Tại trận chiến ở Yến Châu, Nước Nam Dực đại thắng.
Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt bị Lệ Tà cuốn đi, Nến Đỏ đánh cho Lệ Tà không thể không lui, Tiểu Hổ đánh Thanh Linh Địa Giáp Quy bất hạnh bị thương, tuy nhiên, đối phương cũng không chiếm lợi thế nào hơn.
Linh thú bay đầy bầu trời, Vũ Văn Chiến liều chết chống cự, cuối cùng vẫn bị Bắc Đường Du suất lĩnh đại quân hùng hổ phá mở cửa thành, đại quân công chiếm Yến Châu, Vũ Văn Chiến bị bắt.
Sau khi vào thành, Bắc Đường Du mở kho lúa ở Yến Châu, để binh lính huyết chiến một đêm ăn uống no đủ.
Hoàng Bắc Nguyệt chạy tới Yến Châu thì chỉ thấy trên tường thành đã cắm đầy cờ của Nước Nam Dực. Cờ đón gió tung bay, hết sức đồ sộ.
Từ nay về sau, thành trì quân sự trọng yếu của Nước Bắc Diệu chính thức bị Nước Nam Dực chiếm lĩnh, sau này trở thành trọng trấn phương bắc của Nước Nam Dực đến trăm ngàn năm sau.
Mà Nước Bắc Diệu mất Yến Châu cũng biểu thị đế quốc khổng lồ cường thịnh trăm năm bắt đầu thời đại suy sụp cùng diệt vong.
Trong trận chiến, hai thủ đô tổn thất vô số tướng sĩ, đúng như lời nói của Bắc Đường Du, thi thể binh lính chết đi có thể chất đống ngang với tường thành Yến Châu.
Các nhà sử học đời sau gọi một trận chiến này là ánh bình minh màu máu , bởi vì một đêm huyết chiến, cho đến lúc ánh bình minh, ánh ban mai đều bị máu đỏ tươi chảy thành sông nhuộm thành màu đỏ mỹ lệ.
Duệ hầu Nguyệt Dạ sau trận đánh thắng lợi mà vang danh Đại lục Tạp Nhĩ Tháp.
Đạp lên ánh nắng sáng sớm, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi vào Yến Châu.
Binh lính Nước Bắc Diệu đầu hàng bị dồn vào một khu đất trống ở ngoài cửa thành, từng đôi mắt u hận trừng mắt nhìn nàng, dường như muốn đục vô số lỗ máu trên người nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không chớp mắt bước vào, nhưng Mặc Liên phía sau âm lãnh quét mắt một cái, khí tức hắn quỷ dị dọa cho từng ánh mắt hung ác của bại binh phải dời mắt đi.
Duệ hầu! Nhìn thấy nàng vào thành, Bắc Đường Du liền từ ngã tư đường giục ngựa trở lại, xuống ngựa, ôm quyền mỉm cười với nàng Chúc mừng Duệ hầu, hạ Yến Châu, mở thông cửa đến Huy Kinh!
Trận này không thể không có công ngươi, ta sẽ bẩm báo chi tiết với Hoàng thượng, Du các hạ, ta rất may mắn tuyển được đúng người! Hoàng Bắc Nguyệt thực lòng nói.
Bắc Đường Du đang cố tìm đường sống trong chỗ chết, vừa hay có chỗ dùng thật là khéo!
Biết rõ hai quân giao chiến quan trọng nhất là lương thảo, Vũ Văn Chiến nhất định sẽ phái người cướp và thiêu hủy kho lúa, hắn dự đoán được trước cũng mặc kệ.
Đợi không còn cái gì nữa mới phát động tướng sĩ kịch liệt tấn công Yến Châu, mặc dù quá mạo hiểm, nhưng loại thủ đoạn này lại phù hợp với tác phong của nàng.
Dám mạo hiểm hành binh có thể thấy khả năng của Bắc Đường Du lợi hại thế nào? Nước Tây Nhung có hắn mà vẫn mất nước, quả nhiên rất oan uổng!
Người này tốt nhất là thu vào dưới trướng, may là Chiến Dã lòng dạ rộng rãi, cầu hiền như khát, đồng thời cũng nhìn xa trông rộng, thấy Bắc Đường Du là một nhân tài nên đồng ý đề nghị của cho nàng.
Duệ hầu quá khen. Bắc Đường Du khiêm nhường nói một câu, hai người liền sóng vai đi vào thành, Bắc Đường Du kể lại đơn giản trận chiến vừa qua.
Đáng tiếc đã để Lệ Tà mang Thanh Linh Địa Giáp Quy rời đi. Hoàng Bắc Nguyệt tiếc hận nói, nếu xử lý Lệ Tà ở chỗ này thì nàng có thể trực tiếp đi gặp Phong Liên Dực.
Sau này còn cơ hội, lúc này Nước Bắc Diệu thực sự tổn thất lớn, trong khoảng thời gian ngắn, Phong Liên Dực cũng sẽ không có cử động quá lớn. Bắc Đường Du nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười nói: Chuyện này khác dự định của ta, ta không phải muốn đánh cho hắn ngừng công kích, trái lại ta muốn buộc hắn xuất hiện.
Nghe vậy, Bắc Đường Du hơi khó hiểu, nếu Phong Liên Dực tự thân xuất mã, cũng không dễ đối phó như vậy.
Hiện tại, cho dù đã công chiếm Yến Châu, hắn cũng không nắm chắc Nước Bắc Diệu sẽ mất nước.
Bởi vì còn có Phong Liên Dực, người này mưu mẹo đầy mình, người bình thường không thể sánh bằng.
Tuy nhiên thuận theo tự nhiên đi, nếu hắn cũng có tư tưởng nhất thống thiên hạ như Chiến Dã thì chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại ở trên chiến trường! Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, đi vào đại lao Yến Châu, đi thẩm vấn tù binh Vũ Văn Chiến.
Vũ Văn Chiến là một người bảo thủ điển hình, cận kề cái chết cũng không đầu hàng. Lúc cửa thành bị phá hắn dẫn người liều chết chống cự, cuối cùng nhìn đại thế đã mất, liền dùng kiếm tự vẫn, may mà A Tát Lôi kịp thời chạy tới cứu.
Vì phòng ngừa hắn tự sát, lão tướng nổi tiếng này bị trói chéo tay, trong miệng nhét thuốc khiến hắn không thể cắn lưỡi tự vẫn, tuy nhiên muốn nghe chuyện về nước Nước Bắc Diệu từ miệng của hắn thì tuyệt đối không dễ.
Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ ngồi ở bên cạnh hắn một lát liền có sứ giả từ Thành Lâm Hoài chạy tới, mang theo một tin vui lớn.
Đối với rất nhiều người là tin vui lớn, nhưng lúc Hoàng Bắc Nguyệt nghe tin lại có vài phần tiếc hận.
Chiến Dã, ngươi lựa chọn con đường đế vương chẳng khác nào song hành với vạn dặm giang sơn, nhưng hạnh phúc bên cạnh lại mất đi.
Duệ Hầu đại nhân, bệ hạ đại hôn, cả nước chung vui, Lễ bộ sớm chuẩn bị hết thảy vào ngày mồng hai tháng sau, vừa hay gặp Yến Châu đại thắng, bệ hạ nhất định hy vọng ở đại lễ thành hôn nhìn thấy đại nhân a!
Sứ giả hết sức thông minh, sau khi truyền tin tức liền nịnh bợ Hoàng Bắc Nguyệt. Duệ hầu là tâm phúc của hoàng thượng, hôm nay chiến công hiển hách, tương lai nhất định là quyền quý của Nước Nam Dực, đương nhiên phải vội vàng nịnh hót.
Hoàng Bắc Nguyệt sai người mang tiền thưởng cho sứ giả, cười nói: Yến Châu vừa đánh hạ còn rất nhiều chuyện chưa xử lý, hôn lễ của bệ hạ ta sợ không đi được.
Đại nhân, đại hôn này rất quan trọng a! Sứ giả nhỏ giọng nhắc nhở.
Đại hôn nhìn qua là chuyện vui, nhưng có thể trong hôn lễ có các thế lực dối trá quỷ quệt khắp nơi, không thể khinh thường!
Ta hiểu, mặc dù ta không đi nhưng đã chuẩn bị một phần hạ lễ. Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay, dặn dò Cát Khắc nói: Đánh hạ Yến Châu là bệ hạ thiên uy bao phủ, nghe nói bệ hạ đại hôn, ta dâng lên Yến Châu cùng chín thành chung quanh làm hạ lễ, chúc mừng ngày vui của bệ hạ! Cát Khắc, ngươi mang bản đồ thành trì cùng sứ giả đi về Thành Lâm Hoài!
Vâng! Cát Khắc trịnh trọng gật đầu.
Sứ giả thấy nàng đã an bài ổn thỏa liền không nói thêm lời nào, vô cùng cao hứng cầm tiền thưởng rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt vuốt vuốt thái dương, ngẩng đầu nhìn thấy Bắc Đường Du đứng thẳng một bên liền cười nói: Hoàng thượng đại hôn sẽ đại xá thiên hạ, tuy không thể thả tự do cho Thiên Đại Doanh được nhưng sẽ không cấm túc, Du các hạ, ngươi giúp Hoàng thượng hoàn thành nghiệp lớn, Hoàng thượng cũng nhất định sẽ thực hiện tâm nguyện của ngươi.
Đa tạ Hoàng thượng. Bắc Đường Du rất cung kính hướng về đế đô Thành Lâm Hoài lạy một cái.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: Yến Châu đã chiếm được, kế tiếp thống trị thế nào thì giao cho ngươi!
Vỗ bả vai Bắc Đường Du một chút, nàng rất tín nhiệm người này.
Thiên Đại Doanh là điểm trí mạng của hắn, chỉ cần Thiên Đại Doanh còn bị Chiến Dã giam lỏng bình yên vô sự ở Thành Lâm Hoài, Bắc Đường Du tuyệt đối sẽ không làm phản.
Hai người cùng nhau tới bên ngoài phòng giam, Bắc Đường Du chợt nhớ cái gì đó liền nói: Trong lòng Đông Nhi rất khó quên chuyện đã qua, ngươi có phải hay không......
Hoàng Bắc Nguyệt dừng bước chân, suy nghĩ một chút nói: Để Cát Khắc cùng Đông nhi đi Thành Lâm Hoài hạ hôn đi.
Bắc Đường Du vừa nghe, mặc dù không nói gì nữa, nhưng bên khóe miệng lộ ra một nụ cười trấn an.
Tin tức Yến Châu thất thủ truyền lại Huy Kinh, quả nhiên triều thần chấn động, đều thượng tấu chỉ trích quốc sư Lệ Tà, lúc đầu hắn khư khư cố chấp muốn khiêu khích Nước Nam Dực, trước tiên nháo sự ở biên cảnh, tiện đà phái binh tấn công.
Ai biết Nước Nam Dực có Duệ Hầu lợi hại như vậy, dẫn binh đánh cho Nước Bắc Diệu liên tiếp bại lui, vẫn chủ động xâm lược, hiện tại ngay cả Yến Châu trọng yếu đều bị chiếm đóng.
Tất cả chuyện này xét đi xét lại đều là lỗi của Lệ Tà?
Nước Nam Dực chưa từng mạnh mẽ như vậy, khiêu khích ở biên cảnh chính là muốn chết, nhưng bệ hạ lại hết lần này tới lần khác dung túng hắn.
Những đại thần la hét chỉ trích trên triều, đáng tiếc bệ hạ vài ngày không vào triều, nghe được Yến Châu thất thủ cũng không tức giận, chỉ triệu kiến Lệ Tà.
Lệ Tà sau khi đi ra cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói cho chúng thần rằng bệ hạ hạ lệnh hoãn binh dưỡng dân.
Hoãn binh dưỡng dân? Chúng ta đồng ý hoãn chứ Nước Nam Dực có chịu hoãn không? Bọn họ mới đánh hạ Yến Châu sẽ thừa thắng truy kích, làm sao có thể hoãn binh dưỡng dân?
Các đại thần căn bản sẽ không hiểu.
Lệ Tà lạnh lùng nói: Nước Nam Dực sẽ không tấn công, Hoàng Bắc Nguyệt cũng còn vướng chuyện khác.
Nói xong, lưu lại một đàn đại thần trố mắt không hiểu, nghênh ngang rời đi.
Lệ Tà nói không sai, đại thắng Yến Châu, Nước Nam Dực không thừa dịp thắng truy kích. Hoàng thượng hạ lệnh gia cố phòng thành, trấn an dân chúng, không vội vã xuất binh.
Trong đó nguyên nhân rất trọng yếu là vì một tòa thôn trang cách mười dặm ở ngoài thành Yến Châu vừa mới đưa về bản đồ Nước Nam Dực đã bị mãnh thú huyết tẩy trong vòng một đêm.
Thôn trang nằm gần Rừng rậm Phù Quang, nghe nói gần đây thường có mãnh thú lui tới. Sâu trong rừng rậm linh thú cùng loài người vốn tường an vô sự, nhưng gần đây không biết vì sao linh thú lại tràn ngập lệ khí, liên tiếp tập kích riêng lẻ người đi đường.
Vì không để dân chúng khủng hoảng nên tin tức bị phong tỏa.
Đến đêm khuya, Hoàng Bắc Nguyệt mới len lén tiến vào thôn trang, xem xét sự thật.
Thôn trang bị tàn sát, tới đêm khuya, thi thể đầy đất cùng mùi máu tươi nồng đậm trong không khí khiến người ta hết sức không thoải mái.
Trên bầu trời không ít kền kền bay qua, một ít linh thú cấp thấp cũng chạy đến, tùy ý gặm thi thể, ăn no nê.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua chỗ nào thì linh thú cũng đều tránh né, trên người nàng khí thế quá mạnh mẽ, không có linh thú nào dám tới gần.
Nhưng dựa vào lực lượng linh hồn mạnh mẽ, nàng vẫn có thể nhận thấy trên người linh thú cấp thấp này có khí tức bất thường phát ra.
Tinh tế cảm nhận một chút, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt mới ngưng trọng.
Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt bị Lệ Tà cuốn đi, Nến Đỏ đánh cho Lệ Tà không thể không lui, Tiểu Hổ đánh Thanh Linh Địa Giáp Quy bất hạnh bị thương, tuy nhiên, đối phương cũng không chiếm lợi thế nào hơn.
Linh thú bay đầy bầu trời, Vũ Văn Chiến liều chết chống cự, cuối cùng vẫn bị Bắc Đường Du suất lĩnh đại quân hùng hổ phá mở cửa thành, đại quân công chiếm Yến Châu, Vũ Văn Chiến bị bắt.
Sau khi vào thành, Bắc Đường Du mở kho lúa ở Yến Châu, để binh lính huyết chiến một đêm ăn uống no đủ.
Hoàng Bắc Nguyệt chạy tới Yến Châu thì chỉ thấy trên tường thành đã cắm đầy cờ của Nước Nam Dực. Cờ đón gió tung bay, hết sức đồ sộ.
Từ nay về sau, thành trì quân sự trọng yếu của Nước Bắc Diệu chính thức bị Nước Nam Dực chiếm lĩnh, sau này trở thành trọng trấn phương bắc của Nước Nam Dực đến trăm ngàn năm sau.
Mà Nước Bắc Diệu mất Yến Châu cũng biểu thị đế quốc khổng lồ cường thịnh trăm năm bắt đầu thời đại suy sụp cùng diệt vong.
Trong trận chiến, hai thủ đô tổn thất vô số tướng sĩ, đúng như lời nói của Bắc Đường Du, thi thể binh lính chết đi có thể chất đống ngang với tường thành Yến Châu.
Các nhà sử học đời sau gọi một trận chiến này là ánh bình minh màu máu , bởi vì một đêm huyết chiến, cho đến lúc ánh bình minh, ánh ban mai đều bị máu đỏ tươi chảy thành sông nhuộm thành màu đỏ mỹ lệ.
Duệ hầu Nguyệt Dạ sau trận đánh thắng lợi mà vang danh Đại lục Tạp Nhĩ Tháp.
Đạp lên ánh nắng sáng sớm, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi vào Yến Châu.
Binh lính Nước Bắc Diệu đầu hàng bị dồn vào một khu đất trống ở ngoài cửa thành, từng đôi mắt u hận trừng mắt nhìn nàng, dường như muốn đục vô số lỗ máu trên người nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không chớp mắt bước vào, nhưng Mặc Liên phía sau âm lãnh quét mắt một cái, khí tức hắn quỷ dị dọa cho từng ánh mắt hung ác của bại binh phải dời mắt đi.
Duệ hầu! Nhìn thấy nàng vào thành, Bắc Đường Du liền từ ngã tư đường giục ngựa trở lại, xuống ngựa, ôm quyền mỉm cười với nàng Chúc mừng Duệ hầu, hạ Yến Châu, mở thông cửa đến Huy Kinh!
Trận này không thể không có công ngươi, ta sẽ bẩm báo chi tiết với Hoàng thượng, Du các hạ, ta rất may mắn tuyển được đúng người! Hoàng Bắc Nguyệt thực lòng nói.
Bắc Đường Du đang cố tìm đường sống trong chỗ chết, vừa hay có chỗ dùng thật là khéo!
Biết rõ hai quân giao chiến quan trọng nhất là lương thảo, Vũ Văn Chiến nhất định sẽ phái người cướp và thiêu hủy kho lúa, hắn dự đoán được trước cũng mặc kệ.
Đợi không còn cái gì nữa mới phát động tướng sĩ kịch liệt tấn công Yến Châu, mặc dù quá mạo hiểm, nhưng loại thủ đoạn này lại phù hợp với tác phong của nàng.
Dám mạo hiểm hành binh có thể thấy khả năng của Bắc Đường Du lợi hại thế nào? Nước Tây Nhung có hắn mà vẫn mất nước, quả nhiên rất oan uổng!
Người này tốt nhất là thu vào dưới trướng, may là Chiến Dã lòng dạ rộng rãi, cầu hiền như khát, đồng thời cũng nhìn xa trông rộng, thấy Bắc Đường Du là một nhân tài nên đồng ý đề nghị của cho nàng.
Duệ hầu quá khen. Bắc Đường Du khiêm nhường nói một câu, hai người liền sóng vai đi vào thành, Bắc Đường Du kể lại đơn giản trận chiến vừa qua.
Đáng tiếc đã để Lệ Tà mang Thanh Linh Địa Giáp Quy rời đi. Hoàng Bắc Nguyệt tiếc hận nói, nếu xử lý Lệ Tà ở chỗ này thì nàng có thể trực tiếp đi gặp Phong Liên Dực.
Sau này còn cơ hội, lúc này Nước Bắc Diệu thực sự tổn thất lớn, trong khoảng thời gian ngắn, Phong Liên Dực cũng sẽ không có cử động quá lớn. Bắc Đường Du nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười nói: Chuyện này khác dự định của ta, ta không phải muốn đánh cho hắn ngừng công kích, trái lại ta muốn buộc hắn xuất hiện.
Nghe vậy, Bắc Đường Du hơi khó hiểu, nếu Phong Liên Dực tự thân xuất mã, cũng không dễ đối phó như vậy.
Hiện tại, cho dù đã công chiếm Yến Châu, hắn cũng không nắm chắc Nước Bắc Diệu sẽ mất nước.
Bởi vì còn có Phong Liên Dực, người này mưu mẹo đầy mình, người bình thường không thể sánh bằng.
Tuy nhiên thuận theo tự nhiên đi, nếu hắn cũng có tư tưởng nhất thống thiên hạ như Chiến Dã thì chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại ở trên chiến trường! Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, đi vào đại lao Yến Châu, đi thẩm vấn tù binh Vũ Văn Chiến.
Vũ Văn Chiến là một người bảo thủ điển hình, cận kề cái chết cũng không đầu hàng. Lúc cửa thành bị phá hắn dẫn người liều chết chống cự, cuối cùng nhìn đại thế đã mất, liền dùng kiếm tự vẫn, may mà A Tát Lôi kịp thời chạy tới cứu.
Vì phòng ngừa hắn tự sát, lão tướng nổi tiếng này bị trói chéo tay, trong miệng nhét thuốc khiến hắn không thể cắn lưỡi tự vẫn, tuy nhiên muốn nghe chuyện về nước Nước Bắc Diệu từ miệng của hắn thì tuyệt đối không dễ.
Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ ngồi ở bên cạnh hắn một lát liền có sứ giả từ Thành Lâm Hoài chạy tới, mang theo một tin vui lớn.
Đối với rất nhiều người là tin vui lớn, nhưng lúc Hoàng Bắc Nguyệt nghe tin lại có vài phần tiếc hận.
Chiến Dã, ngươi lựa chọn con đường đế vương chẳng khác nào song hành với vạn dặm giang sơn, nhưng hạnh phúc bên cạnh lại mất đi.
Duệ Hầu đại nhân, bệ hạ đại hôn, cả nước chung vui, Lễ bộ sớm chuẩn bị hết thảy vào ngày mồng hai tháng sau, vừa hay gặp Yến Châu đại thắng, bệ hạ nhất định hy vọng ở đại lễ thành hôn nhìn thấy đại nhân a!
Sứ giả hết sức thông minh, sau khi truyền tin tức liền nịnh bợ Hoàng Bắc Nguyệt. Duệ hầu là tâm phúc của hoàng thượng, hôm nay chiến công hiển hách, tương lai nhất định là quyền quý của Nước Nam Dực, đương nhiên phải vội vàng nịnh hót.
Hoàng Bắc Nguyệt sai người mang tiền thưởng cho sứ giả, cười nói: Yến Châu vừa đánh hạ còn rất nhiều chuyện chưa xử lý, hôn lễ của bệ hạ ta sợ không đi được.
Đại nhân, đại hôn này rất quan trọng a! Sứ giả nhỏ giọng nhắc nhở.
Đại hôn nhìn qua là chuyện vui, nhưng có thể trong hôn lễ có các thế lực dối trá quỷ quệt khắp nơi, không thể khinh thường!
Ta hiểu, mặc dù ta không đi nhưng đã chuẩn bị một phần hạ lễ. Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay, dặn dò Cát Khắc nói: Đánh hạ Yến Châu là bệ hạ thiên uy bao phủ, nghe nói bệ hạ đại hôn, ta dâng lên Yến Châu cùng chín thành chung quanh làm hạ lễ, chúc mừng ngày vui của bệ hạ! Cát Khắc, ngươi mang bản đồ thành trì cùng sứ giả đi về Thành Lâm Hoài!
Vâng! Cát Khắc trịnh trọng gật đầu.
Sứ giả thấy nàng đã an bài ổn thỏa liền không nói thêm lời nào, vô cùng cao hứng cầm tiền thưởng rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt vuốt vuốt thái dương, ngẩng đầu nhìn thấy Bắc Đường Du đứng thẳng một bên liền cười nói: Hoàng thượng đại hôn sẽ đại xá thiên hạ, tuy không thể thả tự do cho Thiên Đại Doanh được nhưng sẽ không cấm túc, Du các hạ, ngươi giúp Hoàng thượng hoàn thành nghiệp lớn, Hoàng thượng cũng nhất định sẽ thực hiện tâm nguyện của ngươi.
Đa tạ Hoàng thượng. Bắc Đường Du rất cung kính hướng về đế đô Thành Lâm Hoài lạy một cái.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: Yến Châu đã chiếm được, kế tiếp thống trị thế nào thì giao cho ngươi!
Vỗ bả vai Bắc Đường Du một chút, nàng rất tín nhiệm người này.
Thiên Đại Doanh là điểm trí mạng của hắn, chỉ cần Thiên Đại Doanh còn bị Chiến Dã giam lỏng bình yên vô sự ở Thành Lâm Hoài, Bắc Đường Du tuyệt đối sẽ không làm phản.
Hai người cùng nhau tới bên ngoài phòng giam, Bắc Đường Du chợt nhớ cái gì đó liền nói: Trong lòng Đông Nhi rất khó quên chuyện đã qua, ngươi có phải hay không......
Hoàng Bắc Nguyệt dừng bước chân, suy nghĩ một chút nói: Để Cát Khắc cùng Đông nhi đi Thành Lâm Hoài hạ hôn đi.
Bắc Đường Du vừa nghe, mặc dù không nói gì nữa, nhưng bên khóe miệng lộ ra một nụ cười trấn an.
Tin tức Yến Châu thất thủ truyền lại Huy Kinh, quả nhiên triều thần chấn động, đều thượng tấu chỉ trích quốc sư Lệ Tà, lúc đầu hắn khư khư cố chấp muốn khiêu khích Nước Nam Dực, trước tiên nháo sự ở biên cảnh, tiện đà phái binh tấn công.
Ai biết Nước Nam Dực có Duệ Hầu lợi hại như vậy, dẫn binh đánh cho Nước Bắc Diệu liên tiếp bại lui, vẫn chủ động xâm lược, hiện tại ngay cả Yến Châu trọng yếu đều bị chiếm đóng.
Tất cả chuyện này xét đi xét lại đều là lỗi của Lệ Tà?
Nước Nam Dực chưa từng mạnh mẽ như vậy, khiêu khích ở biên cảnh chính là muốn chết, nhưng bệ hạ lại hết lần này tới lần khác dung túng hắn.
Những đại thần la hét chỉ trích trên triều, đáng tiếc bệ hạ vài ngày không vào triều, nghe được Yến Châu thất thủ cũng không tức giận, chỉ triệu kiến Lệ Tà.
Lệ Tà sau khi đi ra cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói cho chúng thần rằng bệ hạ hạ lệnh hoãn binh dưỡng dân.
Hoãn binh dưỡng dân? Chúng ta đồng ý hoãn chứ Nước Nam Dực có chịu hoãn không? Bọn họ mới đánh hạ Yến Châu sẽ thừa thắng truy kích, làm sao có thể hoãn binh dưỡng dân?
Các đại thần căn bản sẽ không hiểu.
Lệ Tà lạnh lùng nói: Nước Nam Dực sẽ không tấn công, Hoàng Bắc Nguyệt cũng còn vướng chuyện khác.
Nói xong, lưu lại một đàn đại thần trố mắt không hiểu, nghênh ngang rời đi.
Lệ Tà nói không sai, đại thắng Yến Châu, Nước Nam Dực không thừa dịp thắng truy kích. Hoàng thượng hạ lệnh gia cố phòng thành, trấn an dân chúng, không vội vã xuất binh.
Trong đó nguyên nhân rất trọng yếu là vì một tòa thôn trang cách mười dặm ở ngoài thành Yến Châu vừa mới đưa về bản đồ Nước Nam Dực đã bị mãnh thú huyết tẩy trong vòng một đêm.
Thôn trang nằm gần Rừng rậm Phù Quang, nghe nói gần đây thường có mãnh thú lui tới. Sâu trong rừng rậm linh thú cùng loài người vốn tường an vô sự, nhưng gần đây không biết vì sao linh thú lại tràn ngập lệ khí, liên tiếp tập kích riêng lẻ người đi đường.
Vì không để dân chúng khủng hoảng nên tin tức bị phong tỏa.
Đến đêm khuya, Hoàng Bắc Nguyệt mới len lén tiến vào thôn trang, xem xét sự thật.
Thôn trang bị tàn sát, tới đêm khuya, thi thể đầy đất cùng mùi máu tươi nồng đậm trong không khí khiến người ta hết sức không thoải mái.
Trên bầu trời không ít kền kền bay qua, một ít linh thú cấp thấp cũng chạy đến, tùy ý gặm thi thể, ăn no nê.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua chỗ nào thì linh thú cũng đều tránh né, trên người nàng khí thế quá mạnh mẽ, không có linh thú nào dám tới gần.
Nhưng dựa vào lực lượng linh hồn mạnh mẽ, nàng vẫn có thể nhận thấy trên người linh thú cấp thấp này có khí tức bất thường phát ra.
Tinh tế cảm nhận một chút, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt mới ngưng trọng.
/1058
|