Vẻ mặt Minh Dạ tràn đầy hứng thú, hắn vừa đẩy cửa sổ nhìn ra ngoàivừa nói với Mạc Tinh: “Tới nhìn một chút.” Hắn không quen thuộc người của Hàn chiêu lắm.
Mạc Tinh nhíu nhíu mày, lạnh lùng đi qua, nàng cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai lỗ mãng dám tìm tới tận cửa.
Đèn lưu ly trên đầu thuyền chiếu sáng mặt biển rõ như ban ngày, nhìn sẽ thấy phía trước thuyền Hắc Ngân năm trượng có một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng đi đến, trên thuyền có năm nam tử nghiêm chỉnh đứng ở đầu thuyền, một thân áo bào màu vàng nhạt rất dễ làm người khác chú ý.
Ngọn đèn dầu ở bên trong, nam tử trung niên khom người chào chiến thuyền, cao giọng nói: “Tiểu nhân là Nhị đương gia của tiêu cục Long Hổ, được người ủy thác tiêu cục đưa tới cho chủ thuyền hắc ngân này.” Dứt lời, thân hình hơi nghiêng, tránh đầu thuyền, vật phẩm được người ủy thác đặt ở sau lưng, hiện ra toàn bộ dưới ánh đèn dầu.
Một thuyền vò rượu.
Trong khoang thuyền, Minh Dạ nhướng mày, quay đầu nhìn Mạc Tinh, cười nói: “Hàn Chiêu Vương thật đúng là hiếu khách, vậy mà lại đưa rượu ngon cho Tam đệ.”
Mạc Tinh không lên tiếng nhìn mặt sông, tiêu cục Long Hổ là tiêu cục nổi danh ở Hàn Chiêu, Hàn chiêu Vương muốn đưa rượu còn cần phải ký thác cho tiêu cục sao?
“Người phương nào nhờ vả?” Lê Xuyên trầm giọng quát.
“Không biết, không thấy người, chỉ thấy rượu ngon đặt trước cửa tiêu cục cùng với hợp đồng ủy thác và tiền thù lao.” Nam tử trung niên đáp lại.
Mạc Tinh nghe vậy thì khẽ nhíu mày, người nào mà lại thần bí như vậy?
Minh Dạ sờ bệ cửa sổ bóng loáng, khi giơ tay lên thì bệ cửa sổ bị móp vào một chút.
“Đem lên thuyền.” Gian ngoài truyền đến tiếng ra lệnh, dây buộc giữa thuyền nhỏ với phía sau thuyền nhanh chóng rơi xuống nước.
“Đại ca, huynh nói là ai làm?” Lê Xuyên đẩy cửa vào liền hỏi.
Minh Dạ nghe thấy tiếng nói liền xoay người lại, mắt nhìn Lê Xuyên đang nhíu mày, cười nói: “Sao ta biết là người nào tặng cho đệ chứ.”
Lê Xuyên im lặng, hắn không nhớ rõ hắn có quen biết đại nhân vật nào ở Hàn chiêu.
Bọn họ mới vào Hàn Chiêu, người này đã biết rõ hành tung của bọn họ, cùng lúc đưa đồ tới, năng lực cỡ này không phải là bình thường, phải biết rằng đến lúc này có lẽ Hàn Chiêu vương thất còn chưa nhận được tin tức bọn họ đã đến nữa.
Hai người, bốn mắt nhìn về phía Mạc Tinh đang giữ im lặng, nàng chậm rãi lắc đầu, nàng không biết, lại không phải là tặng cho nàng, huống chi bây giờ ở Hàn chiêu còn có người nào đi tặng đồ cho nàng sao?
Sáu hũ rượu ngon được đưa vào buồng nhỏ trên thuyền, mùi thơm nồng hậu dày đặc lập tức tràn ngập toàn bộ buồng nhỏ trên thuyền, tinh khiết nhưng sâu thẳm, ngửi thấy liền có cảm giác say.
“Là rượu.” Thường Bưu theo đuôi phía sau đi vào, khom người nói với Minh Dạ, bọn họ đã kiểm tra vò rượu, nước rượu, xác thực chỉ là rượu bình thường.
“Nữ nhi hồng sáu mươi năm, quả thật là rượu ngon.” Minh Dạ hít một hơi khen một câu, cười nhìn Lê Xuyên, nói: “Sao ta lại không biết Tam đệ còn thích uống rượu?”
“Cái người muốn nịnh bợ Đông Hải chúng ta cũng không tìm hiểu tin tức cho rõ ràng.” Thường Bưu khinh thường cười một tiếng, Tam vương Đông Hải không thích uống rượu, trái lại Minh Dạ lại thích uống một chút.
Đứng dậy đi đến vò rượu ngon nhất, ngón tay Minh Dạ lướt qua bề mặt vò rượu rồi nhẹ nhàng cho vào trong miệng: “Trúc Diệp Thanh sáu mươi năm.”
“Rượu Phần sáu mươi năm.”
“Nữ Nhi Hồng sáu mươi năm.”
“Tây Phượng sáu mươi năm.”
“Mao Đài sáu mươi năm.”
“Sao tất cả đều là sáu mươi năm?” Lê Xuyên nghe Minh Dạ nói từng tên ra, hắn nhìn chằm chằm vào sáu vò rượu rồi nói.
“Rượu để càng lâu càng thơm, thời gian sáu mươi năm là giai đoạn rượu thơm nhất, còn thơm hơn bảy tám chục năm một chút, đệ ngửi mùi thơm này xem, ồ?” Nếm đến vò rượu thứ sáu, Minh Dạ đột nhiên ngừng nói chuyện, vẻ mặt trầm tư.
“Có vấn đề?” Lê Xuyên lập tức bước lên trước một bước, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Minh Dạ, mà Thường Bưu bên cạnh đã chuẩn bị sẵn tư thế tấn công, trừng mắt nhìn vò rượu.
“Sao lại thơm như vậy?” Minh Dạ lại nếm vò rượu thứ sáu kia một lần nữa, mùi vị kia giống như rượu bách hoa nhưng lại không giống, so ra càng thơm hơn, thật là kỳ lạ.
Nhìn vò rượu chăm chú, Minh Dạ đột nhiên duỗi ngón tay bắn ra, chỉ bắn một chút ở phía trên vò rượu đằng kia.
Chỉ nghe một tiếng vang cực kì thanh thúy, vò rượu vỡ vụn ra, rượu ở bên trong lập tức chảy xuống, ướt cả buồng nhỏ, mùi rượu nồng hậu dày đặc tràn ngập toàn bộ buồng nhỏ trên thuyền, làm lòng người bồng bềnh lay động.
So với một nửa phía trên của vò rượu bị chưởng lực của Minh Dạ bắn nát, một nửa phía dưới hoàn hảo không bị tổn hao gì hết.
“Cái gì vậy?” Thường Bưu toàn thân phòng bị đứng gần nhất, liếc mắt liền thấy sự khác biệt của vò rượu, lập tức thấp giọng hỏi.
Ngọn đèn dầu chập chờn rọi xuống, chỉ thấy bên trong vò rượu có một tầng chất lỏng trong suốt óng ánh đang dao động rất nhỏ, loại óng ánh này có thể so sánh với băng tinh trên băng đảo, chậm rãi tỏa mùi hương, tĩnh mịch hơn hoa lan, lạnh lẽo hơn hàn mai, thấm sâu vào ruột gan, chỉ ngửi mùi thơm đã làm cho ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông toàn thân người ta nở ra, trở nên thoải mái dễ chịu.
Trong mắt Minh Dạ lóe lên vẻ kinh ngạc, Minh Dạ đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc Tinh vẫn đứng yên bên cửa sổ.
Mạc Tinh vốn không để ý đến chuyện vò rượu như thế nào, nhưng lúc này ngửi được mùi hương kia, nàng không khỏi chậm rãi đứng thẳng người, mắt nhìn về phía Minh Dạ, mùi vị kia…
Nhẹ nhàng duỗi ngón tay chấm vào vò rượu, Minh Dạ nếm thử kĩ càng, hơi nhíu mi lại, quay người nhìn Mạc Tinh, nở nụ cười soi mói nói: “Xem ra vật này là tặng cho nàng.”
Minh Dạ vừa nói xong, Lê Xuyên và Thường Bưu đồng thời biến sắc, không có ai biết Mạc Tinh ở Đông Hải của bọn họ, người của Tam đại lục ở trên hải đảo đều đã bị giết, những người khác tuyệt đối không thể nhận ra Mạc Tinh, hơn nữa lần này tìm được Minh Dạ và Mạc Tinh, tin tức này được Minh Dạ ra hiệu đè xuống không truyền ra, lẽ ra càng không có ai biết hai người bọn họ sẽ đến, vậy làm sao bọn họ mới vừa vào Hàn chiêu thì đã có người đưa đồ tới tặng Mạc Tinh?
Hai tay Mạc Tinh ôm ngực, nàng cau mày nhìn chất lỏng trong suốt kia, không nói gì.
Nếu như nàng đoán không sai, đó là hỗn hợp nhân sâm trăm năm, linh chi trăm năm và vô số dược liệu phụ trợ luyện đến tinh hoa, có tác dụng cải tử hoàn sinh, có rất nhiều lợi ích với vết thương một kiếm đâm thủng ngực của nàng.
Ôm lấy vò rượu sứt mẻ, chất lỏng trong suốt trong vò rượu vừa vặn đổ đầy một chén.
Dược liệu quá mức quý trọng, nếu dùng nhiều cũng không phải là chuyện tốt hoàn toàn, ngược lại có thể là chuyện xấu, một chén rượu vừa đúng liều lượng đối với tổn thương của Mạc Tinh, đơn thuốc trân quý này vốn được luyện ra vì thương thế của Mạc Tinh.
Lê Xuyên và Thường Bưu liếc nhau một cái, ở đây chỉ có một mình Mạc Tinh là chịu tổn thương quá nặng, cần phải điều dưỡng. Là ai? Ai lại biết rõ ràng như thế? Thân hình Thường Bưu hơi động, Thường Bưu lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
“Dùng mùi thơm của sáu vò rượu sáu mươi năm áp chế mùi thơm của dược thảo trân quý, nếu không có người am hiểu về rượu thì sẽ không nhìn ra sự khác biệt trong đó, người này thật thú vị.” Giọng nói trầm thấp vang lên, Minh Dạ nhướng mày cười cười, bê chén rượu đi về hướng Mạc Tinh, nói: “Đây, uống đi, vật trân quý như vậy thì cần gì phải khách sáo.”
Lúc Mạc Tinh đến Đông Hải đã bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất, lại giao thủ cùng hắn mấy lần, tuy rằng bây giờ đã tốt nhưng bên trong có khả năng bị nội thương rất nặng, bây giờ còn trẻ, còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, về sau có thể sẽ không ổn, mà bây giờ bên người hắn không có dược liệu để chữa trị cho Mạc Tinh, nếu như có thuốc có thể chữa trị, ăn chùa thì ngu hay sao mà không ăn, tạm thời cứ mặc kệ người ở sau lưng, thứ này thật sự là đồ tốt.
Mạc Tinh nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó cũng không khách sáo nâng lên uống một hơi cạn sạch, vật này tuyệt đối không phải Hàn Chiêu Vương Đình đưa đến, nếu đã không phải là của bọn họ thì có gì mà uống không được.
Minh Dạ thấy vậy thì lười biếng cười nói: “Không ngờ vừa vào Hàn Chiêu đã bị nhìn chằm chằm, được, được lắm, thú vị, thú vị.” Nói đến đây, màu đỏ sậm trong mắt hắn lóe lên, cực kỳ sắc bén.
Mạc Tinh nhíu nhíu mày, lạnh lùng đi qua, nàng cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai lỗ mãng dám tìm tới tận cửa.
Đèn lưu ly trên đầu thuyền chiếu sáng mặt biển rõ như ban ngày, nhìn sẽ thấy phía trước thuyền Hắc Ngân năm trượng có một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng đi đến, trên thuyền có năm nam tử nghiêm chỉnh đứng ở đầu thuyền, một thân áo bào màu vàng nhạt rất dễ làm người khác chú ý.
Ngọn đèn dầu ở bên trong, nam tử trung niên khom người chào chiến thuyền, cao giọng nói: “Tiểu nhân là Nhị đương gia của tiêu cục Long Hổ, được người ủy thác tiêu cục đưa tới cho chủ thuyền hắc ngân này.” Dứt lời, thân hình hơi nghiêng, tránh đầu thuyền, vật phẩm được người ủy thác đặt ở sau lưng, hiện ra toàn bộ dưới ánh đèn dầu.
Một thuyền vò rượu.
Trong khoang thuyền, Minh Dạ nhướng mày, quay đầu nhìn Mạc Tinh, cười nói: “Hàn Chiêu Vương thật đúng là hiếu khách, vậy mà lại đưa rượu ngon cho Tam đệ.”
Mạc Tinh không lên tiếng nhìn mặt sông, tiêu cục Long Hổ là tiêu cục nổi danh ở Hàn Chiêu, Hàn chiêu Vương muốn đưa rượu còn cần phải ký thác cho tiêu cục sao?
“Người phương nào nhờ vả?” Lê Xuyên trầm giọng quát.
“Không biết, không thấy người, chỉ thấy rượu ngon đặt trước cửa tiêu cục cùng với hợp đồng ủy thác và tiền thù lao.” Nam tử trung niên đáp lại.
Mạc Tinh nghe vậy thì khẽ nhíu mày, người nào mà lại thần bí như vậy?
Minh Dạ sờ bệ cửa sổ bóng loáng, khi giơ tay lên thì bệ cửa sổ bị móp vào một chút.
“Đem lên thuyền.” Gian ngoài truyền đến tiếng ra lệnh, dây buộc giữa thuyền nhỏ với phía sau thuyền nhanh chóng rơi xuống nước.
“Đại ca, huynh nói là ai làm?” Lê Xuyên đẩy cửa vào liền hỏi.
Minh Dạ nghe thấy tiếng nói liền xoay người lại, mắt nhìn Lê Xuyên đang nhíu mày, cười nói: “Sao ta biết là người nào tặng cho đệ chứ.”
Lê Xuyên im lặng, hắn không nhớ rõ hắn có quen biết đại nhân vật nào ở Hàn chiêu.
Bọn họ mới vào Hàn Chiêu, người này đã biết rõ hành tung của bọn họ, cùng lúc đưa đồ tới, năng lực cỡ này không phải là bình thường, phải biết rằng đến lúc này có lẽ Hàn Chiêu vương thất còn chưa nhận được tin tức bọn họ đã đến nữa.
Hai người, bốn mắt nhìn về phía Mạc Tinh đang giữ im lặng, nàng chậm rãi lắc đầu, nàng không biết, lại không phải là tặng cho nàng, huống chi bây giờ ở Hàn chiêu còn có người nào đi tặng đồ cho nàng sao?
Sáu hũ rượu ngon được đưa vào buồng nhỏ trên thuyền, mùi thơm nồng hậu dày đặc lập tức tràn ngập toàn bộ buồng nhỏ trên thuyền, tinh khiết nhưng sâu thẳm, ngửi thấy liền có cảm giác say.
“Là rượu.” Thường Bưu theo đuôi phía sau đi vào, khom người nói với Minh Dạ, bọn họ đã kiểm tra vò rượu, nước rượu, xác thực chỉ là rượu bình thường.
“Nữ nhi hồng sáu mươi năm, quả thật là rượu ngon.” Minh Dạ hít một hơi khen một câu, cười nhìn Lê Xuyên, nói: “Sao ta lại không biết Tam đệ còn thích uống rượu?”
“Cái người muốn nịnh bợ Đông Hải chúng ta cũng không tìm hiểu tin tức cho rõ ràng.” Thường Bưu khinh thường cười một tiếng, Tam vương Đông Hải không thích uống rượu, trái lại Minh Dạ lại thích uống một chút.
Đứng dậy đi đến vò rượu ngon nhất, ngón tay Minh Dạ lướt qua bề mặt vò rượu rồi nhẹ nhàng cho vào trong miệng: “Trúc Diệp Thanh sáu mươi năm.”
“Rượu Phần sáu mươi năm.”
“Nữ Nhi Hồng sáu mươi năm.”
“Tây Phượng sáu mươi năm.”
“Mao Đài sáu mươi năm.”
“Sao tất cả đều là sáu mươi năm?” Lê Xuyên nghe Minh Dạ nói từng tên ra, hắn nhìn chằm chằm vào sáu vò rượu rồi nói.
“Rượu để càng lâu càng thơm, thời gian sáu mươi năm là giai đoạn rượu thơm nhất, còn thơm hơn bảy tám chục năm một chút, đệ ngửi mùi thơm này xem, ồ?” Nếm đến vò rượu thứ sáu, Minh Dạ đột nhiên ngừng nói chuyện, vẻ mặt trầm tư.
“Có vấn đề?” Lê Xuyên lập tức bước lên trước một bước, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Minh Dạ, mà Thường Bưu bên cạnh đã chuẩn bị sẵn tư thế tấn công, trừng mắt nhìn vò rượu.
“Sao lại thơm như vậy?” Minh Dạ lại nếm vò rượu thứ sáu kia một lần nữa, mùi vị kia giống như rượu bách hoa nhưng lại không giống, so ra càng thơm hơn, thật là kỳ lạ.
Nhìn vò rượu chăm chú, Minh Dạ đột nhiên duỗi ngón tay bắn ra, chỉ bắn một chút ở phía trên vò rượu đằng kia.
Chỉ nghe một tiếng vang cực kì thanh thúy, vò rượu vỡ vụn ra, rượu ở bên trong lập tức chảy xuống, ướt cả buồng nhỏ, mùi rượu nồng hậu dày đặc tràn ngập toàn bộ buồng nhỏ trên thuyền, làm lòng người bồng bềnh lay động.
So với một nửa phía trên của vò rượu bị chưởng lực của Minh Dạ bắn nát, một nửa phía dưới hoàn hảo không bị tổn hao gì hết.
“Cái gì vậy?” Thường Bưu toàn thân phòng bị đứng gần nhất, liếc mắt liền thấy sự khác biệt của vò rượu, lập tức thấp giọng hỏi.
Ngọn đèn dầu chập chờn rọi xuống, chỉ thấy bên trong vò rượu có một tầng chất lỏng trong suốt óng ánh đang dao động rất nhỏ, loại óng ánh này có thể so sánh với băng tinh trên băng đảo, chậm rãi tỏa mùi hương, tĩnh mịch hơn hoa lan, lạnh lẽo hơn hàn mai, thấm sâu vào ruột gan, chỉ ngửi mùi thơm đã làm cho ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông toàn thân người ta nở ra, trở nên thoải mái dễ chịu.
Trong mắt Minh Dạ lóe lên vẻ kinh ngạc, Minh Dạ đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc Tinh vẫn đứng yên bên cửa sổ.
Mạc Tinh vốn không để ý đến chuyện vò rượu như thế nào, nhưng lúc này ngửi được mùi hương kia, nàng không khỏi chậm rãi đứng thẳng người, mắt nhìn về phía Minh Dạ, mùi vị kia…
Nhẹ nhàng duỗi ngón tay chấm vào vò rượu, Minh Dạ nếm thử kĩ càng, hơi nhíu mi lại, quay người nhìn Mạc Tinh, nở nụ cười soi mói nói: “Xem ra vật này là tặng cho nàng.”
Minh Dạ vừa nói xong, Lê Xuyên và Thường Bưu đồng thời biến sắc, không có ai biết Mạc Tinh ở Đông Hải của bọn họ, người của Tam đại lục ở trên hải đảo đều đã bị giết, những người khác tuyệt đối không thể nhận ra Mạc Tinh, hơn nữa lần này tìm được Minh Dạ và Mạc Tinh, tin tức này được Minh Dạ ra hiệu đè xuống không truyền ra, lẽ ra càng không có ai biết hai người bọn họ sẽ đến, vậy làm sao bọn họ mới vừa vào Hàn chiêu thì đã có người đưa đồ tới tặng Mạc Tinh?
Hai tay Mạc Tinh ôm ngực, nàng cau mày nhìn chất lỏng trong suốt kia, không nói gì.
Nếu như nàng đoán không sai, đó là hỗn hợp nhân sâm trăm năm, linh chi trăm năm và vô số dược liệu phụ trợ luyện đến tinh hoa, có tác dụng cải tử hoàn sinh, có rất nhiều lợi ích với vết thương một kiếm đâm thủng ngực của nàng.
Ôm lấy vò rượu sứt mẻ, chất lỏng trong suốt trong vò rượu vừa vặn đổ đầy một chén.
Dược liệu quá mức quý trọng, nếu dùng nhiều cũng không phải là chuyện tốt hoàn toàn, ngược lại có thể là chuyện xấu, một chén rượu vừa đúng liều lượng đối với tổn thương của Mạc Tinh, đơn thuốc trân quý này vốn được luyện ra vì thương thế của Mạc Tinh.
Lê Xuyên và Thường Bưu liếc nhau một cái, ở đây chỉ có một mình Mạc Tinh là chịu tổn thương quá nặng, cần phải điều dưỡng. Là ai? Ai lại biết rõ ràng như thế? Thân hình Thường Bưu hơi động, Thường Bưu lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
“Dùng mùi thơm của sáu vò rượu sáu mươi năm áp chế mùi thơm của dược thảo trân quý, nếu không có người am hiểu về rượu thì sẽ không nhìn ra sự khác biệt trong đó, người này thật thú vị.” Giọng nói trầm thấp vang lên, Minh Dạ nhướng mày cười cười, bê chén rượu đi về hướng Mạc Tinh, nói: “Đây, uống đi, vật trân quý như vậy thì cần gì phải khách sáo.”
Lúc Mạc Tinh đến Đông Hải đã bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất, lại giao thủ cùng hắn mấy lần, tuy rằng bây giờ đã tốt nhưng bên trong có khả năng bị nội thương rất nặng, bây giờ còn trẻ, còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, về sau có thể sẽ không ổn, mà bây giờ bên người hắn không có dược liệu để chữa trị cho Mạc Tinh, nếu như có thuốc có thể chữa trị, ăn chùa thì ngu hay sao mà không ăn, tạm thời cứ mặc kệ người ở sau lưng, thứ này thật sự là đồ tốt.
Mạc Tinh nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó cũng không khách sáo nâng lên uống một hơi cạn sạch, vật này tuyệt đối không phải Hàn Chiêu Vương Đình đưa đến, nếu đã không phải là của bọn họ thì có gì mà uống không được.
Minh Dạ thấy vậy thì lười biếng cười nói: “Không ngờ vừa vào Hàn Chiêu đã bị nhìn chằm chằm, được, được lắm, thú vị, thú vị.” Nói đến đây, màu đỏ sậm trong mắt hắn lóe lên, cực kỳ sắc bén.
/59
|