Vũ Văn Địch sửng sốt, trên mặt bởi vì bị thương mà nhợt nhạt hiện tại càng trắng bệch không còn một chút máu, mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng đang đứng giữa những ngọn đèn kia.
Nhanh nhẹn ưu tú, không nhiễm chút phong trần nào.
Lúc đó trong lòng bỗng nhiên như hiểu ra điều gì đó, trách không được, thật là trách không được.
Bản tính Vũ Văn Địch ngay thẳng, luôn coi mười hai ma thần của Tu La thành là những thứ gian ác, từ nhỏ luôn cùng Tề vương ở chung một chỗ, chỉ biết hắn rất ghét Tu La thành, một chút cũng không muốn nghĩ tới nơi tà ác khủng bố kia, càng không muốn một ngày nào đó phải đăng cơ, trở thành Tu La vương đoạn tình tuyệt ái!
Nhưng hiện tại Vũ Văn Địch chỉ cảm thấy mình bị phản bội và lừa gạt! Tâm ý từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giúp đỡ nhau trải qua những ngày ở Nam Dực quốc, sau này lớn lên lại cùng chung chí hướng, hắn sống nửa đời như vậy hoá ra đều là giả dối !
“Vương gia, Thập Nhất hoàng tử và ngài đều do Nhã hoàng hậu sinh ra, huynh đệ ruột thịt, làm như vậy sẽ khiến cho thiện hạ thất vọng đau lòng! Nhã hoàng hậu cũng sẽ rất thương tâm!” Vũ Văn Địch gấp gáp nhịn không được hô to lên.
Trong con ngươi màu tím của Phong Liên Dực, hiện lên một tia châm chọc nhợt nhạt, chẳng qua vẫn như trước không mở miệng nói chuyện.
Tên thái giám vẻ mặt quái dị lại cười lớn nói : “Huynh đệ? Vũ Văn đại nhân, những lời như vậy ngươi cũng có thể nói ra được? Bệ hạ tôn quý của chúng ta sao có thể làm huynh đệ với một người phàm phu tục tử đây? Nhã hoàng hậu là gì vậy?”
“Ngươi câm miệng!” Vũ Văn Địch tức giận quát, tính cách nam nhi chính trực kích động hét lên, hắn đẩy cả hai thái giám đang đỡ mình ra, mang theo thương thế từng bước đi lên cầu thang.
“Vương gia! Chẳng phải chính ngài đã nói Thập Nhất hoàng tử ôn hoà hiền hậu thiện lương sao, hắn và tiên hoàng giống nhau như đúc, đem ngôi vị hoàng đế giao cho hắn, ngài rất yên tâm! Vì sao bây giờ lại muốn hạ sát Thập Nhất hoàng tử?”
Tiểu thái giám kia bị Vũ Văn Địch quát bất mãn giận tái mặt, thanh âm lạnh lùng nói: “Vũ Văn Địch, ngươi nói lời này, là muốn tạo phản phải không? Hừ! Hoá ra ngươi là người của Quyền vương! Nếu như vậy, cũng không thể tha được !”
Nói xong, người ăn mặc như thái giám kia bỗng nhiên nhanh chân đi xuống, mỗi bước đi, cơ thể của hắn như to lên gấp đôi, quần áo bị phá rách, còn dính lại trên người, thân thể to lớn như dã thú, trên hai tay hắn lửa bốc cháy lên.
Một quyền đánh ra, trước mắt Vũ Văn Địch hiện ra một hố lửa thật lớn!
Vũ Văn Địch dựa vào năng lực phản ứng của bản thân, mới có thể tránh ra lui về phía sau phải vài bước, nhưng mà vết thương trên người quá nặng, khiến cho hắn sau khi lùi lại thì bị ngã trên mặt đất.
“Diễm Tâm Sư ta hận nhất người đối nghịch với bệ hạ, hôm nay trừng phạt ngươi, để làm gương cho những người khác!” Thấy Vũ Văn Địch vô dụng như vậy, mới một chút đã sợ tới mức té ngã, Diễm Tâm Sư liền cười lớn!
Vũ Văn Địch tức giận mắt đỏ lên, nhìn về phía Phong Liên Dực, thấy hắn vẫn lạnh lùng như trước, thậm chí một chút biểu cảm cũng không có, nháy mắt trong lòng liền lạnh lẽo, cười ha hả.
“Hay cho một Tu La vương!”
Diễm Tâm Sư nhảy một cái đến trước mặt Vũ Văn Địch, hai nắm tay tạo nên một quả cầu lửa thật lớn, nện xuống đầu Vũ Văn Địch, mắt thấy máu thịt của hắn mơ hồ, sắp chết đến nơi, bỗng nhiên một tiếng xé gió và những mũi nhọn lạnh như băng ở trước mặt hắn xoẹt qua.
Đáy mắt màu tím lạnh như băng của Phong Liên Dực cũng phóng ra những mũi nhọn hàn băng!
Chỉ nghe Diễm Tâm Sư hét thảm một tiếng, nắm đấm đang đập xuống liền mở ra, gào khóc kêu: “Là ai? Là ai?”
Một thanh băng khiết nhọn như mũi tên đang xuyên thủng giữa tay của hắn! Ngọn lửa lúc nãy còn hừng hực bốc cháy lập tức tắt lụi, chỉ còn lại máu tươi không ngừng chảy ra.
Nhanh nhẹn ưu tú, không nhiễm chút phong trần nào.
Lúc đó trong lòng bỗng nhiên như hiểu ra điều gì đó, trách không được, thật là trách không được.
Bản tính Vũ Văn Địch ngay thẳng, luôn coi mười hai ma thần của Tu La thành là những thứ gian ác, từ nhỏ luôn cùng Tề vương ở chung một chỗ, chỉ biết hắn rất ghét Tu La thành, một chút cũng không muốn nghĩ tới nơi tà ác khủng bố kia, càng không muốn một ngày nào đó phải đăng cơ, trở thành Tu La vương đoạn tình tuyệt ái!
Nhưng hiện tại Vũ Văn Địch chỉ cảm thấy mình bị phản bội và lừa gạt! Tâm ý từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giúp đỡ nhau trải qua những ngày ở Nam Dực quốc, sau này lớn lên lại cùng chung chí hướng, hắn sống nửa đời như vậy hoá ra đều là giả dối !
“Vương gia, Thập Nhất hoàng tử và ngài đều do Nhã hoàng hậu sinh ra, huynh đệ ruột thịt, làm như vậy sẽ khiến cho thiện hạ thất vọng đau lòng! Nhã hoàng hậu cũng sẽ rất thương tâm!” Vũ Văn Địch gấp gáp nhịn không được hô to lên.
Trong con ngươi màu tím của Phong Liên Dực, hiện lên một tia châm chọc nhợt nhạt, chẳng qua vẫn như trước không mở miệng nói chuyện.
Tên thái giám vẻ mặt quái dị lại cười lớn nói : “Huynh đệ? Vũ Văn đại nhân, những lời như vậy ngươi cũng có thể nói ra được? Bệ hạ tôn quý của chúng ta sao có thể làm huynh đệ với một người phàm phu tục tử đây? Nhã hoàng hậu là gì vậy?”
“Ngươi câm miệng!” Vũ Văn Địch tức giận quát, tính cách nam nhi chính trực kích động hét lên, hắn đẩy cả hai thái giám đang đỡ mình ra, mang theo thương thế từng bước đi lên cầu thang.
“Vương gia! Chẳng phải chính ngài đã nói Thập Nhất hoàng tử ôn hoà hiền hậu thiện lương sao, hắn và tiên hoàng giống nhau như đúc, đem ngôi vị hoàng đế giao cho hắn, ngài rất yên tâm! Vì sao bây giờ lại muốn hạ sát Thập Nhất hoàng tử?”
Tiểu thái giám kia bị Vũ Văn Địch quát bất mãn giận tái mặt, thanh âm lạnh lùng nói: “Vũ Văn Địch, ngươi nói lời này, là muốn tạo phản phải không? Hừ! Hoá ra ngươi là người của Quyền vương! Nếu như vậy, cũng không thể tha được !”
Nói xong, người ăn mặc như thái giám kia bỗng nhiên nhanh chân đi xuống, mỗi bước đi, cơ thể của hắn như to lên gấp đôi, quần áo bị phá rách, còn dính lại trên người, thân thể to lớn như dã thú, trên hai tay hắn lửa bốc cháy lên.
Một quyền đánh ra, trước mắt Vũ Văn Địch hiện ra một hố lửa thật lớn!
Vũ Văn Địch dựa vào năng lực phản ứng của bản thân, mới có thể tránh ra lui về phía sau phải vài bước, nhưng mà vết thương trên người quá nặng, khiến cho hắn sau khi lùi lại thì bị ngã trên mặt đất.
“Diễm Tâm Sư ta hận nhất người đối nghịch với bệ hạ, hôm nay trừng phạt ngươi, để làm gương cho những người khác!” Thấy Vũ Văn Địch vô dụng như vậy, mới một chút đã sợ tới mức té ngã, Diễm Tâm Sư liền cười lớn!
Vũ Văn Địch tức giận mắt đỏ lên, nhìn về phía Phong Liên Dực, thấy hắn vẫn lạnh lùng như trước, thậm chí một chút biểu cảm cũng không có, nháy mắt trong lòng liền lạnh lẽo, cười ha hả.
“Hay cho một Tu La vương!”
Diễm Tâm Sư nhảy một cái đến trước mặt Vũ Văn Địch, hai nắm tay tạo nên một quả cầu lửa thật lớn, nện xuống đầu Vũ Văn Địch, mắt thấy máu thịt của hắn mơ hồ, sắp chết đến nơi, bỗng nhiên một tiếng xé gió và những mũi nhọn lạnh như băng ở trước mặt hắn xoẹt qua.
Đáy mắt màu tím lạnh như băng của Phong Liên Dực cũng phóng ra những mũi nhọn hàn băng!
Chỉ nghe Diễm Tâm Sư hét thảm một tiếng, nắm đấm đang đập xuống liền mở ra, gào khóc kêu: “Là ai? Là ai?”
Một thanh băng khiết nhọn như mũi tên đang xuyên thủng giữa tay của hắn! Ngọn lửa lúc nãy còn hừng hực bốc cháy lập tức tắt lụi, chỉ còn lại máu tươi không ngừng chảy ra.
/1058
|