Cho dù Mặc Liên bị mù, thế nhưng nàng cảm giác được, nếu mắt hắn có thể nhìn thấy, vậy giờ phút này chúng nó sẽ tỏa sáng lấp lánh.
Nàng biết Mặc Liên có thể dễ dàng tiếp nhận bất cứ lời nói nào, hắn là một trang giấy trắng, cho dù dùng bút màu gì vẽ lên thì cũng có thể lưu lại dấu vết, có thể nói hắn rất dễ dàng bị dao động.
Tuy hắn ở Quang Diệu Điện nhưng lại không hề bị nhiễm bẩn, không có biến thành một đóa mặc liên (sen màu mực) chân chính. Nàng hy vọng hắn có thể mãi mãi tinh khiết như vậy.
“Nàng ấy yêu ta.” Mặc Liên gật đầu, chỉ cần là lời nói của nàng, hắn đều tin tưởng!
Không biết tại sao trong lòng hắn lại rất vui sướng, có lẽ là vì hắn biết được, có một người vẫn luôn toàn tâm toàn ý vì hắn.
Sau khi bôi thuốc cho hắn xong, Hoàng Bắc Nguyệt cởi áo khoác ra trả lại cho hắn. Bộ y phục này của hắn tuyệt đối không phải là vật phàm, ở trong liệt hỏa thì tản ra từng luồng khí lạnh lẽo, nhưng sau khi ra khỏi biển lửa, nó lại hoàn toàn giống với y phục bình thường.
Mặc Liên ôm y phục cao hứng đi ra phía sau làm công tác đoạn hậu. Hắn thật sự là một người dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần nói mấy câu thì hắn đã vô cùng cao hứng đi ngăn cản ma thú giúp đám lính đánh thuê rồi.
Sau khi Mặc Liên rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt liền dựa vào lưng Tiểu Hổ, suy nghĩ về Phong Liên Dực đến mức xuất thần. Không biết hắn thế nào rồi? Mình phải đi đâu cứu hắn đây? Cái loại này tư vị chỉ có thể ở một chỗ chờ đợi này thật sự là rất khó chịu.
“Tại sao lại nói dối hắn?”
Giữa lúc nàng thất thần, một thanh âm của nữ tử đột nhiên vang lên.
Ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt nâng lên, nhìn thấy Cự Tê Giáp Long to lớn đang tiến về phía bên này, mà Thiên Đại Đông Nhi thì đang đứng trên lưng nó đánh giá nàng.
“Ta nói dối khi nào?” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Thiên Đại Đông Nhi biết việc Phong Liên Dực gặp chuyện không may? Biết nàng có điều che giấu đối với Vũ Văn Chiến?
Thiên Đại Đông Nhi nói: “Năm đó ở Lâm Hoài Thành, lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Liên, ngươi đã từng nói với ta, hoa cát cánh là loài hoa tượng trưng cho sự tuyệt vọng, mà hoa cát cánh màu đen lại càng mang theo hận ý vô tận, người xăm đóa hoa cát cánh đó cho hắn, nhất định là hận hắn thấu xương!”
(tiểu Dạ còn tìm được thêm là: “hoa cát cánh cũng tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng nhưng lại vô vọng” TT_TT)
Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Ngươi muốn có nhiều thêm một tên địch nhân?”
“Hừ, không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng kiêng kỵ Mặc Liên như vậy.” Thiên Đại Đông Nhi cười lạnh: “Thế nào, ngươi sợ hắn thay đổi, trở thành đại địch của ngươi sao?”
“Bản tính của hắn không xấu, nếu có thể làm hắn quay về chính đạo, vậy không phải là tốt hơn sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Thiên Đại các hạ, sao ngươi lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ ta nhúng chàm Quang Diệu Điện?”
“Quang Diệu Điện đã có một ả Hồng Liên rồi, ngươi đi chỉ sợ cũng không có đất đặt chân!” Thiên Đại Đông Nhi cắn môi nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng cười: “Nói cũng đúng.”
Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của nàng, Thiên Đại Đông Nhi do dự trong chốc lát, sau đó nói: “Ta chưa bao giờ thấy Mặc Liên đối xử tốt với người nào như vậy, có lẽ ngươi thật sự có thể thay đổi được hắn.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười nhìn nàng, dù cách một lớp mặt nạ, thế nhưng Thiên Đại Đông Nhi hiểu rõ, trên mặt nàng lúc này khẳng định đang tỏ vẻ hứng thú, bởi vậy liền hừ một tiếng, xoay người trở về chỗ của mình.
Mấy người của Thánh Huyết Cung thấy nàng trở về, liền chạy lên hỏi: “Thiếu cung chủ, cái tên Nguyệt Dạ này có quan hệ gì với Quang Diệu Điện vậy?”
“Ta làm sao biết được?” Thiên Đại Đông Nhi vốn đang mất hứng, vừa nghe có người nhắc tới Hoàng Bắc Nguyệt, nàng liền cả giận nói.
“Nàng ấy thật sự không phải là Hồng Liên sao? Nếu không phải là Hồng Liên, vậy làm sao nàng lại thân mật với Mặc Liên như vậy?”
“Đúng đó, nhìn bộ dáng của Mặc Liên rõ ràng là rất nghe lời của nàng, rất kỳ quái nha, Mặc Liên này không phải luôn có bộ dạng “người lạ chớ gần” hay sao?”
Nàng biết Mặc Liên có thể dễ dàng tiếp nhận bất cứ lời nói nào, hắn là một trang giấy trắng, cho dù dùng bút màu gì vẽ lên thì cũng có thể lưu lại dấu vết, có thể nói hắn rất dễ dàng bị dao động.
Tuy hắn ở Quang Diệu Điện nhưng lại không hề bị nhiễm bẩn, không có biến thành một đóa mặc liên (sen màu mực) chân chính. Nàng hy vọng hắn có thể mãi mãi tinh khiết như vậy.
“Nàng ấy yêu ta.” Mặc Liên gật đầu, chỉ cần là lời nói của nàng, hắn đều tin tưởng!
Không biết tại sao trong lòng hắn lại rất vui sướng, có lẽ là vì hắn biết được, có một người vẫn luôn toàn tâm toàn ý vì hắn.
Sau khi bôi thuốc cho hắn xong, Hoàng Bắc Nguyệt cởi áo khoác ra trả lại cho hắn. Bộ y phục này của hắn tuyệt đối không phải là vật phàm, ở trong liệt hỏa thì tản ra từng luồng khí lạnh lẽo, nhưng sau khi ra khỏi biển lửa, nó lại hoàn toàn giống với y phục bình thường.
Mặc Liên ôm y phục cao hứng đi ra phía sau làm công tác đoạn hậu. Hắn thật sự là một người dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần nói mấy câu thì hắn đã vô cùng cao hứng đi ngăn cản ma thú giúp đám lính đánh thuê rồi.
Sau khi Mặc Liên rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt liền dựa vào lưng Tiểu Hổ, suy nghĩ về Phong Liên Dực đến mức xuất thần. Không biết hắn thế nào rồi? Mình phải đi đâu cứu hắn đây? Cái loại này tư vị chỉ có thể ở một chỗ chờ đợi này thật sự là rất khó chịu.
“Tại sao lại nói dối hắn?”
Giữa lúc nàng thất thần, một thanh âm của nữ tử đột nhiên vang lên.
Ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt nâng lên, nhìn thấy Cự Tê Giáp Long to lớn đang tiến về phía bên này, mà Thiên Đại Đông Nhi thì đang đứng trên lưng nó đánh giá nàng.
“Ta nói dối khi nào?” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Thiên Đại Đông Nhi biết việc Phong Liên Dực gặp chuyện không may? Biết nàng có điều che giấu đối với Vũ Văn Chiến?
Thiên Đại Đông Nhi nói: “Năm đó ở Lâm Hoài Thành, lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Liên, ngươi đã từng nói với ta, hoa cát cánh là loài hoa tượng trưng cho sự tuyệt vọng, mà hoa cát cánh màu đen lại càng mang theo hận ý vô tận, người xăm đóa hoa cát cánh đó cho hắn, nhất định là hận hắn thấu xương!”
(tiểu Dạ còn tìm được thêm là: “hoa cát cánh cũng tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng nhưng lại vô vọng” TT_TT)
Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Ngươi muốn có nhiều thêm một tên địch nhân?”
“Hừ, không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng kiêng kỵ Mặc Liên như vậy.” Thiên Đại Đông Nhi cười lạnh: “Thế nào, ngươi sợ hắn thay đổi, trở thành đại địch của ngươi sao?”
“Bản tính của hắn không xấu, nếu có thể làm hắn quay về chính đạo, vậy không phải là tốt hơn sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Thiên Đại các hạ, sao ngươi lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ ta nhúng chàm Quang Diệu Điện?”
“Quang Diệu Điện đã có một ả Hồng Liên rồi, ngươi đi chỉ sợ cũng không có đất đặt chân!” Thiên Đại Đông Nhi cắn môi nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng cười: “Nói cũng đúng.”
Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của nàng, Thiên Đại Đông Nhi do dự trong chốc lát, sau đó nói: “Ta chưa bao giờ thấy Mặc Liên đối xử tốt với người nào như vậy, có lẽ ngươi thật sự có thể thay đổi được hắn.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười nhìn nàng, dù cách một lớp mặt nạ, thế nhưng Thiên Đại Đông Nhi hiểu rõ, trên mặt nàng lúc này khẳng định đang tỏ vẻ hứng thú, bởi vậy liền hừ một tiếng, xoay người trở về chỗ của mình.
Mấy người của Thánh Huyết Cung thấy nàng trở về, liền chạy lên hỏi: “Thiếu cung chủ, cái tên Nguyệt Dạ này có quan hệ gì với Quang Diệu Điện vậy?”
“Ta làm sao biết được?” Thiên Đại Đông Nhi vốn đang mất hứng, vừa nghe có người nhắc tới Hoàng Bắc Nguyệt, nàng liền cả giận nói.
“Nàng ấy thật sự không phải là Hồng Liên sao? Nếu không phải là Hồng Liên, vậy làm sao nàng lại thân mật với Mặc Liên như vậy?”
“Đúng đó, nhìn bộ dáng của Mặc Liên rõ ràng là rất nghe lời của nàng, rất kỳ quái nha, Mặc Liên này không phải luôn có bộ dạng “người lạ chớ gần” hay sao?”
/1058
|