Hoàng Bắc Nguyệt hỏi: Ngươi cười cái gì?
Mặc Liên nói: Không phải kẻ địch, ngươi, sẽ không đi.
Ha ha ha... Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái cười to Mặc Liên, ta không đi ngươi cũng không đi sao?
Mặc Liên nghiêm túc gật đầu, nàng thở dài Ngươi thật là một tên cố chấp, tuy nhiên cố chấp rất đáng yêu.
Không biết nàng khen hay mắng hắn, nhưng hắn cũng tiếp nhận hết thảy.
Cố chấp, hắn cảm giác cố chấp không có gì không tốt.
Tiểu Hổ cùng Chi Chi đi tới ngoài thành, yên lặng không nói gì.
Chi Chi đi theo sau Tiểu Hổ, mấy lần định mở miệng, song nhìn thấy bóng lưng hắn trầm mặc liền không biết mở miệng thế nào.
Xa xa, một đội người ngựa từ Rừng rậm Mê Vụ chạy như điên ra, rất nhanh tới đường lớn, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, tro bụi bay đầu trời.
Tiểu Hổ tập trung nhìn, thấy giục ngựa phía trước đúng là Chiến Dã, mà sau Chiến Dã là Nến Đỏ, đám lính đánh thuê phía sau cũng đều là khuôn mặt quen thuộc.
Là bọn họ. Tiểu Hổ nói một tiếng, đang muốn vượt qua, nhưng Chi Chi lại đột nhiên từ phía sau bắt được tay hắn, thấp giọng nói: Chờ một chút, có người qua.
Liếc nhìn tay bị nàng chộp được, Tiểu Hổ không tự nhiên ho một tiếng, Chi Chi cũng lập tức đỏ mặt buông tay.
Trong rừng cây cạnh đường cái, một thiếu nữ mặc y phục đỏ cưỡi ngựa chậm rãi ra ngoài, vừa vặn ngăn cản đường của Chiến Dã.
Chiến Dã vung tay lên, đội ngũ phía sau đồng loạt dừng lại, bụi bay mù mịt dâng lên tận trời.
Hồng Liên? Lúc thấy rõ cô gái kia, Tiểu Hổ hô nhỏ một tiếng không phải ả đã chết à?
Hiện tại linh hồn hơi thở của Hồng Liên rất yếu, hẳn là Tống Mịch lấy thủ đoạn nào đó khiến ả có thể hành động tự nhiên. Chi Chi nói.
Tiểu Hổ gật đầu, bên kia tro bụi đã tản ra, Chiến Dã lãnh khốc giục ngựa đi tới cạnh Hồng Liên nói: Ngươi muốn làm gì?
Mẫu hậu lo lắng ngươi, để ta tới tìm ngươi Hồng Liên ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn đám lính đánh thuê phía sau Chiến Dã.
Ả hoàn toàn xác định vừa rồi xa xa nhìn thấy Nến Đỏ, nha đầu kia đúng là triệu hồi thú của Hoàng Bắc Nguyệt, cô ta xuất hiện chứng tỏ Hoàng Bắc Nguyệt ở gần đây...
Nhưng tro bụi mù mịt vừa hạ xuống đã không thấy Nến Đỏ, giờ phút này liếc mắt đều thấy thủ lĩnh của các đoàn lính đánh thuê, căn bản không có bóng dáng Nến Đỏ, ả càng nghi hoặc.
Nhìn ánh mắt ả đầy xoi mói cùng nghi hoặc, Chiến Dã càng thêm phòng bị ả, huyết thống thân tình thì sao? Hồng Liên từ nhỏ ở Điện Quang Diệu mưa dầm thấm đất, đã sớm không thể đứng chung một chỗ với hắn.
Mặc dù thương xót cảnh ngộ Hồng Liên từ nhỏ, nhưng nếu liên lụy đến Nước Nam Dực, hắn vẫn sẽ không xử trí theo cảm tính.
Ta sẽ đi thỉnh an Mẫu hậu, ngươi trở về đi. Chiến Dã lạnh lùng nói.
Ngựa của Hồng Liên đi hai bước lên trước, bị ả giữ chặt dây cương Hoàng huynh, Bắc Nguyệt quận chúa ở trong phủ trưởng công chúa là ai?
Muội ấy là Bắc Nguyệt quận chúa! Chiến Dã quát khẽ nói.
Cô ta không phải. Hồng Liên kiên định lắc đầu Ta rất nhiều lần giao thủ cùng Hoàng Bắc Nguyệt, cô ta không phải như vậy Hoàng huynh, ngươi không làm chuyện gì sau lưng phụ hoàng chứ?
Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chiến Dã cả giận nói, khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc Hồng Liên, ngươi muốn làm gì?
Ta chẳng muốn làm gì cả. Hồng Liên nhún nhún vai, chậm rãi cười rộ lên Hoàng huynh, ngươi khẩn trương như vậy khiến ta cảm giác ngươi đang chột dạ.
Chiến Dã mím môi, không nói lời nào, chứng tỏ rõ hắn rất phẫn nộ.
Nhưng Hồng Liên lại căn bản không sợ rút răng trong miệng hổ, vẫn không sợ chết nói: Tội khi quân có lẽ sẽ liên lụy mẫu hậu, hoàng huynh thần bí biến mất lâu như vậy sao, nhất định rất khổ cực, Hồng Liên sẽ không quấy rầy ngươi.
Ả giục ngựa lui qua ven đường, cười nhìn Chiến Dã phẫn nộ rời đi.
Nữ nhân kia thật đáng sợ! Chi Chi nhỏ giọng nói.
Đi theo ả, xem ả muốn đi đâu. Tiểu Hổ ra hiệu ánh mắt, hai người lặng lẽ đuổi theo Hồng Liên.
Cẩn thận một chút a, nếu ả muốn đi gặp Tống Mịch sẽ rất dễ bị phát hiện. Chi Chi bất an nói.
Tiểu Hổ nói: Ngươi dùng ảo thuật, có thể ngăn bọn họ.
Ta...... Chi Chi cúi đầu, Năng lực Chức mộng thú bị phụ vương phong ấn.
Nếu không, nàng len lén từ Tư U Cảnh chạy ra cũng sẽ không trộm bánh nướng ăn vì hết tiền.
Tiểu Hổ dừng bước chân nói: Vậy ngươi đi về trước, ta đi theo ả nhìn xem.
Ta muốn đi theo ngươi! Chi Chi lắc lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết không chịu rời đi, Tiểu Hổ bất đắc dĩ cười cười, nói: Vậy ngươi đi sát theo ta, đừng chạy loạn.
Ừ! Chi Chi gật đầu mạnh.
Hồng Liên cưỡi ngựa đi vào Rừng rậm Mê Vụ, hướng về phía Nguyệt Lạc Cốc, đi tới chỗ cành lá sum suê, tàng cây rậm rạm không thể đi tiếp liền dừng lại, để ngựa tại chỗ mà tự đi lên phía trước.
Trong rừng cây đều là sương mù, tuy nhiên thời kỳ này ánh mặt trời sáng lạn, nên ngẫu nhiên có ánh sáng chiếu xuống, sương mù liền mỏng hơn rất nhiều.
Hoàn cảnh này muốn theo dõi một người thật sự không dễ, cũng may mũi Tiểu Hổ thính, trời sinh là vương giả trong rừng rậm mới không mất dấu Hồng Liên.
Hồng Liên vẫn đi tới sâu vào rừng rậm mới dừng lại, đứng tại chỗ một hồi lâu, trong không khí hư vô đột nhiên đi ra một người, trường bào màu vàng vẫn uy nghiêm, phất tay một cái, không khí dao động một chút, kết giới biến mất.
Hồng Liên quì xuống.
Không cần hành lễ. Tống Mịch nói; Ngươi gặp Mặc Liên rồi chứ.
Hồng Liên cắn môi, hơi ưu thương gật đầu Hắn rất ghét ta.
Bản tính hắn khác ngươi, ghét cũng là bình thường. Tống Mịch nói, không để ý lời này đâm vào tim Hồng Liên Ngươi đột nhiên tới tìm ta là có chuyện gì?
Ta có một việc không rõ về Hoàng Bắc Nguyệt.
Cô ta còn sống. Tống Mịch nói.
Bắc Nguyệt quận chúa trong phủ Trưởng công chúa không phải cô ta! Hồng Liên kích động nói.
Quả thật không phải cô ta.
Hồng Liên ngẩn ra, vội vã ngẩng đầu Thánh quân đã sớm biết?
Chuyện này phức tạp lắm, ngươi không cần để ý nhiều, phế vật trong phủ trưởng công chúa có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt thực sự thì nhất định phải diệt trừ! Tống Mịch âm lãnh nheo mắt lại.
Nghe thấy Hoàng Bắc Nguyệt thực sự quả nhiên còn sống, Hồng Liên nhất thời sinh lòng oán hận Cô ta đương nhiên phải chết! Hơn nữa phải chết thật bi thảm!
Nhất định chết thật bi thảm!
Tống Mịch mỉm cười, chứng kiến vẻ mặt Hồng Liên như vậy hắn cũng rất thích, loại kiên quyết, ác độc, oán hận khiến người ta yêu thích không buông tay a!
Cô ta ở ngay trong Thành Lâm Hoài, rất gần ngươi, tuy nhiên, Hồng Liên, trước khi nắm chắc trong tay, ta không hy vọng ngươi đả thảo kinh xà.
Hồng Liên hiểu. Hồng Liên gật đầu, nàng cũng không phải người thiếu kiên nhẫn, vì sát Hoàng Bắc Nguyệt, nàng chịu nhục cũng không sao.
Thánh quân muốn giết cô ta, có nắm chắc hay không?
Tống Mịch cười nói: Hiện tại không có, tuy nhiên rất nhanh sẽ có.
Vẻ mặt Hồng Liên lộ vẻ vui mừng, nghe trả lời thế, nàng yên tâm hơn nhiều.
Hồng Liên, ngươi vẫn dẫn theo cái đuôi đến a. Tống Mịch đột nhiên nói.
Hồng Liên sửng sốt, lập tức hiểu, thoáng xoay người, trong tay tản ra lửa cháy, trong nháy mắt thiêu xung quanh không còn một mảnh!
Cả tòa rừng cây bùng cháy, mà Tiểu Hổ cùng Chi Chi trốn ở lùm cây không xa cũng lộ ra dáng người!
Lửa của Hồng Liên lao tới, Tiểu Hổ cũng không yếu thế chút nào, lửa thánh vàng ròng đốt cháy hết thảy, trong khoảnh khắc đã bao trọn lửa của Hồng Liên.
Lửa này là.. Hồng Liên sửng sốt, lập tức cười to Xích Kim Thánh Hổ! Đó là triệu hồi thú Xích Kim Thánh Hổ của Hoàng Bắc Nguyệt!
Ả vĩnh viễn không quên con hổ này, nhớ lúc trẻ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu gia hỏa kia đã muốn chiếm đoạt, thần thú cấp 4 có thể triệu hồi lửa thánh vàng ròng, uy lực lớn vô cùng.
Nếu không phải năm đó Hoàng Bắc Nguyệt nửa đường nhảy ra thì Xích Kim Thánh Hổ đã sớm là của ả.
Tiểu Hổ bảo hộ Chi Chi ở sau người, con ngươi màu vàng kim nhìn Hồng Liên cùng thánh quân, nói: Tống Mịch, ngươi bị đuổi khỏi Điện Quang Diệu, không ngờ vẫn không bỏ được tà tâm .
Cô ta phá hủy cơ nghiệp nhiều năm của ta, sao ta có thể dễ dàng bỏ qua cô ta? ánh mắt Tống Mịch liếc Chi Chi phía sau Tiểu Hổ Tiêu Dao công chúa, ta rời đi Tư U Cảnh thì Dạ Vương nhờ ta nhìn thấy ngươi thì mang ngươi trở về, nếu ngươi không nghe lời thì cứ trừng phạt.
Ta không trở về với ngươi!
Tiểu Hổ cũng căm tức hắn: Hừ! Dạ Vương cấu kết với ngươi, tương lai nhất định sẽ hối hận, ta sẽ không cho ngươi mang Chi Chi đi
E rằng chuyện hôm nay không phải do các ngươi quyết. Tống Mịch lạnh lùng nói, vươn tay, quyền trượng màu vàng xuất hiện trong tay, mặc dù ánh mặt trời chung quanh rất thưa thớt, song trên người hắn vẫn ánh vàng rực rỡ, lóa mắt người nhìn.
Chi Chi đi trước đi! Tiểu Hổ đột nhiên đẩy Chi Chi rời đi, gầm nhẹ một tiếng, trên người ánh vàng bùng lên, trong nháy mắt khôi phục hình thái thần thú!
Tống Mịch khinh thường, ngay cả Xích Kim Thánh Hổ đã trưởng thành, hắn cũng không để vào mắt.
Bắt tiểu nha đầu kia, đả thương cũng không sao, chỉ cần không chết là được. Tống Mịch dặn dò Hồng Liên một câu, Hồng Liên lập tức vượt qua Tiểu Hổ đuổi theo Chi Chi.
Tiểu Hổ giận dữ, muốn đuổi theo Hồng Liên, song Tống Mịch đột nhiên tới gần, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể ứng phó Tống Mịch trước, lửa thánh vàng ròng hừng hực thiêu đốt, vây xung quanh rừng rậm!
Tống Mịch ở trong lửa cháy ánh mắt lạnh lùng, quyền trượng đập xuống mặt đất, trong lúc đó một luống sáng màu vàng từ quyền trượng đi ra, giống như linh xà vọt tới chân Tiểu Hổ!
Tiểu Hổ cẩn thận! Một tiếng hét lớn vang lên sau lưng Tống Mịch, hắn ngẩn ra, lập tức cảm giác rùng cả mình!
Lửa thánh vàng ròng nóng cháy như thế, song sức mạnh của hàn khí lại càng cường đại hơn!
Tống Mịch biến sắc, vội vàng tránh ra nhanh, lúc hắn rời đi một khắc, chỗ hắn vừa đứng đột nhiên bị vô số lưỡi dao hàn băng sắc bén bắn thành lỗ thủng!
Hàn băng gặp lửa cháy cũng hòa tan, cũng dập tắt lửa cháy, hơi nước bốc lên, trong nháy mắt khiến rừng cây tràn ngập sương mù một lần nữa!
Tiểu Hổ sửng sốt, lập tức nhận ra khí tức trong nguyên khí, trong lòng vui vẻ, lập tức quay đầu chạy trở về, đuổi theo Hồng Liên, mở miệng nhổ mạnh một đốm lửa cháy ra.
Hồng Liên kinh hãi, rút một đồ vật bên hông ra, chật vật ngăn lửa cháy, lửa cháy nóng rực khiến ánh mắt ả không mở ra được.
Đáng chết!
Tiểu Hổ đánh mạnh về phía trước, há mồm cắn Chi Chi vung lên lưng, cũng không quay đầu lại lao ra Rừng rậm Mê Vụ.
Sau một lát, một người phía sau cũng theo kịp, thở hồng hộc, đúng là Nến Đỏ.
Nến Đỏ tỷ tỷ! Chi Chi cao hứng nói May là ngươi ở gần!
Hai tên của nợ các ngươi khiến ta gặp rắc rối! Nến Đỏ đấm lên đầu Tiểu Hổ, tức giận đến nghiến răng, nếu nàng không len lén theo Hồng Liên thì hôm nay hai tên này sợ rằng không về được!
Chúng ta lần sau không dám nữa. Chi Chi đau lòng xoa đầu Tiểu Hổ, đáng thương nói.
Nến Đỏ bất đắc dĩ phì cười, thật sự là hai kẻ dở hơi, tuy nhiên may là không có việc gì.
Ba người trở lại khách điếm, phát hiện Chiến Dã đã tới, mấy vị thủ lĩnh đại đoàn lính đánh thuê cũng ở đó.
Mặc Liên nói: Không phải kẻ địch, ngươi, sẽ không đi.
Ha ha ha... Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái cười to Mặc Liên, ta không đi ngươi cũng không đi sao?
Mặc Liên nghiêm túc gật đầu, nàng thở dài Ngươi thật là một tên cố chấp, tuy nhiên cố chấp rất đáng yêu.
Không biết nàng khen hay mắng hắn, nhưng hắn cũng tiếp nhận hết thảy.
Cố chấp, hắn cảm giác cố chấp không có gì không tốt.
Tiểu Hổ cùng Chi Chi đi tới ngoài thành, yên lặng không nói gì.
Chi Chi đi theo sau Tiểu Hổ, mấy lần định mở miệng, song nhìn thấy bóng lưng hắn trầm mặc liền không biết mở miệng thế nào.
Xa xa, một đội người ngựa từ Rừng rậm Mê Vụ chạy như điên ra, rất nhanh tới đường lớn, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, tro bụi bay đầu trời.
Tiểu Hổ tập trung nhìn, thấy giục ngựa phía trước đúng là Chiến Dã, mà sau Chiến Dã là Nến Đỏ, đám lính đánh thuê phía sau cũng đều là khuôn mặt quen thuộc.
Là bọn họ. Tiểu Hổ nói một tiếng, đang muốn vượt qua, nhưng Chi Chi lại đột nhiên từ phía sau bắt được tay hắn, thấp giọng nói: Chờ một chút, có người qua.
Liếc nhìn tay bị nàng chộp được, Tiểu Hổ không tự nhiên ho một tiếng, Chi Chi cũng lập tức đỏ mặt buông tay.
Trong rừng cây cạnh đường cái, một thiếu nữ mặc y phục đỏ cưỡi ngựa chậm rãi ra ngoài, vừa vặn ngăn cản đường của Chiến Dã.
Chiến Dã vung tay lên, đội ngũ phía sau đồng loạt dừng lại, bụi bay mù mịt dâng lên tận trời.
Hồng Liên? Lúc thấy rõ cô gái kia, Tiểu Hổ hô nhỏ một tiếng không phải ả đã chết à?
Hiện tại linh hồn hơi thở của Hồng Liên rất yếu, hẳn là Tống Mịch lấy thủ đoạn nào đó khiến ả có thể hành động tự nhiên. Chi Chi nói.
Tiểu Hổ gật đầu, bên kia tro bụi đã tản ra, Chiến Dã lãnh khốc giục ngựa đi tới cạnh Hồng Liên nói: Ngươi muốn làm gì?
Mẫu hậu lo lắng ngươi, để ta tới tìm ngươi Hồng Liên ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn đám lính đánh thuê phía sau Chiến Dã.
Ả hoàn toàn xác định vừa rồi xa xa nhìn thấy Nến Đỏ, nha đầu kia đúng là triệu hồi thú của Hoàng Bắc Nguyệt, cô ta xuất hiện chứng tỏ Hoàng Bắc Nguyệt ở gần đây...
Nhưng tro bụi mù mịt vừa hạ xuống đã không thấy Nến Đỏ, giờ phút này liếc mắt đều thấy thủ lĩnh của các đoàn lính đánh thuê, căn bản không có bóng dáng Nến Đỏ, ả càng nghi hoặc.
Nhìn ánh mắt ả đầy xoi mói cùng nghi hoặc, Chiến Dã càng thêm phòng bị ả, huyết thống thân tình thì sao? Hồng Liên từ nhỏ ở Điện Quang Diệu mưa dầm thấm đất, đã sớm không thể đứng chung một chỗ với hắn.
Mặc dù thương xót cảnh ngộ Hồng Liên từ nhỏ, nhưng nếu liên lụy đến Nước Nam Dực, hắn vẫn sẽ không xử trí theo cảm tính.
Ta sẽ đi thỉnh an Mẫu hậu, ngươi trở về đi. Chiến Dã lạnh lùng nói.
Ngựa của Hồng Liên đi hai bước lên trước, bị ả giữ chặt dây cương Hoàng huynh, Bắc Nguyệt quận chúa ở trong phủ trưởng công chúa là ai?
Muội ấy là Bắc Nguyệt quận chúa! Chiến Dã quát khẽ nói.
Cô ta không phải. Hồng Liên kiên định lắc đầu Ta rất nhiều lần giao thủ cùng Hoàng Bắc Nguyệt, cô ta không phải như vậy Hoàng huynh, ngươi không làm chuyện gì sau lưng phụ hoàng chứ?
Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chiến Dã cả giận nói, khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc Hồng Liên, ngươi muốn làm gì?
Ta chẳng muốn làm gì cả. Hồng Liên nhún nhún vai, chậm rãi cười rộ lên Hoàng huynh, ngươi khẩn trương như vậy khiến ta cảm giác ngươi đang chột dạ.
Chiến Dã mím môi, không nói lời nào, chứng tỏ rõ hắn rất phẫn nộ.
Nhưng Hồng Liên lại căn bản không sợ rút răng trong miệng hổ, vẫn không sợ chết nói: Tội khi quân có lẽ sẽ liên lụy mẫu hậu, hoàng huynh thần bí biến mất lâu như vậy sao, nhất định rất khổ cực, Hồng Liên sẽ không quấy rầy ngươi.
Ả giục ngựa lui qua ven đường, cười nhìn Chiến Dã phẫn nộ rời đi.
Nữ nhân kia thật đáng sợ! Chi Chi nhỏ giọng nói.
Đi theo ả, xem ả muốn đi đâu. Tiểu Hổ ra hiệu ánh mắt, hai người lặng lẽ đuổi theo Hồng Liên.
Cẩn thận một chút a, nếu ả muốn đi gặp Tống Mịch sẽ rất dễ bị phát hiện. Chi Chi bất an nói.
Tiểu Hổ nói: Ngươi dùng ảo thuật, có thể ngăn bọn họ.
Ta...... Chi Chi cúi đầu, Năng lực Chức mộng thú bị phụ vương phong ấn.
Nếu không, nàng len lén từ Tư U Cảnh chạy ra cũng sẽ không trộm bánh nướng ăn vì hết tiền.
Tiểu Hổ dừng bước chân nói: Vậy ngươi đi về trước, ta đi theo ả nhìn xem.
Ta muốn đi theo ngươi! Chi Chi lắc lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết không chịu rời đi, Tiểu Hổ bất đắc dĩ cười cười, nói: Vậy ngươi đi sát theo ta, đừng chạy loạn.
Ừ! Chi Chi gật đầu mạnh.
Hồng Liên cưỡi ngựa đi vào Rừng rậm Mê Vụ, hướng về phía Nguyệt Lạc Cốc, đi tới chỗ cành lá sum suê, tàng cây rậm rạm không thể đi tiếp liền dừng lại, để ngựa tại chỗ mà tự đi lên phía trước.
Trong rừng cây đều là sương mù, tuy nhiên thời kỳ này ánh mặt trời sáng lạn, nên ngẫu nhiên có ánh sáng chiếu xuống, sương mù liền mỏng hơn rất nhiều.
Hoàn cảnh này muốn theo dõi một người thật sự không dễ, cũng may mũi Tiểu Hổ thính, trời sinh là vương giả trong rừng rậm mới không mất dấu Hồng Liên.
Hồng Liên vẫn đi tới sâu vào rừng rậm mới dừng lại, đứng tại chỗ một hồi lâu, trong không khí hư vô đột nhiên đi ra một người, trường bào màu vàng vẫn uy nghiêm, phất tay một cái, không khí dao động một chút, kết giới biến mất.
Hồng Liên quì xuống.
Không cần hành lễ. Tống Mịch nói; Ngươi gặp Mặc Liên rồi chứ.
Hồng Liên cắn môi, hơi ưu thương gật đầu Hắn rất ghét ta.
Bản tính hắn khác ngươi, ghét cũng là bình thường. Tống Mịch nói, không để ý lời này đâm vào tim Hồng Liên Ngươi đột nhiên tới tìm ta là có chuyện gì?
Ta có một việc không rõ về Hoàng Bắc Nguyệt.
Cô ta còn sống. Tống Mịch nói.
Bắc Nguyệt quận chúa trong phủ Trưởng công chúa không phải cô ta! Hồng Liên kích động nói.
Quả thật không phải cô ta.
Hồng Liên ngẩn ra, vội vã ngẩng đầu Thánh quân đã sớm biết?
Chuyện này phức tạp lắm, ngươi không cần để ý nhiều, phế vật trong phủ trưởng công chúa có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt thực sự thì nhất định phải diệt trừ! Tống Mịch âm lãnh nheo mắt lại.
Nghe thấy Hoàng Bắc Nguyệt thực sự quả nhiên còn sống, Hồng Liên nhất thời sinh lòng oán hận Cô ta đương nhiên phải chết! Hơn nữa phải chết thật bi thảm!
Nhất định chết thật bi thảm!
Tống Mịch mỉm cười, chứng kiến vẻ mặt Hồng Liên như vậy hắn cũng rất thích, loại kiên quyết, ác độc, oán hận khiến người ta yêu thích không buông tay a!
Cô ta ở ngay trong Thành Lâm Hoài, rất gần ngươi, tuy nhiên, Hồng Liên, trước khi nắm chắc trong tay, ta không hy vọng ngươi đả thảo kinh xà.
Hồng Liên hiểu. Hồng Liên gật đầu, nàng cũng không phải người thiếu kiên nhẫn, vì sát Hoàng Bắc Nguyệt, nàng chịu nhục cũng không sao.
Thánh quân muốn giết cô ta, có nắm chắc hay không?
Tống Mịch cười nói: Hiện tại không có, tuy nhiên rất nhanh sẽ có.
Vẻ mặt Hồng Liên lộ vẻ vui mừng, nghe trả lời thế, nàng yên tâm hơn nhiều.
Hồng Liên, ngươi vẫn dẫn theo cái đuôi đến a. Tống Mịch đột nhiên nói.
Hồng Liên sửng sốt, lập tức hiểu, thoáng xoay người, trong tay tản ra lửa cháy, trong nháy mắt thiêu xung quanh không còn một mảnh!
Cả tòa rừng cây bùng cháy, mà Tiểu Hổ cùng Chi Chi trốn ở lùm cây không xa cũng lộ ra dáng người!
Lửa của Hồng Liên lao tới, Tiểu Hổ cũng không yếu thế chút nào, lửa thánh vàng ròng đốt cháy hết thảy, trong khoảnh khắc đã bao trọn lửa của Hồng Liên.
Lửa này là.. Hồng Liên sửng sốt, lập tức cười to Xích Kim Thánh Hổ! Đó là triệu hồi thú Xích Kim Thánh Hổ của Hoàng Bắc Nguyệt!
Ả vĩnh viễn không quên con hổ này, nhớ lúc trẻ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu gia hỏa kia đã muốn chiếm đoạt, thần thú cấp 4 có thể triệu hồi lửa thánh vàng ròng, uy lực lớn vô cùng.
Nếu không phải năm đó Hoàng Bắc Nguyệt nửa đường nhảy ra thì Xích Kim Thánh Hổ đã sớm là của ả.
Tiểu Hổ bảo hộ Chi Chi ở sau người, con ngươi màu vàng kim nhìn Hồng Liên cùng thánh quân, nói: Tống Mịch, ngươi bị đuổi khỏi Điện Quang Diệu, không ngờ vẫn không bỏ được tà tâm .
Cô ta phá hủy cơ nghiệp nhiều năm của ta, sao ta có thể dễ dàng bỏ qua cô ta? ánh mắt Tống Mịch liếc Chi Chi phía sau Tiểu Hổ Tiêu Dao công chúa, ta rời đi Tư U Cảnh thì Dạ Vương nhờ ta nhìn thấy ngươi thì mang ngươi trở về, nếu ngươi không nghe lời thì cứ trừng phạt.
Ta không trở về với ngươi!
Tiểu Hổ cũng căm tức hắn: Hừ! Dạ Vương cấu kết với ngươi, tương lai nhất định sẽ hối hận, ta sẽ không cho ngươi mang Chi Chi đi
E rằng chuyện hôm nay không phải do các ngươi quyết. Tống Mịch lạnh lùng nói, vươn tay, quyền trượng màu vàng xuất hiện trong tay, mặc dù ánh mặt trời chung quanh rất thưa thớt, song trên người hắn vẫn ánh vàng rực rỡ, lóa mắt người nhìn.
Chi Chi đi trước đi! Tiểu Hổ đột nhiên đẩy Chi Chi rời đi, gầm nhẹ một tiếng, trên người ánh vàng bùng lên, trong nháy mắt khôi phục hình thái thần thú!
Tống Mịch khinh thường, ngay cả Xích Kim Thánh Hổ đã trưởng thành, hắn cũng không để vào mắt.
Bắt tiểu nha đầu kia, đả thương cũng không sao, chỉ cần không chết là được. Tống Mịch dặn dò Hồng Liên một câu, Hồng Liên lập tức vượt qua Tiểu Hổ đuổi theo Chi Chi.
Tiểu Hổ giận dữ, muốn đuổi theo Hồng Liên, song Tống Mịch đột nhiên tới gần, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể ứng phó Tống Mịch trước, lửa thánh vàng ròng hừng hực thiêu đốt, vây xung quanh rừng rậm!
Tống Mịch ở trong lửa cháy ánh mắt lạnh lùng, quyền trượng đập xuống mặt đất, trong lúc đó một luống sáng màu vàng từ quyền trượng đi ra, giống như linh xà vọt tới chân Tiểu Hổ!
Tiểu Hổ cẩn thận! Một tiếng hét lớn vang lên sau lưng Tống Mịch, hắn ngẩn ra, lập tức cảm giác rùng cả mình!
Lửa thánh vàng ròng nóng cháy như thế, song sức mạnh của hàn khí lại càng cường đại hơn!
Tống Mịch biến sắc, vội vàng tránh ra nhanh, lúc hắn rời đi một khắc, chỗ hắn vừa đứng đột nhiên bị vô số lưỡi dao hàn băng sắc bén bắn thành lỗ thủng!
Hàn băng gặp lửa cháy cũng hòa tan, cũng dập tắt lửa cháy, hơi nước bốc lên, trong nháy mắt khiến rừng cây tràn ngập sương mù một lần nữa!
Tiểu Hổ sửng sốt, lập tức nhận ra khí tức trong nguyên khí, trong lòng vui vẻ, lập tức quay đầu chạy trở về, đuổi theo Hồng Liên, mở miệng nhổ mạnh một đốm lửa cháy ra.
Hồng Liên kinh hãi, rút một đồ vật bên hông ra, chật vật ngăn lửa cháy, lửa cháy nóng rực khiến ánh mắt ả không mở ra được.
Đáng chết!
Tiểu Hổ đánh mạnh về phía trước, há mồm cắn Chi Chi vung lên lưng, cũng không quay đầu lại lao ra Rừng rậm Mê Vụ.
Sau một lát, một người phía sau cũng theo kịp, thở hồng hộc, đúng là Nến Đỏ.
Nến Đỏ tỷ tỷ! Chi Chi cao hứng nói May là ngươi ở gần!
Hai tên của nợ các ngươi khiến ta gặp rắc rối! Nến Đỏ đấm lên đầu Tiểu Hổ, tức giận đến nghiến răng, nếu nàng không len lén theo Hồng Liên thì hôm nay hai tên này sợ rằng không về được!
Chúng ta lần sau không dám nữa. Chi Chi đau lòng xoa đầu Tiểu Hổ, đáng thương nói.
Nến Đỏ bất đắc dĩ phì cười, thật sự là hai kẻ dở hơi, tuy nhiên may là không có việc gì.
Ba người trở lại khách điếm, phát hiện Chiến Dã đã tới, mấy vị thủ lĩnh đại đoàn lính đánh thuê cũng ở đó.
/1058
|