Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Hoàng— hoàng huynh?” Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đứng im ở đó đừng nhúc nhích.” Phong Liên Dực đè ép tay xuống, quần áo màu trắng hơi lay động, sau đó từ từ tiến lên vài bước.
Phong Nhã Ngọc lo lắng nhìn hắn, hoàn toàn không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hoàng huynh căng thẳng như vậy, hắn biết nhất định là xảy ra chuyện lớn !
Nhưng đây là Tề vương phủ, cách doanh trại quân đội rất gần, nếu như có thích khách tới thật, cũng không sợ, Vũ Văn Địch ở bên ngoài chính là triệu hoán sư hạng nhất nhì của Bắc Diệu quốc, thích khách nào không có mắt lại tìm đến, quả thực giống như tự đi tìm chết!
Đang nghĩ như vậy, cửa sổ liền bị một trận gió thổi mở toang, nện một tiếng thật mạnh ở trên tường!
Phong Nhã Ngọc hoảng sợ, thân làm hoàng tử tự nhiên không thể nhát gan, cao giọng nói: “Là ai? Lăn ra đây!”
Vừa dứt lời, thân ảnh màu đen nhanh như tia chớp từ của sổ xông tới, thẳng tắp đánh về phía Phong Nhã Ngọc, mơ hồ có thể cảm thấy từ trong bóng đen có một bàn tay vươn ra, đầu ngón tay hiện ra một mũi nhọn.
Con ngươi màu tím của Phong Liên Dực đanh lại, thân hình chợt lóe, chăm chú đuổi theo bóng đen kia, vội vàng nói: “Không được làm hại tới đệ ấy!”
Ngón tay của bóng đen kia khó khăn dừng lại ở gần cổ tái nhợt của Phong Nhã Ngọc, hắn sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không có thời gian để phản kháng cùng né tránh, trên trán chảy xuống thật nhiều mồ hôi.
Mắt liếc bóng đen kia một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc này hắn đã dừng lại, từ trên người phát ra hơi thở màu đen cuồn cuộn như suối, hoàn toàn ngăn cản thân ảnh của hắn.
Tuy rằng bị ngăn cản không nhìn rõ, nhưng vẫn cũng có thể nhìn ra được, hình dáng của hắn như vậy, tuyệt đối không phải là con người!
Bởi vì hắn có móng vuốt sắc bén, từ bên trong hắc khí vươn ra, dừng trước cổ Phong Nhã Ngọc, tản ra từng trận hàn khí.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đây là một con quái vật mình rồng, thân thể thật dài, có sáu móng vuốt, trên trán có sừng, cái đuôi quét trên mặt đất, toàn thân đều lộ ra hơi thở làm cho trái tim người ta băng giá,cực kì đáng sợ!
Phong Nhã Ngọc chưa từng thấy qua loại quái vật này, hắn là hoàng tử Bắc Diệu quốc đã nhìn qua vô số linh thú, cũng đã từng may mắn gặp qua thần thú, nhưng chưa từng gặp qua loài nào quỷ dị như vậy!
Hắc khí vô cùng quỷ dị, như ma quỷ từ địa ngục đi lên, một chút cũng không giống người thuộc về thế giới này!
Mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, sự việc nguy hiểm vừa rồi đến giờ vẫn còn làm cho tim hắn đập vô cùng nhanh!
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Phong Nhã Ngọc mở miệng, muốn nói, nhưng ngay cả một câu trọn vẹn cũng không phát ra được.
Loại năng lực làm cho người ta sợ hãi từ tận đáy lòng này, nó thật sự quá mạnh mẽ!
Thấy động tác của quái vật này dừng lại, nhưng vẫn kề trên cổ của Phong Nhã Ngọc, trên móng vuốt sắc bén thoáng hiện mũi nhọn màu đen lạnh lẽo, khiến người khác sởn cả tóc gáy, tựa hồ chỉ cần hắn hơi động một chút, có thể đem cổ của thiếu niên này cắt đứt!
Trong lòng Phong Liên Dực tuy rằng có thể thoáng nhẹ nhõm được một chút, nhưng mà tâm tình vẫn vô cùng lo lắng, nhìn con quái vật phía trước vô cùng âm hiểm, so với một người hằng ngày lúc nào cũng nho nhã ôn nhu hoàn toàn đối lập.
“Minh.” Thanh âm của hắn trầm thấp mở miệng, giọng nói lạnh như băng, thế nhưng so với hơi thở của quái vật kia càng khiến cho trái tim nguội lạnh!
Phong Nhã Ngọc có chút sợ hãi mở miệng: “Hoàng, hoàng huynh, huynh biết thứ này. . . . . . .”
Còn chưa kịp nói hết câu, quái vật được gọi là ‘Minh’ này đột nhiên phun ra hắc khí, khiến nó bay về phía mặt của Phong Nhã Ngọc!
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Hoàng— hoàng huynh?” Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đứng im ở đó đừng nhúc nhích.” Phong Liên Dực đè ép tay xuống, quần áo màu trắng hơi lay động, sau đó từ từ tiến lên vài bước.
Phong Nhã Ngọc lo lắng nhìn hắn, hoàn toàn không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hoàng huynh căng thẳng như vậy, hắn biết nhất định là xảy ra chuyện lớn !
Nhưng đây là Tề vương phủ, cách doanh trại quân đội rất gần, nếu như có thích khách tới thật, cũng không sợ, Vũ Văn Địch ở bên ngoài chính là triệu hoán sư hạng nhất nhì của Bắc Diệu quốc, thích khách nào không có mắt lại tìm đến, quả thực giống như tự đi tìm chết!
Đang nghĩ như vậy, cửa sổ liền bị một trận gió thổi mở toang, nện một tiếng thật mạnh ở trên tường!
Phong Nhã Ngọc hoảng sợ, thân làm hoàng tử tự nhiên không thể nhát gan, cao giọng nói: “Là ai? Lăn ra đây!”
Vừa dứt lời, thân ảnh màu đen nhanh như tia chớp từ của sổ xông tới, thẳng tắp đánh về phía Phong Nhã Ngọc, mơ hồ có thể cảm thấy từ trong bóng đen có một bàn tay vươn ra, đầu ngón tay hiện ra một mũi nhọn.
Con ngươi màu tím của Phong Liên Dực đanh lại, thân hình chợt lóe, chăm chú đuổi theo bóng đen kia, vội vàng nói: “Không được làm hại tới đệ ấy!”
Ngón tay của bóng đen kia khó khăn dừng lại ở gần cổ tái nhợt của Phong Nhã Ngọc, hắn sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không có thời gian để phản kháng cùng né tránh, trên trán chảy xuống thật nhiều mồ hôi.
Mắt liếc bóng đen kia một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc này hắn đã dừng lại, từ trên người phát ra hơi thở màu đen cuồn cuộn như suối, hoàn toàn ngăn cản thân ảnh của hắn.
Tuy rằng bị ngăn cản không nhìn rõ, nhưng vẫn cũng có thể nhìn ra được, hình dáng của hắn như vậy, tuyệt đối không phải là con người!
Bởi vì hắn có móng vuốt sắc bén, từ bên trong hắc khí vươn ra, dừng trước cổ Phong Nhã Ngọc, tản ra từng trận hàn khí.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đây là một con quái vật mình rồng, thân thể thật dài, có sáu móng vuốt, trên trán có sừng, cái đuôi quét trên mặt đất, toàn thân đều lộ ra hơi thở làm cho trái tim người ta băng giá,cực kì đáng sợ!
Phong Nhã Ngọc chưa từng thấy qua loại quái vật này, hắn là hoàng tử Bắc Diệu quốc đã nhìn qua vô số linh thú, cũng đã từng may mắn gặp qua thần thú, nhưng chưa từng gặp qua loài nào quỷ dị như vậy!
Hắc khí vô cùng quỷ dị, như ma quỷ từ địa ngục đi lên, một chút cũng không giống người thuộc về thế giới này!
Mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, sự việc nguy hiểm vừa rồi đến giờ vẫn còn làm cho tim hắn đập vô cùng nhanh!
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Phong Nhã Ngọc mở miệng, muốn nói, nhưng ngay cả một câu trọn vẹn cũng không phát ra được.
Loại năng lực làm cho người ta sợ hãi từ tận đáy lòng này, nó thật sự quá mạnh mẽ!
Thấy động tác của quái vật này dừng lại, nhưng vẫn kề trên cổ của Phong Nhã Ngọc, trên móng vuốt sắc bén thoáng hiện mũi nhọn màu đen lạnh lẽo, khiến người khác sởn cả tóc gáy, tựa hồ chỉ cần hắn hơi động một chút, có thể đem cổ của thiếu niên này cắt đứt!
Trong lòng Phong Liên Dực tuy rằng có thể thoáng nhẹ nhõm được một chút, nhưng mà tâm tình vẫn vô cùng lo lắng, nhìn con quái vật phía trước vô cùng âm hiểm, so với một người hằng ngày lúc nào cũng nho nhã ôn nhu hoàn toàn đối lập.
“Minh.” Thanh âm của hắn trầm thấp mở miệng, giọng nói lạnh như băng, thế nhưng so với hơi thở của quái vật kia càng khiến cho trái tim nguội lạnh!
Phong Nhã Ngọc có chút sợ hãi mở miệng: “Hoàng, hoàng huynh, huynh biết thứ này. . . . . . .”
Còn chưa kịp nói hết câu, quái vật được gọi là ‘Minh’ này đột nhiên phun ra hắc khí, khiến nó bay về phía mặt của Phong Nhã Ngọc!
/1058
|