay trước mắt Diệp Tống, cẩn thận hỏi: "A Tống, bọn họ đánh muội đến choáng váng rồi à?"
Diệp Tống lắc đầu.
Diệp Tu hỏi lại: "Bọn họ từ đâu bắt muội tới? Tô Thần có biết hay không?"
Phái Thanh dùng sức lắc đầu nhìn Diệp Tống. Không thể nói, ngàn vạn lần không thể nói a, bằng không chuyện nha hoàn dung túng tiểu thư dạo thanh lâu,lại còn làm khách làng chơi không có tiền nên bị đánh mà để Diệp Tu biết, Phái Thanh nàng chắc chắn bị cuốn gói đuổi đi.
Diệp Tống hít một hơi thật sâu cho bình tĩnh lại, nghĩ tới nữ tử tuổi này hẳn sẽ ỷ lại vào huynh trưởng liền chui đầu vào trong lồng ngực Diệp Tu, đôi tay ôm eo hắn, cái ôm này làm nàng cảm giác thật thoải mái, nàng chôn đầu, bên môi nở ra ý cười giảo hoạt, ủy khuất nói: "Ca, người cuối cùng cũng tới, bằng không muội sẽ bị đánh chết."
Diệp Tu trấn an muội muội, trong lúc nhất thời quên mất hỏi chuyện, lại tăng thêm nhân thủ đánh cho tú bà cùng mấy tên liên quan thừa sống thiếu chết. Lão mụ mụ nằm trêи mặt đất, rớt ra hai cái răng cửa. Diệp Tống vội vàng ngồi xổm bên người mụ, thuận tay lấy lại ngọc bội trêи tay mụ mụ.
Mụ mụ bắt lấy mắt cá chân Diệp Tống, xin tha nói: "Công tử, tha mạng a...Là nô gia có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm công tử, xin công tử thứ tội..."
Diệp Tống lại một chân đá văng ra, chán ghét nói: "Thần trí còn không rõ, người đâu, mang về thẩm vấn cho tốt."
Hết chương 50
Cuối cùng chả có anh hùng nào trong truyền thuyết xuất hiện cả. Chỉ có ca ca của chúng ta thôi. Mới xuất hiện mà đã yêu luôn luôn nè :3
Lão mụ mụ quát: "Đánh mạnh lên cho lão nương!"
Một đám hán tử lùa lên. Phái Thanh không hiểu lấy dũng khí từ nơi nào, nhấc một băng ghế dài lên ném về phía mấy người kia, làm ngã mấy tên, tức khắc có mấy tên khác xông lên chế trụ nàng.
"Buông nàng ra!" Mấy tên còn lại vọt tới đánh Diệp Tống, đột nhiên Diệp Tống giương mắt sắc bén, hét to lên, nhìn chằm chằm lão mụ mụ. Bảo an đứng yên, không tiến cũng không lùi.
Lão mụ mụ khinh miệt cười nói: "Hiện tại mới biết sợ? Biết sớm hơn có phải tốt không! Chừng nào ngươi đem tiền qua ta, lúc ấy ta mới thả tên tiểu bạch kiểm này ra."
Diệp Tống nhếch khóe miệng, bộ dáng kiệt ngạo khó thuần, giơ tay lấy một miếng ngọc bội từ trong lòng ra, ném về phía lão mụ mụ, quát: "Còn không phải chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn sao, có gan cầm cái này đến Ninh Vương phủ lấy!"
Lão mụ mụ tiếp được ngọc bội, bên trêи có khắc biểu tượng kì lân và một chữ "Thần", bỗng chốc miếng ngọc bội nho nhỏ mà cảm giác nặng tựa ngàn cân, mụ ta suýt nữa đánh rơi. Tốt xấu gì cũng kinh doanh Tố Hương lâu được mười mấy năm, cũng đã gặp qua không ít quan to hiển hách, sao có thể không biết nhìn hàng, lập tức biết đây chính là ngọc bội tùy thân của Ninh Vương, mà người có được ngọc bội này tuy không phải Ninh Vương nhưng chắc chắn lai lịch không nhỏ!
Lão mụ mụ kinh nghi bất định nhìn Diệp Tống: "Này...Ngươi là..."
Diệp Tống đuôi mắt khẽ nâng: "Sao, không dám đi? Lão tử ngồi chờ ở đây, ngươi mẹ nó có giỏi thì đi đi!" Dù sao cũng đều là bị đánh, thà về vương phủ đóng cửa lại bị ăn đánh còn hơn bị đánh ở nơi đông người như thế này.
Lão mụ mụ bị dọa cả kinh, không biết phải làm gì cho đúng. Mụ thật sự không dám dẫn người đi Ninh Vương phủ đòi tiền a.
Diệp Tống muốn giành lại Phái Thanh từ tay đội bảo an kia, nhưng bọn họ không có lệnh của mụ mụ nên cũng không dám động thủ.
Đột nhiên bên ngoài Tố Hương lâu truyền đến tiếng hô, mụ mụ vội vã xách váy đi xuống lầu xem, ai ngờ còn chưa đi tới cửa, liền bị đẩy lùi trở về, sắc mặt cứng đờ dần dần tái nhợt.
Mội đội binh mã mặc áo giáp vọt vào.
Đôi mắt Phái Thanh tức khắc nhìn chằm chằm qua xem, gắt gao dính ở trêи người nọ. Diệp Tống theo ánh mắt nàng hìn lại, chỉ thấy một vị tướng quân bộ dáng trẻ tuổi tiến vào, hắn cho toàn bộ binh lính khống chế Tố Hương lâu, mấy cô nương đang trêu đùa khách làng chơi ở dưới lầu thấy thế sợ tới mức đứng lên định chạy.
Vị tướng quân trẻ tuổi hét lớn một tiếng: "Ta xem người nào dám chạy, đều cho về xử trí theo quân pháp!"
Ánh mắt Diệp Tống dừng trêи người vị tướng quân, trong lòng tán thưởng. Hình dáng người này rõ ràng mi phi nhập tấn, vô cùng ngạnh lãnh soái khí, một thân áo giáp càng làm hắn thêm oai hùng hiên ngang, tóc dài buộc cao, ngọn tóc dừng ở đầu vai lại thêm một tia nhu mỹ.
Diệp Tống cười như không cười huých cánh tay Phái Thanh, nhỏ giọng nói: "Muội coi trọng tên kia có phải không, ánh mắt muội cũng không tồi, lớn lên rất đẹp. Không nghĩ tới nơi này sinh ý cũng lớn a."
Phái Thanh kinh nghi bất định liếc mắt nhìn Diệp Tống, ấp úng nói: "Không, không phải..." Nàng lôi kéo Diệp Tống xoay người, đưa lưng về phía góc tường ngồi xổm xuống.
Mụ mụ nhanh chóng trấn định, ngoe nguẩy ʍôиɠ tròn xuống đón, vẫy hương khăn vô cùng gay mũi, nói: "Quân gia làm gì vậy nha, nô gia chỉ đang làm việc mà thôi, không biết quân gia..."
Tướng quân liền hắt xì hai cái, hộ vệ bên người lập tức kéo mụ mụ ra, hắn trừng mắt lạnh lùng nói: "Mặt ngoài là làm việc, nhưng bên trong lại buôn người, mấy cái vũ cơ đêm nay..."
Tướng quân kéo dài thanh âm, mụ mụ lập tức gào khóc: "Tướng quân, nô gia oan uổng a...nô gia cũng không dám làm loại chuyện này a..."
Tướng quân đi vài bước trong đại đường, bước đi trầm ổm, nhàn nhạt nhìn bốn phía xung quanh, nói: "Oan uổng hay không oan uổng không phải ngươi định đoạt, đưa về thẩm vấn."
Sắc mặt mụ mụ trắng bệch.
Hộ vệ xin chỉ thị: "Tướng quân, Tố Hương lâu bây giờ xử lý thế nào?"
Tướng quân trầm ngâm, nói: "Niêm phong Tố Hương lâu lại, tìm những vũ cơ kia tới, khách làng chơi mỗi người phạt trăm lượng bạc, toàn bộ đuổi hết ra ngoài."
Tố Hương lâu tức khắc loạn thành một đoàn. Binh lính không chút xấu hổ lên gõ từng phòng, đem khách làng chơi đang sung sướиɠ bắt ra. Khách làng chơi ban đầu là bất mãn, hùng hùng hổ hổ ra mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy quan sai, lập tức sợ tới mức không nói nên lời.
Khách làng chơi dưới lầu phải ngoan ngoãn nộp phạt, bằng không liền bị xử trí theo quân pháp.
Có người không chịu giao ra, quỳ gối khóc lóc trước mặt tướng quân xin tha: "Tướng quân xin tha mạng, tiểu nhân thật sự không có nhiều tiền như vậy, bên dưới tiểu nhân còn có mẹ già..."
Không đợi hắn nói hết tướng quân dùng một chân đá văng ra: "Không có nhiều tiền còn dám tới loại địa phương như này. Ai còn khóc lóc kêu không có tiền, bắt hết lại, sáng mai trói đi ra phố thị chúng!"
Rốt cuộc không ai dám khóc lóc xin tha nữa. Nếu thật sự không có tiền, cũng chủ động cởi xiêm y gán nợ, sau đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trở về nhà.
Tướng quân cân nhắc một chút, gật đầu đáp ứng. Trêи mặt đất rất nhanh xuất hiện một núi quần áo. Đương nhiên cũng có người nói thật người nói dối, ý đồ dùng quần áo đổi để không phải mất trăm lượng bạc, tiếc thay tướng quân có hỏa nhãn kim tinh, nhanh chóng nhìn ra đối phương đang nói thật hay nói dối, người nào nói dối sẽ bị đánh cho một trận.
Nhóm khách làng chơi như quỷ khóc sói gào, các cô nương thì kinh hãi hét chói tai, trêи dưới Tố Hương lâu náo loạn thành một nùi. Diệp Tống và Phái Thanh bình tĩnh ngồi ở góc tường, đội bảo an đang vây quanh các nàng cũng sợ tới mức không dám phát ra một tiếng, yên lặng đứng im bên cạnh.
Diệp Tống liếc mắt sang Phái Thanh hỏi: "Trêи người muội còn hai trăm lượng không?"
Phái Thanh: "Nô, nô tỳ trêи người có....bảy trăm lượng."
"Vậy là đủ tiền phạt rồi, muội còn run cái gì?"
Phái Thanh nghiêng đầu nhìn Diệp Tống, trêи mặt đã đầy nước mắt: "Tiểu thư, vậy không phải chúng ta đi tong..."
Diệp Tống cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Tuy rằng nếu nàng gặp phải quan binh, không cẩn thận dính vào kiện tụng, Tô Thần sẽ nhanh chóng phát hiện. Nhưng hiện giờ, nàng cố gắng trấn định giả dạng là khách làng chơi quấy rội nên bị đánh, không phải có thể qua mặt quan binh sao, có gì mà đáng sợ?
Rốt cuộc tướng quân cũng chú ý tới góc tường, nói: "Hai người đang ngồi xổm kia, các ngươi không trở về nhà sao? Mau tới nộp phạt, nộp sớm về sớm."
Diệp Tống phân phó Phái Thanh: "Mau qua nộp phạt đi."
Phái Thanh khóc ròng nói: "Nô tỳ, nô tỳ không dám..."
"Muội khóc cái gì, tướng quân kia soái như vậy, có gì đâu mà sợ?"
"Người không hiểu..."
Thấy hai người chậm chạp bất động, lại không biết đang thầm thì gì, tướng quân liền đánh ánh mắt cho hộ vệ, hộ vệ đi qua kéo hai người tới, xoay người đối diện tướng quân.
Phái Thanh ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn tướng quân, chân mềm nhũn.
Tướng quân vừa thấy, ánh mắt lập tức dừng lại, đánh giá trêи dưới khuôn mặt bầm dập của Phái Thanh, sau đó gian nan chuyển tầm mắt qua Diệp Tống đang mặt mũi bầm dập, quần áo xốc xếch, bẩn thỉu.
Diệp Tống vô tri vô giác nhéo nhéo cái mũi, may mắn không bị chảy máu.
Nào ngờ vừa nhấc mắt đối diện với tầm mắt của tướng quân, tướng quân lập tức giận tím mặt, một phen xách mụ mụ đang run rẩy sợ hãi, ánh mắt sắc bén quét qua đội bảo an, cắn răng nói: "Quả nhiên thật to gan! Phạm tội đến Thái Tuế trêи đầu!" Nói xong liền đẩy mụ mụ vào giữa đội bảo an, phân phó binh lính: "Theo lệnh bản tướng quân, đánh thật mạnh cho ta."
Diệp Tống trợn tròn mắt, nhìn đội bảo an cùng lão mụ mụ bị đánh đến bầm dập, cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ.
Tướng quân đi đến trước mặt Diệp Tống, lôi kéo nàng xem xét tới lui, sau đó đem Diệp Tống đang ngơ ngác ôm vào trong ngực, nói: "A Tống đừng sợ, ca ca sẽ thay muội trút giận. Mấy tên này đúng là ăn gan hùm mật gấu, cư nhiên cả muội cũng dám lừa bán! Có phải muội từ chối nên mới bị bọn họ đánh thành như vậy không?"
Diệp Tống bị tướng quân ôm chặt có phần hơi đau nhưng cái ôm này lại khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nàng cứng đờ quay đầu nhìn Phái Thanh đang khóc lóc bên cạnh, Phái Thanh nâng mí mắt dùng khẩu hình: Đại thiếu gia nhà chúng ta.
Đại thiếu gia nhà chúng ta? Diệp Tống nhớ lại, đại thiếu gia còn không phải là...Hự, đại thiếu gia phủ tướng quân, vệ tướng quân Diệp Tu!
Hắn cư nhiên lại mang quan binh tới!
Diệp Tống tránh ra một chút, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, càng nhìn càng thấy có chút quen mắt. Chính là có hai phần giống bản thân mình.
Tướng quân Diệp Tu khẩn trương quơ quơ tay trước mắt Diệp Tống, cẩn thận hỏi: "A Tống, bọn họ đánh muội đến choáng váng rồi à?"
Diệp Tống lắc đầu.
Diệp Tu hỏi lại: "Bọn họ từ đâu bắt muội tới? Tô Thần có biết hay không?"
Phái Thanh dùng sức lắc đầu nhìn Diệp Tống. Không thể nói, ngàn vạn lần không thể nói a, bằng không chuyện nha hoàn dung túng tiểu thư dạo thanh lâu,lại còn làm khách làng chơi không có tiền nên bị đánh mà để Diệp Tu biết, Phái Thanh nàng chắc chắn bị cuốn gói đuổi đi.
Diệp Tống hít một hơi thật sâu cho bình tĩnh lại, nghĩ tới nữ tử tuổi này hẳn sẽ ỷ lại vào huynh trưởng liền chui đầu vào trong lồng ngực Diệp Tu, đôi tay ôm eo hắn, cái ôm này làm nàng cảm giác thật thoải mái, nàng chôn đầu, bên môi nở ra ý cười giảo hoạt, ủy khuất nói: "Ca, người cuối cùng cũng tới, bằng không muội sẽ bị đánh chết."
Diệp Tu trấn an muội muội, trong lúc nhất thời quên mất hỏi chuyện, lại tăng thêm nhân thủ đánh cho tú bà cùng mấy tên liên quan thừa sống thiếu chết. Lão mụ mụ nằm trêи mặt đất, rớt ra hai cái răng cửa. Diệp Tống vội vàng ngồi xổm bên người mụ, thuận tay lấy lại ngọc bội trêи tay mụ mụ.
Mụ mụ bắt lấy mắt cá chân Diệp Tống, xin tha nói: "Công tử, tha mạng a...Là nô gia có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm công tử, xin công tử thứ tội..."
Diệp Tống lại một chân đá văng ra, chán ghét nói: "Thần trí còn không rõ, người đâu, mang về thẩm vấn cho tốt."
Hết chương 50
Cuối cùng chả có anh hùng nào trong truyền thuyết xuất hiện cả. Chỉ có ca ca của chúng ta thôi. Mới xuất hiện mà đã yêu luôn luôn nè :3
/200
|