Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Đột nhiên một giọng ‘chi chi nha nha’ truyền đến, nàng cúi đầu mới phát hiện là tiểu gia hoả Chi Chi, đang khoa tay múa chân với Mặc Liên, được một lát lại kêu lên quái dị, sau đó lại đi lên dùng chân ngắn ngủi đá vào mông của Mặc Liên một cáit.(#Ân: ta chết cười với cái cảnh này mất haha, một bên là linh thú của Tu La thành, một bên là “mãnh thú” của Quang Diệu điện. Quớ hợp.)
Huyễn linh thú ở bên kia của lửa trại nhìn chằm chằm viên tiểu cầu không sợ chết kia. . . . . . . . .
Nhưng hình như Chi Chi không hề sợ hãi chút nào, mà tính cách của Mặc Liên luôn âm lãnh tàn khốc lần đầu tiên không hề so đo với nó, ngược lại mỗi lần bị Chi Chi đá, hắn lại vô cùng uỷ khuất xoa xoa cái mông của mình.(Ôi!!! đáng yêu chết mất thôi)
Cảnh tượng bên đống lửa phía trước, cảm giác thật sự rất ấm áp.
Huyễn linh thú ngẩng đầu lên, cũng là người đầu tiên phát hiện ra Hoàng Bắc Nguyệt đứng đó, lười biếng nhìn nàng một cái, không để ý tới đám người và thú bên này.
Sau Huyễn linh thú, Mặc Liên cũng lập tức quay đầu lại, biết là nàng, biểu cảm vặn vẹo trên khuôn mặt kia nửa giống cười nhưng cũng không giống lắm, hắn làm như vậy lại khiến cho Chi Chi ghét bỏ, đá hắn thêm một cái, rồi bắt đầu hướng Hoàng Bắc Nguyệt ‘chi chi nha nha’ kể lể.
Thời điển Chi Chi đang nói chuyện, khoanh hai tay lại, mắt khinh thường liếc nhìn Mặc Liên, biểu cảm như vậy không cần phải hiểu cũng biết nó có bao nhiêu ghét bỏ đối phương.
Mặc Liên có chút vô tội ngồi yên ở một chỗ nghe, vài lần muốn mở miệng, nhưng lại bị tốc độ nói quá nhanh của Chi Chi chặn lại, hắn căn bản không thể mở miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Chi Chi, không được bắt nạt hắn.”
Lúc này Chi Chi mới bĩu môi, xoay người chỉ vào một đống xiên thịt và một ít nấm đang để lộn xộn trên mặt đất, cùng với các loại cây cỏ linh tinh gì đó.
Xem ra bọn họ đang muốn nhóm lửa thịt nướng, nhưng đã thất bại .
Nhìn thấy tổ hợp người thú quái dị này, một con thần thú ngạo mạn, một tiểu viên cầu, cùng một thiếu niên hoàn toàn không có kỹ năng và kinh nghiệm sống, Hoàng Bắc Nguyệt không biết làm sao đành thở dài một tiếng, chậm chạp bước qua.(bộ ba này còn hoàn hảo hơn cả Lăng_Chi_Hổ nữa hahaa. Ta chính thức lập nhóm Mặc_Chi_Huyễn).
“Tiểu Hổ.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Tiểu Hổ nhanh chóng từ trong không gian linh thú đi ra, thấy nàng đã tỉnh lại cũng không có việc gì, nên vô cùng thân thiết dựa vào nàng làm nũng một chút.
Động tác như vậy của Tiểu Hổ bị Huyễn linh thú nhìn thấy, cực kì khinh thường hừ lạnh một tiếng, bộ dạng lỗ mũi hếch lên trời, giống như nói Tiểu Hổ đã làm cho thần thú mất hết thê diện.
Thấy bạn của mình bị khinh thường, Chi Chi vốn luôn có tính đồng đội rất cao lại không thích ai bắt nạt Tiểu Hổ của nó liền nhịn không được, xông lên ‘chi chi nha nha’ vài câu với Huyễn linh thú, cũng không biết nó đã nói gì, chỉ thấy Huyễn linh thú ‘ngao’ một tiếng nổi giận gầm lên, đứng dậy muốn chụp chết tên tiểu tử này!
Mặc Liên nâng tay lên, Huyễn linh thú mới không tiến đến, chẳng qua vẫn đứng ở đó, mắt hung ác trừng Chi Chi.
Chi Chi trốn ở trong lòng của Hoàng Bắc Nguyệt, dùng quần áo của nàng để che chắn bản thân, chỉ lộ ra một đôi mắt to liếc liếc.
Hoàng Bắc Nguyệt sờ sờ đầu của nó, nghĩ nghĩ một lúc liền biết được Chi Chi đã nói gì với Huyễn lịnh thú, nàng đột nhiên cười rộ lên, tiểu gia hỏa này thật là hay gặp rắc rối.
Nghe thấy tiếng cười của nàng, Mặc Liên quay đầu, có chút mơ màng, không rõ nàng cười vì cái gì, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Nữu Nữu nhà ngươi thật kiêu ngạo.”
Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, Huyễn linh thú đang hung ác nhìn chằm chằm Chi Chi, liền chuyển hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt kia giống như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Thế nhưng Hoàng Bắc Nguyệt không sợ hãi chút nào, nàng an vị ngồi bên cạnh Mặc Liên, tiểu Nữu nhi kia có thể làm gì được nàng?
Quả nhiên, Huyễn linh thú cũng chỉ trừng mắt nhìn nàng một lúc, liền vỗ cánh từ trong sơn động bay vào bầu trời đêm .
Nhìn thấy Huyễn linh thú đi rồi, Hoàng Bắc Nguyệt mới phất tay ra lệnh cho Tiểu Hổ, nó gật gật đầu, vui vẻ chạy vào bên trong rừng rậm.
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Đột nhiên một giọng ‘chi chi nha nha’ truyền đến, nàng cúi đầu mới phát hiện là tiểu gia hoả Chi Chi, đang khoa tay múa chân với Mặc Liên, được một lát lại kêu lên quái dị, sau đó lại đi lên dùng chân ngắn ngủi đá vào mông của Mặc Liên một cáit.(#Ân: ta chết cười với cái cảnh này mất haha, một bên là linh thú của Tu La thành, một bên là “mãnh thú” của Quang Diệu điện. Quớ hợp.)
Huyễn linh thú ở bên kia của lửa trại nhìn chằm chằm viên tiểu cầu không sợ chết kia. . . . . . . . .
Nhưng hình như Chi Chi không hề sợ hãi chút nào, mà tính cách của Mặc Liên luôn âm lãnh tàn khốc lần đầu tiên không hề so đo với nó, ngược lại mỗi lần bị Chi Chi đá, hắn lại vô cùng uỷ khuất xoa xoa cái mông của mình.(Ôi!!! đáng yêu chết mất thôi)
Cảnh tượng bên đống lửa phía trước, cảm giác thật sự rất ấm áp.
Huyễn linh thú ngẩng đầu lên, cũng là người đầu tiên phát hiện ra Hoàng Bắc Nguyệt đứng đó, lười biếng nhìn nàng một cái, không để ý tới đám người và thú bên này.
Sau Huyễn linh thú, Mặc Liên cũng lập tức quay đầu lại, biết là nàng, biểu cảm vặn vẹo trên khuôn mặt kia nửa giống cười nhưng cũng không giống lắm, hắn làm như vậy lại khiến cho Chi Chi ghét bỏ, đá hắn thêm một cái, rồi bắt đầu hướng Hoàng Bắc Nguyệt ‘chi chi nha nha’ kể lể.
Thời điển Chi Chi đang nói chuyện, khoanh hai tay lại, mắt khinh thường liếc nhìn Mặc Liên, biểu cảm như vậy không cần phải hiểu cũng biết nó có bao nhiêu ghét bỏ đối phương.
Mặc Liên có chút vô tội ngồi yên ở một chỗ nghe, vài lần muốn mở miệng, nhưng lại bị tốc độ nói quá nhanh của Chi Chi chặn lại, hắn căn bản không thể mở miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Chi Chi, không được bắt nạt hắn.”
Lúc này Chi Chi mới bĩu môi, xoay người chỉ vào một đống xiên thịt và một ít nấm đang để lộn xộn trên mặt đất, cùng với các loại cây cỏ linh tinh gì đó.
Xem ra bọn họ đang muốn nhóm lửa thịt nướng, nhưng đã thất bại .
Nhìn thấy tổ hợp người thú quái dị này, một con thần thú ngạo mạn, một tiểu viên cầu, cùng một thiếu niên hoàn toàn không có kỹ năng và kinh nghiệm sống, Hoàng Bắc Nguyệt không biết làm sao đành thở dài một tiếng, chậm chạp bước qua.(bộ ba này còn hoàn hảo hơn cả Lăng_Chi_Hổ nữa hahaa. Ta chính thức lập nhóm Mặc_Chi_Huyễn).
“Tiểu Hổ.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Tiểu Hổ nhanh chóng từ trong không gian linh thú đi ra, thấy nàng đã tỉnh lại cũng không có việc gì, nên vô cùng thân thiết dựa vào nàng làm nũng một chút.
Động tác như vậy của Tiểu Hổ bị Huyễn linh thú nhìn thấy, cực kì khinh thường hừ lạnh một tiếng, bộ dạng lỗ mũi hếch lên trời, giống như nói Tiểu Hổ đã làm cho thần thú mất hết thê diện.
Thấy bạn của mình bị khinh thường, Chi Chi vốn luôn có tính đồng đội rất cao lại không thích ai bắt nạt Tiểu Hổ của nó liền nhịn không được, xông lên ‘chi chi nha nha’ vài câu với Huyễn linh thú, cũng không biết nó đã nói gì, chỉ thấy Huyễn linh thú ‘ngao’ một tiếng nổi giận gầm lên, đứng dậy muốn chụp chết tên tiểu tử này!
Mặc Liên nâng tay lên, Huyễn linh thú mới không tiến đến, chẳng qua vẫn đứng ở đó, mắt hung ác trừng Chi Chi.
Chi Chi trốn ở trong lòng của Hoàng Bắc Nguyệt, dùng quần áo của nàng để che chắn bản thân, chỉ lộ ra một đôi mắt to liếc liếc.
Hoàng Bắc Nguyệt sờ sờ đầu của nó, nghĩ nghĩ một lúc liền biết được Chi Chi đã nói gì với Huyễn lịnh thú, nàng đột nhiên cười rộ lên, tiểu gia hỏa này thật là hay gặp rắc rối.
Nghe thấy tiếng cười của nàng, Mặc Liên quay đầu, có chút mơ màng, không rõ nàng cười vì cái gì, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Nữu Nữu nhà ngươi thật kiêu ngạo.”
Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, Huyễn linh thú đang hung ác nhìn chằm chằm Chi Chi, liền chuyển hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt kia giống như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Thế nhưng Hoàng Bắc Nguyệt không sợ hãi chút nào, nàng an vị ngồi bên cạnh Mặc Liên, tiểu Nữu nhi kia có thể làm gì được nàng?
Quả nhiên, Huyễn linh thú cũng chỉ trừng mắt nhìn nàng một lúc, liền vỗ cánh từ trong sơn động bay vào bầu trời đêm .
Nhìn thấy Huyễn linh thú đi rồi, Hoàng Bắc Nguyệt mới phất tay ra lệnh cho Tiểu Hổ, nó gật gật đầu, vui vẻ chạy vào bên trong rừng rậm.
/1058
|