Mái tóc đen dài rối tung ở sau người giống như đã hoà làm một với bộ hắc bào, hơi thở của hắn tôn quý tựa như một vị thần tiên hạ trần, khiến cho người ta ngay cả một chút dũng khí ngẩng đầu lên nhìn hắn cũng không có.
Vị Ương lập tức quỳ xuống, cái trán cúi sát xuống mặt đất, căn bản không dám ngẩng đầu lên.
Huyền Xà Âm Hậu hoàn toàn ngây người, từng cái đầu rắn dưới thân lần lượt nhô lên, điên cuồng giương nanh múa vuốt sau lưng nàng. Dường như có thể cảm giác được luồng uy áp mạnh mẽ trên cơ thể người đó, bọn nó không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể phát ra từng tiếng “tê tê” vô cùng khủng bố.
Lông mày hắn gắt gao nhíu lại, ánh mắt lướt qua trên người của Huyền Xà Âm Hậu. Dung mạo của nàng vẫn xinh đẹp như trước, chỉ tiếc phần thân dưới đã biến thành thân rắn.
“Giáng Tuyết.” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, gọi ra một cái tên xinh đẹp, trong thanh âm mang theo một tia thương tiếc cùng ấm áp.
Nghe hắn gọi cái tên này, Huyền Xà Âm Hậu bỗng nhiên hoảng sợ hét to một tiếng, nàng không có tiến lên phía trước mà lại điên cuồng lùi về phía sau, giống như muốn tìm nơi nào đó để né tránh!
Chiếc áo ngủ bằng gấm và chiếc khăn trải trên giường đều bị nàng túm lấy, ra sức quấn kín người mình, chỉ có mấy cái đầu rắn vẫn từ trong chăn ngẩng đầu lên, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm người kia!
[như hổ rình mồi : nhìn chằm chằm ,hung dữ]
Trong cơn khủng hoảng tột độ, Huyền Xà Âm Hậu đột nhiên rút một thanh trường kiếm ở sau lưng ra, hung hăng chém xuống cái đầu rắn ở gần nàng nhất, hoàn toàn không chút lưu tình!
Những con rắn này là một bộ phận trên thân thể của nàng, máu thịt tương liên, nàng chém bọn nó cũng giống như tự chém đứt một chân của chính mình, bởi vậy khi đầu rắn vừa đứt ra, nàng cũng đau đến mức kêu lên thảm thiết, thân rắn bị thương bên này cũng điên cuồng giãy dụa.
Máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong cơn đau đớn, mắt của nàng đã trở nên ươn ướt, thế nhưng nàng vẫn kiên quyết giơ kiếm lên, nhằm về một con rắn khác mà chém!
Thấy hành động của nàng, thân ảnh người nọ nhoáng lên một cái đã biến mất, sau đó lập tức xuất hiện ở bên cạnh Huyền Xà Âm Hậu, đưa tay giữ chặt lấy tay của nàng!
Thấy hắn tới gần, Huyền Xà Âm Hậu lại càng thêm sợ hãi, nàng điên cuồng lùi về phía sau, tám cái đầu rắn còn lại kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Bọn chúng vội vã bò về phía giường, cố gắng tránh xa người kia, mà hành động này của bọn nó lại khiến cả người nàng đổ rạp xuống giường.
“Giáng Tuyết!” Thấy nàng còn muốn đứng lên tiếp tục chạy trốn, người nọ liền lạnh lùng mở miệng: “Ta đều thấy cả rồi, ngươi không cần phải trốn nữa.”
Thân thể mềm mại của Huyền Xà Âm Hậu mạnh mẽ run lên, nàng xoay người sang hướng khác, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng run rẩy, gương mặt chôn sâu bên trong hai bàn tay, thấp giọng khóc nức nở: “Ngươi đừng nhìn ta, đừng nhìn ta.”
Vị Ương bị chuyện vừa rồi doạ cho sợ tới mức nói không nên lời, mà tình huống lúc này lại làm nàng cảm thấy hoang đường hơn, quả thực là không thể tượng tượng nổi!
Âm Hậu khóc sao?
Nàng không dám nói lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia chậm rãi đi qua, sau đó vươn tay ôm lấy cơ thể Huyền Xà Âm Hậu từ phía sau, hoàn toàn không để ý tới tám cái đầu rắn ghê tởm kia.
“Cho dù ngươi có biến thành bộ dạng gì đi nữa, ngươi vẫn mãi mãi là Giáng Tuyết của ta, vĩnh viễn không thay đổi.” Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên, từ tốn rơi vào trong tai của nàng.
Âm Hậu cảm thấy căng thẳng, sau đó đột nhiên xoay người nhào vào trong lồng ngực người kia khóc lớn: “Quân Ly ca ca!”
Vị Ương lập tức quỳ xuống, cái trán cúi sát xuống mặt đất, căn bản không dám ngẩng đầu lên.
Huyền Xà Âm Hậu hoàn toàn ngây người, từng cái đầu rắn dưới thân lần lượt nhô lên, điên cuồng giương nanh múa vuốt sau lưng nàng. Dường như có thể cảm giác được luồng uy áp mạnh mẽ trên cơ thể người đó, bọn nó không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể phát ra từng tiếng “tê tê” vô cùng khủng bố.
Lông mày hắn gắt gao nhíu lại, ánh mắt lướt qua trên người của Huyền Xà Âm Hậu. Dung mạo của nàng vẫn xinh đẹp như trước, chỉ tiếc phần thân dưới đã biến thành thân rắn.
“Giáng Tuyết.” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, gọi ra một cái tên xinh đẹp, trong thanh âm mang theo một tia thương tiếc cùng ấm áp.
Nghe hắn gọi cái tên này, Huyền Xà Âm Hậu bỗng nhiên hoảng sợ hét to một tiếng, nàng không có tiến lên phía trước mà lại điên cuồng lùi về phía sau, giống như muốn tìm nơi nào đó để né tránh!
Chiếc áo ngủ bằng gấm và chiếc khăn trải trên giường đều bị nàng túm lấy, ra sức quấn kín người mình, chỉ có mấy cái đầu rắn vẫn từ trong chăn ngẩng đầu lên, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm người kia!
[như hổ rình mồi : nhìn chằm chằm ,hung dữ]
Trong cơn khủng hoảng tột độ, Huyền Xà Âm Hậu đột nhiên rút một thanh trường kiếm ở sau lưng ra, hung hăng chém xuống cái đầu rắn ở gần nàng nhất, hoàn toàn không chút lưu tình!
Những con rắn này là một bộ phận trên thân thể của nàng, máu thịt tương liên, nàng chém bọn nó cũng giống như tự chém đứt một chân của chính mình, bởi vậy khi đầu rắn vừa đứt ra, nàng cũng đau đến mức kêu lên thảm thiết, thân rắn bị thương bên này cũng điên cuồng giãy dụa.
Máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong cơn đau đớn, mắt của nàng đã trở nên ươn ướt, thế nhưng nàng vẫn kiên quyết giơ kiếm lên, nhằm về một con rắn khác mà chém!
Thấy hành động của nàng, thân ảnh người nọ nhoáng lên một cái đã biến mất, sau đó lập tức xuất hiện ở bên cạnh Huyền Xà Âm Hậu, đưa tay giữ chặt lấy tay của nàng!
Thấy hắn tới gần, Huyền Xà Âm Hậu lại càng thêm sợ hãi, nàng điên cuồng lùi về phía sau, tám cái đầu rắn còn lại kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Bọn chúng vội vã bò về phía giường, cố gắng tránh xa người kia, mà hành động này của bọn nó lại khiến cả người nàng đổ rạp xuống giường.
“Giáng Tuyết!” Thấy nàng còn muốn đứng lên tiếp tục chạy trốn, người nọ liền lạnh lùng mở miệng: “Ta đều thấy cả rồi, ngươi không cần phải trốn nữa.”
Thân thể mềm mại của Huyền Xà Âm Hậu mạnh mẽ run lên, nàng xoay người sang hướng khác, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng run rẩy, gương mặt chôn sâu bên trong hai bàn tay, thấp giọng khóc nức nở: “Ngươi đừng nhìn ta, đừng nhìn ta.”
Vị Ương bị chuyện vừa rồi doạ cho sợ tới mức nói không nên lời, mà tình huống lúc này lại làm nàng cảm thấy hoang đường hơn, quả thực là không thể tượng tượng nổi!
Âm Hậu khóc sao?
Nàng không dám nói lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia chậm rãi đi qua, sau đó vươn tay ôm lấy cơ thể Huyền Xà Âm Hậu từ phía sau, hoàn toàn không để ý tới tám cái đầu rắn ghê tởm kia.
“Cho dù ngươi có biến thành bộ dạng gì đi nữa, ngươi vẫn mãi mãi là Giáng Tuyết của ta, vĩnh viễn không thay đổi.” Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên, từ tốn rơi vào trong tai của nàng.
Âm Hậu cảm thấy căng thẳng, sau đó đột nhiên xoay người nhào vào trong lồng ngực người kia khóc lớn: “Quân Ly ca ca!”
/1058
|