Sàn sạt —— Giống như là âm thanh khi rắn trườn trên mặt đất, sau đó từ cửa viện của ôn tuyền, có một con rắn màu bạc to bằng cây cột ló đầu vào, lưỡi rắn đỏ tươi phun ra ngoài, hai con mắt màu lục thẫm trừng vào Hoàng Bắc Nguyệt, quỷ dị mà nhìn chằm chằm vào nàng một hồi, sau đó phát ra một tiếng rống giận như xé!
Phong Liên Dực cũng giật mình một cái, lập tức kéo Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, nhưng con rắn dài màu bạc kia đột nhiên trườn vào, phía sau nó còn có mấy con giống vậy, đều rất to lớn, đếm kỹ tổng cộng có chín con! Mà giữa chín con rắn, có một nữ nhân diễm lệ được nâng lên ở trong những con rắn đang khua loạn. Không, không phải được nâng lên, mà nàng căn bản là cùng một thể với chín con rắn kia! Chín con rắn đó mọc ra từ dưới bụng của nàng, nàng không có chân, chín con rắn kia cứ như là chân của nàng vậy! Nữ nhân đó có sắc đẹp khuynh quốc, thuộc loại tuyệt sắc diễm lệ, mặt như hoa xuân, môi đỏ căng mọng, giống như vừa mới hút máu! Trên người nàng mặc quần áo tươi sáng, trên quần áo có vô số trang sức hoa lệ tinh tế, làn váy tung bay, nếu như không có chín con cự xà hung dữ dưới thân, nhìn sơ, đó thật tựa như tiên nữ tuyệt sắc hạ phàm! “Đồ tiện nhân này, ngươi làm sao lại ở đây?” Xà nữ kìa vừa xông tới, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, liền hét to một tiếng. Tiếng hét đó không phải phẫn nộ, mà giống như muốn xé rách hết thảy, mang theo hận ý điên cuồng! Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, vừa tới đã bị mắng tiện nhân, trong lòng nàng sao mà vui cho được? Mặt mày trầm xuống, liền nói: “Quái vật như ngươi, là thứ gì?” “Ngươi dám sỉ nhục ta như thế!” Chín con rắn dưới thân nàng đồng loạt rít lên, một con trong đó bất thình lình trườn ra, kêu rống một tiếng, ngay sau đó đớp về phía Hoàng Bắc Nguyệt, trên hàm răng của cự xà thoáng lóe lên ánh sáng chói, phát ta từng đợt hàn khí! Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay nắm lấy tuyết ảnh chiến đao, vừa định chém ra, bóng dáng màu trắng phía trước đột nhiên lóe lên, một trận gió cuốn qua, tóc của nàng phiêu lên một chút, ầm một tiếng, một trận gió lạnh liền thổi đến, nàng duỗi tay ngăn lại, từ khe hở ngón tay nhìn thấy Phong Liên Dực đứng ở trước mặt nàng, một tay giơ lên, gió lốc to lớn ở trước mở rộng ra thành một cái lốc xoáy khổng lồ, con rắn kia vừa đập đầu lên trên, liền sản sinh gió lốc mãnh liệt như vậy! Sợi tóc của hắn cùng trường bào trên người đều phiêu lên một cách sắc bén, sắc mặt lãnh khốc nhìn chằm chằm vào cự xà, trong đôi mắt tím tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo! Ngao —— Cự xà kêu rống một tiếng, tựa hồ có chút kiêng kỵ đối với hắn, không dám tiếp tục tiến công, liền dữ tợn lui trở về. Tê tê —— Chín con rắn cùng nhau phun nọc rắn, tràn ngập uy hiếp nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, tựa hồ chỉ cần tìm được cơ hội, sẽ cùng nhau đánh thốc tới, đem nàng xé thành mảnh vụn! Hận ý mãnh liệt trong mắt cự xà quá mức rõ ràng, giống như có thực thể, làm cho trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt thắc mắc, trong trí nhớ, hình như chưa từng có đắc tội với quái vật thế này mà nhỉ? Quái vật kia tại sao hận nàng tới vậy? “Dực, ta tốt với ngươi như vậy, ngươi lại báo đáp ta như thế sao?” Âm thanh mị hoặc không giống âm thanh gào rít vừa rồi, khiến người nghe cực kỳ không thoải mái. Phong Liên Dực chậm rãi hạ tay xuống, lãnh đạm giương mắt nhìn nàng, nói: “Ta không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn nàng ấy.” Trong mắt xà nữ kia hiện lên nỗi thống hận mãnh liệt, nhưng không có lập tức phát tác, chỉ là nhẫn nại, hỏi: “Vì sao?” “Nguyên nhân ngươi nhốt ta lại, chính là đáp án.”
Phong Liên Dực cũng giật mình một cái, lập tức kéo Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, nhưng con rắn dài màu bạc kia đột nhiên trườn vào, phía sau nó còn có mấy con giống vậy, đều rất to lớn, đếm kỹ tổng cộng có chín con! Mà giữa chín con rắn, có một nữ nhân diễm lệ được nâng lên ở trong những con rắn đang khua loạn. Không, không phải được nâng lên, mà nàng căn bản là cùng một thể với chín con rắn kia! Chín con rắn đó mọc ra từ dưới bụng của nàng, nàng không có chân, chín con rắn kia cứ như là chân của nàng vậy! Nữ nhân đó có sắc đẹp khuynh quốc, thuộc loại tuyệt sắc diễm lệ, mặt như hoa xuân, môi đỏ căng mọng, giống như vừa mới hút máu! Trên người nàng mặc quần áo tươi sáng, trên quần áo có vô số trang sức hoa lệ tinh tế, làn váy tung bay, nếu như không có chín con cự xà hung dữ dưới thân, nhìn sơ, đó thật tựa như tiên nữ tuyệt sắc hạ phàm! “Đồ tiện nhân này, ngươi làm sao lại ở đây?” Xà nữ kìa vừa xông tới, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, liền hét to một tiếng. Tiếng hét đó không phải phẫn nộ, mà giống như muốn xé rách hết thảy, mang theo hận ý điên cuồng! Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, vừa tới đã bị mắng tiện nhân, trong lòng nàng sao mà vui cho được? Mặt mày trầm xuống, liền nói: “Quái vật như ngươi, là thứ gì?” “Ngươi dám sỉ nhục ta như thế!” Chín con rắn dưới thân nàng đồng loạt rít lên, một con trong đó bất thình lình trườn ra, kêu rống một tiếng, ngay sau đó đớp về phía Hoàng Bắc Nguyệt, trên hàm răng của cự xà thoáng lóe lên ánh sáng chói, phát ta từng đợt hàn khí! Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay nắm lấy tuyết ảnh chiến đao, vừa định chém ra, bóng dáng màu trắng phía trước đột nhiên lóe lên, một trận gió cuốn qua, tóc của nàng phiêu lên một chút, ầm một tiếng, một trận gió lạnh liền thổi đến, nàng duỗi tay ngăn lại, từ khe hở ngón tay nhìn thấy Phong Liên Dực đứng ở trước mặt nàng, một tay giơ lên, gió lốc to lớn ở trước mở rộng ra thành một cái lốc xoáy khổng lồ, con rắn kia vừa đập đầu lên trên, liền sản sinh gió lốc mãnh liệt như vậy! Sợi tóc của hắn cùng trường bào trên người đều phiêu lên một cách sắc bén, sắc mặt lãnh khốc nhìn chằm chằm vào cự xà, trong đôi mắt tím tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo! Ngao —— Cự xà kêu rống một tiếng, tựa hồ có chút kiêng kỵ đối với hắn, không dám tiếp tục tiến công, liền dữ tợn lui trở về. Tê tê —— Chín con rắn cùng nhau phun nọc rắn, tràn ngập uy hiếp nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, tựa hồ chỉ cần tìm được cơ hội, sẽ cùng nhau đánh thốc tới, đem nàng xé thành mảnh vụn! Hận ý mãnh liệt trong mắt cự xà quá mức rõ ràng, giống như có thực thể, làm cho trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt thắc mắc, trong trí nhớ, hình như chưa từng có đắc tội với quái vật thế này mà nhỉ? Quái vật kia tại sao hận nàng tới vậy? “Dực, ta tốt với ngươi như vậy, ngươi lại báo đáp ta như thế sao?” Âm thanh mị hoặc không giống âm thanh gào rít vừa rồi, khiến người nghe cực kỳ không thoải mái. Phong Liên Dực chậm rãi hạ tay xuống, lãnh đạm giương mắt nhìn nàng, nói: “Ta không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn nàng ấy.” Trong mắt xà nữ kia hiện lên nỗi thống hận mãnh liệt, nhưng không có lập tức phát tác, chỉ là nhẫn nại, hỏi: “Vì sao?” “Nguyên nhân ngươi nhốt ta lại, chính là đáp án.”
/1058
|